Chương 44: Thế thì tớ miễn cưỡng tin cậu lần này đấy nhé.
LãoLão
27/03/2023
Vài ngày sau đó, Y Bình đưa số tiền năm mươi triệu của mình cho Như Mai.
“Cậu cầm lấy số tiền này trả cho bọn chúng đi nhé.”
”Cảm ơn cậu Y Bình, khi nào có tiền tớ nhất định sẽ trả lại cho cậu.”
Nhận lấy số tiền mà Y Bình đưa cho, Như Mai đem chúng đi trả cho bọn côn đồ mà cô ta nợ tiền. Sau khi trả hết số nợ ấy, Như Mai không còn đến phục vụ cho bọn côn đồ nữa. Mà việc này đều nhờ có Y Bình giúp đỡ. Vì muốn cảm ơn cô tử tế, Như Mai đã hẹn Y Bình đi uống nước.
Trên một vỉa hè ven đường, Y Bình và Như Mai ngồi trong quán nước nói chuyện với nhau.
“Y Bình, cảm ơn cậu đã giúp tớ. Tớ không biết lấy gì để cảm ơn cậu cả.”
“Có gì đâu, khi nào cậu kiếm được tiền thì trả lại cho tớ. Chúng ta là đang giao dịch với nhau, tớ không có cho cậu đâu mà cậu cứ nói lời cảm ơn với tớ hoài.”
“Tớ hiểu, nhưng trong lòng tớ cảm thấy khó chịu. Nếu tớ không cảm ơn cậu một cách đoàng hoàng thì tớ không thể nào yên tâm được.”
“Được được, tớ chấp nhận lời cảm ơn của cậu đấy. Không nói chuyện này nữa, bây giờ cậu làm gì ngoài việc học.”
Nghe Y Bình hỏi, Như Mai cũng thành thật nói với cô.
“Tớ xin vào mấy cửa hàng tiện lợi để bán kiếm thêm thu nhập. Còn nhiều thời gian thì tớ sẽ đi đến mấy quán cơm hoặc mấy quán nước để làm thêm. Chỉ cần có tiền thì cái gì tớ cũng có thể làm.”
Những lời nói của Như Mai làm Y Bình có chút cảm động. Một học sinh cuối cấp, vừa áp lực về việc học vừa áp lực về tiền bạc. Cô gái mới đủ mười tám tuổi phải làm việc vất vả thay vì vô tư vô lo học hành giống như những bạn học cùng chan lứa khác.Lúc này, Y Bình cảm thấy thật may mắn khi sinh ra trong một gia đình tuy không khá giả nhưng có đủ cái ăn cái mặc, không phải làm việc vất vả. Bất giác, cô nhìn xuống đôi bàn tay chai sạn của Như Mai rồi nhìn vào bàn tay mềm mại của mình. Đúng là con người ở hai hoàn cảnh khác nhau thì mọi thứ cũng khác nhau hoàn toàn.
Y Bình quan tâm hỏi Như Mai:
“Thế nhiêu đấy tiền có đủ dùng không? Sau khi học xong cậu có ý định sẽ đi học tiếp không?”
Nghe Y bình nói, Như Mai cười nhạt nhìn cô.
“Cậu thấy cuộc sống của tớ cơm lo ba bữa còn chưa xong. Tớ làm sao lo nổi việc đi học đây. Đậu tốt nghiệp đã là tốt cho tớ lắm rồi.”
”Ờ, vậy học xong cậu nên tìm cho mình một công việc ổn định đi. Cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn, đừng làm mấy loại công việc bán thời gian mà không được bao nhiêu tiền.”
“Ừm. Cậu cho tớ số điện thoại của cậu được không?”
Đột nhiên, Như Mai lại xin số điện thoại của Y Bình làm cô khá bất ngờ.
“Cậu xin số điện thoại của tớ làm gì?”
“Để tớ có thể liên lạc với cậu khi cần.”
“À!”
Hiểu ra vấn đề, Y Bình lấy cây viết ra viết số điện thoại của mình lên giấy rồi đưa nó cho Như Mai. Cô vui vẻ nói:
“Đây là số điện thoại của tớ, khi nào cần hãy gọi vào số này nha.”
“Được, hai năm nữa tớ sẽ gọi cho cậu.”
”Hửm!! Cái gì hai năm?”
Y Bình có chút ngạc nhiên, cô nhíu mày nhìn Như Mai. Tại sao cô ta lại bảo “hai năm “ nữa mới gọi cho cô? Chẳng lẽ trong năm này, họ không được liên lạc với nhau hay sao.
