Chương 10
Tiểu Trì
31/10/2024
Ta cúi đầu làm việc, cảm thấy mắt mình cũng bốc lên ngọn lửa, vừa cay vừa nhức.
Đế giày vừa bắt đầu thành hình, từng lớp vải chồng lên nhau khiến mũi kim bị nghiêng, một mũi đ.â.m vào ngón tay.
Ta không kêu, chỉ ngồi đó mà rơi nước mắt.
Trầm Tranh chạy tới, nắm lấy tay ta nặn m.á.u ra, rồi không yên tâm còn đưa lên miệng.
Cảm giác tê tê từ ngón tay truyền khắp cơ thể qua từng mạch m.á.u, khiến ta như một khúc gỗ không dám nhúc nhích hay nói lời nào.
Ta như chec rồi mà lại chưa hẳn là chec.
Khi đầu lưỡi của hắn chạm vào ngón tay ta, ta như một người đang chec đuối.
Đầu lưỡi rời đi, ta mới thở được một hơi mà tiếp tục sống.
Ta vốn là một người hoàn toàn bình thường, nay không thể sống cũng chẳng thể chec.
Ta bắt đầu thấy ghét Trầm Tranh.
Ghét sự quan tâm của hắn, ghét sự che chở của hắn dành cho ta.
Ta cũng ghét chính mình.
Thật là... đúng là lòng lang dạ sói.
Trầm Tranh làm việc cả ngày ở tiệm, kiếm được bốn mươi văn tiền, liền rủ ta đi chợ đêm.
Ta uể oải, chỉ muốn ở nhà làm giày cho hắn.
Trầm Tranh ngồi xổm xuống dỗ dành ta: "Nàng không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Ngày gì chứ?
Ngày mà ta nhận ra mình là kẻ lòng lang dạ sói à?
Trầm Tranh giật lấy thứ trong tay ta: "Hôm nay là lễ Thất Tịch."
"Lễ Thất Tịch thì sao chứ?" Ta đáp với giọng không kiên nhẫn: "Không đi."
Đó chỉ là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau thôi mà.
Hai người họ yêu thương nhau, còn chúng ta nào có thân thiết, thì có gì mà đáng để ăn mừng chứ.
Trầm Tranh nhìn ta vô cùng nghiêm túc: "Hôm nay nàng làm việc bị đ.â.m kim đến ba lần, chẳng lẽ không muốn cầu Chức Nữ phù hộ cho đôi tay của mình khéo léo hơn sao?"
Ta: “...”
Ta thề, ta sẽ không bao giờ thương xót Trầm Tranh nữa.
Kẻ ngốc này, miệng chẳng thốt ra được câu tử tế nào, nếu ta còn thấy đau lòng cho hắn thì đúng là kẻ đại ngốc.
Chúng ta đến chợ của trấn Kiều Nam, nơi đây đã sầm uất từ lâu.
Các gánh hàng rong kéo dài từ đông sang tây của thị trấn, bán kẹo mạch nha, bán mặt nạ, bán vải hoa, sạp nối sạp, cửa hàng nối cửa hàng, đèn đuốc sáng rực đến cuối thị trấn.
Đi giữa dòng người, ta dần bị mê hoặc bởi cảnh vật náo nhiệt.
Mấy tháng trời chạy nạn, ta cùng Tiểu Sơn đi qua rất nhiều nơi.
Có những ngôi làng hoang tàn, những con phố đổ nát, những thị trấn phồn thịnh, những con ngõ bẩn thỉu.
Nơi nào cũng có thể dừng chân, nhưng chẳng nơi nào là nhà của chúng ta.
Nhà ở quê đã mất, nơi nào có trưởng tỷ, nơi ấy sẽ là nhà.
Ta và Tiểu Sơn từng nhìn về một khu chợ đông đúc trên quan đạo, cũng từng mong mình là một phần trong đó.
Khi ấy ta nghĩ, đợi đến khi tìm được trưởng tỷ, ta sẽ có thể ăn no, đi dạo chợ như xưa.
Có lẽ sẽ mua một cây trâm hoa sống động, hoặc một hộp phấn mà cô nương nào cũng yêu thích.
Không thì ít ra cũng mua một cây kẹo mạch nha.
Đi bên ta là trưởng tỷ, là Tiểu Sơn, cả nhà vui vẻ bên nhau, chẳng bao giờ rời xa nữa.
