Chương 24: cá cược
LãoLão
27/03/2023
Ngày đầu của năm học mới. Vì trường cấp ba không còn ở gần nhà nữa nên Y
Bình đã thay đổi phương tiện đi lại bằng xe hai bánh. Vẫn như thường
ngày, cô đứng ở trước cửa nhà gọi Thanh Hòa và Thanh Trúc đi học. Dì
Xuân Kiều cũng mua cho cậu một chiếc xe mới giống cô. Vậy là thời gian
đi bộ của họ bọn xem như đã khép lại năm cấp hai.
Thanh Hòa bây giờ cũng không còn dậy trễ nữa. Tất cả cũng là nhờ có Thanh Trúc nên cậu mới thay đổi nhiều như thế.
“Y Bình, chúng ta đi chung nhé!”
Thanh Trúc vừa nhìn thấy cô là nhào tới như lâu ngày không gặp. Tuy sống trong nhà của Thanh Hòa nhưng Thanh Trúc lúc nào cũng quấn lấy cô. Từ sau chuyện hiểu lầm lần trước, bọn cô chơi thân với nhau lắm. Đến nỗi, Thanh Hòa nhiều khi còn phải ghen tỵ về mối quan hệ của bọn cô. Cậu thường hay lải nhải với cô rằng:
“Xem ra tớ mới là người bị cho “ra rìa”. Y Bình, cậu ít có ác lắm.”
Vào lớp mười, bọn họ vẫn may mắn học cùng lớp với nhau. Lần này, Thanh Hòa đã chuyển qua ngồi cùng Y Bình, còn Thanh Trúc và Lý Nhân ngồi cùng với nhau.
“Ủa, lên cấp ba rồi mà vẫn chung lớp với chúng mày là sao ta?”
Nguyên Móm ngồi ở bàn trên, cậu muốn quay xuống để làm quen với bạn mới. Ai ngờ lại gặp ngay bạn cũ năm cấp hai.
“Trời, Nguyên Móm! Đi đâu cũng gặp vậy cha.”
Thanh Hòa nhướng lông mày nhìn Nguyên Móm.
“Chắc tao muốn gặp mày quá. Ám nhau hết cấp hai còn chưa đủ mệt sao. Lên cấp ba vẫn bị ám. Gặp bọn bây là thời gian tao xuất hiện bị rút ngắn hà.”
”Nguyên Móm, mày có bị hâm không? Nhờ tụi tao thì mày mới có mặt ở một số địa điểm.”
Thanh Hòa phản bác nói.
“Thôi thôi, không nói chuyện với chúng mày nữa.”
Nguyên Móm không đấu lại với Thanh Hoà liền quay người đi chỗ khác.
"Thằng này vẫn y cái tính cũ."
Đang cười mỉa mai Nguyên Móm, bỗng nhiên cậu bin Y Bình sờ tay vào tóc mình. Thanh Hoà có chút giật mình mà né đầu ra.
"Làm cái gì vậy?"
" Cậu đi làm tóc mới rồi à! Tóc tổ chim của cậu đâu rồi? Kiểu tóc của idol cậu đâu?"
"Làm tóc mới thì người ta bỏ đi rồi chứ đâu. Cậu phiền ghê ý! Cấm cậu chê tóc của tớ."
Thanh Hoà lườm cô một cái đe doạ.
Thấy Thanh Hoà lườm mình, cô liền bĩu môi nói:
"Xí, làm như tớ xấu tính lắm vậy. "
"Thế cậu nói xem tóc lần này của tớ làm có đẹp không ?"
"Nhìn cũng soái lắm."
Cô nhúng vai biểu lộ.
"Hên là cậu không chê đó. Nếu không tớ sẽ không tha cho cậu đâu."
Một tuần của năm học mới trôi qua. Trong trường có tổ chức cuộc thi đá bóng giao lưu giữa các trường trong thành phố với nhau. Mỗi lớp sẽ cử ra mười bạn để tham gia.
"Đá bóng thì có vui gì đâu."
Y Bình chống tay lên cằm nói. Nhưng Y Bình lại không biết rằng lời nói trông lúc buồn chán của mình Thanh Hoà lại nghĩ cô ghét bóng đá. Cậu vừa định đăng ký tham gia nhưng có lẽ cậu đã đổi ý lại.
"Ê Thanh Hoà, đăng ký tham gia không ?"
Nguyên Móm quay xuống hỏi cậu. Lúc còn học cấp hai, bọn họ cũng thường đi chơi đá bóng với nhau. Cậu ta biết Thanh Hoà đá bóng rất giỏi, nếu có cậu tham gia chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
"Không. Đi đá bóng nắng đen da tớ."
Đối diện với Nguyên Móm, cậu nói một cách tỉnh bơ.
"Cái gì! Con trai mà sợ đen ? Có looin không vậy?"
