Chương 67: Đệ lục thập thất chương
Vệ Phong
14/05/2014
Mắt Tiểu Lục vừa lật, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ta nghi hoặc, chẳng lẽ đến đây là cừu gia của Tam Lục.
“Đi, đi xem.”
Chưa đi đến sảnh, ta liền biết là ai đến đây.
Chả trách Tiểu Lục bị dọa thành như vậy.
Bất quá hắn tại sao tới đây chứ?
Người chắp tay đứng ở trong sảnh kia, cho dù Tam Lục thấy, cũng không có cách nào.
Phượng Nghi.
Thiên địch đối đầu của chúng ta tới.
Ta và Tam Lục liếc mắt nhìn nhau, đi lên phía trước, cùng nhau nhẹ nhàng thi lễ: “Bái kiến Phượng tiền bối.”
“Ừm,” hắn hừ một tiếng trong lỗ mũi, trong một đôi mắt phượng màu sắc rạng rỡ, sắc mặt cũng không tốt lành.
“Không biết tiền bối giá lâm. Là có cái gì…”
“Một tiểu bối trong tộc ta. Ở trong trang của các ngươi.”
Hả?
Ta ngẩn ra. Lập tức phản ứng kịp.
Mẹ ơi. Thì ra là vì con gà cảnh tinh ấy a.
Hắn nhận được tin thật nhanh. Ta bên này mới vừa mang con gà kia về. Hắn bên kia liền tìm tới cửa.
Gà là đồng tộc của hắn… Ơ, đúng, gà cũng coi như loài chim, mọc cánh mọc móng vuốt, thì tính là loài chim, đương nhiên thuộc quản lý của phượng hoàng, nói là tiểu bối trong tộc, cũng không có gì không ổn.
Chẳng qua là chính ta… luôn xem gà vịt ngan thành đồ ăn, nhất thời không liên tưởng được với Phượng Nghi.
“A, là như vậy, tiền bối đừng hiểu lầm.” Ta vội vàng giải thích chuyện hươu tinh bị giết, sau đó nói nàng bây giờ còn ngủ say chưa tỉnh.
“Thì ra như vậy…” Phượng Nghi hơi trầm ngâm: “Tín hiệu cầu cứu nàng phát ra ta vừa vặn nhận được, sau đó một đường tìm đến đây.”
Thở phào một cái, cũng may hắn hiểu lí lẽ, không vu là chúng ta làm quái hại mệnh.
“Ta mang tiền bối đi xem đi.” Tốt nhất chạy nhanh đem củ khoai lang nóng phỏng tay, không, con gà rừng nóng phỏng tay này, ném về cho hắn, dù sao cũng là tộc nhân của hắn, chúng ta cũng giảm đi phiền phức can hệ. Thật sự là, ai mà lại muốn giữ các ngươi đám lông dẹt mỏ nhọn này ở nhà chứ.
“Không vội.” Hắn nói: “Ngươi. Mang ta đi xem thử thi thể của hươu tinh đi.”
Hả?
Bị hắn nhắc tới ta ngạc nhiên nhìn lại.
Tìm ta làm chi? Sao không tìm Tam Lục dẫn ngươi nha… A đúng, Tam Lục không biết chỗ, không phải nàng chôn mà… Thật sự là không hay ho, ta tự tìm phiền toái!
Thật muốn vả vào mồm mình hai cái.
Tam Lục dùng một loại ánh mắt “ngươi gây họa tự ngươi thu thập” nhìn chằm chằm ta, giống như rắn độc nhìn chòng chọc ếch.
Ta biết ta biết, nàng cũng là côn trùng có cánh thôi. Thấy điểu vương đương nhiên toàn thân không thoải mái.
“Vậy, tiền bối đi theo ta đi…”
Đi tới cửa sảnh ta còn uổng công vô ích cầm hai cái ô, bản thân dùng một cái, đưa cho hắn một cái. Hắn giương mắt nhìn ta, cũng không đưa tay ra nhận ô.
Ngu ngốc, thiếu đầu óc, thật sự là vẽ rắn lại thêm chân.
Ta tự mắng mình trong bụng… Chẳng lẽ hắn bậc đạo hạnh này còn cần ô che sao?
