Chương 24: Uyển Hân, tao chở mày nhé
BK Dâu
30/11/2023
Buổi tối thứ ba, Lam Phong lại trêu chọc Uyển Hân khiến cô giận, cô lại
không muốn đi xem trận quý ngày mai nữa. Cô nhắn tin hỏi Quốc Anh:
"Anh ơi, mai anh có đi không ạ?"
"Chắc không em ạ, anh đang tránh Minh Nam." Có một trận đấu Quốc Anh đi xem và gặp Minh Nam, cậu ấy quấn lấy Quốc Anh không tha nên Quốc Anh thấy sợ không dám đi.
"Hôm trước em có hỏi anh ấy thì anh ấy kêu trận này có việc bận nên không đi được."
"Thế mai cho anh vé nhé."
"Cơ mà em đang nửa muốn đi, nửa muốn ở nhà."
"Sao vậy?"
"Hi em muốn tránh mặt Lam Phong. Nó làm em bực."
"Yêu chăng?" Bây giờ không chỉ có trong nhóm mà anh trai quốc dân cũng nghĩ như vậy thì Uyển Hân biết giải thích thế nào.
"Không hề, bọn em là chị em. Anh nghĩ sao mà nói bọn em yêu vậy trời."
Quốc An gửi một hình mặt cười kèm theo tin nhắn:
"Ai mà biết được. Sao phải tránh."
"Bọn em lại cãi nhau rồi."
"Không giải hoà được à?"
"Em đang cố."
Mấy người kia nhắn tin cho Uyển Hân kêu Lam Phong mai không đi vì có người đang giận không muốn gặp cậu, cô tức giận nói với mọi người mình cũng không đi nhưng thấy mọi chuyện đang đi quá xa nên cô lại phải nhẹ nhàng vào dỗ dành cậu:
"Em trai, mai em không đi xem trận Quý hả?"
"Em chưa chắc chắn, từ giờ đến mai mà chép xong Triết thì em đi."
"Ok."
"Cơ mà chị không đi buồn lắm."
"Chị không muốn gặp một số người thôi." Uyển Hân bắt đầu nói kháy Lam Phong bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Ai vậy? Nói em nghe đi." Lam Phong cũng hùa theo Uyển Hân.
"Thực ra chị đi hay không cũng chỉ xem hình chứ có nói chuyện mấy đâu."
"Chụp ảnh là chính."
"Có người không muốn chụp ảnh cùng nên chị ở nhà." Uyển Hân nhớ lần đầu tiên gặp cô kéo Lam Phong lại chụp hình như cậu không chịu còn trốn về nữa.
"Không đông không vui nên em không muốn đi."
"Thiếu đi 1 hay 2 người cũng không ảnh hưởng lắm với lần này đông hơn lần trước." Lần này Uyển Hân còn phải nhờ Thanh Hoa xin vé giùm vì có thêm mấy người nữa đi, cô xin không đủ vé.
"Ứ đủ." Lam Phong chỉ khi nào Uyển Hân đi thì đội hình mới đủ.
"Không đủ chỉ thừa thôi."
"Ai mà làm chị ghét đến vậy, em à?"
"Chị không dám nói."
Hai người biết thừa rồi nhưng vẫn vờn nhau.
"Em nói thiệt chị không đi em cũng chả muốn đi." Cuối cùng thì Lam Phong là người chủ động nói câu đấy.
Uyển Hân không đi một phần vì không muốn gặp và gây sự với Lam Phong, phần còn lại cô có hẹn với đứa bạn đi xem idol biểu diễn. Thay vì cảm động vì lời nói của cậu thì cô lại quay sang chửi:
"Tao không đi là do tao có việc không đi được chứ mày nói như vậy tao cảm thấy có lỗi bỏ mẹ ra, Q2 miền Bắc đã ít thì chớ còn vì đứa này, đứa kia nên không đi vậy thì dẹp mẹ hội đi, tao không đi đâu hết."
