Chương 12: Chị đang ghen đấy à?
BK Dâu
20/11/2023
Chủ nhật Uyển Hân có hẹn mọi người đi chơi ở Bách Khoa rồi đi xem ghi hình. Tối thứ 4, thời tiết khá đẹp, cô mang ghế ra ngồi hiên ngồi ngắm trăng, đúng lúc Phan Nhung gọi điện cho cô hỏi về cuộc ghi hình, không biết sao lại nói sang Lam Phong, được đà hai người nói xấu cậu, đột nhiên cậu nhắn tin cho cô:
"Chị yêu ơi, tối thứ 7 có trận ghi hình nào không?"
Điện thoại còn chưa tắt, Uyển Hân buột miệng chửi thề: "Má thằng điên này hôm nay bị ăn phải bả hay gì?"
"Thằng nào thế?"
"Lam Phong, nó mới kêu tao là chị yêu ơi."
Phan Nhung cười như được mùa, Uyển Hân nghe thấy tiếng ghế đổ có lẽ cô ấy mới bị ngã từ trên ghế xuống, có vẻ bị ngã hơi đau, ở đầu giây bên này Uyển Hân nghe được tiếng kêu của cô ấy.
"Mày ổn không đấy?"
"Má thật luôn, bình thường nó hay hỗn với mày lắm mà, nay tự nhiên thay đổi chắc chắn có việc gì nhờ mà rồi."
Không ngoài dự đoán của Phan Nhung câu tiếp theo Lam Phong nhắn:
"Chị Gia Nghi kêu thứ 7 rảnh nên em tính hỏi chị xem thứ 7 có trận nào không chứ chủ nhật chị ấy bận rồi."
Không biết vì sao Uyển Hân có cảm giác Lam Phong thích Gia Nghi, mỗi lần nói chuyện với cô đều nhắc đến Gia Nghi, cô nửa đùa, nửa thật hỏi lại:
"Mày thích Gia Nghi đúng không?"
"Đâu có đâu, dậy thì rồi, yêu đương nhăng nhít gì, trẻ con."
Không biết vô tình hay cố ý, Lam Phong nhắc lại 2 từ "dậy thì" hôm trước như đang muốn trêu chọc Uyển Hân.
"Tại chị thấy mày quan tâm Gia Nghi."
"Ai em chả quan tâm, em quan tâm chị nữa mà."
"Không, tao thấy mày quan tâm Gia Nghi theo kiểu khác ấy."
"Thế em quan tâm chị kiểu gì?"
"Chị em, bạn bè bình thường còn với Gia Nghi giống kiểu thích ấy, chị thấy mày hay hỏi về nó, muốn gặp nó, nhiều lắm."
"Em muốn gặp nhiều lắm cả anh chị, bạn bè trong Nam nữa."
Uyển Hân đọc tin nhắn cho Phan Nhung nghe, cô ấy cũng thấy điều đó, lần nào đi chơi Lam Phong cũng nhắc tới Gia Nghi, có thể Gia Nghi là hotgirl của nhóm nên ai cũng muốn gặp đó cũng là điều bình thường nhưng Lam Phong giống kiểu bị cuồng ấy.
"Em đính chính lại là em chỉ coi chị ấy là chị em bình thường, em chỉ tò mò những người em quen lâu chưa gặp thôi."
"Vậy sao với bọn tao mày không thế?"
Uyển Hân nhớ lại lúc trước rủ Lam Phong lên Hà Nội, đi xuống Hải Dương nhưng cậu ấy toàn từ chối, cậu chưa từng kêu muốn gặp ai ngoại trừ Gia Nghi.
"Chị đang ghen đấy à?"
Má ôi, Uyển Hân sốc toàn tập, tới đây cô không dám đọc tiếp cho Phan Nhung nghe, cô sợ một khi cô mà đọc ra sẽ bị cô ấy cười, cô tắt máy cái rụp. Phan Nhung bị tắt máy bất ngờ, cô ấy tức giận nhắn tin chửi nhưng Uyển Hân không quan tâm, cô nhắn tin với Lam Phong trước tý giải thích với cô ấy sau. Bình thường Lam Phong với cô mà đi cùng nhau suốt ngày nó thả thính cô, mọi người đều nghĩ cậu ấy thích cô nên mới làm vậy chỉ có cô biết cậu ấy không thích cô chỉ thích trêu đùa, chọc giận cô thôi. Bây giờ mà đọc lên khác nào cho mọi người thêm lý do để "lên thuyền".