“Thì tớ dự định hai năm nữa mới kiếm đủ số tiền trả cho cậu. Hay là cậu không muốn tớ trả lại số tiền đó.”
“Không, tớ có nói gì đâu.”
Y Bình liền lắc đầu lia lịa. Tiền đương nhiên cô phải lấy lại rồi. Số tiền ấy là số tiền mà cô vất vả mới để được. Cô định sau khi tốt nghiệp sẽ dùng số tiền ấy để học tiếp. Bây giờ, cô đã đưa nó cho Như Mai mượn.
Thấy Y Bình biểu hiện giống như một đứa con nít khi bị đe dọa. Trông biểu hiện ấy thật dễ thương. Như Mai không khỏi buồn cười nhưng cô ta cố kìm nén không dám bật cười trước mặt Y Bình.
“Không có thì tốt.”
Từ phía xa xa, ở một gốc cây nọ. Thanh Hòa và Thanh Trúc đang đứng núp ở trong gốc, nghiêng đầu ra nhìn Y Bình và Như Mai đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Thanh Trúc đứng ở đây nhìn thấy họ vui vẻ thì cô ấy liền không vui. Mấy ngày gần đây, Y Bình thường hay tránh mặt cô ấy để làm chuyện riêng. Thanh Trúc nhiều lần muốn biết nhưng Y Bình lại không chịu nói. Cho nên, Thanh Trúc cũng không ép cô nữa. Nhưng như vậy, không có nghĩa là Thanh Trúc không tự đi tìm hiểu. Được biết, Y Bình và cô gái Như Mai mà lần trước cô ấy nhìn thấy cô ta bị đám côn đồ bắt nạt. Hai người đó không biết từ lúc nào mà lại thân nhau đến vậy làm cô ấy có chút ghen tỵ.
Thanh Trúc khều áo Thanh Hòa nói:
“Y Bình nói chuyện gì với cô ta mà trông họ vui dữ vậy?”
”Cậu hỏi tớ chẳng lẽ tớ đi hỏi cái cây. Bọn họ nói gì làm sao tớ biết được.”
Thanh Hòa nhúng vai đáp, cậu có phải thần thánh đâu mà muốn biết gì thì biết.
“Hỏi cậu thật là vô nghĩa.”
Lời nói của Thanh Hòa, Thanh Trúc đang bực càng làm bực thêm. Với tình hình hiện tại, cô ấy muốn chạy đến chỗ bọn họ để xem họ nói gì với nhau.
“Y Bình cũng thật là. Cậu ta có làm gì với ai cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ. Việc có bạn mới cũng không nói với chúng ta lời nào, phải đợi bản thân chúng ta tự đi tìm tòi.”
Thanh Trúc ôm thân cây mà than vãn.
“Nói linh tinh gì thế! Y Bình không nói việc có bạn mới chắc do cậu ấy bận hoặc là quên, chuyện này cũng bình thường thôi.”
“Cậu biết gì đâu mà nói. Y Bình có người mới rồi, cậu ta chắc đã quên sự hiện diện của chúng ta mất rồi.”
Thanh Hòa bức xúc búng tay vào trán Thanh Trúc. Cậu không hiểu mấy cô gái thời nay đang nghĩ cái gì.
“Cậu đừng nghĩ ai cũng giống nhau. Người khác thì tớ không biết nhưng Y Bình thì tớ rõ hơn cậu. Cậu ấy sẽ không phân biệt bạn mới bạn cũ.”
Nghe thấy những lời nói đầy tự tin của Thanh Hòa, Thanh Trúc kinh ngạc mở đôi mắt to hơn một chút nhìn Thanh Hòa.
“Cậu có chắc Y Bình không phải người như vậy không?”
”Thời gian tớ và Y Bình ở bên nhau còn nhiều hơn lúc cậu chuyển đến đây.”
Thanh Hòa hùng hổ nói.
“Thế thì tớ miễn cưỡng tin cậu lần này đấy nhé.”
Sự kiên định của Thanh Hòa, Thanh Trúc cũng an tâm hơn phần nào. Cô ấy xoay người định rời đi, nhưng Thanh Hòa nắm lấy tay của cô ấy lại. Cậu ngạc nhiên hỏi:
“Cậu định đi đâu?”
“Thì về nhà chứ còn đi đâu. Go home!”
”Cậu định vậy mà đi về nhà ha.”
