Chương 3:
A Vy
13/02/2023
Hôm nay là một ngày nắng hơi gắt, vì vẫn đang trong mùa hè mà! Nhưng cái nắng oi bức này vẫn không thể dìm được tâm trạng của hai đứa trẻ đang rất hào hứng để đi nhà sách, mua sách vở chuẩn bị cho năm học mới!
- Cái cặp này to lắm em vác không nổi đâu anh Kiệt. - An mè nheo.
- Em vác không nổi để anh vác cho. - Kiệt quẹt quẹt mũi ngước mặt tự sướng làm cho mẹ Hà và mẹ Xuân phải phì cười.
- Thôi tôi biết ông galant rồi đừng có mà tỏ vẻ như thế! - Mẹ Xuân véo tai Kiệt.
- Còn con đừng có mà dựa dẫm vào anh Kiệt quá, không chừng sau này anh Kiệt đi mất không có ai để nâng đỡ con thì sao? - Mẹ Hà nựng mặt nó hỏi.
- Anh Kiệt không bỏ con đi đâu, ha anh Kiệt? - An quay sang nắm chặt tay Kiệt rồi hỏi.
- Đúng đúng đúng! - Kiệt đáp lời.
Xong bọn nó lại tiếp tục lựa đồ dùng học tập và trêu đùa nhau. Các cô nhân viên gần đó cũng vì thấy hai đứa trẻ quá đáng yêu mà không nhịn được cười.
- Đố em bắt được anh này. - Kiệt vò đầu An rồi chạy.
- Anh Kiệt.. Đứng lại.. - An chạy theo.
Bỏ mặt hai người mẹ phía sau mà đuổi bắt cười đùa.. khiến cho một góc nhà sách thêm phần âm thanh sống động, khiến cho con người ta cảm thấy thật vui vẻ!
- Trước ngày đi học -
- Mẹ ơi, váy này dài quá à.
...
- Mẹ ơi, cái buộc tóc này không đẹp.
...
- Mẹ ơi, tất của con đâu rồi.
...
- Mẹ ơi.. mẹ ơi..
- Đỗ Thiên An, con có thể dừng lại một chút để mẹ may nốt phần bảng tên của con được không?
- Nhưng mà mẹ..
- Không có nhưng nhị gì hết, thích thì đi anh Kiệt của cô giúp đi.
- À đúng rồi ha, con cảm ơn mẹ. - Con bé chạy sang nhà bên kia cầu xin sự giúp đỡ từ bé trai bên ấy.
Con bé hì hục chạy sang nhà bên cạnh và cũng thấy cảnh tượng y chang bên mình, Kiệt thì im lặng một góc, còn mẹ Xuân thì ngồi may áo. Rồi hai đứa trẻ chạy ù ra ngoài ngồi bệt trước hiên nhà tâm tình.. à nhầm tâm sự.
- Anh Kiệt, sao mẹ Hà và mẹ Xuân cứ may áo thế?
- May cho mình đi học mà.
- Nhưng may lâu như vậy được gì đâu. - An bĩu môi.
Kiệt vì như thế mà chịu nổi trước vẻ đáng yêu của nó, véo má nó một cái.
- Ơ, đau.. - An lấy tay xoa má.
- Anh xin lỗi nhaa~
- Thôi, cả anh cũng muốn ăn hiếp em, em giận anh rồi. - An lại bĩu môi quay sang một góc.
- Nè, mai đi học rồi, đừng có mà dỗi, dỗi thì không ai ngồi cạnh đâu đó. - Kiệt quay qua nói nhỏ.
"Đúng rồi ha, mình lười nhất là tìm bạn mới, dỗi cũng chả được gì, Kiệt đẹp trai vậy ai cũng muốn ngồi cũng, lỡ mình dỗi rồi anh ý ngồi với người khác thì sao? Không được không được" - An độc thoại nội tâm :>
- Thôi em đùa tí mà.. - An quay sang nịnh hót Kiệt.
