Chương 1: làm cái gì vậy cha nội?
LãoLão
27/03/2023
Mùa xuân năm 2025, trong khu đô thị đông đúc, người người bước đi nhộn
nhịp. Ở trong khu vực bệnh viện thai sản, tiếng các bà mẹ đau bụng kêu
la chói tai. Người nhà lúc nào cũng kề bên.
" Ráng lên, ráng lên! Con sắp sinh rồi." Minh Hoài vừa xoa bụng vợ vừa an ủi, trong lòng cảm thấy bồn chồn vô cùng.
" Làm cái gì vậy cha nội?" Thanh Thúy đang ngồi dửng dưng ăn oishi rất bình thường.
Minh Hoài ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn vợ. Lúc này, hắn mới phát giác ra một chuyện hết sức bất bình thường. Tại sao? Tại sao và tại sao? Câu hỏi luôn đặt ra trong đầu của hắn. Những người phụ nữ sắp sinh đang đứng ngồi xung quanh đều kêu la thảm thiết, mặt người nào người nấy đều nhăn nhó khó chịu biết nhường nào. Trông khi đó, Minh Hoài dụi mắt nhìn lại vợ một lần nữa. Có thật đây là vợ của hắn không ? Minh Hoài thốt lên một câu rất ngốc nghếch.
" Ủa, cô là ai?"
Thanh Thúy ăn một miếng bánh khoai tây chiên còn dang dỡ. Nghe thấy câu hỏi của chồng, Thanh Thúy không thể tin được mà tát vào mặt hắn một bạt tay. " Thức tỉnh chưa ông già!"
Cái tát cứ như cơn lốc xoáy, xoáy sâu vào bên trong não bộ của Minh Hoài. Hắn cảm nhận rõ cơn đau vẫn còn dư âm trên má. Không thể nào chịu nổi mà hét lên " ĐAU QUÁ!!!"
Tiếng hét thất thanh của Minh Hoài vang vọng khắp bệnh viện thai sản. Mọi ánh mắt đều hướng nhìn về phía hắn. Mấy bà mẹ đang kêu la cũng dừng hẳn lại công việc của mình mà tập trung vào Minh Hoài. Ai ai cũng ngơ ngác thì thầm với nhau " Ông chồng đó làm gì mà la dữ vậy? Trông cô vợ tỉnh bơ thế kia!", " Chắc là đau thay vợ đây mà.", " Coi kìa, chồng nhà người ta không bao giờ làm người khác thất vọng!" .....
" Ôi trời ơi! Ông chồng tôi vừa làm cái gì vậy nè." Thanh Thúy che mặt đi mà than thở trong lòng.
Mọi tiếng nói thì thào đều liên quan đến Minh Hoài. Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra điều đó. Vừa xoa xoa bên má của mình vừa than đau. " Sao vợ đánh chồng mạnh tay vậy?"
" Suỵt! Tốt nhất là đừng nói gì nữa." Cô đặt tay lên môi ra hiệu cho Minh Hoài dừng lại lời muốn nói.
Thấy biểu hiện của vợ có chút khác thường, hắn lại lầm tưởng vợ đang chuyển dạ mà sót ruột. Đứng lên ngồi xuống không yên. " Vợ sắp sinh rồi đúng không? Con đạp vợ dữ dội lắm ư! Để chồng bảo với bác sĩ cho chồng...à không vợ sinh baby nha."
" Thôi, ngồi xuống đây cho tôi nhờ. Anh làm em mất mặt quá đi." Cô không dám tin rằng chồng mình lại có sức mạnh ảo tưởng đến vậy. Suy đoán lung tung, rối xà beng cả lên.
Minh Hoài lại không hiểu lời Thanh Thúy đang nói. " Mất mặt" ư? Nhưng mà mặt của cô ấy vẫn ở đây mà. Vậy sao có thể gọi là " mất mặt" được. Chẳng lẽ, khi phụ nữ đau bụng đến nỗi bị hoang tưởng. Nhưng mà hoang tưởng kiểu này thì có chút đáng sợ. Minh Hoài thò tay vào trong túi quần lấy chiếc điện thoại iphone 18 Pro Max sang chảnh của mình ra. Làm cho bao ánh mắt của bà mẹ bị thu hút mãnh liệt như thấy ánh hào quang. Mà việc này, Minh Hoài không hề để ý. Hắn mở màn hình điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc sau đó nhấn nút gọi.