"Mày bị điên à? Sao tao phải ghen?"
"Em hỏi thế thôi. Chị đừng chột dạ, con gái mà, không hiểu được đám con trai bọn em nghĩ gì đâu."
Lam Phong thích trêu đùa, thích bán thính linh tinh, luôn làm mấy điều khiến cho người khác ghen, cậu thấy vui về điều đó, cậu không yêu đương, không thích nhưng luôn tỏ ra là thích người ta để cho họ vướng phải bẫy tình bởi vì cậu là cung Song Ngư. Khi hai người đều cung Song Ngư nói chuyện với nhau, ai thả thính mạnh hơn người thắng sẽ là người còn lại.
"Tao sẽ dụ dỗ Gia Nghi tán mà rồi đá mày như cái cách người yêu cũ đá mày vậy."
"Em đá người ta chứ người ta làm gì có cửa mà đòi đá em, em có nhan sắc, có học lực, có chiều cao ai mà không mê được."
"Trừ tao."
Không biết từ lúc nào sự ảo tưởng của Lam Phong lên một tầng cao mới, cao hơn cả người viết truyện ngôn tình như Uyển Hân.
"Mà hình như em chưa hỏi quê chị ở đâu hoặc có thể em quên rồi."
"Gia Nghi ở đâu?"
"Em đang hỏi chị ở đâu mà."
"Mày trả lời đi Gia Nghi ở đâu rồi tao nói cho mày biết."
"Lê Trọng Tấn."
"Quê?"
"Phú Thọ, hỏi thừa."
"Mày học bài đi, tao đi tắm đây."
"Chị chưa trả lời em."
Trong tất cả những người con gái chơi chung, Lam Phong chỉ nhớ mỗi mình quê của Gia Nghi, không biết sao lúc đó cô có cảm giác hơi buồn, nói đúng hơn là thất vọng. Mải nhắn tin với Lam Phong, cô quên mất trả lời tin nhắn của của Phan Nhung, lúc vào xem thấy cô ấy đang chửi rất hăng say:
"Con kia tại sao đang nói chuyện mà mày lại tắt điện thoại, đoạn sau thế nào?"
"Mày nói chuyện với nó không trả lời tao?"
"Khốn nạn, có trai bỏ bạn."
Lúc này Uyển Hân mới chợt nhận ra sự vô tâm của mình nhưng cô đâu phải là người sẽ xin lỗi, cô thích chọc giận người khác hơn:
"Mày quát tao à? Nói to thế? Mày gan dạo này hơi lớn rồi đấy."
"Dạ thôi em không dám, chị đừng giận em nhé."
Lúc trước có một lần Phan Nhung lớn tiếng với Uyển Hân cô đã nghỉ chơi mấy ngày dù cho cô ấy có nhắn tin xin lỗi cô như thế nào đi chăng nữa. Ngày trước cô không có như vậy đâu, cô sợ mất bạn nên không dám giận bây giờ mỗi lần giận là có người dỗ rồi nên cô không sợ nữa.
Lam Phong nhắn rủ mấy người khác thứ 7 đi chơi nhưng ai cũng đều bận hết không đi được. Cậu quay lại tìm Uyển Hân, cậu không muốn đi riêng, mất công về lại bị nói:
"Chị yêu đang làm gì thế?"
"Chuẩn bị đi tắm." Hôm nay Uyển Hân có lịch học tối nên cô về khá muộn, đồng hồ điểm 11 giờ đêm rồi cô lấy quần áo chuẩn bị đo tắm thì Lam Phong nhắn tin cho cô.
"Thứ 7 chị có đi học không?"
"Có. Mày với Gia Nghi đi chơi đi. À mà chủ nhật Gia Nghi đi xem trận của Nhật Trường đó."
Uyển Hân mới lướt Facebook thì nhìn thấy bình luận của Gia Nghi, cô được Nhật Trường cho vé nên rủ mọi người đi chung và Gia Nghi không đi cùng mọi người mà đi riêng hoặc có thể cô ấy không biết mọi người cũng xem trận đó, cũng tức là Gia Nghi thà đi xem chứ không gặp mọi người, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
"Chị ấy bảo chị à? Nãy chị ấy bảo chủ nhật bận mà."
