Chương 6
Tiểu Trì
31/10/2024
Vốn dĩ ta nghĩ câu nói vừa rồi có thể khiến Tiểu Đông cười đùa mà bào chữa cho Trầm Tranh. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn cả trăm câu để mỉa mai sự hẹp hòi của Trầm Tranh, không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
Ta bỗng thấy mình như một chiếc trống lớn, dự định sẽ vang lên thật to khi bị gõ, nào ngờ phía bên kia lại ném tới một nhúm bông, trông có vẻ nặng nề mà đáp xuống lại mềm nhẹ.
Chiếc trống của ta không chỉ không vang lên mà còn xẹp xuống, mặt trống như nứt ra.
Không hiểu sao, giây phút này, ta lại nhớ đến lò rèn, ngọn lửa rực cháy và bóng dáng mồ hôi nhễ nhại của Trầm Tranh bên lò.
Ngày ta quỳ đối diện với tiệm rèn để bán thân, Trầm Tranh vẫn không ngừng tay.
Khi ta khóc than về cái chec của phụ mẫu, tiếng đập sắt của hắn nhỏ lại.
Khi ta kể chuyện dân làng giec con trâu nhà ta, tiếng búa của hắn gấp hơn.
Khi ta nói đệ đệ bị đói đến chec, hắn ngừng đập hẳn.
Như thể hắn đã nghe thấy hết, nhưng cũng như thể chỉ là trùng hợp mà hắn dừng tay lại.
Sau đó trời đổ mưa, Trầm Tranh ngồi trong tiệm.
Vết sẹo trên má hắn gồ ghề méo mó, chẳng thèm che đậy, cứ thế mà nhìn ta qua màn mưa, qua bóng dáng của người qua đường, qua làn khói từ quán cháo loãng gần đó, không rời mắt.
Lúc ấy, ta lạnh đến run rẩy, rất muốn đến gần lò lửa trong tiệm rèn để sưởi ấm.
Nhưng ta không dám mở lời.
Ta nghĩ rằng người đàn ông trong tiệm rèn ấy chắc đang đắc ý lắm, thích thú khi nhìn thấy ta thảm hại thế này.
Ta tự trách mình, nghĩ ông trời thấy được lòng dạ không tốt của ta, nên đổ một cơn mưa xuống để trừng phạt ta.
Cơn mưa xua hết người đi đường, chẳng còn công tử nhà giàu nào đến nữa.
Chỉ có Trầm Tranh, hắn giương ô, đem hai mươi lượng bạc đến cho ta.
Quả là kẻ ngốc.
Tên thợ rèn ngốc nghếch ấy tối qua còn hỏi ta xem mỗi ngày hôn hắn ba lần có được không.
Ta cúi đầu luồn chỉ qua cây kim.
Được, có gì mà không được chứ.
Mỗi ngày hôn mười lần cũng được.
Như thế, khi ta mang đi toàn bộ hai mươi lượng bạc của Trầm Tranh, lòng ta sẽ không còn chút áy náy nào nữa.
Trầm Tranh về nhà từ lúc hoàng hôn.
Bữa tối còn chưa xong, hắn đã ngồi trong sân bào mấy tấm ván gỗ, bảo muốn đóng cho ta một bàn trang điểm.
Qua ô cửa sổ trong bếp, ta tình cờ nhìn thấy hắn nheo mắt, chăm chú ngắm tấm gỗ trong tay, dáng vẻ tập trung hệt như một thư sinh vung bút mực.
Ta đã quyết tâm đi tìm trưởng tỷ, chẳng thể lưu lại đây.
Ta bỗng thấy có chút thương cảm cho Trầm Tranh, người sắp mất cả người lẫn của và cả mấy tấm ván gỗ hắn định dùng để làm bàn trang điểm.
Đợi ta bỏ đi, tám phần hắn sẽ tức giận mà dùng búa đập nát cái bàn ấy mất thôi.
Thà rằng đừng phí công vô ích, không có còn hơn.
"Những tấm gỗ đó rất tốt, đừng làm bàn trang điểm nữa."
Tối đến, hai chúng ta nằm trên giường, ta khuyên hắn: "Ta không cần thứ đó."
"Tại sao?" Trầm Tranh quay về phía ta, "Cô dâu nhà khác đều có cả."
Ta suýt quên.
Ta tính sẽ bỏ đi sau bốn ngày, còn hắn lại nghĩ bốn ngày nữa sẽ rước ta vào nhà.
"Chẳng tại sao cả, chỉ là không muốn." Ta quay lưng về phía hắn.