Thanh Thúy ngồi trên ghế nhìn chồng với ánh mắt khó hiểu. Chồng cô giờ này còn muốn gọi cho ai nữa. Thanh Thúy bèn tò mò mà kéo tay chồng hỏi:" Anh gọi cho ai vậy?"
" Là bác sĩ tâm lý đó em." Minh Hoài thẳng thắn mà nói với cô. Nhìn gương mặt nghiêm túc đến lạ thường của Minh Hoài, Thanh Thúy thấy có điềm chẳng lành, cô bèn hỏi:" Gọi cho bác sĩ tâm lý làm cái gì?"
" Chồng định ngờ bác sĩ chỉ chồng cách khiến vợ sau khi sinh không bị bệnh hoang tưởng." Hắn vừa dứt lời, một cú đấm từ trên trời giáng xuống trúng vào đầu của hắn không trượt một xíu nào. Lửa giận đang cháy hừng hực trong người cô. " TÊN CHỒNG KHỐN! Dám mắng tôi bị bệnh à! Lợi dụng lúc tôi bụng mang dạ chửa mà muốn tự do tung hoành à. Không có dễ vậy đâu." Thanh Thúy nói một tràn vào tai Minh Hoài. Sau đó, cô thở " hộc hộc" vì bản thân hao tốn quá nhiều năng lượng.
Mấy bà mẹ bên cạnh đều rén cả. Không một ai dám kêu la dù đang rất đau bụng. Không ngờ rằng, trong không gian im lặng đến ná thở thì có một âm thanh vang lên nghe uể oải.
" A...đau bụng quá..a..lại đau bụng nữa rồi..a..."
Người phụ nữ với mái tóc mà đỏ cháy vừa đi vừa kêu, tay trái thì cầm điện thoại, tay phải thì cầm bánh. Cô vừa ăn vừa kêu một cách từ tốn.
" Vợ à, em có chắc là mình đau bụng đẻ không?" Chồng cô đi bên cạnh không khỏi hoang mang. Kiểu đau đẻ này, trước đến giờ hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên.
" Chồng nói gì vậy, người ta đau bụng sắp đẻ con ra ngoài luôn nè." Cô õng ẹo nói. Đây là lần đầu tiên mang thai nên cô cũng không biết rõ về phụ nữ khi đẻ sẽ có những biểu hiện như thế nào. Vì thế, cô mới vừa đi vừa kêu như vậy để cho giống với mấy bà mẹ trong bệnh viện. Điều đó, đối với cô mà nói là đúng chứ không hề sai. Cô đang học theo cái đúng mà.
Hai vợ chồng đi lướt ngang qua Thanh Thúy và Minh Hoài thì dừng lại.
Xuân Kiều nhìn thấy gương mặt quen thuộc không khỏi bất ngờ. Cô nhìn Thanh Thúy mà chớp mắt liên tục. " Ủa, người quen phải không? Đúng nhận, sai cãi giúp tôi."
" Con bánh bèo vô dụng! Ai quen biết với cô." Tuy cô nói không nhận người quen nhưng gương mặt này sao mà không quen được mà là quen rất rõ là đằng khác.
Thanh Thúy và Xuân Kiều vốn là bạn học từ hồi cấp hai. Hai người là bạn rất thân của nhau nhưng lại vì một số chuyện cá nhân mà hai bên đã phân chia ranh giới. Kể từ đó đến bây giờ họ đã không còn liên lạc với nhau nữa.
" Ối chà chà! Cái bụng bự như vậy chắc là con của Hoàng Anh nhỉ? Đúng nhận, sai cãi hộ tôi." Xuân Kiều vừa nói vừa lấy tay che miệng, giọng đầy mỉa mai.
" Nó con ông này, vừa lòng cô chưa. Đi đẻ mà cũng gặp oan gia. Đúng là đời." Thanh Thúy cáu kỉnh nói, tay chỉ về phía Minh Hoài.
" Ủa? Ông bạn, chở vợ đi đẻ hả? Lâu rồi không gặp nha." Quốc Bảo chồng của Xuân Kiều tình cờ lại là bạn học của Minh Hoài thời cấp ba. Trước khi lập gia đình, hai người vẫn thường liên lạc với nhau nhưng từ khi có vợ rồi việc đi lại trở nên khó khăn vô cùng.
Thanh Thúy không vui liếc mắt nhìn Minh Hoài. " Bạn gì đây?"
