Bạn Thân Sinh Con Cho Chồng Tôi
Chương 9
Phản Mại Cố Sự Đích Miêu
21/02/2024
Phần 9/
Chu Hạ toàn thân trở nên run rẩy vì tức giận khi thấy tất cả đồ đạc cá nhân của mình đang được dọn dẹp.
Anh ta trừng mắt hét lớn: Ngải Mạn, em định làm gì thế?"
"Còn có thể làm gì? Tôi định ly hôn với anh đấy." Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn anh ta với đầy vẻ chán ghét.
"Em muốn ly hôn với anh? Em dựa vào cái gì mà ly hôn với anh?"
"Dựa vào cái gì?" Tôi cố ý cười mỉm với anh ta, nụ cười chứa đầy sự chế nhạo: "Dĩ nhiên là dựa vào việc anh ngoại tình khi đang có quan hệ hôn nhân chứ sao? Anh thật là giỏi, ngoại tình ngay với người bên cạnh tôi, ai cho anh cái gan đấy?"
"Anh không có." Anh ta phản bác theo bản năng, trông rất phẫn nộ và đầy vẻ hoang mang. Nếu không biết sự thật, tôi còn tưởng mình oan uổng cho anh ta.
"Ngải Mạn, em không thể vì chán ghét anh mà chụp cho anh cái mũ ngoại tình được."
"Chu Hạ, anh nghĩ tôi không có bằng chứng nên giờ anh đứng đây già mồm cãi cố à?"
Tôi lấy ra những bức ảnh mà thám tử riêng chụp được và ném vào mặt anh ta. Sau khi nhìn rõ nội dung trên ảnh, sắc mặt anh ta trắng bệch, cắn chặt môi, mất một lúc lâu mới mở miệng: "Em điều tra anh?"
"Sao? Anh muốn nói rằng tôi không tin tưởng anh? Nói rằng tôi không nên điều tra anh? Chu Hạ, anh tự nhìn xem anh xứng đáng để tôi tin tưởng không?"
Tôi cười nhạt và nói thêm: "Anh không nghĩ rằng tôi không biết đứa trẻ mà Lý Viên Viên sinh ra là của anh chứ. Kết quả xét nghiệm ADN phơi bày ngay trước mắt, anh cũng không thể chạy trốn được."
Anh ta đứng thẳng, tức giận nhìn tôi và mất một lúc lâu mới mở miệng: "Đúng, tôi ngoại tình, nhưng không phải do cô ép sao? Từ khi chúng ta cưới nhau, gia đình cô đều coi thường tôi. Không cho tôi tham gia vào công việc quan trọng của công ty, trong công ty ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ tôi. Tôi là chồng cô cơ mà, hàng ngày ở công ty không có việc gì làm lại bị người ta gọi là con rể rước về. Ước mơ và hoài bão của tôi, tất cả đều bị gia đình cô phá hủy, cô biết không?"
Trong câu "在公司里被人叫倒插门女婿" (tại công ty bị người ta gọi là 倒插门女婿). 倒插门 (đáo tráp môn) là một cụm từ tiếng Trung, thường được dùng để chỉ trường hợp một người đàn ông sau khi kết hôn thì chuyển đến sống tại nhà vợ, kiểu ở rể. "女婿" (nữ tế) có nghĩa là con rể. Trong câu này có thể là ám chỉ anh ta có vị thế thấp hơn, phụ thuộc vào nhà vợ. Ai có cách dịch ổn hơn chỉ tui với nhaaa. Cám ơn ạ.
Anh ta như muốn phát tiết hết những tức giận bấy lâu nay, trông rất mất bình tĩnh: "Cô biết không, chính sự đàn áp của gia đình cô mới khiến tài năng của tôi bị chôn vùi. Tôi vốn có thể tạo dựng nên sự nghiệp riêng. Bây giờ tôi có thể hợp tác với những đối tác ưng ý, việc mất đi một nhân tài như tôi là thiệt hại cho cô và cho gia đình nhà họ Ngải."
