Chương 96: Níu không thành
P. Hải Anh
17/05/2022
"Giết... mau giết hắn đi không phải hắn đã hủy hoại cuộc đời cô sao. Hắn không có bản tính của con người"
Giọng nói quỷ dị thấp thêm sau tai đang thúc giục cô cầm khẩu súng lục trên tay bắn chết kẻ đối diện
Bạch Lan Hương run rẩy không ngừng sợ hãi
Hốc mắt đã sưng đỏ, cả cánh tay đang gỉ máu tí tách
Nhưng trong trái tim cô còn đau gấp vạn lần
Cô cầm chắc khẩu súng lục bằng hai tay, đắn đo
Đúng rồi chỉ cần một tiếng còi thôi con ác ma tàn nhẫn ngược đãi cô tháng ngày qua sẽ chết. Nếu vậy bao uất hận, căm thù trong lòng sẽ không còn nữa
Dồn đến đường cùng cô cùng cực đau khổ
Bạch Lan Hương nhắm chặt hai mắt khởi động súng, bấm còi
Cô hốt hoảng bật dậy, mồ hôi lạnh tuôn rào như mưa
Thấy đây chỉ là mơ cô thở phào nhẹ nhõm
Cô cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Trong trí nhớ còn vang vảng giọng nói của người phụ nữ đó, cả khuôn mặt lạ lẫm cô chưa gặp người đó. Rốt cuộc giấc mơ kì quái này đang thể hiện điều gì
"Dậy rồi sao có đói không?"
Hắn từ trong phòng tắm bước ra ăn mặc mát mẻ, bàn tay sờ sờ vào gò má cô
"Buông tay" Cô trợn tròn nhìn hắn
Hoàn toàn không thể ngờ được hắn đã phá vỡ vùng cảnh giác cô đặt ra.
Hắn không có điều muốn thả ra Bạch Lan Hương hất mạnh bàn tay đang đặt mặt mình
"Em bị điên hả sáng ra đã nổi nóng gì rồi?" Hắn nhếch mày rậm, lau lau tóc ướt
"Đê tiện tính ra anh không biết trơ trẽn là gì làm bao nhiêu chuyện đê tiện với tôi rồi" Cô lớn giọng làm như vậy muốn ngăn hai dòng nước mắt sắp chảy dài
"Hôm nay em ăn gan hùm sao?" Hắn mặt đen xì lại đôi mắt ngập lửa giận
Cô biết mình đã chọc giận hắn rồi nhưng vẫn tạo ra vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài không bị lung lay bởi hắn
Cô sao phải sợ chứ hắn cũng chẳng là cái thá gì có thể quản cô. Hợp đồng hết hạn cô và hắn chấm dứt rồi
Cô ghét hắn, ghét ánh nhìn lạnh lẽo hắn ghì đậm vào cô
Ghét cảm giác hắn đụng chạm, ghét con người hắn. Tóm lại bằng tất cả sự chịu đựng nhẫn nhục trong một năm cô dồn hết vào bàn nắm chặt thành quyền chỉ sợ không cầm cự nổi sẽ vung tay hung hăng cho hắn một bạt.
Hắn chưa chịu thua thiệt tiến gần sát
Cô lùi một hắn tiến ba
Cuối cùng hết đường cô ngồi bệt xuống giường. Lấy hết dũng khí cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn
Hắn đang tức giận chỉ có thể xả giận bằng cách dày vò cô,
Bạch Lan Hương cô hôm nay phải sống chết với hắn ngăn cản hành động không đứng đắn
"Xin lỗi tôi lớn tiếng làm em sợ rôi"
Hắn nhìn cô ôn nhu khác hẳn với ý định đoán trước cô nghĩ
Đừng tưởng như vậy cô sẽ mềm lòng
Phải cách xa người đàn ông nguy hiểm thật xa
"Kết thúc rồi anh đừng tìm đến tôi nữa" Đứng phắt dậy
" Người tìm đến cửa là em mà" Hắn cười giỡn cợt
Cái gì? Hắn là người ôm cô đem vào thịt kia mà
Mèo nhỏ không chịu bị đổ oan cô cãi lí
"Anh không chịu nói lí lẽ gì hết tối hôm qua... coi như bị chó cắn, chúng ta đừng liên quan nữa coi như tôi xin anh lần cuối! Nói với anh thật mất thời gian tôi còn phải đi làm, xin phép" Nói ra một câu dài cô kiên quyết cầm theo túi sách
"Ai cho phép em đi để tôi nói cho em biết cả cuộc đời này em phải liên quan với tôi nhiều lần đó. Đừng nghĩ trốn được bởi vì em trốn không được"
Hắn cố kìm nén cơn tức giận đang ẩn chứa trong đôi đồng tử,
Lục Tấn Ngạo rút thẻ tín dụng quẹt không giới hạn nhét vào trong túi sách cô
"Là người phụ nữ của Lục Tấn Ngạo tôi không phải chịu khổ" Hắn ngang ngược cố không để mấy lời cô chia rẽ vào tai
Bạch Lan Hương rút lại chiếc thẻ vàng ném mạnh vào mặt hắn chất vấn "Anh thôi đi tại sao cứ phải là tôi chứ? Lục tiên sinh cho tôi thẻ thật quý hóa quá.TÔI KHÔNG CẦN"
Hắn nghĩ cô là loại người gì? Giống kiểu bán thân chỉ vì đồng tiền sao?
