Chương 27:
A Vy
13/02/2023
Gì chứ? Đính hôn? Chuyện cả một đời người nhưng tại sao lại nhanh như thế? Nhưng biết làm sao để cứu lấy bản thân mình đây, tôi rối lắm rồi..
"Thả con ra, bố!"
"Thả con ra đi bố ơi, bố!"
"Bố ơi, bố thả con ra, thả con ra con không muốn đính hôn đâu bố, bố ơi bố"
Tôi luôn mồm gọi bố và đập cửa mạnh nhất có thể, tôi muốn bố thức tỉnh, tôi không muốn trở thành vật trao đổi, tôi không muốn!
Nhưng những việc tôi làm đều trở thành con số không, nó chả là nghĩa lý gì, tôi bắt đầu khóc, tôi buồn cho số phận của tôi sao mà lại trắc trở thế này, chỉ là một con bé lớp 9 đầu óc còn non nớt nhưng lại phải gánh trên vai sự sống của người tạo ra tôi và tuổi trẻ của người đấy. Tôi khóc nức nở, bây giờ tôi lại cảm thấy nhớ Kiệt, nhớ Kiệt vô cùng, ba tháng rồi, tôi không nhìn thấy ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy.. những thứ làm tôi say cả một quãng thời gian dài, tôi nhớ những kỉ niệm, những buổi chiều cuối hạ cùng nhau mua sách, tôi nhớ những ngày đầy nắng cả hai cùng chạy xe đạp, tôi nhớ không khí mùa xuân se lạnh cùng đi vũng tàu, tôi nhớ những lần Kiệt hắt hủi tôi, nhưng tôi không giận, điều bây giờ tôi muốn là Kiệt, tôi muốn gặp cậu ấy, muốn ôm và nói xin lỗi, nhưng điều đó nó quá khó phải không?
Tôi lại khóc to hơn..
To hơn..
To hơn nữa..
Rốt cuộc bố tôi cũng mở cửa ra rồi, bố tôi đặt lên bàn một ly sữa nóng rồi bảo tôi uống, tôi vì mệt và khan cổ họng nên tin ông và uống hết ly sữa, tôi định bảo bố dời ngày đính hôn nhưng vừa mở miệng ra thì cơn buồn ngủ đã chiếm lấy tôi, tôi nhức đầu rồi thiếp đi mất.. Trong mơ tôi thấy bố gọi tôi "An ơi bố xin lỗi". Rồi tôi không làm chủ bản thân được và thiếp đi..
-----------
Sao lại nhức đầu thế này? Tôi uể oải mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một căn phòng xa lạ, đẹp lắm, đẹp gấp 10 lần phòng tôi, nó to nữa, rất to, to đến mức tôi có thể cảm nhận rằng trong đây ngập sự cô đơn và u ám, tôi nhìn xung quanh, đây toàn là đồ hiệu, nếu lỡ có làm vỡ thứ gì trong đây thì chắc bán cả thận để trả mất, tôi ngồi dậy và chợt nghĩ đến một điều nãy giờ đáng lẽ tôi phải thắc mắc..
Tại sao tôi lại ở đây?
Tôi nhớ lại những việc đã xảy ra, đầu tiên là tôi gào khóc, rồi bố tôi mở cửa mang sữa cho tôi uống rồi tôi ngủ xong tôi lại ở nơi này?
KHÔNG THỂ NÀO!!
Xâu chuỗi lại sự việc, một đứa trẻ lên năm còn biết huống chi là tôi, tôi định xông ra cửa thì có những người áo đen chặn tôi lại không cho tôi ra.
- Xin tiểu thư dừng bước, thiếu gia Quốc Anh đang lên đây, tiểu thư hãy vào phòng? - Một người áo đen bước ra nói với tôi, xong họ đóng sập cửa, tôi đang đặt một dấu chấm hỏi rất lớn, tại sao tôi lại ở đây và Quốc Anh là ai? Có phải là người tôi sắp đính hôn không?
Tôi không biết làm gì nên về lại chỗ tôi xuất hiện, nằm xuống định ngủ thêm lát thì có tiếng mở cửa, tôi nhìn ra thì thấy một hình bóng một người rất quen thuộc, hình như cậu ấy là bạn học cùng lớp của tôi, nhưng từ lớp 8 đã chuyển đi mất rồi, nhưng tại sao cậu ấy lại ở đây?
- Cậu là ai? - Tôi hét lên.
- Đừng kích động, Thiên An quên tớ rồi à? Trịnh Quốc Anh đây.. - Tôi nghe cậu ấy nói liền nhớ lại một chút, đúng vậy, cậu chính xác là tên Quốc Anh tôi sắp lấy và cậu ấy là thiếu gia nhà Trịnh, người có thể cứu lấy Đỗ Thiên chúng tôi..
- Cậu là Quốc Anh, là người thừa kế gia sản Trịnh Gia? - Tôi rùng mình nói.
- Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng không định làm khó bố cậu đâu, nhưng chính vì thằng Gia Kiệt, nó bảo tôi phải tránh xa cậu, nó đánh tôi đây này, còn hẳn dấu vết để lại, nên tôi quyết phải trả thù, vì vậy tôi mới phải giành lại cậu từ Gia Kiệt. Haha, giờ thì sao, cậu nhìn đi, hắn đang đau khổ từng ngày này haha.. - Cậu ấy giơ tay đưa tôi xem vết sẹo và quăng một đống ảnh Gia Kiệt trước mặt tôi, hắn ở bar và say bét nhè, nhưng tại sao lại thế, hắn nói chia tay mà, nhưng rõ ràng là quán bar phải đủ tuổi mới được vào? Bọn tôi mới 15 tuổi?.. Nhưng nhìn nhưng tấm ảnh đấy, tôi đau lòng lắm, tôi muốn xé xác Quốc Anh ra, không phải là do bố tôi muốn, chỉ là do Quốc Anh làm khó..
- Cậu xem tôi là gì? Vật trao đổi chắc? - Tôi hỏi và nhếch môi khinh bỉ.
- Không, cậu từ nay sẽ là người của tôi, quên thằng đấy đi, từ ngày mai chúng ta sẽ là vợ chồng.. - Quốc Anh nói và cười lớn.. Quốc Anh ôm eo tôi, tôi hất ra, nhưng cậu ấy quá to lớn tôi không thể đẩy ra nổi. Tôi cắn hắn một cái, hắn đau điếng người rút tay lại.
- Thiên An, cậu được lắm, nhưng không sao, tôi sẽ dạy dỗ cậu sau, bây giờ nghỉ đi, ngày mai dậy sớm làm lễ đính hôn nhé, vợ tôi sẽ phải đẹp nhất. - Hắn nói rồi bước ra ngoài.
"Thả con ra, bố!"
"Thả con ra đi bố ơi, bố!"
"Bố ơi, bố thả con ra, thả con ra con không muốn đính hôn đâu bố, bố ơi bố"
Tôi luôn mồm gọi bố và đập cửa mạnh nhất có thể, tôi muốn bố thức tỉnh, tôi không muốn trở thành vật trao đổi, tôi không muốn!
Nhưng những việc tôi làm đều trở thành con số không, nó chả là nghĩa lý gì, tôi bắt đầu khóc, tôi buồn cho số phận của tôi sao mà lại trắc trở thế này, chỉ là một con bé lớp 9 đầu óc còn non nớt nhưng lại phải gánh trên vai sự sống của người tạo ra tôi và tuổi trẻ của người đấy. Tôi khóc nức nở, bây giờ tôi lại cảm thấy nhớ Kiệt, nhớ Kiệt vô cùng, ba tháng rồi, tôi không nhìn thấy ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy.. những thứ làm tôi say cả một quãng thời gian dài, tôi nhớ những kỉ niệm, những buổi chiều cuối hạ cùng nhau mua sách, tôi nhớ những ngày đầy nắng cả hai cùng chạy xe đạp, tôi nhớ không khí mùa xuân se lạnh cùng đi vũng tàu, tôi nhớ những lần Kiệt hắt hủi tôi, nhưng tôi không giận, điều bây giờ tôi muốn là Kiệt, tôi muốn gặp cậu ấy, muốn ôm và nói xin lỗi, nhưng điều đó nó quá khó phải không?
Tôi lại khóc to hơn..
To hơn..
To hơn nữa..
Rốt cuộc bố tôi cũng mở cửa ra rồi, bố tôi đặt lên bàn một ly sữa nóng rồi bảo tôi uống, tôi vì mệt và khan cổ họng nên tin ông và uống hết ly sữa, tôi định bảo bố dời ngày đính hôn nhưng vừa mở miệng ra thì cơn buồn ngủ đã chiếm lấy tôi, tôi nhức đầu rồi thiếp đi mất.. Trong mơ tôi thấy bố gọi tôi "An ơi bố xin lỗi". Rồi tôi không làm chủ bản thân được và thiếp đi..
