Chương 35
Du Yên
17/08/2023
Ngay thời gian sau khi Như Yến kết hôn, ba mẹ nuôi liền tươi như hoa phấn
khởi xách hành lý, gọi xe tải chuyển đồ đạc dọn đến ngôi nhà nhỏ ấm
cúng, thuận tiện xây dựng thế giới lãng mạn của hai người.
Tuy nói nhỏ nhưng cũng là ngôi nhà sang trọng hai tầng 300m2,
trước nhà còn có khoảng sân đủ cho gia chủ trông cây lá này nọ nếu muốn, khu dân cư tương đối mát mẻ do trồng nhiều cây xanh tạo bầu không khí thoáng đảng
trong lành và dễ chịu. Ba mẹ nuôi cứ như vậy thoải mái, thảnh
thơi nắm tay nhau hưởng thụ tận hưởng quãng đời còn lại. Cô chẹp miệng bắn một ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mẹ nuôi.
Nguyễn Lam cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kế bên, bà quay mặt qua mỉm cười, hai mắt cong cong lộ ra vết chân chim, biểu cảm đắc ý nhìn cô.
Cô cạn cả lời, người luôn nghiêm khắc, mặt hầm hầm cầm roi dạy dỗ cô và Như Yến mà hiện tại lại có thể cười vui vẻ như thế, cô thầm khen ba lợi hại, biết cách dỗ ngọt mẹ.
Nguyễn Lam liếc mắt là biết cô đang nghĩ gì trong đầu, bà chậm rãi nhả ra từng chữ, lời nói nhẹ nhàng ung dung, tạt mấy gáo nước lạnh lên đầu cô: "Thoát khỏi được 2 của nợ trời cho đương nhiên tâm trạng tốt lên, ngủ cũng có thể cười.”
Ôi chao! Hóa ra ba mẹ là chân ái, con cái là sự cố chính là chỉ gia đình mình. Cô cười “hơ hơ”, khuôn mặt ủ dột quay mặt qua phía trước không thèm nhìn
bà nữa.
Qua vài phút đi bộ, cô và mẹ đã đứng trước cửa nhà, bà tiến lên dán vân tay để mở cửa, có một lối đi lát gạch dẫn thẳng vô cửa con, dọc hai bên là vườn hoa hồng đủ màu sắc đang đúng dịp nở rộ rực rỡ. Hèn chi nãy giờ cô thoang thoảng ngửi thấy trên người mẹ cô mùi hương hoa hồng nhẹ dịu không giống như nước hoa, hóa
ra là từ khu vườn nhỏ này.
Ngôn phu nhân vừa mở cửa, mùi hương ngào ngạt truyền ra, chóp mũi cô nhỉn lên hít hà, ngửi ra đều là các món ăn cô thích nhất, hai mắt cô sáng quắc.
“Từ sáng ba bọn trẻ đã lật đật dậy sớm đi siêu thị để kịp nấu toàn món khoái khẩu của bé cả không đấy.”
Nghe được những lời của mẹ nuôi, không cảm động là giả, hốc mắt hồng hồng thơm vào má bà một cái, nũng nịu: “Thật muốn ăn bám ba mẹ cả đời quá đi”.
Nguyễn Lam bị trò trẻ con của cô làm cho bật cười nhẹ, giả bộ lớn tiếng mắng: “Ai mà thèm nuôi cục nợ trong nhà chứ.” Cô cười hì hì ôm chặt cánh tay mẹ nuôi
lắc lư.
Ngôn Đạt đang hát hò rửa rau trong bếp, nghe được tiếng nói cười của cô ở ngoài cửa, nhất thời quên mất chưa tháo bao tay, vội vã chạy ra, chưa thấy người
đã có tiếng:
“Bé cả!!”
“Ba!!” Cô hét lớn nhìn về phía có tiếng nói.
Ngôn Đạt tuy tuổi gần 50 nhưng ngoại trừ có vài nếp nhăn ra thì vẻ ngoài vẫn rất tốt, đường nét khuôn mặt góc cạnh đẹp động lòng theo
hướng mềm mại, ôn thuận, lúc cười má lúm đồng tiền xuất hiện mang lại cho người bên cạnh cảm giác bình yên, an lòng, không tự chủ mà muốn thân cận. So sánh với Hứa Hạo chính là hai thái cực đối lập, sắc mặt bình thường của anh người ta còn tưởng anh chuẩn
bị đánh người, do đó anh có rất ít bạn bè dù vô cùng đẹp trai và tài giỏi.
Ngôn Đạt nhìn thấy đứa con gái cả đi biền biệt 5 năm của mình giờ mới chịu về, ông xúc động đỏ hoe đôi mắt hoa đào, chạy sầm sập hai tay dang ra muốn ôm cô vào lòng.