"Thiệt hại?" Tôi nhếch mép cười khẩy: "Công ty rởm mà nuôi bằng tiền ăn cắp trong công ty của tôi đó hả? Công ty dựa vào mối quan hệ của tôi mà nuôi trong 1 năm cũng không thấy khá. Thế mà anh cũng dám phô trương sao? Bây giờ anh có tiền trả cho Trung Ý không? Anh biết một khi không thể giao hàng, sẽ bị Trung Ý đòi bồi thường đến mức phá sản không?"
Anh ta nhìn tôi một cách không thể tin được: "Cô... cô biết à?"
"Sao? Lấy tiền của tôi để mở công ty mà không cho tôi biết à? Dĩ nhiên, những khoản tiền đó tôi sẽ phải khiến anh phải nôn ra bằng hết"
"Thêm nữa, anh nói nhà chúng tôi áp bức anh? Anh có thể mặt dày thêm một chút nữa không Chu Hạ? Lúc đầu ba tôi đã rõ ràng nói là cho anh cơ hội để anh đi ra ngoài tự lập mà anh không đi, giờ còn có mặt mũi nói nhà chúng tôi áp bức anh sao? Thế nào! Cho anh tiền anh không đi, ăn cắp tiền công ty anh lại đi?"
Lúc này, tôi đối với người đàn ông này ngoài thất vọng còn thấy ghê tởm. Nhìn thấy bộ dáng đầy oán trách của anh ta tôi thực sự hối hận vì không thể phát hiện ra bộ mặt thật này sớm hơn.
Có lẽ vì tôi nhắc đến chuyện Trung Ý sẽ đòi bồi thường nên khiến anh ta hoảng sợ. Và ngay lập tức nhận ra những điều khoản kỳ lạ trong hợp đồng với Trung Ý: "Đây là cái bẫy của cô? Cô cố ý dẫn dụ tôi ký cái hợp đồng đó à?"
"Tôi dẫn dụ anh? Chu Hạ, tôi từ bao giờ đã dẫn dụ anh chứ? Tôi không hề can thiệp vào bất cứ việc gì liên quan đến việc anh ký hợp đồng cả. Không phải anh tự hứa sẽ kiếm tiền nhanh để thoát khỏi tôi đi cưới Lý Viên Viên sao? Bây giờ cơ hội đến đây rồi đấy."
Đúng lúc này, người giúp việc đã đóng gói xong đồ đạc của anh ta. Cô ta đứng một bên hơi căng thẳng không dám tiến lên.
Tôi cười mỉa, vẫy tay với cô ấy: "Đi nào, gọi một chiếc xe tải nhỏ, chuyển những thứ này đến khu Tú Nguyệt, tòa nhà số 11, căn hộ 502."
"Ngải Mạn, cô có ý gì?" Châu Hạ hét lên với tôi, anh ta không ngờ mình lại bị đuổi ra khỏi cửa nhanh đến vậy.
"Không nhìn ra à? Tôi gửi anh đến chỗ người tình bé nhỏ đấy. Căn hộ này là của tôi, bây giờ tôi không cho anh ở thì anh không thể ở. Dấu vân tay ở cửa tôi sẽ hủy, anh cũng không thể vào khu này nữa."
Nói xong tôi không quan tâm đến ánh mắt đầy giận dữ của anh ta, gọi điện cho bảo vệ, yêu cầu họ đến đuổi người.
"Anh tự ra đi, hay là muốn bảo vệ khiêng anh ra, tự quyết định đi."
Gọi xong điện thoại, tôi bỏ điện thoại xuống và liếc nhìn anh ta một cách thản nhiên. Tôi biết anh ta là người coi trọng mặt mũi, sẽ không chờ đến khi bị người ta khiêng đi.
