Chương 92: Buồn bã mất hồn chỉ biệt ly
Vệ Phong
14/05/2014
“Đào cô nương…”
Ta vì sao nghe hắn xưng hô với ta như vậy, cảm thấy rất không được tự nhiên chứ.
“Lý công tử à, thật ra chúng ta không quen, hẳn là không có lời gì để nói, ngươi nếu muốn bảo ta đưa ngươi rời đi, thì ta không làm chủ được. Mặc dù ta là chủ nhân nơi này, nhưng ngươi là khách nhân Tam Lục mang đến, ngươi đi hay ở cũng không phải ta nói là được.”
“Đào cô nương ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi Đào cô nương một câu, cũng không phải muốn nhờ thoát khỏi nơi này.” Lý thư sinh mỉm cười, dung mạo nhất thời sinh động.
Ừ, đẹp mắt hơn.
Mấy ngày nay hắn luôn nhăn mặt tựa như người khác nợ hắn bao nhiêu tiền, thật sự làm cho người ta thấy toàn thân không được tự nhiên. Cho nên nói mặt mày tươi tắn đón người chính là chuyện ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, cười một cái tâm tình khoái trá, câu cửa miệng nói rất đúng, nâng tay không đánh người mặt cười.
“Đào cô nương, ngươi trước kia, có từng biết một người, trong tên, có song mộc hay không?”
“Hả?” Ta sửng sốt, song mộc sao? Ta hình như không biết người nào họ Lâm: “Hình như không biết… Ít nhất trong số người quen không có. Ngươi hỏi cái này làm gì?” (1)
Hắn không trả lời, bất quá thoạt nhìn biểu tình rất kỳ quái, giống như hơi thất vọng, lại dường như trút được gánh nặng thở phào.
Biểu tình của hắn thật kỳ quái a, đúng rồi, hắn muốn hỏi ta việc này làm gì?
“Bàn Ti động này của Đào cô nương, ngược lại thật sự là chốn thế ngoại đào nguyên.”
Ta gãi đầu. Bất tri bất giác cùng với hắn. Thế nhưng đi đến tận phía sau.
Phía sau đây là một đầm nước và rừng đào nho nhỏ. Là thiên địa nhỏ của một mình ta. Chưa bao giờ chia sẻ với người khác. Thế nhưng lần trước Phượng Nghi đã chạy tới. Lần này thư sinh đây lại chạy vào.
Đỉnh đầu một tia sáng xanh chiếu xuống. Đầm nước phía dưới u tĩnh thâm trầm. Trên mặt nước bay mấy đóa hoa rơi.
Ôi, đến thì đến. Dù sao không có ai đến. Hoa đào nơi này cũng thưa thớt hồng nhan vắng vẻ. Đến một đám người. những đóa hoa này vẫn tự nở tự rụng tự tại nhàn.
“Bất quá là cùng sơn hắc thủy. Tổ yêu động yêu. Nhưng nếu đã muốn sống yên phận ở đây. Đương nhiên đối xử tốt hơn với chính mình.”
“Vậy sao?” Lý thư sinh nâng cánh tay lên. Bẻ xuống một cành hoa đào. Nhẹ giọng ngâm: “Đào chi yêu yêu. Chước chước kỳ hoa.”
“Đúng vậy. Rực rỡ không gì bằng hoa đào.” Bất quá nửa sau thơ này là, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia, không có quan hệ gì với ta kiếp này.
Ta đã không nghi thất, cũng không nghi gia… (2)
Đời này cũng chỉ là một con nhện góa phụ.
Đúng rồi, ta nói chuyện tào lao với hắn làm gì, hắn và Tam Lục mới hẳn là nên đi nói chuyện luyến ái chứ, ở chỗ này với ta không lãng phí thời gian thì lãng phí sinh mạng.
“Lý công tử, sư tỷ của ta nàng đã từng hỏi Bế Khẩu tiên. Nói kiếp trước của ngươi và nàng, là có nhân duyên, vì sao các ngươi… Ngươi có phải để bụng thân phận lai lịch của nàng hay không?”
