Chương 3: Ăn kem bằng cách của anh
Tì bà phiêu bạc
17/11/2019
Hai người học cùng lớp, kể cả chỗ ngồi cũng vậy, ngồi cùng nhau.
Tiết học đầu tiên vừa trôi qua, Thiên Sở Mộc thở dài rồi nằm gục xuống bàn.
Trình Phương Chu sắp xếp lại sách vở, hỏi han:"Sở Mộc, nãy giờ nhìn cậu lạ lắm đấy! Cậu mệt sao?".
Chợt anh ngồi bậc dậy, liếc nhìn cô:"Thật chán!".
Cô há hốc mòn:"Lần đầu mình nghe cậu nói chán đấy! Là thiên tài học đường như cậu mà cũng biết chán sao?".
Thiên Sở Mộc đưa ra vẻ mặt dửng dưng như không:"Làm sao không thể đi?".
"Vậy thế cậu muốn gì mới hết chán đây!"_cô chổi cằm nhìn anh, bốn mắt giao nhau đầy ẩn ý.
Ở khoảng cách như vậy, khiến cho cả hai trở nên ngại ngùng. Nhưng mà anh lại rất thích điều đó.
Thiên Sở Mộc đưa tay lên bê nựng hai má cô:"Mình muốn ăn kem".
"Phộc, cậu muốn ăn kem á! Mình nhớ cậu có thích ăn bao giờ?".
Nhớ lần trước cùng Thiên Sở Mộc đi dạo, vô tình cô thấy một chú bán kem rất ngon nên mua ăn, bởi vì từ trước nay Thiên Sở Mộc đều rất ghét ăn, cho nên cô cũng không mua cho anh.
Vì vậy, nghe anh nói muốn ăn cô liền bất giác kinh ngạc.
Thiên Sở Mộc trợn mắt:"Mình không biết, lát về cậu phải mua kem cho mình, nếu không thì đừng nhìn mặt nhau nữa".
"Được rồi, được rồi"_cô cười hi hi:"Chỉ là một cây kem đáng bao nhiêu tiền đâu?".
Cũng lần đó, chính mắt anh nhìn thấy cô ăn kem, đôi môi vì lạnh nên hồng hào, ẩm ướt, nhìn thấy chỉ muốn hôn lên một cái, cũng chính vì vậy, anh lại muốn ăn thử cái món lạ lạ, lành lạnh mang tên 'kem' ấy, nó có hương vị ra sao? Mà lại làm cho Phương Chu thích ăn đến như vậy?
- keng keng....
Tiếng chuông vang lên, báo giờ học đã hết, cuối cùng cũng được về nhà sau một ngày học mệt mỏi.
Trên đường đi, anh luôn nắm chặt lấy tay cô, như đôi tình nhân, khiến cho học sinh của trường cô cùng ganh tị với cô.
Trong số đó, hòa lẫn một ánh mắt điên tiết, hừng giận của một ai. Nhìn tấm lưng cô mà muốn đâm chết!
Trình Phương Chu bởi vì những ánh mắt rối răm ấy, bực bội mà lê tiếng:"Sở Mộc, buông tay ra được không?"_cô hất hất đầu hướng về phía đám học sinh:"Họ đang nhìn chúng ta kìa".
Thiên Sở Mộc nhìn theo cô, đúng thật họ đang nhìn a, nhưng mà anh vẫn bá đạo như vậy, ghé sát tai cô nói:"Mình thích như vậy, họ nhìn cứ mặc họ".
Phía trước chính là nơi mà ông chú bán kem hay đứng, anh kéo tay cô đi nhanh hơn.
Trình Phương Chu bắt kịp tốc độ đi của anh, vừa khi anh dừng lại cô cũng đâm đầu vào lưng anh.
Thiên Sở Mộc lúc này mới nới lỏng tay cô ra:"Loại bào sẽ ngon?".
Trình Phương Chu lắc đầu, nói với ông chú bán kem:"Chú ơi? Bán cho con một câu kem đi ạ!".
Ống chú bán kem cười:"Cháu đợi một lát nhé!".
"Vâng ạ!".
Hai phút sau, cây kem được đưa vào tay cô, cô trả tiền rồi tiếp tục đi.
"Sở Mộc, kem của cậu đây?"_cô đặt cây kem vào tay anh.
