Chương 15:
A Vy
13/02/2023
Tôi cứ đi mãi, đi mãi vào rừng sâu, không biết có ai biết tôi đi lạc không nữa. Rồi, tôi vì kiệt sức mà ngất đi lúc nào không hay..
(Thoại Gia Kiệt)
Tôi thấy An đi lâu quá, lấy làm lạ, hỏi hai mẹ thì hai mẹ không biết.. đi cũng hơn một giờ rồi. Thế là cả nhà tá hỏa lên đi tìm..
Tôi đi theo quán tính, cứ đi mãi, đi mãi.. bây giờ là 6 giờ tối rồi.. không biết An bây giờ ở đâu nữa.. An mày ở đâu, ra đây đi mà!
Tôi đi mãi, đến trước một khu rừng, bỗng tôi giẫm vào một vật gì đó, tôi cúi xuống nhìn, là nó.. nó, cái vòng của An, An đã từng kể đây là quà mà nó được ba tặng vào ngày sinh nhật..
Chắc chắn, An chỉ ở đâu quanh đây thôi! Với sức của con bé đi, đi đâu xa cho được.. Tôi đi tìm xung quanh.. Trong những rừng cây cao.. to.. vẫn không thấy An.. tôi mệt, tôi kiệt sức.. với một thằng nhóc lớp 6.. đi lâu như vậy không phải điều dễ dàng..
Tôi đi, cứ đi theo quán tính.. tôi cầu trời hãy cho tôi tìm thấy An.. trời cũng sập tối, tôi lấy đèn pin điện thoại ra soi đường đi.. thấy cây toàn là cây, tôi muốn ngồi nghỉ một chút nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi làm vậy! Bây giờ An thật sự rất cần ai đó, lấy nó làm động lực và tôi lại tiếp tục đi.. Ông trời đã không phụ lòng người tốt! Tôi thấy rồi An.. là An..
Tôi chạy đến bên An, thấy nó ngất xĩu, tôi vội gọi hai mẹ vào trong, thấy hai mẹ vào cùng đội cứu hộ, tôi yên tâm.. nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
(Thoại của An)
Nghe được hơi ấm thân quen, chính là Gia Kiệt, hắn đây rồi.. và nghe tiếng mẹ nữa..
Xộc vào mũi tôi là mùi bệnh viện.. tôi đang ở đâu đây?
À, thì ra là bệnh viện.. hai mẹ nhìn thấy tôi tỉnh liền đỡ tôi dậy.
- Con sau này đừng đi lung tung như thế! Mẹ lo lắm. - Mẹ Hà nói.
- Dạ, con biết rồi.. Kiệt đâu hả mẹ? - Tôi nhìn xung quanh.
- Kiệt đang ở phòng hồi sức, nó đi tìm con mệt quá nên ngất xĩu luôn. - Mẹ Xuân lấy cháo cho tôi.
Tôi tự cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng nhưng biết sao giờ.. Tôi phải tìm cách xin lỗi hắn mới được.
- Ăn đi con. - Mẹ Xuân nói.
- Dạ..
Ăn rồi tôi đi ngủ mất, nên không biết hắn đã tỉnh, chuyển vào phòng tôi từ lâu, sáng dậy thấy hắn bất ngờ ghê lắm! Mà thôi cũng kệ.
Nghĩ rồi, hắn bắt chuyện với tôi.
- Nè, biết mai ngày gì không?
- Biết, mùng 5 tết, ngày xuất viện! - Tôi khẳng định.
- Thôi quên đi. - Hắn bĩu môi.
- Sao dợ? - Tôi thắc mắc.
- Không có gì..
Biểu hiện lạ vậy chắc chắn là có gì rồi.
- Tối hôm đó -
- Mẹ Xuân.. - Tôi nói.
- Sao vậy con gái? - Mẹ Xuân qua giường xoa đầu tôi.
- Mai là ngày gì hả mẹ? - Tôi hỏi.
- Mai là sinh nhật Kiệt, nó không nói con nghe hả?
- À dạ. Con cảm ơn mẹ..
Vậy là tôi có dịp để mà xin lỗi hắn rồi!
(Thoại Gia Kiệt)
Tôi thấy An đi lâu quá, lấy làm lạ, hỏi hai mẹ thì hai mẹ không biết.. đi cũng hơn một giờ rồi. Thế là cả nhà tá hỏa lên đi tìm..
Tôi đi theo quán tính, cứ đi mãi, đi mãi.. bây giờ là 6 giờ tối rồi.. không biết An bây giờ ở đâu nữa.. An mày ở đâu, ra đây đi mà!
Tôi đi mãi, đến trước một khu rừng, bỗng tôi giẫm vào một vật gì đó, tôi cúi xuống nhìn, là nó.. nó, cái vòng của An, An đã từng kể đây là quà mà nó được ba tặng vào ngày sinh nhật..
Chắc chắn, An chỉ ở đâu quanh đây thôi! Với sức của con bé đi, đi đâu xa cho được.. Tôi đi tìm xung quanh.. Trong những rừng cây cao.. to.. vẫn không thấy An.. tôi mệt, tôi kiệt sức.. với một thằng nhóc lớp 6.. đi lâu như vậy không phải điều dễ dàng..
Tôi đi, cứ đi theo quán tính.. tôi cầu trời hãy cho tôi tìm thấy An.. trời cũng sập tối, tôi lấy đèn pin điện thoại ra soi đường đi.. thấy cây toàn là cây, tôi muốn ngồi nghỉ một chút nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi làm vậy! Bây giờ An thật sự rất cần ai đó, lấy nó làm động lực và tôi lại tiếp tục đi.. Ông trời đã không phụ lòng người tốt! Tôi thấy rồi An.. là An..
Tôi chạy đến bên An, thấy nó ngất xĩu, tôi vội gọi hai mẹ vào trong, thấy hai mẹ vào cùng đội cứu hộ, tôi yên tâm.. nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
(Thoại của An)
Nghe được hơi ấm thân quen, chính là Gia Kiệt, hắn đây rồi.. và nghe tiếng mẹ nữa..
Xộc vào mũi tôi là mùi bệnh viện.. tôi đang ở đâu đây?
À, thì ra là bệnh viện.. hai mẹ nhìn thấy tôi tỉnh liền đỡ tôi dậy.
- Con sau này đừng đi lung tung như thế! Mẹ lo lắm. - Mẹ Hà nói.
- Dạ, con biết rồi.. Kiệt đâu hả mẹ? - Tôi nhìn xung quanh.
- Kiệt đang ở phòng hồi sức, nó đi tìm con mệt quá nên ngất xĩu luôn. - Mẹ Xuân lấy cháo cho tôi.
Tôi tự cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng nhưng biết sao giờ.. Tôi phải tìm cách xin lỗi hắn mới được.
- Ăn đi con. - Mẹ Xuân nói.
- Dạ..
Ăn rồi tôi đi ngủ mất, nên không biết hắn đã tỉnh, chuyển vào phòng tôi từ lâu, sáng dậy thấy hắn bất ngờ ghê lắm! Mà thôi cũng kệ.
Nghĩ rồi, hắn bắt chuyện với tôi.
- Nè, biết mai ngày gì không?
- Biết, mùng 5 tết, ngày xuất viện! - Tôi khẳng định.
- Thôi quên đi. - Hắn bĩu môi.
- Sao dợ? - Tôi thắc mắc.
- Không có gì..
Biểu hiện lạ vậy chắc chắn là có gì rồi.
- Tối hôm đó -
- Mẹ Xuân.. - Tôi nói.
- Sao vậy con gái? - Mẹ Xuân qua giường xoa đầu tôi.
- Mai là ngày gì hả mẹ? - Tôi hỏi.
- Mai là sinh nhật Kiệt, nó không nói con nghe hả?
- À dạ. Con cảm ơn mẹ..
Vậy là tôi có dịp để mà xin lỗi hắn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.