Lý Phù Phong cười khổ: “Được rồi. Nói thật với ngươi, Bế Khẩu tiên đương nhiên chưa bao giờ nói dối, tổ gia gia nhà ta cũng đã chứng thực với hắn. Đúng vậy, ta có duyên tiền định với một yêu quái, chỉ là kiếp này duyên ấy có nối được không, lại khó mà nói. Bế Khẩu tiên nói là hai câu như kệ ngữ, cái gì mà duyên cũ song mộc, phải tự quý trọng linh tinh…”
“Oa!” Ta lập tức trợn tròn mắt: “Chúc mừng chúc mừng nhé! Nếu Bế Khẩu tiên cũng đã nói như vậy, nhất định không có sai. Ngươi xem. Ngươi họ Lý, sư tỷ họ Tống, các ngươi đây không phải song mộc sao? (3) Bế Khẩu tiên nói đúng rồi! Thực ra sư tỷ người này tốt lắm, nàng chẳng qua là tính tình hơi lạnh lùng, không giống người ta biết nói dối nịnh nọt, trước mặt một bộ sau lưng một bộ, nhưng nàng tốt tính, đối với người khác vừa nhiệt tâm lại thực sự…”
“Tam Bát!”
Ta vừa quay đầu. Tam Lục không biết cũng đã tới khi nào, đứng dưới một gốc cây đào cách đó không xa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, sắc mặt không biết là hờn hay giận.
“Ờ, Tam Lục ngươi đã đến rồi nha, ừm, ta… ta còn có việc, ta đi trước, các ngươi từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện.”
Ta chuồn êm. Hai người kia tốt hay xấu là chuyện riêng của người ta. Ta lại đợi ở chỗ này cũng rất không thích hợp.
Thoạt nhìn vị Lý công tử này, dường như không có tư tưởng thục nữ gì với Tam Lục. Được rồi, là tư tưởng thục yêu…
Tam Lục xem ra vẫn cần cố sức suy nghĩ.
Mặc dù nói nữ theo đuổi nam cách tầng sa, thế còn nữ yêu theo đuổi nam thì sao?
Ờ… Khả năng tầng sa cách này… hơi dầy một chút đi. Trong Tây Du ký thấy bao nhiêu nữ yêu nối tiếp nhau, từng người một quỳ gối dưới cà sa của Đường hòa thượng, thế nhưng chẳng có ai thành chính quả.
Chân thành chúc phúc Tam Lục thuận lợi như nguyện.
Thật ra ta vẫn là hâm mộ Tam Lục.
Ít nhất nàng có tư cách, có dũng khí theo đuổi.
Ta mấy năm nay không phải chưa từng nghĩ biện pháp gì thay đổi cái loại bản năng thiên tính ấy của mình, chỉ vì nó, nhẫn nại tính tình xem bao nhiêu cuốn sách mình vốn xem không được, thế nhưng trên sách lại chưa từng nhắc loại phương pháp này, bản thân mấy biện pháp suy nghĩ lung tung của ta cũng càng thêm hoang đường vô lý.
Đúng rồi, vừa rồi… đã quên hỏi Lý thư sinh, rốt cuộc Tử Hằng tìm hắn làm gì?
Ta bảo Hôi Đại Mao thu thập chút đặc sản của Già Hội sơn chúng ta, xem như lễ vật tiễn đưa Tử Hằng. Hôi Đại Mao vừa nghe nói Tử Hằng phải đi, vẻ mặt kia còn phiền muộn hơn ta, vẻ mặt xúi quẩy như cha mẹ chết, cái loại mất mát lộ ra trong xương cốt này làm cho ta quả thực hoài nghi Hôi Đại Mao có phải có ý tưởng gì với Tử Hằng hay không, chẳng lẽ hắn muốn đoạn bối với Tử Hằng một phen?