Nguyên Móm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thanh Hoà. Cậu ta chưa từng thấy con trai nào lại sợ đen, ngoài con trai cong. Đột nhiên, ánh Nguyên Móm sáng lên. Dường như khám phá ra được đó. Cậi ta nói nhỏ với Thanh Hoà :
"Đừng nói là cậu là LGBT nha!"
"...."
Nghe thấy lời này, Thanh Hòa trầm mặt xuống. Bất giác, cậu nhìn sang Lý Nhân. Cậu ta lúc này cũng đang nhìn cậu. Hai ánh mắt chạm vào nhau như hai nam châm cùng hướng mà đẩy ra. Sắc mặt bỗng trở nên khác lạ.
Thanh Hoà mượn tay của Y Bình sờ lên trán mình.
"Cậu xem thử tớ có bị bệnh không ?"
"Bệnh? Cậu bị bệnh à?"
Nghe Thanh Hoà nói, Y Bình lo lắng hỏi thăm. Nhiệt độ từ trán cậu truyền qua tay cô cũng không đến nổi bị sốt.
"Tớ thấy cậu vẫn còn khoẻ mà."
"Ừm."
Sau giờ tan học, Thanh Trúc kéo tay Y Bình ở lại. Cô ta có chuyện muốn nói với cô.
"Cậu thấy cuộc thi đá bóng này như thế nào? Cậu có cảm thấy hào hứng không ?"
"Hào hứng gì đâu. Tớ không thích bóng đá."
Y Bình trực tiếp nói thẳng cho Thanh Trúc biết.
Sự thẳng thắn của Y Bình khiến cô ta có chút do dự. Thanh Trúc nhìn cô, trong đầu liền suy nghĩ. Lớp chẳng có bạn nam nào chịu tham gia cuo có thi. Đầu năm có nhiều thời gian để vui chơi, Thanh Trúc muốn Thanh Hoà tham gia cuộc thi nhưng chỉ có Y Bình mới khiến cho Thanh Hòa tham gia cuộc thi.
Suy đi nghĩ lại, Thanh Trúc chợt nghĩ ra một sáng kiến. Cô ta giả vờ khiêu khích Y Bình.
"Tớ thấy cậu với Thanh Hoà giống nhau ghê. Hai cậu đều không biết chơi trò bóng đá. Hèn gì cậu mới không cho Thanh Hòa tham gia."
"Ai nói tớ không cho Thanh Hòa tham gia cuộc thi. Còn nữa, Thanh Hoà đá bóng là nhất luôn đấy."
Y Bình phản bác lại lời của Thanh Trúc.
"Tớ thấy cậu ta yếu mà ra gió thì có. Cậu có dám cược không ?"
"Cược cái gì?"
"Cược xem Thanh Hoà có giỏi như lời cậu nói không."
"Tớ chấp nhận lời cá cược này của cậu."
Thanh Hòa bây giờ cũng không còn dậy trễ nữa. Tất cả cũng là nhờ có Thanh Trúc nên cậu mới thay đổi nhiều như thế.
“Y Bình, chúng ta đi chung nhé!”
Thanh Trúc vừa nhìn thấy cô là nhào tới như lâu ngày không gặp. Tuy sống trong nhà của Thanh Hòa nhưng Thanh Trúc lúc nào cũng quấn lấy cô. Từ sau chuyện hiểu lầm lần trước, bọn cô chơi thân với nhau lắm. Đến nỗi, Thanh Hòa nhiều khi còn phải ghen tỵ về mối quan hệ của bọn cô. Cậu thường hay lải nhải với cô rằng:
“Xem ra tớ mới là người bị cho “ra rìa”. Y Bình, cậu ít có ác lắm.”
Vào lớp mười, bọn họ vẫn may mắn học cùng lớp với nhau. Lần này, Thanh Hòa đã chuyển qua ngồi cùng Y Bình, còn Thanh Trúc và Lý Nhân ngồi cùng với nhau.
“Ủa, lên cấp ba rồi mà vẫn chung lớp với chúng mày là sao ta?”
Nguyên Móm ngồi ở bàn trên, cậu muốn quay xuống để làm quen với bạn mới. Ai ngờ lại gặp ngay bạn cũ năm cấp hai.
“Trời, Nguyên Móm! Đi đâu cũng gặp vậy cha.”
Thanh Hòa nhướng lông mày nhìn Nguyên Móm.
“Chắc tao muốn gặp mày quá. Ám nhau hết cấp hai còn chưa đủ mệt sao. Lên cấp ba vẫn bị ám. Gặp bọn bây là thời gian tao xuất hiện bị rút ngắn hà.”
”Nguyên Móm, mày có bị hâm không? Nhờ tụi tao thì mày mới có mặt ở một số địa điểm.”
Thanh Hòa phản bác nói.
“Thôi thôi, không nói chuyện với chúng mày nữa.”
Nguyên Móm không đấu lại với Thanh Hoà liền quay người đi chỗ khác.
"Thằng này vẫn y cái tính cũ."
Đang cười mỉa mai Nguyên Móm, bỗng nhiên cậu bin Y Bình sờ tay vào tóc mình. Thanh Hoà có chút giật mình mà né đầu ra.
"Làm cái gì vậy?"
" Cậu đi làm tóc mới rồi à! Tóc tổ chim của cậu đâu rồi? Kiểu tóc của idol cậu đâu?"
"Làm tóc mới thì người ta bỏ đi rồi chứ đâu. Cậu phiền ghê ý! Cấm cậu chê tóc của tớ."
Thanh Hoà lườm cô một cái đe doạ.
Thấy Thanh Hoà lườm mình, cô liền bĩu môi nói:
"Xí, làm như tớ xấu tính lắm vậy. "
"Thế cậu nói xem tóc lần này của tớ làm có đẹp không ?"
"Nhìn cũng soái lắm."
Cô nhúng vai biểu lộ.
"Hên là cậu không chê đó. Nếu không tớ sẽ không tha cho cậu đâu."
Một tuần của năm học mới trôi qua. Trong trường có tổ chức cuộc thi đá bóng giao lưu giữa các trường trong thành phố với nhau. Mỗi lớp sẽ cử ra mười bạn để tham gia.
"Đá bóng thì có vui gì đâu."
Y Bình chống tay lên cằm nói. Nhưng Y Bình lại không biết rằng lời nói trông lúc buồn chán của mình Thanh Hoà lại nghĩ cô ghét bóng đá. Cậu vừa định đăng ký tham gia nhưng có lẽ cậu đã đổi ý lại.
"Ê Thanh Hoà, đăng ký tham gia không ?"
Nguyên Móm quay xuống hỏi cậu. Lúc còn học cấp hai, bọn họ cũng thường đi chơi đá bóng với nhau. Cậu ta biết Thanh Hoà đá bóng rất giỏi, nếu có cậu tham gia chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
"Không. Đi đá bóng nắng đen da tớ."
Đối diện với Nguyên Móm, cậu nói một cách tỉnh bơ.
"Cái gì! Con trai mà sợ đen ? Có looin không vậy?"
Nguyên Móm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thanh Hoà. Cậu ta chưa từng thấy con trai nào lại sợ đen, ngoài con trai cong. Đột nhiên, ánh Nguyên Móm sáng lên. Dường như khám phá ra được đó. Cậi ta nói nhỏ với Thanh Hoà :
"Đừng nói là cậu là LGBT nha!"
"...."
Nghe thấy lời này, Thanh Hòa trầm mặt xuống. Bất giác, cậu nhìn sang Lý Nhân. Cậu ta lúc này cũng đang nhìn cậu. Hai ánh mắt chạm vào nhau như hai nam châm cùng hướng mà đẩy ra. Sắc mặt bỗng trở nên khác lạ.
Thanh Hoà mượn tay của Y Bình sờ lên trán mình.
"Cậu xem thử tớ có bị bệnh không ?"
"Bệnh? Cậu bị bệnh à?"
Nghe Thanh Hoà nói, Y Bình lo lắng hỏi thăm. Nhiệt độ từ trán cậu truyền qua tay cô cũng không đến nổi bị sốt.
"Tớ thấy cậu vẫn còn khoẻ mà."
"Ừm."
Sau giờ tan học, Thanh Trúc kéo tay Y Bình ở lại. Cô ta có chuyện muốn nói với cô.
"Cậu thấy cuộc thi đá bóng này như thế nào? Cậu có cảm thấy hào hứng không ?"
"Hào hứng gì đâu. Tớ không thích bóng đá."
Y Bình trực tiếp nói thẳng cho Thanh Trúc biết.
Sự thẳng thắn của Y Bình khiến cô ta có chút do dự. Thanh Trúc nhìn cô, trong đầu liền suy nghĩ. Lớp chẳng có bạn nam nào chịu tham gia cuo có thi. Đầu năm có nhiều thời gian để vui chơi, Thanh Trúc muốn Thanh Hoà tham gia cuộc thi nhưng chỉ có Y Bình mới khiến cho Thanh Hòa tham gia cuộc thi.
Suy đi nghĩ lại, Thanh Trúc chợt nghĩ ra một sáng kiến. Cô ta giả vờ khiêu khích Y Bình.
"Tớ thấy cậu với Thanh Hoà giống nhau ghê. Hai cậu đều không biết chơi trò bóng đá. Hèn gì cậu mới không cho Thanh Hòa tham gia."
"Ai nói tớ không cho Thanh Hòa tham gia cuộc thi. Còn nữa, Thanh Hoà đá bóng là nhất luôn đấy."
Y Bình phản bác lại lời của Thanh Trúc.
"Tớ thấy cậu ta yếu mà ra gió thì có. Cậu có dám cược không ?"
"Cược cái gì?"
"Cược xem Thanh Hoà có giỏi như lời cậu nói không."
"Tớ chấp nhận lời cá cược này của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.