Chương 34: buổi tắm biển bất ổn
LãoLão
27/03/2023
Như đã hẹn, kì thi kết thúc. Cả đám cùng nhau lên lịch đi biển chơi.
Ngồi trên xe một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến biển. Tiếng gió biển thổi vào bờ mang theo cảm giác lành lạnh. Tiếng sóng vỗ bên tai, mùi thơm của biển bay sọt vào mũi. Y Bình và Thanh Trúc hào hứng chạy ra biển. Hai cô gái hoà mình vào dòng nước mát lạnh bên dưới. Y Bình tinh nghịch bắt con cua đang bò trên cát giơ lên cao.
"Xem con cua tắm nắng nè Thanh Trúc."
"Cậu làm vậy nó sẽ trở thành cua đỏ mất. Bỏ nó xuống đi."
"Thật hả! Vậy thì tớ sẽ ăn nó luôn."
"Ha ha ha..."
Cả hai nhìn nhau bật cười thành tiếng.
Ở trên bờ, Thanh Hoà và Lý Nhân lựa cho mình một địa điểm tốt để nằm dài ra ngủ. Gió biển mát mẻ, đây là một nơi lý tưởng để ngủ trưa.
"Lý Nhân, cậu nhớ xem chừng hai người kia đấy. Tớ phải ngủ một giấc mới được."
"Bọn họ có còn nhỏ đâu. Cậu ngủ đi, tớ sẽ trông họ giúp cậu."
Lý Nhân nheo mắt nhìn hai cô gái đang chơi dưới biển. Nhìn họ mà cậu ta tưởng rằng cậu ta và Thanh Hoà đang dẫn hai đứa trẻ đi chơi. Nhìn góc nào đó của bức tranh cũng giống đấy chứ.
Thấy mọi người ai vào việc nấy, Lý Nhân lấy cuốn sách mà cậu ta mang theo để đọc khi rảnh. Vừa mới đọc được một, hai trang thì trước mặt xuất hiện một lon nước. Cậu ta bất ngờ, ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cậu chính là Thiên Minh. Lý Nhân vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện này của Thiên Minh.
"Sao cậu biết tớ ở đây ?"
"Bạn học, chúng ta là mối quan hệ gì cậu quên rồi ư! Chúng ta là người yêu của nhau mà. Tớ phải biết cậu đang ở đâu chứ."
Thiên Minh cười cười nói với Lý Nhân. Cậu ta liền ngồi xuống cạnh bên Lý Nhân, bàn tay sờ lên má cậu.
"Cậu đã bôi kem chống nắng chưa? Nhiệt độ bên ngoài sẽ làm làn da của cậu trở nên xấu xí đấy."
"Tớ đã bôi rồi."
Lý Nhân kéo tay Thiên Minh ra. Cậu thấy việc cậu ta chạm vào người mình có chút không tự nhiên. Lúc này, cậu quay sang Thanh Hoà. Cậu ấy đang ngủ, nếu đánh thức cậu ấy chắc chắn sắc mặt sẽ trở nên khó coi. Lý Nhân đứng dậy kéo Thiên Minh đi ra ngoài.
"Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."
Hai người đi đến phía sau vách đá, chỗ này không có người qua lại. Lý Nhân liền nói với Thiên Minh.
"Cậu đến tận đây chỉ để đi theo tớ thôi à! Tớ nghĩ chúng ta phải biết rằng nên tôn trọng việc riêng tư của nhau."
"Việc riêng tư sao? Cậu đi chơi cùng với người khác không nói cho tớ biết. Tớ quan tâm, tớ muốn biết cậu làm gì, với ai thì là sai sao."
"Tớ không nói việc đó là sai nhưng cậu phải cho tớ thời gian riêng tư cùng bạn bè của tớ. Tớ với cậu chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau. Cậu không thể bắt tớ phải thông báo tất cả những việc mà tớ làm gì, với ai cho cậu biết."
Thiên Minh không phục, cậu ta đè Lý Nhân vào vách đá.
