Chương 40
Khoi_nv
05/07/2013
Trên đường từ vũng tàu chạy xe về... em ngồi sau mình khóc rất nhiều... mình củng khóc theo em... mình tự hỏi lòng những giọt nước mắt thương hại, hay vì mình đã trót yêu em??
Chạy về đến trung tâm sài gòn... đã gần 11h
Na: Anh chạy vòng vòng xíu nữa đi
K: Em ko mệt sao?
Na: Em muốn bên cạnh anh chút nữa
K: Vậy em muốn đi đâu?
Na: Qua q7 đi anh...
K: Giờ tối rồi qua đó làm gì?
Na: Em thích cảnh bên đó
Mình vòng xe hướng về phía q7, chiều theo ý em...
Qua đến q7... mình dừng xe trên cầu Phú Mỹ... buổi tối trên cao gió rất lớn, chạy xe cứ tạt sang một bên, mình dựng xe, em và mình hướng ra phía sông lớn...
K: Em ơi
Na: Sao anh?
K: Em đừng vậy nữa... anh cảm thấy có lỗi vs em lắm
Em bịt miệng mình lại
Na: Đừng nói vậy mà anh...
K: Anh nói thật đó
Na: Em hỏi anh này nè...
K: Nói đi em
Na: Anh có tình cảm gì với em ko? Dù ít hay nhiều???
Mình im lặng suy nghĩ...
K: Có... nhưng thoáng qua...
Em ôm chồm lấy mình... và lại khóc...
Na: Có là em vui rồi... hạnh phúc lắm... hạnh phúc khi đc bên anh
K: hì...
Na: Anh nè... nếu như em có chuyện gì xãy ra.. anh có đến bên em ko?
K: Đến chứ... sao anh lại bỏ em đc
Na: Ừ... cảm ơn anh
K: Em đừng làm gì ngu ngốc nha em... em nói vậy ý là sao
Na: Ko có đâu... em hỏi vậy xem anh có quan tâm em hay ko thôi
K: Mốt đừng hỏi vậy nữa... anh luôn quan tâm em mà
Na: Em sợ lắm..
K: Sợ điều gì?
Na: Sợ khi xa anh... em lại nhớ anh... em đau lắm...
Nước mắt mình lại lăn xuống, đm nước mắt đâu nhiều vậy???
Na: Đừng khóc mà anh...
K: Hì... có lẽ anh yếu đuối...
Dứt lời thì đt mình reo lên... “ Con Cờ Hó “
Ax... giờ biết nói sao đây... mình nghe máy
K: Alo
Đ: Anh đang ở đâu vậy
K: Đang ngoài đường
Đ: Giờ còn đi đâu nữa
K: Anh đi vs bạn
Đ: Gì... anh đi chưa về à
K: Chưa... tí nữa anh về...
Đ: Thôi anh đi luôn đi...
Cúp máy... trong lòng mình vừa lo sợ vừa hồi hộp... cảm thấy có lỗi với em Đ...
Na: Về thôi anh...
K: Vậy mình về nha...
Có lẽ như Na đã biết Đ gọi nên đòi về... mình chở em về đến nhà... em xuống xe quay lưng bỏ đi và không lời chào...
Mình tranh thủ chạy về nhà... gọi đt cho Đ thì Đ đã khóa máy...
Đi cả ngày đã mệt mỏi... mình nằm xuống nệm và ngủ ngay lập tức...
Sáng 9h mở mắt dậy... vẫn như thường ngày, mình tắm rữa, thay quần áo, gọi cho Đ đi ăn sáng... nhưng vẫn khóa máy
Mình chạy lên nhà Đ, thì Đ đang quét nhà... mình bước vào
K: bà xã đang quét nhà hả
Đ: Bộ ko thấy hả mà con hỏi
K: Thôi mà... đừng giận ông xã mà...
Đ: Ai dám giận...
K: Thôi xin lỗi bà xã...
Đ: Đi chơi vs người ta đến khuya luôn... chắc đi đẩy quá
K: Ặc... ko có.. ko có mà...
Đ: Chứ đi đâu mà trễ dử vậy
K: Đi vũng tàu... nên về trễ
Đ: Cái gì???? Đi vũng tàu hả
K: Ừ
Mặt em nóng lên...