Nguyễn Lam mắt lóe lên kéo người cô tránh khỏi cái ôm thân mật của ông. Ngôn Đạt ôm được không khí, gương mặt đẹp trai méo xệch đáng thương nhìn Nguyễn Lam. Bà bất lực nhìn ông chồng càng ngày
càng trẻ con của mình, lời ít ý nhiều: “Tay.”
Ông giơ hai bàn tay mình lên, trợn mắt đờ người, bao tay ướt nhẹp chảy nhiễu giọt trên sàn như tát thẳng vào mặt ông tiếng chát oan nghiệt. Mặt Ngôn Đạt đỏ bừng
với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, ông lúng túng chớp chớp mắt đáng thương như cún con.
Cô phụt cười, không ngại ướt tiến lại gần ba nuôi, chủ động ôm lấy ông. Trong nháy mắt Ngôn Đạt lập tức căng thẳng giấu hai bàn tay mình ra sau, hạnh phúc để con gái cưng ôm mình, nhắm mắt, khóe miệng cong hết cỡ, đáng yêu chết người. Nguyễn Lam đứng gần đó thần sắc không rõ nhìn chằm chằm Ngôn Đạt, mắt phượng híp lại.
Ông cảm nhận được có cái gì đó không đúng lắm lập tức mở mắt, đối diện là đôi mắt sâu của Nguyễn Lam, nuốt ngụm nước bọt thoát khỏi cái ôm của cô, cười khà khà
rụt rè lui trở về bếp: “Trong bếp còn dang dở, con cùng vợ yêu nói chuyện tiếp đi” hai từ < vợ yêu > được luyến láy kéo dài.
Cô nhu thuận gật đầu: “Vâng ạ, con hiện tại chưa đói lắm, ba cứ từ từ.”
Nói xong lén đưa mắt nhìn biểu cảm của mẹ nuôi, đáng tiếc tuyệt học không bằng ai bị người phát hiện tức khắc, Nguyễn Lam nâng mí mắt, cười nhẹ lên tiếng: “Sao
vậy?”
“Ba mẹ đang cãi nhau ạ? Nói nhỏ, có gì con giúp cho.” Cô nghịch ngợm sáp tai lại gần Nguyễn Lam. Bà cười cười, mắt lướt lướt trên người cô.
“A!” Cô khẽ rên, mắt long lanh nhìn mẹ nuôi, bộ dáng uất ức: “Không chia sẻ thì thôi, mẹ lại còn đánh mông con làm gì?”
Tuy nói nhỏ nhưng cũng là ngôi nhà sang trọng hai tầng 300m2,
trước nhà còn có khoảng sân đủ cho gia chủ trông cây lá này nọ nếu muốn, khu dân cư tương đối mát mẻ do trồng nhiều cây xanh tạo bầu không khí thoáng đảng
trong lành và dễ chịu. Ba mẹ nuôi cứ như vậy thoải mái, thảnh
thơi nắm tay nhau hưởng thụ tận hưởng quãng đời còn lại. Cô chẹp miệng bắn một ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mẹ nuôi.
Nguyễn Lam cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kế bên, bà quay mặt qua mỉm cười, hai mắt cong cong lộ ra vết chân chim, biểu cảm đắc ý nhìn cô.
Cô cạn cả lời, người luôn nghiêm khắc, mặt hầm hầm cầm roi dạy dỗ cô và Như Yến mà hiện tại lại có thể cười vui vẻ như thế, cô thầm khen ba lợi hại, biết cách dỗ ngọt mẹ.
Nguyễn Lam liếc mắt là biết cô đang nghĩ gì trong đầu, bà chậm rãi nhả ra từng chữ, lời nói nhẹ nhàng ung dung, tạt mấy gáo nước lạnh lên đầu cô: "Thoát khỏi được 2 của nợ trời cho đương nhiên tâm trạng tốt lên, ngủ cũng có thể cười.”
Ôi chao! Hóa ra ba mẹ là chân ái, con cái là sự cố chính là chỉ gia đình mình. Cô cười “hơ hơ”, khuôn mặt ủ dột quay mặt qua phía trước không thèm nhìn
bà nữa.
Qua vài phút đi bộ, cô và mẹ đã đứng trước cửa nhà, bà tiến lên dán vân tay để mở cửa, có một lối đi lát gạch dẫn thẳng vô cửa con, dọc hai bên là vườn hoa hồng đủ màu sắc đang đúng dịp nở rộ rực rỡ. Hèn chi nãy giờ cô thoang thoảng ngửi thấy trên người mẹ cô mùi hương hoa hồng nhẹ dịu không giống như nước hoa, hóa
ra là từ khu vườn nhỏ này.