Trong đầu ta hiện ra một hình ảnh, Hôi Đại Mao thật bỉ ổi hôn về phía Tử Hằng… Tử Hằng mắt liếc một cái, giận một câu: “Đáng ghét…”
Ọe… Ta đánh cái rùng mình, tưởng tượng này quá đáng sợ.
Ôi, Tử Hằng muốn đi, ta cũng cảm thấy rất mất mát.
Thế nhưng có mất mát, ngày cũng phải trôi qua thôi. Dù sao một năm là như thế, mười năm là như thế, tương lai trăm năm, ngàn năm… Chỉ cần còn sống, người phải không ngừng trưởng thành không ngừng mất đi không ngừng… Tự ta loạn.
A a a, đều là Tử Hằng muốn đi gây họa, ta cư nhiên cũng nổi ý thơ.
Hành lý Hôi Đại sửa soạn cho Tử Hằng thật đúng là có đủ mọi thứ, ngoại trừ chưa nhét vào một con chuột cái cùng đi, sản vật Già Hội sơn và Bàn Ti động có thể sử dụng toàn bộ đều cho một phần.
Ngày đưa tiễn ấy vẫn phải tới.
Ta không cho Hôi Đại Mao đi theo tiễn, cái mũi một dòng lại một dòng lệ, người không biết cho là hắn không phải đưa người mà là đưa ma ấy.
Tới cửa Bàn Ti động, ta mở đoạn long thạch ra, tiếng gió ánh nắng bên ngoài nhất thời chiếu vào trong mắt, ta kinh ngạc: “Trời quang rồi!”
Thật ra một tháng còn chưa hết, thế nhưng cảm giác chuyện đã xảy ra tháng này, thật sự… giống như đã rất lâu, lâu đến, ta cũng sắp quên mất ánh sáng mặt trời chiếu lên người là cảm giác gì rồi.
“Ngươi…”
Phượng Nghi ở một bên nói: “Ngươi vẫn là lưu lại xem tổ của ngươi đi. Ta đi tiễn Tử Hằng.”
“Hả?”
Hắn dựa vào cái gì chứ!
Tử Hằng lại quay đầu, cũng nói: “Ngươi lưu lại đi, bên ngoài cũng không yên ổn, trong động còn cần ngươi quan tâm, ta còn có thứ tặng ngươi, đã đặt trong phòng ngươi rồi. Trở về lại nhìn.”
Ta nhịn không được mũi cay cay, thấp giọng nói: “Ta… Ngươi nếu có rảnh, lại đến thăm ta. Hoặc là định xuống ở đâu, gửi cái thư, ta đi thăm ngươi.”
“Được.” Hắn nói: “Chân trời mặc dù xa, nhưng tình nghĩa lại sâu. Ngươi cũng không tất khổ sở.”
Ta đứng ở chỗ cửa động, nhìn Tử Hằng cùng Phượng Nghi sóng vai chậm rãi đi xa, sau khi vòng qua một đoạn vách núi kia, liền nhìn không thấy thân ảnh của bọn họ.
Núi trống nắng xanh. Cây biếc lượn quanh.
Xa xa nhìn thấy hai con chim không biết tên xẹt qua sơn cốc, ẩn vào bên trong rừng rậm.
Diễm dương đầy mắt, ta cảm thấy mình giống như cũng bị phơi nắng tan ra. Một chút khí lực cũng không có.
Từ biệt này, ta biết, Tử Hằng sẽ không lại là Tử Hằng trước đây.
Quãng ngày vui vẻ ngày trước, không còn trở lại.
Quan tâm của hắn, thân thiết của hắn, dịu dàng của hắn…
Ta nháy mắt mấy cái, xoay người đi vào trong động.
Phượng Nghi mãi đến sau giờ ngọ mới quay về, cũng không biết hắn có phải hát Thập bát tương tống (4) tiễn Tử Hằng đoạn đường lại đoạn đường hay không. Ta về động vội vàng chuyện an bài mọi người dự trữ qua mùa đông. Mãi đến buổi chiều mới rảnh về phòng, xem thứ Tử Hằng nói lưu lại cho ta.