Ta đang muốn thu về, trên tay lại nhẹ một cái, hắn nhận ô qua. “Đi thôi.”
Đi theo Phượng Nghi lên đường cũng không tất bản thân phải phí khí lực. Chưa đến mấy dặm trong nháy mắt tới ngay, ta chỉ vào nấm mồ vừa mới được chôn kia: “Chính là nơi này.”
Ta đứng ở một bên, hoàn toàn cho rằng kế tiếp nhất định lại muốn xới đất đào bùn. Bất quá vẫn là ta kiến thức thiển cận, Phượng Nghi chỉ đứng một lát trước nấm mồ, nghiêm túc liếc mắt nhìn, liền quay đầu lại, vừa thấy biểu tình của ta, nhất thời nhíu mày: “Ngươi đứng xa như vậy làm gì?”
“Ưm… Con hươu chết đó rất đáng sợ.”
Phượng Nghi gật gật đầu, xem như là đã tiếp nhận lời giải thích này.
“Các ngươi gần đây phải cẩn thận hơn.”
“Ngươi nhìn ra cái gì?”
“Ma khí.”
“Hả?”
“Tuy rằng đã chết hơn sáu canh giờ, thế nhưng một luồng ma khí trên thi thể hươu chưa tan. Việc này không phải ác quỷ tinh quái bình thường gây nên. Chẳng qua là…”
Ta biết chẳng qua là của hắn là bởi làm sao.
Chữ ma này, không đơn giản như thế.
Thế gian này. Nhiều là người, thú, quỷ, quái, yêu, tinh, cũng có tiểu tiên, bán tiên… Chính là, thần và ma. Đó là một khái niệm khác.
Thần không hỏi thế tục, ma không thể nhập nhân gian.
Giết hươu tinh, là ma gì nhỉ?
Ma này lại là từ đâu tới đây chứ?
“Ngươi đi theo ta.”
Hắn đi về phía trước, ta không biết hắn muốn đi chỗ nào, khó chịu không hé răng đi theo phía sau hắn.
Bản lĩnh súc địa thành thốn (1) của phượng vương quả nhiên bất phàm, ta đi theo phía sau hắn, cảnh vật quanh người mơ hồ thay phiên, thân hình che dù của hắn ở phía trước, ta là thi triển toàn lực mới có thể đi theo.
Đã đi được rất xa. Hắn rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu đây?
Qua một cái cầu đá. Hắn cuối cùng cũng chậm lại. Phía trước là một mảnh rừng xanh um.
“Đến đây đi.”
Được rồi, chim vào rừng giống như cá vào nước. Ta sao… đi theo kiên nhẫn chịu đựng đi.
“Mùa mưa năm rồi cũng không có dài, năm nay mưa dầm kéo dài, xem ra nhất thời nửa khắc là chưa dừng được, tháng này sợ cũng không nắng.”
“Đúng vậy, thật là kỳ quái.”
Thời tiết kỳ quái, yêu ma quỷ quái kỳ quái.
Ta nghĩ ta tốt nhất vẫn là trốn về Bàn Ti động, chuyên tâm qua cuộc sống của ta có lẽ tốt hơn.
Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm.
Một tòa nhà gỗ… xây trên cây?
Ta kinh ngạc ngửa đầu nhìn, không cẩn thận thật sự không phát hiện được. Lá cây thấp thoáng, chỉ có thể ẩn ẩn mơ hồ nhìn thấy một chút cái đài bằng gỗ.
“Phượng tiền bối, ngươi ở nơi này sao?”
Thật sự là cái… tổ chim không tồi a.
“Tiến vào ngồi một chút đi.”
“Hở?”
Nói thật, kinh nghiệm vào tổ chim cực ít, thể nghiệm đi sườn núi Phượng Hoàng lần trước chính là làm cho người ta không vui vẻ chút nào.
Nơi này tuy rằng không thấy chim chóc gì, nhưng đó là bởi vì trời mưa, đoán chừng đều nghỉ ngơi trong tổ, bằng không trong rừng này nhất định cũng là ríu ríu rít rít, không có khả năng an tĩnh như thế.
Phía trước phòng cây có một đài bằng nho nhỏ có thể đặt chân, rèm cửa cũng là dùng dây mây xanh để bện, thoạt nhìn thanh nhã thoát tục, một cỗ cảm giác thản nhiên nhàn hạ… Thật đúng là nơi tốt thích hợp thanh tu a.
Bất quá vừa vào cửa, ta vẫn là rất kinh ngạc.
Gian phòng cây này nhìn từ bên ngoài, một cái nhà gỗ nhỏ nhiều lắm là bảy tám mét vuông, thế nhưng đi vào, lại là một gian viện tử cực rộng rãi, trong ngoài hai dãy nhà. Trong đình viện trồng hoa lan, nụ hoa đã tách ra, lộ ra nhị hoa vàng óng, mang theo một cỗ thơm ngát.
“Viện này cũng thật thanh nhã a.”
“Coi như chỗ ở qua ngày.” Hắn hỏi: “Ngươi ở chỗ nào?”
“Bàn Ti động a.”
Vào phòng, trên tường treo hai bức tranh chữ. Trên giấy hơi ố vàng, nét chữ kia như nước chảy mây trôi. Lại như rồng bay phượng múa… Ta tuy rằng không hiểu, nhưng khi nhìn nét bút, kiểu chữ, cũng cảm thấy tâm tình buông lỏng, tựa hồ hô hấp cũng sâu sắc thoải mái.
“Uống trà đi.”
A a, ta thụ sủng nhược kinh (2), vội vàng nhận lấy chén trà: “Đa tạ.”
Nước trà xanh nhạt, chưa nói đến uống, ngửi không đã quanh quẩn thơm ngát. Dư vị vô hạn.
“Phượng tiền bối, chất lượng cuộc sống của ngươi đây đủ cao nha.”
Giống nhau là ẩn cư, người ta chính là thanh trà mỹ cảnh. Thi họa di tình. Ta thì sao, làm tổ trong sơn động cùng một con chuột, đừng nói tình thơ ý hoạ… Hôi Đại Mao cái loại tính cách lấy ăn làm thiên hạ mỹ thực làm chí nguyện này, làm cho trong động mỗi ngày không phải mùi rượu chính là hương đồ ăn… Được rồi, cảnh giới bất đồng, người ta là siêu phàm thoát tục, chúng ta là vội vội vàng vàng. Người ta là tiên phong đạo cốt, chúng ta là giá áo túi cơm.
Có biện pháp nào chứ? Phượng Nghi trời sinh chính là thần điểu, chúng ta bất quá là tiểu tinh tiểu quái chưa nhập lưu (3).
Mấy năm không gặp. Thái độ của Phượng Nghi tựa hồ tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Bất quá vẫn là không có đề tài chung a.
Phượng Nghi nhìn đình viện bên ngoài, ta nhìn chén trà trong tay.
Một lát sau, hắn hắng giọng, cúi đầu nhìn chén trà của hắn, ta thì ưỡn eo, sau đó xoay mặt nhìn đình viện bên ngoài.
Tầm nhìn của viện này thật không tệ.
Nhìn ra xa xa, rặng núi xanh biếc, mưa bụi sương mù vây quanh.
Quả nhiên ở tại chỗ cao sẽ làm lòng người càng bao la nha.
Tẻ ngắt nửa ngày, hắn bỗng nhiên nói: “Lưu lại ăn bữa cơm rau đi.”
“Hả? Ờ…”
Hắn vì sao muốn lưu ta ăn cơm chứ? Không không. Từ gốc rễ chuyện này mà nói, trước tiên phải biết hắn làm chi mời ta đến nhà hắn làm khách đã.
Có thiếu niên mặc thanh y dọn bàn ăn, rất phong phú, rau thịt đủ cả, năm màu sặc sỡ.
Mùi vị của cá hấp cực ngon, hương vị rất tươi ngon phì nộn. Ừm, tay nghề nấu ăn này thực sự cao minh. Con cá này hẳn là trước tiên ướp rồi mới hấp, mùi vị cũng ngấm vào, hơn nữa lại không mất đi vị tươi của thịt cá.
“Uống chút rượu đi.”
“Nha. Ta không biết uống lắm.” “Rượu nhạt. Không ngại.”
Rượu là rất nhạt, bất quá nhạt không phải nói hương vị nhạt. Mà là… một loại cảm giác rất trong, rất xa.
Đấy là còn chưa nói rượu có thể thêm can đảm đấy, uống hai chén, ta cư nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng rất thích ý, nhìn Phượng Nghi cũng không căng thẳng nữa.
“Nếm thử cái này, ta thường ăn, hương vị không tồi, thanh nhiệt hạ hỏa.” Hắn chỉ vào một món nộm rau.
“Nha.”
Ta gắp một ít, thả vào trong miệng nhai nhai.
Rất non, rất giòn, vị nhẹ nhàng khoan khoái.
“Đây là rau gì?”
“Ưm…” Hắn sửng sốt một chút, chưa nói.
“Ha ha, là ta hồ đồ, ngươi dám chắc cũng không vào phòng bếp, cũng không nghiên cứu mấy thức ăn này, ta nghĩ ngươi cũng không biết đây là rau gì đi?”
Hắn liếc mắt nhìn ta: “Ta biết.”
“A? Vậy ngươi nói đi.”
“Ưm… Đây là rau dại, không có tên tuổi gì, người ăn cái này đều gọi nó là… rau tơ nhện…”
Rau, tơ, nhện?
Ợ, là rất hình tượng, từng sợi rau mảnh dài. Có điều, sao không được tự nhiên như thế chứ.
Hơn nữa hắn còn hay ăn?
Thật sự là, quái dị nói không nên lời.
Ta có một ngụm không một ngụm, thoáng cái chiếc đũa đưa đến miệng không ăn nổi nữa, ta mới thấy ta bất tri bất giác thế nhưng ăn sạch một mâm nộm rau.
Ợ, chén dĩa trên bàn đã rỗng hơn phân nửa, chẳng lẽ tất cả đều là ta làm sao?
Cái này, ta ăn mạnh như vậy trước mặt Phượng Nghi, vậy… dám chắc lại sắp bị hắn cười nhạo châm biếm đi?
Nhưng nhìn hắn, dường như không có cảm giác gì, phân phó thiếu niên đang đứng hầu bên cạnh kia chan canh cho ta.
Được rồi, canh cũng uống rất ngon… Dù sao ăn cũng ăn, uống cũng uống, bây giờ giả bộ rụt rè cũng không còn kịp rồi.
Yêu quái cũng là có chỗ tốt, dạ dày của người khẳng định chứa không được nhiều đồ ăn như thế, không thể không căng phồng. Thế nhưng bây giờ ăn đồ đầy bàn, lại có thể không có cảm giác bị căng.
Trong canh thả một chút giấm, lúc uống cảm giác vị chua hơi nảy trên đầu lưỡi. Một chút, một chút.
Cơm nước rút xuống, ta và Phượng Nghi lại bắt đầu tẻ ngắt bưng chén trà, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
“Tiền bối, ta nghĩ, ta vẫn là cáo từ trước…”
“Sao? Viện này của ta thô tục bức người, không thể tiếp đãi?”
Ta quẫn quẫn, cúi đầu.
Đây quả thực là muốn gán tội cho người khác a.
“Không phải, lúc ta đi ra chưa nói với Tam Lục các nàng, cho nên…”
Đúng rồi, Tam Lục, còn có Tam Thất.
Tam Thất nếu như biết ta để cho Phượng Nghi mời tới dùng cơm, lại không có chuyện gì với nàng, nhất định sẽ không thoải mái trong lòng đi? Dù sao, nàng… là thích Phượng Nghi mà.
“Ừm…”
“Nếu ngươi không có gì chuyện quan trọng, không ngại ở lại.”
“Cái gì?” Con ngươi của ta cũng muốn trừng ra.
Thế đạo này thật sự là rối loạn… Ngay cả con chim bảnh chọe cũng trở nên bình dị gần gũi, nhiệt tình hiếu khách!
Chú thích
(1) súc địa thành thốn: công phu di chuyển nhanh như rút ngắn được cả mặt đất ↑
(2) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ ↑
(3) nhập lưu: nhập vào dòng thánh ↑
Ta nghi hoặc, chẳng lẽ đến đây là cừu gia của Tam Lục.
“Đi, đi xem.”
Chưa đi đến sảnh, ta liền biết là ai đến đây.
Chả trách Tiểu Lục bị dọa thành như vậy.
Bất quá hắn tại sao tới đây chứ?
Người chắp tay đứng ở trong sảnh kia, cho dù Tam Lục thấy, cũng không có cách nào.
Phượng Nghi.
Thiên địch đối đầu của chúng ta tới.
Ta và Tam Lục liếc mắt nhìn nhau, đi lên phía trước, cùng nhau nhẹ nhàng thi lễ: “Bái kiến Phượng tiền bối.”
“Ừm,” hắn hừ một tiếng trong lỗ mũi, trong một đôi mắt phượng màu sắc rạng rỡ, sắc mặt cũng không tốt lành.
“Không biết tiền bối giá lâm. Là có cái gì…”
“Một tiểu bối trong tộc ta. Ở trong trang của các ngươi.”
Hả?
Ta ngẩn ra. Lập tức phản ứng kịp.
Mẹ ơi. Thì ra là vì con gà cảnh tinh ấy a.
Hắn nhận được tin thật nhanh. Ta bên này mới vừa mang con gà kia về. Hắn bên kia liền tìm tới cửa.
Gà là đồng tộc của hắn… Ơ, đúng, gà cũng coi như loài chim, mọc cánh mọc móng vuốt, thì tính là loài chim, đương nhiên thuộc quản lý của phượng hoàng, nói là tiểu bối trong tộc, cũng không có gì không ổn.
Chẳng qua là chính ta… luôn xem gà vịt ngan thành đồ ăn, nhất thời không liên tưởng được với Phượng Nghi.
“A, là như vậy, tiền bối đừng hiểu lầm.” Ta vội vàng giải thích chuyện hươu tinh bị giết, sau đó nói nàng bây giờ còn ngủ say chưa tỉnh.
“Thì ra như vậy…” Phượng Nghi hơi trầm ngâm: “Tín hiệu cầu cứu nàng phát ra ta vừa vặn nhận được, sau đó một đường tìm đến đây.”
Thở phào một cái, cũng may hắn hiểu lí lẽ, không vu là chúng ta làm quái hại mệnh.
“Ta mang tiền bối đi xem đi.” Tốt nhất chạy nhanh đem củ khoai lang nóng phỏng tay, không, con gà rừng nóng phỏng tay này, ném về cho hắn, dù sao cũng là tộc nhân của hắn, chúng ta cũng giảm đi phiền phức can hệ. Thật sự là, ai mà lại muốn giữ các ngươi đám lông dẹt mỏ nhọn này ở nhà chứ.
“Không vội.” Hắn nói: “Ngươi. Mang ta đi xem thử thi thể của hươu tinh đi.”
Hả?
Bị hắn nhắc tới ta ngạc nhiên nhìn lại.
Tìm ta làm chi? Sao không tìm Tam Lục dẫn ngươi nha… A đúng, Tam Lục không biết chỗ, không phải nàng chôn mà… Thật sự là không hay ho, ta tự tìm phiền toái!
Thật muốn vả vào mồm mình hai cái.
Tam Lục dùng một loại ánh mắt “ngươi gây họa tự ngươi thu thập” nhìn chằm chằm ta, giống như rắn độc nhìn chòng chọc ếch.
Ta biết ta biết, nàng cũng là côn trùng có cánh thôi. Thấy điểu vương đương nhiên toàn thân không thoải mái.
“Vậy, tiền bối đi theo ta đi…”
Đi tới cửa sảnh ta còn uổng công vô ích cầm hai cái ô, bản thân dùng một cái, đưa cho hắn một cái. Hắn giương mắt nhìn ta, cũng không đưa tay ra nhận ô.
Ngu ngốc, thiếu đầu óc, thật sự là vẽ rắn lại thêm chân.
Ta tự mắng mình trong bụng… Chẳng lẽ hắn bậc đạo hạnh này còn cần ô che sao?
Ta đang muốn thu về, trên tay lại nhẹ một cái, hắn nhận ô qua. “Đi thôi.”
Đi theo Phượng Nghi lên đường cũng không tất bản thân phải phí khí lực. Chưa đến mấy dặm trong nháy mắt tới ngay, ta chỉ vào nấm mồ vừa mới được chôn kia: “Chính là nơi này.”
Ta đứng ở một bên, hoàn toàn cho rằng kế tiếp nhất định lại muốn xới đất đào bùn. Bất quá vẫn là ta kiến thức thiển cận, Phượng Nghi chỉ đứng một lát trước nấm mồ, nghiêm túc liếc mắt nhìn, liền quay đầu lại, vừa thấy biểu tình của ta, nhất thời nhíu mày: “Ngươi đứng xa như vậy làm gì?”
“Ưm… Con hươu chết đó rất đáng sợ.”
Phượng Nghi gật gật đầu, xem như là đã tiếp nhận lời giải thích này.
“Các ngươi gần đây phải cẩn thận hơn.”
“Ngươi nhìn ra cái gì?”
“Ma khí.”
“Hả?”
“Tuy rằng đã chết hơn sáu canh giờ, thế nhưng một luồng ma khí trên thi thể hươu chưa tan. Việc này không phải ác quỷ tinh quái bình thường gây nên. Chẳng qua là…”
Ta biết chẳng qua là của hắn là bởi làm sao.
Chữ ma này, không đơn giản như thế.
Thế gian này. Nhiều là người, thú, quỷ, quái, yêu, tinh, cũng có tiểu tiên, bán tiên… Chính là, thần và ma. Đó là một khái niệm khác.
Thần không hỏi thế tục, ma không thể nhập nhân gian.
Giết hươu tinh, là ma gì nhỉ?
Ma này lại là từ đâu tới đây chứ?
“Ngươi đi theo ta.”
Hắn đi về phía trước, ta không biết hắn muốn đi chỗ nào, khó chịu không hé răng đi theo phía sau hắn.
Bản lĩnh súc địa thành thốn (1) của phượng vương quả nhiên bất phàm, ta đi theo phía sau hắn, cảnh vật quanh người mơ hồ thay phiên, thân hình che dù của hắn ở phía trước, ta là thi triển toàn lực mới có thể đi theo.
Đã đi được rất xa. Hắn rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu đây?
Qua một cái cầu đá. Hắn cuối cùng cũng chậm lại. Phía trước là một mảnh rừng xanh um.
“Đến đây đi.”
Được rồi, chim vào rừng giống như cá vào nước. Ta sao… đi theo kiên nhẫn chịu đựng đi.
“Mùa mưa năm rồi cũng không có dài, năm nay mưa dầm kéo dài, xem ra nhất thời nửa khắc là chưa dừng được, tháng này sợ cũng không nắng.”
“Đúng vậy, thật là kỳ quái.”
Thời tiết kỳ quái, yêu ma quỷ quái kỳ quái.
Ta nghĩ ta tốt nhất vẫn là trốn về Bàn Ti động, chuyên tâm qua cuộc sống của ta có lẽ tốt hơn.
Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm.
Một tòa nhà gỗ… xây trên cây?
Ta kinh ngạc ngửa đầu nhìn, không cẩn thận thật sự không phát hiện được. Lá cây thấp thoáng, chỉ có thể ẩn ẩn mơ hồ nhìn thấy một chút cái đài bằng gỗ.
“Phượng tiền bối, ngươi ở nơi này sao?”
Thật sự là cái… tổ chim không tồi a.
“Tiến vào ngồi một chút đi.”
“Hở?”
Nói thật, kinh nghiệm vào tổ chim cực ít, thể nghiệm đi sườn núi Phượng Hoàng lần trước chính là làm cho người ta không vui vẻ chút nào.
Nơi này tuy rằng không thấy chim chóc gì, nhưng đó là bởi vì trời mưa, đoán chừng đều nghỉ ngơi trong tổ, bằng không trong rừng này nhất định cũng là ríu ríu rít rít, không có khả năng an tĩnh như thế.
Phía trước phòng cây có một đài bằng nho nhỏ có thể đặt chân, rèm cửa cũng là dùng dây mây xanh để bện, thoạt nhìn thanh nhã thoát tục, một cỗ cảm giác thản nhiên nhàn hạ… Thật đúng là nơi tốt thích hợp thanh tu a.
Bất quá vừa vào cửa, ta vẫn là rất kinh ngạc.
Gian phòng cây này nhìn từ bên ngoài, một cái nhà gỗ nhỏ nhiều lắm là bảy tám mét vuông, thế nhưng đi vào, lại là một gian viện tử cực rộng rãi, trong ngoài hai dãy nhà. Trong đình viện trồng hoa lan, nụ hoa đã tách ra, lộ ra nhị hoa vàng óng, mang theo một cỗ thơm ngát.
“Viện này cũng thật thanh nhã a.”
“Coi như chỗ ở qua ngày.” Hắn hỏi: “Ngươi ở chỗ nào?”
“Bàn Ti động a.”
Vào phòng, trên tường treo hai bức tranh chữ. Trên giấy hơi ố vàng, nét chữ kia như nước chảy mây trôi. Lại như rồng bay phượng múa… Ta tuy rằng không hiểu, nhưng khi nhìn nét bút, kiểu chữ, cũng cảm thấy tâm tình buông lỏng, tựa hồ hô hấp cũng sâu sắc thoải mái.
“Uống trà đi.”
A a, ta thụ sủng nhược kinh (2), vội vàng nhận lấy chén trà: “Đa tạ.”
Nước trà xanh nhạt, chưa nói đến uống, ngửi không đã quanh quẩn thơm ngát. Dư vị vô hạn.
“Phượng tiền bối, chất lượng cuộc sống của ngươi đây đủ cao nha.”
Giống nhau là ẩn cư, người ta chính là thanh trà mỹ cảnh. Thi họa di tình. Ta thì sao, làm tổ trong sơn động cùng một con chuột, đừng nói tình thơ ý hoạ… Hôi Đại Mao cái loại tính cách lấy ăn làm thiên hạ mỹ thực làm chí nguyện này, làm cho trong động mỗi ngày không phải mùi rượu chính là hương đồ ăn… Được rồi, cảnh giới bất đồng, người ta là siêu phàm thoát tục, chúng ta là vội vội vàng vàng. Người ta là tiên phong đạo cốt, chúng ta là giá áo túi cơm.
Có biện pháp nào chứ? Phượng Nghi trời sinh chính là thần điểu, chúng ta bất quá là tiểu tinh tiểu quái chưa nhập lưu (3).
Mấy năm không gặp. Thái độ của Phượng Nghi tựa hồ tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Bất quá vẫn là không có đề tài chung a.
Phượng Nghi nhìn đình viện bên ngoài, ta nhìn chén trà trong tay.
Một lát sau, hắn hắng giọng, cúi đầu nhìn chén trà của hắn, ta thì ưỡn eo, sau đó xoay mặt nhìn đình viện bên ngoài.
Tầm nhìn của viện này thật không tệ.
Nhìn ra xa xa, rặng núi xanh biếc, mưa bụi sương mù vây quanh.
Quả nhiên ở tại chỗ cao sẽ làm lòng người càng bao la nha.
Tẻ ngắt nửa ngày, hắn bỗng nhiên nói: “Lưu lại ăn bữa cơm rau đi.”
“Hả? Ờ…”
Hắn vì sao muốn lưu ta ăn cơm chứ? Không không. Từ gốc rễ chuyện này mà nói, trước tiên phải biết hắn làm chi mời ta đến nhà hắn làm khách đã.
Có thiếu niên mặc thanh y dọn bàn ăn, rất phong phú, rau thịt đủ cả, năm màu sặc sỡ.
Mùi vị của cá hấp cực ngon, hương vị rất tươi ngon phì nộn. Ừm, tay nghề nấu ăn này thực sự cao minh. Con cá này hẳn là trước tiên ướp rồi mới hấp, mùi vị cũng ngấm vào, hơn nữa lại không mất đi vị tươi của thịt cá.
“Uống chút rượu đi.”
“Nha. Ta không biết uống lắm.” “Rượu nhạt. Không ngại.”
Rượu là rất nhạt, bất quá nhạt không phải nói hương vị nhạt. Mà là… một loại cảm giác rất trong, rất xa.
Đấy là còn chưa nói rượu có thể thêm can đảm đấy, uống hai chén, ta cư nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng rất thích ý, nhìn Phượng Nghi cũng không căng thẳng nữa.
“Nếm thử cái này, ta thường ăn, hương vị không tồi, thanh nhiệt hạ hỏa.” Hắn chỉ vào một món nộm rau.
“Nha.”
Ta gắp một ít, thả vào trong miệng nhai nhai.
Rất non, rất giòn, vị nhẹ nhàng khoan khoái.
“Đây là rau gì?”
“Ưm…” Hắn sửng sốt một chút, chưa nói.
“Ha ha, là ta hồ đồ, ngươi dám chắc cũng không vào phòng bếp, cũng không nghiên cứu mấy thức ăn này, ta nghĩ ngươi cũng không biết đây là rau gì đi?”
Hắn liếc mắt nhìn ta: “Ta biết.”
“A? Vậy ngươi nói đi.”
“Ưm… Đây là rau dại, không có tên tuổi gì, người ăn cái này đều gọi nó là… rau tơ nhện…”
Rau, tơ, nhện?
Ợ, là rất hình tượng, từng sợi rau mảnh dài. Có điều, sao không được tự nhiên như thế chứ.
Hơn nữa hắn còn hay ăn?
Thật sự là, quái dị nói không nên lời.
Ta có một ngụm không một ngụm, thoáng cái chiếc đũa đưa đến miệng không ăn nổi nữa, ta mới thấy ta bất tri bất giác thế nhưng ăn sạch một mâm nộm rau.
Ợ, chén dĩa trên bàn đã rỗng hơn phân nửa, chẳng lẽ tất cả đều là ta làm sao?
Cái này, ta ăn mạnh như vậy trước mặt Phượng Nghi, vậy… dám chắc lại sắp bị hắn cười nhạo châm biếm đi?
Nhưng nhìn hắn, dường như không có cảm giác gì, phân phó thiếu niên đang đứng hầu bên cạnh kia chan canh cho ta.
Được rồi, canh cũng uống rất ngon… Dù sao ăn cũng ăn, uống cũng uống, bây giờ giả bộ rụt rè cũng không còn kịp rồi.
Yêu quái cũng là có chỗ tốt, dạ dày của người khẳng định chứa không được nhiều đồ ăn như thế, không thể không căng phồng. Thế nhưng bây giờ ăn đồ đầy bàn, lại có thể không có cảm giác bị căng.
Trong canh thả một chút giấm, lúc uống cảm giác vị chua hơi nảy trên đầu lưỡi. Một chút, một chút.
Cơm nước rút xuống, ta và Phượng Nghi lại bắt đầu tẻ ngắt bưng chén trà, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
“Tiền bối, ta nghĩ, ta vẫn là cáo từ trước…”
“Sao? Viện này của ta thô tục bức người, không thể tiếp đãi?”
Ta quẫn quẫn, cúi đầu.
Đây quả thực là muốn gán tội cho người khác a.
“Không phải, lúc ta đi ra chưa nói với Tam Lục các nàng, cho nên…”
Đúng rồi, Tam Lục, còn có Tam Thất.
Tam Thất nếu như biết ta để cho Phượng Nghi mời tới dùng cơm, lại không có chuyện gì với nàng, nhất định sẽ không thoải mái trong lòng đi? Dù sao, nàng… là thích Phượng Nghi mà.
“Ừm…”
“Nếu ngươi không có gì chuyện quan trọng, không ngại ở lại.”
“Cái gì?” Con ngươi của ta cũng muốn trừng ra.
Thế đạo này thật sự là rối loạn… Ngay cả con chim bảnh chọe cũng trở nên bình dị gần gũi, nhiệt tình hiếu khách!
Chú thích
(1) súc địa thành thốn: công phu di chuyển nhanh như rút ngắn được cả mặt đất ↑
(2) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ ↑
(3) nhập lưu: nhập vào dòng thánh ↑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.