Trong những tưởng tượng đó, chưa bao giờ ta hình dung sẽ có thêm một người khác.
Đặc biệt là người như Trầm Tranh.
Hắn sợ ta đi lạc, giữa dòng người tấp nập, nắm chặt lấy tay ta.
Sự sững sờ của ta vô tình tạo cơ hội cho hắn, bàn tay hắn trượt vào lòng bàn tay ta, ngón tay xen qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay lại với nhau.
Cảm giác tê tê nơi đầu ngón tay ban ngày chưa kịp phai nhạt, hơi ấm từ bàn tay hắn lại lần nữa lan dần qua da thịt ta.
Cái siết chặt mang theo cảm giác chiếm hữu khiến ta cảm thấy mặt mình nóng lên, muốn rút tay ra nhưng bị hắn giữ chặt hơn.
Ta rúc vào cái bóng cao lớn của hắn, như một con thú nhỏ không còn đường chạy trốn.
Trầm Tranh cúi đầu: "Không buông tay, được không?"
Hắn lúc nào cũng như vậy, luôn hỏi ý ta khi làm một điều gì đó.
Hôn năm văn một cái có được không.
Mỗi ngày hôn ba lần có được không.
Thậm chí, ngay cả nắm tay ta, hắn cũng hỏi có được không.
Rõ ràng hắn đã mua ta, sở hữu ta, còn có thể tùy ý điều khiển ta.
Nhưng hắn lại như một đứa trẻ, rụt rè cầu xin ta.
Cầu xin thê tử mà hắn dùng cả gia tài để mua, có thể ban cho hắn chút tình yêu.
Chẳng cần nhiều, chỉ cần trong khoảnh khắc hắn chờ mong, được ta đáp lại một chút thôi.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, không rời mắt khỏi ta.
Ta còn có thể nói gì nữa đây.
Tim ta như sắp tan chảy.
Trầm Tranh trẻ khỏe lại tràn trề sức lực, bàn tay đan chặt với ta chẳng mấy chốc đã toát mồ hôi.
Một khi đổ mồ hôi liền trở nên nhờn dính, ta không thích.
Hắn bèn dùng tay còn lại giữ lấy tay ta, quệt qua quệt lại lên vạt áo mình, rồi lại ấm áp áp lên.
Thật trẻ con và đáng buồn cười.
Đế giày vừa bắt đầu thành hình, từng lớp vải chồng lên nhau khiến mũi kim bị nghiêng, một mũi đ.â.m vào ngón tay.
Ta không kêu, chỉ ngồi đó mà rơi nước mắt.
Trầm Tranh chạy tới, nắm lấy tay ta nặn m.á.u ra, rồi không yên tâm còn đưa lên miệng.
Cảm giác tê tê từ ngón tay truyền khắp cơ thể qua từng mạch m.á.u, khiến ta như một khúc gỗ không dám nhúc nhích hay nói lời nào.
Ta như chec rồi mà lại chưa hẳn là chec.
Khi đầu lưỡi của hắn chạm vào ngón tay ta, ta như một người đang chec đuối.
Đầu lưỡi rời đi, ta mới thở được một hơi mà tiếp tục sống.
Ta vốn là một người hoàn toàn bình thường, nay không thể sống cũng chẳng thể chec.
Ta bắt đầu thấy ghét Trầm Tranh.
Ghét sự quan tâm của hắn, ghét sự che chở của hắn dành cho ta.
Ta cũng ghét chính mình.
Thật là... đúng là lòng lang dạ sói.
Trầm Tranh làm việc cả ngày ở tiệm, kiếm được bốn mươi văn tiền, liền rủ ta đi chợ đêm.
Ta uể oải, chỉ muốn ở nhà làm giày cho hắn.
Trầm Tranh ngồi xổm xuống dỗ dành ta: "Nàng không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Ngày gì chứ?
Ngày mà ta nhận ra mình là kẻ lòng lang dạ sói à?
Trầm Tranh giật lấy thứ trong tay ta: "Hôm nay là lễ Thất Tịch."
"Lễ Thất Tịch thì sao chứ?" Ta đáp với giọng không kiên nhẫn: "Không đi."
Đó chỉ là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau thôi mà.
Hai người họ yêu thương nhau, còn chúng ta nào có thân thiết, thì có gì mà đáng để ăn mừng chứ.