Ngôn phu nhân vừa mở cửa, mùi hương ngào ngạt truyền ra, chóp mũi cô nhỉn lên hít hà, ngửi ra đều là các món ăn cô thích nhất, hai mắt cô sáng quắc.
“Từ sáng ba bọn trẻ đã lật đật dậy sớm đi siêu thị để kịp nấu toàn món khoái khẩu của bé cả không đấy.”
Nghe được những lời của mẹ nuôi, không cảm động là giả, hốc mắt hồng hồng thơm vào má bà một cái, nũng nịu: “Thật muốn ăn bám ba mẹ cả đời quá đi”.
Nguyễn Lam bị trò trẻ con của cô làm cho bật cười nhẹ, giả bộ lớn tiếng mắng: “Ai mà thèm nuôi cục nợ trong nhà chứ.” Cô cười hì hì ôm chặt cánh tay mẹ nuôi
lắc lư.
Ngôn Đạt đang hát hò rửa rau trong bếp, nghe được tiếng nói cười của cô ở ngoài cửa, nhất thời quên mất chưa tháo bao tay, vội vã chạy ra, chưa thấy người
đã có tiếng:
“Bé cả!!”
“Ba!!” Cô hét lớn nhìn về phía có tiếng nói.
Ngôn Đạt tuy tuổi gần 50 nhưng ngoại trừ có vài nếp nhăn ra thì vẻ ngoài vẫn rất tốt, đường nét khuôn mặt góc cạnh đẹp động lòng theo
hướng mềm mại, ôn thuận, lúc cười má lúm đồng tiền xuất hiện mang lại cho người bên cạnh cảm giác bình yên, an lòng, không tự chủ mà muốn thân cận. So sánh với Hứa Hạo chính là hai thái cực đối lập, sắc mặt bình thường của anh người ta còn tưởng anh chuẩn
bị đánh người, do đó anh có rất ít bạn bè dù vô cùng đẹp trai và tài giỏi.
Ngôn Đạt nhìn thấy đứa con gái cả đi biền biệt 5 năm của mình giờ mới chịu về, ông xúc động đỏ hoe đôi mắt hoa đào, chạy sầm sập hai tay dang ra muốn ôm cô vào lòng.
Nguyễn Lam mắt lóe lên kéo người cô tránh khỏi cái ôm thân mật của ông. Ngôn Đạt ôm được không khí, gương mặt đẹp trai méo xệch đáng thương nhìn Nguyễn Lam. Bà bất lực nhìn ông chồng càng ngày
càng trẻ con của mình, lời ít ý nhiều: “Tay.”
Ông giơ hai bàn tay mình lên, trợn mắt đờ người, bao tay ướt nhẹp chảy nhiễu giọt trên sàn như tát thẳng vào mặt ông tiếng chát oan nghiệt. Mặt Ngôn Đạt đỏ bừng
với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, ông lúng túng chớp chớp mắt đáng thương như cún con.
Cô phụt cười, không ngại ướt tiến lại gần ba nuôi, chủ động ôm lấy ông. Trong nháy mắt Ngôn Đạt lập tức căng thẳng giấu hai bàn tay mình ra sau, hạnh phúc để con gái cưng ôm mình, nhắm mắt, khóe miệng cong hết cỡ, đáng yêu chết người. Nguyễn Lam đứng gần đó thần sắc không rõ nhìn chằm chằm Ngôn Đạt, mắt phượng híp lại.
Ông cảm nhận được có cái gì đó không đúng lắm lập tức mở mắt, đối diện là đôi mắt sâu của Nguyễn Lam, nuốt ngụm nước bọt thoát khỏi cái ôm của cô, cười khà khà
rụt rè lui trở về bếp: “Trong bếp còn dang dở, con cùng vợ yêu nói chuyện tiếp đi” hai từ < vợ yêu > được luyến láy kéo dài.
Cô nhu thuận gật đầu: “Vâng ạ, con hiện tại chưa đói lắm, ba cứ từ từ.”
Nói xong lén đưa mắt nhìn biểu cảm của mẹ nuôi, đáng tiếc tuyệt học không bằng ai bị người phát hiện tức khắc, Nguyễn Lam nâng mí mắt, cười nhẹ lên tiếng: “Sao
vậy?”
“Ba mẹ đang cãi nhau ạ? Nói nhỏ, có gì con giúp cho.” Cô nghịch ngợm sáp tai lại gần Nguyễn Lam. Bà cười cười, mắt lướt lướt trên người cô.
“A!” Cô khẽ rên, mắt long lanh nhìn mẹ nuôi, bộ dáng uất ức: “Không chia sẻ thì thôi, mẹ lại còn đánh mông con làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.