"Vậy cậu nói cho tớ biết, khi nào tớ mới có thể kiểm soát được hết mọi việc riêng tư của cậu."
"...."
Lời nói của Thiên Minh làm Lý Nhân có chút sững sốt. Cậu ta muốn kiểm soát hết tất cả những gì mà cậu làm ư! Thật điên rồ! Việc làm đó không phải của những người yêu nhau. Cậu ta chỉ muốn kiểm soát đồ vật mà cậu ta thích. Nhưng Lý Nhân không phải là đồ vật. Cậu không cho phép Thiên Minh làm điều đó với mình.
Lý Nhân mạnh bạo đẩy Thiên Minh ra. Cậu không e dè mà nói thẳng trước mặt Thiên Minh.
"Cậu muốn kiểm soát tớ? Cậu dựa vào cái gì?"
Thiên Minh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Nhân, cậu ta kiên định nói:
"Tớ dựa vào việc mình là người yêu của cậu."
"Vậy thì chúng ta dừng lại đi. Mối quan hệ này, tớ nghĩ cậu và tớ không thể đi tiếp được."
Lý Nhân không muốn tiếp tục đôi co với Thiên Minh. Cậu quay người định rời đi nhưng Thiên Minh lại giơ bàn tay của mình ra kéo cậu lại.
"Cậu...ưm..."
Thiên Minh dùng đôi môi của mình để bịt miệng Lý Nhân lại không cho cậu nói tiếp. Hành động của cậu làm Lý Nhân không kịp phản ứng. Cậu bị Thiên Minh cưỡng hôn. Càng đáng nói hơn, Thanh Hoà lại đứng trước mặt cậu. Lý Nhân trợn mắt lên kinh ngạc vì Thanh Hoà.
"...."
Nhưng Thanh Hoà không có hành động gì, cậu lặng lẽ rời đi khi thấy Lý Nhân và Thiên Minh hôn nhau.
Lúc này, Lý Nhân đẩy Thiên Minh ra. Cậu trực tiếp tát vào mặt cậu ta.
"Sau này, tớ không muốn gặp cậu nữa."
Sau đó, Lý Nhân bỏ đi. Cậu phải chạy theo Thanh Hoà.
Một mình Thiên Minh đứng ở vách đá. Cậu ta sờ vào má của mình, nơi mà Lý Nhân vừa chạm qua. Trong lòng cảm thấy không phục.
"Tớ không muốn chia tay. Lý Nhân, cậu phải thuộc về tớ. Chỉ một mình tớ thôi."
Ánh mắt Thiên Minh bắt đầu trở nên nguy hiểm. Cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Thanh Hoà, nghe tớ giải thích!"
Lý Nhân vội vả chạy theo Thanh Hoà. Cậu ta giơ tay của mình ra nắm lấy tay Thanh Hoà. Lúc này, Thanh Hòa mới dừng lại. Lý Nhân vui mừng muốn giải thích tình huống vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhưng Thanh Hoà lại đột ngột nói một câu khiến cậu ta không thể nói được gì.
"Tớ với cậu chỉ là bạn thôi Lý Nhân. Cậu với người yêu của cậu có làm gì đó là việc của cậu. Tớ không liên quan."
Thanh Hoà rút tay mình về, cậu đi khỏi lạnh lùng rời đi để Lý Nhân một mình nơi đó.
Giữa chốn người qua lại đông đúc, Lý Nhân lại cảm thấy bản thân cô đơn đến lạ thường. Hình như cậu vừa mới bị người mình thích từ chối một lần nữa. Thanh Hoà không thích cậu, cậu ta mãi mãi cũng không thích cậu. Chỉ có cậu là một mình đơn phương tưởng rằng cậu ta có tình cảm với cậu mà bắt đầu mơ tưởng đến những chuyện xa vời.
