Chương 1
Tiểu Trì
31/10/2024
Năm tai họa luôn có điềm báo trước.
Mùa hạ năm ngoái, trời đã ít mưa, nửa số hoa màu trên đồng đều khô héo chec. Đến mùa thu, số lúa còn sót lại chẳng thể đầy một vò nhỏ.
Sang năm nay, ruộng đồng trong làng bỏ hoang cả, khô cằn đến mức cỏ dại cũng chẳng mọc nổi.
Mẫu thân ta vì nhớ thương trưởng tỷ đã gả đi xa, u sầu thành bệnh, ba năm trước đã qua đời. Phụ thân thì thường ngắm nhìn ruộng đồng mà than thở, sang năm thì ông cũng qua đời.
Khi đó, ta mới mười bốn, còn đệ đệ Tiểu Sơn vừa tròn mười một tuổi.
Nhờ vào chút lương thực còn sót lại và mảnh đất, cũng đủ để bọn ta cầm cự qua ngày.
Chẳng ngờ, sau hai năm yên ổn, bọn ta lại gặp phải thiên tai.
Đám nam nhân trong làng thấy ta và đệ đệ cô độc yếu đuối, đã bắt lấy trâu nhà ta giec thịt, con c.h.ó trông nhà cũng bị lôi ra hầm trong nồi.
Vì mưu sinh, ta dẫn đệ đệ Tiểu Sơn đến thành Văn nương nhờ trưởng tỷ.
Nhưng chưa đi được mười ngày, số tiền đồng ít ỏi và chút lương khô mang theo đã bị cướp sạch.
Bọn ta đói lả, nằm co ro dưới chân tường thành, trông thấy một cô nương mặc áo tang "bán thân chôn cha," được một công tử nhà giàu mua về làm nha hoàn.
Ta nghiến răng nói: "Hay là chúng ta cũng thử xem sao. Để nhị tỷ lo khóc, đệ chỉ cần phủ tấm vải trắng mà nằm đó là được."
Tiểu Sơn khi ấy mười hai tuổi, cao lớn hơn cả ta, nửa năm rồi chưa từng được ăn bữa cơm nào no đủ, đôi má hóp sâu vì đói khát. Nghe ta nói, đệ ấy chẳng biết vui hay buồn, cười mà như khóc:
"Được... cũng được."
Ta tìm đến nơi đông đúc nhất trong thành, để Tiểu Sơn nằm xuống đất, còn cài lên đầu mình một nhánh rơm. Lời chưa kịp chuẩn bị xong, đã có một tiểu tử tìm đến nói:
"Cô nương, sư phụ ta nói cô ở đây làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ông ấy, xin dời sang nơi khác."
Ta hỏi hắn: "Sư phụ ngươi là ai?"
Tiểu tử đó chỉ về phía cửa tiệm rèn đối diện: "Sư phụ ta là Trầm Tranh."
Ta ngước mắt nhìn, chỉ thấy một hán tử để trần nửa thân, một tay nâng búa lớn nện vào khối sắt đỏ, hắn đưa mắt lườm ta. Bên má phải của hắn hằn lên một vết sẹo dài ba tấc.
Lửa trong lò rực cháy, ánh lửa hắt lên đôi mắt đen láy, chiếu sáng đến chói mắt.
Đôi mắt ấy chẳng có lấy một tia xót thương, đôi môi mỏng cương nghị hơi nhếch xuống, trông chẳng khác nào một kẻ vô tình đứng ngoài cuộc.
Mẫu thân lúc sinh thời từng dạy ta, đời người có ba cái khổ, chèo đò, rèn sắt và bán đậu hũ.
Ta nghĩ, có lẽ vị thợ rèn này đã khổ sở quá lâu, đến mức nhìn ai cũng không thuận mắt.
Đặc biệt là kiểu người như ta, chắn đường kiếm sống của hắn.
Tiếng búa đập sắt vang lên càng nặng nề, tựa như có phần đe dọa.
Chỗ này là ta cất công chọn lựa, nhất quyết không rời đi. Lợi dụng cơn tức bị người ức hiếp, ta cố ép vài giọt nước mắt. Từ chuyện phụ mẫu mất sớm đến tai họa từ trên trời rơi xuống, từ cảnh bơ vơ đến kiếp ly tán của tỷ đệ ta, ta thay đổi đủ kiểu mà khóc lóc than thở.
