Chương 40: bị phát hiện
LãoLão
27/03/2023
Đi thêm một đoạn nữa, bỗng nhiên từ trên trời nhiễu xuống người họ một
giọt nước. Y Bình hốt hoảng la lên nhưng Thanh Trúc nhanh tay bịt miệng
cô lại.
"Suỵt!"
"Đừng la, lỡ như có người trong kia nghe thấy thì làm sao."
Y Bình gật đầu, cô nuốt nước bọt để giảm bớt sự sợ hãi vừa rồi.
Hai người lại tiếp tục đi. Qua khỏi bức tường lớn này chính là bãi đất trống, họ chỉ cần đi thêm vài bước nữa. Vừa ra tới nơi thì Thanh Trúc vội lùi lại, cô ấy quay ra phía sau giơ tay lên miệng mình ra hiệu cho Y Bình không phát ra tiếng động. Sau đó, Thanh Trúc mới từ từ nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn. Trước mắt cô ấy và Y Bình chính là một đám người. Từ cách ăn mặc rách trên hở dưới đến kiểu tóc nhiều màu. Nhìn họ là biết không phải thuộc dạng vừa gì. Nhưng đặc biệt là đám người này lại toàn là con gái. Trong nhóm gồm có bốn người, hình như bọn họ đều lớn hơn cô ấy và Y Bình.
Không dừng lại ở đó, Thanh Trúc còn nhìn thấy bên cạnh họ còn có một cô gái. Có vẻ như cô ta bằng tuổi với bọn cô thì phải. Vì trên người của cô ta là bộ đồng phục của trường. Thanh Trúc đoán chắc việc Y Bình muốn đi vào đây chính là vì cô gái này. Cô ấy quay sang nhìn Y Bình.
"Cậu muốn vào đây là vì thấy cô ta đúng không ?"
Y Bình cũng không che giấu mà gật đầu với Thanh Trúc. Lúc đầu, nhìn thấy cô gái đó đi vào bên trong vì tò mò nên cô mới muốn đi vào xem sao. Mà hình như bây giờ cô đã tìm được thứ mình muốn. Y Bình thấy việc mình ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên, cô nhanh nhảu nói với Thanh Trúc :
"Chúng ta đi ra thôi."
"Ra ư! Nhưng tớ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ở họ. Tớ phải ở lại đây xem thử tình hình thế nào."
Hình như tình huống bây giờ có chút thay đổi. Lúc đầu, chính Y Bình là người muốn vào bên trong nhưng bây giờ thì Thanh Trúc lại không muốn rời đi. Vậy rốt cuộc việc cô lôi kéo Thanh Trúc vào trong đây là đúng hay sai?
Thanh Trúc ra hiệu cho Y Bình đừng phát ra tiếng động, cô ấy tiếp tục nghiên đầu ra nhìn bọn họ. Lúc này, cô gái kia quỳ gối xuống lau giày cho cô gái tóc hồng. Theo suy đoán của Thanh Trúc, có lẽ cô gái này chính là chị đại. Mà Thanh Trúc thắc mắc. Tại sao cô gái kia lại ngoan ngoãn lay giày cho cô gái tóc hồng? Chẳng lẽ đây chính là tình huống, bị người khác bắt nạt ư! Thanh Trúc nắm chặt tay mình. Cô ấy ghét nhất cái thể loại này nhất trên đời. Nghĩ bản thân là ai mà đi bắt nạt người khác. Dù cho có là người lớn hơn cũng không có quyền làm điều này.
Đang trong lúc suy nghĩ thì trên trời rớt xuống người Y Bình một sợi da rắn. Cô nhìn thấy da rắn thì hét toáng lên.
"Có rắn!!!!!"
Y Bình sợ hãi đứng dậy bỏ chạy. Từ lúc bị rắn cắn, cô đã sợ hãi con vật này. Cho nên, nhắc tới rắn cô sẽ xanh mặt mà chạy mất dép.