“Không về nhà thì làm gì ở đây.”
“Ơ, sao con người cậu lại lật lọng như thế. Người kéo tớ đến đây cũng là cậu, bây giờ rời đi cũng là cậu. Cậu phải nói gì cho hợp lý chứ.”
Thanh Hòa uất ức nhìn Thanh Trúc.
Lúc đầu, đáng lý cậu đã ghé vào thư viện để đọc sách nhưng Thanh Trúc từ đâu chạy đến bên cậu. Lúc đó, cô ấy vừa chạy tới đã thở hổn hển cứ như bị chó rượt. Đột nhiên, cô ấy nói Y Bình đi hẹn hò với người lạ bảo cậu phải cùng cô ấy đi đến đó. Vì tin tức này có phần đáng nghi và cậu cũng hơi tò mò nên đã cùng Thanh Trúc đi đến đây. Kết quả là, Y Bình chỉ nói chuyện với một cô gái không có gì đặc biệt hơn. Lâu lâu lại nở nụ cười. Nó chỉ vỏn vẹn có thế thôi mà Thanh Trúc lại làm quá lên. Hại cậu phải tốn thời gian ở đây một cách vô bổ. Sau đó, cô ấy lại muốn quay về.
Thấy thái độ bực tức của Thanh Hòa, Thanh Trúc nghiêm túc nói:
“Cậu vừa mới bảo với tớ là tin cậu. Tớ đã chấp nhận tin tưởng cậu thì tớ mới quay về. Với lại, Y Bình đang nói chuyện với cô gái đó, còn chúng ta thì không phải kẻ rình mò người khác nên tớ quay về. Cậu còn ý kiến gì không?”
”Cậu…”
Thanh Hòa cứng họng không thể nói được lời nào. Lời lẽ của Thanh Trúc quá hợp lí, cậu cũng không phải kẻ ngang ngược mà đứng đây cãi cố với cô ấy làm gì. Thanh Hòa thở dài một hơi.
“Không rình mò người khác nữa thì về.”
Ngày hôm sau đến lớp, Thanh Trúc luôn quấn lấy Y Bình không rời. Tuy cô ấy cứ nhìn Y Bình chằm chằm như muốn nói gì với cô nhưng khi cô lên tiếng thì cô ấy lại lắc đầu. Mà sự việc đó lại lập đi lập lại nhiều lần khiến Y Bình không được thoải mái. Cô không chịu được nữa liền lên tiếng nói:
“Giờ cậu muốn gì hả Thanh Trúc?”
Thanh Trúc đưa bộ mặt ngây thơ của mình ra, cô ấy vờ như không hiểu Y Bình đang nói về vấn đề gì.
“Cậu nói gì vậy Bình Bình.”
“Cậu mới là người muốn nói gì đấy. Từ sáng đến giờ cậu cứ nhìn tớ chăm chú như tớ đang là tội nhân hàng đầu thế giới. Cậu có gì thì nói chứ đừng có biểu hiện đó, tớ không thích điều ấy.”
“Vậy sao. Nếu cậu đã nói vậy, tại sao cậu không chịu tình nguyện nói những gì mà cậu làm để tớ không phải chủ động hỏi.”
”Nhưng tớ có biết cậu đang muốn hỏi cái gì đâu!”
Y Bình nhúng vai, cô không biết gì để nói với Thanh Trúc cả.
“Chiếc mũi của cậu sẽ dài ra nếu cậu noi dối đấy. Không được nói dối nghe chưa.”
Thanh Trúc đưa ngón tay của mình chạm nhẹ vào mũi Y Bình mà mắng yêu.
“Tớ nói dối cái gì? Cậu nói rõ hơn đi.”
Mặc dù Thanh Trúc đã nói mé mé nhưng Y Bình lại không hiểu vấn đề của câu chuyện. Cô không biết Thanh Trúc đang ám chỉ điều gì với cô. Y Bình chau mày khó chịu.
“Cậu giả ngốc hay thật đấy, làm tớ muốn phát điên lên.”
“????”
Một loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu của Y Bình. Điều này làm Thanh Trúc bất lực, cô ấy bắt buộc phải nói:
“Được rồi, cậu nói tớ nghe dạo gần đây cậu đã qua lại với ai.”
“Tớ sao. Tớ…”
Đột nhiên, Y Bình ngập ngừng không nói ra. Cô không biết có nên nói về chuyện của Như Mai không. Chẳng biết phản ứng của Thanh Trúc như thế nào khi nghe cô nhắc đến cô ta.