Nhìn lên khoảng trống trên bầu trời, Lý Nhân thấy cuộc đời mình giống như đám mây chơi vơi. Không có một nơi để nương tựa, ban đêm hay ban ngày đều một mình. Chẳng lẽ, những thứ cậu cho đi lại không được hồi đáp ư! Chẳng lẽ, tình cảm của cậu quá mờ nhạt nên người ta mới không cảm nhận được.
Lý Nhân gục ngã xuống bãi cát, cậu đau khổ nói:
"Kết thúc rồi. Sẽ chẳng còn gì nữa."
Ngày hôm đó, hai người trở về vẻ mặt buồn bã, không ai nói lời nào. Y Bình và Thanh Trúc bị không khí ảm đạm này lấy làm khó hiểu. Lúc đi vẫn còn vui vẻ lắm mà. Sau lúc về lại thành ra thế này rồi.
"Hai cha nội có thôi đi không! Đi chơi chứ có phải đi lao động khổ sai đâu mà mặt mày chù ụ như bị ép buộc vậy."
Y Bình than vãn.
"Chứ còn gì nữa. Hai người làm người khác mất vui đấy."
Thanh Trúc cũng ức chế giải bày.
Nhưng mặc cho hai người họ nói gì, Thanh Hoà và Lý Nhân vẫn im lặng. Suốt quãng đường về nhà hai người còn không nhìn mặt nhau.
"Rốt cuộc có ai chịu nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra không hả?"
Y Bình tức giận mà hét lên.
Những ngày sau đó, Thanh Hoà và Lý Nhân thường xuyên tánh mặt nhau. Điều này, làm Y Bình và Thanh Trúc vô cùng tò mò. Cuối cùng, hai người họ đã quyết định đi tìm nguồn gốc của sự việc.
"Y Bình, cậu nghĩ xem chúng ta nên bắt đầu từ ai đây."
"Tớ nghĩ nên bắt đầu từ Thanh Hòa đi. Cậu ta sẽ ngoan ngoãn mà nói cho toé biết, còn Lý Nhân lúc nào cũng che giấu. Khó tìm được nguyên nhân lắm."
"Ok, vậy chúng ta sẽ tìm Thanh Hoà."
Hai cô gái chọn thời điểm tan học để tiện hành động. Lúc này, nhìn thấy Thanh Hòa ra khỏi cổng trường. Y Bình và Thanh Trúc liền bám đuôi theo. Bọn họ chạy đến một đoạn trống thì vượt qua mặt Thanh Hoà. Chiếc xe chắn ngang đường Thanh Hoà chạy, buộc cậu phải dừng xe lại.
Y Bình và Thanh Trúc bước xuống xe. Hai cô gái làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thanh Hoà chăm chú.
"Cậu bước xuống xe ngay và luôn cho bọn tớ."
Thanh Hoà ngạc nhiên nhìn bọn họ.
"Hai cậu làm sao đấy."
"Làm sao gì, bước xuống xe nói chuyện với tớ. Chúng ta phải giải quyết rõ ràng hôm nay."
"Muốn nói chuyện gì về nhà không được à! Có phải nhà chúng ta xa lắm đâu."
Tuy nói vậy nhưng Thanh Hoà vẫn rời khỏi xe. Cậu biết rõ hai cô gái này, nếu không đạt được mục đích còn lâu mới để cậu đi.
"Cậu muốn thành thật khai báo hay để bọn tớ tra hỏi."
"Lại làm trò gì đây. Hỏi đi, tớ không biết gì để khai cả."
"Được, vậy thì để tớ hỏi. Cậu và Lý Nhân đã có chuyện gì với nhau đúng không ?"
"..."
Nhắc đến Lý Nhân, Thanh Hoà liền cảm thấy không vui. Cậu đang muốn quên đi cái tên đó khỏi tâm trí của mình. Nhìn hai cô gái hiếu kì chuyện của người khác, Thanh Hoà buồn chả muốn nói. Cậu quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt né tránh.
"Tớ về trước đây, hai cậu về sau đi."
Thanh Hoà ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
"Ủa chưa nói gì hết mà đòi đi về sao được ?"
