Chương 127: Thuyết phục
P. Hải Anh
17/05/2022
Trời tối, ở một nơi nào đó
Lục Tấn Ngạo đứng đút hai tay vào túi quần ung dung nhìn vào khung cảnh thành phố H bao trùm cả một màu đen ngoài tấm kính dày
Những ánh đèn sáng của thành phố thật ảo diệu nhìn hoài không chán. Một chút màu sắc tô lên bức tranh ngoài trời đêm.
Liếc nhìn bạn chí cốt hắn vì muộn phiền mà thở dài
"Cậu nói xem tôi lên làm thế nào để được sự chấp nhận của phụ huynh đây" Hắn nhìn Cố Triết Hạ không có ý trả lời
Thấy anh đang cầm điện thoại hình như bận gì đó
"Tôi đang hỏi cậu đó tên mặt đần kia" Hắn nhìn Triết Hạ cười tươi một cách đờ đẫn nên mới không thèm ngó ngang đến hắn kia mà
"Đợi chút tôi nhắn tạm biệt cô ấy hẵng"
Nhận được câu chửi mình là thằng đần Triết Hạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười chăm chú vào điện thoại, hồi sau khi tắt máy rồi để ý tới hắn
"Tên mặt lạnh kia cậu nói ai là thằng đần đừng nghĩ tôi rảnh rỗi mà đôi co với cậu" Anh buồn bực nhìn hắn, đang trong không gian vui vẻ với Yên Yên thì bị thằng bạn chí cốt phá đám
"Cậu mau giúp tôi nghĩ cách đi"
"À tôi nhớ ra còn chút chuyện chưa giải quyết nên về sớm"
Hắn lườm nguýt thằng bạn thân từ chối giúp với cách khéo léo
Xì không muốn giúp thì nói còn lí do bận nghĩ tôi ngốc chắc. Hắn nghĩ
Cố Triết Hạ rời đi Khuôn mặt lạnh lẽo lại trở về với hắn
Hắn vừa mới làm xong công việc, người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng, bấm gọi video call trên điện thoại
Bỗng dưng lại nhớ đến cô
Hắn nhớ người phụ nữ bé nhỏ đang ở nhà, tiếc rằng hôm nay công việc chất chồng lên không dành thời gian cho cô
Đối phương bấm nghe máy, sắc mặt hắn tươi trở lại
"Em đang làm gì?"
Hắn quay thẳng khuôn mặt mình, nhìn cô qua màn hình điện thoại
Chỉ thấy một góc nhỏ cô gái của hắn đứng trong phòng ngủ, ánh đèn phòng tắm còn đang bật sáng. Cô vừa mới tắm xong bước ra ngoài liền nhận thấy cuộc gọi của hắn.
Mái tóc cô còn ướt, vào lọn tóc bám vào khuôn mặt nhỏ xinh duyên dáng, trên người mặc chiếc váy ngủ dài tay kín đáo nhưng rất rộng rãi
Hắn nở nụ cười hài lòng, thấy mèo hoang qua video call tâm trạng tiến lên một bậc vui tuơi hẳn
"Anh à... tối nay có về không để em chờ cửa" Đang nói liền mạch đột nhiên bị một vật ở dưới chân cản làm cô có chút ngập ngừng trong câu nói
Cô vừa mới tắt ánh đèn trong phòng tắm đang đi đúng hướng để bật đèn trong phòng ngủ, bên trong phòng không quá tối đủ để cô nhìn thấy.
"A... Là tiểu Bạch còn không mau tránh đường ngươi thật là làm ta có hơi giật mình" Cô cầm chiếc điện thoại vẫn còn gọi cho hắn yên đó, miệng nhỏ trách móc vật dưới chân cản đường
Tiểu bạch là một chiếc tên dễ thương cô đặt cho con rô bốt hút bụi màu trắng tinh
Nhân lúc tiểu bạch nó đang dọn dẹp phòng ngủ, bị đụng trúng
"Tiểu bạch?" Hắn nhướn mày thắc mắc
Ngoài hắn và cô ra còn có ai khác đâu?
Cô vội giải thích cho hắn "À là rô bốt hút bụi em tiện lợi đặt cho nó một cái tên"
Hắn bật cười ngã ngửa với hành động dễ thương này hơi lạ nhưng biết đặt tên cho nó cũng rất thú vị
Tiểu bạch hình tròn, xoay quanh căn phòng lớn dọn dẹp rồi mới chạy ra khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho chủ nhân của nó
Câu trước thấy hắn chưa trả lời cô nên Lan Hương im lặng một lúc nhằm cho hắn tìm ra vấn đề
"Tối nay anh về muộn nên em ngủ trước nha " Hắn dễ dàng phát hiện qua ánh mắt của cô
Song, hắn quay chiếc điện thoại ra đằng sau là tấm kính dày nhìn ra toàn bộ thành phố H về đêm
Lục thiếu muốn cùng ngắm cảnh đẹp đêm cùng cô
"Có phải rất đẹp không giờ em không có mặt để chiêm ngưỡng vẻ đẹp này thật tiếc a" Hắn cố tỏ ra vẻ luyến tiếc của cô
Lan Hương nhìn chằm khung cảnh phía sau hắn đúng là rất đẹp nhưng cô chốt hạ một câu
"Anh lo mà ngắm một mình đi em ngủ trước"
'Tút.. '
Ngắt máy rồi vậy lại là lời cuối cùng cô dành cho hắn
Đúng là đáng trách hắn bởi tối nay không về với người yêu khiến cô ngủ một mình
Hắn đâu muốn về muộn đâu nhưng sau khi xử lí công việc vẫn có chuyện quan trọng hơn phải làm
Lục Tấn Ngạo ngồi xuống ghế sofa thoải mái tựa lưng vào thành ghế nhắn cho cô gái ở nhà vì người yêu không về nên buồn bực với một dòng tin nhắn
- Bé mèo ngủ ngoan. Yêu em
Cộng thêm một chiếc sicker dễ thương hình chú mèo vẽ trái tim lớn màu đỏ
Tấn Ngạo lái chiếc xe Bugatti trên đườg phố lớn tấp lập xe qua lại, ánh đèn pha sáng, chiếc xe màu xanh dương nổi bật nhất trên đường lớn như một màu đèn xanh nháy sáng cho mọi nẻo đường qua. Chiếc cửa sổ xe mở làn gió thổi mát làm mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng như bay cùng gió, cộng thêm trên gương mặt đẹp như tạc đeo chiếc kính đen ngầu, khóe miệng không chủ được tự ý tạo thành một vòng cung
Dừng chân tại một căn biệt thự trắng bao phủ bên ngoài bởi ánh đèn vàng khi trời tối
Rộng lớn mọi thứ như cỡ đại, hắn lái xe vào hoa viên tắt thiết bị trong xe
Tự tin bước ra ngoài hai tay chỉnh lại chiếc áo vest do khi đi đường gió thổi
Chiếc kính đen tháo rời, nét đẹp nam tính hoàn hảo mọi mặt bước vào đại sảnh của biệt thự chính Lục gia.
Một lí do duy nhất khi hắn tới đây là cố gắng thuyết phục được mẹ mình
Lục Tấn Ngạo đứng đút hai tay vào túi quần ung dung nhìn vào khung cảnh thành phố H bao trùm cả một màu đen ngoài tấm kính dày
Những ánh đèn sáng của thành phố thật ảo diệu nhìn hoài không chán. Một chút màu sắc tô lên bức tranh ngoài trời đêm.
Liếc nhìn bạn chí cốt hắn vì muộn phiền mà thở dài
"Cậu nói xem tôi lên làm thế nào để được sự chấp nhận của phụ huynh đây" Hắn nhìn Cố Triết Hạ không có ý trả lời
Thấy anh đang cầm điện thoại hình như bận gì đó
"Tôi đang hỏi cậu đó tên mặt đần kia" Hắn nhìn Triết Hạ cười tươi một cách đờ đẫn nên mới không thèm ngó ngang đến hắn kia mà
"Đợi chút tôi nhắn tạm biệt cô ấy hẵng"
Nhận được câu chửi mình là thằng đần Triết Hạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười chăm chú vào điện thoại, hồi sau khi tắt máy rồi để ý tới hắn
"Tên mặt lạnh kia cậu nói ai là thằng đần đừng nghĩ tôi rảnh rỗi mà đôi co với cậu" Anh buồn bực nhìn hắn, đang trong không gian vui vẻ với Yên Yên thì bị thằng bạn chí cốt phá đám
"Cậu mau giúp tôi nghĩ cách đi"
"À tôi nhớ ra còn chút chuyện chưa giải quyết nên về sớm"
Hắn lườm nguýt thằng bạn thân từ chối giúp với cách khéo léo
Xì không muốn giúp thì nói còn lí do bận nghĩ tôi ngốc chắc. Hắn nghĩ
Cố Triết Hạ rời đi Khuôn mặt lạnh lẽo lại trở về với hắn
Hắn vừa mới làm xong công việc, người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng, bấm gọi video call trên điện thoại
Bỗng dưng lại nhớ đến cô
Hắn nhớ người phụ nữ bé nhỏ đang ở nhà, tiếc rằng hôm nay công việc chất chồng lên không dành thời gian cho cô
Đối phương bấm nghe máy, sắc mặt hắn tươi trở lại
"Em đang làm gì?"
Hắn quay thẳng khuôn mặt mình, nhìn cô qua màn hình điện thoại
Chỉ thấy một góc nhỏ cô gái của hắn đứng trong phòng ngủ, ánh đèn phòng tắm còn đang bật sáng. Cô vừa mới tắm xong bước ra ngoài liền nhận thấy cuộc gọi của hắn.
Mái tóc cô còn ướt, vào lọn tóc bám vào khuôn mặt nhỏ xinh duyên dáng, trên người mặc chiếc váy ngủ dài tay kín đáo nhưng rất rộng rãi
Hắn nở nụ cười hài lòng, thấy mèo hoang qua video call tâm trạng tiến lên một bậc vui tuơi hẳn
"Anh à... tối nay có về không để em chờ cửa" Đang nói liền mạch đột nhiên bị một vật ở dưới chân cản làm cô có chút ngập ngừng trong câu nói
Cô vừa mới tắt ánh đèn trong phòng tắm đang đi đúng hướng để bật đèn trong phòng ngủ, bên trong phòng không quá tối đủ để cô nhìn thấy.
"A... Là tiểu Bạch còn không mau tránh đường ngươi thật là làm ta có hơi giật mình" Cô cầm chiếc điện thoại vẫn còn gọi cho hắn yên đó, miệng nhỏ trách móc vật dưới chân cản đường
Tiểu bạch là một chiếc tên dễ thương cô đặt cho con rô bốt hút bụi màu trắng tinh
Nhân lúc tiểu bạch nó đang dọn dẹp phòng ngủ, bị đụng trúng
"Tiểu bạch?" Hắn nhướn mày thắc mắc
Ngoài hắn và cô ra còn có ai khác đâu?
Cô vội giải thích cho hắn "À là rô bốt hút bụi em tiện lợi đặt cho nó một cái tên"
Hắn bật cười ngã ngửa với hành động dễ thương này hơi lạ nhưng biết đặt tên cho nó cũng rất thú vị
Tiểu bạch hình tròn, xoay quanh căn phòng lớn dọn dẹp rồi mới chạy ra khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho chủ nhân của nó
Câu trước thấy hắn chưa trả lời cô nên Lan Hương im lặng một lúc nhằm cho hắn tìm ra vấn đề
"Tối nay anh về muộn nên em ngủ trước nha " Hắn dễ dàng phát hiện qua ánh mắt của cô
Song, hắn quay chiếc điện thoại ra đằng sau là tấm kính dày nhìn ra toàn bộ thành phố H về đêm
Lục thiếu muốn cùng ngắm cảnh đẹp đêm cùng cô
"Có phải rất đẹp không giờ em không có mặt để chiêm ngưỡng vẻ đẹp này thật tiếc a" Hắn cố tỏ ra vẻ luyến tiếc của cô
Lan Hương nhìn chằm khung cảnh phía sau hắn đúng là rất đẹp nhưng cô chốt hạ một câu
"Anh lo mà ngắm một mình đi em ngủ trước"
'Tút.. '
Ngắt máy rồi vậy lại là lời cuối cùng cô dành cho hắn
Đúng là đáng trách hắn bởi tối nay không về với người yêu khiến cô ngủ một mình
Hắn đâu muốn về muộn đâu nhưng sau khi xử lí công việc vẫn có chuyện quan trọng hơn phải làm
Lục Tấn Ngạo ngồi xuống ghế sofa thoải mái tựa lưng vào thành ghế nhắn cho cô gái ở nhà vì người yêu không về nên buồn bực với một dòng tin nhắn
- Bé mèo ngủ ngoan. Yêu em
Cộng thêm một chiếc sicker dễ thương hình chú mèo vẽ trái tim lớn màu đỏ
Tấn Ngạo lái chiếc xe Bugatti trên đườg phố lớn tấp lập xe qua lại, ánh đèn pha sáng, chiếc xe màu xanh dương nổi bật nhất trên đường lớn như một màu đèn xanh nháy sáng cho mọi nẻo đường qua. Chiếc cửa sổ xe mở làn gió thổi mát làm mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng như bay cùng gió, cộng thêm trên gương mặt đẹp như tạc đeo chiếc kính đen ngầu, khóe miệng không chủ được tự ý tạo thành một vòng cung
Dừng chân tại một căn biệt thự trắng bao phủ bên ngoài bởi ánh đèn vàng khi trời tối
Rộng lớn mọi thứ như cỡ đại, hắn lái xe vào hoa viên tắt thiết bị trong xe
Tự tin bước ra ngoài hai tay chỉnh lại chiếc áo vest do khi đi đường gió thổi
Chiếc kính đen tháo rời, nét đẹp nam tính hoàn hảo mọi mặt bước vào đại sảnh của biệt thự chính Lục gia.
Một lí do duy nhất khi hắn tới đây là cố gắng thuyết phục được mẹ mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.