“Thì tớ đi gặp cô gái hôm đó.”
“Cậu cầm lấy số tiền này trả cho bọn chúng đi nhé.”
”Cảm ơn cậu Y Bình, khi nào có tiền tớ nhất định sẽ trả lại cho cậu.”
Nhận lấy số tiền mà Y Bình đưa cho, Như Mai đem chúng đi trả cho bọn côn đồ mà cô ta nợ tiền. Sau khi trả hết số nợ ấy, Như Mai không còn đến phục vụ cho bọn côn đồ nữa. Mà việc này đều nhờ có Y Bình giúp đỡ. Vì muốn cảm ơn cô tử tế, Như Mai đã hẹn Y Bình đi uống nước.
Trên một vỉa hè ven đường, Y Bình và Như Mai ngồi trong quán nước nói chuyện với nhau.
“Y Bình, cảm ơn cậu đã giúp tớ. Tớ không biết lấy gì để cảm ơn cậu cả.”
“Có gì đâu, khi nào cậu kiếm được tiền thì trả lại cho tớ. Chúng ta là đang giao dịch với nhau, tớ không có cho cậu đâu mà cậu cứ nói lời cảm ơn với tớ hoài.”
“Tớ hiểu, nhưng trong lòng tớ cảm thấy khó chịu. Nếu tớ không cảm ơn cậu một cách đoàng hoàng thì tớ không thể nào yên tâm được.”
“Được được, tớ chấp nhận lời cảm ơn của cậu đấy. Không nói chuyện này nữa, bây giờ cậu làm gì ngoài việc học.”
Nghe Y Bình hỏi, Như Mai cũng thành thật nói với cô.
“Tớ xin vào mấy cửa hàng tiện lợi để bán kiếm thêm thu nhập. Còn nhiều thời gian thì tớ sẽ đi đến mấy quán cơm hoặc mấy quán nước để làm thêm. Chỉ cần có tiền thì cái gì tớ cũng có thể làm.”
Những lời nói của Như Mai làm Y Bình có chút cảm động. Một học sinh cuối cấp, vừa áp lực về việc học vừa áp lực về tiền bạc. Cô gái mới đủ mười tám tuổi phải làm việc vất vả thay vì vô tư vô lo học hành giống như những bạn học cùng chan lứa khác.Lúc này, Y Bình cảm thấy thật may mắn khi sinh ra trong một gia đình tuy không khá giả nhưng có đủ cái ăn cái mặc, không phải làm việc vất vả. Bất giác, cô nhìn xuống đôi bàn tay chai sạn của Như Mai rồi nhìn vào bàn tay mềm mại của mình. Đúng là con người ở hai hoàn cảnh khác nhau thì mọi thứ cũng khác nhau hoàn toàn.
Y Bình quan tâm hỏi Như Mai:
“Thế nhiêu đấy tiền có đủ dùng không? Sau khi học xong cậu có ý định sẽ đi học tiếp không?”
Nghe Y bình nói, Như Mai cười nhạt nhìn cô.
“Cậu thấy cuộc sống của tớ cơm lo ba bữa còn chưa xong. Tớ làm sao lo nổi việc đi học đây. Đậu tốt nghiệp đã là tốt cho tớ lắm rồi.”
”Ờ, vậy học xong cậu nên tìm cho mình một công việc ổn định đi. Cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn, đừng làm mấy loại công việc bán thời gian mà không được bao nhiêu tiền.”
“Ừm. Cậu cho tớ số điện thoại của cậu được không?”
Đột nhiên, Như Mai lại xin số điện thoại của Y Bình làm cô khá bất ngờ.
“Cậu xin số điện thoại của tớ làm gì?”
“Để tớ có thể liên lạc với cậu khi cần.”
“À!”
Hiểu ra vấn đề, Y Bình lấy cây viết ra viết số điện thoại của mình lên giấy rồi đưa nó cho Như Mai. Cô vui vẻ nói:
“Đây là số điện thoại của tớ, khi nào cần hãy gọi vào số này nha.”
“Được, hai năm nữa tớ sẽ gọi cho cậu.”
”Hửm!! Cái gì hai năm?”
Y Bình có chút ngạc nhiên, cô nhíu mày nhìn Như Mai. Tại sao cô ta lại bảo “hai năm “ nữa mới gọi cho cô? Chẳng lẽ trong năm này, họ không được liên lạc với nhau hay sao.
“Thì tớ dự định hai năm nữa mới kiếm đủ số tiền trả cho cậu. Hay là cậu không muốn tớ trả lại số tiền đó.”
“Không, tớ có nói gì đâu.”
Y Bình liền lắc đầu lia lịa. Tiền đương nhiên cô phải lấy lại rồi. Số tiền ấy là số tiền mà cô vất vả mới để được. Cô định sau khi tốt nghiệp sẽ dùng số tiền ấy để học tiếp. Bây giờ, cô đã đưa nó cho Như Mai mượn.
Thấy Y Bình biểu hiện giống như một đứa con nít khi bị đe dọa. Trông biểu hiện ấy thật dễ thương. Như Mai không khỏi buồn cười nhưng cô ta cố kìm nén không dám bật cười trước mặt Y Bình.
“Không có thì tốt.”
Từ phía xa xa, ở một gốc cây nọ. Thanh Hòa và Thanh Trúc đang đứng núp ở trong gốc, nghiêng đầu ra nhìn Y Bình và Như Mai đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Thanh Trúc đứng ở đây nhìn thấy họ vui vẻ thì cô ấy liền không vui. Mấy ngày gần đây, Y Bình thường hay tránh mặt cô ấy để làm chuyện riêng. Thanh Trúc nhiều lần muốn biết nhưng Y Bình lại không chịu nói. Cho nên, Thanh Trúc cũng không ép cô nữa. Nhưng như vậy, không có nghĩa là Thanh Trúc không tự đi tìm hiểu. Được biết, Y Bình và cô gái Như Mai mà lần trước cô ấy nhìn thấy cô ta bị đám côn đồ bắt nạt. Hai người đó không biết từ lúc nào mà lại thân nhau đến vậy làm cô ấy có chút ghen tỵ.
Thanh Trúc khều áo Thanh Hòa nói:
“Y Bình nói chuyện gì với cô ta mà trông họ vui dữ vậy?”
”Cậu hỏi tớ chẳng lẽ tớ đi hỏi cái cây. Bọn họ nói gì làm sao tớ biết được.”
Thanh Hòa nhúng vai đáp, cậu có phải thần thánh đâu mà muốn biết gì thì biết.
“Hỏi cậu thật là vô nghĩa.”
Lời nói của Thanh Hòa, Thanh Trúc đang bực càng làm bực thêm. Với tình hình hiện tại, cô ấy muốn chạy đến chỗ bọn họ để xem họ nói gì với nhau.
“Y Bình cũng thật là. Cậu ta có làm gì với ai cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ. Việc có bạn mới cũng không nói với chúng ta lời nào, phải đợi bản thân chúng ta tự đi tìm tòi.”
Thanh Trúc ôm thân cây mà than vãn.
“Nói linh tinh gì thế! Y Bình không nói việc có bạn mới chắc do cậu ấy bận hoặc là quên, chuyện này cũng bình thường thôi.”
“Cậu biết gì đâu mà nói. Y Bình có người mới rồi, cậu ta chắc đã quên sự hiện diện của chúng ta mất rồi.”
Thanh Hòa bức xúc búng tay vào trán Thanh Trúc. Cậu không hiểu mấy cô gái thời nay đang nghĩ cái gì.
“Cậu đừng nghĩ ai cũng giống nhau. Người khác thì tớ không biết nhưng Y Bình thì tớ rõ hơn cậu. Cậu ấy sẽ không phân biệt bạn mới bạn cũ.”
Nghe thấy những lời nói đầy tự tin của Thanh Hòa, Thanh Trúc kinh ngạc mở đôi mắt to hơn một chút nhìn Thanh Hòa.
“Cậu có chắc Y Bình không phải người như vậy không?”
”Thời gian tớ và Y Bình ở bên nhau còn nhiều hơn lúc cậu chuyển đến đây.”
Thanh Hòa hùng hổ nói.
“Thế thì tớ miễn cưỡng tin cậu lần này đấy nhé.”
Sự kiên định của Thanh Hòa, Thanh Trúc cũng an tâm hơn phần nào. Cô ấy xoay người định rời đi, nhưng Thanh Hòa nắm lấy tay của cô ấy lại. Cậu ngạc nhiên hỏi:
“Cậu định đi đâu?”
“Thì về nhà chứ còn đi đâu. Go home!”
”Cậu định vậy mà đi về nhà ha.”
“Không về nhà thì làm gì ở đây.”