"Bận đi xem ghi hình."
"Mà chị không đi tắm đi, đột tử chết giờ." Lam Phong sợ nói nữa Uyển Hân lại tuôn ra một tràng nên cậu đành đổi chủ đề.
"Má, mày mới kêu tao là chị yêu đấy."
"Em nhắc cho chị tránh còn gì."
"Mày có khi còn tắm muộn hơn tao đấy."
"Em tắm xong rồi."
"Tao nói hôm trước."
"Hôm đấy em chém gió thôi không ngờ chị lại quan tâm em như vậy."
Uyển Hân đang nghi ngờ hôm nay Lam Phong có uống lộn thuốc hay không mà mỗi câu nói đều là những lời sến súa cô không ngấm nổi.
"Biến đi tao thèm vào mà quan tâm mày."
"Tự nhiên em thấy cảm động quá à."
"Bớt lại giùm tao."
"Nước được rồi đó, đi tắm đi chị yêu."
"Sao biết nước được rồi."
Ấm nước Uyển Hân đun vừa bật luôn, tự nhiên cô thấy giống như có một cái gì đó rất tương thông giữa Lam Phong và ấm nước. Thật đáng để suy nghĩ.
"Em căn giờ, chị thấy em quan tâm chị như vậy mà, chị xúc động chưa, khóc chưa?"
Đây có phải là Lam Phong đang "trả thù" Uyển Hân vì câu nói lúc nãy khi cô kêu cậu ấy quan tâm Gia Nghi không? Cô bắt đầu thấy sợ con người này rồi.
"Tao sợ cái sự quan tâm của mày, hãy tha cho tao đi."
"Vậy chị quan tâm em đi."
"Bảo Gia Nghi."
"Không, em thích chị cơ."
Có thể giây phút này Uyển Hân không nhận ra trong lời nói trêu đùa của Lam Phong có sự thật lòng trong đó nhưng cô lại vô tình không quan tâm để ý tới, cô chỉ nghĩ cậu đang trêu đùa cô thôi.
"Thôi chị đây biết trong đầu mày đang nghĩ gì."
"Chị hiểu em quá à."
"Có cần tâm miền Bắc giúp mày tán Gia Nghi không?"
"Không, em bị crush chị rồi." Lam Phong nửa đùa nửa thật trêu chọc Uyển Hân.
Uyển Hân bắt đầu không nhịn được sự thả thính dồn dập này, cô chưa tán ai và cũng chưa ai tán như này nên cô rất sợ bản thân không trụ được mà rơi vào lưới tình này.
"Tao có thể không hiểu nhiều nhưng tao biết mày thích Gia Nghi."
"Vậy thôi chị yêu cứ tin vậy đi."
Lam Phong không muốn cãi nhau thêm với Uyển Hân về vấn đề này, cậu sợ thả thính cô nhiều quá cô sẽ giận dỗi và không nói chuyện với cậu nữa, đằng nào cô cũng có mối tình đơn phương 6 năm, một khoảng thời gian dài như vậy chắc sao quên người kia được, cậu sẽ từ từ từng bước một. Vốn định kết thúc câu chuyện ở đó nhưng cô lại "châm ngòi" thêm một lần nữa.
"Vậy có cần chị yêu giúp mày tán Gia Nghi không?"
"Em chỉ là người bán thính thôi."
"Vậy phải để cho người ta mua thính chứ đi thả thính rong có ngày bị bắt đấy."
"Em không có thả, em bán, chị lại hiểu sai ý em rồi. Bán thính là hành động được nhà nước cho phép, đem lại lợi ích, phát triển đất nước, còn thả thả thính là hành vi nhà nước cấm, gây tổn hại cho người đớp."
"Mày bán thính chắc không gây tổn thương cho ai. Bán không ai mua cũng sẽ thối nát thôi."
"Tất nhiên là không rồi. Có lợi cho sức khoẻ, chị yêu có mua không?"
"Chê."
"Mua ủng hộ đi mà."
"Người quen sẽ không đi mua thính của người quen như vậy sẽ không thú vị."
"Vậy thôi không mua em đi ngủ."
Mải nói chuyện với Lam Phong, Uyển Hân quên mất cả việc đi tắm, cô phải đun lại nước rồi lấy quần áo đi vào bên trong, cô cũng quên luôn câu chuyện vừa thả thính lúc nãy. Con trai mà họ thích trêu đùa với người con gái mà họ thích còn con gái thì luôn tìm cách tránh xa mấy người đó nhưng biết đâu được sau này mình có rơi vào lưới tình đó hay không.
"Chị yêu ơi, tối thứ 7 có trận ghi hình nào không?"
Điện thoại còn chưa tắt, Uyển Hân buột miệng chửi thề: "Má thằng điên này hôm nay bị ăn phải bả hay gì?"
"Thằng nào thế?"
"Lam Phong, nó mới kêu tao là chị yêu ơi."
Phan Nhung cười như được mùa, Uyển Hân nghe thấy tiếng ghế đổ có lẽ cô ấy mới bị ngã từ trên ghế xuống, có vẻ bị ngã hơi đau, ở đầu giây bên này Uyển Hân nghe được tiếng kêu của cô ấy.
"Mày ổn không đấy?"
"Má thật luôn, bình thường nó hay hỗn với mày lắm mà, nay tự nhiên thay đổi chắc chắn có việc gì nhờ mà rồi."
Không ngoài dự đoán của Phan Nhung câu tiếp theo Lam Phong nhắn:
"Chị Gia Nghi kêu thứ 7 rảnh nên em tính hỏi chị xem thứ 7 có trận nào không chứ chủ nhật chị ấy bận rồi."
Không biết vì sao Uyển Hân có cảm giác Lam Phong thích Gia Nghi, mỗi lần nói chuyện với cô đều nhắc đến Gia Nghi, cô nửa đùa, nửa thật hỏi lại:
"Mày thích Gia Nghi đúng không?"
"Đâu có đâu, dậy thì rồi, yêu đương nhăng nhít gì, trẻ con."
Không biết vô tình hay cố ý, Lam Phong nhắc lại 2 từ "dậy thì" hôm trước như đang muốn trêu chọc Uyển Hân.
"Tại chị thấy mày quan tâm Gia Nghi."
"Ai em chả quan tâm, em quan tâm chị nữa mà."
"Không, tao thấy mày quan tâm Gia Nghi theo kiểu khác ấy."
"Thế em quan tâm chị kiểu gì?"
"Chị em, bạn bè bình thường còn với Gia Nghi giống kiểu thích ấy, chị thấy mày hay hỏi về nó, muốn gặp nó, nhiều lắm."
"Em muốn gặp nhiều lắm cả anh chị, bạn bè trong Nam nữa."
Uyển Hân đọc tin nhắn cho Phan Nhung nghe, cô ấy cũng thấy điều đó, lần nào đi chơi Lam Phong cũng nhắc tới Gia Nghi, có thể Gia Nghi là hotgirl của nhóm nên ai cũng muốn gặp đó cũng là điều bình thường nhưng Lam Phong giống kiểu bị cuồng ấy.
"Em đính chính lại là em chỉ coi chị ấy là chị em bình thường, em chỉ tò mò những người em quen lâu chưa gặp thôi."
"Vậy sao với bọn tao mày không thế?"
Uyển Hân nhớ lại lúc trước rủ Lam Phong lên Hà Nội, đi xuống Hải Dương nhưng cậu ấy toàn từ chối, cậu chưa từng kêu muốn gặp ai ngoại trừ Gia Nghi.
"Chị đang ghen đấy à?"
Má ôi, Uyển Hân sốc toàn tập, tới đây cô không dám đọc tiếp cho Phan Nhung nghe, cô sợ một khi cô mà đọc ra sẽ bị cô ấy cười, cô tắt máy cái rụp. Phan Nhung bị tắt máy bất ngờ, cô ấy tức giận nhắn tin chửi nhưng Uyển Hân không quan tâm, cô nhắn tin với Lam Phong trước tý giải thích với cô ấy sau. Bình thường Lam Phong với cô mà đi cùng nhau suốt ngày nó thả thính cô, mọi người đều nghĩ cậu ấy thích cô nên mới làm vậy chỉ có cô biết cậu ấy không thích cô chỉ thích trêu đùa, chọc giận cô thôi. Bây giờ mà đọc lên khác nào cho mọi người thêm lý do để "lên thuyền".
"Mày bị điên à? Sao tao phải ghen?"