Lại là một cái hộp.
Dù sao thời này còn chưa có túi nilon, đầu năm nay lấy thứ gì cũng đựng trong hộp, ngay cả những người nói thân phận bái phỏng, bái thiếp cho nhau còn phải đặt trong cái hộp tinh xảo.
Bất quá cái hộp này không phải làm bằng gỗ, tựa hồ cũng không phải bằng đá, ta sờ soạng một chút, có một loại xúc cảm ấm áp, lại không phải cứng rắn.
A. Là thứ gì trong biển đi? Bất quá, cái hộp này mở ra từ chỗ nào chứ?
Phía dưới hộp đè một phong thư, ta lấy ra xem.
Phía trên là bút tích của Tử Hằng, thoạt nhìn nét mực như mới, nhưng người cũng đã không ở chỗ này.
Rút hai tờ giấy viết thư bên trong, chậm rãi mở ra xem.
Vốn hắn nói cái hộp này của hắn sau khi làm xong cũng không khóa, về sau nhìn thấy ta dùng vừng ơi mở ra làm mật ngữ thông quan của Bàn Ti động, cho nên cũng thiết kế một cơ quan gần giống cho cái hộp này, đọc lời nói phía dưới cho nó. Nó mới có thể mở ra.
Tử Hằng cũng rất đáng yêu. Ta nhìn tờ giấy khẽ cười. Cảm giác bầu không khí tràn ngập nỗi buồn ly biệt cũng vui hơn một chút, tâm tình xấu bị hòa tan không ít. Lại nhìn mật ngữ thông quan viết trên giấy phía dưới.
Phía trên là bốn câu, giống như đã từng biết.
“Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn hoa đào ửng đỏ hây. Má phấn giờ đây đâu vắng tá… Hoa đào còn bỡn, gió xuân đây.”
Ta cúi đầu đọc xong, cái hộp kia bỗng nhiên cách cách hai tiếng khẽ vang lên, nắp hộp từ giữa tách ra.
Trong hộp lót một tầng sa tanh mỏng tinh mịn sáng loáng, trên sa tanh đỡ bốn hạt châu. Chia ra tại bốn góc trên dưới trái phải, chính giữa còn có một chỗ lõm trống không, tựa hồ nơi đó nên có một hạt châu nữa, thế nhưng chỗ đó lại rỗng.
Đây là thứ gì?
Ta mặc dù còn chưa hiểu rõ, thế nhưng có thể cảm giác những hạt châu này tuyệt đối lai lịch bất phàm, một cỗ linh khí xông vào mặt, cơ hồ làm cho người ta không mở mắt ra được thở hổn hển, không khí trong phòng thoáng cái ngưng trệ nặng nề.
Hồng nhạt, vàng nhạt, xanh nhạt, trắng sáng… Bề ngoài bốn hạt châu đều quầng sáng ấm áp, nhưng nhìn ra dường như không phải chúng nó đang phát sáng, mà giống như là hấp thụ ánh sáng, gian phòng cũng không có bởi vì hộp hạt châu này mà sáng lên, ngược lại lộ vẻ tối xuống.
Trong hộp còn có một giấy viết thư được gấp đôi.
Ta mơ hồ có chút bất an.
Nói không rõ vì sao, có lẽ là những hạt châu này quá không bình thường… Có lẽ là… bởi vì nguyên nhân gì đó khác.
Ta chậm rãi mở tờ giấy viết thư kia ra.
Chú thích
(1) trong chữ “lâm” (林) có hai chữ “mộc” (木) ↑
(2) khổ một của bài thơ “Đào yêu” trong Kinh thi, nghi gia và nghi thất có nghĩa là yên bề gia thất ↑
(3) trong chữ “lý” (李) và chữ “tống” (宋) đều chứa bộ “mộc” ↑
(4) tên một đoạn hát trong Việt kịch “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”
Ta vì sao nghe hắn xưng hô với ta như vậy, cảm thấy rất không được tự nhiên chứ.