Y Bình ngay tức khắc đứng chặn ở đầu xe. Cô nhất quyết không cho Thanh Hòa rời đi.
"Cậu phải nói mới được rời đi."
"Nếu tớ giữ chìa khoá của cậu thì cậu không về được nữa đúng không."
Thanh Trúc từ lúc nào đã nhanh tay rút chìa khoá xe của Thanh Hoà ra. Cô ta bỏ nó vào trong túi quần của mình.
"Để xem cậu về bằng cách nào."
"Hai cậu giỡn đủ rồi đấy. Tớ còn nhiều việc để làm. Hai cậu muốn biết thông tin gì thì đi gặp người đó mà hỏi. Chắc hẳng sẽ biết được thông tin hữu ích hơn tớ."
Vẻ mặt đầy nghiêm túc, Thanh Hoà nhìn Thanh Trúc. Cậu chìa tay mình ra để cô ta trả lại choà khoá cho mình.
Nhưng dường như Thanh Trúc không có ý định trả lại. Cô ta hướng mắt sang nhìn Y Bình, do dự.
"Giờ sao?"
Y Bình chỉ biết nhúng vai, cô bảo Thanh Trúc trả chìa khoá lại cho Thanh Hòa.
"Để cậu ta về đi."
"Nhưng mà..."
"Vậy được rồi."
"...Hừm!"
Thanh Trúc nhăn nhó lấy chìa khoá ra đưa cho Thanh Hòa.
"Trả cậu."
Nhận lấy chìa khoá từ tay Thanh Trúc, cậu lên xe chạy đi.
Chiếc xe rời đi được một đoạn thì Thanh Trúc nắm tay Y Bình, cô ta xụ mặt nói:
"Cậu yếu lòng quá đấy."
"Có phải tớ yếu lòng đâu. Nhưng Thanh Hoà không muốn nói chắc chắn cậu ta sẽ không nói cho chúng ta biết đâu. Chúng ta chỉ có thể chuyển hướng sang người khác thôi."
"Ý cậu tức là Lý Nhân!"
Ngồi trên xe một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến biển. Tiếng gió biển thổi vào bờ mang theo cảm giác lành lạnh. Tiếng sóng vỗ bên tai, mùi thơm của biển bay sọt vào mũi. Y Bình và Thanh Trúc hào hứng chạy ra biển. Hai cô gái hoà mình vào dòng nước mát lạnh bên dưới. Y Bình tinh nghịch bắt con cua đang bò trên cát giơ lên cao.
"Xem con cua tắm nắng nè Thanh Trúc."
"Cậu làm vậy nó sẽ trở thành cua đỏ mất. Bỏ nó xuống đi."
"Thật hả! Vậy thì tớ sẽ ăn nó luôn."
"Ha ha ha..."
Cả hai nhìn nhau bật cười thành tiếng.
Ở trên bờ, Thanh Hoà và Lý Nhân lựa cho mình một địa điểm tốt để nằm dài ra ngủ. Gió biển mát mẻ, đây là một nơi lý tưởng để ngủ trưa.
"Lý Nhân, cậu nhớ xem chừng hai người kia đấy. Tớ phải ngủ một giấc mới được."
"Bọn họ có còn nhỏ đâu. Cậu ngủ đi, tớ sẽ trông họ giúp cậu."
Lý Nhân nheo mắt nhìn hai cô gái đang chơi dưới biển. Nhìn họ mà cậu ta tưởng rằng cậu ta và Thanh Hoà đang dẫn hai đứa trẻ đi chơi. Nhìn góc nào đó của bức tranh cũng giống đấy chứ.
Thấy mọi người ai vào việc nấy, Lý Nhân lấy cuốn sách mà cậu ta mang theo để đọc khi rảnh. Vừa mới đọc được một, hai trang thì trước mặt xuất hiện một lon nước. Cậu ta bất ngờ, ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cậu chính là Thiên Minh. Lý Nhân vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện này của Thiên Minh.
