Chương 28
Du Yên
11/08/2023
Hào nằm dưới đất mắt dần nhắm lại thiếp đi từ lúc nào. Sau khi kết thúc bữa ăn, cô bảo anh ra ngoài chờ cửa rồi mới dám trở về phòng nhìn con trai mình.
Cô khẽ thở dài, dịu dàng bế Hào từ dưới đất lên trên giường, đắp chăn, hôn cậu một cái, trong lòng đầy gợn sóng.
Cô biết mình cắt đứt quan hệ hai cha con là điều tàn nhẫn, con cô xứng đáng có cha như bao đứa trẻ khác.
Cô đúng là ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ nghĩ đến tình cảm đơn thuần, là tình bạn, tình thân và sự mang ơn với cha mẹ nuôi dù không cùng huyết thống nhưng đã cho cô có cuộc sống đầy mơ ước.
Nếu con bị phát hiện thì đây sẽ là cú sốc đau đớn cho Như Yến. Dì con vốn mỏng manh, yếu đuối, cha mẹ nuôi chỉ có mình đứa con gái là em ấy thôi.
Mắt cô long lanh nước, cô ngước cổ lên trời để nó không rơi xuống, chớp chớp mắt quay lại trạng thái bình thường.
Anh ở bên ngoài thấy cô ở bên trong hơi lâu nên đã bước vô đến cửa phòng ngủ.
Cô đang thất thần nhìn Hào nên không phát giác ra sự xuất hiện không mời của anh. Anh từ từ bước nhẹ đến giường đứng phía sau cô, quan sát đứa trẻ đang say ngủ, biểu cảm trên gương mặt anh thay đổi, ánh mắt sắc lẹm.
Đứa trẻ có màu tóc vàng nhạt, má búng ra sữa trông rất khả ái. Nghĩ đến cô cùng người đàn ông khác sinh cậu bé ra, anh liền khó chịu, nghẹt thở như chìm xuống đáy biển.
Cô đứng lên xoay người định ra ngoài thì đỉnh đầu va vào cằm anh.
Cả hai đồng thanh "A!"
Anh cơ hội ôm lấy eo cô, một tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô ôn nhu " Cẩn thận một chút."
Cô giật mình đẩy mạnh anh ra, bối rối " Mình không sao."
Anh vào đây từ khi nào thế? Cô nghĩ xẹt qua trong đầu. Cũng may cô đã hóa trang cho Hàn, cô không sợ anh thấy cậu, ngược lại sợ Hàn biết đến sự tồn tại của anh.
Hàn rất nhạy cảm, tiếp xúc với anh vài lần cô sợ bản thân mình không che giấu nổi.
Anh khẽ cười khi thấy phản ứng lúng túng của cô, ánh mắt nhìn cô với dáng vẻ chờ mong: " Con của cậu đáng yêu thật, mình cũng có một đứa con trai bụ bẫm như vậy, rảnh cậu sang nhà mình nha."
Cô tránh đi mắt anh, ậm ừ không tiếp lời. Hào đang ngủ lật người ngược phía cô và anh đang đứng.
Cô nghĩ tiếng nói của anh đã kinh động tới giấc ngủ của Hào, cô liếc anh một cái, anh cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô biết điều đi ra ngoài đợi tiếp.
Cô khẽ thở phào, xem như qua được một ải, đi đến giường đắp lại chăn cho Hào, nhỏ nhẹ: " Chúc ngủ ngon bé yêu." sau đó đóng cửa ra khỏi phòng.
Cạch. Hai mắt đang nhắm nghiền của Hào tức khắc mở to lộ ra biểu cảm kinh ngạc dần chuyển sang mờ mịt dường như hiểu rồi không hiểu.
Sao cha ruột của cậu lại ở đây nhỉ? Trong miệng còn nhắc đến cậu nữa chứ, ông ấy còn nhớ đến sự tồn tại của cậu ư?
Nghĩ đến đây, khoé mắt Hào rưng rưng, trái tim gần như mềm nhũng, cả người nóng ran, bây giờ cậu mới biết rằng anh thực chất luôn nhớ đến sự tồn tại của cậu.
Một đứa trẻ chưa từng được hưởng hơi ấm gia đình như Hào khi biết được người cha luôn lãnh đạm, vô tình với cậu vừa nhắc đến cậu khi nói chuyện với người khác. Cậu hạnh phúc bao nhiêu, một thế giới tươi đẹp, đầy hi vọng trong suy nghĩ thơ dại của cậu mở to chứa đựng bao tình yêu, khát vọng về tương lai.
Hào chỉ mới nghĩ được đến đó thôi, cậu cười ngốc nghếch bạch ngọt, cậu bé ôm chăn lăn qua lại trên giường không biết mệt, nhảy nhót tung tăng.
Ọttt~~ bụng Hào kêu than, cậu xoa xoa bụng, xuống bếp kiếm đồ ăn cô để sẵn trong tủ. Cậu kiếm một cái tô lớn, nghịch ngợm trộn hết 1 lượt từng món lại với nhau.
Hồi còn ở biệt thự, Hào hay bị dì ghẻ bỏ bữa, nhờ các chị giúp việc lén lút cho cậu ăn, thường thường cơm sẽ được trộn như thế này, cậu ăn quài thành một thói quen.
Hào bưng tô cơm ra sofa ngồi, mở tivi xem thế giới động vật, đung đưa chân tận hưởng bữa sáng cơm trộn của mình, nghĩ đến anh, lâu lâu Hào lại cười ngây ngô.
~ Biệt thự Hứa gia~
Hàn vừa thức dậy, hôm nay cậu dậy trễ hơn thường ngày, nhìn đồng hồ đã gần 8h, cậu cảm thấy kì lạ. Tại sao không một ai gọi cậu thức dậy?
Hàn chống cằm suy nghĩ, rút điện thoại ở dưới nệm định nhắn tin báo bình an cho Hào, hôm qua trễ quá nên cậu quên mất tiêu.
_Cạch_
Cửa phòng mở ra, Hàn nhanh tay giấu điện thoại vừa sáng màn hình vào gối. Hàn ra vẻ tự nhiên nhìn ra cửa.
Một cô gái trẻ khá xinh cẩn thận ngó đầu vào nhìn Hàn, thấy cậu bé đã thức giấc, mở rộng cửa đi vào, gương mặt niềm nở nhẹ nhàng nói: " Cậu chủ tỉnh rồi à? Để tôi hầu hạ cậu thay đồ rửa mặt nhé."
Cô ấy đưa tay mình về phía Hàn, cậu nhanh chóng đứng lên né ra một bên, mày khẽ cau đầy phòng bị.
Cô gái sững sờ giây lát rồi nhìn cậu với ánh mắt tủi thân, không biết ở đâu rút ra cái khăn tay, khẽ khàng lau dù chẳng có một giọt nước mắt, ỏng ẹo nói:
" Mấy ngày không gặp, không ngờ cậu chủ lại đối xử với người ta xa lạ như vậy, đúng là đau lòng muốn chớt."
Hàn giật giật khoé môi, thích diễn kịch, xinh xắn như ánh mặt trời, cậu thăm dò nói: " Chị Ánh?"
Cô khẽ thở dài, dịu dàng bế Hào từ dưới đất lên trên giường, đắp chăn, hôn cậu một cái, trong lòng đầy gợn sóng.
Cô biết mình cắt đứt quan hệ hai cha con là điều tàn nhẫn, con cô xứng đáng có cha như bao đứa trẻ khác.
Cô đúng là ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ nghĩ đến tình cảm đơn thuần, là tình bạn, tình thân và sự mang ơn với cha mẹ nuôi dù không cùng huyết thống nhưng đã cho cô có cuộc sống đầy mơ ước.
Nếu con bị phát hiện thì đây sẽ là cú sốc đau đớn cho Như Yến. Dì con vốn mỏng manh, yếu đuối, cha mẹ nuôi chỉ có mình đứa con gái là em ấy thôi.
Mắt cô long lanh nước, cô ngước cổ lên trời để nó không rơi xuống, chớp chớp mắt quay lại trạng thái bình thường.
Anh ở bên ngoài thấy cô ở bên trong hơi lâu nên đã bước vô đến cửa phòng ngủ.
Cô đang thất thần nhìn Hào nên không phát giác ra sự xuất hiện không mời của anh. Anh từ từ bước nhẹ đến giường đứng phía sau cô, quan sát đứa trẻ đang say ngủ, biểu cảm trên gương mặt anh thay đổi, ánh mắt sắc lẹm.
Đứa trẻ có màu tóc vàng nhạt, má búng ra sữa trông rất khả ái. Nghĩ đến cô cùng người đàn ông khác sinh cậu bé ra, anh liền khó chịu, nghẹt thở như chìm xuống đáy biển.
Cô đứng lên xoay người định ra ngoài thì đỉnh đầu va vào cằm anh.
Cả hai đồng thanh "A!"
Anh cơ hội ôm lấy eo cô, một tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô ôn nhu " Cẩn thận một chút."
Cô giật mình đẩy mạnh anh ra, bối rối " Mình không sao."
Anh vào đây từ khi nào thế? Cô nghĩ xẹt qua trong đầu. Cũng may cô đã hóa trang cho Hàn, cô không sợ anh thấy cậu, ngược lại sợ Hàn biết đến sự tồn tại của anh.