“Lý công tử à, thật ra chúng ta không quen, hẳn là không có lời gì để nói, ngươi nếu muốn bảo ta đưa ngươi rời đi, thì ta không làm chủ được. Mặc dù ta là chủ nhân nơi này, nhưng ngươi là khách nhân Tam Lục mang đến, ngươi đi hay ở cũng không phải ta nói là được.”
“Đào cô nương ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi Đào cô nương một câu, cũng không phải muốn nhờ thoát khỏi nơi này.” Lý thư sinh mỉm cười, dung mạo nhất thời sinh động.
Ừ, đẹp mắt hơn.
Mấy ngày nay hắn luôn nhăn mặt tựa như người khác nợ hắn bao nhiêu tiền, thật sự làm cho người ta thấy toàn thân không được tự nhiên. Cho nên nói mặt mày tươi tắn đón người chính là chuyện ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, cười một cái tâm tình khoái trá, câu cửa miệng nói rất đúng, nâng tay không đánh người mặt cười.
“Đào cô nương, ngươi trước kia, có từng biết một người, trong tên, có song mộc hay không?”
“Hả?” Ta sửng sốt, song mộc sao? Ta hình như không biết người nào họ Lâm: “Hình như không biết… Ít nhất trong số người quen không có. Ngươi hỏi cái này làm gì?” (1)
Hắn không trả lời, bất quá thoạt nhìn biểu tình rất kỳ quái, giống như hơi thất vọng, lại dường như trút được gánh nặng thở phào.
Biểu tình của hắn thật kỳ quái a, đúng rồi, hắn muốn hỏi ta việc này làm gì?
“Bàn Ti động này của Đào cô nương, ngược lại thật sự là chốn thế ngoại đào nguyên.”
Ta gãi đầu. Bất tri bất giác cùng với hắn. Thế nhưng đi đến tận phía sau.
Phía sau đây là một đầm nước và rừng đào nho nhỏ. Là thiên địa nhỏ của một mình ta. Chưa bao giờ chia sẻ với người khác. Thế nhưng lần trước Phượng Nghi đã chạy tới. Lần này thư sinh đây lại chạy vào.
Đỉnh đầu một tia sáng xanh chiếu xuống. Đầm nước phía dưới u tĩnh thâm trầm. Trên mặt nước bay mấy đóa hoa rơi.
Ôi, đến thì đến. Dù sao không có ai đến. Hoa đào nơi này cũng thưa thớt hồng nhan vắng vẻ. Đến một đám người. những đóa hoa này vẫn tự nở tự rụng tự tại nhàn.
“Bất quá là cùng sơn hắc thủy. Tổ yêu động yêu. Nhưng nếu đã muốn sống yên phận ở đây. Đương nhiên đối xử tốt hơn với chính mình.”
“Vậy sao?” Lý thư sinh nâng cánh tay lên. Bẻ xuống một cành hoa đào. Nhẹ giọng ngâm: “Đào chi yêu yêu. Chước chước kỳ hoa.”
“Đúng vậy. Rực rỡ không gì bằng hoa đào.” Bất quá nửa sau thơ này là, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia, không có quan hệ gì với ta kiếp này.
Ta đã không nghi thất, cũng không nghi gia… (2)
Đời này cũng chỉ là một con nhện góa phụ.
Đúng rồi, ta nói chuyện tào lao với hắn làm gì, hắn và Tam Lục mới hẳn là nên đi nói chuyện luyến ái chứ, ở chỗ này với ta không lãng phí thời gian thì lãng phí sinh mạng.
“Lý công tử, sư tỷ của ta nàng đã từng hỏi Bế Khẩu tiên. Nói kiếp trước của ngươi và nàng, là có nhân duyên, vì sao các ngươi… Ngươi có phải để bụng thân phận lai lịch của nàng hay không?”