Nhưng mà hành động này của Y Bình vô tình lại làm kinh động đến người ở bên ngoài. Cô gái tóc hồng liền kêu đàn em của mình đi ra đó xem ra.
"Ra ngoài đó xem ai đang ở đó."
"Dạ."
Cô gái tóc vàng làm theo lời cô gái tóc hồng. Cô ta đi ra nhưng lại không nhìn thấy ai. Nhìn quanh một lượt một lần nữa, cô ta mới quay trở lại báo cáo với cô gái tóc hồng.
"Đại tỷ, em không nhìn thấy có ai ở đó cả."
"Không có ai?"
Cô gái tóc hồng liền nhìn cô gái tóc vàng với vẻ mặt nghi ngờ.
Còn lúc này, Y Bình và Thanh Trúc đã chạy ra bên ngoài. Vì Y Bình hét lớn như vậy, Thanh Trúc muốn ở lại cũng khó lòng. Cũng may là cô ấy đã chạy ra bên ngoài kịp thời nếu không đã bị bọn họ phát hiện ra.
"Thanh Trúc, chúng ta đi về nhà thôi."
Y Bình vẫn còn sợ hãi nhìn cô ấy. Cô nâm tay Thanh Trúc kéo đi như một đứa trẻ nắm tay mẹ.
"Về thì về. Cậu thật là nhát gan."
Thanh Trúc nhìn dáng vẻ sợ sệt như chú mèo con của Y Bình. Cô ấy không nhịn được mà trêu chọc cô.
"Lần sau, chúng ta đi ăn thịt "snake" đi. Món đấy người ta làm ăn ngon lắm."
"Không! Cậu bị điên rồi Thanh Trúc ! Tớ sẽ không ăn món đó đâu."
"Gì chứ, món ngon vậy mà không biết ăn. Cậu dở quá đi!"
Thanh Trúc chỉ tay vào má Y Bình mà châm chọc.
"Gừ, tớ cắn cậu bây giờ!"
Y Bình nhe răng ra đe doạ Thanh Trúc.
Cô ấy lại giả vờ sợ hãi mà la lên.
"Ôi sợ quá đi! Cứu mạng!"
Thanh Trúc vừa la vừa chạy để cho tình tiết giống thật hơn. Còn Y Bình ở phía sau đuổi theo cô ấy.
"Này, cậu không được hét! Mau đứng lại cho tớ!"
Hôm sau đến lớp, không biết là trùng hợp hay cố ý Y Bình lại gặp cô gái đó. Cô ta lại đi ngang qua người cô một lần nữa. Điều này, làm Y Bình đứng ngẩn người ra.
Lúc này, Thanh Trúc đứng ở phía sau cô. Nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, Thanh Trúc vỗ nhẹ vào vai.
" Nè!"
"A!"
Y Bình giật mình thốt lên. Vì cô đang tập trung đến cô gái đó nên không hay rằng Thanh Trúc đang đứng ở phía sau mình. Cô quay qua nhìn Thanh Trúc có chút tức giận nói:
"Cậu làm người khác đứng tim đấy. Tớ mà có bệnh tim thì cậu phải chịu trách nhiệm."
"Ok, tớ sẽ dùng cả đời của mình để nuôi cậu được không?"
"Hừm! Tớ không tin."
Y Bình bĩu môi, lườm Thanh Trúc một cái.
"Không tin thì thôi. Mà cậu nhìn ai tập trung thế?"
Thanh Trúc lại nhìn ra bên ngoài một lần nữa nhưng lại không thấy có người nào khả nghi. Chẳng biết cô đang nhìn điều gì?
"Cậu còn nhớ cô gái hôm qua không ? Tớ vừa nhìn thấy cô ta."
"Gì chứ? Cậu nhìn thấy cô gái có mặc đồng phục của trường mình à! Ở đâu?"
"Vừa lúc nãy. Nhưng bây giờ người đã đi rồi."
Y Bình nhúng vai nói.
"Người đã đi rồi sau cậu còn đứng ở đây. Vào trong lớp thôi."