"Sao chị nóng tính thế? Chị không đi chả có ai làm nũng em, cô đơn lắm, chị thấy không mỗi lần đi mọi người toàn Trường Khánh, Trường Khánh."
"Không phải tao nóng tính mà tao bực. Tao làm nũng mày bao giờ, tao đập cho mày trận giờ. Tao cũng lúc nào Trường Khánh mà. Nhiều khi tao tự hỏi mày có thật sự coi tao là chị mày không, chuyện gì mày cũng giấu tao, không coi tao ra gì, còn bơ tao, không quan tâm đến cảm nhận của tao, không thèm hiểu tao đang nói gì, làm gì vậy thôi nghỉ làm chị em đi." Không nói chuyện với Lam Phong thì thôi cứ nói chuyện là Uyển Hân lại bực, cô thì bực còn cậu thì luôn bình tĩnh.
"Em quen chị từ đầu, hồi ấy đến giờ em với chị chửi nhau là chính, sao cái hồi em có người yêu chị lại im thế."
"Ngày đó tao với mày chỉ nhắn tin trong nhóm chả bao giờ nhắn tin riêng, hơn nữa ngày đó nhóm sôi nổi, quá trời người giỏi còn tao thì bình thường nhưng gần đây đi chơi với mọi người, nhóm ít hơn, tao với mày nói chuyện nhiều hơn, còn về chuyện người yêu mày lúc đó tao không quan tâm lắm vì tao nghĩ mày lừa bọn tao có người yêu thôi, với tao không hứng thú nói chuyện với người có người yêu." Từ trước đến nay Uyển Hân có một quy tắc không nói chuyện quá nhiều với những người có người yêu.
"Vâng em biết rồi, em ngủ đây."
"Rồi mai mày có đi không?"
"Chị đi thì em đi."
"Má, tao vả cho phát giờ."
Uyển Hân suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Chi Nga, hai người đã hẹn nhau đi xem idol biểu diễn nhưng sau một hồi suy nghĩ thì Q2 vẫn quan trọng hơn:
"Ê mai chắc tao không đi xem Đức Kiên diễn được rồi."
Như một tin sét đánh ngang tai, Chi Nga sốc vì bị huỷ phút cuối, cô ấy chửi:
"Má mày, sao mày lại làm như thế? Mày kêu đi xem mà."
"Xin lỗi, có người quan trọng hơn."
"Hmm."
"Thôi mà, mai tao qua bao mày đi ăn."
Sáng ngày hôm sau, Uyển Hân đi sang Bách Khoa từ sớm để dẫn Chi Nga đi ăn chuộc lỗi. Đang ngồi trên xe bus 26 với rất nhiều suy nghĩ linh tinh và đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ thì Lam Phong gửi cho cô một bức ảnh, ảnh cô đang dựa đầu vào cửa kính. Lam Phong đã đi chung chuyến với cô một đoạn khá dài nhưng không lên tiếng, cậu muốn ngắm dáng vẻ của người con gái ấy lâu hơn một chút nhưng cuối cùng lại thu lại ánh nhìn. Uyển Hân quay lại thấy cậu đang ngồi ở hàng dưới, cậu chờ người bên cạnh cô đi rồi đi lên trên:
"Trùng hợp thật."
"Sao mày ám tao hoài vậy?"
"Đâu có, người ta gọi là duyên trời định đấy."
"Mà tối chị có cần mang áo Bách Khoa không?"
"Cứ mang đi."
Uyển Hân chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp Lam Phong trên xe bus đây có phải gọi là duyên phận không?
Đến cổng Trần Đại Nghĩa ở Đại học Bách Khoa, Lam Phong đi vào trường học còn Uyển Hân đi về lối kí túc xá. Hôm trước mọi người có lên ý tưởng sẽ mặc áo Bách Khoa đi xem ghi hình nên cô đã mượn áo của Chi Nga. Buổi chiều Lam Phong nhắn tin cho cô:
"Tối chị có đi xem không?"
"Chắc có." Lam Phong vẫn chưa biết Uyển Hân đã huỷ đi xem idol diễn với bạn để đi với mọi người nên cô muốn trêu cậu một chút.