Lý Phù Phong cười khổ: “Được rồi. Nói thật với ngươi, Bế Khẩu tiên đương nhiên chưa bao giờ nói dối, tổ gia gia nhà ta cũng đã chứng thực với hắn. Đúng vậy, ta có duyên tiền định với một yêu quái, chỉ là kiếp này duyên ấy có nối được không, lại khó mà nói. Bế Khẩu tiên nói là hai câu như kệ ngữ, cái gì mà duyên cũ song mộc, phải tự quý trọng linh tinh…”
“Oa!” Ta lập tức trợn tròn mắt: “Chúc mừng chúc mừng nhé! Nếu Bế Khẩu tiên cũng đã nói như vậy, nhất định không có sai. Ngươi xem. Ngươi họ Lý, sư tỷ họ Tống, các ngươi đây không phải song mộc sao? (3) Bế Khẩu tiên nói đúng rồi! Thực ra sư tỷ người này tốt lắm, nàng chẳng qua là tính tình hơi lạnh lùng, không giống người ta biết nói dối nịnh nọt, trước mặt một bộ sau lưng một bộ, nhưng nàng tốt tính, đối với người khác vừa nhiệt tâm lại thực sự…”
“Tam Bát!”
Ta vừa quay đầu. Tam Lục không biết cũng đã tới khi nào, đứng dưới một gốc cây đào cách đó không xa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, sắc mặt không biết là hờn hay giận.
“Ờ, Tam Lục ngươi đã đến rồi nha, ừm, ta… ta còn có việc, ta đi trước, các ngươi từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện.”
Ta chuồn êm. Hai người kia tốt hay xấu là chuyện riêng của người ta. Ta lại đợi ở chỗ này cũng rất không thích hợp.
Thoạt nhìn vị Lý công tử này, dường như không có tư tưởng thục nữ gì với Tam Lục. Được rồi, là tư tưởng thục yêu…
Tam Lục xem ra vẫn cần cố sức suy nghĩ.
Mặc dù nói nữ theo đuổi nam cách tầng sa, thế còn nữ yêu theo đuổi nam thì sao?
Ờ… Khả năng tầng sa cách này… hơi dầy một chút đi. Trong Tây Du ký thấy bao nhiêu nữ yêu nối tiếp nhau, từng người một quỳ gối dưới cà sa của Đường hòa thượng, thế nhưng chẳng có ai thành chính quả.
Chân thành chúc phúc Tam Lục thuận lợi như nguyện.
Thật ra ta vẫn là hâm mộ Tam Lục.
Ít nhất nàng có tư cách, có dũng khí theo đuổi.
Ta mấy năm nay không phải chưa từng nghĩ biện pháp gì thay đổi cái loại bản năng thiên tính ấy của mình, chỉ vì nó, nhẫn nại tính tình xem bao nhiêu cuốn sách mình vốn xem không được, thế nhưng trên sách lại chưa từng nhắc loại phương pháp này, bản thân mấy biện pháp suy nghĩ lung tung của ta cũng càng thêm hoang đường vô lý.
Đúng rồi, vừa rồi… đã quên hỏi Lý thư sinh, rốt cuộc Tử Hằng tìm hắn làm gì?
Ta bảo Hôi Đại Mao thu thập chút đặc sản của Già Hội sơn chúng ta, xem như lễ vật tiễn đưa Tử Hằng. Hôi Đại Mao vừa nghe nói Tử Hằng phải đi, vẻ mặt kia còn phiền muộn hơn ta, vẻ mặt xúi quẩy như cha mẹ chết, cái loại mất mát lộ ra trong xương cốt này làm cho ta quả thực hoài nghi Hôi Đại Mao có phải có ý tưởng gì với Tử Hằng hay không, chẳng lẽ hắn muốn đoạn bối với Tử Hằng một phen?
Trong đầu ta hiện ra một hình ảnh, Hôi Đại Mao thật bỉ ổi hôn về phía Tử Hằng… Tử Hằng mắt liếc một cái, giận một câu: “Đáng ghét…”
Ọe… Ta đánh cái rùng mình, tưởng tượng này quá đáng sợ.
Ôi, Tử Hằng muốn đi, ta cũng cảm thấy rất mất mát.
Thế nhưng có mất mát, ngày cũng phải trôi qua thôi. Dù sao một năm là như thế, mười năm là như thế, tương lai trăm năm, ngàn năm… Chỉ cần còn sống, người phải không ngừng trưởng thành không ngừng mất đi không ngừng… Tự ta loạn.
A a a, đều là Tử Hằng muốn đi gây họa, ta cư nhiên cũng nổi ý thơ.
Hành lý Hôi Đại sửa soạn cho Tử Hằng thật đúng là có đủ mọi thứ, ngoại trừ chưa nhét vào một con chuột cái cùng đi, sản vật Già Hội sơn và Bàn Ti động có thể sử dụng toàn bộ đều cho một phần.
Ngày đưa tiễn ấy vẫn phải tới.
Ta không cho Hôi Đại Mao đi theo tiễn, cái mũi một dòng lại một dòng lệ, người không biết cho là hắn không phải đưa người mà là đưa ma ấy.
Tới cửa Bàn Ti động, ta mở đoạn long thạch ra, tiếng gió ánh nắng bên ngoài nhất thời chiếu vào trong mắt, ta kinh ngạc: “Trời quang rồi!”
Thật ra một tháng còn chưa hết, thế nhưng cảm giác chuyện đã xảy ra tháng này, thật sự… giống như đã rất lâu, lâu đến, ta cũng sắp quên mất ánh sáng mặt trời chiếu lên người là cảm giác gì rồi.
“Ngươi…”
Phượng Nghi ở một bên nói: “Ngươi vẫn là lưu lại xem tổ của ngươi đi. Ta đi tiễn Tử Hằng.”
“Hả?”
Hắn dựa vào cái gì chứ!
Tử Hằng lại quay đầu, cũng nói: “Ngươi lưu lại đi, bên ngoài cũng không yên ổn, trong động còn cần ngươi quan tâm, ta còn có thứ tặng ngươi, đã đặt trong phòng ngươi rồi. Trở về lại nhìn.”
Ta nhịn không được mũi cay cay, thấp giọng nói: “Ta… Ngươi nếu có rảnh, lại đến thăm ta. Hoặc là định xuống ở đâu, gửi cái thư, ta đi thăm ngươi.”
“Được.” Hắn nói: “Chân trời mặc dù xa, nhưng tình nghĩa lại sâu. Ngươi cũng không tất khổ sở.”
Ta đứng ở chỗ cửa động, nhìn Tử Hằng cùng Phượng Nghi sóng vai chậm rãi đi xa, sau khi vòng qua một đoạn vách núi kia, liền nhìn không thấy thân ảnh của bọn họ.
Núi trống nắng xanh. Cây biếc lượn quanh.
Xa xa nhìn thấy hai con chim không biết tên xẹt qua sơn cốc, ẩn vào bên trong rừng rậm.
Diễm dương đầy mắt, ta cảm thấy mình giống như cũng bị phơi nắng tan ra. Một chút khí lực cũng không có.
Từ biệt này, ta biết, Tử Hằng sẽ không lại là Tử Hằng trước đây.
Quãng ngày vui vẻ ngày trước, không còn trở lại.
Quan tâm của hắn, thân thiết của hắn, dịu dàng của hắn…
Ta nháy mắt mấy cái, xoay người đi vào trong động.
Phượng Nghi mãi đến sau giờ ngọ mới quay về, cũng không biết hắn có phải hát Thập bát tương tống (4) tiễn Tử Hằng đoạn đường lại đoạn đường hay không. Ta về động vội vàng chuyện an bài mọi người dự trữ qua mùa đông. Mãi đến buổi chiều mới rảnh về phòng, xem thứ Tử Hằng nói lưu lại cho ta.