Đ: Đi vũng tàu... ra đó mướn khách sạn... rồi tắm biển chung... mà kêu ko có gì
K: Trời... xem như bạn bè thôi...
Đ: Đừng có láo
K: Trời... nói thật mà ko có làm gì bậy bạ hết... chỉ tắm biển rồi đi ăn uống, đến tối đi cafe rồi về
Đ: Thật ko???
K: Thiệt... ko tin ông xã hả
Đ: Tạm tin.. phát hiện ra điều gì ko phải như anh nói... em cắt cu anh ngay lập tức
K: Tối ngày hâm cắt cu qài... đi ăn sáng đi
Đ: Chiên ốp la sẵn ngoài sau đó, chạy đi mua bánh mì đi rồi về ăn
K: ủa sao biết anh lên mà làm đồ ăn sáng sẵn vậy?
Đ: vậy em mới quản đc anh chứ... biết thế nào anh củng tự mò lên đây mà
Công nhận bà xã mình hiểu mình thật...
Mua bánh mì về, mình và em ăn xong, mình chạy nhanh về nhà chở mẹ đi công chuyện đến tận tối...
Hôm nay Na vẫn ko gọi đt cho mình... tự nhiên thấy nhớ nhớ em... nghĩ lại về bx mình... lén phén là cắt cu... nên thôi
Về đến nhà.. ko quên nhắn tin chúc bà xã ngủ ngon, và nhắn luôn cho Na... nhưng vẫn ko thấy tin nhắn hồi âm... mình nằm ngủ thiếp đi
8h sáng... đt reo lên... thằng C gọi..
C: Alo.. sao giờ chưa dậy nữa ba
K: Dậy chi ông nội... đang ngủ
C: 9h con Na lên máy bay, đm mày giờ còn ngủ, ko ra đưa nó đi hả
K: Sặc... tao đâu biết 9h đâu
C: Đm nhanh
Mình quýnh quáng mặc đồ vào... chạy xe ngay ra sân bay Tân sơn nhất... trên đường mình gọi cho Na...
Na: Alo...
K: 9h em lên máy bay hả
Na: Ừ... anh tới chưa
K: Anh đang trên đường đi...
Na: Kịp ko anh???
K: Kịp mà..
Cúp máy mình vặn ga hết tốc độ... chạy như ăn cướp... trong đầu lại hoang tưởng về những bộ phim Hàn Xẻng... đến ngã 4 bảy hiền thì vượt luôn đèn đỏ... anh áo vàng chạy ra chỉ vào xe mình thổi còi... mình kệ mẹ nó vẫn cứ chạy...
8h40: đến sân bay... may mà còn chạy ra kịp, thằng C ko gọi chắc bỏ mẹ...
Gửi xe... chạy thục mạng ngay vào trong chỉ mong em chưa lên máy bay... cắm đầu cắm cổ chạy... gọi đt cho em...
K: Em đang ở đâu???
Na: Đứng sau lưng anh nè...
Quay lại nhìn từ xa... mình thấy bóng dáng em đang đứng quắc quắc tay... mình chạy lại... ôi đm... 1 đám bạn nó, có thằng C, và cả thằng hôm bị mình đạp lọt xe
K: xin lỗi... anh ko biết 9h em bay
Na: Anh ra kịp là đc rồi... đổ mồ hôi quá trời kìa
Em móc trong túi ra bịch khăn giấy lau cho mình...
Na: Em có cái này muốn gửi cho anh nè...
Em móc trong valy ra... hộp quà nhỏ... hình trái tim
K: Cảm ơn em... gấp quá anh ko biết tặng gì cho em nữa...
Na: Thôi... anh ra là em vui rồi...
K: Có gì đâu em...
Mình thấy trên tay em có gì màu xanh xanh..mình giở áo em lên thì hoảng hồn... em xăm hình cô gái y chang mình... vẫn còn những vết mẩn đỏ đỏ
K: Em xăm làm gì vậy
Bắt đầu nước mắt em rưng rưng
Na: Em nhớ anh lắm... em muốn xăm hình này để mỗi lần nhìn vào em như đc bên cạnh anh vậy
K: Em ơi... sao em làm vậy...
Na: Ko sao đâu anh... anh ở lại vui vẻ nhé, phải sống thật tốt nha anh
Nước mắt mình củng rớt theo em...
K: Ừ... em củng vậy nha
Na: Em yêu anh...
