Bạn Thân Ơi, Mình Yêu Nhau Nhé
Chương 23: Cho con thời gian
Hách Liên Mạc Hân
11/01/2024
Tâm sự với Từ Thiên Phương một hồi, Vương Nhất Trì đã đưa ra quyết định của mình. Hôm nay anh xin phép về nhà sớm một chút, còn Từ Thiên Phương tiếp tục làm việc vì chưa đến giờ tan làm.
Vương Nhất Trì đi xe như bay về Vương Gia, vừa để xin thông tin từ anh trai Vương Kiên vừa nói với ba anh về cái chuyện anh kết hôn.
Dinh thự Vương Gia
Vương Nhất Trì chạy vào sảnh chính, không thấy ai trong nhà. Ông nội và ba cũng không có ở đây, anh chạy ra ngoài hoa viên cũng không thấy ai.
- " Kì lạ thật? Mọi người đi đâu hết rồi? "
- " Thiếu Gia, cậu về rồi ạ. "
Quản gia cất tiếng, cúi đầu chào Vương Nhất Trì.
- " Ông nội với ba cháu đâu rồi ạ? Sao mà không thấy ai ở đây hết vậy? "
- " Thưa Thiếu Gia, Cố Lão Gia hiện đang nghỉ ngơi trong phòng. Lão Gia đến Vương viên thăm Phu Nhân vẫn chưa về ạ, có lẽ khoảng một lát nữa Lão Gia sẽ về ạ. Thiếu Gia hôm nay về sớm hơn mọi khi, Nhị Thiếu Gia thì đã ra ngoài. "
- " Cháu biết rồi ạ, khi nào ba cháu về thì bác gọi cháu nhé. Cháu có chuyện quan trọng cần nói với ba. "
- " Vâng, Thiếu Gia. "
Vương Nhất Trì bước chân lên phòng, quản gia khẽ cúi người, ông không nói gì thêm.
- " Hôm nay về sớm, ba lại không có ở nhà. Đợi ba về, phải nói rõ ràng mới được. "
Nằm một mình trên chiếc giường lớn, Vương Nhất Trì cảm giác nó thật đơn độc. Anh muốn có một người con gái nằm bên cạnh anh, như vậy sẽ không còn sợ cô đơn nữa.
Khắc cốt ghi tâm dáng vẻ ấy, in hằn sâu trong tâm trí, ấy vậy mà chẳng thể tìm được người mình yêu. Nhưng có điều, những gì Vương Nhất Trì không muốn nó lại xảy đến với anh quá đột ngột. Anh không biết rằng cô gái ấy là em họ của Vương Khánh Linh, cháu gái anh mà cô chẳng hề thích anh, chẳng hề muốn bên cạnh anh dù chỉ một chút.
Khoảng một tiếng sau, tiếng gõ cửa của quản gia từ bên ngoài vọng vào.
- " Thiếu Gia, Lão Gia đã về rồi ạ. Ông ấy bảo cậu sang phòng của Lão Gia ạ. "
- " Vâng ạ, cháu sang ngay. Cháu cảm ơn bác. "
- " Vâng, Thiếu Gia. "
Quản gia của Vương Gia luôn vâng lời như thế, cẩn trọng trong mọi hành vi.
Vương Nhất Trì ngồi dậy, cởi áo bên người. Trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng, anh mau chóng chạy qua phòng của ba mình.
- " Ba, ba về lâu chưa? "
- " Ba mới đi thăm mẹ con về, hôm nay về sớm, có phải trong lòng đang có khúc mắc gì không? Chuyện kết hôn của con, ba không hối thúc. Vẫn muốn để cho con tự quyết. Nhưng mà Nhất Trì à, con đã 25 tuổi rồi. Thời gian 5 năm nữa, ba cho con từng ấy thời gian để chọn lựa, miễn sao con hài lòng và hạnh phúc. "
Người cha tóc đã điểm hoa râm, từ tốn nói. Cuộc đời ông đã sai lầm với sự ép buộc rồi, ông không thể để con ông như thế được. Vẫn nên làm những gì bản thân mình muốn.
- " Con không cần nhiều thời gian như vậy đâu ba, con sẽ giải quyết ổn thỏa. Trong năm tới, con sẽ kết hôn, ba đừng quá lo lắng. Con sẽ không khiến ba phiền lòng vì con đâu. "
Vương Nhất Trì nhìn ông Vương rồi nói, đúng như những gì mà Từ Thiên Phương đã nói với anh. Cha mẹ luôn muốn con cái yên bề gia thất, ba anh cũng như vậy. Dù kết hôn không tình yêu, anh vẫn chấp nhận.