Thanh Trúc không nói không rằng liền kéo Y Bình đi vào lớp.
"Từ từ, để tớ tự đi."
Giờ ra chơi, Y Bình không ra ngoài cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu lại nghĩ đến cô gái kia. Đột nhiên, một bàn tay giơ về phía cô che mắt cô lại. Bị mất ánh sáng đột ngột như nhà mất điện. Y Bình ngạc nhiên nắm lấy tay của người đang che mắt mình lại. Vừa chạm tay vào tay kia thì cô đã biết người đó là Thanh Trúc. Y Bình buông tay mình ra, cô nói giọng yếu xìu:
"Tớ không giỡn đâu."
"Cái gì mà không giỡn."
Thanh Trúc nghe cô nói vậy thì bỏ tay ra. Cô ấy đi đến trước mặt Y Bình, giương đôi mắt nhìn cô.
"Ta là ông bụt đây. Con hãy nói ta biết con đang buồn chuyện gì, ta sẽ giải quyết giúp con."
Nhìn Thanh Trúc làm trò, Y Bình gõ vào đầu cô ấy một cái.
"Ông bụt fake."
"Ha ha, ta là ông bụt fake đây. Vậy con muốn ta giúp điều gì."
"Ông im miệng lại giúp con là được."
"Thế thì không được, ông bụt fake này nói rất nhiều không thể im miệng lại được."
Thanh Trúc đi đến ngồi bên cạnh Y Bình. Cô ấy ôm Y Bình vào lòng, đầu ngã vào vai cô.
"Bình Bình lại nghĩ đến ai đấy?"
Y Bình không trả lời Thanh Trúc liền, cô im lặng lúc. Lúc sau, cô mới thì thào với cô ấy.
"Tớ nghĩ có người cần chúng ta giúp đỡ."
"Là ai?"
"Cô gái hôm qua."
"...."
Đột nhiên Thanh Trúc không trả lời lại.
"Sao cậu không nói gì?"
"Tớ không biết. Tự nhiên cậu lại lo chuyện bao đồng làm gì. Lo học chẳng phải tốt hơn à."
Thanh Trúc buông Y Bình, cô ấy không vui nói.
"Suỵt!"
"Đừng la, lỡ như có người trong kia nghe thấy thì làm sao."
Y Bình gật đầu, cô nuốt nước bọt để giảm bớt sự sợ hãi vừa rồi.
Hai người lại tiếp tục đi. Qua khỏi bức tường lớn này chính là bãi đất trống, họ chỉ cần đi thêm vài bước nữa. Vừa ra tới nơi thì Thanh Trúc vội lùi lại, cô ấy quay ra phía sau giơ tay lên miệng mình ra hiệu cho Y Bình không phát ra tiếng động. Sau đó, Thanh Trúc mới từ từ nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn. Trước mắt cô ấy và Y Bình chính là một đám người. Từ cách ăn mặc rách trên hở dưới đến kiểu tóc nhiều màu. Nhìn họ là biết không phải thuộc dạng vừa gì. Nhưng đặc biệt là đám người này lại toàn là con gái. Trong nhóm gồm có bốn người, hình như bọn họ đều lớn hơn cô ấy và Y Bình.
Không dừng lại ở đó, Thanh Trúc còn nhìn thấy bên cạnh họ còn có một cô gái. Có vẻ như cô ta bằng tuổi với bọn cô thì phải. Vì trên người của cô ta là bộ đồng phục của trường. Thanh Trúc đoán chắc việc Y Bình muốn đi vào đây chính là vì cô gái này. Cô ấy quay sang nhìn Y Bình.
"Cậu muốn vào đây là vì thấy cô ta đúng không ?"
Y Bình cũng không che giấu mà gật đầu với Thanh Trúc. Lúc đầu, nhìn thấy cô gái đó đi vào bên trong vì tò mò nên cô mới muốn đi vào xem sao. Mà hình như bây giờ cô đã tìm được thứ mình muốn. Y Bình thấy việc mình ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên, cô nhanh nhảu nói với Thanh Trúc :
"Chúng ta đi ra thôi."
