Chương 64: Thanh Hoà, em yêu anh
LãoLão
03/04/2023
“Ngay bây giờ tôi sẽ đi thông báo với mọi người về việc chúng ta chia tay.”
“Anh làm việc không thấy buồn cười sao?”
“Không.”
“Thôi được rồi, em không mời anh đến với tư cách là bạn trai em nhưng anh có thể đến với tư cách là bạn em được không?”
Nghe Tiêu Tiêu nói, Thanh Hòa chép miệng. Cậu không hiểu lý do tại sao Tiêu Tiêu vẫn muốn cậu đi cùng với cô khi hai người đã đường ai nấy đi.
“Không thể là người khác được sao?”
“Không. Vì em chỉ có một mình anh là bạn, những người khác làm bạn với em chỉ vì em là hot girl.”
Lời Tiêu Tiêu nói quả thật không sai. Vì cô là một hot girl nên có rất nhiều bạn nam trong trường theo đuổi. Trước đó, cô cũng từng nói với cậu về bạn bè cô có rất ít bạn khác giới lý do thì cậu cũng đã biết. Thanh Hòa rơi vào trầm tư, cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận lời mời của cô.
“Tôi sẽ đi nhưng đây là lần cuối cùng. Về sau, tôi muốn cô công khai bản thân độc thân trên mạng xã hội để mọi người biết chúng ta đã chia tay được chứ.”
“Đương nhiên rồi. Em sẽ làm điều đấy.”
Tiêu Tiêu mỉm cười, hứa suông với Thanh Hòa.
Khi đến ngày đi dự tiệc cùng với Tiêu Tiêu, Thanh Hòa có nhắn tin cho Y Bình. Nhưng vì sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung nên cậu không nói bản thân đi dự tiệc cùng với Tiêu Tiêu mà chỉ nói với cô ra ngoài cùng một người bạn.
Đêm đó, cậu cùng với Tiêu Tiêu đến dự bữa tiệc của bạn cô ta. Bạn của Tiêu Tiêu nhìn thấy cô ta và Thanh Hòa đến thì vui mừng ra chào đón. Buổi tiệc cũng không có nhiều người, chủ yếu là những người bạn chơi thân của bạn cô ta.
“Cặp đôi trai tài gái sắc đã đến rồi đây. Cảm ơn hai cậu đến nha.”
Cô gái lấy hai ly rượu đưa cho Thanh Hòa và Tiêu Tiêu. Nhìn ly rượu, Thanh Hòa từ chối.
“Tôi không uống rượu.”
”...Sao vậy?”
Tiêu Tiêu thấy Thanh Hòa không chịu nhận, cô ta khẽ nói nhỏ với cậu.
“Chỉ là rượu trái cây thôi, không sao đâu. Anh nhận lấy để bạn em không bị mất mặt được không?”
“...”
Cậu cúi đầu xuống nhìn Tiêu Tiêu không nói gì, Thanh Hòa miễn cưỡng cầm lấy ly rượu. Lúc này, cô gái kia mỉm cười hài lòng. Cô ta nhìn sang Tiêu Tiêu nháy mắt.
“Ly rượu đã cầm trên tay rồi, giờ hãy cùng nhau cụng ly thôi nào.”
Cô gái đưa ly rượu về phía Thanh Hòa mời cậu, liền một hơi uống hết ly rượu. Thanh Hòa cũng không thể để mất mặt trước một cô gái, cậu cầm ly rượu trên tay uống hết trong một lần như đáp trả lại.
Tiêu Tiêu đứng bên cạnh khẽ mỉm cười đắc ý.
“Rượu đã uống xong, giờ chúng ta đi vào trong nào.”
Bạn của Tiêu Tiêu nhiệt tình mời họ đi vào trong. Thanh Hòa đi vào bên trong bữa tiệc nhưng cậu chỉ đi được một lúc thì cảm thấy khó chịu. Nhiệt độ cơ thể đột nhiên thay đổi một cách bất thường. Cậu tìm một góc ở bữa tiệc ngồi xuống nghỉ ngơi, trong đầu lại suy nghĩ.