"Chắc chắn có coi."
"Tao xem đã, có gì tao đưa vé cho Hoàng Oanh, hay tý mày qua cầm luôn cho bọn nó."
"Chị bảo chị có đi em mới quyết định đi. Tý em cầm vé tối em mang về cho mọi người đứng ngoài."
Tới tầm khoảng ba giờ chiều, Uyển Hân nhắn tin cho mọi người thì ai cũng kêu sẽ qua muộn chút, cô hỏi Lam Phong:
"Mày đang đâu?"
"Chờ chị."
"Ở đâu?"
"Cổng Trần Đại Nghĩa."
Uyển Hân đã thay đồ, áo của Chi Nga khá rộng giống áo của con trai, đúng lúc đó cô lại gặp người yêu của Khánh Uyên nên hai người đi ra chỗ Lam Phong. Cậu thấy hai người có vẻ càng ngày càng thân, đi đâu cũng thấy rủ nhau, giờ còn thấy cô mặc áo Bách Khoa, cậu bắt đầu thấy khó chịu. Cậu mang áo đi cho cô vậy mà cô không cần, đúng lúc đó Tuấn Hải, Phan Nhung và Hoàng Oanh mới họp ban xong đi ra. Hoàng Oanh nhìn thấy cô mặc áo Bách Khoa nên hỏi:
"Uyển Hân, mày mặc áo của ai mà rộng thế?"
"Áo của bồ tao." Uyển Hân nói một câu mà mặt ai kia khó chịu hơn bao giờ hết.
Tuấn Hải còn thêm câu:
"Tao mang áo cho mày mà mày không cần à?"
Hôm qua Uyển Hân có dặn Tuấn Hải mang áo đi ai thiếu thì đưa không ngờ cậu ấy lại nói như vậy.
Chờ nốt Trường Khánh với Quốc Anh qua rồi mọi người đi đến trường quay. Tuấn Hải với Quốc Anh có đi xe máy nên tính chở hai người đi, Tuấn Hải quay sang bảo Uyển Hân:
"Uyển Hân, tao chở mày nhé."
"Anh ơi, mai anh có đi không ạ?"
"Chắc không em ạ, anh đang tránh Minh Nam." Có một trận đấu Quốc Anh đi xem và gặp Minh Nam, cậu ấy quấn lấy Quốc Anh không tha nên Quốc Anh thấy sợ không dám đi.
"Hôm trước em có hỏi anh ấy thì anh ấy kêu trận này có việc bận nên không đi được."
"Thế mai cho anh vé nhé."
"Cơ mà em đang nửa muốn đi, nửa muốn ở nhà."
"Sao vậy?"
"Hi em muốn tránh mặt Lam Phong. Nó làm em bực."
"Yêu chăng?" Bây giờ không chỉ có trong nhóm mà anh trai quốc dân cũng nghĩ như vậy thì Uyển Hân biết giải thích thế nào.
"Không hề, bọn em là chị em. Anh nghĩ sao mà nói bọn em yêu vậy trời."
Quốc An gửi một hình mặt cười kèm theo tin nhắn:
"Ai mà biết được. Sao phải tránh."
"Bọn em lại cãi nhau rồi."
"Không giải hoà được à?"
"Em đang cố."
Mấy người kia nhắn tin cho Uyển Hân kêu Lam Phong mai không đi vì có người đang giận không muốn gặp cậu, cô tức giận nói với mọi người mình cũng không đi nhưng thấy mọi chuyện đang đi quá xa nên cô lại phải nhẹ nhàng vào dỗ dành cậu:
"Em trai, mai em không đi xem trận Quý hả?"
"Em chưa chắc chắn, từ giờ đến mai mà chép xong Triết thì em đi."
"Ok."
"Cơ mà chị không đi buồn lắm."
"Chị không muốn gặp một số người thôi." Uyển Hân bắt đầu nói kháy Lam Phong bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Ai vậy? Nói em nghe đi." Lam Phong cũng hùa theo Uyển Hân.
