Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 104: Dọa rớt quai hàm không đền mạng

Vệ Phong

14/05/2014

Mặc dù cây trâm phượng trên đầu kia thoạt nhìn rất tầm thường, thế nhưng — Ta chung quy nhắc mãi trong lòng một câu, chó biết cắn người không kêu, cay chết người đều là ớt héo…

Cái trâm này, không có lai lịch trò trống gì khó lường chứ?

Đứng lên mới phát giác làn váy hơi dài, một cước giẫm lên, thân thể liền ngã về phía trước.

Phượng Nghi nhẹ nhàng đỡ ta một phen: “Đứng vững vàng.”

Những lời này nói dịu dàng hiếm thấy, thì ra, thì ra chim phượng hoàng cũng có một mặt khiêm tốn thân thiết như thế sao…

Bất quá chuyện này để Hôi Đại Mao cũng nhìn thấy, thật sự rất xấu hổ.

A? Hôi Đại Mao đâu?

Tiểu tử này vọt thật nhanh.

Được rồi… Tại phương diện này hắn đặc biệt có ánh mắt.

Ta cảm giác sức giãn trong không khí cực kỳ lớn, làn da cũng bắt đầu căng ra, dường như đây là một gian nhà kho tràn đầy nguy hiểm thuốc nổ dầu hỏa, nếu không nói chút gì làm gì, nhất định sắp xảy ra chuyện.

Ta khe khẽ ho khan một tiếng hắng giọng: “Bây giờ muốn đi đỉnh núi sao?”

“Ai nói phải đi sớm như thế?” Phượng Nghi nói: “Chính ngọ mới bắt đầu, đi ăn vài thứ trước, buổi sáng tìm chút giải trí tiêu thời gian, đến khi chính ngọ lại đi cũng không muộn.”

Ô, tác phong của phượng hoàng. Ngày hôm qua nghe những người khác nói, không khỏi là chờ mong, hưng phấn, chỉ sợ sáng sớm phải đi ngay đỉnh núi. Phượng Nghi lại trầm đến bình tĩnh như thế…

Phải rồi, nhân vật áp chót luôn không cần đến sớm.

Cách hàng rào, nhìn thấy Tử Hằng cũng đi về phía bên này. Hắn mặc một bộ y phục màu lam, áo bào phẳng phiu tinh xảo, ta đảo mắt qua. Cư nhiên phát hiện y phục này không có vết khâu!

A, đây là áo tiên không thấy vết chỉ khâu trong truyền thuyết sao?

Ta trừng mắt dùng sức nhìn, đích thực là không có vết khâu.

Ợ, ta cũng coi là người trong nghề nhả tơ kéo sợi dệt vải, thế nhưng cảnh giới này, ta lại làm không được.

“Trang phục của ngươi ngày hôm nay thực sự là không tồi.” Tử Hằng khen ta một câu.

“Ừ, đều là y phục tự mình làm lung tung, rất đơn giản, khó mặc nơi thanh nhã.”

“Đơn giản cũng rất tốt.” Ánh mắt hắn dừng trên chiếc trâm ở đỉnh đầu ta, sắc mặt hơi đổi. Quay đầu nhìn Phượng Nghi.

Ta bản năng muốn giơ tay lên sờ sờ cái trâm này, rút xuống lại nhìn kỹ. Vì sao cái trâm này có thể làm cho Tử Hằng trước Thái sơn sụp cũng mặt không đổi sắc lại lộ ra vẻ mặt như thế chứ? Bất quá tay nâng lên một chút, ý thức được làm như vậy khẳng định không thích hợp, vì thế lại thả về.

Ánh mắt của Tử Hằng làm cho ta có chút bất an.

Cái trâm này có phải… càng thêm quý trọng so với những lễ vật trước đây ta thu được kia không?

Thế nhưng Tử Hằng với Phượng Nghi không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau, sau đó Tử Hằng nói: “Đi thôi.”

Ta quay đầu nhìn Đại Mao, Đại Mao không chút nào cảm giác thân phận của mình không đủ để đi hội có gì không bình thường, còn cười híp mắt phất tay với ta: “Sư phó người phải làm cho tốt nha!”

Lời này sao lại không được tự nhiên như thế… Cảm giác hắn tựa như trưởng bối! Ta còn cần đến hắn dặn dò? Ta vốn đã tốt mà!

Ba người yên lặng đi đến cái đình chỗ lưng chừng núi. Sau đó đám tiểu yêu của Mai sơn bưng cháo trắng thức ăn các loại qua đây. Ta cúi đầu yên lặng ăn cháo, không dám tùy tiện nói chuyện.

Khi người bên cạnh đều thông minh hơn ngươi, ngươi tốt nhất vẫn là bớt nói bớt xấu mặt. Im lặng ăn cơm là an toàn nhất.