Trong bộ dạng mày cô thật nhếch nhác trong mắt hắn loại phụ nữ rẻ mạt không có lòng tự tôn?
Dù là gì nghĩ gì cô giả vơ thanh cao cũng không quan tâm
Cô lúc này thật sự tức giận đến phun trào, cô dơ cao cánh tay định sẽ xả giận
Nhưng nó đi giữa không trung thì bất giác dừng lại
Cô yếu đuối, để nói hết tất cả những lời đối thoại vừa rồi cô tự ép mình phải cứng rắn
Quá đủ rồi cô xin hắn đấy đừng níu kéo nữa chỉ làm tổn thương cả hai bên thôi
Tại sao không phải người phụ nữ khác mà cứ phải là cô chứ? Tâm tình phức tạp hàng loạt suy nghĩ điên rồ hiện hàng loạt trong dòng suy nghĩ
Cô muốn kết thúc với người đàn ông này bằng bất cứ giá nào
"Anh đừng tìm tôi nữa" Cô tuyệt vọng,
Bước đi loạng choạng bàn tay cô siết chặt eo từng bước đi trở nên khó khăn.
Cô quyết định rồi từ nay sẽ giữ khoảng cách nhất định với hắn sẽ không để chuyện tương tự như ngày hôm qua nữa.
Ép buộc bản thân phải mạnh mẽ cô hứa với lòng mình tất cả đau thương hắn gây ra cô sẽ trả lại
Nghĩ và nói như vậy nhưng cô một người thấp cổ bé họng thì có thể làm gì
Cô tin rằng những người xấu sẽ gặp báo ứng chuyện hắn gặp cũng chỉ không sớm thì muộn thôi
Giọng nói quỷ dị thấp thêm sau tai đang thúc giục cô cầm khẩu súng lục trên tay bắn chết kẻ đối diện
Bạch Lan Hương run rẩy không ngừng sợ hãi
Hốc mắt đã sưng đỏ, cả cánh tay đang gỉ máu tí tách
Nhưng trong trái tim cô còn đau gấp vạn lần
Cô cầm chắc khẩu súng lục bằng hai tay, đắn đo
Đúng rồi chỉ cần một tiếng còi thôi con ác ma tàn nhẫn ngược đãi cô tháng ngày qua sẽ chết. Nếu vậy bao uất hận, căm thù trong lòng sẽ không còn nữa
Dồn đến đường cùng cô cùng cực đau khổ
Bạch Lan Hương nhắm chặt hai mắt khởi động súng, bấm còi
Cô hốt hoảng bật dậy, mồ hôi lạnh tuôn rào như mưa
Thấy đây chỉ là mơ cô thở phào nhẹ nhõm
Cô cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Trong trí nhớ còn vang vảng giọng nói của người phụ nữ đó, cả khuôn mặt lạ lẫm cô chưa gặp người đó. Rốt cuộc giấc mơ kì quái này đang thể hiện điều gì
"Dậy rồi sao có đói không?"
Hắn từ trong phòng tắm bước ra ăn mặc mát mẻ, bàn tay sờ sờ vào gò má cô
"Buông tay" Cô trợn tròn nhìn hắn
Hoàn toàn không thể ngờ được hắn đã phá vỡ vùng cảnh giác cô đặt ra.