“Mình chỉ uống có một chút rượu trái cây thôi, tại sao lại khó chịu thế này. Chẳng lẽ tủ lượng của mình lại tệ đến vậy.”
Khi ấy, Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Thanh Hòa. Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai cậu, thì thầm vào tai Thanh Hòa:
“Anh có sao không?”
“Tôi…”
Hơi thở nóng hổi của Tiêu Tiêu truyền đến tai khiến cậu càng thấy khó chịu hơn. Thanh Hòa đẩy Tiêu Tiêu ra, cậu đứng dậy vội đi ra ngoài.
“Tôi muốn đi về.”
Thấy biểu hiện của Thanh Hòa, Tiêu Tiêu liền nở nụ cười hài lòng. Cô ta vội chạy theo đỡ lấy cậu.
“Thanh Hòa, có phải anh sai rồi không. Để em đưa anh về nhé.”
Chiếc xe taxi sớm đã được Tiêu Tiêu gọi từ trước, cô ta dìu Thanh Hòa vào trong xe. Sau đó, chiếc xe chạy đến nơi mà cô ta đã nói trước đó.
Ở trên đường lúc này, Y Bình và Nguyên Móm đang đi bộ trên đường cùng nhau để tìm cảm hứng viết luận văn sắp tới của bọn họ. Đi được một lúc, Y Bình thấy có một quán ăn vặt ven đường, cái bụng be bé của cô bắt đầu kêu lên. Y Bình cười nhìn sang Nguyên Móm nhướng mày với cậu ta, cô cười hề hề.
“Ông ơi, đằng kia bán cái gì mà thơm thế. Thơm nứt mũi luôn ý.”
Hiểu được ý của Y Bình, cậu ta thở dài nói:
“Bà muốn ăn đúng không?”
Nghe câu hỏi của Nguyên Móm, Y Bình đương nhiên gật đầu rồi. Ánh mắt lấp lánh mong chờ câu trả lời của cậu ta.
“Bà đi làm luận văn hay đi ăn đây.”
“Cả hai.”
Cô tham lam giơ hai ngón tay của mình lên. Nguyên Móm cũng bất lực với cô, cậu ta cũng không biết gì để nói nữa, đành phải dẫn cô đi vào bên trong quán.
“Ăn ít thôi đấy, tối rồi.”
“Ừm, tui biết mà.”
Cô lung tung chạy vào bên trong trước Nguyên Móm. Cậu ta lắc đầu đi vào sau. Nhưng đang đi thì cậu ta vô tình thấy một chiếc xe taxi đậu trước cửa khách sạn. Nguyên Móm cũng không có suy nghĩ gì, định đi vào trong. Ấy mà, người từ trong xe bước ra lại là Tiêu Tiêu. Bên cạnh, cậu ta còn thấy có cả Thanh Hòa. Cậu ta còn tưởng bản thân bị hoa mắt nên lấy tay dụi. Xong, cậu ta lấy cả hai tay mình để mở to con mắt ra hơn xem cho thật kĩ.
“Này!”
Đột nhiên, Y Bình xuất hiện từ phía sau. Cô vỗ năm ngón tay của mình vào lưng của Nguyên Móm làm cậu ta giật bắn mình.
“Trời ưi! Bà làm cái gì vậy?”
“Cái này tui hỏi ông mới đúng. Kêu ăn mà đứng ở đây hoài là sao. Có đi ăn không thì bảo?”
Cô chống tay lên hông mình ra vẻ chị đại.
Thấy cô hung dữ, Nguyên Móm cũng không giấu mà nói cho cô biết cậu ta vừa mới nhìn thấy Thanh Hòa. Nghe xong câu này, Y Bình há hốc mồm hỏi lại.
