Bạn Thân Xuyên Sách Đến Năm 70! Gả Cho Thao Hán! Chúng Ta Cùng Ly Hôn
Chương 7: Bắt Gặp
Tiêu Diêm Kê Sí Khối
10/11/2024
Vừa che khói dầu đề phòng phả lên mặt, vừa nói: “Cậu yên tâm, có cơ hội ly hôn, mình nói với cậu”
Hứa Nhân lại ghét bỏ vứt củi vào: “Được, vậy cậu ly hôn, mình đi theo cậu…”
Hứa Nhân vừa mới nói xong, một bóng người che khuất ánh sáng trong bếp, nhà bếp đột nhiên tối đi, ánh sáng thay đổi khiến cho Thẩm Vũ liếc mắt nhìn ra cửa.
Liếc thấy một người đàn ông quen thuộc, trong tay còn cầm theo con thỏ đã được làm sạch, vai rộng eo hẹp, đưa lưng ngược chiều ánh sáng, từ góc độ này, không nhìn thấy rõ mặt anh, từ chỗ đuôi xương cụt, Thẩm Vũ dâng lên một loại dự cảm xấu.
Hứa Nhân cũng đã phát hiện ra, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi: “Gả vào một nhà với cậu, đúng là khổ tám đời!”
Thẩm Vũ khua muôi trong nồi: “Mình mới là người xui xẻo, sớm biết cậu cũng gả vào nhà này, mình còn lâu mới lấy chồng.”
Hứa Nhân: “Hừ!”
Thẩm Vũ: “Ặc.”
Không biết người ở cửa đã nghe bao lâu, lại nghe được bao nhiêu, rõ ràng Thẩm Vũ đã sớm phát hiện ra người đàn ông, còn ra bộ như mơ hồ: “Sao anh lại qua đây?”
“Mẹ nói không để cho đàn ông vào bếp, anh đừng qua đây.”
Giọng nói Thẩm Vũ dịu dàng ngọt ngào, trong lòng lại nghĩ đừng đến cản trở cô và Hứa Nhân tán gẫu.
Người đàn ông trầm mặc không nói, đi vào bếp, đặt con thỏ đã được làm sạch xuống: “Buổi sáng bắt được, nấu.”
Vì để câu được bạn trai, Thẩm Vũ học nấu cơm, nhưng đó đều là nguyên liệu đã được sơ chế, đâu còn nguyên như thế này.
Vừa rồi còn bảo người đàn ông rời đi, lúc này nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, giọng của Thẩm Vũ càng mềm: “Anh Huyền, em không biết chặt cái này, em sợ.”
Trong tay Hứa Nhân cầm củi, bị giọng nói này của cô làm cho chấn động đến nổi da gà, củi trong tay cũng bị làm rơi mất.
Lưng Lục Huyền cũng hơi cứng lại, hầu kết lên xuống, lông mày lại càng nhăn lại: “Nói chuyện bình thường chút.”
“Ha ha ha…”
Hứa Nhân nghe được câu này, phát ra tiếng cười chế giễu, cười đến nghiêng ngả.
Thẩm Vũ cũng cảm thấy vứt mị nhãn cho tên mù nhùn, im miệng không nói chuyện.
Trong phòng ngoại trừ tiếng cười của Hứa Nhân cũng chỉ có tiếng chặt thịt của người đàn ông.
Thẩm Vũ dùng một tay đảo đồ ăn trong nồi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đàn ông đưa lưng với cô, chỉ mặc một bộ quần áo cùng màu ngắn tay, không, là kiểu áo không tay ở đời sau, hai bên cơ bắp lộ ra ngoài, vừa lúc tạo thành độ cong, vừa không nhìn quá khoa trương, vừa không quá gầy yếu, hoàn toàn chính là dáng người mà cô thích.
Cô và Hứa Nhân từng thảo luận qua, nếu như về sau có nhiều tiền sẽ bao nuôi một số tiểu thịt tươi, chính là kiểu như vậy.
