Chương 11:
A Vy
13/02/2023
Hôm đó tiết học kết thúc trong sự yên lặng của cả lớp, hình như cả lớp đã ý thức được tình hình thi cử rồi!
- Các em, thầy nghĩ chúng ta nên bắt cặp để ôn bài mau chóng hơn.. Nên các bạn sau đây sẽ học cùng nhau nha, Trần Dương ôn bài với Dật Đào.. rồi.. rồi.. và cuối cùng là Quốc Anh ôn bài với Thiên An nha! Rồi các em có thể ra chơi. - Thầy bỗng lên tiếng.
Cả lớp ùa ra sân như đàn ong vỡ tổ.
- Nè, ra về bà ở lại chút ôn bài với tui nha. - Quốc Anh chạy qua bàn tôi nói.
- À ừm sao cũng được.
- Chời ơi, nhất bồ luôn á An, ở với trai đẹp, học với trai đẹp.. Bồ số tốt thế :< - Đào bĩu môi.
- Ơ, không phải bồ cũng ôn với Trần Dương sao? Cũng được đó! - Tôi cười cười.
- Gì, cái thằng đó ai mà thèm.. - Đào bĩu môi.
- Chắc là hong thèm hong? - Tôi lại hỏi.
- Chắc chắn chứ.
Rồi tôi và Đào lại cười như những con dở hơi xong cùng ra chơi, vẫn như thường lệ, sẽ thấy Gia Kiệt đứng đó. Nhưng hôm nay, hắn đâu rồi!
Tôi sợ hắn đợi, chạy xung quanh sân tìm đều không thấy..
Tôi hoảng quá, định vào lớp của hắn hỏi lớp trưởng, xem hắn đang ở đâu.. thì thấy hắn và một cô bạn nào đó cực kỳ xinh, xinh lắm kìa, hắn thì xoa đầu, nghịch tóc cô bạn ấy, còn cô bạn đó thì bẹo má hắn, cũng xoa đầu hắn ngược lại..
Cảnh tượng trước mắt làm tôi đứng không vững, rớt hộp sữa đang cầm trên tay, tôi vẫn ngớ người cho tới khi Dật Đào đẩy vai tôi, tôi vội thu dọn cái đống bừa bộn ấy, nhìn hắn một lần nữa, hình như hắn thấy tôi rồi.. hắn cười một cái rồi quay mặt vào trong. Cảm giác này, lạ lắm.. nó nhức nhối, cay sóng mũi, cay cả mắt.. khó chịu, tim thì như đang nhảy lung tung, tôi chạy về lớp..
Suốt 3 tiết học còn lại, tôi không buồn nói chuyện với ai, kể cả Dật Đào, tôi cứ ủ rủ, mơ đi đâu ấy..
Rồi cũng tới giờ ra về, Dật Đào về trước, tôi ở lại ôn với Quốc Anh.
- Nè An, bà không hiểu bài chỗ nào tui chỉ cho. - Quốc Anh chạy qua chỗ tôi ngồi luôn, cười hiền.
- Tui không hiểu chỗ này nè.. chỗ này nè.. chỗ này nữa.. - Tôi chỉ vài chỗ.
- À cái này dễ à, áp dụng công thức..
Rồi cứ thế Quốc Anh chỉ bài cho tôi một cách nhiệt tình, hình như có ai đó ngoài cửa sổ, tôi nhìn ra.. là hắn, hắn đang nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn rồi tôi không cười, không nói.. tiếp tục học.
Phù, cuối cùng học cũng xong, mệt ghê á, nhìn ra ngoài cửa.. ơ hắn về mất rồi, Dật Đào cũng về nốt.. làm sao bây giờ. Tôi than vãn với Quốc Anh một lúc, xong thấy cậu ấy suy nghĩ. (Thoại tác giả: Mình sẽ gọi Quốc Anh là cậu ấy nha)
- Hay An về với mình nha. - Cậu ấy nói không đợi tôi đi rồi kéo tôi đi một mạch.
- Nhà tui ở XXYY, ông đừng có mà chở đi đâu bậy bạ nha. - Tôi trêu.
Hai đứa tôi vừa đi, vừa cười nói.. rồi một lúc cũng đến nhà. Ơ mẹ Hà đi đâu mất rồi..
- Chết rồi, cửa khóa..