K: Sao em đi vội vậy... em ko ở lại thời gian nữa
Na: Hì... em củng muốn ở lại lắm.. nhưng thôi
K: Tại sao vậy...?
Nước mắt em mỗi lúc mỗi rớt càng nhiều... mình hỏi sao thì em cứ ấp úng mãi...mình năn nỉ lắm em mới chịu trã lời
Na: Vì anh đó... đáng lẽ em về VN sống cùng chị em, nhưng khi gặp anh, em yêu anh từ khi nào em củng ko rõ nữa, sau ngày ko gặp anh, em nhớ anh lắm, trong đầu em cứ nghĩ về anh... ko sao quên anh đc... khi nghe tin anh có bạn gái... em rất buồn rất đau...
Mình như rớt xuống vực thẩm khi nghe em nói... Vâng nước mắt mình đã tiếp tục rơi nhiều hơn, và bắt đầu mếu máo
K: Anh xin lỗi em nhiều lắm
Na: Ko... ko cần xin lỗi em... em phải cảm ơn anh... vì khi bên anh, em rất vui em có cảm giác như đc che chở bảo vệ...
Mình vẫn tiếp tục khóc
Na: Em biết em ko phải con gái còn trong trắng, em sống bên cali từng quen rất nhiều người, nhưng chỉ vài ngày, vài tháng, thoáng qua rồi thôi, em chưa thật sự biết cảm giác yêu ai là thế nào... nhưng khi gặp đc anh thì khác hẳn
K: Vì anh... mà em phải như thế... anh có lỗi lắm... anh có lỗi lắm
Na: Nín đi anh... để mình em đau thôi... em ko muốn anh phải đau như em...
K: Em đi rồi sẽ về chứ
Na: Em sẽ về mà... khi nào quên đc anh, em sẽ về
Mình trở nên khó thở hơn... và dần mơ hồ... mình đã chạm vào trái tim em, rồi lại mang đến cho em nhiều đau đớn, phải chi mình chưa từng gặp nhau, chắc giờ em đã ko đau thế này
K: Cố lên em nhé...
Em ôm lấy mình... cả 2 khóc thật to.. khiến xung quanh ai củng nhìn và mọi ánh mắt ấy có vẻ luyến tiếc một điều gì đó...
Na: Giữ gìn sức khỏe nha anh, anh phải nhớ có một người luôn yêu anh, có một người luôn âm thầm nguyện cho anh đc hạnh phúc với những gì anh đã chọn... mãi mãi là như vậy nhé
Chào tạm biệt bạn bè... những cái ôm chắc nịch và kèm theo đó là nước mắt
Em hôn lên má mình thật nhẹ nhàng... và dính theo những làn nước mắt
Em buông tay ra... tiếng loa bắt đầu vang lên.. đã đến lúc em phải đi... em phải đi về một nơi thật xa cách nữa vòng trái đất này... nơi đất khách quê người và mang theo một nỗi đau.. một nỗi đau khó có thể phai mờ...
Xách valy... em bước thật nhẹ nhàng vào trong... mình như chết đứng trước cảnh tượng ấy...
Nhìn thấy em đi trong nước mắt... có vẻ rất nặng nề và đau đớn...
Em đã bước vào trong... và sau lớp kính ấy... là một chiếc máy bay đang chờ đón đưa em đi thật xa anh... có lẽ mình sẽ không gặp nhau nữa... nhưng anh vẫn đợi... anh vẫn mong... sẽ có một ngày em lại quay về VN... vì khi em về... lúc đó em đã quên đc anh... em sẽ không phải đau và khóc như thế này nữa...
“ Gửi muôn ngàn yêu thương đến cho em... lúc em đi, anh vẫn chưa kịp nói với em ...Nhưng hôm nay... giờ này... tâm trạng này, với trái tim anh... anh muốn nói với em Anh Yêu Em... (anh biết em đang theo dõi FB này mà) Bên ấy... em giữ gìn sức khỏe, tập trung vào lo học, quen bạn trai mới quên anh đi nhé... Chúc em luôn vui vẻ”
Chiếc nhẫn bạch kim em tặng anh, anh sẽ luôn mang trên tay, và xem nó như một kỷ niệm... một tình yêu thật đẹp thoáng qua em nhé...