Vì thế tôi không hề ngạc nhiên khi anh ta nghiến răng nghiến lợi, chửi bới mắng mỏ rồi đi ra ngoài.
Chu Hạ toàn thân trở nên run rẩy vì tức giận khi thấy tất cả đồ đạc cá nhân của mình đang được dọn dẹp.
Anh ta trừng mắt hét lớn: Ngải Mạn, em định làm gì thế?"
"Còn có thể làm gì? Tôi định ly hôn với anh đấy." Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn anh ta với đầy vẻ chán ghét.
"Em muốn ly hôn với anh? Em dựa vào cái gì mà ly hôn với anh?"
"Dựa vào cái gì?" Tôi cố ý cười mỉm với anh ta, nụ cười chứa đầy sự chế nhạo: "Dĩ nhiên là dựa vào việc anh ngoại tình khi đang có quan hệ hôn nhân chứ sao? Anh thật là giỏi, ngoại tình ngay với người bên cạnh tôi, ai cho anh cái gan đấy?"
"Anh không có." Anh ta phản bác theo bản năng, trông rất phẫn nộ và đầy vẻ hoang mang. Nếu không biết sự thật, tôi còn tưởng mình oan uổng cho anh ta.
"Ngải Mạn, em không thể vì chán ghét anh mà chụp cho anh cái mũ ngoại tình được."
"Chu Hạ, anh nghĩ tôi không có bằng chứng nên giờ anh đứng đây già mồm cãi cố à?"
Tôi lấy ra những bức ảnh mà thám tử riêng chụp được và ném vào mặt anh ta. Sau khi nhìn rõ nội dung trên ảnh, sắc mặt anh ta trắng bệch, cắn chặt môi, mất một lúc lâu mới mở miệng: "Em điều tra anh?"
"Sao? Anh muốn nói rằng tôi không tin tưởng anh? Nói rằng tôi không nên điều tra anh? Chu Hạ, anh tự nhìn xem anh xứng đáng để tôi tin tưởng không?"
Tôi cười nhạt và nói thêm: "Anh không nghĩ rằng tôi không biết đứa trẻ mà Lý Viên Viên sinh ra là của anh chứ. Kết quả xét nghiệm ADN phơi bày ngay trước mắt, anh cũng không thể chạy trốn được."
Anh ta đứng thẳng, tức giận nhìn tôi và mất một lúc lâu mới mở miệng: "Đúng, tôi ngoại tình, nhưng không phải do cô ép sao? Từ khi chúng ta cưới nhau, gia đình cô đều coi thường tôi. Không cho tôi tham gia vào công việc quan trọng của công ty, trong công ty ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ tôi. Tôi là chồng cô cơ mà, hàng ngày ở công ty không có việc gì làm lại bị người ta gọi là con rể rước về. Ước mơ và hoài bão của tôi, tất cả đều bị gia đình cô phá hủy, cô biết không?"
Trong câu "在公司里被人叫倒插门女婿" (tại công ty bị người ta gọi là 倒插门女婿). 倒插门 (đáo tráp môn) là một cụm từ tiếng Trung, thường được dùng để chỉ trường hợp một người đàn ông sau khi kết hôn thì chuyển đến sống tại nhà vợ, kiểu ở rể. "女婿" (nữ tế) có nghĩa là con rể. Trong câu này có thể là ám chỉ anh ta có vị thế thấp hơn, phụ thuộc vào nhà vợ. Ai có cách dịch ổn hơn chỉ tui với nhaaa. Cám ơn ạ.
Anh ta như muốn phát tiết hết những tức giận bấy lâu nay, trông rất mất bình tĩnh: "Cô biết không, chính sự đàn áp của gia đình cô mới khiến tài năng của tôi bị chôn vùi. Tôi vốn có thể tạo dựng nên sự nghiệp riêng. Bây giờ tôi có thể hợp tác với những đối tác ưng ý, việc mất đi một nhân tài như tôi là thiệt hại cho cô và cho gia đình nhà họ Ngải."
