Chương 166: Tìm được chốn nương thân
P. Hải Anh
23/05/2024
Sáng hôm sau Lan Hương thức dậy khá muộn bên cạnh chỗ của hắn lạnh ngắt chắc có lẽ đã dậy sớm rồi.
Đi xuống cầu thang nhìn xuống cả gian phòng khách vắng lặng biệt thự lại rất rộng muốn tìm người giúp việc chỉ cần gọi điện thoại bàn luôn được đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh cửa sổ.
Cô định đi đến chiếc điện thoại bàn gần đó để sử dụng thì thím Phương từ đâu xuất hiện.
"Cô chủ dậy rồi có muốn ăn uống gì không?"
"Cho hỏi hắn ta đã đi đâu rồi ạ?! Bao giờ hắn trở về? Có cho cháu được ra ngoài không ạ?!"
Bao nhiêu câu hỏi tấp nập khiến thím Phương chưa sẵn sàng lường trước được.
"Hắn ta?"
"Là Lục Tấn Ngạo đó thưa thím"
Thím Phương cười trừ với cách gọi này chậm rãi trả lời từng câu hỏi.
"Cậu chủ ra ngoài từ sớm ngoài đến công ty làm việc và gặp mặt bạn bè thì cũng chẳng đi đâu, hôm nay cậu chủ có căn dặn rất kĩ sẽ cho cô chủ ra ngoài nhưng phải có vệ sĩ đi cùng dám sát ạ!"
"Có cần phải đi cùng với vệ sĩ không? Đúng là không dễ dàng cho mình tự do mồm thì nói yêu nhưng chẳng tin tưởng mình... có người đi kèm sao trốn về được đây?"
Lan Hương khoanh tay nghĩ ngợi mãi chưa trả lời câu hỏi của thím Phương làm thím đứng yên một chỗ nhìn theo.
Lan Hương nhìn vào khoảng không vô định bất chợt chạm vào ánh mắt chằm chằm của thím Phương.
"Ủa? Sao thím nhìn cháu mãi vậy?!"
"Cô chủ chưa nói muốn ăn uống gì nên tôi chờ đến khi cô chủ giao việc ạ!"
"Cháu muốn ăn cháo sườn làm phiền thím Phương rồi!" - Lan Hương cười với thím rồi ra ngoài sofa đợi.
"Đây vốn là việc làm của tôi mà thưa cô chủ"
Đúng thật kì lạ! Từ hôm qua đến đây đã thấy biệt thự này rất ít người ngoại trừ có quản gia và thím Phương ra chỉ vài người lau chùi tầng cao hơn.
Trước kia, Lan Hương vẫn sống ở đây một ngày bắt gặp nhiều người giúp việc chứ chẳng như bây giờ.
"Thím có biết tại sao nơi này lại ít người giúp việc không?"
"Tôi chỉ nghe loáng thoáng những người đó đã bị đuổi hết được nửa năm rồi! Cô chủ muốn tìm ai sao?"
"Dạ không, cháu chỉ thắc mắc thôi!"
Nghĩ đến những ngày sống tồi tệ ở đây không ít những thành phần đó thêm mắm dặm muối vào tính trả thù mà chúng bị đuổi thì thật dễ dàng quá!
"Cô chủ vào ăn đi ạ!" - Thím Phương nấu nướng xong xuôi đi ra chỗ khác làm việc tiếp.
"Sao tự dưng lại đeo gông vào cổ thế? Như bọn tao không sướng hơn à?!" - Chí Dũng vắt chân lên ghế đầu ngả nhìn lên trần nhà.
Ở văn phòng làm việc của sếp Lục có thêm ba người đàn ông khác ngồi bàn khách nói chuyện.
Cố Triết Hạ sờ mặt đồng hồ biết đối phương đang nói đến mình thì hờ hững đáp: "Kệ mẹ tao việc của mày à?!"
"Mày nhìn xem Cố Triết Hạ có vợ sắp cưới rồi liền bỏ mặc anh em không cần tỏ ra rõ ràng thế chứ tôi đau ở đây nè!" - Đức Hải là thằng cùng suy nghĩ với Chí Dũng.
Lục Tấn Ngạo im im nãy giờ dừng bút đặt tấm ảnh trong sợi dây chuyển trái tim mở nó ra mỗi dây mỗi phút đều nhớ nhung đến Bạch Lan Hương kiềm diễm.
"Chơi bời đến mấy chán cũng phải về nhà đối với tao cô ấy là nhà hai thằng còn chưa yêu đương như tụi mày không hiểu được"
Chí Dũng, Đức Hải nghe vậy cười phá lên làm rộn ràng không khí trong văn phòng.
"Sao mày để cô nào cướp được trái tim mày hay quá vậy?!"
Nhóm chơi cùng có bốn thằng hết hai đứa sắp từ bỏ cuộc chơi đi lấy vợ vậy mà hẹn ước năm nào còn đâu....
"Đức Hải mày là thằng tao tin tưởng nhất đừng bỏ rơi tao như hai đứa nó nhe?" - Chí Dũng vỗ vai Đức Hải cứng rắn.
Đi xuống cầu thang nhìn xuống cả gian phòng khách vắng lặng biệt thự lại rất rộng muốn tìm người giúp việc chỉ cần gọi điện thoại bàn luôn được đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh cửa sổ.
Cô định đi đến chiếc điện thoại bàn gần đó để sử dụng thì thím Phương từ đâu xuất hiện.
"Cô chủ dậy rồi có muốn ăn uống gì không?"
"Cho hỏi hắn ta đã đi đâu rồi ạ?! Bao giờ hắn trở về? Có cho cháu được ra ngoài không ạ?!"
Bao nhiêu câu hỏi tấp nập khiến thím Phương chưa sẵn sàng lường trước được.
"Hắn ta?"
"Là Lục Tấn Ngạo đó thưa thím"
Thím Phương cười trừ với cách gọi này chậm rãi trả lời từng câu hỏi.
"Cậu chủ ra ngoài từ sớm ngoài đến công ty làm việc và gặp mặt bạn bè thì cũng chẳng đi đâu, hôm nay cậu chủ có căn dặn rất kĩ sẽ cho cô chủ ra ngoài nhưng phải có vệ sĩ đi cùng dám sát ạ!"
"Có cần phải đi cùng với vệ sĩ không? Đúng là không dễ dàng cho mình tự do mồm thì nói yêu nhưng chẳng tin tưởng mình... có người đi kèm sao trốn về được đây?"
Lan Hương khoanh tay nghĩ ngợi mãi chưa trả lời câu hỏi của thím Phương làm thím đứng yên một chỗ nhìn theo.
Lan Hương nhìn vào khoảng không vô định bất chợt chạm vào ánh mắt chằm chằm của thím Phương.
"Ủa? Sao thím nhìn cháu mãi vậy?!"
"Cô chủ chưa nói muốn ăn uống gì nên tôi chờ đến khi cô chủ giao việc ạ!"
"Cháu muốn ăn cháo sườn làm phiền thím Phương rồi!" - Lan Hương cười với thím rồi ra ngoài sofa đợi.
"Đây vốn là việc làm của tôi mà thưa cô chủ"
Đúng thật kì lạ! Từ hôm qua đến đây đã thấy biệt thự này rất ít người ngoại trừ có quản gia và thím Phương ra chỉ vài người lau chùi tầng cao hơn.
Trước kia, Lan Hương vẫn sống ở đây một ngày bắt gặp nhiều người giúp việc chứ chẳng như bây giờ.
"Thím có biết tại sao nơi này lại ít người giúp việc không?"
"Tôi chỉ nghe loáng thoáng những người đó đã bị đuổi hết được nửa năm rồi! Cô chủ muốn tìm ai sao?"
"Dạ không, cháu chỉ thắc mắc thôi!"
Nghĩ đến những ngày sống tồi tệ ở đây không ít những thành phần đó thêm mắm dặm muối vào tính trả thù mà chúng bị đuổi thì thật dễ dàng quá!
"Cô chủ vào ăn đi ạ!" - Thím Phương nấu nướng xong xuôi đi ra chỗ khác làm việc tiếp.
"Sao tự dưng lại đeo gông vào cổ thế? Như bọn tao không sướng hơn à?!" - Chí Dũng vắt chân lên ghế đầu ngả nhìn lên trần nhà.
Ở văn phòng làm việc của sếp Lục có thêm ba người đàn ông khác ngồi bàn khách nói chuyện.
Cố Triết Hạ sờ mặt đồng hồ biết đối phương đang nói đến mình thì hờ hững đáp: "Kệ mẹ tao việc của mày à?!"
"Mày nhìn xem Cố Triết Hạ có vợ sắp cưới rồi liền bỏ mặc anh em không cần tỏ ra rõ ràng thế chứ tôi đau ở đây nè!" - Đức Hải là thằng cùng suy nghĩ với Chí Dũng.
Lục Tấn Ngạo im im nãy giờ dừng bút đặt tấm ảnh trong sợi dây chuyển trái tim mở nó ra mỗi dây mỗi phút đều nhớ nhung đến Bạch Lan Hương kiềm diễm.
"Chơi bời đến mấy chán cũng phải về nhà đối với tao cô ấy là nhà hai thằng còn chưa yêu đương như tụi mày không hiểu được"
Chí Dũng, Đức Hải nghe vậy cười phá lên làm rộn ràng không khí trong văn phòng.
"Sao mày để cô nào cướp được trái tim mày hay quá vậy?!"
Nhóm chơi cùng có bốn thằng hết hai đứa sắp từ bỏ cuộc chơi đi lấy vợ vậy mà hẹn ước năm nào còn đâu....
"Đức Hải mày là thằng tao tin tưởng nhất đừng bỏ rơi tao như hai đứa nó nhe?" - Chí Dũng vỗ vai Đức Hải cứng rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.