Nhưng thời buổi này, người người đều túng thiếu, lòng người cũng trở nên lạnh lẽo, dân thường chỉ lướt qua, ngó nhìn rồi bỏ đi, chẳng một ai dừng chân.
Khóc từ sáng đến hoàng hôn, vẫn không có công tử nhà giàu nào đến mua ta, trời lại đổ mưa.
Tiểu Sơn nằm im bất động, e là đã ngất đi vì đói.
Ta cũng không còn sức kéo đệ ấy trở về ngôi miếu hoang, đành tiếp tục quỳ trong mưa.
Người qua lại đội mưa che ô vội vã, lão chủ quán mì đứng dưới mái hiên tránh mưa, làn hơi từ nồi canh nóng bay lên rồi tan nhanh vào cơn lạnh.
Mấy người bán hàng rong không cam lòng, vẫn cố rao hàng, tiếng xúc xắc từ sòng bạc xa xa vang lên rôm rả.
Ngay cả ánh lửa trong tiệm rèn cũng dần yếu đi, bễ lò không người điều khiển.
Tiểu tử ban sáng lại tới: "Mua cô cần bao nhiêu bạc?"
Ta nhìn cậu nhóc mặt mũi còn non choẹt, mệt mỏi giơ hai ngón tay:
"Hai..."
Hai lượng, thật ra chỉ cần hai lượng là mua được mạng hèn của ta rồi.
"Hai mươi lượng? Cô đi ăn cướp à!"
Tên tiểu tử ấy hít một hơi lạnh, chưa kịp để ta nói hết câu đã vụt chạy về tiệm rèn, không biết thì thầm gì với sư phụ hắn, Trầm Tranh.
Trầm Tranh quay đầu nhìn ta, chân mày cau lại chặt chẽ.
Ta lo sợ Trầm Tranh sẽ xách búa lớn ra mà giúp đồ đệ mặc cả, không ngờ hắn chẳng mang búa, mà lại mở một chiếc ô.
Dưới chiếc ô giấy dầu che phủ, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh ta, đưa một gói bạc nặng trĩu:
"Đây là hai mươi lượng."
"Ta mua nàng."
Mùa hạ năm ngoái, trời đã ít mưa, nửa số hoa màu trên đồng đều khô héo chec. Đến mùa thu, số lúa còn sót lại chẳng thể đầy một vò nhỏ.
Sang năm nay, ruộng đồng trong làng bỏ hoang cả, khô cằn đến mức cỏ dại cũng chẳng mọc nổi.
Mẫu thân ta vì nhớ thương trưởng tỷ đã gả đi xa, u sầu thành bệnh, ba năm trước đã qua đời. Phụ thân thì thường ngắm nhìn ruộng đồng mà than thở, sang năm thì ông cũng qua đời.
Khi đó, ta mới mười bốn, còn đệ đệ Tiểu Sơn vừa tròn mười một tuổi.
Nhờ vào chút lương thực còn sót lại và mảnh đất, cũng đủ để bọn ta cầm cự qua ngày.
Chẳng ngờ, sau hai năm yên ổn, bọn ta lại gặp phải thiên tai.
Đám nam nhân trong làng thấy ta và đệ đệ cô độc yếu đuối, đã bắt lấy trâu nhà ta giec thịt, con c.h.ó trông nhà cũng bị lôi ra hầm trong nồi.
Vì mưu sinh, ta dẫn đệ đệ Tiểu Sơn đến thành Văn nương nhờ trưởng tỷ.
Nhưng chưa đi được mười ngày, số tiền đồng ít ỏi và chút lương khô mang theo đã bị cướp sạch.
Bọn ta đói lả, nằm co ro dưới chân tường thành, trông thấy một cô nương mặc áo tang "bán thân chôn cha," được một công tử nhà giàu mua về làm nha hoàn.
Ta nghiến răng nói: "Hay là chúng ta cũng thử xem sao. Để nhị tỷ lo khóc, đệ chỉ cần phủ tấm vải trắng mà nằm đó là được."
Tiểu Sơn khi ấy mười hai tuổi, cao lớn hơn cả ta, nửa năm rồi chưa từng được ăn bữa cơm nào no đủ, đôi má hóp sâu vì đói khát. Nghe ta nói, đệ ấy chẳng biết vui hay buồn, cười mà như khóc:
"Được... cũng được."