Cảm giác đầu tiên truyền đến lòng bàn tay anh là lạnh, sau đó anh đưa lên mũi ngửi ngửi.
Động thái này của anh khiến cô phì cười:"Cậu ăn đi, còn ngửi cái giống cún quá đi mất".
Thiên Sở Mộc hỏi cô:"Ăn vào không sao đấy chứ!"..
"Bảo đảm với cậu là ăn toàn"_cô chắc nịch nói.
Thiên Sở Mộc đưa trước mặt cô:"Thế cậu ăn trước đi. Chứng minh cho mình xem".
Trình Phương Chu hết cách với anh, liền cầm lấy cây kem đưa lên miệng cắn phần đầu.
"Xong rồi, rất ngon".
Khi cây kem được đưa đến tay anh, tưởng chừng anh cầm lấy, ai ngờ, anh nắm khủy tay cô, sau đó đưa sát mặt vào, đôi môi mỏng của anh chạm lên môi cô, điều này khiến cô mở to mắt nhìn.
Anh càn quét khoan miệng cô, chiếc lưỡi của anh khoáy đảo bên trong quai hàm.
Sau đó mới buông ra.
Trình Phương Chu vừa đỏ mặt, vừa đơ người ra.
Anh hôn cô.
Là nụ hôn đầu của cô.
Trình Phương Chu vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì anh lên tiếng:"Phương Chu, kem quả thật rất ngon".
Cô lúc này mới hừng tỉnh:"Cậu điên rồi sao? Tự dưng hôn mình?".
Anh nhún vai vô tội:"Mình đâu có, vái đó gọi là ăn kem theo cách của riêng Thiên Sở Mộc mình".
"Cậu...."_cái cách này quá chiếm hữu đi, vừa ăn được kem, vừa hôn được cô, quá lời rồi còn gì?
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt giết người đó, anh run nhẹ một cái, xoa dịu:"Đừng tức giận, hay là cậu trừng phạt mình đi?".
Trình Phương Chu hừ mạnh:"Không thèm nói chuyện với cậu nữa".
Hơn ai hết, cô không thể kiềm chế được trái tim bé nhỏ đang đập mạnh liên hồi chính vì nụ hôn khi nãy của anh.
Nó cứ như một tiếng xét ái tình đánh vào người cô. Làm cho cô không biết phải làm gì?
Tiết học đầu tiên vừa trôi qua, Thiên Sở Mộc thở dài rồi nằm gục xuống bàn.
Trình Phương Chu sắp xếp lại sách vở, hỏi han:"Sở Mộc, nãy giờ nhìn cậu lạ lắm đấy! Cậu mệt sao?".
Chợt anh ngồi bậc dậy, liếc nhìn cô:"Thật chán!".
Cô há hốc mòn:"Lần đầu mình nghe cậu nói chán đấy! Là thiên tài học đường như cậu mà cũng biết chán sao?".
Thiên Sở Mộc đưa ra vẻ mặt dửng dưng như không:"Làm sao không thể đi?".
"Vậy thế cậu muốn gì mới hết chán đây!"_cô chổi cằm nhìn anh, bốn mắt giao nhau đầy ẩn ý.
Ở khoảng cách như vậy, khiến cho cả hai trở nên ngại ngùng. Nhưng mà anh lại rất thích điều đó.
Thiên Sở Mộc đưa tay lên bê nựng hai má cô:"Mình muốn ăn kem".
"Phộc, cậu muốn ăn kem á! Mình nhớ cậu có thích ăn bao giờ?".
Nhớ lần trước cùng Thiên Sở Mộc đi dạo, vô tình cô thấy một chú bán kem rất ngon nên mua ăn, bởi vì từ trước nay Thiên Sở Mộc đều rất ghét ăn, cho nên cô cũng không mua cho anh.
Vì vậy, nghe anh nói muốn ăn cô liền bất giác kinh ngạc.
Thiên Sở Mộc trợn mắt:"Mình không biết, lát về cậu phải mua kem cho mình, nếu không thì đừng nhìn mặt nhau nữa".
"Được rồi, được rồi"_cô cười hi hi:"Chỉ là một cây kem đáng bao nhiêu tiền đâu?".
