Chương 4: Chuyển phát khẩn rùa của long tử shota (1)
Vệ Phong
13/05/2014
Con cá vàng quan sát ta từ trên xuống dưới, ánh mắt thập phần khinh thường: “Mượn sách? Ngươi biết chữ?”
Ta ngẩng ngẩng đầu. Kỳ thực ta rất muốn ưỡn ưỡn ngực thẳng thắt lưng. Nhưng là con nhện đã không có ngực lại chẳng có thắt lưng…
“Ta đương nhiên biết chữ.”
Nó nửa tin nửa ngờ: “Được rồi, vậy ngươi đi vào theo ta.”
Nó vung cái đuôi, làn nước xanh biếc chia ra, lộ ra con đường cát trắng hẹp.
Có lẽ là thấy ta nhỏ bé, cho nên mở cái đường thủy cho ta cũng hẹp như thế.
Cá vàng bơi trong nước ở một bên, đi song song với ta.
Ta bỗng nhiên có loại cảm giác như đi dạo công viên thủy cung của kiếp trước. Cách một lớp thủy tinh dày, người đi, cá bơi ở một bên.
Trong nước đương nhiên không chỉ có một con cá vàng, còn có con khác nào cá nào tôm tới xem náo nhiệt, có lẽ đầm Bích Thủy thường không có khách đến thăm, hơn nữa khách nhân lại là một con nhện.
“Tiểu Tâm à, ai thế?”
“Là khách nhân.” Cá vàng vừa đáp lời vừa nhả bọt.
“Con nhện à, ngươi từ đâu tới đây vậy?”
Ta giơ tấm thẻ gỗ đã biến thành rất nhỏ, buộc trên người kia lên, nhưng là không biết lão ngư kia có thể nhìn được hay không.
“Nha, Đào Hoa quan a.” Lão ngư rõ ràng là biết thẻ bài này: “Đào Hoa quan lại thu nhận đệ tử mới?”
“Đúng vậy, ngư tiền bối.” Ta khách sáo nói.
“Hảo hảo luyện, sẽ có ngày xuất đầu.”
Lão ngư vẫy cái đuôi một cái, không tiếng động bơi ra xa.
Cá vàng vẫy vẫy vây: “Được rồi quẹo ở chỗ này. Trông thấy một cái cửa màu xanh ngươi tự mình vào đi thôi.”
Ta nói cám ơn, dọc theo đường cá vàng chỉ cho đi tiếp, quả nhiên phía trước không bao xa chính là một phiến đá Thái Hồ, xếp lộn xộn, xa xa gần gần mọc rất nhiều rong tựa như tơ biếc, phía sau bụi rong có một cánh cửa đá màu xanh.
Ta đi qua gõ nắm đấm cửa, tiếp đó sau một lúc lâu, có người ra mở cửa, chính là tiểu nam hài nhi mặc áo khoác màu xanh ấy.
Hắn khẽ mỉm cười nhặt ta từ trên mặt cát lên, đặt trên vai mình, động tác vừa ôn nhu vừa mềm mại: “Ngươi tới à?”
“Ừm, quấy rầy.”
Ta có chút không được tự nhiên, hắn cười làm cho ta cảm thấy… ờ, tim đập hơi nhanh. Ngươi nói hắn không có việc gì trông đáng yêu như thế để làm chi?
“Đừng khách khí, ta ở trong này cũng chỉ một mình, ngươi đã đến rồi vừa lúc cùng ta trò chuyện giải sầu. Đúng rồi, ta hình như chưa từng nói đi? Tên của ta là Ngao Tử Hằng.”
Ngao?
Hắn và long vương Đông hải họ Ngao có quan hệ gì sao?
Có khả năng là bà con xa đi? Dù sao thiên hạ long tử long tôn nhiều như thế, ở dưới đáy giếng Ô Kê quốc Tây du ký, còn có cái giếng long vương mà.
Bên trong cửa đá không có nước, ngẩng đầu có thể nhìn thấy gợn nước dập dềnh phía trên sân, cá tự tại bơi qua bơi lại, một dạng tự tại giống như chim bay lượn trên trời.
Sân không lớn, nhưng là cực kỳ thanh nhã. Núi giả, cầu nhỏ, đình nghỉ mát, hoa màu đỏ đua nở. Nhìn kỹ, phía trên đình nghỉ mát không phải là mái ngói, mà là vỏ trai óng ánh.
Ta cảm giác trong tám cái chân của mình có một nửa run lên.