Thấy biểu hiện khong vui của vợ, Minh Hoài lập tức thay đổi sắc mặt của mình. Hắn cười nói với cô Quốc Bảo chỉ là bạn học bình thường thôi. Nhưng Thanh Thúy lại sinh nghi. Từ lúc lấy cô về, chưa bao giờ cô thấy Minh Hoài nói với cô về người bạn học nào. Đến cả bạn đồng nghiệp mà hắn còn không nói cho cô biết. Lâu dần, cô còn tưởng hắn là người hướng nội nên không có bạn bè. Giờ lại xuất hiện một người bạn điều này làm cô phải có nghi ngờ chứ. Chồng cô cuối cùng cũng có một người bạn. Mà ngặt nỗi, bạn của chồng lại là chồng của nhỏ "bánh bèo vô dụng". Niềm vui sẽ không bao giờ được trọn vẹn là đây.
" Ối giời ơi! Sao chồng không nói cho vợ biết đây là bạn của chồng chứ. Nếu biết là bạn thì vợ..." Xuân Kiều đột ngột ngưng lại. Cô đang nói thì không biết bản thân đang nói gì. Có lẽ, cô nên dừng tại đây. Xuân Kiều liền xà vào lòng Quốc Bảo, cô làm nũng với chồng:" Chồng ơi! Chắc là con muốn ra ngoài rồi. Em muốn đi gặp bác sĩ đỡ đẻ."
" À được được. Để chồng đưa vợ đi đẻ nha. Thôi tôi đi trước nha ông Hoài, lần sau có dịp chúng ta nói chuyện tiếp." Quốc Bảo nói lời tạm biệt với Minh Hoài. Sau đó, hắn đưa vợ đi đến phòng sinh.
Ngồi nhìn bọn họ rời đi, Thanh Thúy thấy bực tức vô cùng. Cô ganh tị với Xuân Kiều mà cảm thấy ông trời thật quá bất công. Tại sao, một đứa dẻo dẹo như thế là có một người chồng chu đáo như vậy? Còn cô thì quá hoàn hảo mà lại lấy một ông chồng khù khờ này. Nhìn cái mặt của hắn thôi đã phát chán. Chưa nói, những lúc hắn ở nhà lại làm mấy chuyện khùng điên khiến người khác không khỏi nhức đầu, mệt óc. Biết trước sẽ có ngày này thì cô đã không chịu gả cho hắn rồi.
" Vợ lại suy nghĩ đến chuyện gì không vui ư!" Minh Hoài lại nhìn thấy biểu hiện của vợ khác lạ. Người sắp sinh sao lại có nhiều biểu hiện đến vậy. Hắn nhìn thôi đã chóng mặt không biết cô đang suy nghĩ cái gì mà làm vừa lòng cô được. Nghĩ đến đây, Minh Hoài có chút sượng miệng, hình như chưa bao giờ hắn nói ra điều gì mà làm cho cô cười cả hay cảm thấy hài lòng. Xem ra, việc nhìn sắc mặt của người khác để làm việc không thể áp dụng lên người hắn. Nghĩ mà chán.
" TRỜI ƠI! TỨC GÌ ĐÂU Á! CHO TÔI ĐI ĐẺ ĐI, TÔI HẾT CHỊU NỔI RỒI!" Than Thúy bỗng hét lên, từ nào cũng ở nốt cao nhất của bản nhạc. Cô không chấp nhận bản thân sẽ đẻ sau " bánh bèo vô dụng" kia. Nên cô phải đi đẻ sớm, dù bản thân chưa có dấu hiệu của việc sắp sinh.
Các bác sĩ khi biết tin cô vẫn chưa tới giờ sinh mà cứ đòi vào phòng sinh. Họ ra sức ngăn cản nhưng có cản đến đâu cũng không thể làm gì được bà mẹ bầu này. Cô đang mang thai mà sức như trâu đực có thể quật ngã mấy gã bác sĩ. Thấy cô cứ làm ầm lên, các bác sĩ sợ ảnh hưởng đến mấy bà mẹ bầu khác liền cho cô vào trong.
Hai căn phòng đối diện nhau đều ra sức dặn, người nào cũng mong muốn bản thân sẽ sinh con ra trước đối phương. Cho đến một giời mười lăm phút, một bé trai và một bé gái đã ra đời. Hai đứa bé chỉ cách nhau một giây. Nhưng cuộc đời của chúng đã có một sắp đặt từ thượng đế.
" Oa..oa..." tiếng đứa bé khóc vang vọng trong phòng sinh.
" Sinh rồi!!" Các ông cha đều vui mừng vì bản thân từ giây phút này đã lên một cấp bậc mới. Đó chính là cha.
" Ráng lên, ráng lên! Con sắp sinh rồi." Minh Hoài vừa xoa bụng vợ vừa an ủi, trong lòng cảm thấy bồn chồn vô cùng.
" Làm cái gì vậy cha nội?" Thanh Thúy đang ngồi dửng dưng ăn oishi rất bình thường.
Minh Hoài ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn vợ. Lúc này, hắn mới phát giác ra một chuyện hết sức bất bình thường. Tại sao? Tại sao và tại sao? Câu hỏi luôn đặt ra trong đầu của hắn. Những người phụ nữ sắp sinh đang đứng ngồi xung quanh đều kêu la thảm thiết, mặt người nào người nấy đều nhăn nhó khó chịu biết nhường nào. Trông khi đó, Minh Hoài dụi mắt nhìn lại vợ một lần nữa. Có thật đây là vợ của hắn không ? Minh Hoài thốt lên một câu rất ngốc nghếch.
" Ủa, cô là ai?"
Thanh Thúy ăn một miếng bánh khoai tây chiên còn dang dỡ. Nghe thấy câu hỏi của chồng, Thanh Thúy không thể tin được mà tát vào mặt hắn một bạt tay. " Thức tỉnh chưa ông già!"
Cái tát cứ như cơn lốc xoáy, xoáy sâu vào bên trong não bộ của Minh Hoài. Hắn cảm nhận rõ cơn đau vẫn còn dư âm trên má. Không thể nào chịu nổi mà hét lên " ĐAU QUÁ!!!"
Tiếng hét thất thanh của Minh Hoài vang vọng khắp bệnh viện thai sản. Mọi ánh mắt đều hướng nhìn về phía hắn. Mấy bà mẹ đang kêu la cũng dừng hẳn lại công việc của mình mà tập trung vào Minh Hoài. Ai ai cũng ngơ ngác thì thầm với nhau " Ông chồng đó làm gì mà la dữ vậy? Trông cô vợ tỉnh bơ thế kia!", " Chắc là đau thay vợ đây mà.", " Coi kìa, chồng nhà người ta không bao giờ làm người khác thất vọng!" .....
" Ôi trời ơi! Ông chồng tôi vừa làm cái gì vậy nè." Thanh Thúy che mặt đi mà than thở trong lòng.
Mọi tiếng nói thì thào đều liên quan đến Minh Hoài. Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra điều đó. Vừa xoa xoa bên má của mình vừa than đau. " Sao vợ đánh chồng mạnh tay vậy?"
" Suỵt! Tốt nhất là đừng nói gì nữa." Cô đặt tay lên môi ra hiệu cho Minh Hoài dừng lại lời muốn nói.
Thấy biểu hiện của vợ có chút khác thường, hắn lại lầm tưởng vợ đang chuyển dạ mà sót ruột. Đứng lên ngồi xuống không yên. " Vợ sắp sinh rồi đúng không? Con đạp vợ dữ dội lắm ư! Để chồng bảo với bác sĩ cho chồng...à không vợ sinh baby nha."
" Thôi, ngồi xuống đây cho tôi nhờ. Anh làm em mất mặt quá đi." Cô không dám tin rằng chồng mình lại có sức mạnh ảo tưởng đến vậy. Suy đoán lung tung, rối xà beng cả lên.
Minh Hoài lại không hiểu lời Thanh Thúy đang nói. " Mất mặt" ư? Nhưng mà mặt của cô ấy vẫn ở đây mà. Vậy sao có thể gọi là " mất mặt" được. Chẳng lẽ, khi phụ nữ đau bụng đến nỗi bị hoang tưởng. Nhưng mà hoang tưởng kiểu này thì có chút đáng sợ. Minh Hoài thò tay vào trong túi quần lấy chiếc điện thoại iphone 18 Pro Max sang chảnh của mình ra. Làm cho bao ánh mắt của bà mẹ bị thu hút mãnh liệt như thấy ánh hào quang. Mà việc này, Minh Hoài không hề để ý. Hắn mở màn hình điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc sau đó nhấn nút gọi.
Thanh Thúy ngồi trên ghế nhìn chồng với ánh mắt khó hiểu. Chồng cô giờ này còn muốn gọi cho ai nữa. Thanh Thúy bèn tò mò mà kéo tay chồng hỏi:" Anh gọi cho ai vậy?"
" Là bác sĩ tâm lý đó em." Minh Hoài thẳng thắn mà nói với cô. Nhìn gương mặt nghiêm túc đến lạ thường của Minh Hoài, Thanh Thúy thấy có điềm chẳng lành, cô bèn hỏi:" Gọi cho bác sĩ tâm lý làm cái gì?"
" Chồng định ngờ bác sĩ chỉ chồng cách khiến vợ sau khi sinh không bị bệnh hoang tưởng." Hắn vừa dứt lời, một cú đấm từ trên trời giáng xuống trúng vào đầu của hắn không trượt một xíu nào. Lửa giận đang cháy hừng hực trong người cô. " TÊN CHỒNG KHỐN! Dám mắng tôi bị bệnh à! Lợi dụng lúc tôi bụng mang dạ chửa mà muốn tự do tung hoành à. Không có dễ vậy đâu." Thanh Thúy nói một tràn vào tai Minh Hoài. Sau đó, cô thở " hộc hộc" vì bản thân hao tốn quá nhiều năng lượng.
Mấy bà mẹ bên cạnh đều rén cả. Không một ai dám kêu la dù đang rất đau bụng. Không ngờ rằng, trong không gian im lặng đến ná thở thì có một âm thanh vang lên nghe uể oải.
" A...đau bụng quá..a..lại đau bụng nữa rồi..a..."
Người phụ nữ với mái tóc mà đỏ cháy vừa đi vừa kêu, tay trái thì cầm điện thoại, tay phải thì cầm bánh. Cô vừa ăn vừa kêu một cách từ tốn.
" Vợ à, em có chắc là mình đau bụng đẻ không?" Chồng cô đi bên cạnh không khỏi hoang mang. Kiểu đau đẻ này, trước đến giờ hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên.
" Chồng nói gì vậy, người ta đau bụng sắp đẻ con ra ngoài luôn nè." Cô õng ẹo nói. Đây là lần đầu tiên mang thai nên cô cũng không biết rõ về phụ nữ khi đẻ sẽ có những biểu hiện như thế nào. Vì thế, cô mới vừa đi vừa kêu như vậy để cho giống với mấy bà mẹ trong bệnh viện. Điều đó, đối với cô mà nói là đúng chứ không hề sai. Cô đang học theo cái đúng mà.
Hai vợ chồng đi lướt ngang qua Thanh Thúy và Minh Hoài thì dừng lại.
Xuân Kiều nhìn thấy gương mặt quen thuộc không khỏi bất ngờ. Cô nhìn Thanh Thúy mà chớp mắt liên tục. " Ủa, người quen phải không? Đúng nhận, sai cãi giúp tôi."
" Con bánh bèo vô dụng! Ai quen biết với cô." Tuy cô nói không nhận người quen nhưng gương mặt này sao mà không quen được mà là quen rất rõ là đằng khác.
Thanh Thúy và Xuân Kiều vốn là bạn học từ hồi cấp hai. Hai người là bạn rất thân của nhau nhưng lại vì một số chuyện cá nhân mà hai bên đã phân chia ranh giới. Kể từ đó đến bây giờ họ đã không còn liên lạc với nhau nữa.
" Ối chà chà! Cái bụng bự như vậy chắc là con của Hoàng Anh nhỉ? Đúng nhận, sai cãi hộ tôi." Xuân Kiều vừa nói vừa lấy tay che miệng, giọng đầy mỉa mai.
" Nó con ông này, vừa lòng cô chưa. Đi đẻ mà cũng gặp oan gia. Đúng là đời." Thanh Thúy cáu kỉnh nói, tay chỉ về phía Minh Hoài.
" Ủa? Ông bạn, chở vợ đi đẻ hả? Lâu rồi không gặp nha." Quốc Bảo chồng của Xuân Kiều tình cờ lại là bạn học của Minh Hoài thời cấp ba. Trước khi lập gia đình, hai người vẫn thường liên lạc với nhau nhưng từ khi có vợ rồi việc đi lại trở nên khó khăn vô cùng.
Thanh Thúy không vui liếc mắt nhìn Minh Hoài. " Bạn gì đây?"
Thấy biểu hiện khong vui của vợ, Minh Hoài lập tức thay đổi sắc mặt của mình. Hắn cười nói với cô Quốc Bảo chỉ là bạn học bình thường thôi. Nhưng Thanh Thúy lại sinh nghi. Từ lúc lấy cô về, chưa bao giờ cô thấy Minh Hoài nói với cô về người bạn học nào. Đến cả bạn đồng nghiệp mà hắn còn không nói cho cô biết. Lâu dần, cô còn tưởng hắn là người hướng nội nên không có bạn bè. Giờ lại xuất hiện một người bạn điều này làm cô phải có nghi ngờ chứ. Chồng cô cuối cùng cũng có một người bạn. Mà ngặt nỗi, bạn của chồng lại là chồng của nhỏ "bánh bèo vô dụng". Niềm vui sẽ không bao giờ được trọn vẹn là đây.
" Ối giời ơi! Sao chồng không nói cho vợ biết đây là bạn của chồng chứ. Nếu biết là bạn thì vợ..." Xuân Kiều đột ngột ngưng lại. Cô đang nói thì không biết bản thân đang nói gì. Có lẽ, cô nên dừng tại đây. Xuân Kiều liền xà vào lòng Quốc Bảo, cô làm nũng với chồng:" Chồng ơi! Chắc là con muốn ra ngoài rồi. Em muốn đi gặp bác sĩ đỡ đẻ."
" À được được. Để chồng đưa vợ đi đẻ nha. Thôi tôi đi trước nha ông Hoài, lần sau có dịp chúng ta nói chuyện tiếp." Quốc Bảo nói lời tạm biệt với Minh Hoài. Sau đó, hắn đưa vợ đi đến phòng sinh.
Ngồi nhìn bọn họ rời đi, Thanh Thúy thấy bực tức vô cùng. Cô ganh tị với Xuân Kiều mà cảm thấy ông trời thật quá bất công. Tại sao, một đứa dẻo dẹo như thế là có một người chồng chu đáo như vậy? Còn cô thì quá hoàn hảo mà lại lấy một ông chồng khù khờ này. Nhìn cái mặt của hắn thôi đã phát chán. Chưa nói, những lúc hắn ở nhà lại làm mấy chuyện khùng điên khiến người khác không khỏi nhức đầu, mệt óc. Biết trước sẽ có ngày này thì cô đã không chịu gả cho hắn rồi.
" Vợ lại suy nghĩ đến chuyện gì không vui ư!" Minh Hoài lại nhìn thấy biểu hiện của vợ khác lạ. Người sắp sinh sao lại có nhiều biểu hiện đến vậy. Hắn nhìn thôi đã chóng mặt không biết cô đang suy nghĩ cái gì mà làm vừa lòng cô được. Nghĩ đến đây, Minh Hoài có chút sượng miệng, hình như chưa bao giờ hắn nói ra điều gì mà làm cho cô cười cả hay cảm thấy hài lòng. Xem ra, việc nhìn sắc mặt của người khác để làm việc không thể áp dụng lên người hắn. Nghĩ mà chán.
" TRỜI ƠI! TỨC GÌ ĐÂU Á! CHO TÔI ĐI ĐẺ ĐI, TÔI HẾT CHỊU NỔI RỒI!" Than Thúy bỗng hét lên, từ nào cũng ở nốt cao nhất của bản nhạc. Cô không chấp nhận bản thân sẽ đẻ sau " bánh bèo vô dụng" kia. Nên cô phải đi đẻ sớm, dù bản thân chưa có dấu hiệu của việc sắp sinh.
Các bác sĩ khi biết tin cô vẫn chưa tới giờ sinh mà cứ đòi vào phòng sinh. Họ ra sức ngăn cản nhưng có cản đến đâu cũng không thể làm gì được bà mẹ bầu này. Cô đang mang thai mà sức như trâu đực có thể quật ngã mấy gã bác sĩ. Thấy cô cứ làm ầm lên, các bác sĩ sợ ảnh hưởng đến mấy bà mẹ bầu khác liền cho cô vào trong.
Hai căn phòng đối diện nhau đều ra sức dặn, người nào cũng mong muốn bản thân sẽ sinh con ra trước đối phương. Cho đến một giời mười lăm phút, một bé trai và một bé gái đã ra đời. Hai đứa bé chỉ cách nhau một giây. Nhưng cuộc đời của chúng đã có một sắp đặt từ thượng đế.
" Oa..oa..." tiếng đứa bé khóc vang vọng trong phòng sinh.
" Sinh rồi!!" Các ông cha đều vui mừng vì bản thân từ giây phút này đã lên một cấp bậc mới. Đó chính là cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.