Nhưng phần lớn đều là đang cố ý khoe khoang, khoe khoang một cách quá mức, có vẻ hơi ngán, nhưng trên người đàn ông này không có một chút nào loại tục khí kia, còn có một loại cảm giác đẹp trai mà không biết, loại cảm giác này hoàn toàn tốt.
Hứa Nhân lại ghét bỏ vứt củi vào: “Được, vậy cậu ly hôn, mình đi theo cậu…”
Hứa Nhân vừa mới nói xong, một bóng người che khuất ánh sáng trong bếp, nhà bếp đột nhiên tối đi, ánh sáng thay đổi khiến cho Thẩm Vũ liếc mắt nhìn ra cửa.
Liếc thấy một người đàn ông quen thuộc, trong tay còn cầm theo con thỏ đã được làm sạch, vai rộng eo hẹp, đưa lưng ngược chiều ánh sáng, từ góc độ này, không nhìn thấy rõ mặt anh, từ chỗ đuôi xương cụt, Thẩm Vũ dâng lên một loại dự cảm xấu.
Hứa Nhân cũng đã phát hiện ra, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi: “Gả vào một nhà với cậu, đúng là khổ tám đời!”
Thẩm Vũ khua muôi trong nồi: “Mình mới là người xui xẻo, sớm biết cậu cũng gả vào nhà này, mình còn lâu mới lấy chồng.”
Hứa Nhân: “Hừ!”
Thẩm Vũ: “Ặc.”
Không biết người ở cửa đã nghe bao lâu, lại nghe được bao nhiêu, rõ ràng Thẩm Vũ đã sớm phát hiện ra người đàn ông, còn ra bộ như mơ hồ: “Sao anh lại qua đây?”
“Mẹ nói không để cho đàn ông vào bếp, anh đừng qua đây.”
Giọng nói Thẩm Vũ dịu dàng ngọt ngào, trong lòng lại nghĩ đừng đến cản trở cô và Hứa Nhân tán gẫu.
Người đàn ông trầm mặc không nói, đi vào bếp, đặt con thỏ đã được làm sạch xuống: “Buổi sáng bắt được, nấu.”
Vì để câu được bạn trai, Thẩm Vũ học nấu cơm, nhưng đó đều là nguyên liệu đã được sơ chế, đâu còn nguyên như thế này.
Vừa rồi còn bảo người đàn ông rời đi, lúc này nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, giọng của Thẩm Vũ càng mềm: “Anh Huyền, em không biết chặt cái này, em sợ.”
Trong tay Hứa Nhân cầm củi, bị giọng nói này của cô làm cho chấn động đến nổi da gà, củi trong tay cũng bị làm rơi mất.
Lưng Lục Huyền cũng hơi cứng lại, hầu kết lên xuống, lông mày lại càng nhăn lại: “Nói chuyện bình thường chút.”
“Ha ha ha…”
Hứa Nhân nghe được câu này, phát ra tiếng cười chế giễu, cười đến nghiêng ngả.
Thẩm Vũ cũng cảm thấy vứt mị nhãn cho tên mù nhùn, im miệng không nói chuyện.
Trong phòng ngoại trừ tiếng cười của Hứa Nhân cũng chỉ có tiếng chặt thịt của người đàn ông.
Thẩm Vũ dùng một tay đảo đồ ăn trong nồi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đàn ông đưa lưng với cô, chỉ mặc một bộ quần áo cùng màu ngắn tay, không, là kiểu áo không tay ở đời sau, hai bên cơ bắp lộ ra ngoài, vừa lúc tạo thành độ cong, vừa không nhìn quá khoa trương, vừa không quá gầy yếu, hoàn toàn chính là dáng người mà cô thích.
Cô và Hứa Nhân từng thảo luận qua, nếu như về sau có nhiều tiền sẽ bao nuôi một số tiểu thịt tươi, chính là kiểu như vậy.
Nhưng phần lớn đều là đang cố ý khoe khoang, khoe khoang một cách quá mức, có vẻ hơi ngán, nhưng trên người đàn ông này không có một chút nào loại tục khí kia, còn có một loại cảm giác đẹp trai mà không biết, loại cảm giác này hoàn toàn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.