Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 207: Định! Động!

Vệ Phong

19/05/2014

Không, có người.

Ta nhắm mắt ngưng thần, bên phải phía trước không xa còn có hơi thở của sinh linh.

Ta mở mắt ra, bước nhanh về phía trước hai bước, nhìn bên tay phải.

Cảnh tượng quỷ dị không thể tin nổi ta nhìn thấy hôm đó, kiếp này cũng sẽ không quên.

Một con chuột trên đầu buộc khăn vải màu xanh đang đứng đó, trong tay bưng một giỏ đá đầy. Hắn híp mắt, một chân nâng lên đang muốn lên bậc thềm, cả người lại cứng đơ ở đó, ừ, muốn ta nói, có lẽ là đang đi đột nhiên bị ai làm định thân chú. Vẻ mặt hắn rất bình thường, không có biểu hiện bị kinh sợ chút nào. Thế nhưng lại nhìn đằng trước, còn có một con chuột, kéo nửa khúc vỏ cây, đang cúi người xuống nhặt đầu dây, cũng bất động ra đó.

Ta đi tới trước người bọn họ, ngoại trừ bất động ra, bọn họ thoạt nhìn không có gì khác thường.

Ta đưa tay lung lay hai cái trước mắt hắn, con ngươi cũng không động đậy.

Không phải trúng định thân chú.

Lại đi về phía trước, còn có con nhện treo trên tường, đang sửa võng tơ phòng ngự ở góc tường, cũng bất động. Còn có con chuột nâng một bó gỗ dài, trên mặt lộ ra vẻ vất vả mệt mỏi.

Cũng bất động… Hết thảy đều yên lặng. Giống như khi xem phim kiếp trước nhấn nút tạm dừng.

Ta càng đi càng nhanh, bỗng nhiên dừng chân lại.

Ta nhìn thấy Chu Anh Hùng. Hắn đang mở to miệng gào cái gì đó, đầu ngẩng cao, ngay cả lỗ mũi đen thui cũng thấy rõ ràng.

Đây là thế nào!

Vì sao tất cả đều dừng lại? Ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, nước của đồng hồ cũng dừng lại bất động.

Đây… chẳng lẽ người của ma cung đã bắt đầu xâm chiếm tập kích của bọn họ? Đây là kế hoạch nào đó của bọn họ?

Nơi càng tập trung nhiều người, cảnh tượng thoạt nhìn càng quỷ dị.

Đám nhện gấp gáp kéo sợi bất động trên không trung, đám chuột đứa nhấc đứa kéo, đứa bôi keo đứa chở vật liệu, tất cả bọn chúng đều bất động, ta đi xuyên qua đám người, thế nhưng bốn phía một mảnh tĩnh mịch yên lặng, không có người sống hít thở, giống như một pho tượng sáp sinh động như thật, cái loại bất an đó càng tích càng cao, ta muốn thét lên nhưng lại không phát ra được tiếng!

“Tam Bát!”

Ta hoảng sợ, vội quay đầu, dùng sức quá lớn cổ xoay đến đau.



“Tử Hằng!”

Tinh thần đang căng ra trải qua thả lỏng đột nhiên, ta thiếu chút nữa hư thoát ngồi xuống đất, đỡ giá gỗ bên cạnh mới đứng vững được, Tử Hằng bước nhanh tới đỡ lấy ta.

“Tử Hằng, đây là thế nào? Tại sao có thể như vậy? Đột nhiên dường như tất cả đều trúng định thân chú…”

“Đừng sốt ruột.” Tay Tử Hằng đặt trên vai ta, ánh mắt điềm tĩnh trong suốt, giống như nước đầm sâu tĩnh mịch: “Không phải chuyện xấu, ngươi yên tâm trước đã.”

“Những người khác đâu?”

Mặc dù vừa rồi hoảng loạn, ta vẫn để ý Mai Tiêu cũng không ở trong đám người. Đương nhiên, Phượng Nghi cũng không.

“Tam Bát, ngươi nói với ta trước đã, ngươi có phải, đã đại công cáo thành hay không?”

“A, đúng vậy.” Ta giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay ánh tím mờ mịt, mơ hồ rực rỡ: “Vừa mới luyện thành. Nói thật, ta cũng cảm thấy kỳ quái, lúc rất chuyên chú không thành, khi thoáng thất thần lại thành công. Hơn nữa nó vừa ngưng kết ra, thân thể ta cũng cảm thấy sảng khoái không ít… Dường như lĩnh hội đối với bốn hạt châu kia cũng sâu hơn.”

Hắn gật đầu, có chút bừng tỉnh: “Khó trách, truyền thuyết quả nhiên là thật sự.”

“Hả?”

“Trong truyền thuyết, lúc ngũ châu tề tụ sẽ có dị tượng, chung quy chẳng qua là truyền thuyết, hôm nay lại bị ta chính mắt thấy.”

“Còn may, không xem như đại loạn.”

Thân hình Phượng Nghi giống như cát bị gió thổi tụ qua đây, im hơi lặng tiếng xuất hiện, thân ảnh từ mơ hồ dần dần rõ ràng, màu sắc cũng dần dần rực rỡ. Hắn đi hai bước về phía bên này, kéo ta cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, thở phào một cái, nghiêm mặt: “Nàng thật là hành hạ người khác không nhẹ.”