Mình bước ra khỏi sân bay trên đôi vai nặng trĩu... nhìn chiếc máy bay bay qua... trong ánh mắt là cái gì đó như mơ hồ...
Chạy về đến trung tâm sài gòn... đã gần 11h
Na: Anh chạy vòng vòng xíu nữa đi
K: Em ko mệt sao?
Na: Em muốn bên cạnh anh chút nữa
K: Vậy em muốn đi đâu?
Na: Qua q7 đi anh...
K: Giờ tối rồi qua đó làm gì?
Na: Em thích cảnh bên đó
Mình vòng xe hướng về phía q7, chiều theo ý em...
Qua đến q7... mình dừng xe trên cầu Phú Mỹ... buổi tối trên cao gió rất lớn, chạy xe cứ tạt sang một bên, mình dựng xe, em và mình hướng ra phía sông lớn...
K: Em ơi
Na: Sao anh?
K: Em đừng vậy nữa... anh cảm thấy có lỗi vs em lắm
Em bịt miệng mình lại
Na: Đừng nói vậy mà anh...
K: Anh nói thật đó
Na: Em hỏi anh này nè...
K: Nói đi em
Na: Anh có tình cảm gì với em ko? Dù ít hay nhiều???
Mình im lặng suy nghĩ...
K: Có... nhưng thoáng qua...
Em ôm chồm lấy mình... và lại khóc...
Na: Có là em vui rồi... hạnh phúc lắm... hạnh phúc khi đc bên anh
K: hì...
Na: Anh nè... nếu như em có chuyện gì xãy ra.. anh có đến bên em ko?
K: Đến chứ... sao anh lại bỏ em đc
Na: Ừ... cảm ơn anh
K: Em đừng làm gì ngu ngốc nha em... em nói vậy ý là sao
Na: Ko có đâu... em hỏi vậy xem anh có quan tâm em hay ko thôi
K: Mốt đừng hỏi vậy nữa... anh luôn quan tâm em mà
Na: Em sợ lắm..
K: Sợ điều gì?
Na: Sợ khi xa anh... em lại nhớ anh... em đau lắm...
Nước mắt mình lại lăn xuống, đm nước mắt đâu nhiều vậy???
Na: Đừng khóc mà anh...
K: Hì... có lẽ anh yếu đuối...
Dứt lời thì đt mình reo lên... “ Con Cờ Hó “
Ax... giờ biết nói sao đây... mình nghe máy
K: Alo
Đ: Anh đang ở đâu vậy
K: Đang ngoài đường
Đ: Giờ còn đi đâu nữa
K: Anh đi vs bạn
Đ: Gì... anh đi chưa về à
K: Chưa... tí nữa anh về...
Đ: Thôi anh đi luôn đi...
Cúp máy... trong lòng mình vừa lo sợ vừa hồi hộp... cảm thấy có lỗi với em Đ...
Na: Về thôi anh...
K: Vậy mình về nha...
Có lẽ như Na đã biết Đ gọi nên đòi về... mình chở em về đến nhà... em xuống xe quay lưng bỏ đi và không lời chào...
Mình tranh thủ chạy về nhà... gọi đt cho Đ thì Đ đã khóa máy...
Đi cả ngày đã mệt mỏi... mình nằm xuống nệm và ngủ ngay lập tức...
Sáng 9h mở mắt dậy... vẫn như thường ngày, mình tắm rữa, thay quần áo, gọi cho Đ đi ăn sáng... nhưng vẫn khóa máy
Mình chạy lên nhà Đ, thì Đ đang quét nhà... mình bước vào
K: bà xã đang quét nhà hả
Đ: Bộ ko thấy hả mà con hỏi
K: Thôi mà... đừng giận ông xã mà...
Đ: Ai dám giận...
K: Thôi xin lỗi bà xã...
Đ: Đi chơi vs người ta đến khuya luôn... chắc đi đẩy quá
K: Ặc... ko có.. ko có mà...
Đ: Chứ đi đâu mà trễ dử vậy
K: Đi vũng tàu... nên về trễ
Đ: Cái gì???? Đi vũng tàu hả
K: Ừ
Mặt em nóng lên...
Đ: Đi vũng tàu... ra đó mướn khách sạn... rồi tắm biển chung... mà kêu ko có gì
K: Trời... xem như bạn bè thôi...