Thế mà một góc trời vang vọng tiếng cười đùa của 2 đứa trẻ, làm cho buổi chiều tà thêm phần lung linh vì sự góp mặt của những cô cậu bé thật sự rất đáng yêu.
- Cái cặp này to lắm em vác không nổi đâu anh Kiệt. - An mè nheo.
- Em vác không nổi để anh vác cho. - Kiệt quẹt quẹt mũi ngước mặt tự sướng làm cho mẹ Hà và mẹ Xuân phải phì cười.
- Thôi tôi biết ông galant rồi đừng có mà tỏ vẻ như thế! - Mẹ Xuân véo tai Kiệt.
- Còn con đừng có mà dựa dẫm vào anh Kiệt quá, không chừng sau này anh Kiệt đi mất không có ai để nâng đỡ con thì sao? - Mẹ Hà nựng mặt nó hỏi.
- Anh Kiệt không bỏ con đi đâu, ha anh Kiệt? - An quay sang nắm chặt tay Kiệt rồi hỏi.
- Đúng đúng đúng! - Kiệt đáp lời.
Xong bọn nó lại tiếp tục lựa đồ dùng học tập và trêu đùa nhau. Các cô nhân viên gần đó cũng vì thấy hai đứa trẻ quá đáng yêu mà không nhịn được cười.
- Đố em bắt được anh này. - Kiệt vò đầu An rồi chạy.
- Anh Kiệt.. Đứng lại.. - An chạy theo.
Bỏ mặt hai người mẹ phía sau mà đuổi bắt cười đùa.. khiến cho một góc nhà sách thêm phần âm thanh sống động, khiến cho con người ta cảm thấy thật vui vẻ!
- Trước ngày đi học -
- Mẹ ơi, váy này dài quá à.
...
- Mẹ ơi, cái buộc tóc này không đẹp.
...
- Mẹ ơi, tất của con đâu rồi.
...
- Mẹ ơi.. mẹ ơi..
- Đỗ Thiên An, con có thể dừng lại một chút để mẹ may nốt phần bảng tên của con được không?
- Nhưng mà mẹ..
- Không có nhưng nhị gì hết, thích thì đi anh Kiệt của cô giúp đi.
- À đúng rồi ha, con cảm ơn mẹ. - Con bé chạy sang nhà bên kia cầu xin sự giúp đỡ từ bé trai bên ấy.
Con bé hì hục chạy sang nhà bên cạnh và cũng thấy cảnh tượng y chang bên mình, Kiệt thì im lặng một góc, còn mẹ Xuân thì ngồi may áo. Rồi hai đứa trẻ chạy ù ra ngoài ngồi bệt trước hiên nhà tâm tình.. à nhầm tâm sự.
- Anh Kiệt, sao mẹ Hà và mẹ Xuân cứ may áo thế?
- May cho mình đi học mà.
- Nhưng may lâu như vậy được gì đâu. - An bĩu môi.
Kiệt vì như thế mà chịu nổi trước vẻ đáng yêu của nó, véo má nó một cái.
- Ơ, đau.. - An lấy tay xoa má.
- Anh xin lỗi nhaa~
- Thôi, cả anh cũng muốn ăn hiếp em, em giận anh rồi. - An lại bĩu môi quay sang một góc.
- Nè, mai đi học rồi, đừng có mà dỗi, dỗi thì không ai ngồi cạnh đâu đó. - Kiệt quay qua nói nhỏ.
"Đúng rồi ha, mình lười nhất là tìm bạn mới, dỗi cũng chả được gì, Kiệt đẹp trai vậy ai cũng muốn ngồi cũng, lỡ mình dỗi rồi anh ý ngồi với người khác thì sao? Không được không được" - An độc thoại nội tâm :>
- Thôi em đùa tí mà.. - An quay sang nịnh hót Kiệt.
Thế mà một góc trời vang vọng tiếng cười đùa của 2 đứa trẻ, làm cho buổi chiều tà thêm phần lung linh vì sự góp mặt của những cô cậu bé thật sự rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.