Hắn không có điều muốn thả ra Bạch Lan Hương hất mạnh bàn tay đang đặt mặt mình
"Em bị điên hả sáng ra đã nổi nóng gì rồi?" Hắn nhếch mày rậm, lau lau tóc ướt
"Đê tiện tính ra anh không biết trơ trẽn là gì làm bao nhiêu chuyện đê tiện với tôi rồi" Cô lớn giọng làm như vậy muốn ngăn hai dòng nước mắt sắp chảy dài
"Hôm nay em ăn gan hùm sao?" Hắn mặt đen xì lại đôi mắt ngập lửa giận
Cô biết mình đã chọc giận hắn rồi nhưng vẫn tạo ra vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài không bị lung lay bởi hắn
Cô sao phải sợ chứ hắn cũng chẳng là cái thá gì có thể quản cô. Hợp đồng hết hạn cô và hắn chấm dứt rồi
Cô ghét hắn, ghét ánh nhìn lạnh lẽo hắn ghì đậm vào cô
Ghét cảm giác hắn đụng chạm, ghét con người hắn. Tóm lại bằng tất cả sự chịu đựng nhẫn nhục trong một năm cô dồn hết vào bàn nắm chặt thành quyền chỉ sợ không cầm cự nổi sẽ vung tay hung hăng cho hắn một bạt.
Hắn chưa chịu thua thiệt tiến gần sát
Cô lùi một hắn tiến ba
Cuối cùng hết đường cô ngồi bệt xuống giường. Lấy hết dũng khí cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn
Hắn đang tức giận chỉ có thể xả giận bằng cách dày vò cô,
Bạch Lan Hương cô hôm nay phải sống chết với hắn ngăn cản hành động không đứng đắn
"Xin lỗi tôi lớn tiếng làm em sợ rôi"
Hắn nhìn cô ôn nhu khác hẳn với ý định đoán trước cô nghĩ
Đừng tưởng như vậy cô sẽ mềm lòng
Phải cách xa người đàn ông nguy hiểm thật xa
"Kết thúc rồi anh đừng tìm đến tôi nữa" Đứng phắt dậy
" Người tìm đến cửa là em mà" Hắn cười giỡn cợt
Cái gì? Hắn là người ôm cô đem vào thịt kia mà
Mèo nhỏ không chịu bị đổ oan cô cãi lí
"Anh không chịu nói lí lẽ gì hết tối hôm qua... coi như bị chó cắn, chúng ta đừng liên quan nữa coi như tôi xin anh lần cuối! Nói với anh thật mất thời gian tôi còn phải đi làm, xin phép" Nói ra một câu dài cô kiên quyết cầm theo túi sách
"Ai cho phép em đi để tôi nói cho em biết cả cuộc đời này em phải liên quan với tôi nhiều lần đó. Đừng nghĩ trốn được bởi vì em trốn không được"
Hắn cố kìm nén cơn tức giận đang ẩn chứa trong đôi đồng tử,
Lục Tấn Ngạo rút thẻ tín dụng quẹt không giới hạn nhét vào trong túi sách cô
"Là người phụ nữ của Lục Tấn Ngạo tôi không phải chịu khổ" Hắn ngang ngược cố không để mấy lời cô chia rẽ vào tai
Bạch Lan Hương rút lại chiếc thẻ vàng ném mạnh vào mặt hắn chất vấn "Anh thôi đi tại sao cứ phải là tôi chứ? Lục tiên sinh cho tôi thẻ thật quý hóa quá.TÔI KHÔNG CẦN"
Hắn nghĩ cô là loại người gì? Giống kiểu bán thân chỉ vì đồng tiền sao?
Trong bộ dạng mày cô thật nhếch nhác trong mắt hắn loại phụ nữ rẻ mạt không có lòng tự tôn?
Dù là gì nghĩ gì cô giả vơ thanh cao cũng không quan tâm
Cô lúc này thật sự tức giận đến phun trào, cô dơ cao cánh tay định sẽ xả giận
Nhưng nó đi giữa không trung thì bất giác dừng lại
Cô yếu đuối, để nói hết tất cả những lời đối thoại vừa rồi cô tự ép mình phải cứng rắn
Quá đủ rồi cô xin hắn đấy đừng níu kéo nữa chỉ làm tổn thương cả hai bên thôi
Tại sao không phải người phụ nữ khác mà cứ phải là cô chứ? Tâm tình phức tạp hàng loạt suy nghĩ điên rồ hiện hàng loạt trong dòng suy nghĩ
Cô muốn kết thúc với người đàn ông này bằng bất cứ giá nào
"Anh đừng tìm tôi nữa" Cô tuyệt vọng,
Bước đi loạng choạng bàn tay cô siết chặt eo từng bước đi trở nên khó khăn.
Cô quyết định rồi từ nay sẽ giữ khoảng cách nhất định với hắn sẽ không để chuyện tương tự như ngày hôm qua nữa.
Ép buộc bản thân phải mạnh mẽ cô hứa với lòng mình tất cả đau thương hắn gây ra cô sẽ trả lại
Nghĩ và nói như vậy nhưng cô một người thấp cổ bé họng thì có thể làm gì
Cô tin rằng những người xấu sẽ gặp báo ứng chuyện hắn gặp cũng chỉ không sớm thì muộn thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.