"Em hỏi thế thôi. Chị đừng chột dạ, con gái mà, không hiểu được đám con trai bọn em nghĩ gì đâu."
Lam Phong thích trêu đùa, thích bán thính linh tinh, luôn làm mấy điều khiến cho người khác ghen, cậu thấy vui về điều đó, cậu không yêu đương, không thích nhưng luôn tỏ ra là thích người ta để cho họ vướng phải bẫy tình bởi vì cậu là cung Song Ngư. Khi hai người đều cung Song Ngư nói chuyện với nhau, ai thả thính mạnh hơn người thắng sẽ là người còn lại.
"Tao sẽ dụ dỗ Gia Nghi tán mà rồi đá mày như cái cách người yêu cũ đá mày vậy."
"Em đá người ta chứ người ta làm gì có cửa mà đòi đá em, em có nhan sắc, có học lực, có chiều cao ai mà không mê được."
"Trừ tao."
Không biết từ lúc nào sự ảo tưởng của Lam Phong lên một tầng cao mới, cao hơn cả người viết truyện ngôn tình như Uyển Hân.
"Mà hình như em chưa hỏi quê chị ở đâu hoặc có thể em quên rồi."
"Gia Nghi ở đâu?"
"Em đang hỏi chị ở đâu mà."
"Mày trả lời đi Gia Nghi ở đâu rồi tao nói cho mày biết."
"Lê Trọng Tấn."
"Quê?"
"Phú Thọ, hỏi thừa."
"Mày học bài đi, tao đi tắm đây."
"Chị chưa trả lời em."
Trong tất cả những người con gái chơi chung, Lam Phong chỉ nhớ mỗi mình quê của Gia Nghi, không biết sao lúc đó cô có cảm giác hơi buồn, nói đúng hơn là thất vọng. Mải nhắn tin với Lam Phong, cô quên mất trả lời tin nhắn của của Phan Nhung, lúc vào xem thấy cô ấy đang chửi rất hăng say:
"Con kia tại sao đang nói chuyện mà mày lại tắt điện thoại, đoạn sau thế nào?"
"Mày nói chuyện với nó không trả lời tao?"
"Khốn nạn, có trai bỏ bạn."
Lúc này Uyển Hân mới chợt nhận ra sự vô tâm của mình nhưng cô đâu phải là người sẽ xin lỗi, cô thích chọc giận người khác hơn:
"Mày quát tao à? Nói to thế? Mày gan dạo này hơi lớn rồi đấy."
"Dạ thôi em không dám, chị đừng giận em nhé."
Lúc trước có một lần Phan Nhung lớn tiếng với Uyển Hân cô đã nghỉ chơi mấy ngày dù cho cô ấy có nhắn tin xin lỗi cô như thế nào đi chăng nữa. Ngày trước cô không có như vậy đâu, cô sợ mất bạn nên không dám giận bây giờ mỗi lần giận là có người dỗ rồi nên cô không sợ nữa.
Lam Phong nhắn rủ mấy người khác thứ 7 đi chơi nhưng ai cũng đều bận hết không đi được. Cậu quay lại tìm Uyển Hân, cậu không muốn đi riêng, mất công về lại bị nói:
"Chị yêu đang làm gì thế?"
"Chuẩn bị đi tắm." Hôm nay Uyển Hân có lịch học tối nên cô về khá muộn, đồng hồ điểm 11 giờ đêm rồi cô lấy quần áo chuẩn bị đo tắm thì Lam Phong nhắn tin cho cô.
"Thứ 7 chị có đi học không?"
"Có. Mày với Gia Nghi đi chơi đi. À mà chủ nhật Gia Nghi đi xem trận của Nhật Trường đó."
Uyển Hân mới lướt Facebook thì nhìn thấy bình luận của Gia Nghi, cô được Nhật Trường cho vé nên rủ mọi người đi chung và Gia Nghi không đi cùng mọi người mà đi riêng hoặc có thể cô ấy không biết mọi người cũng xem trận đó, cũng tức là Gia Nghi thà đi xem chứ không gặp mọi người, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
"Chị ấy bảo chị à? Nãy chị ấy bảo chủ nhật bận mà."
"Bận đi xem ghi hình."
"Mà chị không đi tắm đi, đột tử chết giờ." Lam Phong sợ nói nữa Uyển Hân lại tuôn ra một tràng nên cậu đành đổi chủ đề.
