Chương 33
Du Yên
12/08/2023
Mặt anh tối sầm, nghiêm giọng:" Tối ba sẽ về, con nghe lời bác Hoài, cần gì thì nói cho bác Hoài biết, giờ chuyển máy cho bác Hoài giúp ba nhé."
Cậu ngẩn người không biết mình nói sai chỗ nào mà tiếng nói của anh mang chút tức giận, ngọt ngào dạ một tiếng rồi đưa điện thoại cho bác Hoài.
"Alô ông chủ?"
Sắc mặt anh âm trầm, lạnh lẽo:" Ai cho người thả Ánh?"
"Là phu nhân, cậu Hào quen được Ánh chăm sóc rồi nên phu nhân cho người thả nó ra ạ." Bác Hoài cẩn trọng trả lời.
Anh siết điện thoại bật cười thành tiếng, không ngờ mấy năm qua anh đã quá xem thường Như Yến, để móng vuốt cô ta mặc sức tung hoành trong nhà của mình.
Sau hôm mất tích bí ẩn của Hào, anh phái người điều tra những người làm trong biệt, tra khảo tất cả mọi người, cuối cùng mất hết manh mối, bế tắc một cách kì lạ.
Nhưng Ánh vì là con hầu thân cận của Hào nên anh tự mình đứng ra trực tiếp xét hỏi cô ta.
Cô ta nói năng lưu loát, chính xác từng chi tiết, bình tĩnh, thản nhiên đến mức kì diệu, đây không phải là biểu cảm của một đứa con gái 17 tuổi nên có.
Nếu là người khác có thể bỏ qua, may mắn gặp anh nên mới phát hiện cô ta có vấn đề rồi cấm túc cô ta. Anh không ngờ, bên cạnh con trai mình xuất hiện loại người nguy cơ như vậy.
Sau đó điều tra thêm cũng không moi ra được thông tin hữu ích nào, cô ta có lý lịch vô cùng sạch sẽ, xuất thân mồ côi, là gia tộc anh nuôi dưỡng từ nhỏ, được giữ lại làm giúp việc trong nhà.
Gia tộc anh có nhiều chi thứ, anh đoán có lẽ cô ta là người của họ hàng sắp xếp bên cạnh Hào, mục đích là gì vẫn là một câu đố.
Tóm lại, cô ta cút khỏi Hào càng xa càng tốt. Nói không chừng, Hào biến mất, là cô ta tiếp tay cho hung thủ đứng sau.
Bác Hoài khẽ thở dài, anh và Như Yến tình cảm không tốt, bây giờ cô ta còn qua mặt anh thả người, khiến anh thêm phần chán ghét cô ta, sớm muộn gì hai người cũng nháo đến ly hôn.
Ông ta và Ánh đều là người của Như Yến, Ánh đã bị anh đánh hơi, ông ta phải giữ mình hơn, không thể để lộ sơ hở. Bác Hoài cẩn trọng nói:" Tôi sẽ giám sát nhất cử nhất động của Ánh, ông chủ hãy tạm thời tha cho cô ta, tránh rút dây động rừng."
Anh mấp máy môi:" Được, tôi giao cho bác chuyện này."
Bác Hoài nói đúng, nếu như anh đụng đến Ánh ngay thì người đứng sau cô ta sẽ cẩn thận, trốn kỹ hơn.
Phải để cô ta tự cho rằng mình thông minh thì kẻ đằng sau mới từ từ ló đầu ra, rồi một mẻ thu lưới bắt gọn.
Sau khi cùng bà vú nói chuyện xong một hồi, cô đứng lên chào tạm biệt bà, xoay gót chân đi về hướng anh.
Đồng thời, anh thấy cô đã nhìn thấy mình, vội cúp điện thoại, đứng lên mắt hướng về phía cô nở một nụ cười dịu dàng. Anh mang một vẻ đẹp toàn diện, cười hay mặt lạnh đều là kiệt tác của tự nhiên.
Thình thịch. Thình thịch.
Cô dừng chân, sờ sờ ngực mình, trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn bình thường. Dù thời gian có trôi qua như thế nào, cô vẫn rung động một lần nữa với anh.
Ánh mắt mờ mịt, cứng nhắc đứng tại chỗ.
Khoan... một lần nữa? Từ này bỗng xuất hiện trong đầu mà chính cô không hiểu nổi. Cô có cảm giác, cô đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.
