Chương 4: họ là gia đình mà
LãoLão
27/03/2023
" Mẹ, là ai đã nói cho mẹ biết con bị bạn bắt nạt?" Y Bình thắc mắc hỏi.
" Chính là cậu bé Thanh Hòa đã nói cho mẹ biết." Cô hôn lên trán của Y Bình, nuối tiếc buông con gái ra. " Nói mẹ biết, ai dám bắt nạt con mẹ sẽ thay con xử lí người đó."
" Con..." Y Bình lúng túng quay mặt đi chỗ khác. Cô không dám nói với mẹ việc bản thân bị bạn học bắt nạt là bởi vì cô sợ mẹ sẽ lo lắng mà tìm đến nhà các bạn trong lớp. Với tính khí của mẹ cô, rất có thể bà sẽ làm lớn chuyện này. Các bạn trong lớp lại càng có thêm cái lí do để trêu chọc cô. Mà cô thì không muốn vậy. Y Bình miễn cười với mẹ: " Mẹ, bạn Thanh Hòa lúc nào cũng đứng ra bảo vệ con. Cho nên, mẹ không cần phải lo."
Nhắc đến Thanh Hòa, Thanh Thúy chợt nhớ ra một chuyện. Cậu bé đó hôm nay dám đứng ra chịu trận để bảo vệ con gái bà, đến cả mặt cũng bị thương. Nếu mà cậu bé đó lại tốt đến vậy thì..." Con gái nghe mẹ nói. Con nói bạn Thanh Hòa luôn đứng ra bảo vệ cho con đúng không?" Y Bình liền gật đầu đồng ý. " Vậy sau này, nếu con có bị bạn bắt nạt. Trong khi không có mẹ ở đó thì con hãy chạy đến chỗ có Thanh Hòa. Bạn ấy sẽ thay mẹ bảo vệ cho con." Thanh Thúy đột nhiên đặt hết niềm tin vào cậu bé Thanh Hòa. Trong cô có một niềm tin mãnh liệt rằng, Thanh Hòa có thể bảo vệ tốt cho Y Bình.
Ngày hôm sau, lúc tan học Xuân Kiều có việc bận nên không thể đế đón kịp mới nhờ cô giáo trông cậu giúp một chút. Tình cờ, hôm nay Thanh Thúy lại đến đón Y Bình. Nhìn thấy Thanh Hòa đang ngồi ở trước cổng đợi mẹ. Cô mới đi đến nói với cô giáo " Chào cô, tôi là dì của cậu bạn Thanh Hòa. Mẹ của cháu vẫn chưa đến đón sao?"
" Chào chị, mẹ của bé Thanh Hòa có chút việc bận nên không thể đến đón kịp." Cô giáo vui vẻ nói.
" Vậy sao! Hay là để tôi đưa thằng bé về nhà giúp. Dù gì nhà của tôi và thằng bé Thanh Hòa cũng kế bên." Thanh Thúy cười xả giao với cô giáo.
" Nếu vậy thì phiền chị quá!" Cô giáo liền giao Thanh Hòa lại cho Thanh Thúy. Cô ta không quên nói cho mẹ của Thanh Hòa biết chuyện này nhưng Thanh Thúy lại ngăn cản. Cô nói với cô giáo rằng mình có thể nhắn lại giúp cô giáo. Thế là cô giáo không một chút từ chối. Cô ta nói lời chào tạm biệt rồi rời đi. Trông cô ta có chút gấp rút lắm. Thanh Thúy nhìn điệu bộ này, chắc chắn là về nhà để đi chơi với bạn trai. Cô cười khẩy rồi dẫn hai đứa trẻ trở về nhà.
Trên đường trở về, Thanh Hòa nhìn qua khung cửa sổ của xe bốn bánh. Nhìn thấy con đường về nhà hôm nay lại khác mọi khi. Thanh Hòa tưởng mẹ của Y Bình lái xe đi nhầm hướng, cậu kiền nói nhỏ vào tay Y Bình. " Mẹ của cậu chạy xe đi khác đường về nhà rồi."
" Không có đâu. Mẹ tớ đang dẫn chúng ta đi chơi đấy." Y Bình hồn nhiên nói. Trước lúc đó, mẹ cô có nói hôm nay dẫn cô đi chơi công viên. Bây giờ họ đâng trên đường đến.
" Đi chơi ư! Nhưng mẹ tớ..." Thanh Hòa bày ra vẻ mặt đầy lo lắng.
Thanh Thúy đang láy xe nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy mặt của Thanh Hòa bí xị, cô liền trấn an." Cháu cứ yên tâm mà đi chơi. Chuyện mẹ của cháu, dì sẽ lo hết. Với cả, hôm qua mẹ cháu còn muốn đòi trách nhiệm mà. Giờ dì đưa cháu đi chơi xem như chịu trách nhiệm."
Có lời nói của Thanh Thúy, Thanh Hòa cảm thấy yên tâm hơn. Mặt không còn bí xị nữa mà vui tươi hẳn lên." Dạ cháu biết rồi thưa dì."
Đến khu công viên, nơi đây rất đông đúc. Thanh Thúy khó khăn mới mua được vé vào cổng. Hai tay, cô dẫn theo hai đứa nhỏ. Thanh Thúy đi qua quầy cây liền mua cho hai đứa một cây rồi đến một góc ghế đá ngồi. Trong lúc bọn trẻ đang ăn vui vẻ, Thanh Thúy vuốt tóc Thanh Hòa. Cô ôn tồn nói:" Thanh Hòa ngoan. Dì có chuyện này muốn nhờ cháu."
Thanh Hòa vừa ăn kem vừa hồn nhiên nói:" Dì nói đi ạ."
" Chuyện Y Bình bị bắt nạt trong lớp đấy. Cảm ơn con đã giúp Y Bình nhà cô. " Cô xoa đầu cậu như cách mà mẹ cậu từng làm. Thanh Hòa cũng không hiểu gì mấy tâm tình của người lớn. Cậu bé chỉ gật đầu.
Thanh Thúy cảm thấy cậu bé này rất đáng yêu. Cô liền nói với cậu :" Thanh Hòa này, lỡ như sau này Y Bình mà có bị người khác bắt nạt nhưng dì không có ở đó thì con phải chạy ra bảo vệ bạn nha. COn trai bị đánh một chút cũng không sau nhưng con gái rất yếu đuối. Những vết thương trên người con gái sẽ không bao giờ lành lại còn con trai thì khác. Nó sẽ lành nhanh hơn con nhé."
" Không, cháu không muốn bạn Y Bình bị thương đâu. Cháu sẽ bảo vệ bạn ấy." Thanh Hòa đang ngồi ăn kem thì nhảy vọt xuống đất. Cậu chõng chạc nói với Thanh Thúy.
Nghe những lời này, Thanh Thúy cảm thấy yên tâm hơn. Tuy vậy nhưng cô cũng phải cân nhắc với cậu bé về chuyện này. Xuân Kiều, mẹ của cậu bé mà biết được chuyện này nhất định sẽ làm ầm lên cho xem. Nhưng vì con gái nên cô buộc phải làm vậy. " Thanh Hòa nhớ đừng nói chuyện này mẹ của con nghe đấy. Nếu không mẹ của con sẽ không cho con và bạn Y Bình chơi với nhau đâu." Cô cố ý đe dọa để cậu không dám nói với Xuân Kiều.
" Dạ, cháu sẽ không nói với mẹ của mình biết." Thanh Hòa cứ như một người trong cơ thể của trẻ nhỏ. Cậu đưa ngón tay út của mình ra để ngoéo tay. " Sau này, dì phải cho cháu chơi với bạn Y Bình nhiều một chút."
Hành động của cậu bé làm Thanh Thúy ngạc nhiên, cô sững sờ một chút sau đó đưa tay của mình ngoéo với ngón tay nhỏ bé của Thanh Hòa. Còn Y Bình vừa liếm kem vừa nhìn họ, cô bé không hiểu hai người họ đang nói chuyện gì. Nhưng cô bé cũng không muốn quan tâm. Cô chỉ cần ăn hết cây kem đang tan chảy trên tay của mình.
Hai đứa nhỏ ăn kem xong, Thanh Thúy liền dẫn bọn chúng đi chơi các trò chơi trong công viên. Mãi cho đến tối mới quay trở về nhà.
" Hôm nay chơi tới đây thôi nha hai đứa. Giờ chúng ta phải trở về nhà thôi nào." Cô dẫn Y Bình và Thanh Hoà ra cổng. Nhưng khi đi ngang qua khu trò chơi đua ngựa. Thanh Thúy vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Nhìn xa nhìn gần một lúc, cô mới nhận ra người đang ở trước mặt là cô giáo chủ nhiệm của con gái mình.
Thanh Thúy cảm thấy làm lạ. Tại sao cô giáo lại ở đây?
" Ủa cô giáo kìa Y Bình! Cô với ba của cô đang đi chơi hả ta!" Thanh Hoà ngây thơ nói. Trong tâm trí của cậu thì người đến công viên chơi chỉ có một loại là cha mẹ và con cái. Nhìn thấy cô giáo với một người đàn ông lạ mặt, cậu liền nhận định đó chính là cha của cô giáo.
" Thật sao! Nhưng tớ thấy họ không giống ba con chút nào. Ba gì mà lùn tịt vậy." Y Bình khó hiểu nói.
Nhìn bộ dạng suy tư của hai đứa trẻ Thanh Thúy bất giác bật cười thành tiếng. Cô không ngờ hai đứa trẻ này lại có những suy nghĩ vô cùng hài hước. Quả thật là trẻ con thì suy nghĩ rất là hồn nhiên nha!
" Nè hai đứa. Đó chắc là bạn của cô giáo nên hai đứa không được nói bậy bạ nghe hông." Cô chống nạnh cúi đầu xuống nói.
Nhưng hai đứa trẻ lại lắc đầu kịch liệt. " Không phải đâu, cô giáo đang chơi cưỡi ngựa kìa. Họ là gia đình mà."
Thanh Hoà và Y Bình rất hợp ý nhau đều chỉ tay về một hướng.
" Hả?" Thanh Thúy mắt to mắt nhỏ không thể ngờ rằng cô giáo lớn từng tuổi này mà lại chơi trò con nít như thế. Trông cứ quái làm sao. " Thôi đủ rồi ha đứa...ủa người đâu???" Cô vừa quay lại thì đã không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ đâu nữa. Thanh Thúy hốt hoảng nhìn xung quanh. " Thánh thần ơi! Bọn nó chạy đến chỗ cô giáo làm gì chứ!" Cô thật không thể hiểu nỗi bọn trẻ. Cô giáo nhìn thấy bọn trẻ sẽ mất mặt lắm đây. Biết trước sẽ có như vậy thì cô đã đưa bọn trẻ ra về sớm để không phải gặp cảnh tượng này. Thanh Thúy bất lực chạy theo bọn trẻ.
Khi này, Thanh Hòa và Y Bình chạy đến chỗ cô giáo đang chơi. Hai đứa đứng ở bên ngoài nhìn cô giáo, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. Thanh Hoà liền nói với Y Bình :" Tớ thấy cô giáo chính là một đứa trẻ to xác."
" Còn tớ thì thấy có giáo là một cô bé biến thành." Y Bình lại bắt đầu mơ tưởng đến chuyện thần tiên.
Sự hiện diện của hai đứa trẻ vốn không làm cho cô giáo phát giác. Nhưng mẹ của Y Bình mới chính là người khiến cô giáo cảm thấy xấu hổ muốn độn thổn, đăng xuất khỏi trái đất.
" Hai đứa đừng nhìn cô giáo nữa!"
Câu nói của Thanh Thúy làm tắt hẳn nụ cười vui vẻ của cô giáo. Thay vào đó là cô giáo muốn tìm cái hố nào để chui vào bên trong.
" Má ơi! Sao phụ huynh của hai em học sinh lại có mặt ở đây? Mình muốn chùn đi quá!" Cô giáo ngượng ngùng che mặt mình lại.
Người đàn ông đi cùng với cô giáo nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cô giáo liền lên tiếng hỏi:" Có sao không em?"
Người đàn ông đó chính là chồng sắp cưới của cô giáo. Hai người đến đây chơi là muốn ôm lại ký ức lúc yêu nhau của hai người. Nhưng không ngờ rằng lại gặp được người quen ở đây. Mà còn ngay trong tình huống cô cưỡi ngựa.
Giống như có sự sắp đặt từ trước, vòng tròn cưỡi ngựa ngừng lại đúng vị trí của Thanh Hoà và Y Bình đang đứng.
" Cô ơi, em ở đây!" Hai cô, cậu hét lên.
Cô giáo ngượng ngùng bước xuống khỏi con ngựa. Cô bảo với hai đứa nhỏ không được la lớn. " Hai bạn nhỏ ngoan, không được la ở chỗ đông người có biết không." Cô giáo nở một nụ cười gượng.
" À cô giáo, xin lỗi nhé. Nhìn thấy cô y như rằng gặp được thần tiên mà chạy đến bên cô ngay vậy đó." Thanh Thúy cảm thấy không gian vô cùng ngột ngạt.
" Bọn trẻ thật là hiếu động." Cô giáo cười đến tít mắt nhưng ai biết rằng sâu bên trong chính là sự đau khổ tuyệt cùng.
" Chính là cậu bé Thanh Hòa đã nói cho mẹ biết." Cô hôn lên trán của Y Bình, nuối tiếc buông con gái ra. " Nói mẹ biết, ai dám bắt nạt con mẹ sẽ thay con xử lí người đó."
" Con..." Y Bình lúng túng quay mặt đi chỗ khác. Cô không dám nói với mẹ việc bản thân bị bạn học bắt nạt là bởi vì cô sợ mẹ sẽ lo lắng mà tìm đến nhà các bạn trong lớp. Với tính khí của mẹ cô, rất có thể bà sẽ làm lớn chuyện này. Các bạn trong lớp lại càng có thêm cái lí do để trêu chọc cô. Mà cô thì không muốn vậy. Y Bình miễn cười với mẹ: " Mẹ, bạn Thanh Hòa lúc nào cũng đứng ra bảo vệ con. Cho nên, mẹ không cần phải lo."
Nhắc đến Thanh Hòa, Thanh Thúy chợt nhớ ra một chuyện. Cậu bé đó hôm nay dám đứng ra chịu trận để bảo vệ con gái bà, đến cả mặt cũng bị thương. Nếu mà cậu bé đó lại tốt đến vậy thì..." Con gái nghe mẹ nói. Con nói bạn Thanh Hòa luôn đứng ra bảo vệ cho con đúng không?" Y Bình liền gật đầu đồng ý. " Vậy sau này, nếu con có bị bạn bắt nạt. Trong khi không có mẹ ở đó thì con hãy chạy đến chỗ có Thanh Hòa. Bạn ấy sẽ thay mẹ bảo vệ cho con." Thanh Thúy đột nhiên đặt hết niềm tin vào cậu bé Thanh Hòa. Trong cô có một niềm tin mãnh liệt rằng, Thanh Hòa có thể bảo vệ tốt cho Y Bình.
Ngày hôm sau, lúc tan học Xuân Kiều có việc bận nên không thể đế đón kịp mới nhờ cô giáo trông cậu giúp một chút. Tình cờ, hôm nay Thanh Thúy lại đến đón Y Bình. Nhìn thấy Thanh Hòa đang ngồi ở trước cổng đợi mẹ. Cô mới đi đến nói với cô giáo " Chào cô, tôi là dì của cậu bạn Thanh Hòa. Mẹ của cháu vẫn chưa đến đón sao?"
" Chào chị, mẹ của bé Thanh Hòa có chút việc bận nên không thể đến đón kịp." Cô giáo vui vẻ nói.
" Vậy sao! Hay là để tôi đưa thằng bé về nhà giúp. Dù gì nhà của tôi và thằng bé Thanh Hòa cũng kế bên." Thanh Thúy cười xả giao với cô giáo.
" Nếu vậy thì phiền chị quá!" Cô giáo liền giao Thanh Hòa lại cho Thanh Thúy. Cô ta không quên nói cho mẹ của Thanh Hòa biết chuyện này nhưng Thanh Thúy lại ngăn cản. Cô nói với cô giáo rằng mình có thể nhắn lại giúp cô giáo. Thế là cô giáo không một chút từ chối. Cô ta nói lời chào tạm biệt rồi rời đi. Trông cô ta có chút gấp rút lắm. Thanh Thúy nhìn điệu bộ này, chắc chắn là về nhà để đi chơi với bạn trai. Cô cười khẩy rồi dẫn hai đứa trẻ trở về nhà.
Trên đường trở về, Thanh Hòa nhìn qua khung cửa sổ của xe bốn bánh. Nhìn thấy con đường về nhà hôm nay lại khác mọi khi. Thanh Hòa tưởng mẹ của Y Bình lái xe đi nhầm hướng, cậu kiền nói nhỏ vào tay Y Bình. " Mẹ của cậu chạy xe đi khác đường về nhà rồi."
" Không có đâu. Mẹ tớ đang dẫn chúng ta đi chơi đấy." Y Bình hồn nhiên nói. Trước lúc đó, mẹ cô có nói hôm nay dẫn cô đi chơi công viên. Bây giờ họ đâng trên đường đến.
" Đi chơi ư! Nhưng mẹ tớ..." Thanh Hòa bày ra vẻ mặt đầy lo lắng.
Thanh Thúy đang láy xe nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy mặt của Thanh Hòa bí xị, cô liền trấn an." Cháu cứ yên tâm mà đi chơi. Chuyện mẹ của cháu, dì sẽ lo hết. Với cả, hôm qua mẹ cháu còn muốn đòi trách nhiệm mà. Giờ dì đưa cháu đi chơi xem như chịu trách nhiệm."
Có lời nói của Thanh Thúy, Thanh Hòa cảm thấy yên tâm hơn. Mặt không còn bí xị nữa mà vui tươi hẳn lên." Dạ cháu biết rồi thưa dì."
Đến khu công viên, nơi đây rất đông đúc. Thanh Thúy khó khăn mới mua được vé vào cổng. Hai tay, cô dẫn theo hai đứa nhỏ. Thanh Thúy đi qua quầy cây liền mua cho hai đứa một cây rồi đến một góc ghế đá ngồi. Trong lúc bọn trẻ đang ăn vui vẻ, Thanh Thúy vuốt tóc Thanh Hòa. Cô ôn tồn nói:" Thanh Hòa ngoan. Dì có chuyện này muốn nhờ cháu."
Thanh Hòa vừa ăn kem vừa hồn nhiên nói:" Dì nói đi ạ."
" Chuyện Y Bình bị bắt nạt trong lớp đấy. Cảm ơn con đã giúp Y Bình nhà cô. " Cô xoa đầu cậu như cách mà mẹ cậu từng làm. Thanh Hòa cũng không hiểu gì mấy tâm tình của người lớn. Cậu bé chỉ gật đầu.
Thanh Thúy cảm thấy cậu bé này rất đáng yêu. Cô liền nói với cậu :" Thanh Hòa này, lỡ như sau này Y Bình mà có bị người khác bắt nạt nhưng dì không có ở đó thì con phải chạy ra bảo vệ bạn nha. COn trai bị đánh một chút cũng không sau nhưng con gái rất yếu đuối. Những vết thương trên người con gái sẽ không bao giờ lành lại còn con trai thì khác. Nó sẽ lành nhanh hơn con nhé."
" Không, cháu không muốn bạn Y Bình bị thương đâu. Cháu sẽ bảo vệ bạn ấy." Thanh Hòa đang ngồi ăn kem thì nhảy vọt xuống đất. Cậu chõng chạc nói với Thanh Thúy.
Nghe những lời này, Thanh Thúy cảm thấy yên tâm hơn. Tuy vậy nhưng cô cũng phải cân nhắc với cậu bé về chuyện này. Xuân Kiều, mẹ của cậu bé mà biết được chuyện này nhất định sẽ làm ầm lên cho xem. Nhưng vì con gái nên cô buộc phải làm vậy. " Thanh Hòa nhớ đừng nói chuyện này mẹ của con nghe đấy. Nếu không mẹ của con sẽ không cho con và bạn Y Bình chơi với nhau đâu." Cô cố ý đe dọa để cậu không dám nói với Xuân Kiều.
" Dạ, cháu sẽ không nói với mẹ của mình biết." Thanh Hòa cứ như một người trong cơ thể của trẻ nhỏ. Cậu đưa ngón tay út của mình ra để ngoéo tay. " Sau này, dì phải cho cháu chơi với bạn Y Bình nhiều một chút."
Hành động của cậu bé làm Thanh Thúy ngạc nhiên, cô sững sờ một chút sau đó đưa tay của mình ngoéo với ngón tay nhỏ bé của Thanh Hòa. Còn Y Bình vừa liếm kem vừa nhìn họ, cô bé không hiểu hai người họ đang nói chuyện gì. Nhưng cô bé cũng không muốn quan tâm. Cô chỉ cần ăn hết cây kem đang tan chảy trên tay của mình.
Hai đứa nhỏ ăn kem xong, Thanh Thúy liền dẫn bọn chúng đi chơi các trò chơi trong công viên. Mãi cho đến tối mới quay trở về nhà.
" Hôm nay chơi tới đây thôi nha hai đứa. Giờ chúng ta phải trở về nhà thôi nào." Cô dẫn Y Bình và Thanh Hoà ra cổng. Nhưng khi đi ngang qua khu trò chơi đua ngựa. Thanh Thúy vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Nhìn xa nhìn gần một lúc, cô mới nhận ra người đang ở trước mặt là cô giáo chủ nhiệm của con gái mình.
Thanh Thúy cảm thấy làm lạ. Tại sao cô giáo lại ở đây?
" Ủa cô giáo kìa Y Bình! Cô với ba của cô đang đi chơi hả ta!" Thanh Hoà ngây thơ nói. Trong tâm trí của cậu thì người đến công viên chơi chỉ có một loại là cha mẹ và con cái. Nhìn thấy cô giáo với một người đàn ông lạ mặt, cậu liền nhận định đó chính là cha của cô giáo.
" Thật sao! Nhưng tớ thấy họ không giống ba con chút nào. Ba gì mà lùn tịt vậy." Y Bình khó hiểu nói.
Nhìn bộ dạng suy tư của hai đứa trẻ Thanh Thúy bất giác bật cười thành tiếng. Cô không ngờ hai đứa trẻ này lại có những suy nghĩ vô cùng hài hước. Quả thật là trẻ con thì suy nghĩ rất là hồn nhiên nha!
" Nè hai đứa. Đó chắc là bạn của cô giáo nên hai đứa không được nói bậy bạ nghe hông." Cô chống nạnh cúi đầu xuống nói.
Nhưng hai đứa trẻ lại lắc đầu kịch liệt. " Không phải đâu, cô giáo đang chơi cưỡi ngựa kìa. Họ là gia đình mà."
Thanh Hoà và Y Bình rất hợp ý nhau đều chỉ tay về một hướng.
" Hả?" Thanh Thúy mắt to mắt nhỏ không thể ngờ rằng cô giáo lớn từng tuổi này mà lại chơi trò con nít như thế. Trông cứ quái làm sao. " Thôi đủ rồi ha đứa...ủa người đâu???" Cô vừa quay lại thì đã không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ đâu nữa. Thanh Thúy hốt hoảng nhìn xung quanh. " Thánh thần ơi! Bọn nó chạy đến chỗ cô giáo làm gì chứ!" Cô thật không thể hiểu nỗi bọn trẻ. Cô giáo nhìn thấy bọn trẻ sẽ mất mặt lắm đây. Biết trước sẽ có như vậy thì cô đã đưa bọn trẻ ra về sớm để không phải gặp cảnh tượng này. Thanh Thúy bất lực chạy theo bọn trẻ.
Khi này, Thanh Hòa và Y Bình chạy đến chỗ cô giáo đang chơi. Hai đứa đứng ở bên ngoài nhìn cô giáo, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. Thanh Hoà liền nói với Y Bình :" Tớ thấy cô giáo chính là một đứa trẻ to xác."
" Còn tớ thì thấy có giáo là một cô bé biến thành." Y Bình lại bắt đầu mơ tưởng đến chuyện thần tiên.
Sự hiện diện của hai đứa trẻ vốn không làm cho cô giáo phát giác. Nhưng mẹ của Y Bình mới chính là người khiến cô giáo cảm thấy xấu hổ muốn độn thổn, đăng xuất khỏi trái đất.
" Hai đứa đừng nhìn cô giáo nữa!"
Câu nói của Thanh Thúy làm tắt hẳn nụ cười vui vẻ của cô giáo. Thay vào đó là cô giáo muốn tìm cái hố nào để chui vào bên trong.
" Má ơi! Sao phụ huynh của hai em học sinh lại có mặt ở đây? Mình muốn chùn đi quá!" Cô giáo ngượng ngùng che mặt mình lại.
Người đàn ông đi cùng với cô giáo nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cô giáo liền lên tiếng hỏi:" Có sao không em?"
Người đàn ông đó chính là chồng sắp cưới của cô giáo. Hai người đến đây chơi là muốn ôm lại ký ức lúc yêu nhau của hai người. Nhưng không ngờ rằng lại gặp được người quen ở đây. Mà còn ngay trong tình huống cô cưỡi ngựa.
Giống như có sự sắp đặt từ trước, vòng tròn cưỡi ngựa ngừng lại đúng vị trí của Thanh Hoà và Y Bình đang đứng.
" Cô ơi, em ở đây!" Hai cô, cậu hét lên.
Cô giáo ngượng ngùng bước xuống khỏi con ngựa. Cô bảo với hai đứa nhỏ không được la lớn. " Hai bạn nhỏ ngoan, không được la ở chỗ đông người có biết không." Cô giáo nở một nụ cười gượng.
" À cô giáo, xin lỗi nhé. Nhìn thấy cô y như rằng gặp được thần tiên mà chạy đến bên cô ngay vậy đó." Thanh Thúy cảm thấy không gian vô cùng ngột ngạt.
" Bọn trẻ thật là hiếu động." Cô giáo cười đến tít mắt nhưng ai biết rằng sâu bên trong chính là sự đau khổ tuyệt cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.