"Thực ra chị đi hay không cũng chỉ xem hình chứ có nói chuyện mấy đâu."
"Chụp ảnh là chính."
"Có người không muốn chụp ảnh cùng nên chị ở nhà." Uyển Hân nhớ lần đầu tiên gặp cô kéo Lam Phong lại chụp hình như cậu không chịu còn trốn về nữa.
"Không đông không vui nên em không muốn đi."
"Thiếu đi 1 hay 2 người cũng không ảnh hưởng lắm với lần này đông hơn lần trước." Lần này Uyển Hân còn phải nhờ Thanh Hoa xin vé giùm vì có thêm mấy người nữa đi, cô xin không đủ vé.
"Ứ đủ." Lam Phong chỉ khi nào Uyển Hân đi thì đội hình mới đủ.
"Không đủ chỉ thừa thôi."
"Ai mà làm chị ghét đến vậy, em à?"
"Chị không dám nói."
Hai người biết thừa rồi nhưng vẫn vờn nhau.
"Em nói thiệt chị không đi em cũng chả muốn đi." Cuối cùng thì Lam Phong là người chủ động nói câu đấy.
Uyển Hân không đi một phần vì không muốn gặp và gây sự với Lam Phong, phần còn lại cô có hẹn với đứa bạn đi xem idol biểu diễn. Thay vì cảm động vì lời nói của cậu thì cô lại quay sang chửi:
"Tao không đi là do tao có việc không đi được chứ mày nói như vậy tao cảm thấy có lỗi bỏ mẹ ra, Q2 miền Bắc đã ít thì chớ còn vì đứa này, đứa kia nên không đi vậy thì dẹp mẹ hội đi, tao không đi đâu hết."
"Sao chị nóng tính thế? Chị không đi chả có ai làm nũng em, cô đơn lắm, chị thấy không mỗi lần đi mọi người toàn Trường Khánh, Trường Khánh."
"Không phải tao nóng tính mà tao bực. Tao làm nũng mày bao giờ, tao đập cho mày trận giờ. Tao cũng lúc nào Trường Khánh mà. Nhiều khi tao tự hỏi mày có thật sự coi tao là chị mày không, chuyện gì mày cũng giấu tao, không coi tao ra gì, còn bơ tao, không quan tâm đến cảm nhận của tao, không thèm hiểu tao đang nói gì, làm gì vậy thôi nghỉ làm chị em đi." Không nói chuyện với Lam Phong thì thôi cứ nói chuyện là Uyển Hân lại bực, cô thì bực còn cậu thì luôn bình tĩnh.
"Em quen chị từ đầu, hồi ấy đến giờ em với chị chửi nhau là chính, sao cái hồi em có người yêu chị lại im thế."
"Ngày đó tao với mày chỉ nhắn tin trong nhóm chả bao giờ nhắn tin riêng, hơn nữa ngày đó nhóm sôi nổi, quá trời người giỏi còn tao thì bình thường nhưng gần đây đi chơi với mọi người, nhóm ít hơn, tao với mày nói chuyện nhiều hơn, còn về chuyện người yêu mày lúc đó tao không quan tâm lắm vì tao nghĩ mày lừa bọn tao có người yêu thôi, với tao không hứng thú nói chuyện với người có người yêu." Từ trước đến nay Uyển Hân có một quy tắc không nói chuyện quá nhiều với những người có người yêu.
"Vâng em biết rồi, em ngủ đây."
"Rồi mai mày có đi không?"
"Chị đi thì em đi."
"Má, tao vả cho phát giờ."
Uyển Hân suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Chi Nga, hai người đã hẹn nhau đi xem idol biểu diễn nhưng sau một hồi suy nghĩ thì Q2 vẫn quan trọng hơn:
"Ê mai chắc tao không đi xem Đức Kiên diễn được rồi."
Như một tin sét đánh ngang tai, Chi Nga sốc vì bị huỷ phút cuối, cô ấy chửi:
"Má mày, sao mày lại làm như thế? Mày kêu đi xem mà."