Tử Hằng chỉ uống trà xanh, sau đó nghĩ ra cái gì, cười nói với Phượng Nghi: “Tam Bát bây giờ cũng thông minh, ngươi có biết nàng ngày hôm qua làm chuyện gì?”



Phượng Nghi nhếch một bên chân mày. Tử Hằng khẽ nói chuyện ta hạ tơ quấn trong nước, đầu ta chôn càng thấp hơn, cũng sắp hoàn toàn vùi vào trong chén cháo. Bất quá ta lén liếc mắt nhìn sắc mặt Phượng Nghi, thật cổ quái nha…

Vừa phát xanh vừa phát trắng, hắn vừa rồi cũng uống nước trà, vậy bây giờ nhổ ra cũng không xong không nhổ ra cũng không xong.

Tử Hằng thật ra cũng có bụng dạ xấu đi? Cố ý sau khi Phượng Nghi uống mới nói như vậy. Nếu như hắn không biết, vậy sẽ không cảm thấy không được tự nhiên. Nếu như hắn không uống nước. Vậy cũng sẽ không có cảm giác gì. Nhưng cố tình hắn bây giờ vừa mới đặt chén xuống. Tử Hằng lại nói cho hắn…

Đương nhiên, Phượng Nghi cũng không có lo lắng gì. Ta cũng sẽ không điều khiển tơ quấn với hắn, uống cũng là uống thôi. Tơ quấn vô hình vô vị cũng không phải thứ gì không sạch sẽ.

Ta vẫn nghĩ tới cái trâm trên đầu kia, vốn cũng đã cảm thấy không được tự nhiên, sau khi Tử Hằng nhìn, loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt, rất muốn gỡ nó xuống.

Lúc Phượng Nghi đeo cho ta ta vẫn chưa hồi thần, ngay từ đầu nên cự tuyệt. Hành vi của hắn cũng quá ái muội. Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, nam tử tùy tiện sờ tóc phái nữ… Đây luôn là một chuyện vô cùng thân mật. Ta với hắn…

Ta với hắn cũng không phải là cái loại quan hệ có thể khăng khít thân mật ấy

Cho dù là Tử Hằng, cũng không có…

Chỉ có trước kia cùng với tiểu đạo sĩ, chúng ta từng rất thân cận, nhưng khi đó hơn phân nửa thời gian ta đều là bộ dáng con nhện, vậy không thể tính.

Bữa cháo này cậu ăn không biết là mùi vị gì, súc xong miệng lại uống chút trà, sau đó đi theo hai người bọn họ cùng đi đỉnh núi. Hai người bọn họ đều khẳng định đã tới rất nhiều lần, rất quen thuộc với nơi này, thỉnh thoảng chỉ vào cây bên đường nói cây này lại lớn hơn rất nhiều, hoặc là nói cái ao bên kia lại thế nào thế nào. Ta cảm thấy ta đi bên cạnh bọn họ giống một nha hoàn người hầu.

Có lẽ phản ứng đầu tiên của ta khi Phượng Nghi cầu hôn với ta lúc trước mới là chính xác.

Loại tính tình duy ngã độc tôn này của Phượng Nghi, thật ra không cần một nữ tử xuất sắc khác đến sánh vai với hắn, mà là cần như ta lá xanh đây đến làm nền cho đóa hoa đỏ chót ấy của hắn.

Nếu nghĩ như vậy… ta ngược lại có thể hiểu được hắn vì sao tìm ta. Ta một không có tài hai không có diện mạo, đầu óc không xem như thông minh, cũng không có sở trường khác. Mà Phượng Nghi là con cưng của trời, thân phận vừa siêu nhiên lại tôn quý, ta và hắn ách… Vậy thật đúng là khác nhau một trời một vực. Trừ phi hắn nghĩ như thế, vậy mới có thể hiểu được.

Ta ban đầu gặp phải hắn chính là một con nhện bé nhỏ không đáng kể, vẫn vừa kính vừa sợ với hắn. Có lẽ Phượng Nghi đòi hỏi đúng là loại cảm giác này?

Ta một đường nghĩ ngợi lung tung, Tử Hằng hỏi ta: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Hả? Ta căn bản không biết hắn hỏi ta cái gì, làm sao đáp được chứ?

Phượng Nghi nói: “Ngươi hỏi nàng làm gì? Hỏi nàng cũng uổng công.”

Hự!

Ta bị nghẹn.

Mặc dù đây là sự thật, thế nhưng ngươi cũng không cần nói ra lớn tiếng như thế chứ?

Phía trước chúng ta có một người từ đường xiên qua đây. Nhìn thấy chúng ta đầu tiên là ngừng một chút, sau đó chắp tay thi lễ với Phượng Nghi và Tử Hằng, chính là cái loại lạy dài tới đất ấy.

“Phượng vương, Ngao đại nhân.”

“Không cần đa lễ.”

Hự… Bọn họ có danh tiếng có địa vị như vậy à?