Thật đúng là có văn hóa kiến trúc khu vực đặc sắc a.
“Mời vào đi.”
Kỳ thực khách khí của hắn hoàn toàn là thừa, bởi vì hắn tương đối tôn trọng để ta đứng trên bả vai hắn, cho nên khi hắn vào nhà ta đương nhiên cũng vào theo.
Nơi này bày biện cũng rất đơn giản, không có mấy thứ vật dụng trong nhà. Đương nhiên, chịu tính chất hạn chế của thời đại, nơi này cũng không có khả năng xuất hiện mấy thứ đồ điện gia dụng, ví dụ như ti vi điện thoại tủ lạnh…
Chẳng qua cũng rất đơn giản, có một cái giường làm bằng đá, một cái bàn hai cái ghế, sau đó lại tiến vào một cái cửa, nơi này có một cái giá sách, phía trên bày một số cuốn sách đóng buộc chỉ, trên tường còn treo một cái đàn, bên cửa sổ có một bàn cờ.
Thật sự là thanh tâm quả dục (2)… Ta không biết vì sao trong đầu liền toát ra một câu nói như vậy.
“Ngao tiền bối, ta là đến mượn sách…” Ta vội vàng biểu lộ mục đích đến.
“A, ngươi không cần khách khí như vậy, gọi ta Tử Hằng được rồi. Sách trên giá đều hơi cũ, ngươi có thể tùy ý chọn.” Bộ dáng hắn cười tủm tỉm thoạt nhìn thực ôn hòa chững chạc, không giống tiểu hài tử lắm: “Nếu là ngươi không cầm được, ta có thể bảo Quy đại ca bọn họ mang đi giúp ngươi.”
“Quy đại ca?”
Hắn có lẽ hiểu lầm ý của ta, giải thích: “Bọn cá nhỏ bơi nhanh, nhưng là không thể lên bờ, Quy đại ca có thể bơi lội cũng có thể lên bờ, cho nên bình thường muốn đưa ít thứ, đều giao gửi cho hắn.”
“A,” Đã hiểu, chuyển phát nhanh chuyên nghiệp… Không, ta đột nhiên nghĩ đến cái từ chuyển phát khẩn rùa…
Chuyển phát khẩn rùa chuyên nghiệp… Sao như thế nghe không được tự nhiên.
Vậy rùa chuyên nghiệp chuyển phát khẩn?
Ta tìm một quyển sách tương tự như Thanh luật khải mông (3), sau đó lại tìm một quyển thi tập, dự định tạm thời sẽ dùng cái này làm tài liệu dạy học.
“Ngao… Ừm Tử Hằng a, ngươi là… Ừm…”
Ta không hiểu rõ quy tắc nơi này, ta nếu như trực tiếp hỏi hắn là thân phận gì, có phải không được lễ độ hay không?
“Ta là từ Đông hải tới,” hắn vẫn là nói như vậy, nụ cười thực hàm súc. Thành thật mà nói ngoại trừ tướng mạo, hắn chẳng có chỗ nào giống tiểu hài nhi.
Nhân gia này tỏ vẻ thực rõ ràng, ta cũng là biết điều không hỏi nữa. Cũng có thể bản thân từ Đông hải tới đã nói lên thân phận của hắn, chẳng qua là ta không hiểu, trở về hỏi hỏi Tam Thất đi.
Ta không có ý tứ quấy rầy quá mức, vì thế rất nhanh cáo từ. Ngao Tử Hằng tiễn ta đến cạnh đầm nước, còn quan tâm gọi một con rùa nhân viên chuyển phát nhanh thay ta mang sách. Đương nhiên phải vậy, hình thể ta tuyệt đối là không đối phó được với hai quyển sách ta mượn đi.
Ngao Tử Hằng đặt sách trên lưng rùa, sau đó đặt ta trên sách, cúi đầu dặn dò hai câu với con rùa, cười với ta, ta nâng chân trước lên giơ giơ với hắn.
Hành trình mượn sách thành công viên mãn… Ợ.
“Quy Quy đại ca, ngươi có thể đi mau một chút không?”
Lắc lư trên mai rùa đã nửa ngày, chúng ta cách đầm Bích Thủy, còn chưa có đi được năm mươi thước.
“Ôi, tuổi trẻ chính là ưa kích thích, chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
“Không phải a, ngươi xem trời tối rồi, ta muốn trở về nhanh lên một chút…”
Thật sự đã tối, mặt trời ban nãy đã xuống núi, hiện ở chân trời chỉ có chút ráng tà.
“Yên tâm yên tâm,” Thanh âm con rùa nặng nề an ủi ta: “Trước khi trăng tròn nhất định sẽ đến.”
Trước khi trăng tròn?
Ta có vẻ 囧囧 (4) ngẩng đầu nhìn trăng non trên bầu trời… Thực nhỏ, thực cong…
Đến trước khi trăng tròn… ít nhất còn phải mười ngày a?
Đường đi mười ngày… Mười ngày… Ta đột nhiên cảm thấy hành trình mượn sách lần này của ta chuẩn bị vô cùng không đủ.
Ta hẳn là nên mang theo ít nhất mười lăm hạt kê làm lương khô hu hu hu~~~
Còn may chúng ta ở trên đường liền gặp được một vị sư huynh cùng ở Đào Hoa quan, hắn hảo tâm mang ta và sách về. Ta khiêm tốn thỉnh giáo số hiệu của hắn, hắn cười: “Các ngươi còn chưa phải đệ tử chính thức, cho nên xếp theo số hiệu. Chờ chính thức thành đệ tử, sẽ không cần lại xưng quan chủ, mà phải xưng sư phó. Sư phó sẽ ban tên cho. Tên của ta là Đào Trực.”
“A, tên rất dễ nghe!” Ta lóe lóe mắt nhìn hắn.
Dù sao tên gì so với gọi là Tam Bát cũng đều hơn a. Nếu có thể cho ta đổi tên, để ta tên là Đào Oai Đào Phôi(5) cũng không có vấn đề gì.
“A, đây chính là sách sao?” Hắn tò mò hỏi, cầm sách lật hai trang: “Chữ phía trên này đọc như thế nào?”
Ta từ tay áo hắn bò lên trên sách, hắn vẫn đi về phía trước, ta nằm bò trên trang sách lắc lư chậm rãi đọc:
Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không…
Lưỡng ngạn hiểu yên dương liễu lục, nhất viên xuân vũ hạnh hoa hồng.
Minh đối ám, đạm đối nùng, mộ cổ đối thần chung…
Xuân nhật chính nghi triêu khán điệp, thu phong na canh dạ văn cung. (6)
Ta đọc sách, có chút thất thần.
Ngao Tử Hằng kia thật ôn hòa thân thiết a… Trước kia xem phim thần tượng, đại phân loại soái ca, có một loại gọi là hệ chữa thương (7), có phải chính là chỉ dạng như hắn hay không?
Ờ, đương nhiên, soái ca này bây giờ niên kỷ còn nhỏ, còn chưa tới lúc phát huy công dụng.
Nhiều lắm thì… tính là một tiểu shota hệ chữa thương?
Được Đào Trực sư huynh đưa về chỗ ở của nữ đệ tử chúng ta, Mẫu Đơn sư tỷ đang từ bên trong đi ra, mà Đào Trực sư huynh chưa chịu đi, không phải là bảo ta đọc hết trang giấy vừa rồi chứ.
Ta nhẫn nhục chịu khó, nói như thế nào người ta cũng mang ta về từ chỗ xa như vậy.
“Bạch nhật tiêu ma tràng đoạn cú, thế gian chích hữu tình nan tố…” (8)
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt sư tỷ không tốt lắm: “Đào Trực, trời tối rồi ngươi còn tới viện này của chúng ta? Coi chừng bị đại sư huynh bắt được ngươi bị phạt.”
“Ta đưa Tam Bát về.” Hắn mở tay ra.
Ta nghiến răng… Ta hận tên này.
“Sư tỷ.” Ta khua chân trước trên trang sách: “Ta đi đầm Bích Thủy mượn sách trở về. May mà Đào Trực sư huynh đưa ta, bằng không ta chỉ sợ đến ngày trăng tròn mới có thể quay về.”
Sắc mặt sư tỷ dễ coi hơn một chút, thay ta cầm sách vào trong. Ta cảm thấy nàng thoạt nhìn có chút tâm thần bất định, hoàn toàn khác với khí định thần nhàn (9) mọi khi.
“Sư tỷ có phải còn có việc phải làm hay không? Không cần để ý ta, ta có thể tự mình mang hết mấy cuốn sách này. Ngươi nếu như có việc liền mau đi đi.”
Nàng trả lời một tiếng, vẫn là gọi Nhị Thập Nhất tới giúp ta, sau đó nàng liền vội vàng đi ra cửa.
Nhị Thập Nhất chỉ là tiểu hồ ly, không có gì hứng thú đối với sách. Sách mang đến cửa động của ta vào không được, nàng còn làm cái phép thuật thu nhỏ, giúp ta nhét sách vào trong phòng con nhện của ta.
“Đúng nha, còn có biện pháp như thế…”
Nếu Ngao Tử Hằng cũng dùng pháp thuật kia rút nhỏ sách cho ta mang đi, ta liền không cần phiền toái nhân viên rùa chuyển phát chậm nữa…
Ta cất kỹ sách, tiếp tục ở trên cửa sổ khổ luyện kỹ thuật nhả và đan tơ của ta.
A?
Hai bóng người cạnh rừng trúc bên kia chợt lóe lên đã không thấy tăm hơi.
Không phải Đào Trực sư huynh cùng Mẫu Đơn sư tỷ sao?
Ô…
Ta cười tủm tỉm vừa nhả tơ vừa quấn sợi, vừa nhìn động tĩnh đầu bên kia.
Qua thật lâu bọn họ mới từ rừng trúc kia lại đi ra, ánh trăng không tệ, thị lực ta cũng không tệ, thậm chí nhìn được Mẫu Đơn sư tỷ mặt đỏ hồng, Đào Trực sư huynh cũng mặt đỏ hồng, hai người còn cúi đầu cười trộm.
Gian tình a! Gian tình trần trụi!
Nhưng hình như môn quy Đào Hoa quan sư tỷ giảng qua, cũng không có nói không cho các đệ tử nói yêu thương a? Chẳng qua là muốn giữ quy củ, chỗ các nam đệ tử ở cách chúng ta rất xa. Chúng ta ở đầu này sơn cốc, bọn họ ở đầu kia trên sườn núi, đi lại cũng không gần.
Ta nhìn thấy một đống tơ loạn, thở dài.
Ta bò đi tìm Tam Thất và Tam Lục nói chuyện phiếm, ở đây ta khá quen thuộc với các nàng.
Nhưng trong phòng Tam Thất cùng Tam Lục đều trống không, các nàng rất chịu khó, lại đi ra ngoài tu luyện.
Ôi, quan chủ bảy ngày mới lại thụ giảng một lần, ta đến lúc đó có thể thỉnh giáo phương pháp tu luyện của ta. Trước lúc đó, ta vẫn là một mảnh mơ hồ không biết nên làm cái gì bây giờ.
Gió thổi rơi cánh hoa đào trong đình, bay lả tả rơi đầy đất.
Hoa đào nơi này chắc là sẽ không héo tàn. Dù cho một đóa hoa tàn, chính là trên cành nhanh chóng lại sẽ nở ra một đóa thay thế.
Ta bò lên trên cây nhìn hoa hồi lâu, nhìn nhìn rồi ngủ thiếp đi ngay trên hoa, trong mộng ta lại quay về thời đại ban đầu của mình, ăn rất nhiều cánh gà nướng cùng khoai tây chiên trong KFC, mãi đến khi một giọt nước lớn rơi vào người ta, ta mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
A, trời mưa!
Chú thích
(1) shota: một từ tiếng Nhật, chỉ các bé trai dễ thương ↑
(2) thanh tâm quả dục: cái tâm trong sạch và ít ham muốn (tham khảo) ↑
(3) Thanh luật khải mông: một trong những quyển sách vỡ lòng của trẻ con Trung Quốc thời xưa, dạy cách viết câu đối cùng làm thơ theo đúng luật về từ và về thanh, trong cuốn này có rất nhiều điển cố cùng các mẫu câu đối cơ bản ↑
(4) 囧: cái này là emo của các bạn Trung, nó biểu hiện cho các trạng thái buồn, sốc, chán nản, hay thất vọng ↑
(5) Đào Oai là đào méo, Đào Phôi là đào thối ↑
(6) mấy câu trong cuốn “Thanh luật khải mông”, tạm dịch:
Mây đối mưa, tuyết đối gió, hoàng hôn đối trời quang
Đôi bờ khói sáng dương liễu biếc, một vườn mưa xuân hạnh hoa hồng
Sáng đối tối, nhạt đối đậm, trống chiều đối chuông sớm
Đang ngày xuân sáng xem bướm lượn, kia gió thu đêm nghe dế kêu ↑
(7) hệ chữa thương: ý chỉ những người giống như hòm thuốc gia đình, bình thường thì không nhớ tới nhưng tới lúc cần mà có thì rất tốt, là người có khả năng an ủi người khác ↑
(8) một câu trong “Mẫu đơn đình“, tạm dịch: Thời gian xóa đi câu đau khổ, thế gian chỉ có tình khó nói ↑
(9) khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, sắc mặt không thay đổi ↑
Ta ngẩng ngẩng đầu. Kỳ thực ta rất muốn ưỡn ưỡn ngực thẳng thắt lưng. Nhưng là con nhện đã không có ngực lại chẳng có thắt lưng…
“Ta đương nhiên biết chữ.”
