Bán Thính

Chương 42: Mày giận à?

BK Dâu

08/01/2024

Ngày 30 tháng 12, lớp Uyển Hân có hẹn nhau đi ăn nên cô lại lên Hà Nội. Mọi người hẹn nhau tám giờ tối vì có khá nhiều người bận việc và phải đi làm. Sau một hồi bàn bạc thì mọi người quyết định đi ăn lẩu, ăn xong thì mọi người đi hát. Cô có nhắn tin trong nhóm kêu:

"Ê tý nữa đứa nào gọi điện cho tao phát không đám bạn bắt tao uống."

"Mày lại đi uống à?" Phan Nhung hỏi Uyển Hân, cô ấy nghĩ lại cảnh cô uống say gọi điện lung tung như hôm trước thì lại xong đời luôn.

"Không có, tao không uống nhưng sợ bị bắt uống nên tý có gì tao nháy mày gọi cho tao để tao ra ngoài nghe, xong tao trốn không uống nha."

Một lúc sau, Uyển Hân bị mấy người kia bắt uống thật, cô nhắn trong nhóm:

"Ai gọi cho tao đi."

Chưa đầy 30 giây, Phan Nhung gọi điện cho Uyển Hân, đúng là vị cứu tinh cuộc đời cô, cô kêu có điện thoại nên ra ngoài nghe thế là cô thoát được.

"Cảm ơn nha bạn tốt." Nói xong Uyển Hân tắt máy, cô đứng đó nghịch điện thoại một lúc mới chịu vào, lúc đó hầu hết say rồi.

"Lớp trưởng hôm nay lại trốn rồi." Hải Dương lên tiếng cà khịa Uyển Hân, lần trước ở nhà thầy Mikado cô cũng trốn bằng cách này, lần này cũng vậy, một chiêu sử dụng hai lần vẫn hiểu quả.

"Hôm nay có điện thoại, còn hôm trước là muốn đưa mọi người về nhà an toàn."

"Vậy giờ uống." Hải Dương như đang có ép Uyển Hân uống bằng được.

Uyển Hân lại ấn nút gọi điện cho Phan Nhung, thật may cô ấy hiểu ý nên khi cô vừa đi lại ghế ngồi, chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên:

"Tao hơi bận nên đi nghe điện thoại trước nhé."

Lại một lần nữa Uyển Hân thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi quán, lần này cô đứng nói chuyện với Phan Nhung một lúc mới chịu vào. Vừa bước chân vào thấy mấy người đã say rồi, người nãy ép cô uống cũng đã gục. Mọi người chia nhau đưa những người say về còn cô ở lại tính tiền xong mới về.

"Chị về chưa?"

"Chưa."

"Mười một giờ đêm rồi còn chưa về."

"Còn sớm mà."

"Sớm gì."

"Tao mới đi có xíu."

"Đoạn Trần Vỹ giờ này vắng lắm đấy, đừng đi bộ, gọi grap hay xe ôm mà đi."

Lần trước đi gặp Hoàng Dũng, lúc đi về cô nói đang đi bộ, Lam Phong thật sự đã rất lo lắng, cho đến khi cô về tới nhà nhắn tin cho cậu, lúc đó cậu mới yên tâm. Lần này, không để được trong lòng nữa, sự quan tâm dành cho cô đã được thể hiện qua lời nói.

"Biết rồi."

Đến mười hai giờ đêm, Lam Phong lại nhắn tin một lần nữa:

"Chị về chưa đấy?"

"Còn sớm mà." Vẫn câu trả lời quen thuộc, Lam Phong thật sự không biết mấy giờ mới là không sớm đối với Uyển Hân.

"Mười hai giờ rồi đấy."

"Hihi bạn rủ đi hát nên chưa về."



Uyển Hân cùng đám bạn đi hát nhưng nhìn vào màn hình thấy Lam Phong xem không trả lời, 30 phút trôi qua vẫn không thấy cậu trả lời, sợ cậu giận nên cô vội vàng nhắn tin:

"Đùa bơ tin nhắn của tao."