"Má, mày mới kêu tao là chị yêu đấy."
"Em nhắc cho chị tránh còn gì."
"Mày có khi còn tắm muộn hơn tao đấy."
"Em tắm xong rồi."
"Tao nói hôm trước."
"Hôm đấy em chém gió thôi không ngờ chị lại quan tâm em như vậy."
Uyển Hân đang nghi ngờ hôm nay Lam Phong có uống lộn thuốc hay không mà mỗi câu nói đều là những lời sến súa cô không ngấm nổi.
"Biến đi tao thèm vào mà quan tâm mày."
"Tự nhiên em thấy cảm động quá à."
"Bớt lại giùm tao."
"Nước được rồi đó, đi tắm đi chị yêu."
"Sao biết nước được rồi."
Ấm nước Uyển Hân đun vừa bật luôn, tự nhiên cô thấy giống như có một cái gì đó rất tương thông giữa Lam Phong và ấm nước. Thật đáng để suy nghĩ.
"Em căn giờ, chị thấy em quan tâm chị như vậy mà, chị xúc động chưa, khóc chưa?"
Đây có phải là Lam Phong đang "trả thù" Uyển Hân vì câu nói lúc nãy khi cô kêu cậu ấy quan tâm Gia Nghi không? Cô bắt đầu thấy sợ con người này rồi.
"Tao sợ cái sự quan tâm của mày, hãy tha cho tao đi."
"Vậy chị quan tâm em đi."
"Bảo Gia Nghi."
"Không, em thích chị cơ."
Có thể giây phút này Uyển Hân không nhận ra trong lời nói trêu đùa của Lam Phong có sự thật lòng trong đó nhưng cô lại vô tình không quan tâm để ý tới, cô chỉ nghĩ cậu đang trêu đùa cô thôi.
"Thôi chị đây biết trong đầu mày đang nghĩ gì."
"Chị hiểu em quá à."
"Có cần tâm miền Bắc giúp mày tán Gia Nghi không?"
"Không, em bị crush chị rồi." Lam Phong nửa đùa nửa thật trêu chọc Uyển Hân.
Uyển Hân bắt đầu không nhịn được sự thả thính dồn dập này, cô chưa tán ai và cũng chưa ai tán như này nên cô rất sợ bản thân không trụ được mà rơi vào lưới tình này.
"Tao có thể không hiểu nhiều nhưng tao biết mày thích Gia Nghi."
"Vậy thôi chị yêu cứ tin vậy đi."
Lam Phong không muốn cãi nhau thêm với Uyển Hân về vấn đề này, cậu sợ thả thính cô nhiều quá cô sẽ giận dỗi và không nói chuyện với cậu nữa, đằng nào cô cũng có mối tình đơn phương 6 năm, một khoảng thời gian dài như vậy chắc sao quên người kia được, cậu sẽ từ từ từng bước một. Vốn định kết thúc câu chuyện ở đó nhưng cô lại "châm ngòi" thêm một lần nữa.
"Vậy có cần chị yêu giúp mày tán Gia Nghi không?"
"Em chỉ là người bán thính thôi."
"Vậy phải để cho người ta mua thính chứ đi thả thính rong có ngày bị bắt đấy."
"Em không có thả, em bán, chị lại hiểu sai ý em rồi. Bán thính là hành động được nhà nước cho phép, đem lại lợi ích, phát triển đất nước, còn thả thả thính là hành vi nhà nước cấm, gây tổn hại cho người đớp."
"Mày bán thính chắc không gây tổn thương cho ai. Bán không ai mua cũng sẽ thối nát thôi."
"Tất nhiên là không rồi. Có lợi cho sức khoẻ, chị yêu có mua không?"
"Chê."
"Mua ủng hộ đi mà."
"Người quen sẽ không đi mua thính của người quen như vậy sẽ không thú vị."
"Vậy thôi không mua em đi ngủ."
Mải nói chuyện với Lam Phong, Uyển Hân quên mất cả việc đi tắm, cô phải đun lại nước rồi lấy quần áo đi vào bên trong, cô cũng quên luôn câu chuyện vừa thả thính lúc nãy. Con trai mà họ thích trêu đùa với người con gái mà họ thích còn con gái thì luôn tìm cách tránh xa mấy người đó nhưng biết đâu được sau này mình có rơi vào lưới tình đó hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.