“Ừm, vừa rồi Tử Hằng nói hai câu, chẳng lẽ là bởi vì ta luyện thành hạt châu thứ năm, cho nên mới như vậy… Gió dường như cũng ngừng, nước cũng không chảy, người cũng không động…”

“Nàng yên tâm, không xảy ra đại loạn, chỉ là Già Hội sơn như thế.”

“Vậy, giờ làm sao đây?” Cũng không thể để mọi người cứ đứng thế này chứ?

“Hỏi nàng ý.” Hắn lườm ta.

“Hả?” Ta nào biết nên làm gì bây giờ, đây là thế nào.

“Dựng lên vì nàng, đương nhiên nàng giải quyết. Còn muốn giải như thế nào, hỏi chính lòng nàng ấy.”

“Ta thực sự không rõ, đây cũng không phải là chuyện nói một tiếng định, là định, nữa nói một tiếng động, sẽ giải trừ chú pháp.”



Tử Hằng đã cười rộ lên: “Bàn Ti đại tiên cũng không nên quá khiêm tốn, ngươi bây giờ nhưng cũng là đại nhân vật hết sức quan trọng trong tam giới, giậm chân một cái không nói đất rung núi chuyển, cũng khẳng định là động tĩnh không nhỏ.”

“Xí, hai người các chàng không giúp còn toàn nói mát.” Ta sưng mặt lên, hai tay nắm lại, nửa dỗi nửa đùa nói tiếng: “Động!”

Leng keng một tiếng, cột trên vai con chuột bên cạnh lập tức rơi xuống đất, tiếng vang rất lớn.

Dường như một tiếng này biến thành một cái công tắc vô hình có tiếng, mọi thứ bên cạnh ầm ầm khởi động. Giống máy móc thanh thế kinh người, thêm đủ dầu bắt đầu vận chuyển, mã lực mười phần. Mọi người tựa hồ đều chưa từng trải qua trận tạm dừng này, không cảm thấy nửa phần kỳ quái, ai làm việc người nấy, đi đi lại lại. Dường như bọn họ đều không mất đi quãng thời gian đứng im bất động trung gian ấy…

“Oa, Bàn Ti đại tiên thật đúng là lợi hại ha.” Phượng Nghi làm ra vẻ kinh sợ: “Nói định liền định, nói động liền động! Ta phải nhắc nhở bọn chúng thành thật chút, không thể tùy tiện làm trái nàng chọc giận nàng khó chịu ha.”

“Chàng sao lại nói ta giống một đại ma đầu.”

Ta có một loại cảm giác rất không chân thật. Nói, ta một chút cũng không có loại cảm giác mình thành một đại nhân vật lợi hại.

Tựa như mộng du đi theo hai người bọn họ vào đình ngồi xuống, nâng trà lên.

Mai Tiêu cũng đã trở lại, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ không như bình thường. Có chút hưng phấn, lại có chút nhẹ nhõm, cũng không có một ai lộ ra căng thẳng, lo lắng, hoặc là biểu tình tương tự.

“Không có việc gì, bên ngoài đã khôi phục.” Mai Tiêu bưng một chén trà cho mình, nốc một ngụm lớn: “Quả nhiên không hổ là chí bảo ngũ hành, trời sinh dị tượng. Sinh thời có thể thấy một lần như thế, đã không uổng cuộc đời này.”

“A, thần kỳ như vậy à.”

Mai Tiêu ngồi xuống bên cạnh Tử Hằng: “Nói thật, lúc trước Phượng Nghi đặc biệt gửi thư cho ta nói chuyện của ngươi, ta lại vội vàng phát thêm thiệp mời cho ngươi, lúc ấy còn có chút phản đối đấy. Sau khi thấy ngươi cũng cảm thấy người này hình như không có chỗ nào kỳ lạ. Kết quả bây giờ nhìn ấy à, vẫn là Phượng Nghi thật tinh mắt, nữ tử trúng ý quả nhiên bất phàm.”

Ta còn chưa từng được người ta khen ngay mặt như thế đâu, hì… Còn có chút ngượng ngùng.

Nhưng, khi chưa quen Phượng Nghi ta cũng không có gì, nếu như không có Phượng Nghi dốc lòng bồi dưỡng như vậy… Khụ, loại cách nói này hơi cổ quái, nhưng công pháp của ta cũng có không ít là hắn dạy, đại đa số thế sự gì gì đó cũng đều là dưới sự dẫn đạo của hắn mới biết, càng không cần phải nói bốn hạt châu này đều là hắn hao tâm tổn trí tìm cho ta. Vì viên thổ linh châu kia, còn bị trọng thương…

Ta cảm thấy ánh mắt ta nhìn Phượng Nghi cũng có chút tình tứ.

“Được rồi đừng khen, vốn nàng ấy cũng không có sức nặng gì, lại khen nàng ấy sẽ bay lên đến trời.”

Xì, người này chính là không biết nói dễ nghe.

“Vậy, ma cung sẽ không phát hiện việc này chứ?”

“Ừ, sẽ không.” Mai Tiêu bẻ ngón tay: “Ta vừa rồi đã xuống dưới chân núi, ngoài núi cũng không chịu ảnh hưởng, tình hình trên núi thứ nhất không có kéo dài quá lâu, thứ hai, ngoại trừ mấy người chúng ta, tất cả tinh quái chim thú đều không hề có cảm giác về chuyện vừa rồi, ma cung không thể nào do thám biết được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Ti Động 38 Hào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook