Chương 110: Đầy mắt là quần ma loạn vũ
Vệ Phong
14/05/2014
“Hả? Sao lại thế này?”
Phượng Nghi thấp giọng nói: “Ta đoán, là họa do Mai Tiêu lẫn lộn trận pháp mà ra, dùng thổ linh châu thoát thân rời khỏi mê cung, hẳn là đến cửa ra hoặc cửa vào cách mê cung gần nhất. Pháp lực của ngươi ổn định có dư, thổ linh châu lại càng không có khả năng xảy ra loại sai lầm này, vì thế đây là, Mai Tiêu sửa chữa trận pháp mê cung, trong lúc vô ý nối với một thế gian khác.”
“Hả?” Ta ngoại trừ hả hả hả thì phát không ra tiếng nào khác.
Đây…
Được rồi, ta biết ta từ người biến thành nhện bản thân chính là một chuyện xuyên việt thêm tu chân, huyền huyễn khủng khiếp, lần này bên trong huyền huyễn lại xuất hiện xuyên việt…
Được rồi, ta vẫn là không có trấn định của Phượng Nghi.
Có cái gì đụng vào trên võng hộ thân của ta, không cần ta động thủ, một sợi tơ dính bắn ra lại lui về, trên đầu tơ dính một con côn trùng cánh đang không ngừng vỗ.
Nhờ huỳnh quang trên thiên chu võng của ta, ta có thể nhìn thấy con sâu này là màu lục nhạt, có một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Loại sâu này…
“Đây là thảo bạt.” Phượng Nghi khoát tay, trên người con sâu kia nhanh chóng trào ra một ngọn lửa, sau đó ngay cả tro cũng không dư lại, liền hóa thành hư ảo.
“Thảo bạt?” Ta sửng sốt.
Đây không phải là phi trùng ta từng thấy trong sách, ma vực mới có sao? Loại côn trùng này tại ma vực chính là sinh trong cỏ lớn trong cỏ. Có lẽ phổ biến như phi trùng bình thường trong thế gian của chúng ta.
“Chúng ta đây là tới ma vực?”
Không phải chứ…
Trúng thưởng cũng không linh như thế!
Ma vực rõ ràng chính là một không gian bất đồng độc lập, phong bế, hoàn toàn cắt đứt với nhân gian mà. Có người muốn nhập ma muốn giết ma cùng cực cả đời cũng vào không được. Chúng ta đây sao… tùy tiện xoay một cái thì vào được chứ?
“Vậy, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi?”
“Ma vực dễ ra như thế? Vậy thế gian sớm đã quần ma loạn vũ rồi.” Phượng Nghi nhẹ giọng nói: “Ngươi xem thử thổ linh châu của ngươi còn dùng được hay không?”
Hào quang của thổ linh châu vẫn còn, thế nhưng, lại không thể dẫn chúng ta di chuyển.
“Ma vực phong ấn vô số, có bọn họ tự mình phong, có cả tiên nhân thần tướng khi đó phong, đừng nói là trình độ như ta ngươi, cho dù là sâu muốn bay ra cũng khó.”
Ta ngửi mùi không khí nơi này cũng không đúng lắm. Một mùi mục nát, không mới mẻ, giống như…
Đúng, giống như cái loại mùi miệng cống thoát nước bốc ra của kiếp trước.
“Vậy làm sao bây giờ?” Ta thoáng cái bối rối.
“Xem ra trận này của Mai Tiêu…” Phượng Nghi chỉ nói nửa câu như vậy liền không nói nữa, nhìn nhìn ta, hơi nhíu mày: “Đây có cái gì đáng phải sợ? Ngươi ta cũng không phải người tu đạo. Lại nói, cho dù tới ma vực này, dù cho ma đạo đứng đầu nơi đây, chẳng lẽ hai chúng ta còn có thể không đối phó được?”
“Ợ… Cũng phải…”
Ta sốt ruột một cái là trong lòng rối loạn, không nghĩ tới Phượng Nghi chính là một tên tai to mặt lớn cấp quan trọng chút nào, mà chính ta cũng không phải là hạng người bình thường.
Nhưng ta vẫn phản bác hắn: “Ngươi thì biết ma vực người ta có cao thủ hay không? Khinh địch là khởi đầu của thất bại, không được sơ suất. Lại nói trên địa bàn người ta, trước khi chiến đã thua ba phần. Người ta quen khu vực, nếu như lại xuất hiện con quỷ gì này, hạ độc này…”
Phượng Nghi như cười như không liếc mắt ta một cái. Ta mới nhớ ra hắn là phượng hoàng mà, độc gì cũng không sợ.
Về phần chính ta, ta hạ độc mặc dù tại ma vực không biết thế nào, nhưng trong đội ngũ yêu tinh tu luyện chúng ta, cũng có thể xếp trong ba tên đầu. Đúng rồi, sau khi có linh châu ấy, phỏng chừng được xếp thứ nhất.
Như thế ta còn sợ người khác hạ độc ta… Ờ, chủ yếu là lá gan của ta lớn lên theo không kịp với sức tăng trưởng của công lực, nhất thời rụt rè.
Nghĩ như vậy ta cũng dần dần định thần, không cảm thấy sợ hãi nữa.
“Vậy chúng ta làm sao tìm được đường quay về? Hay là tìm hiểu ma vực một chút? Lại nói ta cũng mơ hồ nghe nói hiện giờ thế gian không yên ổn, ma vực hình như có động tác gì.”
“Mặc dù không vội trở về…” Phượng Nghi nhìn ta: “Bất quá thật ra phải cải trang giả dạng một chút. Mặc dù không sợ, thế nhưng thêm phiền phức cũng phiền.”
Vì thế ta thay đổi một bộ váy màu đen, tóc chải một cái búi lệch vô cùng kỳ quái. Đây cũng không phải ta muốn khác người làm cho mình càng thêm yêu dị. Chủ yếu là kỹ xảo chải đầu của ta không được tốt lắm, bất quá Phượng Nghi thấy lại nói không tồi, bảo ta không cần chỉnh lại, từ bên đường hái một đóa hoa lạ cỡ bàn tay màu đỏ tươi cắm ở tóc mai cho ta.
“Đây là hoa gì?”
“Hoa xích hỏa.”
Phượng Nghi cũng tự cải trang, không biết hắn làm thế nào thay đổi quần áo như vậy, trên vai mang một miếng giáp màu đen, bên hông là đai lưng nhọn cạnh nhô ra, tóc tản ra hai bên má.
Oa…
Ta chỉ biết Phượng Nghi hoa y mỹ phục đẹp, thế nhưng không biết hắn vừa cải trang thành như vậy, cư nhiên tràn ngập một loại… Ờ, nói như thế nào đây? Trong tiểu thuyết ngôn tình hình dung như thế nào? Sức hấp dẫn của nguy hiểm? Tà dị như tử thần? Dù sao ta không biết hình dung. Bất quá thực sự, có một loại phong tình khác… Cái đó, so với chính trang ngay ngắn càng hấp dẫn người hơn. Chẳng trách có câu cửa miệng, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương ha. Nam nhân mà hư hỏng, thật đúng là rất đẹp…
Bất quá ta chưa kịp nhìn mấy lần, Phượng Nghi liền thay đổi cả diện mạo, thoạt nhìn khuôn mặt biến vuông, mặt mày biến… ảm đạm tầm thường, trán nhăn như đuôi thú, trên má thêm một vết sẹo, làn da cũng biến nửa đen không vàng.
Ngay cả như vậy, vẫn rất oai hùng, không khó nhìn chút nào.
Trời dần dần sáng lên, ta nhìn hoa cây xung quanh, dường như ngay cả chúng cũng không giống như nhân gian. Thân cây mọc hình thái quái dị, lá cỏ là một loại màu tím đen, giống như máu bầm.
“Sinh thái ma vực này… Ý ta là, cỏ cây hoa đều quái dị như vậy sao?”
“Hơn phân nửa nơi này trước đây cũng không phải như thế, chẳng qua là ma vực khó thấy ánh mặt trời, lại nhiều khí độc… Còn có duyên cớ phức tạp khác, cho nên những cỏ cây này mới dần dần mọc thành như vậy.”
“À…”
Chúng ta lên đường không dùng thân pháp độc môn nào, thuật phi hành của Phượng Nghi lại càng không lôi ra, bất quá bậc công phu thảo thượng phi này đều là công phu nhập môn tu luyện, ngay cả đường cũng không đi được, vậy còn tu luyện cái quỷ gì.
Khoảng thời gian một bữa cơm, nhìn thấy phía trước mơ hồ có bộ dáng thành trấn. Chúng ta không có liều lĩnh tới gần, trước canh ở một bên nhìn, quả nhiên có người đi qua. Ta nhìn xa xa thấy có người qua, chỉ là vẫn thấy không rõ là người là yêu hay là ma là quái.
Tới có ba người, thoạt nhìn đều là bộ dáng người, chẳng qua là một thân ma khí. Hơn nữa trong đó một người bộ mặt sưng phù, mắt mũi môi toàn bộ méo mó dời vị trí, trên đầu không có tóc, hai lỗ tai nhỏ dị thường, thấy thế nào cũng không giống người.
“Đó… là người sao?”
Bọn họ đi qua trước người chúng ta, sau khi đi xa, ta thấp giọng hỏi Phượng Nghi: “Mặc dù là một thân ma khí từ trên xuống dưới, thế nhưng…”
“Là người.” Phượng Nghi phất tay giải trừ ẩn thân trên người chúng ta: “Hai câu bọn họ nói vừa rồi, ngươi có nghe hiểu không?”
Ta thành thành thật thật lắc đầu: “Không hiểu.”
“Ta thật ra đã từng nghe vài lần, đó vẫn là rất lâu trước đây, ít ra cũng có thể nói một hai câu, đợi vào thành, ngươi không được lên tiếng.”
“Được.”
Hết thảy nghe hắn là được, dù sao hắn thông minh hơn ta, kiến thức lại nhiều.
Dọc theo đường đi ta thấy không ít thứ kỳ quái. Chim trông cũng rất kỳ quái, đương nhiên cũng không có vẻ cung kính gì với Phượng Nghi. Phải nói chim nhân gian thấy Phượng Nghi, cho dù là chim sẻ chưa mở linh khiếu, cũng sẽ lập tức sà xuống mặt đất. Đây là bản năng trong huyết mạch chúng nó, thấy vương giả của bổn tộc nhất định sẽ có biểu hiện như thế. Thế nhưng chim nơi này không vậy.
Phỏng chừng người sinh tồn tại ma vực này, không thể lại xem như… người bình thường đi?
Chim ma hóa ấy, cũng không thể lại xem như chim?
Ta nghĩ không rõ, vì thế cũng không lại khó xử chính mình.
Loại vấn đề này rất phức tạp, tuyệt đối không phải loại ta có thể suy nghĩ rõ.
Chúng ta vào thành, ta hơi cúi thấp đầu, dư quang khóe mắt nhìn quét khắp nơi.
Lui tới trên đường nơi này cũng… đại đa số đều là hình người dạng người. Thế nhưng hình thù kỳ quái cũng không ít. Quả thực giống một cuộc đại du hành hóa trang, nhất là tên xách theo thịt máu chảy đầm đìa không biết là cái gì, lại mọc hai cái cánh dơi dài.
Hơn nữa trang phục của ta và Phượng Nghi mặc ở trong này xem ra cũng không lộ vẻ bất ngờ, những người đó có người choàng da thú, có người cắm lông chim, còn có người lóng lánh một thân khâu đầy lá vàng, cũng có người đai lưng tất cả đều là chuỗi khớp xương vỡ, ta thấy nó thế nào cũng không giống xương thú…
Ta lặng lẽ oán thầm trong lòng, chúng ta vẫn là mau tìm đường trở về đi, ma vực này một chút cũng không thoải mái cũng không có cảnh để ngắm, nhìn nghe cũng làm cho ta cảm thấy trên người dựng lông.
Phượng Nghi tới một cửa hàng, kéo tay ta cùng đi vào.
Đây là cửa hàng gì? Không biết ma vực nơi này thông hành tiền gì?
Phượng Nghi sờ soạng thứ gì đặt trên quầy, sau đó nói huyên thuyên mấy câu, thật ra ta mơ hồ có thể nghe hiểu một số từ, chẳng qua là liên kết có chút khó khăn, dùng từ thật ra chênh lệch không quá lớn với phát âm dùng từ nói chuyện của chúng ta bình thường, thế nhưng ngữ điệu rất cổ quái…
Người trong quầy lười biếng đứng lên, hắn trông gầy gò, mặt gầy chỉ thấy da và xương cốt, lại thêm râu mép gầy, giống một con sơn dương già.
Ta vận lực chú mục liếc hắn một cái, ô, đây là lão sơn dương tinh mà. Đạo hạnh không sâu, có lẽ chưa tới hai trăm năm.
Lão sơn dương tinh thu thứ gì đó trông giống trang sức của Phượng Nghi, sau đó cầm ít tiền đi ra.
Ồ, thì ra đó là một hiệu cầm đồ?
Không giống hiệu cầm đồ của nhân gian lắm, ta vừa rồi cũng là nhận không ra.
Chúng ta ra khỏi hiệu cầm đồ, ta hỏi: “Tiếp theo, làm sao bây giờ?”
“Trước tìm một chỗ ở, chậm rãi tìm hiểu một chút tình hình.” Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta một cái: “Có ta ở đây, ngươi không phải lo lắng.”
“Ta biết.” Ta không lo lắng.
Thật sự, bởi vì có hắn.
Vì thế cho dù có tới một nơi nguy cơ tứ phía, ta ngay cả ngôn ngữ cũng không thông như thế này, ta cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chúng ta tìm một gia điếm trong thành ở lại, khách điếm này thực sự kỳ quái, là chôn dưới đất. Chúng ta theo cửa thạch động tiến vào, dọc theo thang đá xuống phía dưới, phía dưới có vẻ rất trống trải. Ta quan sát hết điếm tiểu nhị lại quan sát đến chưởng quầy ấy.
Ta 囧, chẳng trách khách điếm này là địa động, thì ra chưởng quầy chính là một con chuột tinh.
Ta nhớ tới Hôi Đại Mao nhà mình, hắn cũng thích ăn hang ở hốc, nhưng chúng ta ở không phải địa động mà là sơn động.
Điều này cũng làm cho ta có mấy phần thân thiết.
Phượng Nghi thấp giọng nói: “Ta đoán, là họa do Mai Tiêu lẫn lộn trận pháp mà ra, dùng thổ linh châu thoát thân rời khỏi mê cung, hẳn là đến cửa ra hoặc cửa vào cách mê cung gần nhất. Pháp lực của ngươi ổn định có dư, thổ linh châu lại càng không có khả năng xảy ra loại sai lầm này, vì thế đây là, Mai Tiêu sửa chữa trận pháp mê cung, trong lúc vô ý nối với một thế gian khác.”
“Hả?” Ta ngoại trừ hả hả hả thì phát không ra tiếng nào khác.
Đây…
Được rồi, ta biết ta từ người biến thành nhện bản thân chính là một chuyện xuyên việt thêm tu chân, huyền huyễn khủng khiếp, lần này bên trong huyền huyễn lại xuất hiện xuyên việt…
Được rồi, ta vẫn là không có trấn định của Phượng Nghi.
Có cái gì đụng vào trên võng hộ thân của ta, không cần ta động thủ, một sợi tơ dính bắn ra lại lui về, trên đầu tơ dính một con côn trùng cánh đang không ngừng vỗ.
Nhờ huỳnh quang trên thiên chu võng của ta, ta có thể nhìn thấy con sâu này là màu lục nhạt, có một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Loại sâu này…
“Đây là thảo bạt.” Phượng Nghi khoát tay, trên người con sâu kia nhanh chóng trào ra một ngọn lửa, sau đó ngay cả tro cũng không dư lại, liền hóa thành hư ảo.
“Thảo bạt?” Ta sửng sốt.
Đây không phải là phi trùng ta từng thấy trong sách, ma vực mới có sao? Loại côn trùng này tại ma vực chính là sinh trong cỏ lớn trong cỏ. Có lẽ phổ biến như phi trùng bình thường trong thế gian của chúng ta.
“Chúng ta đây là tới ma vực?”
Không phải chứ…
Trúng thưởng cũng không linh như thế!
Ma vực rõ ràng chính là một không gian bất đồng độc lập, phong bế, hoàn toàn cắt đứt với nhân gian mà. Có người muốn nhập ma muốn giết ma cùng cực cả đời cũng vào không được. Chúng ta đây sao… tùy tiện xoay một cái thì vào được chứ?
“Vậy, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi?”
“Ma vực dễ ra như thế? Vậy thế gian sớm đã quần ma loạn vũ rồi.” Phượng Nghi nhẹ giọng nói: “Ngươi xem thử thổ linh châu của ngươi còn dùng được hay không?”
Hào quang của thổ linh châu vẫn còn, thế nhưng, lại không thể dẫn chúng ta di chuyển.
“Ma vực phong ấn vô số, có bọn họ tự mình phong, có cả tiên nhân thần tướng khi đó phong, đừng nói là trình độ như ta ngươi, cho dù là sâu muốn bay ra cũng khó.”
Ta ngửi mùi không khí nơi này cũng không đúng lắm. Một mùi mục nát, không mới mẻ, giống như…
Đúng, giống như cái loại mùi miệng cống thoát nước bốc ra của kiếp trước.
“Vậy làm sao bây giờ?” Ta thoáng cái bối rối.
“Xem ra trận này của Mai Tiêu…” Phượng Nghi chỉ nói nửa câu như vậy liền không nói nữa, nhìn nhìn ta, hơi nhíu mày: “Đây có cái gì đáng phải sợ? Ngươi ta cũng không phải người tu đạo. Lại nói, cho dù tới ma vực này, dù cho ma đạo đứng đầu nơi đây, chẳng lẽ hai chúng ta còn có thể không đối phó được?”
“Ợ… Cũng phải…”
Ta sốt ruột một cái là trong lòng rối loạn, không nghĩ tới Phượng Nghi chính là một tên tai to mặt lớn cấp quan trọng chút nào, mà chính ta cũng không phải là hạng người bình thường.
Nhưng ta vẫn phản bác hắn: “Ngươi thì biết ma vực người ta có cao thủ hay không? Khinh địch là khởi đầu của thất bại, không được sơ suất. Lại nói trên địa bàn người ta, trước khi chiến đã thua ba phần. Người ta quen khu vực, nếu như lại xuất hiện con quỷ gì này, hạ độc này…”
Phượng Nghi như cười như không liếc mắt ta một cái. Ta mới nhớ ra hắn là phượng hoàng mà, độc gì cũng không sợ.
Về phần chính ta, ta hạ độc mặc dù tại ma vực không biết thế nào, nhưng trong đội ngũ yêu tinh tu luyện chúng ta, cũng có thể xếp trong ba tên đầu. Đúng rồi, sau khi có linh châu ấy, phỏng chừng được xếp thứ nhất.
Như thế ta còn sợ người khác hạ độc ta… Ờ, chủ yếu là lá gan của ta lớn lên theo không kịp với sức tăng trưởng của công lực, nhất thời rụt rè.
Nghĩ như vậy ta cũng dần dần định thần, không cảm thấy sợ hãi nữa.
“Vậy chúng ta làm sao tìm được đường quay về? Hay là tìm hiểu ma vực một chút? Lại nói ta cũng mơ hồ nghe nói hiện giờ thế gian không yên ổn, ma vực hình như có động tác gì.”
“Mặc dù không vội trở về…” Phượng Nghi nhìn ta: “Bất quá thật ra phải cải trang giả dạng một chút. Mặc dù không sợ, thế nhưng thêm phiền phức cũng phiền.”
Vì thế ta thay đổi một bộ váy màu đen, tóc chải một cái búi lệch vô cùng kỳ quái. Đây cũng không phải ta muốn khác người làm cho mình càng thêm yêu dị. Chủ yếu là kỹ xảo chải đầu của ta không được tốt lắm, bất quá Phượng Nghi thấy lại nói không tồi, bảo ta không cần chỉnh lại, từ bên đường hái một đóa hoa lạ cỡ bàn tay màu đỏ tươi cắm ở tóc mai cho ta.
“Đây là hoa gì?”
“Hoa xích hỏa.”
Phượng Nghi cũng tự cải trang, không biết hắn làm thế nào thay đổi quần áo như vậy, trên vai mang một miếng giáp màu đen, bên hông là đai lưng nhọn cạnh nhô ra, tóc tản ra hai bên má.
Oa…
Ta chỉ biết Phượng Nghi hoa y mỹ phục đẹp, thế nhưng không biết hắn vừa cải trang thành như vậy, cư nhiên tràn ngập một loại… Ờ, nói như thế nào đây? Trong tiểu thuyết ngôn tình hình dung như thế nào? Sức hấp dẫn của nguy hiểm? Tà dị như tử thần? Dù sao ta không biết hình dung. Bất quá thực sự, có một loại phong tình khác… Cái đó, so với chính trang ngay ngắn càng hấp dẫn người hơn. Chẳng trách có câu cửa miệng, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương ha. Nam nhân mà hư hỏng, thật đúng là rất đẹp…
Bất quá ta chưa kịp nhìn mấy lần, Phượng Nghi liền thay đổi cả diện mạo, thoạt nhìn khuôn mặt biến vuông, mặt mày biến… ảm đạm tầm thường, trán nhăn như đuôi thú, trên má thêm một vết sẹo, làn da cũng biến nửa đen không vàng.
Ngay cả như vậy, vẫn rất oai hùng, không khó nhìn chút nào.
Trời dần dần sáng lên, ta nhìn hoa cây xung quanh, dường như ngay cả chúng cũng không giống như nhân gian. Thân cây mọc hình thái quái dị, lá cỏ là một loại màu tím đen, giống như máu bầm.
“Sinh thái ma vực này… Ý ta là, cỏ cây hoa đều quái dị như vậy sao?”
“Hơn phân nửa nơi này trước đây cũng không phải như thế, chẳng qua là ma vực khó thấy ánh mặt trời, lại nhiều khí độc… Còn có duyên cớ phức tạp khác, cho nên những cỏ cây này mới dần dần mọc thành như vậy.”
“À…”
Chúng ta lên đường không dùng thân pháp độc môn nào, thuật phi hành của Phượng Nghi lại càng không lôi ra, bất quá bậc công phu thảo thượng phi này đều là công phu nhập môn tu luyện, ngay cả đường cũng không đi được, vậy còn tu luyện cái quỷ gì.
Khoảng thời gian một bữa cơm, nhìn thấy phía trước mơ hồ có bộ dáng thành trấn. Chúng ta không có liều lĩnh tới gần, trước canh ở một bên nhìn, quả nhiên có người đi qua. Ta nhìn xa xa thấy có người qua, chỉ là vẫn thấy không rõ là người là yêu hay là ma là quái.
Tới có ba người, thoạt nhìn đều là bộ dáng người, chẳng qua là một thân ma khí. Hơn nữa trong đó một người bộ mặt sưng phù, mắt mũi môi toàn bộ méo mó dời vị trí, trên đầu không có tóc, hai lỗ tai nhỏ dị thường, thấy thế nào cũng không giống người.
“Đó… là người sao?”
Bọn họ đi qua trước người chúng ta, sau khi đi xa, ta thấp giọng hỏi Phượng Nghi: “Mặc dù là một thân ma khí từ trên xuống dưới, thế nhưng…”
“Là người.” Phượng Nghi phất tay giải trừ ẩn thân trên người chúng ta: “Hai câu bọn họ nói vừa rồi, ngươi có nghe hiểu không?”
Ta thành thành thật thật lắc đầu: “Không hiểu.”
“Ta thật ra đã từng nghe vài lần, đó vẫn là rất lâu trước đây, ít ra cũng có thể nói một hai câu, đợi vào thành, ngươi không được lên tiếng.”
“Được.”
Hết thảy nghe hắn là được, dù sao hắn thông minh hơn ta, kiến thức lại nhiều.
Dọc theo đường đi ta thấy không ít thứ kỳ quái. Chim trông cũng rất kỳ quái, đương nhiên cũng không có vẻ cung kính gì với Phượng Nghi. Phải nói chim nhân gian thấy Phượng Nghi, cho dù là chim sẻ chưa mở linh khiếu, cũng sẽ lập tức sà xuống mặt đất. Đây là bản năng trong huyết mạch chúng nó, thấy vương giả của bổn tộc nhất định sẽ có biểu hiện như thế. Thế nhưng chim nơi này không vậy.
Phỏng chừng người sinh tồn tại ma vực này, không thể lại xem như… người bình thường đi?
Chim ma hóa ấy, cũng không thể lại xem như chim?
Ta nghĩ không rõ, vì thế cũng không lại khó xử chính mình.
Loại vấn đề này rất phức tạp, tuyệt đối không phải loại ta có thể suy nghĩ rõ.
Chúng ta vào thành, ta hơi cúi thấp đầu, dư quang khóe mắt nhìn quét khắp nơi.
Lui tới trên đường nơi này cũng… đại đa số đều là hình người dạng người. Thế nhưng hình thù kỳ quái cũng không ít. Quả thực giống một cuộc đại du hành hóa trang, nhất là tên xách theo thịt máu chảy đầm đìa không biết là cái gì, lại mọc hai cái cánh dơi dài.
Hơn nữa trang phục của ta và Phượng Nghi mặc ở trong này xem ra cũng không lộ vẻ bất ngờ, những người đó có người choàng da thú, có người cắm lông chim, còn có người lóng lánh một thân khâu đầy lá vàng, cũng có người đai lưng tất cả đều là chuỗi khớp xương vỡ, ta thấy nó thế nào cũng không giống xương thú…
Ta lặng lẽ oán thầm trong lòng, chúng ta vẫn là mau tìm đường trở về đi, ma vực này một chút cũng không thoải mái cũng không có cảnh để ngắm, nhìn nghe cũng làm cho ta cảm thấy trên người dựng lông.
Phượng Nghi tới một cửa hàng, kéo tay ta cùng đi vào.
Đây là cửa hàng gì? Không biết ma vực nơi này thông hành tiền gì?
Phượng Nghi sờ soạng thứ gì đặt trên quầy, sau đó nói huyên thuyên mấy câu, thật ra ta mơ hồ có thể nghe hiểu một số từ, chẳng qua là liên kết có chút khó khăn, dùng từ thật ra chênh lệch không quá lớn với phát âm dùng từ nói chuyện của chúng ta bình thường, thế nhưng ngữ điệu rất cổ quái…
Người trong quầy lười biếng đứng lên, hắn trông gầy gò, mặt gầy chỉ thấy da và xương cốt, lại thêm râu mép gầy, giống một con sơn dương già.
Ta vận lực chú mục liếc hắn một cái, ô, đây là lão sơn dương tinh mà. Đạo hạnh không sâu, có lẽ chưa tới hai trăm năm.
Lão sơn dương tinh thu thứ gì đó trông giống trang sức của Phượng Nghi, sau đó cầm ít tiền đi ra.
Ồ, thì ra đó là một hiệu cầm đồ?
Không giống hiệu cầm đồ của nhân gian lắm, ta vừa rồi cũng là nhận không ra.
Chúng ta ra khỏi hiệu cầm đồ, ta hỏi: “Tiếp theo, làm sao bây giờ?”
“Trước tìm một chỗ ở, chậm rãi tìm hiểu một chút tình hình.” Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta một cái: “Có ta ở đây, ngươi không phải lo lắng.”
“Ta biết.” Ta không lo lắng.
Thật sự, bởi vì có hắn.
Vì thế cho dù có tới một nơi nguy cơ tứ phía, ta ngay cả ngôn ngữ cũng không thông như thế này, ta cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chúng ta tìm một gia điếm trong thành ở lại, khách điếm này thực sự kỳ quái, là chôn dưới đất. Chúng ta theo cửa thạch động tiến vào, dọc theo thang đá xuống phía dưới, phía dưới có vẻ rất trống trải. Ta quan sát hết điếm tiểu nhị lại quan sát đến chưởng quầy ấy.
Ta 囧, chẳng trách khách điếm này là địa động, thì ra chưởng quầy chính là một con chuột tinh.
Ta nhớ tới Hôi Đại Mao nhà mình, hắn cũng thích ăn hang ở hốc, nhưng chúng ta ở không phải địa động mà là sơn động.
Điều này cũng làm cho ta có mấy phần thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.