"Thiệt hại?" Tôi nhếch mép cười khẩy: "Công ty rởm mà nuôi bằng tiền ăn cắp trong công ty của tôi đó hả? Công ty dựa vào mối quan hệ của tôi mà nuôi trong 1 năm cũng không thấy khá. Thế mà anh cũng dám phô trương sao? Bây giờ anh có tiền trả cho Trung Ý không? Anh biết một khi không thể giao hàng, sẽ bị Trung Ý đòi bồi thường đến mức phá sản không?"
Anh ta nhìn tôi một cách không thể tin được: "Cô... cô biết à?"
"Sao? Lấy tiền của tôi để mở công ty mà không cho tôi biết à? Dĩ nhiên, những khoản tiền đó tôi sẽ phải khiến anh phải nôn ra bằng hết"
"Thêm nữa, anh nói nhà chúng tôi áp bức anh? Anh có thể mặt dày thêm một chút nữa không Chu Hạ? Lúc đầu ba tôi đã rõ ràng nói là cho anh cơ hội để anh đi ra ngoài tự lập mà anh không đi, giờ còn có mặt mũi nói nhà chúng tôi áp bức anh sao? Thế nào! Cho anh tiền anh không đi, ăn cắp tiền công ty anh lại đi?"
Lúc này, tôi đối với người đàn ông này ngoài thất vọng còn thấy ghê tởm. Nhìn thấy bộ dáng đầy oán trách của anh ta tôi thực sự hối hận vì không thể phát hiện ra bộ mặt thật này sớm hơn.
Có lẽ vì tôi nhắc đến chuyện Trung Ý sẽ đòi bồi thường nên khiến anh ta hoảng sợ. Và ngay lập tức nhận ra những điều khoản kỳ lạ trong hợp đồng với Trung Ý: "Đây là cái bẫy của cô? Cô cố ý dẫn dụ tôi ký cái hợp đồng đó à?"
"Tôi dẫn dụ anh? Chu Hạ, tôi từ bao giờ đã dẫn dụ anh chứ? Tôi không hề can thiệp vào bất cứ việc gì liên quan đến việc anh ký hợp đồng cả. Không phải anh tự hứa sẽ kiếm tiền nhanh để thoát khỏi tôi đi cưới Lý Viên Viên sao? Bây giờ cơ hội đến đây rồi đấy."
Đúng lúc này, người giúp việc đã đóng gói xong đồ đạc của anh ta. Cô ta đứng một bên hơi căng thẳng không dám tiến lên.
Tôi cười mỉa, vẫy tay với cô ấy: "Đi nào, gọi một chiếc xe tải nhỏ, chuyển những thứ này đến khu Tú Nguyệt, tòa nhà số 11, căn hộ 502."
"Ngải Mạn, cô có ý gì?" Châu Hạ hét lên với tôi, anh ta không ngờ mình lại bị đuổi ra khỏi cửa nhanh đến vậy.
"Không nhìn ra à? Tôi gửi anh đến chỗ người tình bé nhỏ đấy. Căn hộ này là của tôi, bây giờ tôi không cho anh ở thì anh không thể ở. Dấu vân tay ở cửa tôi sẽ hủy, anh cũng không thể vào khu này nữa."
Nói xong tôi không quan tâm đến ánh mắt đầy giận dữ của anh ta, gọi điện cho bảo vệ, yêu cầu họ đến đuổi người.
"Anh tự ra đi, hay là muốn bảo vệ khiêng anh ra, tự quyết định đi."
Gọi xong điện thoại, tôi bỏ điện thoại xuống và liếc nhìn anh ta một cách thản nhiên. Tôi biết anh ta là người coi trọng mặt mũi, sẽ không chờ đến khi bị người ta khiêng đi.
Vì thế tôi không hề ngạc nhiên khi anh ta nghiến răng nghiến lợi, chửi bới mắng mỏ rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.