Lại là một cái hộp.
Dù sao thời này còn chưa có túi nilon, đầu năm nay lấy thứ gì cũng đựng trong hộp, ngay cả những người nói thân phận bái phỏng, bái thiếp cho nhau còn phải đặt trong cái hộp tinh xảo.
Bất quá cái hộp này không phải làm bằng gỗ, tựa hồ cũng không phải bằng đá, ta sờ soạng một chút, có một loại xúc cảm ấm áp, lại không phải cứng rắn.
A. Là thứ gì trong biển đi? Bất quá, cái hộp này mở ra từ chỗ nào chứ?
Phía dưới hộp đè một phong thư, ta lấy ra xem.
Phía trên là bút tích của Tử Hằng, thoạt nhìn nét mực như mới, nhưng người cũng đã không ở chỗ này.
Rút hai tờ giấy viết thư bên trong, chậm rãi mở ra xem.
Vốn hắn nói cái hộp này của hắn sau khi làm xong cũng không khóa, về sau nhìn thấy ta dùng vừng ơi mở ra làm mật ngữ thông quan của Bàn Ti động, cho nên cũng thiết kế một cơ quan gần giống cho cái hộp này, đọc lời nói phía dưới cho nó. Nó mới có thể mở ra.
Tử Hằng cũng rất đáng yêu. Ta nhìn tờ giấy khẽ cười. Cảm giác bầu không khí tràn ngập nỗi buồn ly biệt cũng vui hơn một chút, tâm tình xấu bị hòa tan không ít. Lại nhìn mật ngữ thông quan viết trên giấy phía dưới.
Phía trên là bốn câu, giống như đã từng biết.
“Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn hoa đào ửng đỏ hây. Má phấn giờ đây đâu vắng tá… Hoa đào còn bỡn, gió xuân đây.”
Ta cúi đầu đọc xong, cái hộp kia bỗng nhiên cách cách hai tiếng khẽ vang lên, nắp hộp từ giữa tách ra.
Trong hộp lót một tầng sa tanh mỏng tinh mịn sáng loáng, trên sa tanh đỡ bốn hạt châu. Chia ra tại bốn góc trên dưới trái phải, chính giữa còn có một chỗ lõm trống không, tựa hồ nơi đó nên có một hạt châu nữa, thế nhưng chỗ đó lại rỗng.
Đây là thứ gì?
Ta mặc dù còn chưa hiểu rõ, thế nhưng có thể cảm giác những hạt châu này tuyệt đối lai lịch bất phàm, một cỗ linh khí xông vào mặt, cơ hồ làm cho người ta không mở mắt ra được thở hổn hển, không khí trong phòng thoáng cái ngưng trệ nặng nề.
Hồng nhạt, vàng nhạt, xanh nhạt, trắng sáng… Bề ngoài bốn hạt châu đều quầng sáng ấm áp, nhưng nhìn ra dường như không phải chúng nó đang phát sáng, mà giống như là hấp thụ ánh sáng, gian phòng cũng không có bởi vì hộp hạt châu này mà sáng lên, ngược lại lộ vẻ tối xuống.
Trong hộp còn có một giấy viết thư được gấp đôi.
Ta mơ hồ có chút bất an.
Nói không rõ vì sao, có lẽ là những hạt châu này quá không bình thường… Có lẽ là… bởi vì nguyên nhân gì đó khác.
Ta chậm rãi mở tờ giấy viết thư kia ra.
Chú thích
(1) trong chữ “lâm” (林) có hai chữ “mộc” (木) ↑
(2) khổ một của bài thơ “Đào yêu” trong Kinh thi, nghi gia và nghi thất có nghĩa là yên bề gia thất ↑
(3) trong chữ “lý” (李) và chữ “tống” (宋) đều chứa bộ “mộc” ↑
(4) tên một đoạn hát trong Việt kịch “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.