- Để tui ở lại, đứng với bà một tí nha. - Cậu ấy chợt xoa đầu tôi. Cùng lúc đó Gia Kiệt từ nhà đi ra.
- Các em, thầy nghĩ chúng ta nên bắt cặp để ôn bài mau chóng hơn.. Nên các bạn sau đây sẽ học cùng nhau nha, Trần Dương ôn bài với Dật Đào.. rồi.. rồi.. và cuối cùng là Quốc Anh ôn bài với Thiên An nha! Rồi các em có thể ra chơi. - Thầy bỗng lên tiếng.
Cả lớp ùa ra sân như đàn ong vỡ tổ.
- Nè, ra về bà ở lại chút ôn bài với tui nha. - Quốc Anh chạy qua bàn tôi nói.
- À ừm sao cũng được.
- Chời ơi, nhất bồ luôn á An, ở với trai đẹp, học với trai đẹp.. Bồ số tốt thế :< - Đào bĩu môi.
- Ơ, không phải bồ cũng ôn với Trần Dương sao? Cũng được đó! - Tôi cười cười.
- Gì, cái thằng đó ai mà thèm.. - Đào bĩu môi.
- Chắc là hong thèm hong? - Tôi lại hỏi.
- Chắc chắn chứ.
Rồi tôi và Đào lại cười như những con dở hơi xong cùng ra chơi, vẫn như thường lệ, sẽ thấy Gia Kiệt đứng đó. Nhưng hôm nay, hắn đâu rồi!
Tôi sợ hắn đợi, chạy xung quanh sân tìm đều không thấy..
Tôi hoảng quá, định vào lớp của hắn hỏi lớp trưởng, xem hắn đang ở đâu.. thì thấy hắn và một cô bạn nào đó cực kỳ xinh, xinh lắm kìa, hắn thì xoa đầu, nghịch tóc cô bạn ấy, còn cô bạn đó thì bẹo má hắn, cũng xoa đầu hắn ngược lại..
Cảnh tượng trước mắt làm tôi đứng không vững, rớt hộp sữa đang cầm trên tay, tôi vẫn ngớ người cho tới khi Dật Đào đẩy vai tôi, tôi vội thu dọn cái đống bừa bộn ấy, nhìn hắn một lần nữa, hình như hắn thấy tôi rồi.. hắn cười một cái rồi quay mặt vào trong. Cảm giác này, lạ lắm.. nó nhức nhối, cay sóng mũi, cay cả mắt.. khó chịu, tim thì như đang nhảy lung tung, tôi chạy về lớp..
Suốt 3 tiết học còn lại, tôi không buồn nói chuyện với ai, kể cả Dật Đào, tôi cứ ủ rủ, mơ đi đâu ấy..
Rồi cũng tới giờ ra về, Dật Đào về trước, tôi ở lại ôn với Quốc Anh.
- Nè An, bà không hiểu bài chỗ nào tui chỉ cho. - Quốc Anh chạy qua chỗ tôi ngồi luôn, cười hiền.
- Tui không hiểu chỗ này nè.. chỗ này nè.. chỗ này nữa.. - Tôi chỉ vài chỗ.
- À cái này dễ à, áp dụng công thức..
Rồi cứ thế Quốc Anh chỉ bài cho tôi một cách nhiệt tình, hình như có ai đó ngoài cửa sổ, tôi nhìn ra.. là hắn, hắn đang nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn rồi tôi không cười, không nói.. tiếp tục học.
Phù, cuối cùng học cũng xong, mệt ghê á, nhìn ra ngoài cửa.. ơ hắn về mất rồi, Dật Đào cũng về nốt.. làm sao bây giờ. Tôi than vãn với Quốc Anh một lúc, xong thấy cậu ấy suy nghĩ. (Thoại tác giả: Mình sẽ gọi Quốc Anh là cậu ấy nha)
- Hay An về với mình nha. - Cậu ấy nói không đợi tôi đi rồi kéo tôi đi một mạch.
- Nhà tui ở XXYY, ông đừng có mà chở đi đâu bậy bạ nha. - Tôi trêu.
Hai đứa tôi vừa đi, vừa cười nói.. rồi một lúc cũng đến nhà. Ơ mẹ Hà đi đâu mất rồi..
- Chết rồi, cửa khóa..
- Để tui ở lại, đứng với bà một tí nha. - Cậu ấy chợt xoa đầu tôi. Cùng lúc đó Gia Kiệt từ nhà đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.