"Xin lỗi, có người quan trọng hơn."
"Hmm."
"Thôi mà, mai tao qua bao mày đi ăn."
Sáng ngày hôm sau, Uyển Hân đi sang Bách Khoa từ sớm để dẫn Chi Nga đi ăn chuộc lỗi. Đang ngồi trên xe bus 26 với rất nhiều suy nghĩ linh tinh và đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ thì Lam Phong gửi cho cô một bức ảnh, ảnh cô đang dựa đầu vào cửa kính. Lam Phong đã đi chung chuyến với cô một đoạn khá dài nhưng không lên tiếng, cậu muốn ngắm dáng vẻ của người con gái ấy lâu hơn một chút nhưng cuối cùng lại thu lại ánh nhìn. Uyển Hân quay lại thấy cậu đang ngồi ở hàng dưới, cậu chờ người bên cạnh cô đi rồi đi lên trên:
"Trùng hợp thật."
"Sao mày ám tao hoài vậy?"
"Đâu có, người ta gọi là duyên trời định đấy."
"Mà tối chị có cần mang áo Bách Khoa không?"
"Cứ mang đi."
Uyển Hân chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp Lam Phong trên xe bus đây có phải gọi là duyên phận không?
Đến cổng Trần Đại Nghĩa ở Đại học Bách Khoa, Lam Phong đi vào trường học còn Uyển Hân đi về lối kí túc xá. Hôm trước mọi người có lên ý tưởng sẽ mặc áo Bách Khoa đi xem ghi hình nên cô đã mượn áo của Chi Nga. Buổi chiều Lam Phong nhắn tin cho cô:
"Tối chị có đi xem không?"
"Chắc có." Lam Phong vẫn chưa biết Uyển Hân đã huỷ đi xem idol diễn với bạn để đi với mọi người nên cô muốn trêu cậu một chút.
"Chắc chắn có coi."
"Tao xem đã, có gì tao đưa vé cho Hoàng Oanh, hay tý mày qua cầm luôn cho bọn nó."
"Chị bảo chị có đi em mới quyết định đi. Tý em cầm vé tối em mang về cho mọi người đứng ngoài."
Tới tầm khoảng ba giờ chiều, Uyển Hân nhắn tin cho mọi người thì ai cũng kêu sẽ qua muộn chút, cô hỏi Lam Phong:
"Mày đang đâu?"
"Chờ chị."
"Ở đâu?"
"Cổng Trần Đại Nghĩa."
Uyển Hân đã thay đồ, áo của Chi Nga khá rộng giống áo của con trai, đúng lúc đó cô lại gặp người yêu của Khánh Uyên nên hai người đi ra chỗ Lam Phong. Cậu thấy hai người có vẻ càng ngày càng thân, đi đâu cũng thấy rủ nhau, giờ còn thấy cô mặc áo Bách Khoa, cậu bắt đầu thấy khó chịu. Cậu mang áo đi cho cô vậy mà cô không cần, đúng lúc đó Tuấn Hải, Phan Nhung và Hoàng Oanh mới họp ban xong đi ra. Hoàng Oanh nhìn thấy cô mặc áo Bách Khoa nên hỏi:
"Uyển Hân, mày mặc áo của ai mà rộng thế?"
"Áo của bồ tao." Uyển Hân nói một câu mà mặt ai kia khó chịu hơn bao giờ hết.
Tuấn Hải còn thêm câu:
"Tao mang áo cho mày mà mày không cần à?"
Hôm qua Uyển Hân có dặn Tuấn Hải mang áo đi ai thiếu thì đưa không ngờ cậu ấy lại nói như vậy.
Chờ nốt Trường Khánh với Quốc Anh qua rồi mọi người đi đến trường quay. Tuấn Hải với Quốc Anh có đi xe máy nên tính chở hai người đi, Tuấn Hải quay sang bảo Uyển Hân:
"Uyển Hân, tao chở mày nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.