Bạn Thân Xuyên Sách Đến Năm 70! Gả Cho Thao Hán! Chúng Ta Cùng Ly Hôn
Chương 5: Nấu Vì Mình
Tiêu Diêm Kê Sí Khối
31/08/2024
Thẩm Vũ không quan tâm, tối hôm qua làm việc tốn thể lực nhiều lần, người đàn ông kia giống như trâu cày trong đất, bây giờ bục cô đòi ùng ục, trước lấp đầy bụng mới là chân ái.
“Mẹ, đồ ăn ở đâu? Cũng đâu thể nấu cơm muộn, đàn ông trong nhà còn phải đi làm.”
Vừa nghe đến đây, bà cụ thương con trong nhà, mở ngăn khóa tủ lấy ra mấy củ khoai tây, nghĩ nghĩ lại lấy ra hai muỗng bột ngô, ngay cả bình đựng mỡ heo cũng lôi ra.
Sau cùng lấy ra bảy quả trứng gà: “Nấu cái này.”
Thẩm Vũ cười nói: “Mẹ, giao cho con, mẹ cứ yên tâm đi.”
Bà cụ nhìn ánh mắt Thẩm Vũ chân thành không giống làm bộ, lại liếc mắt nhìn Hứa Nhân: “Cô cũng giúp đỡ làm việc đi, đã đến nhà chúng tôi rồi, ân oán trước đó của hai người xem như xóa bỏ.”
Sau khi nói xong vẫn chưa yên tâm, nghĩ đến kiệt tác trước đó của hai người: “Không cho phép hai đứa nhổ nước bọt vào nhau trong bếp.”
Thẩm Vũ vô tội: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, không đâu, con là loại người đó sao?”
Trong lòng bà cụ có chút hoài nghi, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cô vẫn bỏ qua, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên người Hứa Nhân, chờ câu trả lời của cô ấy.
Vẻ ngoài Hứa Nhân nhìn như bình tĩnh, thật ra là một người có tính tình nóng nảy, cộng thêm gia cảnh tốt, ngày thường không ai dám dùng thái độ đó đối xử với cô ấy, trong lòng đã sớm không kiên nhẫn nữa, dưới sự nháy mắt không ngừng của Thẩm Vũ, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Chờ bà lão vừa đi, Hứa Nhân mới nói: “Cậu thật sự muốn nấu cơm cho bọn họ hả?”
Thẩm Vũ kéo Hứa Nhân đến trước bếp lò: “Cậu nhóm lửa mình nấu cơm.”
“Không phải nấu cơm vì họ, hai chúng ta cũng phải ăn cơm.”
“Chẳng lẽ một đêm làm việc tốn thể lực, cậu không đói sao?”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến, trong bụng Hứa Nhân đã sôi ùng ục: “Đói.”
Chẳng qua cũng nhớ đến chuyện khác: “Vừa rồi cậu thật sự không nhận ra được chồng mình hả?”
Thẩm Vũ trừng to mắt: “Cậu nhận ra hả? Sao không nhắc nhở mình?”
Hứa Nhân gãi đầu: “Còn không phải do mình cũng không chắc chắn à?”
“Chỉ có một cái đèn dầu nhỏ, mình có thể nhìn thấy rõ gì chứ, cảm thấy bề ngoài không tệ vội đẩy ngã người, nghĩ đến làm quỷ cũng phong lưu, không nghĩ đến không thành quỷ, trái lại xuyên đến nơi quỷ quái này.”
Nói xong, ngón tay cái và ngón trỏ ghét bỏ nhón lên một cành củi ném vào trong lò.
Thẩm Vũ nói: “Việc này cũng không thể trách hai chúng ta.”
Niên đại này không khác gì mù cười câm gả, tuổi tác, tên, ngày sinh tháng đẻ, hai bên trao đổi, cứ thế kết hôn, chui vào chăn, còn là lần đầu tiên gặp.
“Mẹ, đồ ăn ở đâu? Cũng đâu thể nấu cơm muộn, đàn ông trong nhà còn phải đi làm.”
Vừa nghe đến đây, bà cụ thương con trong nhà, mở ngăn khóa tủ lấy ra mấy củ khoai tây, nghĩ nghĩ lại lấy ra hai muỗng bột ngô, ngay cả bình đựng mỡ heo cũng lôi ra.
Sau cùng lấy ra bảy quả trứng gà: “Nấu cái này.”
Thẩm Vũ cười nói: “Mẹ, giao cho con, mẹ cứ yên tâm đi.”
Bà cụ nhìn ánh mắt Thẩm Vũ chân thành không giống làm bộ, lại liếc mắt nhìn Hứa Nhân: “Cô cũng giúp đỡ làm việc đi, đã đến nhà chúng tôi rồi, ân oán trước đó của hai người xem như xóa bỏ.”
Sau khi nói xong vẫn chưa yên tâm, nghĩ đến kiệt tác trước đó của hai người: “Không cho phép hai đứa nhổ nước bọt vào nhau trong bếp.”
Thẩm Vũ vô tội: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, không đâu, con là loại người đó sao?”
Trong lòng bà cụ có chút hoài nghi, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cô vẫn bỏ qua, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên người Hứa Nhân, chờ câu trả lời của cô ấy.
Vẻ ngoài Hứa Nhân nhìn như bình tĩnh, thật ra là một người có tính tình nóng nảy, cộng thêm gia cảnh tốt, ngày thường không ai dám dùng thái độ đó đối xử với cô ấy, trong lòng đã sớm không kiên nhẫn nữa, dưới sự nháy mắt không ngừng của Thẩm Vũ, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Chờ bà lão vừa đi, Hứa Nhân mới nói: “Cậu thật sự muốn nấu cơm cho bọn họ hả?”
Thẩm Vũ kéo Hứa Nhân đến trước bếp lò: “Cậu nhóm lửa mình nấu cơm.”
“Không phải nấu cơm vì họ, hai chúng ta cũng phải ăn cơm.”
“Chẳng lẽ một đêm làm việc tốn thể lực, cậu không đói sao?”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến, trong bụng Hứa Nhân đã sôi ùng ục: “Đói.”
Chẳng qua cũng nhớ đến chuyện khác: “Vừa rồi cậu thật sự không nhận ra được chồng mình hả?”
Thẩm Vũ trừng to mắt: “Cậu nhận ra hả? Sao không nhắc nhở mình?”
Hứa Nhân gãi đầu: “Còn không phải do mình cũng không chắc chắn à?”
“Chỉ có một cái đèn dầu nhỏ, mình có thể nhìn thấy rõ gì chứ, cảm thấy bề ngoài không tệ vội đẩy ngã người, nghĩ đến làm quỷ cũng phong lưu, không nghĩ đến không thành quỷ, trái lại xuyên đến nơi quỷ quái này.”
Nói xong, ngón tay cái và ngón trỏ ghét bỏ nhón lên một cành củi ném vào trong lò.
Thẩm Vũ nói: “Việc này cũng không thể trách hai chúng ta.”
Niên đại này không khác gì mù cười câm gả, tuổi tác, tên, ngày sinh tháng đẻ, hai bên trao đổi, cứ thế kết hôn, chui vào chăn, còn là lần đầu tiên gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.