Hàn rất nhạy cảm, tiếp xúc với anh vài lần cô sợ bản thân mình không che giấu nổi.
Anh khẽ cười khi thấy phản ứng lúng túng của cô, ánh mắt nhìn cô với dáng vẻ chờ mong: " Con của cậu đáng yêu thật, mình cũng có một đứa con trai bụ bẫm như vậy, rảnh cậu sang nhà mình nha."
Cô tránh đi mắt anh, ậm ừ không tiếp lời. Hào đang ngủ lật người ngược phía cô và anh đang đứng.
Cô nghĩ tiếng nói của anh đã kinh động tới giấc ngủ của Hào, cô liếc anh một cái, anh cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô biết điều đi ra ngoài đợi tiếp.
Cô khẽ thở phào, xem như qua được một ải, đi đến giường đắp lại chăn cho Hào, nhỏ nhẹ: " Chúc ngủ ngon bé yêu." sau đó đóng cửa ra khỏi phòng.
Cạch. Hai mắt đang nhắm nghiền của Hào tức khắc mở to lộ ra biểu cảm kinh ngạc dần chuyển sang mờ mịt dường như hiểu rồi không hiểu.
Sao cha ruột của cậu lại ở đây nhỉ? Trong miệng còn nhắc đến cậu nữa chứ, ông ấy còn nhớ đến sự tồn tại của cậu ư?
Nghĩ đến đây, khoé mắt Hào rưng rưng, trái tim gần như mềm nhũng, cả người nóng ran, bây giờ cậu mới biết rằng anh thực chất luôn nhớ đến sự tồn tại của cậu.
Một đứa trẻ chưa từng được hưởng hơi ấm gia đình như Hào khi biết được người cha luôn lãnh đạm, vô tình với cậu vừa nhắc đến cậu khi nói chuyện với người khác. Cậu hạnh phúc bao nhiêu, một thế giới tươi đẹp, đầy hi vọng trong suy nghĩ thơ dại của cậu mở to chứa đựng bao tình yêu, khát vọng về tương lai.
Hào chỉ mới nghĩ được đến đó thôi, cậu cười ngốc nghếch bạch ngọt, cậu bé ôm chăn lăn qua lại trên giường không biết mệt, nhảy nhót tung tăng.
Ọttt~~ bụng Hào kêu than, cậu xoa xoa bụng, xuống bếp kiếm đồ ăn cô để sẵn trong tủ. Cậu kiếm một cái tô lớn, nghịch ngợm trộn hết 1 lượt từng món lại với nhau.
Hồi còn ở biệt thự, Hào hay bị dì ghẻ bỏ bữa, nhờ các chị giúp việc lén lút cho cậu ăn, thường thường cơm sẽ được trộn như thế này, cậu ăn quài thành một thói quen.
Hào bưng tô cơm ra sofa ngồi, mở tivi xem thế giới động vật, đung đưa chân tận hưởng bữa sáng cơm trộn của mình, nghĩ đến anh, lâu lâu Hào lại cười ngây ngô.
~ Biệt thự Hứa gia~
Hàn vừa thức dậy, hôm nay cậu dậy trễ hơn thường ngày, nhìn đồng hồ đã gần 8h, cậu cảm thấy kì lạ. Tại sao không một ai gọi cậu thức dậy?
Hàn chống cằm suy nghĩ, rút điện thoại ở dưới nệm định nhắn tin báo bình an cho Hào, hôm qua trễ quá nên cậu quên mất tiêu.
_Cạch_
Cửa phòng mở ra, Hàn nhanh tay giấu điện thoại vừa sáng màn hình vào gối. Hàn ra vẻ tự nhiên nhìn ra cửa.
Một cô gái trẻ khá xinh cẩn thận ngó đầu vào nhìn Hàn, thấy cậu bé đã thức giấc, mở rộng cửa đi vào, gương mặt niềm nở nhẹ nhàng nói: " Cậu chủ tỉnh rồi à? Để tôi hầu hạ cậu thay đồ rửa mặt nhé."
Cô ấy đưa tay mình về phía Hàn, cậu nhanh chóng đứng lên né ra một bên, mày khẽ cau đầy phòng bị.
Cô gái sững sờ giây lát rồi nhìn cậu với ánh mắt tủi thân, không biết ở đâu rút ra cái khăn tay, khẽ khàng lau dù chẳng có một giọt nước mắt, ỏng ẹo nói:
" Mấy ngày không gặp, không ngờ cậu chủ lại đối xử với người ta xa lạ như vậy, đúng là đau lòng muốn chớt."
Hàn giật giật khoé môi, thích diễn kịch, xinh xắn như ánh mặt trời, cậu thăm dò nói: " Chị Ánh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.