Đ: Đừng có láo
K: Trời... nói thật mà ko có làm gì bậy bạ hết... chỉ tắm biển rồi đi ăn uống, đến tối đi cafe rồi về
Đ: Thật ko???
K: Thiệt... ko tin ông xã hả
Đ: Tạm tin.. phát hiện ra điều gì ko phải như anh nói... em cắt cu anh ngay lập tức
K: Tối ngày hâm cắt cu qài... đi ăn sáng đi
Đ: Chiên ốp la sẵn ngoài sau đó, chạy đi mua bánh mì đi rồi về ăn
K: ủa sao biết anh lên mà làm đồ ăn sáng sẵn vậy?
Đ: vậy em mới quản đc anh chứ... biết thế nào anh củng tự mò lên đây mà
Công nhận bà xã mình hiểu mình thật...
Mua bánh mì về, mình và em ăn xong, mình chạy nhanh về nhà chở mẹ đi công chuyện đến tận tối...
Hôm nay Na vẫn ko gọi đt cho mình... tự nhiên thấy nhớ nhớ em... nghĩ lại về bx mình... lén phén là cắt cu... nên thôi
Về đến nhà.. ko quên nhắn tin chúc bà xã ngủ ngon, và nhắn luôn cho Na... nhưng vẫn ko thấy tin nhắn hồi âm... mình nằm ngủ thiếp đi
8h sáng... đt reo lên... thằng C gọi..
C: Alo.. sao giờ chưa dậy nữa ba
K: Dậy chi ông nội... đang ngủ
C: 9h con Na lên máy bay, đm mày giờ còn ngủ, ko ra đưa nó đi hả
K: Sặc... tao đâu biết 9h đâu
C: Đm nhanh
Mình quýnh quáng mặc đồ vào... chạy xe ngay ra sân bay Tân sơn nhất... trên đường mình gọi cho Na...
Na: Alo...
K: 9h em lên máy bay hả
Na: Ừ... anh tới chưa
K: Anh đang trên đường đi...
Na: Kịp ko anh???
K: Kịp mà..
Cúp máy mình vặn ga hết tốc độ... chạy như ăn cướp... trong đầu lại hoang tưởng về những bộ phim Hàn Xẻng... đến ngã 4 bảy hiền thì vượt luôn đèn đỏ... anh áo vàng chạy ra chỉ vào xe mình thổi còi... mình kệ mẹ nó vẫn cứ chạy...
8h40: đến sân bay... may mà còn chạy ra kịp, thằng C ko gọi chắc bỏ mẹ...
Gửi xe... chạy thục mạng ngay vào trong chỉ mong em chưa lên máy bay... cắm đầu cắm cổ chạy... gọi đt cho em...
K: Em đang ở đâu???
Na: Đứng sau lưng anh nè...
Quay lại nhìn từ xa... mình thấy bóng dáng em đang đứng quắc quắc tay... mình chạy lại... ôi đm... 1 đám bạn nó, có thằng C, và cả thằng hôm bị mình đạp lọt xe
K: xin lỗi... anh ko biết 9h em bay
Na: Anh ra kịp là đc rồi... đổ mồ hôi quá trời kìa
Em móc trong túi ra bịch khăn giấy lau cho mình...
Na: Em có cái này muốn gửi cho anh nè...
Em móc trong valy ra... hộp quà nhỏ... hình trái tim
K: Cảm ơn em... gấp quá anh ko biết tặng gì cho em nữa...
Na: Thôi... anh ra là em vui rồi...
K: Có gì đâu em...
Mình thấy trên tay em có gì màu xanh xanh..mình giở áo em lên thì hoảng hồn... em xăm hình cô gái y chang mình... vẫn còn những vết mẩn đỏ đỏ
K: Em xăm làm gì vậy
Bắt đầu nước mắt em rưng rưng
Na: Em nhớ anh lắm... em muốn xăm hình này để mỗi lần nhìn vào em như đc bên cạnh anh vậy
K: Em ơi... sao em làm vậy...
Na: Ko sao đâu anh... anh ở lại vui vẻ nhé, phải sống thật tốt nha anh
Nước mắt mình củng rớt theo em...
K: Ừ... em củng vậy nha
Na: Em yêu anh...
K: Sao em đi vội vậy... em ko ở lại thời gian nữa
Na: Hì... em củng muốn ở lại lắm.. nhưng thôi
K: Tại sao vậy...?