Nó nửa tin nửa ngờ: “Được rồi, vậy ngươi đi vào theo ta.”
Nó vung cái đuôi, làn nước xanh biếc chia ra, lộ ra con đường cát trắng hẹp.
Có lẽ là thấy ta nhỏ bé, cho nên mở cái đường thủy cho ta cũng hẹp như thế.
Cá vàng bơi trong nước ở một bên, đi song song với ta.
Ta bỗng nhiên có loại cảm giác như đi dạo công viên thủy cung của kiếp trước. Cách một lớp thủy tinh dày, người đi, cá bơi ở một bên.
Trong nước đương nhiên không chỉ có một con cá vàng, còn có con khác nào cá nào tôm tới xem náo nhiệt, có lẽ đầm Bích Thủy thường không có khách đến thăm, hơn nữa khách nhân lại là một con nhện.
“Tiểu Tâm à, ai thế?”
“Là khách nhân.” Cá vàng vừa đáp lời vừa nhả bọt.
“Con nhện à, ngươi từ đâu tới đây vậy?”
Ta giơ tấm thẻ gỗ đã biến thành rất nhỏ, buộc trên người kia lên, nhưng là không biết lão ngư kia có thể nhìn được hay không.
“Nha, Đào Hoa quan a.” Lão ngư rõ ràng là biết thẻ bài này: “Đào Hoa quan lại thu nhận đệ tử mới?”
“Đúng vậy, ngư tiền bối.” Ta khách sáo nói.
“Hảo hảo luyện, sẽ có ngày xuất đầu.”
Lão ngư vẫy cái đuôi một cái, không tiếng động bơi ra xa.
Cá vàng vẫy vẫy vây: “Được rồi quẹo ở chỗ này. Trông thấy một cái cửa màu xanh ngươi tự mình vào đi thôi.”
Ta nói cám ơn, dọc theo đường cá vàng chỉ cho đi tiếp, quả nhiên phía trước không bao xa chính là một phiến đá Thái Hồ, xếp lộn xộn, xa xa gần gần mọc rất nhiều rong tựa như tơ biếc, phía sau bụi rong có một cánh cửa đá màu xanh.
Ta đi qua gõ nắm đấm cửa, tiếp đó sau một lúc lâu, có người ra mở cửa, chính là tiểu nam hài nhi mặc áo khoác màu xanh ấy.
Hắn khẽ mỉm cười nhặt ta từ trên mặt cát lên, đặt trên vai mình, động tác vừa ôn nhu vừa mềm mại: “Ngươi tới à?”
“Ừm, quấy rầy.”
Ta có chút không được tự nhiên, hắn cười làm cho ta cảm thấy… ờ, tim đập hơi nhanh. Ngươi nói hắn không có việc gì trông đáng yêu như thế để làm chi?
“Đừng khách khí, ta ở trong này cũng chỉ một mình, ngươi đã đến rồi vừa lúc cùng ta trò chuyện giải sầu. Đúng rồi, ta hình như chưa từng nói đi? Tên của ta là Ngao Tử Hằng.”
Ngao?
Hắn và long vương Đông hải họ Ngao có quan hệ gì sao?
Có khả năng là bà con xa đi? Dù sao thiên hạ long tử long tôn nhiều như thế, ở dưới đáy giếng Ô Kê quốc Tây du ký, còn có cái giếng long vương mà.
Bên trong cửa đá không có nước, ngẩng đầu có thể nhìn thấy gợn nước dập dềnh phía trên sân, cá tự tại bơi qua bơi lại, một dạng tự tại giống như chim bay lượn trên trời.
Sân không lớn, nhưng là cực kỳ thanh nhã. Núi giả, cầu nhỏ, đình nghỉ mát, hoa màu đỏ đua nở. Nhìn kỹ, phía trên đình nghỉ mát không phải là mái ngói, mà là vỏ trai óng ánh.
Ta cảm giác trong tám cái chân của mình có một nửa run lên.
Thật đúng là có văn hóa kiến trúc khu vực đặc sắc a.
“Mời vào đi.”
Kỳ thực khách khí của hắn hoàn toàn là thừa, bởi vì hắn tương đối tôn trọng để ta đứng trên bả vai hắn, cho nên khi hắn vào nhà ta đương nhiên cũng vào theo.
Nơi này bày biện cũng rất đơn giản, không có mấy thứ vật dụng trong nhà. Đương nhiên, chịu tính chất hạn chế của thời đại, nơi này cũng không có khả năng xuất hiện mấy thứ đồ điện gia dụng, ví dụ như ti vi điện thoại tủ lạnh…
Chẳng qua cũng rất đơn giản, có một cái giường làm bằng đá, một cái bàn hai cái ghế, sau đó lại tiến vào một cái cửa, nơi này có một cái giá sách, phía trên bày một số cuốn sách đóng buộc chỉ, trên tường còn treo một cái đàn, bên cửa sổ có một bàn cờ.
Thật sự là thanh tâm quả dục (2)… Ta không biết vì sao trong đầu liền toát ra một câu nói như vậy.
“Ngao tiền bối, ta là đến mượn sách…” Ta vội vàng biểu lộ mục đích đến.
“A, ngươi không cần khách khí như vậy, gọi ta Tử Hằng được rồi. Sách trên giá đều hơi cũ, ngươi có thể tùy ý chọn.” Bộ dáng hắn cười tủm tỉm thoạt nhìn thực ôn hòa chững chạc, không giống tiểu hài tử lắm: “Nếu là ngươi không cầm được, ta có thể bảo Quy đại ca bọn họ mang đi giúp ngươi.”
“Quy đại ca?”
Hắn có lẽ hiểu lầm ý của ta, giải thích: “Bọn cá nhỏ bơi nhanh, nhưng là không thể lên bờ, Quy đại ca có thể bơi lội cũng có thể lên bờ, cho nên bình thường muốn đưa ít thứ, đều giao gửi cho hắn.”
“A,” Đã hiểu, chuyển phát nhanh chuyên nghiệp… Không, ta đột nhiên nghĩ đến cái từ chuyển phát khẩn rùa…
Chuyển phát khẩn rùa chuyên nghiệp… Sao như thế nghe không được tự nhiên.
Vậy rùa chuyên nghiệp chuyển phát khẩn?
Ta tìm một quyển sách tương tự như Thanh luật khải mông (3), sau đó lại tìm một quyển thi tập, dự định tạm thời sẽ dùng cái này làm tài liệu dạy học.
“Ngao… Ừm Tử Hằng a, ngươi là… Ừm…”
Ta không hiểu rõ quy tắc nơi này, ta nếu như trực tiếp hỏi hắn là thân phận gì, có phải không được lễ độ hay không?
“Ta là từ Đông hải tới,” hắn vẫn là nói như vậy, nụ cười thực hàm súc. Thành thật mà nói ngoại trừ tướng mạo, hắn chẳng có chỗ nào giống tiểu hài nhi.
Nhân gia này tỏ vẻ thực rõ ràng, ta cũng là biết điều không hỏi nữa. Cũng có thể bản thân từ Đông hải tới đã nói lên thân phận của hắn, chẳng qua là ta không hiểu, trở về hỏi hỏi Tam Thất đi.
Ta không có ý tứ quấy rầy quá mức, vì thế rất nhanh cáo từ. Ngao Tử Hằng tiễn ta đến cạnh đầm nước, còn quan tâm gọi một con rùa nhân viên chuyển phát nhanh thay ta mang sách. Đương nhiên phải vậy, hình thể ta tuyệt đối là không đối phó được với hai quyển sách ta mượn đi.
Ngao Tử Hằng đặt sách trên lưng rùa, sau đó đặt ta trên sách, cúi đầu dặn dò hai câu với con rùa, cười với ta, ta nâng chân trước lên giơ giơ với hắn.
Hành trình mượn sách thành công viên mãn… Ợ.
“Quy Quy đại ca, ngươi có thể đi mau một chút không?”
Lắc lư trên mai rùa đã nửa ngày, chúng ta cách đầm Bích Thủy, còn chưa có đi được năm mươi thước.
“Ôi, tuổi trẻ chính là ưa kích thích, chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
“Không phải a, ngươi xem trời tối rồi, ta muốn trở về nhanh lên một chút…”
Thật sự đã tối, mặt trời ban nãy đã xuống núi, hiện ở chân trời chỉ có chút ráng tà.
“Yên tâm yên tâm,” Thanh âm con rùa nặng nề an ủi ta: “Trước khi trăng tròn nhất định sẽ đến.”
Trước khi trăng tròn?
Ta có vẻ 囧囧 (4) ngẩng đầu nhìn trăng non trên bầu trời… Thực nhỏ, thực cong…
Đến trước khi trăng tròn… ít nhất còn phải mười ngày a?
Đường đi mười ngày… Mười ngày… Ta đột nhiên cảm thấy hành trình mượn sách lần này của ta chuẩn bị vô cùng không đủ.
Ta hẳn là nên mang theo ít nhất mười lăm hạt kê làm lương khô hu hu hu~~~
Còn may chúng ta ở trên đường liền gặp được một vị sư huynh cùng ở Đào Hoa quan, hắn hảo tâm mang ta và sách về. Ta khiêm tốn thỉnh giáo số hiệu của hắn, hắn cười: “Các ngươi còn chưa phải đệ tử chính thức, cho nên xếp theo số hiệu. Chờ chính thức thành đệ tử, sẽ không cần lại xưng quan chủ, mà phải xưng sư phó. Sư phó sẽ ban tên cho. Tên của ta là Đào Trực.”
“A, tên rất dễ nghe!” Ta lóe lóe mắt nhìn hắn.
Dù sao tên gì so với gọi là Tam Bát cũng đều hơn a. Nếu có thể cho ta đổi tên, để ta tên là Đào Oai Đào Phôi(5) cũng không có vấn đề gì.
“A, đây chính là sách sao?” Hắn tò mò hỏi, cầm sách lật hai trang: “Chữ phía trên này đọc như thế nào?”
Ta từ tay áo hắn bò lên trên sách, hắn vẫn đi về phía trước, ta nằm bò trên trang sách lắc lư chậm rãi đọc:
Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không…
Lưỡng ngạn hiểu yên dương liễu lục, nhất viên xuân vũ hạnh hoa hồng.
Minh đối ám, đạm đối nùng, mộ cổ đối thần chung…
Xuân nhật chính nghi triêu khán điệp, thu phong na canh dạ văn cung. (6)
Ta đọc sách, có chút thất thần.
Ngao Tử Hằng kia thật ôn hòa thân thiết a… Trước kia xem phim thần tượng, đại phân loại soái ca, có một loại gọi là hệ chữa thương (7), có phải chính là chỉ dạng như hắn hay không?
Ờ, đương nhiên, soái ca này bây giờ niên kỷ còn nhỏ, còn chưa tới lúc phát huy công dụng.
Nhiều lắm thì… tính là một tiểu shota hệ chữa thương?
Được Đào Trực sư huynh đưa về chỗ ở của nữ đệ tử chúng ta, Mẫu Đơn sư tỷ đang từ bên trong đi ra, mà Đào Trực sư huynh chưa chịu đi, không phải là bảo ta đọc hết trang giấy vừa rồi chứ.
Ta nhẫn nhục chịu khó, nói như thế nào người ta cũng mang ta về từ chỗ xa như vậy.
“Bạch nhật tiêu ma tràng đoạn cú, thế gian chích hữu tình nan tố…” (8)
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt sư tỷ không tốt lắm: “Đào Trực, trời tối rồi ngươi còn tới viện này của chúng ta? Coi chừng bị đại sư huynh bắt được ngươi bị phạt.”
“Ta đưa Tam Bát về.” Hắn mở tay ra.
Ta nghiến răng… Ta hận tên này.
“Sư tỷ.” Ta khua chân trước trên trang sách: “Ta đi đầm Bích Thủy mượn sách trở về. May mà Đào Trực sư huynh đưa ta, bằng không ta chỉ sợ đến ngày trăng tròn mới có thể quay về.”
Sắc mặt sư tỷ dễ coi hơn một chút, thay ta cầm sách vào trong. Ta cảm thấy nàng thoạt nhìn có chút tâm thần bất định, hoàn toàn khác với khí định thần nhàn (9) mọi khi.
“Sư tỷ có phải còn có việc phải làm hay không? Không cần để ý ta, ta có thể tự mình mang hết mấy cuốn sách này. Ngươi nếu như có việc liền mau đi đi.”
Nàng trả lời một tiếng, vẫn là gọi Nhị Thập Nhất tới giúp ta, sau đó nàng liền vội vàng đi ra cửa.
Nhị Thập Nhất chỉ là tiểu hồ ly, không có gì hứng thú đối với sách. Sách mang đến cửa động của ta vào không được, nàng còn làm cái phép thuật thu nhỏ, giúp ta nhét sách vào trong phòng con nhện của ta.