"Sao cậu biết tớ ở đây ?"
"Bạn học, chúng ta là mối quan hệ gì cậu quên rồi ư! Chúng ta là người yêu của nhau mà. Tớ phải biết cậu đang ở đâu chứ."
Thiên Minh cười cười nói với Lý Nhân. Cậu ta liền ngồi xuống cạnh bên Lý Nhân, bàn tay sờ lên má cậu.
"Cậu đã bôi kem chống nắng chưa? Nhiệt độ bên ngoài sẽ làm làn da của cậu trở nên xấu xí đấy."
"Tớ đã bôi rồi."
Lý Nhân kéo tay Thiên Minh ra. Cậu thấy việc cậu ta chạm vào người mình có chút không tự nhiên. Lúc này, cậu quay sang Thanh Hoà. Cậu ấy đang ngủ, nếu đánh thức cậu ấy chắc chắn sắc mặt sẽ trở nên khó coi. Lý Nhân đứng dậy kéo Thiên Minh đi ra ngoài.
"Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."
Hai người đi đến phía sau vách đá, chỗ này không có người qua lại. Lý Nhân liền nói với Thiên Minh.
"Cậu đến tận đây chỉ để đi theo tớ thôi à! Tớ nghĩ chúng ta phải biết rằng nên tôn trọng việc riêng tư của nhau."
"Việc riêng tư sao? Cậu đi chơi cùng với người khác không nói cho tớ biết. Tớ quan tâm, tớ muốn biết cậu làm gì, với ai thì là sai sao."
"Tớ không nói việc đó là sai nhưng cậu phải cho tớ thời gian riêng tư cùng bạn bè của tớ. Tớ với cậu chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau. Cậu không thể bắt tớ phải thông báo tất cả những việc mà tớ làm gì, với ai cho cậu biết."
Thiên Minh không phục, cậu ta đè Lý Nhân vào vách đá.
"Vậy cậu nói cho tớ biết, khi nào tớ mới có thể kiểm soát được hết mọi việc riêng tư của cậu."
"...."
Lời nói của Thiên Minh làm Lý Nhân có chút sững sốt. Cậu ta muốn kiểm soát hết tất cả những gì mà cậu làm ư! Thật điên rồ! Việc làm đó không phải của những người yêu nhau. Cậu ta chỉ muốn kiểm soát đồ vật mà cậu ta thích. Nhưng Lý Nhân không phải là đồ vật. Cậu không cho phép Thiên Minh làm điều đó với mình.
Lý Nhân mạnh bạo đẩy Thiên Minh ra. Cậu không e dè mà nói thẳng trước mặt Thiên Minh.
"Cậu muốn kiểm soát tớ? Cậu dựa vào cái gì?"
Thiên Minh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Nhân, cậu ta kiên định nói:
"Tớ dựa vào việc mình là người yêu của cậu."
"Vậy thì chúng ta dừng lại đi. Mối quan hệ này, tớ nghĩ cậu và tớ không thể đi tiếp được."
Lý Nhân không muốn tiếp tục đôi co với Thiên Minh. Cậu quay người định rời đi nhưng Thiên Minh lại giơ bàn tay của mình ra kéo cậu lại.
"Cậu...ưm..."
Thiên Minh dùng đôi môi của mình để bịt miệng Lý Nhân lại không cho cậu nói tiếp. Hành động của cậu làm Lý Nhân không kịp phản ứng. Cậu bị Thiên Minh cưỡng hôn. Càng đáng nói hơn, Thanh Hoà lại đứng trước mặt cậu. Lý Nhân trợn mắt lên kinh ngạc vì Thanh Hoà.
"...."
Nhưng Thanh Hoà không có hành động gì, cậu lặng lẽ rời đi khi thấy Lý Nhân và Thiên Minh hôn nhau.
Lúc này, Lý Nhân đẩy Thiên Minh ra. Cậu trực tiếp tát vào mặt cậu ta.
"Sau này, tớ không muốn gặp cậu nữa."
Sau đó, Lý Nhân bỏ đi. Cậu phải chạy theo Thanh Hoà.
Một mình Thiên Minh đứng ở vách đá. Cậu ta sờ vào má của mình, nơi mà Lý Nhân vừa chạm qua. Trong lòng cảm thấy không phục.
"Tớ không muốn chia tay. Lý Nhân, cậu phải thuộc về tớ. Chỉ một mình tớ thôi."
Ánh mắt Thiên Minh bắt đầu trở nên nguy hiểm. Cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Thanh Hoà, nghe tớ giải thích!"
Lý Nhân vội vả chạy theo Thanh Hoà. Cậu ta giơ tay của mình ra nắm lấy tay Thanh Hoà. Lúc này, Thanh Hòa mới dừng lại. Lý Nhân vui mừng muốn giải thích tình huống vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhưng Thanh Hoà lại đột ngột nói một câu khiến cậu ta không thể nói được gì.
"Tớ với cậu chỉ là bạn thôi Lý Nhân. Cậu với người yêu của cậu có làm gì đó là việc của cậu. Tớ không liên quan."
Thanh Hoà rút tay mình về, cậu đi khỏi lạnh lùng rời đi để Lý Nhân một mình nơi đó.
Giữa chốn người qua lại đông đúc, Lý Nhân lại cảm thấy bản thân cô đơn đến lạ thường. Hình như cậu vừa mới bị người mình thích từ chối một lần nữa. Thanh Hoà không thích cậu, cậu ta mãi mãi cũng không thích cậu. Chỉ có cậu là một mình đơn phương tưởng rằng cậu ta có tình cảm với cậu mà bắt đầu mơ tưởng đến những chuyện xa vời.
Nhìn lên khoảng trống trên bầu trời, Lý Nhân thấy cuộc đời mình giống như đám mây chơi vơi. Không có một nơi để nương tựa, ban đêm hay ban ngày đều một mình. Chẳng lẽ, những thứ cậu cho đi lại không được hồi đáp ư! Chẳng lẽ, tình cảm của cậu quá mờ nhạt nên người ta mới không cảm nhận được.
Lý Nhân gục ngã xuống bãi cát, cậu đau khổ nói:
"Kết thúc rồi. Sẽ chẳng còn gì nữa."
Ngày hôm đó, hai người trở về vẻ mặt buồn bã, không ai nói lời nào. Y Bình và Thanh Trúc bị không khí ảm đạm này lấy làm khó hiểu. Lúc đi vẫn còn vui vẻ lắm mà. Sau lúc về lại thành ra thế này rồi.
"Hai cha nội có thôi đi không! Đi chơi chứ có phải đi lao động khổ sai đâu mà mặt mày chù ụ như bị ép buộc vậy."
Y Bình than vãn.
"Chứ còn gì nữa. Hai người làm người khác mất vui đấy."
Thanh Trúc cũng ức chế giải bày.
Nhưng mặc cho hai người họ nói gì, Thanh Hoà và Lý Nhân vẫn im lặng. Suốt quãng đường về nhà hai người còn không nhìn mặt nhau.
"Rốt cuộc có ai chịu nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra không hả?"
Y Bình tức giận mà hét lên.
Những ngày sau đó, Thanh Hoà và Lý Nhân thường xuyên tánh mặt nhau. Điều này, làm Y Bình và Thanh Trúc vô cùng tò mò. Cuối cùng, hai người họ đã quyết định đi tìm nguồn gốc của sự việc.
"Y Bình, cậu nghĩ xem chúng ta nên bắt đầu từ ai đây."
"Tớ nghĩ nên bắt đầu từ Thanh Hòa đi. Cậu ta sẽ ngoan ngoãn mà nói cho toé biết, còn Lý Nhân lúc nào cũng che giấu. Khó tìm được nguyên nhân lắm."
"Ok, vậy chúng ta sẽ tìm Thanh Hoà."
Hai cô gái chọn thời điểm tan học để tiện hành động. Lúc này, nhìn thấy Thanh Hòa ra khỏi cổng trường. Y Bình và Thanh Trúc liền bám đuôi theo. Bọn họ chạy đến một đoạn trống thì vượt qua mặt Thanh Hoà. Chiếc xe chắn ngang đường Thanh Hoà chạy, buộc cậu phải dừng xe lại.
Y Bình và Thanh Trúc bước xuống xe. Hai cô gái làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thanh Hoà chăm chú.
"Cậu bước xuống xe ngay và luôn cho bọn tớ."
Thanh Hoà ngạc nhiên nhìn bọn họ.
"Hai cậu làm sao đấy."
"Làm sao gì, bước xuống xe nói chuyện với tớ. Chúng ta phải giải quyết rõ ràng hôm nay."
"Muốn nói chuyện gì về nhà không được à! Có phải nhà chúng ta xa lắm đâu."
Tuy nói vậy nhưng Thanh Hoà vẫn rời khỏi xe. Cậu biết rõ hai cô gái này, nếu không đạt được mục đích còn lâu mới để cậu đi.
"Cậu muốn thành thật khai báo hay để bọn tớ tra hỏi."
"Lại làm trò gì đây. Hỏi đi, tớ không biết gì để khai cả."
"Được, vậy thì để tớ hỏi. Cậu và Lý Nhân đã có chuyện gì với nhau đúng không ?"
"..."
Nhắc đến Lý Nhân, Thanh Hoà liền cảm thấy không vui. Cậu đang muốn quên đi cái tên đó khỏi tâm trí của mình. Nhìn hai cô gái hiếu kì chuyện của người khác, Thanh Hoà buồn chả muốn nói. Cậu quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt né tránh.
"Tớ về trước đây, hai cậu về sau đi."
Thanh Hoà ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
"Ủa chưa nói gì hết mà đòi đi về sao được ?"
Y Bình ngay tức khắc đứng chặn ở đầu xe. Cô nhất quyết không cho Thanh Hòa rời đi.
"Cậu phải nói mới được rời đi."
"Nếu tớ giữ chìa khoá của cậu thì cậu không về được nữa đúng không."
Thanh Trúc từ lúc nào đã nhanh tay rút chìa khoá xe của Thanh Hoà ra. Cô ta bỏ nó vào trong túi quần của mình.
"Để xem cậu về bằng cách nào."
"Hai cậu giỡn đủ rồi đấy. Tớ còn nhiều việc để làm. Hai cậu muốn biết thông tin gì thì đi gặp người đó mà hỏi. Chắc hẳng sẽ biết được thông tin hữu ích hơn tớ."
Vẻ mặt đầy nghiêm túc, Thanh Hoà nhìn Thanh Trúc. Cậu chìa tay mình ra để cô ta trả lại choà khoá cho mình.
Nhưng dường như Thanh Trúc không có ý định trả lại. Cô ta hướng mắt sang nhìn Y Bình, do dự.
"Giờ sao?"
Y Bình chỉ biết nhúng vai, cô bảo Thanh Trúc trả chìa khoá lại cho Thanh Hòa.
"Để cậu ta về đi."
"Nhưng mà..."
"Vậy được rồi."
"...Hừm!"
Thanh Trúc nhăn nhó lấy chìa khoá ra đưa cho Thanh Hòa.
"Trả cậu."
Nhận lấy chìa khoá từ tay Thanh Trúc, cậu lên xe chạy đi.
Chiếc xe rời đi được một đoạn thì Thanh Trúc nắm tay Y Bình, cô ta xụ mặt nói:
"Cậu yếu lòng quá đấy."
"Có phải tớ yếu lòng đâu. Nhưng Thanh Hoà không muốn nói chắc chắn cậu ta sẽ không nói cho chúng ta biết đâu. Chúng ta chỉ có thể chuyển hướng sang người khác thôi."
"Ý cậu tức là Lý Nhân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.