Trầm Tranh nhìn ta vô cùng nghiêm túc: "Hôm nay nàng làm việc bị đ.â.m kim đến ba lần, chẳng lẽ không muốn cầu Chức Nữ phù hộ cho đôi tay của mình khéo léo hơn sao?"
Ta: “...”
Ta thề, ta sẽ không bao giờ thương xót Trầm Tranh nữa.
Kẻ ngốc này, miệng chẳng thốt ra được câu tử tế nào, nếu ta còn thấy đau lòng cho hắn thì đúng là kẻ đại ngốc.
Chúng ta đến chợ của trấn Kiều Nam, nơi đây đã sầm uất từ lâu.
Các gánh hàng rong kéo dài từ đông sang tây của thị trấn, bán kẹo mạch nha, bán mặt nạ, bán vải hoa, sạp nối sạp, cửa hàng nối cửa hàng, đèn đuốc sáng rực đến cuối thị trấn.
Đi giữa dòng người, ta dần bị mê hoặc bởi cảnh vật náo nhiệt.
Mấy tháng trời chạy nạn, ta cùng Tiểu Sơn đi qua rất nhiều nơi.
Có những ngôi làng hoang tàn, những con phố đổ nát, những thị trấn phồn thịnh, những con ngõ bẩn thỉu.
Nơi nào cũng có thể dừng chân, nhưng chẳng nơi nào là nhà của chúng ta.
Nhà ở quê đã mất, nơi nào có trưởng tỷ, nơi ấy sẽ là nhà.
Ta và Tiểu Sơn từng nhìn về một khu chợ đông đúc trên quan đạo, cũng từng mong mình là một phần trong đó.
Khi ấy ta nghĩ, đợi đến khi tìm được trưởng tỷ, ta sẽ có thể ăn no, đi dạo chợ như xưa.
Có lẽ sẽ mua một cây trâm hoa sống động, hoặc một hộp phấn mà cô nương nào cũng yêu thích.
Không thì ít ra cũng mua một cây kẹo mạch nha.
Đi bên ta là trưởng tỷ, là Tiểu Sơn, cả nhà vui vẻ bên nhau, chẳng bao giờ rời xa nữa.
Trong những tưởng tượng đó, chưa bao giờ ta hình dung sẽ có thêm một người khác.
Đặc biệt là người như Trầm Tranh.
Hắn sợ ta đi lạc, giữa dòng người tấp nập, nắm chặt lấy tay ta.
Sự sững sờ của ta vô tình tạo cơ hội cho hắn, bàn tay hắn trượt vào lòng bàn tay ta, ngón tay xen qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay lại với nhau.
Cảm giác tê tê nơi đầu ngón tay ban ngày chưa kịp phai nhạt, hơi ấm từ bàn tay hắn lại lần nữa lan dần qua da thịt ta.
Cái siết chặt mang theo cảm giác chiếm hữu khiến ta cảm thấy mặt mình nóng lên, muốn rút tay ra nhưng bị hắn giữ chặt hơn.
Ta rúc vào cái bóng cao lớn của hắn, như một con thú nhỏ không còn đường chạy trốn.
Trầm Tranh cúi đầu: "Không buông tay, được không?"
Hắn lúc nào cũng như vậy, luôn hỏi ý ta khi làm một điều gì đó.
Hôn năm văn một cái có được không.
Mỗi ngày hôn ba lần có được không.
Thậm chí, ngay cả nắm tay ta, hắn cũng hỏi có được không.
Rõ ràng hắn đã mua ta, sở hữu ta, còn có thể tùy ý điều khiển ta.
Nhưng hắn lại như một đứa trẻ, rụt rè cầu xin ta.
Cầu xin thê tử mà hắn dùng cả gia tài để mua, có thể ban cho hắn chút tình yêu.
Chẳng cần nhiều, chỉ cần trong khoảnh khắc hắn chờ mong, được ta đáp lại một chút thôi.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, không rời mắt khỏi ta.
Ta còn có thể nói gì nữa đây.
Tim ta như sắp tan chảy.
Trầm Tranh trẻ khỏe lại tràn trề sức lực, bàn tay đan chặt với ta chẳng mấy chốc đã toát mồ hôi.
Một khi đổ mồ hôi liền trở nên nhờn dính, ta không thích.
Hắn bèn dùng tay còn lại giữ lấy tay ta, quệt qua quệt lại lên vạt áo mình, rồi lại ấm áp áp lên.
Thật trẻ con và đáng buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.