“Thanh Hòa đi vào khách sạn cùng với Tiêu Tiêu! Ông có chắc không?”
Cô nghi ngờ nhìn Nguyên Móm dò xét.
“Tui có gạt bà bao giờ chưa. Chẳng phải hai người có định vị trong điện thoại của nhau à. Sao bà không mở lên mà xem, đúng sai sẽ biết thôi.”
”Ờ ha, để tui xem.”
Y Bình lấy trong túi ra chiếc điện thoại, cô nhanh chóng mở định vị lên. Trên điện thoại, quả thật định vị của Thanh Hòa đang ở đây. Y Bình cảm thấy sốc, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn. Trong đầu cô liền đặt ra một câu hỏi.
"Tại sao Thanh Hoà lại ở đây? Cậu ấy còn đến cùng với Tiêu Tiêu. Chẳng phải hai người đã chia tay nhau rồi ư! Trước đó Thanh Hoà đã nói mình, ra bên ngoài cùng với bạn. Vậy người bạn đó chính là Tiêu Tiêu ư!"
Lúc này, Y Bình cảm thấy bối rối. Cô cầm điện thoại nhưng không biết phải làm sao cả.
"Thanh Hoà đi vào trong đó với cô gái khác bà vẫn đứng ở đây được à. "
Nguyên Móm nhìn Y Bình đang bị cắm sừng, trong lòng cậu ta lại đau nhói. Dù biết việc này sẽ giúp cậu ta có cơ hội cướp lấy Y Bình về tay mình. Nhưng so với việc cướp cô thì Nguyên Móm lại càng nghĩ đến cảm xúc của cô hơn.
Một người khi yêu, họ chỉ muốn nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc, vui vẻ. Chẳng ai muốn nhìn khóc họ đau khổ, tuyệt vọng cả.
"Nhưng tui biết làm gì đây!"
Y Bình đứng ngây người ra như một thân cây. Đây là lần đầu bị cắm sừng, cũng là lần đầu cô yêu một người. Cho dù có coi rất nhiều bộ phim ngôn tình nhưng khi đối mặt với chính vấn đề của mình, cô lại không thể nghĩ ra được gì. Giống như bộ não của cô đã ngừng hoạt động tạm thời.
Nguyên Móm đứng bên cạnh ngje Y Bình nói thế thì bức xúc. Cậu ta không thể để Y Bình phải chịu tổn thương từ Thanh Hoà.
"Đi theo tui, tui sẽ cùng bà đi gặp Thanh Hoà để giải thích cho rõ ràng. "
Cậu ta nắm lấy ta Y Bìn kéo đi.
Vì bị kéo đi đột ngột, cô hỏi Nguyên Móm muốn kéo cô đi đâu.
"Đương nhiên là vào nơi Thanh Hoà đang ở."
Bên trong khách sạn, Tiêu Tiêu dìu Thanh Hoà đi vào phòng. Cô ta đưa cậu đến giường thì để cậu nằm xuống.
Khi ấy, Thanh Hoà cảm thấy khó chịu đến cực hạn. Cậu mơ mơ màng màng nhìn Tiêu Tiêu trước mặt nhưng lại thấy gương mặt của Y Bình hiện ra. Thanh Hoà giơ bàn tay của mình lên sờ vào má Tiêu Tiêu. Trong mơ màng, cậu gọi tên của cô.
"Y Bình!"
"..."
Tiêu Tiêu đang cảm thấy hưng phấn nhưng khi nghe cậu gọi tên của Y Bình thì tối sầm mặt lại. Cái tên Y Bình làm cô ta căm ghét đến tận xương tủy. Lần trước, vì cô thả ổ kiến vàng mà hại mặt của cô ta bị cắn đến sưng tấy. Chưa hết, khắp người còn bị đỏ ửng, khiến cô ta phải nghỉ học để điều trị nó. Nhưng vì muốn có được Thanh Hoà, Tiêu Tiên phải cố gắng nhẫn nhịn.