-----------
Sao lại nhức đầu thế này? Tôi uể oải mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một căn phòng xa lạ, đẹp lắm, đẹp gấp 10 lần phòng tôi, nó to nữa, rất to, to đến mức tôi có thể cảm nhận rằng trong đây ngập sự cô đơn và u ám, tôi nhìn xung quanh, đây toàn là đồ hiệu, nếu lỡ có làm vỡ thứ gì trong đây thì chắc bán cả thận để trả mất, tôi ngồi dậy và chợt nghĩ đến một điều nãy giờ đáng lẽ tôi phải thắc mắc..
Tại sao tôi lại ở đây?
Tôi nhớ lại những việc đã xảy ra, đầu tiên là tôi gào khóc, rồi bố tôi mở cửa mang sữa cho tôi uống rồi tôi ngủ xong tôi lại ở nơi này?
KHÔNG THỂ NÀO!!
Xâu chuỗi lại sự việc, một đứa trẻ lên năm còn biết huống chi là tôi, tôi định xông ra cửa thì có những người áo đen chặn tôi lại không cho tôi ra.
- Xin tiểu thư dừng bước, thiếu gia Quốc Anh đang lên đây, tiểu thư hãy vào phòng? - Một người áo đen bước ra nói với tôi, xong họ đóng sập cửa, tôi đang đặt một dấu chấm hỏi rất lớn, tại sao tôi lại ở đây và Quốc Anh là ai? Có phải là người tôi sắp đính hôn không?
Tôi không biết làm gì nên về lại chỗ tôi xuất hiện, nằm xuống định ngủ thêm lát thì có tiếng mở cửa, tôi nhìn ra thì thấy một hình bóng một người rất quen thuộc, hình như cậu ấy là bạn học cùng lớp của tôi, nhưng từ lớp 8 đã chuyển đi mất rồi, nhưng tại sao cậu ấy lại ở đây?
- Cậu là ai? - Tôi hét lên.
- Đừng kích động, Thiên An quên tớ rồi à? Trịnh Quốc Anh đây.. - Tôi nghe cậu ấy nói liền nhớ lại một chút, đúng vậy, cậu chính xác là tên Quốc Anh tôi sắp lấy và cậu ấy là thiếu gia nhà Trịnh, người có thể cứu lấy Đỗ Thiên chúng tôi..
- Cậu là Quốc Anh, là người thừa kế gia sản Trịnh Gia? - Tôi rùng mình nói.
- Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng không định làm khó bố cậu đâu, nhưng chính vì thằng Gia Kiệt, nó bảo tôi phải tránh xa cậu, nó đánh tôi đây này, còn hẳn dấu vết để lại, nên tôi quyết phải trả thù, vì vậy tôi mới phải giành lại cậu từ Gia Kiệt. Haha, giờ thì sao, cậu nhìn đi, hắn đang đau khổ từng ngày này haha.. - Cậu ấy giơ tay đưa tôi xem vết sẹo và quăng một đống ảnh Gia Kiệt trước mặt tôi, hắn ở bar và say bét nhè, nhưng tại sao lại thế, hắn nói chia tay mà, nhưng rõ ràng là quán bar phải đủ tuổi mới được vào? Bọn tôi mới 15 tuổi?.. Nhưng nhìn nhưng tấm ảnh đấy, tôi đau lòng lắm, tôi muốn xé xác Quốc Anh ra, không phải là do bố tôi muốn, chỉ là do Quốc Anh làm khó..
- Cậu xem tôi là gì? Vật trao đổi chắc? - Tôi hỏi và nhếch môi khinh bỉ.
- Không, cậu từ nay sẽ là người của tôi, quên thằng đấy đi, từ ngày mai chúng ta sẽ là vợ chồng.. - Quốc Anh nói và cười lớn.. Quốc Anh ôm eo tôi, tôi hất ra, nhưng cậu ấy quá to lớn tôi không thể đẩy ra nổi. Tôi cắn hắn một cái, hắn đau điếng người rút tay lại.
- Thiên An, cậu được lắm, nhưng không sao, tôi sẽ dạy dỗ cậu sau, bây giờ nghỉ đi, ngày mai dậy sớm làm lễ đính hôn nhé, vợ tôi sẽ phải đẹp nhất. - Hắn nói rồi bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.