Anh thấy cô đứng bất động, anh liền lo lắng chạy lại, nắm lấy hai bả vai cô lắc nhẹ, anh cúi đầu xuống, mắt hai người đối diện nhau.
" Như Hân, cậu sao thế?"
Câu hỏi của anh kéo cô về thực tại, cô ngơ ngác, hơ hơ hai tiếng:" Mình ổn." mắt cô chạm vào đôi mắt nóng bỏng của anh, trái tim vừa ổn định lại rộn ràng nhộn nhịp.
Mặt cô hơi đỏ lên, hất tay anh đang đặt hai bên vai mình, chân lùi dài về sau, hai tay cô quạt liên tục mặt mình, giọng nói cô lớn hơn bình thường: "Tại trời hôm nay nóng quá á mà, cậu đừng hiểu lầm lung tung."
Anh bất ngờ, hiểu lầm cái gì cơ?
Hơi nước lành lạnh toả ra, anh nhìn xuống tay mình vẫn xách hai chai nước. Anh lấy ra mở nắp chai đưa cho cô, cười sủng nịnh:" Nước của cậu nè."
Cô sửng sốt đón lấy chai nước cười nhẹ:"Cảm ơn cậu."
Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, tinh thần trở nên dễ chịu thoải mái hơn rất nhiều, cô đóng nắp chai nước, đưa nó cho anh theo thói quen trước kia.
Cô thót tim nhận ra gì đó, định cầm chai nước lại thì anh nhanh tay nắm lấy chai nước, cô đành buông tay nhìn chai nước được bỏ vào túi.
Cô tự kiểm điểm, răn đen bản thân trong lòng một trận. Nếu ở đây có một cái cột, cô sẽ đập đầu vào nó!!
Cô phải giữ khoảng cách với anh mới đúng, sao có thể vô tư đón nhận sự thân thiết của anh như trước được chứ.
Ai cũng có vị trí cao, đều là người trưởng thành nếu thân cận với nhau quá chỉ sợ xảy ra tin đồn nhảm ảnh hưởng đến thanh danh, sự nghiệp và quan trọng nhất là sức khỏe của Như Yến.
Sự bất thường của cô đều lọt vào mắt anh, cô đây là muốn giữ khoảng cách nhất định với anh. Không được! Anh không cho phép.
"Như Hân..."
"Sau này hãy gọi tớ là chị vợ." Cô lạnh lùng ngắt lời anh.
Cậu ngẩn người không biết mình nói sai chỗ nào mà tiếng nói của anh mang chút tức giận, ngọt ngào dạ một tiếng rồi đưa điện thoại cho bác Hoài.
"Alô ông chủ?"
Sắc mặt anh âm trầm, lạnh lẽo:" Ai cho người thả Ánh?"
"Là phu nhân, cậu Hào quen được Ánh chăm sóc rồi nên phu nhân cho người thả nó ra ạ." Bác Hoài cẩn trọng trả lời.
Anh siết điện thoại bật cười thành tiếng, không ngờ mấy năm qua anh đã quá xem thường Như Yến, để móng vuốt cô ta mặc sức tung hoành trong nhà của mình.
Sau hôm mất tích bí ẩn của Hào, anh phái người điều tra những người làm trong biệt, tra khảo tất cả mọi người, cuối cùng mất hết manh mối, bế tắc một cách kì lạ.
Nhưng Ánh vì là con hầu thân cận của Hào nên anh tự mình đứng ra trực tiếp xét hỏi cô ta.
Cô ta nói năng lưu loát, chính xác từng chi tiết, bình tĩnh, thản nhiên đến mức kì diệu, đây không phải là biểu cảm của một đứa con gái 17 tuổi nên có.
Nếu là người khác có thể bỏ qua, may mắn gặp anh nên mới phát hiện cô ta có vấn đề rồi cấm túc cô ta. Anh không ngờ, bên cạnh con trai mình xuất hiện loại người nguy cơ như vậy.
Sau đó điều tra thêm cũng không moi ra được thông tin hữu ích nào, cô ta có lý lịch vô cùng sạch sẽ, xuất thân mồ côi, là gia tộc anh nuôi dưỡng từ nhỏ, được giữ lại làm giúp việc trong nhà.
Gia tộc anh có nhiều chi thứ, anh đoán có lẽ cô ta là người của họ hàng sắp xếp bên cạnh Hào, mục đích là gì vẫn là một câu đố.