Vẫn không thấy Lam Phong trả lời, 15 phút sau, Uyển Hân lại nhắn thêm một tin nữa:

"Mày giận à?"

Không biết từ lúc nào Uyển Hân lại sợ Lam Phong giận, có lẽ từ lúc cậu bắt đầu lạnh nhạt với cô, bắt đầu với những mỗi quan hệ khác, cô sợ cậu sẽ giống như những người khác rời bỏ cô.

Tới hơn một giờ sáng, Lam Phong mới trả lời lại tin nhắn của Uyển Hân.

"Không. Em đang chơi game."

Uyển Hân thì lo Lam Phong giận còn cậu thì lại thoải mái chơi game, cô tức giận bơ tin nhắn của cậu luôn.

Sáng ngày hôm sau, mọi người hẹn nhau qua Bách Khoa chơi, Uyển Hân mang đồ cho Chi Nga nên cô đi khá sớm nên sang đến nơi cô buồn ngủ, cô leo lên giường cô ấy ngủ một giấc. Tới khoảng mười giờ, cô ấy phải đi làm nên gọi cô.

"Tao phải đi làm, mày ở đây chơi nha."

"Thôi, tao qua chỗ bạn tao."

Uyển Hân gọi điện cho Phan Nhung:

"Mày đang ở đâu đấy?"

"Bên C1."

"Ok giờ tao qua."

Chi Nga đèo Uyển Hân tới cổng Trần Đại Nghĩa, cô đã quá quen thuộc với nơi đây nên cô đi bộ vào C1 rất nhanh. Từ xa đã thấy Lam Phong với Phan Nhung đang ngồi ở ghế đá, hai đứa dán mắt vào cái điện thoại. Cô vẫn tức cậu vụ hôm qua, vừa nhìn thấy cậu, cô đã tránh mặt, không muốn nói chuyện. Hai người cứ ngồi chơi còn cô ngồi lướt Facebook chứ cô đâu hiểu họ đang nói gì. Ngồi tầm mười phút thì Phan Nhung phải chạy qua chỗ bạn lấy sách chỉ còn cô với cậu. Hai người không nói với nhau câu nào, mọi thứ trở nên nặng nề.

"Chị vẫn còn giận à?" Cuối cùng thì Lam Phong không chịu được nữa đành lên tiếng.

"Ai thèm giận. Chơi game tiếp đi."

Lam Phong dừng lại không chơi nữa, cậu quay sang nhìn cô:

"Như vầy đã được chưa?"

Không hiểu sao lúc Lam Phong thoát màn hình game và tắt điện thoại sau đó ấn nhầm nút nguồn hiện lên màn hình khoá, Uyển Hân thấy đó là hình của một cô gái, cô không nhìn rõ người con gái trong bức hình đó là ai nhưng cô biết chắc là người rất quan trọng nên cậu mới để người ấy làm màn hình khoá. Cô không nói gì quay mặt đi chỗ khác. Một lúc sau Phan Nhung quay trở lại, Tuấn Hải và Hoàng Oanh cũng cùng lúc đi tới. Mọi người di chuyển qua B5 chơi, ở đó có quán bánh tráng, đồ uống khá ngon.