Cũng lần đó, chính mắt anh nhìn thấy cô ăn kem, đôi môi vì lạnh nên hồng hào, ẩm ướt, nhìn thấy chỉ muốn hôn lên một cái, cũng chính vì vậy, anh lại muốn ăn thử cái món lạ lạ, lành lạnh mang tên 'kem' ấy, nó có hương vị ra sao? Mà lại làm cho Phương Chu thích ăn đến như vậy?
- keng keng....
Tiếng chuông vang lên, báo giờ học đã hết, cuối cùng cũng được về nhà sau một ngày học mệt mỏi.
Trên đường đi, anh luôn nắm chặt lấy tay cô, như đôi tình nhân, khiến cho học sinh của trường cô cùng ganh tị với cô.
Trong số đó, hòa lẫn một ánh mắt điên tiết, hừng giận của một ai. Nhìn tấm lưng cô mà muốn đâm chết!
Trình Phương Chu bởi vì những ánh mắt rối răm ấy, bực bội mà lê tiếng:"Sở Mộc, buông tay ra được không?"_cô hất hất đầu hướng về phía đám học sinh:"Họ đang nhìn chúng ta kìa".
Thiên Sở Mộc nhìn theo cô, đúng thật họ đang nhìn a, nhưng mà anh vẫn bá đạo như vậy, ghé sát tai cô nói:"Mình thích như vậy, họ nhìn cứ mặc họ".
Phía trước chính là nơi mà ông chú bán kem hay đứng, anh kéo tay cô đi nhanh hơn.
Trình Phương Chu bắt kịp tốc độ đi của anh, vừa khi anh dừng lại cô cũng đâm đầu vào lưng anh.
Thiên Sở Mộc lúc này mới nới lỏng tay cô ra:"Loại bào sẽ ngon?".
Trình Phương Chu lắc đầu, nói với ông chú bán kem:"Chú ơi? Bán cho con một câu kem đi ạ!".
Ống chú bán kem cười:"Cháu đợi một lát nhé!".
"Vâng ạ!".
Hai phút sau, cây kem được đưa vào tay cô, cô trả tiền rồi tiếp tục đi.
"Sở Mộc, kem của cậu đây?"_cô đặt cây kem vào tay anh.
Cảm giác đầu tiên truyền đến lòng bàn tay anh là lạnh, sau đó anh đưa lên mũi ngửi ngửi.
Động thái này của anh khiến cô phì cười:"Cậu ăn đi, còn ngửi cái giống cún quá đi mất".
Thiên Sở Mộc hỏi cô:"Ăn vào không sao đấy chứ!"..
"Bảo đảm với cậu là ăn toàn"_cô chắc nịch nói.
Thiên Sở Mộc đưa trước mặt cô:"Thế cậu ăn trước đi. Chứng minh cho mình xem".
Trình Phương Chu hết cách với anh, liền cầm lấy cây kem đưa lên miệng cắn phần đầu.
"Xong rồi, rất ngon".
Khi cây kem được đưa đến tay anh, tưởng chừng anh cầm lấy, ai ngờ, anh nắm khủy tay cô, sau đó đưa sát mặt vào, đôi môi mỏng của anh chạm lên môi cô, điều này khiến cô mở to mắt nhìn.
Anh càn quét khoan miệng cô, chiếc lưỡi của anh khoáy đảo bên trong quai hàm.
Sau đó mới buông ra.
Trình Phương Chu vừa đỏ mặt, vừa đơ người ra.
Anh hôn cô.
Là nụ hôn đầu của cô.
Trình Phương Chu vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì anh lên tiếng:"Phương Chu, kem quả thật rất ngon".
Cô lúc này mới hừng tỉnh:"Cậu điên rồi sao? Tự dưng hôn mình?".
Anh nhún vai vô tội:"Mình đâu có, vái đó gọi là ăn kem theo cách của riêng Thiên Sở Mộc mình".
"Cậu...."_cái cách này quá chiếm hữu đi, vừa ăn được kem, vừa hôn được cô, quá lời rồi còn gì?
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt giết người đó, anh run nhẹ một cái, xoa dịu:"Đừng tức giận, hay là cậu trừng phạt mình đi?".
Trình Phương Chu hừ mạnh:"Không thèm nói chuyện với cậu nữa".
Hơn ai hết, cô không thể kiềm chế được trái tim bé nhỏ đang đập mạnh liên hồi chính vì nụ hôn khi nãy của anh.
Nó cứ như một tiếng xét ái tình đánh vào người cô. Làm cho cô không biết phải làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.