"Ra ư! Nhưng tớ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ở họ. Tớ phải ở lại đây xem thử tình hình thế nào."
Hình như tình huống bây giờ có chút thay đổi. Lúc đầu, chính Y Bình là người muốn vào bên trong nhưng bây giờ thì Thanh Trúc lại không muốn rời đi. Vậy rốt cuộc việc cô lôi kéo Thanh Trúc vào trong đây là đúng hay sai?
Thanh Trúc ra hiệu cho Y Bình đừng phát ra tiếng động, cô ấy tiếp tục nghiên đầu ra nhìn bọn họ. Lúc này, cô gái kia quỳ gối xuống lau giày cho cô gái tóc hồng. Theo suy đoán của Thanh Trúc, có lẽ cô gái này chính là chị đại. Mà Thanh Trúc thắc mắc. Tại sao cô gái kia lại ngoan ngoãn lay giày cho cô gái tóc hồng? Chẳng lẽ đây chính là tình huống, bị người khác bắt nạt ư! Thanh Trúc nắm chặt tay mình. Cô ấy ghét nhất cái thể loại này nhất trên đời. Nghĩ bản thân là ai mà đi bắt nạt người khác. Dù cho có là người lớn hơn cũng không có quyền làm điều này.
Đang trong lúc suy nghĩ thì trên trời rớt xuống người Y Bình một sợi da rắn. Cô nhìn thấy da rắn thì hét toáng lên.
"Có rắn!!!!!"
Y Bình sợ hãi đứng dậy bỏ chạy. Từ lúc bị rắn cắn, cô đã sợ hãi con vật này. Cho nên, nhắc tới rắn cô sẽ xanh mặt mà chạy mất dép.
Nhưng mà hành động này của Y Bình vô tình lại làm kinh động đến người ở bên ngoài. Cô gái tóc hồng liền kêu đàn em của mình đi ra đó xem ra.
"Ra ngoài đó xem ai đang ở đó."
"Dạ."
Cô gái tóc vàng làm theo lời cô gái tóc hồng. Cô ta đi ra nhưng lại không nhìn thấy ai. Nhìn quanh một lượt một lần nữa, cô ta mới quay trở lại báo cáo với cô gái tóc hồng.
"Đại tỷ, em không nhìn thấy có ai ở đó cả."
"Không có ai?"
Cô gái tóc hồng liền nhìn cô gái tóc vàng với vẻ mặt nghi ngờ.
Còn lúc này, Y Bình và Thanh Trúc đã chạy ra bên ngoài. Vì Y Bình hét lớn như vậy, Thanh Trúc muốn ở lại cũng khó lòng. Cũng may là cô ấy đã chạy ra bên ngoài kịp thời nếu không đã bị bọn họ phát hiện ra.
"Thanh Trúc, chúng ta đi về nhà thôi."
Y Bình vẫn còn sợ hãi nhìn cô ấy. Cô nâm tay Thanh Trúc kéo đi như một đứa trẻ nắm tay mẹ.
"Về thì về. Cậu thật là nhát gan."
Thanh Trúc nhìn dáng vẻ sợ sệt như chú mèo con của Y Bình. Cô ấy không nhịn được mà trêu chọc cô.
"Lần sau, chúng ta đi ăn thịt "snake" đi. Món đấy người ta làm ăn ngon lắm."
"Không! Cậu bị điên rồi Thanh Trúc ! Tớ sẽ không ăn món đó đâu."
"Gì chứ, món ngon vậy mà không biết ăn. Cậu dở quá đi!"
Thanh Trúc chỉ tay vào má Y Bình mà châm chọc.
"Gừ, tớ cắn cậu bây giờ!"
Y Bình nhe răng ra đe doạ Thanh Trúc.
Cô ấy lại giả vờ sợ hãi mà la lên.
"Ôi sợ quá đi! Cứu mạng!"
Thanh Trúc vừa la vừa chạy để cho tình tiết giống thật hơn. Còn Y Bình ở phía sau đuổi theo cô ấy.
"Này, cậu không được hét! Mau đứng lại cho tớ!"
Hôm sau đến lớp, không biết là trùng hợp hay cố ý Y Bình lại gặp cô gái đó. Cô ta lại đi ngang qua người cô một lần nữa. Điều này, làm Y Bình đứng ngẩn người ra.
Lúc này, Thanh Trúc đứng ở phía sau cô. Nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, Thanh Trúc vỗ nhẹ vào vai.
" Nè!"
"A!"
Y Bình giật mình thốt lên. Vì cô đang tập trung đến cô gái đó nên không hay rằng Thanh Trúc đang đứng ở phía sau mình. Cô quay qua nhìn Thanh Trúc có chút tức giận nói:
"Cậu làm người khác đứng tim đấy. Tớ mà có bệnh tim thì cậu phải chịu trách nhiệm."
"Ok, tớ sẽ dùng cả đời của mình để nuôi cậu được không?"
"Hừm! Tớ không tin."
Y Bình bĩu môi, lườm Thanh Trúc một cái.
"Không tin thì thôi. Mà cậu nhìn ai tập trung thế?"
Thanh Trúc lại nhìn ra bên ngoài một lần nữa nhưng lại không thấy có người nào khả nghi. Chẳng biết cô đang nhìn điều gì?
"Cậu còn nhớ cô gái hôm qua không ? Tớ vừa nhìn thấy cô ta."
"Gì chứ? Cậu nhìn thấy cô gái có mặc đồng phục của trường mình à! Ở đâu?"
"Vừa lúc nãy. Nhưng bây giờ người đã đi rồi."
Y Bình nhúng vai nói.
"Người đã đi rồi sau cậu còn đứng ở đây. Vào trong lớp thôi."
Thanh Trúc không nói không rằng liền kéo Y Bình đi vào lớp.
"Từ từ, để tớ tự đi."
Giờ ra chơi, Y Bình không ra ngoài cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu lại nghĩ đến cô gái kia. Đột nhiên, một bàn tay giơ về phía cô che mắt cô lại. Bị mất ánh sáng đột ngột như nhà mất điện. Y Bình ngạc nhiên nắm lấy tay của người đang che mắt mình lại. Vừa chạm tay vào tay kia thì cô đã biết người đó là Thanh Trúc. Y Bình buông tay mình ra, cô nói giọng yếu xìu:
"Tớ không giỡn đâu."
"Cái gì mà không giỡn."
Thanh Trúc nghe cô nói vậy thì bỏ tay ra. Cô ấy đi đến trước mặt Y Bình, giương đôi mắt nhìn cô.
"Ta là ông bụt đây. Con hãy nói ta biết con đang buồn chuyện gì, ta sẽ giải quyết giúp con."
Nhìn Thanh Trúc làm trò, Y Bình gõ vào đầu cô ấy một cái.
"Ông bụt fake."
"Ha ha, ta là ông bụt fake đây. Vậy con muốn ta giúp điều gì."
"Ông im miệng lại giúp con là được."
"Thế thì không được, ông bụt fake này nói rất nhiều không thể im miệng lại được."
Thanh Trúc đi đến ngồi bên cạnh Y Bình. Cô ấy ôm Y Bình vào lòng, đầu ngã vào vai cô.
"Bình Bình lại nghĩ đến ai đấy?"
Y Bình không trả lời Thanh Trúc liền, cô im lặng lúc. Lúc sau, cô mới thì thào với cô ấy.
"Tớ nghĩ có người cần chúng ta giúp đỡ."
"Là ai?"
"Cô gái hôm qua."
"...."
Đột nhiên Thanh Trúc không trả lời lại.
"Sao cậu không nói gì?"
"Tớ không biết. Tự nhiên cậu lại lo chuyện bao đồng làm gì. Lo học chẳng phải tốt hơn à."
Thanh Trúc buông Y Bình, cô ấy không vui nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.