"Thanh Hoà, em yêu anh."
"Tớ cũng yêu cậu."
Cô ta chủ động hôn lấy Thanh Hoà. Bây giờ, Thanh Hoà đã không còn kiểm soát được hành động của mình. Cậu cũng đáp trả lại nụ hôn của Tiêu Tiêu một cách nồng nhiệt. Sau đó, Tiêu Tiêu bắt đầu lần mò xuống người của Thanh Hoà. Cô ta cởi từng nút áo của cậu ra. Động tác rất nhanh nhẹn, chỉ trong giây lát đã tháo hết toàn bộ nút áo trên người Thanh Hoà. Hai người rời khỏi đôi môi của nhau, nhưng vì tác dụng của thuốc quá mạnh khiến cậu không thể kìm chế được. Thanh Hoà trực tiếp lật người cô ta xuống giường. Bỗng nhiên chuông điện thoại của trong túi của Thanh Hoà reo lên. Nhờ có tiếng chuông làm cậu có chút tỉnh táo. Thanh Hoà thò tay vào lấy chiêwc điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình để tên Y Bình.
"Y Bình???"
Cậu thấy có gì đó sai sai. Chẳng phải Y bình đang ở trước mặt của cậu ư! Thanh Hoà nhìn người dưới giường nhưng vì không bật đèn nên ánh sáng không mạnh để cậu nhìn thấy rõ. Với cả, men thuốc trong cơ thể làm đầu óc cậu mơ hồ.
Nhìn thấy biểu hiện của Thanh Hoà, Tiêu Tiêu sợ mọi chuyện sẽ bại lộ. Cô ta cầm lấy chiếc điện của cậu ném qua một bên.
"Thanh Hoà, hãy hôn em đi."
Lời nói của Tiêu Tiêu giống như ngồi thuốc dẫn, Thanh Hoà ngoan ngoãn mà làm theo lời của cô ta. Cậu cúi đầu xuống gặm lấy đôi môi của Tiêu Tiêu. Cảm giác luồng điện chạy qua người, một nam một nữ quấn nhau.
“Anh làm việc không thấy buồn cười sao?”
“Không.”
“Thôi được rồi, em không mời anh đến với tư cách là bạn trai em nhưng anh có thể đến với tư cách là bạn em được không?”
Nghe Tiêu Tiêu nói, Thanh Hòa chép miệng. Cậu không hiểu lý do tại sao Tiêu Tiêu vẫn muốn cậu đi cùng với cô khi hai người đã đường ai nấy đi.
“Không thể là người khác được sao?”
“Không. Vì em chỉ có một mình anh là bạn, những người khác làm bạn với em chỉ vì em là hot girl.”
Lời Tiêu Tiêu nói quả thật không sai. Vì cô là một hot girl nên có rất nhiều bạn nam trong trường theo đuổi. Trước đó, cô cũng từng nói với cậu về bạn bè cô có rất ít bạn khác giới lý do thì cậu cũng đã biết. Thanh Hòa rơi vào trầm tư, cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận lời mời của cô.
“Tôi sẽ đi nhưng đây là lần cuối cùng. Về sau, tôi muốn cô công khai bản thân độc thân trên mạng xã hội để mọi người biết chúng ta đã chia tay được chứ.”
“Đương nhiên rồi. Em sẽ làm điều đấy.”
Tiêu Tiêu mỉm cười, hứa suông với Thanh Hòa.
Khi đến ngày đi dự tiệc cùng với Tiêu Tiêu, Thanh Hòa có nhắn tin cho Y Bình. Nhưng vì sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung nên cậu không nói bản thân đi dự tiệc cùng với Tiêu Tiêu mà chỉ nói với cô ra ngoài cùng một người bạn.
Đêm đó, cậu cùng với Tiêu Tiêu đến dự bữa tiệc của bạn cô ta. Bạn của Tiêu Tiêu nhìn thấy cô ta và Thanh Hòa đến thì vui mừng ra chào đón. Buổi tiệc cũng không có nhiều người, chủ yếu là những người bạn chơi thân của bạn cô ta.