Trầm Tranh có chút hụt hẫng, giọng nói uể oải: "Vì không có son phấn sao? Ta sẽ tiết kiệm để mua cho nàng."
Ta im lặng.
"Hộp trâm, vòng tay rồi sẽ có cả," Trầm Tranh nói, "Cùng lắm thì ta nhận thêm việc, chậm nhất là cuối năm sẽ mua cho nàng."
"Nàng muốn thứ nào trước?"
Ta bỗng cảm thấy sống mũi cay cay: "Không muốn thứ nào cả, vất vả cả một ngày trời rồi thì mau nghỉ ngơi, còn hơn là đi bào gỗ."
Hơi thở ấm áp phả lên gáy khiến ta nhột nhạt, tim đập nhanh hơn hẳn.
Trầm Tranh dịch lại gần hơn: "Vậy là… nàng đang quan tâm ta sao?"
Phải rồi.
Quan tâm ngươi, tên thợ rèn ngốc nghếch.
Bị người ta lừa lại còn giúp họ đếm tiền.
Ta khàn giọng hỏi hắn: "Ngươi nghèo thế này, sao không đòi lại mười chín lượng bạc kia?"
"Có số bạc đó, ngươi muốn mua bao nhiêu trâm cài cũng được, muốn mua bao nhiêu vòng tay cũng được."
Trầm Tranh vòng tay qua người ta, ôm vào lòng.
“Họ Trầm, tên Tranh,” hắn nói, “chữ ‘Tranh’ trong ‘thiết cốt tranh tranh’ – kiên cường vững chãi như sắt đá.”
“Đã đưa bạc cho nàng rồi, sao ta có thể đòi lại được.”
Ta thực sự chưa từng nghe qua những lời dễ nghe như vậy, khóe mắt không khỏi ướt, tên hắn thoáng chạm đến môi, nhưng ta chẳng thể cất thành tiếng.
Ta sợ hắn nghe ra tiếng nghẹn ngào trong giọng nói, hay nhìn thấy giọt lệ lăn dài trên má ta.
Nếu vậy, ta biết giải thích ra sao với hắn đây.
Trầm Tranh chẳng biết gì về những suy nghĩ rối bời trong lòng ta, vẫn ôm lấy ta: "Với lại, mỗi ngày ba cái gì đó, vẫn phải khấu trừ vào số bạc kia."
Hừ.
Hết cảm động rồi.
Ta bỗng thấy mình như một chiếc trống lớn, dự định sẽ vang lên thật to khi bị gõ, nào ngờ phía bên kia lại ném tới một nhúm bông, trông có vẻ nặng nề mà đáp xuống lại mềm nhẹ.
Chiếc trống của ta không chỉ không vang lên mà còn xẹp xuống, mặt trống như nứt ra.
Không hiểu sao, giây phút này, ta lại nhớ đến lò rèn, ngọn lửa rực cháy và bóng dáng mồ hôi nhễ nhại của Trầm Tranh bên lò.
Ngày ta quỳ đối diện với tiệm rèn để bán thân, Trầm Tranh vẫn không ngừng tay.
Khi ta khóc than về cái chec của phụ mẫu, tiếng đập sắt của hắn nhỏ lại.
Khi ta kể chuyện dân làng giec con trâu nhà ta, tiếng búa của hắn gấp hơn.
Khi ta nói đệ đệ bị đói đến chec, hắn ngừng đập hẳn.
Như thể hắn đã nghe thấy hết, nhưng cũng như thể chỉ là trùng hợp mà hắn dừng tay lại.
Sau đó trời đổ mưa, Trầm Tranh ngồi trong tiệm.
Vết sẹo trên má hắn gồ ghề méo mó, chẳng thèm che đậy, cứ thế mà nhìn ta qua màn mưa, qua bóng dáng của người qua đường, qua làn khói từ quán cháo loãng gần đó, không rời mắt.
Lúc ấy, ta lạnh đến run rẩy, rất muốn đến gần lò lửa trong tiệm rèn để sưởi ấm.
Nhưng ta không dám mở lời.
Ta nghĩ rằng người đàn ông trong tiệm rèn ấy chắc đang đắc ý lắm, thích thú khi nhìn thấy ta thảm hại thế này.
Ta tự trách mình, nghĩ ông trời thấy được lòng dạ không tốt của ta, nên đổ một cơn mưa xuống để trừng phạt ta.
Cơn mưa xua hết người đi đường, chẳng còn công tử nhà giàu nào đến nữa.
Chỉ có Trầm Tranh, hắn giương ô, đem hai mươi lượng bạc đến cho ta.
Quả là kẻ ngốc.
Tên thợ rèn ngốc nghếch ấy tối qua còn hỏi ta xem mỗi ngày hôn hắn ba lần có được không.
Ta cúi đầu luồn chỉ qua cây kim.
Được, có gì mà không được chứ.
Mỗi ngày hôn mười lần cũng được.
Như thế, khi ta mang đi toàn bộ hai mươi lượng bạc của Trầm Tranh, lòng ta sẽ không còn chút áy náy nào nữa.
Trầm Tranh về nhà từ lúc hoàng hôn.
Bữa tối còn chưa xong, hắn đã ngồi trong sân bào mấy tấm ván gỗ, bảo muốn đóng cho ta một bàn trang điểm.
Qua ô cửa sổ trong bếp, ta tình cờ nhìn thấy hắn nheo mắt, chăm chú ngắm tấm gỗ trong tay, dáng vẻ tập trung hệt như một thư sinh vung bút mực.
Ta đã quyết tâm đi tìm trưởng tỷ, chẳng thể lưu lại đây.
Ta bỗng thấy có chút thương cảm cho Trầm Tranh, người sắp mất cả người lẫn của và cả mấy tấm ván gỗ hắn định dùng để làm bàn trang điểm.
Đợi ta bỏ đi, tám phần hắn sẽ tức giận mà dùng búa đập nát cái bàn ấy mất thôi.
Thà rằng đừng phí công vô ích, không có còn hơn.
"Những tấm gỗ đó rất tốt, đừng làm bàn trang điểm nữa."
Tối đến, hai chúng ta nằm trên giường, ta khuyên hắn: "Ta không cần thứ đó."
"Tại sao?" Trầm Tranh quay về phía ta, "Cô dâu nhà khác đều có cả."
Ta suýt quên.
Ta tính sẽ bỏ đi sau bốn ngày, còn hắn lại nghĩ bốn ngày nữa sẽ rước ta vào nhà.
"Chẳng tại sao cả, chỉ là không muốn." Ta quay lưng về phía hắn.
Trầm Tranh có chút hụt hẫng, giọng nói uể oải: "Vì không có son phấn sao? Ta sẽ tiết kiệm để mua cho nàng."
Ta im lặng.
"Hộp trâm, vòng tay rồi sẽ có cả," Trầm Tranh nói, "Cùng lắm thì ta nhận thêm việc, chậm nhất là cuối năm sẽ mua cho nàng."
"Nàng muốn thứ nào trước?"
Ta bỗng cảm thấy sống mũi cay cay: "Không muốn thứ nào cả, vất vả cả một ngày trời rồi thì mau nghỉ ngơi, còn hơn là đi bào gỗ."
Hơi thở ấm áp phả lên gáy khiến ta nhột nhạt, tim đập nhanh hơn hẳn.
Trầm Tranh dịch lại gần hơn: "Vậy là… nàng đang quan tâm ta sao?"
Phải rồi.
Quan tâm ngươi, tên thợ rèn ngốc nghếch.
Bị người ta lừa lại còn giúp họ đếm tiền.
Ta khàn giọng hỏi hắn: "Ngươi nghèo thế này, sao không đòi lại mười chín lượng bạc kia?"
"Có số bạc đó, ngươi muốn mua bao nhiêu trâm cài cũng được, muốn mua bao nhiêu vòng tay cũng được."
Trầm Tranh vòng tay qua người ta, ôm vào lòng.
“Họ Trầm, tên Tranh,” hắn nói, “chữ ‘Tranh’ trong ‘thiết cốt tranh tranh’ – kiên cường vững chãi như sắt đá.”
“Đã đưa bạc cho nàng rồi, sao ta có thể đòi lại được.”
Ta thực sự chưa từng nghe qua những lời dễ nghe như vậy, khóe mắt không khỏi ướt, tên hắn thoáng chạm đến môi, nhưng ta chẳng thể cất thành tiếng.
Ta sợ hắn nghe ra tiếng nghẹn ngào trong giọng nói, hay nhìn thấy giọt lệ lăn dài trên má ta.
Nếu vậy, ta biết giải thích ra sao với hắn đây.
Trầm Tranh chẳng biết gì về những suy nghĩ rối bời trong lòng ta, vẫn ôm lấy ta: "Với lại, mỗi ngày ba cái gì đó, vẫn phải khấu trừ vào số bạc kia."
Hừ.
Hết cảm động rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.