Uyển Hân có dặn Tuấn Hải mang theo bộ bài Uno, chơi Uno khá hay, khá thú vị, có những lần cô đã cầm hết nửa bài trên tay tức không làm gì được. Không biết mọi người có phải cố tình hay không mà khi vào gọi đồ xong còn đúng một chỗ ngồi cạnh Lam Phong, lúc đó có liếc nhìn Phan Nhung cầu cứu nhưng tất nhiên là cô ấy không đồng ý rồi. Cô đành ngồi xuống, Tuấn Hải bắt đầu chia bài, đi theo vòng từ Tuấn Hải, Hoàng Oanh, Lam Phong, Uyển Hân và cuối cùng là Phan Nhung. Vòng đầu đánh khá bình thường, giống như "dạo" game vậy. Đến vòng hai bắt đầu lên bài ầm ầm, không biết Lam Phong có cố tình để lộ bài cho cô nhìn thấy hay không nhưng khoảng cách đó rất gần đủ để cô có nhìn thấy hết. Tới lượt cô rõ ràng là cậu có thể cộng 4 cho cô nhưng cậu không làm, cậu rút một cây bài khác và đổi màu cho bài của cô. Cô thắng mấy ván liền, mọi người thấy nghi ngờ nên nói:

"Ủa, Lam Phong có phải mày cố tình để Uyển Hân thắng không?"

"Đâu có đâu."

"Mày còn cãi, nó thắng mấy ván liền rồi đấy."

"Chắc do may mắn."

Uyển Hân cười thầm trong bụng, rõ ràng Lam Phong cố tình đánh để cho cô thắng nhưng thắng ít thì không ai nói, ván nào cũng thắng thì quá lộ liễu rồi, thiên vị cũng phải vừa vừa phải phải thôi chứ, để mọi người "nhìn thấu hồng trần" như vậy thì sao mà coi được."



"Quá trời lắm rồi nha hai đứa." Hoàng Oanh nhìn hai đứa với ánh mắt "tao biết thừa hai đứa chúng mày như nào".

"Ủa gì vậy mọi người, tao chơi giỏi mà liên quan gì. Với lại..."

Chưa kịp nói hết câu, Lam Phong đã chen ngang:

"Dù sao chúng ta đâu thể thắng một ván game mà thua cả một đời được."

Ba người kia "ồ" lên một tiếng, Uyển Hân quay sang nhìn Lam Phong, cậu đang nói cái gì vậy, cô thì một mực phủ nhận còn cậu thì đang muốn chứng tỏ điều gì vậy, thấy vẻ mặt của cô thay đổi nên cậu đã thêm câu khác để chữa cháy:

"Không phải như mọi người nghĩ đâu. Em sợ để chị gái của em thua chị ấy lại hận em, ghét em thì sao."

Ngày trước Lam Phong hay gọi Uyển Hân là "chị yêu" giờ đã chuyển thành "chị gái" có lẽ tình cảm của cậu cũng đã thay đổi và cậu thật sự đã coi cô là chị gái rồi đúng như trước đây cô mong muốn.

"Trời ơi, người ta có người thương rồi, mọi người đừng trêu như vậy, tao lại biến thành kẻ phá hoại hạnh phúc thì sao?"

Lam Phong không hiểu Uyển Hân đang nói gì nhưng vẫn bây giờ phải theo cô thôi chứ lại lỡ mồm một chút lại bị giận, mai là tết dương lịch rồi không thể để giận nhau vào ngày này được.

"Đúng rồi. Mà thôi chơi tiếp đi nào."

Đang định chơi ván tiếp theo thì Hoàng Oanh có điện thoại, cô ấy đi ra ngoài nghe, đợi cô ấy vào rồi chơi tiếp. Tuấn Hải với Phan Nhung nói chuyện với nhau về đội tình nguyện, Uyển Hân nghe không hiểu gì nên nghịch điện thoại, còn Lam Phong thì ngồi cắn hướng dương. Tầm năm phút thì Hoàng Oanh đi vào, cô ấy báo tin:

"Chị dâu tui sinh rồi, sinh đôi trời ôi hạnh phúc quá."

"Chúc mừng nha."

Mọi người bắt đầu chuyển sang chủ đề trẻ con, Uyển Hân ngồi nghe chứ từ bé đến giờ mấy đứa em trong nhà nhìn thấy cô là sợ, cô cũng không biết tại sao nhưng chỉ cần cô nhìn mấy đứa nhỏ thôi là tụi nó đang cười thì sẽ khóc, đang khóc cô quát cho cái là nó lại im nên trẻ con mà nhìn thấy cô nó muốn trốn vì sợ cô sẽ "bắt nạt" nó nhưng thực ra cô cũng quý trẻ con lắm, cô cũng hay trêu tụi nhỏ, hay bế nhưng không hiểu sao tụi nó lại ghét cô.

"Đã sinh thì phải sinh một đội bóng." Lam Phong nói xong mà Uyển Hân đang uống nước phải bỏ xuống để cười.

"Mày định biến người ta thành cái máy đẻ à?"

"Không đâu, đẻ nhiều mới vui, nhà đông con, sau kiếm nhiều tiền rồi về già nhìn chúng nó tranh giành tài sản, mình ngồi xem vui biết bao."

"Để tao bảo Mai Vân cho nó chuẩn bị trước."

Nghe tới đây Lam Phong không nói gì thêm nữa, lặng lẽ cầm cốc nước lên uống.

Hoàng Oanh phải về nên chỉ còn bốn người, ai ngờ Quốc Anh gọi điện cho Uyển Hân:

"Dạ em nghe." Uyển Hân nghe điện thoại luôn ở đó chứ không đi ra ngoài dù sao cũng là người quen mà có gì đâu mà phải giấu còn Lam Phong thì ngạc nhiên tại sao cô có thể nhẹ nhàng như vậy không giống như nói chuyện với cậu. Tất nhiên phải khác rồi, một người là anh trai quốc dân, còn một người chỉ là người "bán thính" nên phải khác nhau chứ.

"Em vẫn đang ở Bách Khoa chứ?"

"Dạ, bọn em đang ở B5."

"Chờ chút anh qua đó, anh đang bên Kinh tế quốc dân."

"Hay qua bên kinh tế đi, qua ngõ tự do ăn." Tuấn Hải gợi ý qua bên đó, nghe đồn ở bên đấy nhiều món, giá cả cũng ổn lắm.

"Vậy anh ở bên đó đi, bọn em qua."

Thế là mọi người đứng lên, Lam Phong giúp Uyển Hân cầm đồ nhưng cô không cần. Từ B5 qua kia cũng không phải gần, chân cô có chút đau, hôm qua đi ăn với lớp, cô đi giày cao nay nó bị sưng lên, đi được một chút cô lại dừng lại, cô lấy lý do chân ngắn nên đi chậm còn hai đứa con trai đi với nhau, hai người bước một bước chắc cô phải bước hai bước. Cuối cùng cũng lết được xác đến Kinh tế quốc dân, Quốc Anh đang đứng ở cầu Kinh tế đợi mọi người,

Đi sâu vào bên trong, có một quán đồ ăn vặt được mọi người nhận xét khá ngon nên mọi người đi vào đó thử. Lần này chỗ ngồi hẹp quá nên không chơi được, chỉ ngồi ăn và nói chuyện thôi. Uyển Hân ngồi nghe những câu chuyện về Bách Khoa chứ thực ra cô cũng không hiểu gì. Cô ngồi ăn cốc sữa chua mít của mình và lắng nghe câu chuyện của mọi người, đang không để ý tự nhiên có ai đó vén tóc cô làm cô giật mình, cô quay lại nhìn là Lam Phong, khoảnh khắc đó như thời gian dừng lại vậy, cô lại bị rung động rồi. Tóc cô khá dài nên lúc cúi xuống nó bị quệt vào đồ ăn mà cô thì rất ít khi mang theo nơ buộc tóc, cô thích để tóc xoã hơn nhìn nữ tính để che đi sự "báo thủ" bên trong. Bị cô nhìn nên Lam Phong nhanh chóng thu tay lại, ba người kia hăng say nói chuyện nên cũng không để ý đến việc này, chứ không lại bị đồn nữa, còn cô thì quay mặt đi chỗ khác để che đi cảm xúc của bản thân còn mặt cậu không đổi sắc vẫn rất tự nhiên như không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Thính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook