Chương 158: Về nhà
P. Hải Anh
23/05/2024
Tranh thủ Lục Tấn Ngạo đã ngủ Bạch Lan Hương trốn ra sau vườn nghe điện thoại.
"Lan Hương, con định khi nào mới trở về đây? Về nhà đi con không cần phải sợ thằng nhóc đó về nhà sẽ an toàn"
"Ngày mai con sẽ trở về nhà mà mẹ, mẹ đừng quá lo lắng cho con"
Bạch Lan Hương lau nước mắt chảy dài dưới cằm.
"Con nhỏ này tại sao mẹ không thể lo lắng cho con chứ? Ai bảo con cứng đầu đòi lên thành phố học bằng được để gặp phải chuyện này chứ? Con nhóc này lần này con mà không nghe lời mẹ thì đừng trách"
Mẹ Bạch Lan Hương không yên tâm khi con gái đang ở nhà của ác ma, bà rất lo lắng nhiều hơn thế.
"Trời khuya rồi mẹ nên đi ngủ thôi con sẽ có cách của riêng mình"
Bạch Lan Hương cúp máy mới nãy cô lén ra ngoài nghe điện thoại có bất cẩn làm tiếng động lớn mong rằng không ai biết gì.
"Bạch Lan Hương... cô ấy đâu rồi?"
Lục Tấn Ngạo hốt hoảng tìm khắp nơi từ sáng đến giờ. Hắn bộc phát như kẻ điên liên tục nghĩ ngợi đến cảnh Lan Hương bỏ trốn đi xa.
"Tôi không biết thưa cậu" - Quản gia run sợ đáp.
Hắn đâu biết rằng cô đã rời đi lúc nửa đêm ma không biết quỷ không hay.
"Mẹ yên tâm đi con đã về rồi mà"
Hà Tâm nhìn thấy đúng là con gái mình vội chạy lại buông cây chổi xuống đất.
Lan Hương hớn hở chạy lại ôm người thân, mùi hương này quen thuộc xộc hẳn vào mũi làm cô dễ chịu.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy bờ vai gầy người mẹ lâu ngày gặp lại.
"Ôi! con gái tôi"
Hà Tâm buông con gái mình ra hai tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hôn lên trán. Sờ vào khuôn mặt và đôi tay khi thấy con mình vẫn bình an thì vô cùng vui sướng.
"Lần này không được lên nơi đó nữa ở nhà với bố mẹ thôi, mẹ rất nhớ con"
Lan Hương ôm lấy mẹ mình đi vào trong nhà.
"Mẹ gầy đi nhiều rồi là tại con không nghe lời mẹ cố chấp lên đó để học cuối cùng gặp chuyện không may..."
Lan Hương nhớ về những tháng ngày cơ cực và chịu nhiều nỗi đau trên thành phố khi gặp phải kẻ độc ác như Lục
Tấn Ngạo.
"Lan Hương ơi đã hai năm rồi mẹ mới được ôm con như thế này thời gian qua thật không dễ dàng"
"'Mẹ vào nghỉ ngơi đi con dọn nhà và nấu nướng cho"
Hà Tâm không bằng lòng vì con gái yêu dấu mới trở về.
"Mẹ muốn nói chuyện với con nhiều hơn con gái của mẹ thời gian qua con đã chịu khổ nhiều rồi"
"Vâng, con nghe theo mẹ hết"
Lan Hương rơi nước mắt lời của mẹ nói sao có thể nghe đây trong khi đó những việc hắn gây ra vẫn chưa trả xong mối thù mà.
Sự trong sạch, nhân phẩm, giá trị của một đứa con gái đã bị kẻ độc ác như hắn dẫm đạp biết mà đã mất nhưng người có thể trở về nhà là tốt lắm rồi.
Đến đầu giờ chiều từ đầu xóm đến cuối ngõ một hàng xe ô tô đen trải dài bề ngoài trang trí như xe hỉ.
Lúc này ở sau vườn Lan Hương còn mải chơi đùa với Lan Thanh.
Lan Hương trèo lên cây xoài to nhà mình vặt từng quả xoài xanh đáp xuống cho Lan Thanh.
"Chị ơi quả bên kia to hơn kìa"
"Được mấy quả rồi?" - Lan Hương cố gắng trèo cao để vặt mấy quả trên cùng thành thục.
"Được tám quả rồi chị cố vặt hai quả nữa rồi xuống đi"
Giọng em gái vang lên cao.
"Được rồi cầm lấy mấy quả đây chị xuống"
Lan Hương vứt xoài xanh đáp xuống Lan Thanh bắt lấy.
"Ui chị ơi! xoài có sâu róm nè!"
Lan Thanh sợ khi nhìn thấy con sâu róm đầy gai màu đen trắng ngoe nguẩy béo múp.
"Á... á" - Lan Thanh bỏ quả xoài xuống đất cầm theo rổ xoài chạy vào nhà bỏ chị gái ngoài vườn ngơ ngác.
Lan Hương nhảy tót xuống đất kéo ống quần xuống buộc lại mái tóc.
Cô nhặt quả xoài vừa bị vứt khẽ nhẹ nhàng lấy lá xanh quẹt con sâu béo múp ra.
"Sâu dễ thương vầy cũng sợ"
Cầm lấy quả xoài xanh vừa đi vừa ca hát.
"Lan Hương, con định khi nào mới trở về đây? Về nhà đi con không cần phải sợ thằng nhóc đó về nhà sẽ an toàn"
"Ngày mai con sẽ trở về nhà mà mẹ, mẹ đừng quá lo lắng cho con"
Bạch Lan Hương lau nước mắt chảy dài dưới cằm.
"Con nhỏ này tại sao mẹ không thể lo lắng cho con chứ? Ai bảo con cứng đầu đòi lên thành phố học bằng được để gặp phải chuyện này chứ? Con nhóc này lần này con mà không nghe lời mẹ thì đừng trách"
Mẹ Bạch Lan Hương không yên tâm khi con gái đang ở nhà của ác ma, bà rất lo lắng nhiều hơn thế.
"Trời khuya rồi mẹ nên đi ngủ thôi con sẽ có cách của riêng mình"
Bạch Lan Hương cúp máy mới nãy cô lén ra ngoài nghe điện thoại có bất cẩn làm tiếng động lớn mong rằng không ai biết gì.
"Bạch Lan Hương... cô ấy đâu rồi?"
Lục Tấn Ngạo hốt hoảng tìm khắp nơi từ sáng đến giờ. Hắn bộc phát như kẻ điên liên tục nghĩ ngợi đến cảnh Lan Hương bỏ trốn đi xa.
"Tôi không biết thưa cậu" - Quản gia run sợ đáp.
Hắn đâu biết rằng cô đã rời đi lúc nửa đêm ma không biết quỷ không hay.
"Mẹ yên tâm đi con đã về rồi mà"
Hà Tâm nhìn thấy đúng là con gái mình vội chạy lại buông cây chổi xuống đất.
Lan Hương hớn hở chạy lại ôm người thân, mùi hương này quen thuộc xộc hẳn vào mũi làm cô dễ chịu.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy bờ vai gầy người mẹ lâu ngày gặp lại.
"Ôi! con gái tôi"
Hà Tâm buông con gái mình ra hai tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hôn lên trán. Sờ vào khuôn mặt và đôi tay khi thấy con mình vẫn bình an thì vô cùng vui sướng.
"Lần này không được lên nơi đó nữa ở nhà với bố mẹ thôi, mẹ rất nhớ con"
Lan Hương ôm lấy mẹ mình đi vào trong nhà.
"Mẹ gầy đi nhiều rồi là tại con không nghe lời mẹ cố chấp lên đó để học cuối cùng gặp chuyện không may..."
Lan Hương nhớ về những tháng ngày cơ cực và chịu nhiều nỗi đau trên thành phố khi gặp phải kẻ độc ác như Lục
Tấn Ngạo.
"Lan Hương ơi đã hai năm rồi mẹ mới được ôm con như thế này thời gian qua thật không dễ dàng"
"'Mẹ vào nghỉ ngơi đi con dọn nhà và nấu nướng cho"
Hà Tâm không bằng lòng vì con gái yêu dấu mới trở về.
"Mẹ muốn nói chuyện với con nhiều hơn con gái của mẹ thời gian qua con đã chịu khổ nhiều rồi"
"Vâng, con nghe theo mẹ hết"
Lan Hương rơi nước mắt lời của mẹ nói sao có thể nghe đây trong khi đó những việc hắn gây ra vẫn chưa trả xong mối thù mà.
Sự trong sạch, nhân phẩm, giá trị của một đứa con gái đã bị kẻ độc ác như hắn dẫm đạp biết mà đã mất nhưng người có thể trở về nhà là tốt lắm rồi.
Đến đầu giờ chiều từ đầu xóm đến cuối ngõ một hàng xe ô tô đen trải dài bề ngoài trang trí như xe hỉ.
Lúc này ở sau vườn Lan Hương còn mải chơi đùa với Lan Thanh.
Lan Hương trèo lên cây xoài to nhà mình vặt từng quả xoài xanh đáp xuống cho Lan Thanh.
"Chị ơi quả bên kia to hơn kìa"
"Được mấy quả rồi?" - Lan Hương cố gắng trèo cao để vặt mấy quả trên cùng thành thục.
"Được tám quả rồi chị cố vặt hai quả nữa rồi xuống đi"
Giọng em gái vang lên cao.
"Được rồi cầm lấy mấy quả đây chị xuống"
Lan Hương vứt xoài xanh đáp xuống Lan Thanh bắt lấy.
"Ui chị ơi! xoài có sâu róm nè!"
Lan Thanh sợ khi nhìn thấy con sâu róm đầy gai màu đen trắng ngoe nguẩy béo múp.
"Á... á" - Lan Thanh bỏ quả xoài xuống đất cầm theo rổ xoài chạy vào nhà bỏ chị gái ngoài vườn ngơ ngác.
Lan Hương nhảy tót xuống đất kéo ống quần xuống buộc lại mái tóc.
Cô nhặt quả xoài vừa bị vứt khẽ nhẹ nhàng lấy lá xanh quẹt con sâu béo múp ra.
"Sâu dễ thương vầy cũng sợ"
Cầm lấy quả xoài xanh vừa đi vừa ca hát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.