Ta tìm đến nơi đông đúc nhất trong thành, để Tiểu Sơn nằm xuống đất, còn cài lên đầu mình một nhánh rơm. Lời chưa kịp chuẩn bị xong, đã có một tiểu tử tìm đến nói:
"Cô nương, sư phụ ta nói cô ở đây làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ông ấy, xin dời sang nơi khác."
Ta hỏi hắn: "Sư phụ ngươi là ai?"
Tiểu tử đó chỉ về phía cửa tiệm rèn đối diện: "Sư phụ ta là Trầm Tranh."
Ta ngước mắt nhìn, chỉ thấy một hán tử để trần nửa thân, một tay nâng búa lớn nện vào khối sắt đỏ, hắn đưa mắt lườm ta. Bên má phải của hắn hằn lên một vết sẹo dài ba tấc.
Lửa trong lò rực cháy, ánh lửa hắt lên đôi mắt đen láy, chiếu sáng đến chói mắt.
Đôi mắt ấy chẳng có lấy một tia xót thương, đôi môi mỏng cương nghị hơi nhếch xuống, trông chẳng khác nào một kẻ vô tình đứng ngoài cuộc.
Mẫu thân lúc sinh thời từng dạy ta, đời người có ba cái khổ, chèo đò, rèn sắt và bán đậu hũ.
Ta nghĩ, có lẽ vị thợ rèn này đã khổ sở quá lâu, đến mức nhìn ai cũng không thuận mắt.
Đặc biệt là kiểu người như ta, chắn đường kiếm sống của hắn.
Tiếng búa đập sắt vang lên càng nặng nề, tựa như có phần đe dọa.
Chỗ này là ta cất công chọn lựa, nhất quyết không rời đi. Lợi dụng cơn tức bị người ức hiếp, ta cố ép vài giọt nước mắt. Từ chuyện phụ mẫu mất sớm đến tai họa từ trên trời rơi xuống, từ cảnh bơ vơ đến kiếp ly tán của tỷ đệ ta, ta thay đổi đủ kiểu mà khóc lóc than thở.
Nhưng thời buổi này, người người đều túng thiếu, lòng người cũng trở nên lạnh lẽo, dân thường chỉ lướt qua, ngó nhìn rồi bỏ đi, chẳng một ai dừng chân.
Khóc từ sáng đến hoàng hôn, vẫn không có công tử nhà giàu nào đến mua ta, trời lại đổ mưa.
Tiểu Sơn nằm im bất động, e là đã ngất đi vì đói.
Ta cũng không còn sức kéo đệ ấy trở về ngôi miếu hoang, đành tiếp tục quỳ trong mưa.
Người qua lại đội mưa che ô vội vã, lão chủ quán mì đứng dưới mái hiên tránh mưa, làn hơi từ nồi canh nóng bay lên rồi tan nhanh vào cơn lạnh.
Mấy người bán hàng rong không cam lòng, vẫn cố rao hàng, tiếng xúc xắc từ sòng bạc xa xa vang lên rôm rả.
Ngay cả ánh lửa trong tiệm rèn cũng dần yếu đi, bễ lò không người điều khiển.
Tiểu tử ban sáng lại tới: "Mua cô cần bao nhiêu bạc?"
Ta nhìn cậu nhóc mặt mũi còn non choẹt, mệt mỏi giơ hai ngón tay:
"Hai..."
Hai lượng, thật ra chỉ cần hai lượng là mua được mạng hèn của ta rồi.
"Hai mươi lượng? Cô đi ăn cướp à!"
Tên tiểu tử ấy hít một hơi lạnh, chưa kịp để ta nói hết câu đã vụt chạy về tiệm rèn, không biết thì thầm gì với sư phụ hắn, Trầm Tranh.
Trầm Tranh quay đầu nhìn ta, chân mày cau lại chặt chẽ.
Ta lo sợ Trầm Tranh sẽ xách búa lớn ra mà giúp đồ đệ mặc cả, không ngờ hắn chẳng mang búa, mà lại mở một chiếc ô.
Dưới chiếc ô giấy dầu che phủ, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh ta, đưa một gói bạc nặng trĩu:
"Đây là hai mươi lượng."
"Ta mua nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.