“Cặp đôi trai tài gái sắc đã đến rồi đây. Cảm ơn hai cậu đến nha.”
Cô gái lấy hai ly rượu đưa cho Thanh Hòa và Tiêu Tiêu. Nhìn ly rượu, Thanh Hòa từ chối.
“Tôi không uống rượu.”
”...Sao vậy?”
Tiêu Tiêu thấy Thanh Hòa không chịu nhận, cô ta khẽ nói nhỏ với cậu.
“Chỉ là rượu trái cây thôi, không sao đâu. Anh nhận lấy để bạn em không bị mất mặt được không?”
“...”
Cậu cúi đầu xuống nhìn Tiêu Tiêu không nói gì, Thanh Hòa miễn cưỡng cầm lấy ly rượu. Lúc này, cô gái kia mỉm cười hài lòng. Cô ta nhìn sang Tiêu Tiêu nháy mắt.
“Ly rượu đã cầm trên tay rồi, giờ hãy cùng nhau cụng ly thôi nào.”
Cô gái đưa ly rượu về phía Thanh Hòa mời cậu, liền một hơi uống hết ly rượu. Thanh Hòa cũng không thể để mất mặt trước một cô gái, cậu cầm ly rượu trên tay uống hết trong một lần như đáp trả lại.
Tiêu Tiêu đứng bên cạnh khẽ mỉm cười đắc ý.
“Rượu đã uống xong, giờ chúng ta đi vào trong nào.”
Bạn của Tiêu Tiêu nhiệt tình mời họ đi vào trong. Thanh Hòa đi vào bên trong bữa tiệc nhưng cậu chỉ đi được một lúc thì cảm thấy khó chịu. Nhiệt độ cơ thể đột nhiên thay đổi một cách bất thường. Cậu tìm một góc ở bữa tiệc ngồi xuống nghỉ ngơi, trong đầu lại suy nghĩ.
“Mình chỉ uống có một chút rượu trái cây thôi, tại sao lại khó chịu thế này. Chẳng lẽ tủ lượng của mình lại tệ đến vậy.”
Khi ấy, Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Thanh Hòa. Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai cậu, thì thầm vào tai Thanh Hòa:
“Anh có sao không?”
“Tôi…”
Hơi thở nóng hổi của Tiêu Tiêu truyền đến tai khiến cậu càng thấy khó chịu hơn. Thanh Hòa đẩy Tiêu Tiêu ra, cậu đứng dậy vội đi ra ngoài.
“Tôi muốn đi về.”
Thấy biểu hiện của Thanh Hòa, Tiêu Tiêu liền nở nụ cười hài lòng. Cô ta vội chạy theo đỡ lấy cậu.
“Thanh Hòa, có phải anh sai rồi không. Để em đưa anh về nhé.”
Chiếc xe taxi sớm đã được Tiêu Tiêu gọi từ trước, cô ta dìu Thanh Hòa vào trong xe. Sau đó, chiếc xe chạy đến nơi mà cô ta đã nói trước đó.
Ở trên đường lúc này, Y Bình và Nguyên Móm đang đi bộ trên đường cùng nhau để tìm cảm hứng viết luận văn sắp tới của bọn họ. Đi được một lúc, Y Bình thấy có một quán ăn vặt ven đường, cái bụng be bé của cô bắt đầu kêu lên. Y Bình cười nhìn sang Nguyên Móm nhướng mày với cậu ta, cô cười hề hề.
“Ông ơi, đằng kia bán cái gì mà thơm thế. Thơm nứt mũi luôn ý.”
Hiểu được ý của Y Bình, cậu ta thở dài nói:
“Bà muốn ăn đúng không?”
Nghe câu hỏi của Nguyên Móm, Y Bình đương nhiên gật đầu rồi. Ánh mắt lấp lánh mong chờ câu trả lời của cậu ta.
“Bà đi làm luận văn hay đi ăn đây.”
“Cả hai.”
Cô tham lam giơ hai ngón tay của mình lên. Nguyên Móm cũng bất lực với cô, cậu ta cũng không biết gì để nói nữa, đành phải dẫn cô đi vào bên trong quán.
“Ăn ít thôi đấy, tối rồi.”
“Ừm, tui biết mà.”
Cô lung tung chạy vào bên trong trước Nguyên Móm. Cậu ta lắc đầu đi vào sau. Nhưng đang đi thì cậu ta vô tình thấy một chiếc xe taxi đậu trước cửa khách sạn. Nguyên Móm cũng không có suy nghĩ gì, định đi vào trong. Ấy mà, người từ trong xe bước ra lại là Tiêu Tiêu. Bên cạnh, cậu ta còn thấy có cả Thanh Hòa. Cậu ta còn tưởng bản thân bị hoa mắt nên lấy tay dụi. Xong, cậu ta lấy cả hai tay mình để mở to con mắt ra hơn xem cho thật kĩ.
“Này!”
Đột nhiên, Y Bình xuất hiện từ phía sau. Cô vỗ năm ngón tay của mình vào lưng của Nguyên Móm làm cậu ta giật bắn mình.
“Trời ưi! Bà làm cái gì vậy?”
“Cái này tui hỏi ông mới đúng. Kêu ăn mà đứng ở đây hoài là sao. Có đi ăn không thì bảo?”
Cô chống tay lên hông mình ra vẻ chị đại.
Thấy cô hung dữ, Nguyên Móm cũng không giấu mà nói cho cô biết cậu ta vừa mới nhìn thấy Thanh Hòa. Nghe xong câu này, Y Bình há hốc mồm hỏi lại.
“Thanh Hòa đi vào khách sạn cùng với Tiêu Tiêu! Ông có chắc không?”
Cô nghi ngờ nhìn Nguyên Móm dò xét.
“Tui có gạt bà bao giờ chưa. Chẳng phải hai người có định vị trong điện thoại của nhau à. Sao bà không mở lên mà xem, đúng sai sẽ biết thôi.”
”Ờ ha, để tui xem.”
Y Bình lấy trong túi ra chiếc điện thoại, cô nhanh chóng mở định vị lên. Trên điện thoại, quả thật định vị của Thanh Hòa đang ở đây. Y Bình cảm thấy sốc, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn. Trong đầu cô liền đặt ra một câu hỏi.
"Tại sao Thanh Hoà lại ở đây? Cậu ấy còn đến cùng với Tiêu Tiêu. Chẳng phải hai người đã chia tay nhau rồi ư! Trước đó Thanh Hoà đã nói mình, ra bên ngoài cùng với bạn. Vậy người bạn đó chính là Tiêu Tiêu ư!"
Lúc này, Y Bình cảm thấy bối rối. Cô cầm điện thoại nhưng không biết phải làm sao cả.
"Thanh Hoà đi vào trong đó với cô gái khác bà vẫn đứng ở đây được à. "
Nguyên Móm nhìn Y Bình đang bị cắm sừng, trong lòng cậu ta lại đau nhói. Dù biết việc này sẽ giúp cậu ta có cơ hội cướp lấy Y Bình về tay mình. Nhưng so với việc cướp cô thì Nguyên Móm lại càng nghĩ đến cảm xúc của cô hơn.
Một người khi yêu, họ chỉ muốn nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc, vui vẻ. Chẳng ai muốn nhìn khóc họ đau khổ, tuyệt vọng cả.
"Nhưng tui biết làm gì đây!"
Y Bình đứng ngây người ra như một thân cây. Đây là lần đầu bị cắm sừng, cũng là lần đầu cô yêu một người. Cho dù có coi rất nhiều bộ phim ngôn tình nhưng khi đối mặt với chính vấn đề của mình, cô lại không thể nghĩ ra được gì. Giống như bộ não của cô đã ngừng hoạt động tạm thời.
Nguyên Móm đứng bên cạnh ngje Y Bình nói thế thì bức xúc. Cậu ta không thể để Y Bình phải chịu tổn thương từ Thanh Hoà.
"Đi theo tui, tui sẽ cùng bà đi gặp Thanh Hoà để giải thích cho rõ ràng. "
Cậu ta nắm lấy ta Y Bìn kéo đi.
Vì bị kéo đi đột ngột, cô hỏi Nguyên Móm muốn kéo cô đi đâu.
"Đương nhiên là vào nơi Thanh Hoà đang ở."
Bên trong khách sạn, Tiêu Tiêu dìu Thanh Hoà đi vào phòng. Cô ta đưa cậu đến giường thì để cậu nằm xuống.
Khi ấy, Thanh Hoà cảm thấy khó chịu đến cực hạn. Cậu mơ mơ màng màng nhìn Tiêu Tiêu trước mặt nhưng lại thấy gương mặt của Y Bình hiện ra. Thanh Hoà giơ bàn tay của mình lên sờ vào má Tiêu Tiêu. Trong mơ màng, cậu gọi tên của cô.
"Y Bình!"
"..."
Tiêu Tiêu đang cảm thấy hưng phấn nhưng khi nghe cậu gọi tên của Y Bình thì tối sầm mặt lại. Cái tên Y Bình làm cô ta căm ghét đến tận xương tủy. Lần trước, vì cô thả ổ kiến vàng mà hại mặt của cô ta bị cắn đến sưng tấy. Chưa hết, khắp người còn bị đỏ ửng, khiến cô ta phải nghỉ học để điều trị nó. Nhưng vì muốn có được Thanh Hoà, Tiêu Tiên phải cố gắng nhẫn nhịn.
"Thanh Hoà, em yêu anh."
"Tớ cũng yêu cậu."
Cô ta chủ động hôn lấy Thanh Hoà. Bây giờ, Thanh Hoà đã không còn kiểm soát được hành động của mình. Cậu cũng đáp trả lại nụ hôn của Tiêu Tiêu một cách nồng nhiệt. Sau đó, Tiêu Tiêu bắt đầu lần mò xuống người của Thanh Hoà. Cô ta cởi từng nút áo của cậu ra. Động tác rất nhanh nhẹn, chỉ trong giây lát đã tháo hết toàn bộ nút áo trên người Thanh Hoà. Hai người rời khỏi đôi môi của nhau, nhưng vì tác dụng của thuốc quá mạnh khiến cậu không thể kìm chế được. Thanh Hoà trực tiếp lật người cô ta xuống giường. Bỗng nhiên chuông điện thoại của trong túi của Thanh Hoà reo lên. Nhờ có tiếng chuông làm cậu có chút tỉnh táo. Thanh Hoà thò tay vào lấy chiêwc điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình để tên Y Bình.
"Y Bình???"
Cậu thấy có gì đó sai sai. Chẳng phải Y bình đang ở trước mặt của cậu ư! Thanh Hoà nhìn người dưới giường nhưng vì không bật đèn nên ánh sáng không mạnh để cậu nhìn thấy rõ. Với cả, men thuốc trong cơ thể làm đầu óc cậu mơ hồ.
Nhìn thấy biểu hiện của Thanh Hoà, Tiêu Tiêu sợ mọi chuyện sẽ bại lộ. Cô ta cầm lấy chiếc điện của cậu ném qua một bên.
"Thanh Hoà, hãy hôn em đi."
Lời nói của Tiêu Tiêu giống như ngồi thuốc dẫn, Thanh Hoà ngoan ngoãn mà làm theo lời của cô ta. Cậu cúi đầu xuống gặm lấy đôi môi của Tiêu Tiêu. Cảm giác luồng điện chạy qua người, một nam một nữ quấn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.