Chương 8: Sợ hãi
P. Hải Anh
17/05/2022
'Cốc cốc '
"Cô ta dậy chưa?"
"Làm sao tôi biết được "
Hai nữ hầu hôm qua đang đứng ngoài cửa phòng.
Bạch Lan Hương phát giác ra có tiếng động làm cô tỉnh dậy. Hai mắt nheo lại không quen với ánh sáng của cửa sổ.
Toàn thân khó chịu, hai bàn tay giam lỏng trong dây xích dài. Nghĩ tới cảnh hôm qua làm cô run sợ hắn hành hạ bằng cách này hay cách khác cô không có quyền từ chối. Để yên theo sự điều khiển của hắn. Hắn muốn cô làm con dối điều khiển hầu hạ... hắn.
Bản thân bị bốc mùi sau cuộc ân ái hôm qua mồ hôi ướt đẫm ngay chính lúc này cô lại cảm thấy căm ghét bản thân vô dụng.
Cánh cửa đẩy ra, hai nữ hầu của hôm qua lại đến.
"Mau dậy đi chủ nhân kêu mày tắm rửa xong thì xuống hoa viên gặp " Nữ hầu nhìn quần áo xộc xệch, chăn giường lộn xộn biết xảy ra chuyện gì.
"Loại gái như cô cũng có quyền quyến rũ chủ nhân thật kinh tởm " Nữ hầu còn lại nói.
Cùng là phận con gái họ không hiểu sao. Hai tay bị trói lại thì có thể làm gì một tên to xác như hắn. Mà chính hắn là người muốn làm chuyện 'người lớn' với cô. Dù Lan Hương có nói gì thì họ cũng không tin.
Thờ ơ với câu nói giường như đang sỉ nhục rẻ mạt mình. Cô không muốn tốn thời gian để nói chuyện với loại người chỉ biết chủ nhân của cô ta luôn đúng.
Đứng trước một con hổ to lớn đến đói khát chỉ muốn ăn sạch sẽ cô chẳng chừa lại. Ngay cả mình cô chỉ biết khóc lóc trong vô vọng. Nếu đã vậy... phản kháng ngang bướng không nghe theo lời hắn hay phải làm ngược lại để đổi lấy sự bình yên vốn có.
"Đừng ngồi đực ra đấy tốt nhất cô nên nghe lời chủ nhân đi "
"Mau làm việc thôi chủ nhân không thấy cô ta sẽ nổi giận "
Nữ hầu cúi người mở khóa hai tay cho cô. Hai cổ tay được giải thoát khỏi xích sắt ấy.
Đưa cho cô bộ đồ hắn dặn dò mang tới cho Bạch Lan Hương.
"Cô nhìn xem cô ta không chút liêm sỉ quyến rũ chủ nhân đó còn là lần đầu tiên của nó "
Vết máu in sâu trên ga trắng. Màu sắc đỏ thẫm nổi bật làm chú ý tới hai nữ hầu.
...
Bạch Lan Hương đi ra ngoài hoa viên, mặc bộ váy hắn đưa. Váy trắng dài qua đầu gối cổ vuông tay áo bằng vải von dài.Cơ thể cô đã gầy mặc chiếc váy rộng hơn số vòng đã định.
Một nàng thơ hắn cấu hình cho Bạch Lan Hương giống một nàng thơ của riêng hắn.
Hắn ngồi ở bàn xa xa đang nhàn nhã uống trà làm việc trên máy tính bảng. Bộ đồ âu phục ngày thường đi làm luôn khoác lên mình trái lại ngày ở nhà hắn mặc đồ đơn giản màu tối.
Cô lo sợ nắm chặt một mảnh váy khiến nó đang thẳng tắp bị nhàu. Nước da trắng trẻo mặc chiếc váy trắng này như không tìm ra khuyết điểm nào.
Hắn nghe tiếng bước chân chậm rãi đang tiến gần. Không chút cảnh giác phát ra âm thanh lạnh đến run người.
"Muốn chết trong phòng đấy luôn à? tôi chờ cô đã lâu "
Lại là chất giọng ấy ám ảnh cô. Hắn không nói được câu nào tốt đẹp hơn...
Lục Tấn Ngạo bỏ máy tính bảng xuống bàn làm hành động muon cô gái nhỏ đến gần.
Bạch Lan Hương rất nghe lời làm theo hắn hành động cô đã rất tốt che đi cảm giác ngoài sợ hãi con ác ma như hắn.
"Tiêu Tiêu mau lại đây " Hắn ấn giọng gọi con chó cưng lại đây.