- " Ba không mong cầu điều gì, kết hôn thì phải hạnh phúc. Đừng quá vội vã để rồi sau này nhìn lại, sẽ hối tiếc vì những chuyện đã qua. Hôn nhân là chuyện đại sự cả một đời người, ba càng không muốn vợ con là người không yêu con thật lòng mà chỉ ham vật chất. Gia đình chúng ta, cô gái nào cũng muốn gả vào nhưng có thật lòng yêu thương hay không, rất khó đoán. "
Vương Nhất Trì biết rõ, anh đương nhiên sẽ không rước người ham hư vinh vào Vương Gia rồi. Anh muốn yêu một người bình thường, không vì danh vị, quyền lực.
- " Con biết, chuyện của anh Kiên, con chứng kiến hết rồi, con sẽ nhìn người thật kĩ. Vứt bỏ thân thế, chắc chắn con sẽ tìm được một người yêu con, như chị Ngọc yêu anh Kiên vậy. Quan trọng vẫn là thời gian, con biết là chọn được người yêu mình hết lòng khó lắm ạ. "
- " Đúng vậy, con hiểu rõ là tốt. Nếu có thể quay lại trước kia, ba sẽ sửa sai cho mọi lỗi lầm của mình, đáng tiếc…thời gian trôi đi rồi, sẽ không bao giờ quay trở lại. "
Ông Vương ngậm ngùi nói, ông thật sự rất nhớ người vợ đã mất của mình.
- " Ba, con tin mẹ ở trên thiên đàng đã tha thứ cho ba rồi, mẹ con không hận ba nữa đâu. Vì mẹ cũng yêu ba rất nhiều, con nói thiệt đó. Ba yêu mẹ, mẹ cũng yêu ba nhiều lắm. Thời thế lúc đó với bây giờ không giống nhau, con hiểu cho ba mà. Không có ba và ông nội dốc hết sức mình vì Vương Gia, thì con và các anh cũng không tự quyết định hạnh phúc của bản thân được. Ba đừng tự dằn vặt rồi trách bản thân như vậy, chuyện đã qua hết rồi. "
Vương Nhất Trì dù khi ấy chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện riêng của ba mẹ, nhưng thật ra anh luôn nhìn thấy tất cả. Ba anh tuy xưng tôi với mẹ nhưng rất cưng sủng, yêu chiều mẹ anh. Chỉ cần mẹ anh thấy không vui, ba anh liền dẹp bỏ tất cả để về với bà. Đây không phải là tình yêu thì là gì chứ?
Tình yêu không phải thường đến rất đẹp sao? Kết hôn khi cả hai không có tình yêu, không yêu thì bắt đầu yêu. Có gì mà không được, chỉ cần cả hai người muốn bên cạnh nhau, ắt sẽ nảy sinh tình cảm với nhau thôi.
Vương Nhất Trì đi xe như bay về Vương Gia, vừa để xin thông tin từ anh trai Vương Kiên vừa nói với ba anh về cái chuyện anh kết hôn.
Dinh thự Vương Gia
Vương Nhất Trì chạy vào sảnh chính, không thấy ai trong nhà. Ông nội và ba cũng không có ở đây, anh chạy ra ngoài hoa viên cũng không thấy ai.
- " Kì lạ thật? Mọi người đi đâu hết rồi? "
- " Thiếu Gia, cậu về rồi ạ. "
Quản gia cất tiếng, cúi đầu chào Vương Nhất Trì.
- " Ông nội với ba cháu đâu rồi ạ? Sao mà không thấy ai ở đây hết vậy? "
- " Thưa Thiếu Gia, Cố Lão Gia hiện đang nghỉ ngơi trong phòng. Lão Gia đến Vương viên thăm Phu Nhân vẫn chưa về ạ, có lẽ khoảng một lát nữa Lão Gia sẽ về ạ. Thiếu Gia hôm nay về sớm hơn mọi khi, Nhị Thiếu Gia thì đã ra ngoài. "
- " Cháu biết rồi ạ, khi nào ba cháu về thì bác gọi cháu nhé. Cháu có chuyện quan trọng cần nói với ba. "
- " Vâng, Thiếu Gia. "
Vương Nhất Trì bước chân lên phòng, quản gia khẽ cúi người, ông không nói gì thêm.
- " Hôm nay về sớm, ba lại không có ở nhà. Đợi ba về, phải nói rõ ràng mới được. "
Nằm một mình trên chiếc giường lớn, Vương Nhất Trì cảm giác nó thật đơn độc. Anh muốn có một người con gái nằm bên cạnh anh, như vậy sẽ không còn sợ cô đơn nữa.
Khắc cốt ghi tâm dáng vẻ ấy, in hằn sâu trong tâm trí, ấy vậy mà chẳng thể tìm được người mình yêu. Nhưng có điều, những gì Vương Nhất Trì không muốn nó lại xảy đến với anh quá đột ngột. Anh không biết rằng cô gái ấy là em họ của Vương Khánh Linh, cháu gái anh mà cô chẳng hề thích anh, chẳng hề muốn bên cạnh anh dù chỉ một chút.
Khoảng một tiếng sau, tiếng gõ cửa của quản gia từ bên ngoài vọng vào.
- " Thiếu Gia, Lão Gia đã về rồi ạ. Ông ấy bảo cậu sang phòng của Lão Gia ạ. "
- " Vâng ạ, cháu sang ngay. Cháu cảm ơn bác. "
- " Vâng, Thiếu Gia. "
Quản gia của Vương Gia luôn vâng lời như thế, cẩn trọng trong mọi hành vi.
Vương Nhất Trì ngồi dậy, cởi áo bên người. Trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng, anh mau chóng chạy qua phòng của ba mình.
- " Ba, ba về lâu chưa? "
- " Ba mới đi thăm mẹ con về, hôm nay về sớm, có phải trong lòng đang có khúc mắc gì không? Chuyện kết hôn của con, ba không hối thúc. Vẫn muốn để cho con tự quyết. Nhưng mà Nhất Trì à, con đã 25 tuổi rồi. Thời gian 5 năm nữa, ba cho con từng ấy thời gian để chọn lựa, miễn sao con hài lòng và hạnh phúc. "
Người cha tóc đã điểm hoa râm, từ tốn nói. Cuộc đời ông đã sai lầm với sự ép buộc rồi, ông không thể để con ông như thế được. Vẫn nên làm những gì bản thân mình muốn.
- " Con không cần nhiều thời gian như vậy đâu ba, con sẽ giải quyết ổn thỏa. Trong năm tới, con sẽ kết hôn, ba đừng quá lo lắng. Con sẽ không khiến ba phiền lòng vì con đâu. "
Vương Nhất Trì nhìn ông Vương rồi nói, đúng như những gì mà Từ Thiên Phương đã nói với anh. Cha mẹ luôn muốn con cái yên bề gia thất, ba anh cũng như vậy. Dù kết hôn không tình yêu, anh vẫn chấp nhận.
- " Ba không mong cầu điều gì, kết hôn thì phải hạnh phúc. Đừng quá vội vã để rồi sau này nhìn lại, sẽ hối tiếc vì những chuyện đã qua. Hôn nhân là chuyện đại sự cả một đời người, ba càng không muốn vợ con là người không yêu con thật lòng mà chỉ ham vật chất. Gia đình chúng ta, cô gái nào cũng muốn gả vào nhưng có thật lòng yêu thương hay không, rất khó đoán. "
Vương Nhất Trì biết rõ, anh đương nhiên sẽ không rước người ham hư vinh vào Vương Gia rồi. Anh muốn yêu một người bình thường, không vì danh vị, quyền lực.
- " Con biết, chuyện của anh Kiên, con chứng kiến hết rồi, con sẽ nhìn người thật kĩ. Vứt bỏ thân thế, chắc chắn con sẽ tìm được một người yêu con, như chị Ngọc yêu anh Kiên vậy. Quan trọng vẫn là thời gian, con biết là chọn được người yêu mình hết lòng khó lắm ạ. "
- " Đúng vậy, con hiểu rõ là tốt. Nếu có thể quay lại trước kia, ba sẽ sửa sai cho mọi lỗi lầm của mình, đáng tiếc…thời gian trôi đi rồi, sẽ không bao giờ quay trở lại. "
Ông Vương ngậm ngùi nói, ông thật sự rất nhớ người vợ đã mất của mình.
- " Ba, con tin mẹ ở trên thiên đàng đã tha thứ cho ba rồi, mẹ con không hận ba nữa đâu. Vì mẹ cũng yêu ba rất nhiều, con nói thiệt đó. Ba yêu mẹ, mẹ cũng yêu ba nhiều lắm. Thời thế lúc đó với bây giờ không giống nhau, con hiểu cho ba mà. Không có ba và ông nội dốc hết sức mình vì Vương Gia, thì con và các anh cũng không tự quyết định hạnh phúc của bản thân được. Ba đừng tự dằn vặt rồi trách bản thân như vậy, chuyện đã qua hết rồi. "
Vương Nhất Trì dù khi ấy chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện riêng của ba mẹ, nhưng thật ra anh luôn nhìn thấy tất cả. Ba anh tuy xưng tôi với mẹ nhưng rất cưng sủng, yêu chiều mẹ anh. Chỉ cần mẹ anh thấy không vui, ba anh liền dẹp bỏ tất cả để về với bà. Đây không phải là tình yêu thì là gì chứ?
Tình yêu không phải thường đến rất đẹp sao? Kết hôn khi cả hai không có tình yêu, không yêu thì bắt đầu yêu. Có gì mà không được, chỉ cần cả hai người muốn bên cạnh nhau, ắt sẽ nảy sinh tình cảm với nhau thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.