Tóm lại, cô ta cút khỏi Hào càng xa càng tốt. Nói không chừng, Hào biến mất, là cô ta tiếp tay cho hung thủ đứng sau.
Bác Hoài khẽ thở dài, anh và Như Yến tình cảm không tốt, bây giờ cô ta còn qua mặt anh thả người, khiến anh thêm phần chán ghét cô ta, sớm muộn gì hai người cũng nháo đến ly hôn.
Ông ta và Ánh đều là người của Như Yến, Ánh đã bị anh đánh hơi, ông ta phải giữ mình hơn, không thể để lộ sơ hở. Bác Hoài cẩn trọng nói:" Tôi sẽ giám sát nhất cử nhất động của Ánh, ông chủ hãy tạm thời tha cho cô ta, tránh rút dây động rừng."
Anh mấp máy môi:" Được, tôi giao cho bác chuyện này."
Bác Hoài nói đúng, nếu như anh đụng đến Ánh ngay thì người đứng sau cô ta sẽ cẩn thận, trốn kỹ hơn.
Phải để cô ta tự cho rằng mình thông minh thì kẻ đằng sau mới từ từ ló đầu ra, rồi một mẻ thu lưới bắt gọn.
Sau khi cùng bà vú nói chuyện xong một hồi, cô đứng lên chào tạm biệt bà, xoay gót chân đi về hướng anh.
Đồng thời, anh thấy cô đã nhìn thấy mình, vội cúp điện thoại, đứng lên mắt hướng về phía cô nở một nụ cười dịu dàng. Anh mang một vẻ đẹp toàn diện, cười hay mặt lạnh đều là kiệt tác của tự nhiên.
Thình thịch. Thình thịch.
Cô dừng chân, sờ sờ ngực mình, trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn bình thường. Dù thời gian có trôi qua như thế nào, cô vẫn rung động một lần nữa với anh.
Ánh mắt mờ mịt, cứng nhắc đứng tại chỗ.
Khoan... một lần nữa? Từ này bỗng xuất hiện trong đầu mà chính cô không hiểu nổi. Cô có cảm giác, cô đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.
Anh thấy cô đứng bất động, anh liền lo lắng chạy lại, nắm lấy hai bả vai cô lắc nhẹ, anh cúi đầu xuống, mắt hai người đối diện nhau.
" Như Hân, cậu sao thế?"
Câu hỏi của anh kéo cô về thực tại, cô ngơ ngác, hơ hơ hai tiếng:" Mình ổn." mắt cô chạm vào đôi mắt nóng bỏng của anh, trái tim vừa ổn định lại rộn ràng nhộn nhịp.
Mặt cô hơi đỏ lên, hất tay anh đang đặt hai bên vai mình, chân lùi dài về sau, hai tay cô quạt liên tục mặt mình, giọng nói cô lớn hơn bình thường: "Tại trời hôm nay nóng quá á mà, cậu đừng hiểu lầm lung tung."
Anh bất ngờ, hiểu lầm cái gì cơ?
Hơi nước lành lạnh toả ra, anh nhìn xuống tay mình vẫn xách hai chai nước. Anh lấy ra mở nắp chai đưa cho cô, cười sủng nịnh:" Nước của cậu nè."
Cô sửng sốt đón lấy chai nước cười nhẹ:"Cảm ơn cậu."
Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, tinh thần trở nên dễ chịu thoải mái hơn rất nhiều, cô đóng nắp chai nước, đưa nó cho anh theo thói quen trước kia.
Cô thót tim nhận ra gì đó, định cầm chai nước lại thì anh nhanh tay nắm lấy chai nước, cô đành buông tay nhìn chai nước được bỏ vào túi.
Cô tự kiểm điểm, răn đen bản thân trong lòng một trận. Nếu ở đây có một cái cột, cô sẽ đập đầu vào nó!!
Cô phải giữ khoảng cách với anh mới đúng, sao có thể vô tư đón nhận sự thân thiết của anh như trước được chứ.
Ai cũng có vị trí cao, đều là người trưởng thành nếu thân cận với nhau quá chỉ sợ xảy ra tin đồn nhảm ảnh hưởng đến thanh danh, sự nghiệp và quan trọng nhất là sức khỏe của Như Yến.
Sự bất thường của cô đều lọt vào mắt anh, cô đây là muốn giữ khoảng cách nhất định với anh. Không được! Anh không cho phép.
"Như Hân..."
"Sau này hãy gọi tớ là chị vợ." Cô lạnh lùng ngắt lời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.