Nước mắt em mỗi lúc mỗi rớt càng nhiều... mình hỏi sao thì em cứ ấp úng mãi...mình năn nỉ lắm em mới chịu trã lời
Na: Vì anh đó... đáng lẽ em về VN sống cùng chị em, nhưng khi gặp anh, em yêu anh từ khi nào em củng ko rõ nữa, sau ngày ko gặp anh, em nhớ anh lắm, trong đầu em cứ nghĩ về anh... ko sao quên anh đc... khi nghe tin anh có bạn gái... em rất buồn rất đau...
Mình như rớt xuống vực thẩm khi nghe em nói... Vâng nước mắt mình đã tiếp tục rơi nhiều hơn, và bắt đầu mếu máo
K: Anh xin lỗi em nhiều lắm
Na: Ko... ko cần xin lỗi em... em phải cảm ơn anh... vì khi bên anh, em rất vui em có cảm giác như đc che chở bảo vệ...
Mình vẫn tiếp tục khóc
Na: Em biết em ko phải con gái còn trong trắng, em sống bên cali từng quen rất nhiều người, nhưng chỉ vài ngày, vài tháng, thoáng qua rồi thôi, em chưa thật sự biết cảm giác yêu ai là thế nào... nhưng khi gặp đc anh thì khác hẳn
K: Vì anh... mà em phải như thế... anh có lỗi lắm... anh có lỗi lắm
Na: Nín đi anh... để mình em đau thôi... em ko muốn anh phải đau như em...
K: Em đi rồi sẽ về chứ
Na: Em sẽ về mà... khi nào quên đc anh, em sẽ về
Mình trở nên khó thở hơn... và dần mơ hồ... mình đã chạm vào trái tim em, rồi lại mang đến cho em nhiều đau đớn, phải chi mình chưa từng gặp nhau, chắc giờ em đã ko đau thế này
K: Cố lên em nhé...
Em ôm lấy mình... cả 2 khóc thật to.. khiến xung quanh ai củng nhìn và mọi ánh mắt ấy có vẻ luyến tiếc một điều gì đó...
Na: Giữ gìn sức khỏe nha anh, anh phải nhớ có một người luôn yêu anh, có một người luôn âm thầm nguyện cho anh đc hạnh phúc với những gì anh đã chọn... mãi mãi là như vậy nhé
Chào tạm biệt bạn bè... những cái ôm chắc nịch và kèm theo đó là nước mắt
Em hôn lên má mình thật nhẹ nhàng... và dính theo những làn nước mắt
Em buông tay ra... tiếng loa bắt đầu vang lên.. đã đến lúc em phải đi... em phải đi về một nơi thật xa cách nữa vòng trái đất này... nơi đất khách quê người và mang theo một nỗi đau.. một nỗi đau khó có thể phai mờ...
Xách valy... em bước thật nhẹ nhàng vào trong... mình như chết đứng trước cảnh tượng ấy...
Nhìn thấy em đi trong nước mắt... có vẻ rất nặng nề và đau đớn...
Em đã bước vào trong... và sau lớp kính ấy... là một chiếc máy bay đang chờ đón đưa em đi thật xa anh... có lẽ mình sẽ không gặp nhau nữa... nhưng anh vẫn đợi... anh vẫn mong... sẽ có một ngày em lại quay về VN... vì khi em về... lúc đó em đã quên đc anh... em sẽ không phải đau và khóc như thế này nữa...
“ Gửi muôn ngàn yêu thương đến cho em... lúc em đi, anh vẫn chưa kịp nói với em ...Nhưng hôm nay... giờ này... tâm trạng này, với trái tim anh... anh muốn nói với em Anh Yêu Em... (anh biết em đang theo dõi FB này mà) Bên ấy... em giữ gìn sức khỏe, tập trung vào lo học, quen bạn trai mới quên anh đi nhé... Chúc em luôn vui vẻ”
Chiếc nhẫn bạch kim em tặng anh, anh sẽ luôn mang trên tay, và xem nó như một kỷ niệm... một tình yêu thật đẹp thoáng qua em nhé...
Mình bước ra khỏi sân bay trên đôi vai nặng trĩu... nhìn chiếc máy bay bay qua... trong ánh mắt là cái gì đó như mơ hồ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.