“Ơ, sao con người cậu lại lật lọng như thế. Người kéo tớ đến đây cũng là cậu, bây giờ rời đi cũng là cậu. Cậu phải nói gì cho hợp lý chứ.”
Thanh Hòa uất ức nhìn Thanh Trúc.
Lúc đầu, đáng lý cậu đã ghé vào thư viện để đọc sách nhưng Thanh Trúc từ đâu chạy đến bên cậu. Lúc đó, cô ấy vừa chạy tới đã thở hổn hển cứ như bị chó rượt. Đột nhiên, cô ấy nói Y Bình đi hẹn hò với người lạ bảo cậu phải cùng cô ấy đi đến đó. Vì tin tức này có phần đáng nghi và cậu cũng hơi tò mò nên đã cùng Thanh Trúc đi đến đây. Kết quả là, Y Bình chỉ nói chuyện với một cô gái không có gì đặc biệt hơn. Lâu lâu lại nở nụ cười. Nó chỉ vỏn vẹn có thế thôi mà Thanh Trúc lại làm quá lên. Hại cậu phải tốn thời gian ở đây một cách vô bổ. Sau đó, cô ấy lại muốn quay về.
Thấy thái độ bực tức của Thanh Hòa, Thanh Trúc nghiêm túc nói:
“Cậu vừa mới bảo với tớ là tin cậu. Tớ đã chấp nhận tin tưởng cậu thì tớ mới quay về. Với lại, Y Bình đang nói chuyện với cô gái đó, còn chúng ta thì không phải kẻ rình mò người khác nên tớ quay về. Cậu còn ý kiến gì không?”
”Cậu…”
Thanh Hòa cứng họng không thể nói được lời nào. Lời lẽ của Thanh Trúc quá hợp lí, cậu cũng không phải kẻ ngang ngược mà đứng đây cãi cố với cô ấy làm gì. Thanh Hòa thở dài một hơi.
“Không rình mò người khác nữa thì về.”
Ngày hôm sau đến lớp, Thanh Trúc luôn quấn lấy Y Bình không rời. Tuy cô ấy cứ nhìn Y Bình chằm chằm như muốn nói gì với cô nhưng khi cô lên tiếng thì cô ấy lại lắc đầu. Mà sự việc đó lại lập đi lập lại nhiều lần khiến Y Bình không được thoải mái. Cô không chịu được nữa liền lên tiếng nói:
“Giờ cậu muốn gì hả Thanh Trúc?”
Thanh Trúc đưa bộ mặt ngây thơ của mình ra, cô ấy vờ như không hiểu Y Bình đang nói về vấn đề gì.
“Cậu nói gì vậy Bình Bình.”
“Cậu mới là người muốn nói gì đấy. Từ sáng đến giờ cậu cứ nhìn tớ chăm chú như tớ đang là tội nhân hàng đầu thế giới. Cậu có gì thì nói chứ đừng có biểu hiện đó, tớ không thích điều ấy.”
“Vậy sao. Nếu cậu đã nói vậy, tại sao cậu không chịu tình nguyện nói những gì mà cậu làm để tớ không phải chủ động hỏi.”
”Nhưng tớ có biết cậu đang muốn hỏi cái gì đâu!”
Y Bình nhúng vai, cô không biết gì để nói với Thanh Trúc cả.
“Chiếc mũi của cậu sẽ dài ra nếu cậu noi dối đấy. Không được nói dối nghe chưa.”
Thanh Trúc đưa ngón tay của mình chạm nhẹ vào mũi Y Bình mà mắng yêu.
“Tớ nói dối cái gì? Cậu nói rõ hơn đi.”
Mặc dù Thanh Trúc đã nói mé mé nhưng Y Bình lại không hiểu vấn đề của câu chuyện. Cô không biết Thanh Trúc đang ám chỉ điều gì với cô. Y Bình chau mày khó chịu.
“Cậu giả ngốc hay thật đấy, làm tớ muốn phát điên lên.”
“????”
Một loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu của Y Bình. Điều này làm Thanh Trúc bất lực, cô ấy bắt buộc phải nói:
“Được rồi, cậu nói tớ nghe dạo gần đây cậu đã qua lại với ai.”
“Tớ sao. Tớ…”
Đột nhiên, Y Bình ngập ngừng không nói ra. Cô không biết có nên nói về chuyện của Như Mai không. Chẳng biết phản ứng của Thanh Trúc như thế nào khi nghe cô nhắc đến cô ta.
“Thì tớ đi gặp cô gái hôm đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.