“Đúng nha, còn có biện pháp như thế…”
Nếu Ngao Tử Hằng cũng dùng pháp thuật kia rút nhỏ sách cho ta mang đi, ta liền không cần phiền toái nhân viên rùa chuyển phát chậm nữa…
Ta cất kỹ sách, tiếp tục ở trên cửa sổ khổ luyện kỹ thuật nhả và đan tơ của ta.
A?
Hai bóng người cạnh rừng trúc bên kia chợt lóe lên đã không thấy tăm hơi.
Không phải Đào Trực sư huynh cùng Mẫu Đơn sư tỷ sao?
Ô…
Ta cười tủm tỉm vừa nhả tơ vừa quấn sợi, vừa nhìn động tĩnh đầu bên kia.
Qua thật lâu bọn họ mới từ rừng trúc kia lại đi ra, ánh trăng không tệ, thị lực ta cũng không tệ, thậm chí nhìn được Mẫu Đơn sư tỷ mặt đỏ hồng, Đào Trực sư huynh cũng mặt đỏ hồng, hai người còn cúi đầu cười trộm.
Gian tình a! Gian tình trần trụi!
Nhưng hình như môn quy Đào Hoa quan sư tỷ giảng qua, cũng không có nói không cho các đệ tử nói yêu thương a? Chẳng qua là muốn giữ quy củ, chỗ các nam đệ tử ở cách chúng ta rất xa. Chúng ta ở đầu này sơn cốc, bọn họ ở đầu kia trên sườn núi, đi lại cũng không gần.
Ta nhìn thấy một đống tơ loạn, thở dài.
Ta bò đi tìm Tam Thất và Tam Lục nói chuyện phiếm, ở đây ta khá quen thuộc với các nàng.
Nhưng trong phòng Tam Thất cùng Tam Lục đều trống không, các nàng rất chịu khó, lại đi ra ngoài tu luyện.
Ôi, quan chủ bảy ngày mới lại thụ giảng một lần, ta đến lúc đó có thể thỉnh giáo phương pháp tu luyện của ta. Trước lúc đó, ta vẫn là một mảnh mơ hồ không biết nên làm cái gì bây giờ.
Gió thổi rơi cánh hoa đào trong đình, bay lả tả rơi đầy đất.
Hoa đào nơi này chắc là sẽ không héo tàn. Dù cho một đóa hoa tàn, chính là trên cành nhanh chóng lại sẽ nở ra một đóa thay thế.
Ta bò lên trên cây nhìn hoa hồi lâu, nhìn nhìn rồi ngủ thiếp đi ngay trên hoa, trong mộng ta lại quay về thời đại ban đầu của mình, ăn rất nhiều cánh gà nướng cùng khoai tây chiên trong KFC, mãi đến khi một giọt nước lớn rơi vào người ta, ta mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
A, trời mưa!
Chú thích
(1) shota: một từ tiếng Nhật, chỉ các bé trai dễ thương ↑
(2) thanh tâm quả dục: cái tâm trong sạch và ít ham muốn (tham khảo) ↑
(3) Thanh luật khải mông: một trong những quyển sách vỡ lòng của trẻ con Trung Quốc thời xưa, dạy cách viết câu đối cùng làm thơ theo đúng luật về từ và về thanh, trong cuốn này có rất nhiều điển cố cùng các mẫu câu đối cơ bản ↑
(4) 囧: cái này là emo của các bạn Trung, nó biểu hiện cho các trạng thái buồn, sốc, chán nản, hay thất vọng ↑
(5) Đào Oai là đào méo, Đào Phôi là đào thối ↑
(6) mấy câu trong cuốn “Thanh luật khải mông”, tạm dịch:
Mây đối mưa, tuyết đối gió, hoàng hôn đối trời quang
Đôi bờ khói sáng dương liễu biếc, một vườn mưa xuân hạnh hoa hồng
Sáng đối tối, nhạt đối đậm, trống chiều đối chuông sớm
Đang ngày xuân sáng xem bướm lượn, kia gió thu đêm nghe dế kêu ↑
(7) hệ chữa thương: ý chỉ những người giống như hòm thuốc gia đình, bình thường thì không nhớ tới nhưng tới lúc cần mà có thì rất tốt, là người có khả năng an ủi người khác ↑
(8) một câu trong “Mẫu đơn đình“, tạm dịch: Thời gian xóa đi câu đau khổ, thế gian chỉ có tình khó nói ↑
(9) khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, sắc mặt không thay đổi ↑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.