Con vật được hắn gọi tên là con Pitbull chuyên giúp hắn xử lý những nữ nhân làm trái điều hắn.
Tiêu Tiêu đang ăn thịt nghe mệnh lệnh của chủ nhân nó biết điều quay lại chạy lại với hắn.
- Chủ nào tớ nấy.
Tiêu Tiêu nó giường như để ý đến sự có mặt của Bạch Lan Hương nó sủa mạnh mẽ. Nó càng tiến gần cô càng lùi bước. Lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn của nó như vậy mới khiến kẻ địch rơi vào trạng thái bất ổn. Nó ghét người lạ chỉ nghe lời vui vẻ với một mình chủ nhân của hắn.
Nó nhìn tớ da thịt trắng như sữa của cô mà thèm khát đã lâu chủ nhân không cho nó nếm vị của nữ nhân.
Một mình hắn đã đủ khiến cô sợ nay lại thêm cả con chó đáng sợ. Biểu cảm trên mặt nó hiện nên như rất ghét cô gái nhỏ.
Bạch Lan Hương chạy nhanh khuôn mặt bình thường đã chuyển sang sợ xanh mặt. Sao lại có con chó dữ tợn đến vậy ánh mắt nó nhìn cô trừng trừng như miếng mồi ngon béo bở muốn cô là thức ăn của nó.
Bạch Lan Hương chạy nhanh nhưng không bằng sức chạy của loài chó. Cô mặc chiếc váy dài chạy cực kì khó khăn nhưng không thể để mình sẽ kết liễu cuộc đời quá nhanh mà theo bản năng càng chạy xa càng tốt.
Nó đuổi theo một vòng sân rộng lớn mà sủa to. Hóa ra mưu đồ của hắn là như vậy.
Hắn rất thản nhiên xem người và chó chọi nhau đang xem phim hành động hài hước. Hắn lấy mạng của cô chẳng đáng là bao thích thì để lại dùng không thì vứt làm thức ăn cho chó.
Hắn như vậy là cực kì chiều nó.
"Á... làm ơn đừng đuổi theo tao nữa mà " Cô biết mình không thể chạy được nữa rồi sức yếu ớt không bằng hắn đỗi đãi với một con chó.
"Gâu... gâu " Nhìn miếng mồi ngon chạy mất lòng quyết tâm ăn thịt một cao nó muốn ăn thịt.
"Cô ta dậy chưa?"
"Làm sao tôi biết được "
Hai nữ hầu hôm qua đang đứng ngoài cửa phòng.
Bạch Lan Hương phát giác ra có tiếng động làm cô tỉnh dậy. Hai mắt nheo lại không quen với ánh sáng của cửa sổ.
Toàn thân khó chịu, hai bàn tay giam lỏng trong dây xích dài. Nghĩ tới cảnh hôm qua làm cô run sợ hắn hành hạ bằng cách này hay cách khác cô không có quyền từ chối. Để yên theo sự điều khiển của hắn. Hắn muốn cô làm con dối điều khiển hầu hạ... hắn.
Bản thân bị bốc mùi sau cuộc ân ái hôm qua mồ hôi ướt đẫm ngay chính lúc này cô lại cảm thấy căm ghét bản thân vô dụng.
Cánh cửa đẩy ra, hai nữ hầu của hôm qua lại đến.
"Mau dậy đi chủ nhân kêu mày tắm rửa xong thì xuống hoa viên gặp " Nữ hầu nhìn quần áo xộc xệch, chăn giường lộn xộn biết xảy ra chuyện gì.
"Loại gái như cô cũng có quyền quyến rũ chủ nhân thật kinh tởm " Nữ hầu còn lại nói.
Cùng là phận con gái họ không hiểu sao. Hai tay bị trói lại thì có thể làm gì một tên to xác như hắn. Mà chính hắn là người muốn làm chuyện 'người lớn' với cô. Dù Lan Hương có nói gì thì họ cũng không tin.
Thờ ơ với câu nói giường như đang sỉ nhục rẻ mạt mình. Cô không muốn tốn thời gian để nói chuyện với loại người chỉ biết chủ nhân của cô ta luôn đúng.
Đứng trước một con hổ to lớn đến đói khát chỉ muốn ăn sạch sẽ cô chẳng chừa lại. Ngay cả mình cô chỉ biết khóc lóc trong vô vọng. Nếu đã vậy... phản kháng ngang bướng không nghe theo lời hắn hay phải làm ngược lại để đổi lấy sự bình yên vốn có.
"Đừng ngồi đực ra đấy tốt nhất cô nên nghe lời chủ nhân đi "
"Mau làm việc thôi chủ nhân không thấy cô ta sẽ nổi giận "
Nữ hầu cúi người mở khóa hai tay cho cô. Hai cổ tay được giải thoát khỏi xích sắt ấy.
Đưa cho cô bộ đồ hắn dặn dò mang tới cho Bạch Lan Hương.
"Cô nhìn xem cô ta không chút liêm sỉ quyến rũ chủ nhân đó còn là lần đầu tiên của nó "
Vết máu in sâu trên ga trắng. Màu sắc đỏ thẫm nổi bật làm chú ý tới hai nữ hầu.
...
Bạch Lan Hương đi ra ngoài hoa viên, mặc bộ váy hắn đưa. Váy trắng dài qua đầu gối cổ vuông tay áo bằng vải von dài.Cơ thể cô đã gầy mặc chiếc váy rộng hơn số vòng đã định.
Một nàng thơ hắn cấu hình cho Bạch Lan Hương giống một nàng thơ của riêng hắn.
Hắn ngồi ở bàn xa xa đang nhàn nhã uống trà làm việc trên máy tính bảng. Bộ đồ âu phục ngày thường đi làm luôn khoác lên mình trái lại ngày ở nhà hắn mặc đồ đơn giản màu tối.
Cô lo sợ nắm chặt một mảnh váy khiến nó đang thẳng tắp bị nhàu. Nước da trắng trẻo mặc chiếc váy trắng này như không tìm ra khuyết điểm nào.
Hắn nghe tiếng bước chân chậm rãi đang tiến gần. Không chút cảnh giác phát ra âm thanh lạnh đến run người.
"Muốn chết trong phòng đấy luôn à? tôi chờ cô đã lâu "
Lại là chất giọng ấy ám ảnh cô. Hắn không nói được câu nào tốt đẹp hơn...
Lục Tấn Ngạo bỏ máy tính bảng xuống bàn làm hành động muon cô gái nhỏ đến gần.
Bạch Lan Hương rất nghe lời làm theo hắn hành động cô đã rất tốt che đi cảm giác ngoài sợ hãi con ác ma như hắn.
"Tiêu Tiêu mau lại đây " Hắn ấn giọng gọi con chó cưng lại đây.
Con vật được hắn gọi tên là con Pitbull chuyên giúp hắn xử lý những nữ nhân làm trái điều hắn.
Tiêu Tiêu đang ăn thịt nghe mệnh lệnh của chủ nhân nó biết điều quay lại chạy lại với hắn.
- Chủ nào tớ nấy.
Tiêu Tiêu nó giường như để ý đến sự có mặt của Bạch Lan Hương nó sủa mạnh mẽ. Nó càng tiến gần cô càng lùi bước. Lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn của nó như vậy mới khiến kẻ địch rơi vào trạng thái bất ổn. Nó ghét người lạ chỉ nghe lời vui vẻ với một mình chủ nhân của hắn.
Nó nhìn tớ da thịt trắng như sữa của cô mà thèm khát đã lâu chủ nhân không cho nó nếm vị của nữ nhân.
Một mình hắn đã đủ khiến cô sợ nay lại thêm cả con chó đáng sợ. Biểu cảm trên mặt nó hiện nên như rất ghét cô gái nhỏ.
Bạch Lan Hương chạy nhanh khuôn mặt bình thường đã chuyển sang sợ xanh mặt. Sao lại có con chó dữ tợn đến vậy ánh mắt nó nhìn cô trừng trừng như miếng mồi ngon béo bở muốn cô là thức ăn của nó.
Bạch Lan Hương chạy nhanh nhưng không bằng sức chạy của loài chó. Cô mặc chiếc váy dài chạy cực kì khó khăn nhưng không thể để mình sẽ kết liễu cuộc đời quá nhanh mà theo bản năng càng chạy xa càng tốt.
Nó đuổi theo một vòng sân rộng lớn mà sủa to. Hóa ra mưu đồ của hắn là như vậy.
Hắn rất thản nhiên xem người và chó chọi nhau đang xem phim hành động hài hước. Hắn lấy mạng của cô chẳng đáng là bao thích thì để lại dùng không thì vứt làm thức ăn cho chó.
Hắn như vậy là cực kì chiều nó.
"Á... làm ơn đừng đuổi theo tao nữa mà " Cô biết mình không thể chạy được nữa rồi sức yếu ớt không bằng hắn đỗi đãi với một con chó.
"Gâu... gâu " Nhìn miếng mồi ngon chạy mất lòng quyết tâm ăn thịt một cao nó muốn ăn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.