Được, ta đứng bên cạnh bọn họ thật giả lẫn lộn, lại có thể cũng được lễ của người nọ, vậy cũng quá ngượng ngùng, ta không dấu vết lặng lẽ lui về phía sau nửa đường, nhờ áo bào rộng của Tử Hằng, cũng có thể chắn phân nửa người ta chứ.

Người nọ cũng không chịu đi song song với Phượng Nghi Tử Hằng. Một là hắn khẳng định đang khiêm tốn, hai là đường này cũng không rộng đến thế, vì vậy hắn lui nửa bước, đi theo phía sau hai người, cũng chính là biến thành song song với ta.

Sau đó hắn khách khí hàn huyên với ta: “Cô nương quý tính?”

“Không cần quý tính, ta họ Đào. Vị tiên sinh này thì sao?”

“Không dám, ta…”

Hắn mang theo ý cười ngẩng đầu lên, đột nhiên lộ ra…

Ợ, trợn mắt há hốc mồm? Không, không phải. Vậy… Hoảng sợ vạn phần… Ợ, cũng không phải… Tóm lại. Miệng hắn há một nửa, lại không để ý dưới chân, đường đường một người tu vi không kém… lại một cước giẫm lên cục đá nhọn. Ngao một tiếng ngã về phía sau bụi cây. Bùm một tiếng, đáng thương bị càngh hoa thấp nhánh cây gãy lá rơi đánh phải.



Ta 囧.

Chẳng lẽ ta trông rất… an toàn? Vậy cũng không đến mức dọa người ta đến như thế chứ.

Ta định cúi người xuống đi xem thử hắn ngã ra sao, không ngờ cổ tay căng thẳng, thanh âm lành lạnh của Phượng Nghi nói: “Không cần để ý, đi thôi.”

A a a!

Ta quả thực lạc lối.

Hắn hắn hắn, lại có thể cũng không hỏi ý tứ của ta đã nắm tay ta.

Hơn nữa, nắm còn không buông ra!

Ta hoảng sợ nhìn chăm chú vào hắn. Sau đó ném ánh mắt cầu cứu bất lực về phía Tử Hằng.

Thế nhưng Tử Hằng luôn luôn tao nhã nhất, săn sóc nhất, vạn năng nhất, cứ gọi là đến nhất… lại đảo mặt sang một bên, một mình đi về phía trước!

Đây khẳng định không phải Tử Hằng! Nhất định là ai biến hóa thành bộ dáng của hắn giả mạo rồi!

Hai chân ta dính chặt ở đó không thể di ra chỗ khác! Nói giỡn! Đây là thời đại gì! Đây là nơi nào chứ! Nếu để cho người ta nhìn thấy ta với hắn nắm tay. Vậy, thể hiện rõ ràng trước công chúng, thế thì quan hệ của ta với hắn thực sự là nhảy vào Trường Giang Hoàng Hà Đông Hải Nam Hải Thái Bình Dương cũng rửa không sạch!

“Đi thôi.”

Ta ra sức lắc đầu, một bên còn muốn kiên quyết lại không dấu vết rút tay mình về.

Thế nhưng Phượng Nghi rõ ràng cũng không có nắm quá chặt, vì sao tay ta lại… lại rút ra không được chứ!

Ta dùng ánh mắt ra sức kêu gọi: Tử Hằng à Tử Hằng! Thời khắc mấu chốt, thời khắc cần ngươi, ngươi sao lại trốn qua một bên chứ!

Ánh mắt Phượng Nghi hơi nheo lại, hắn vốn chính là mắt phượng, nheo lại càng thêm khủng khiếp, quả thực có một loại mị hoặc tươi đẹp làm cho người ta kinh tâm động phách.

Ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cái cọc dính dưới chân đã bị hóa giải không đánh mà thắng.

Hợ…

Ai nói hồng nhan họa thủy chứ! Lam nhan đây cũng họa nhá!

Bước đầu tiên vừa bước ra, khí thế liền lộ ra ngàn dặm.

Người xui xẻo, không rõ nguyên nhân mà ngã vào bụi cây bên đường phía sau kia, vừa mới đứng lên, nhấc mắt thấy chúng ta, cái cằm ấy tựa hồ rớt khỏi hàm thế nào cũng không khép lại được, lòng bàn chân lại vấp, ngao một tiếng lại ngã về!

Ta quả thực giống như mộng du, bị hắn lôi kéo đi về phía trước, trong đầu hết lần này đến lần khác suy nghĩ, gặp quỷ… Những thứ này cũng không phải là thực sự, huyền huyễn rồi tu chân rồi quần ma loạn vũ rồi thế đạo này tan vỡ rồi!

Sơn đạo trước mắt từ hẹp sang rộng, tầm nhìn dần dần rộng rãi hơn.

Trước mặt lại đi tới hai người, một mặc lam một mặc xanh, thoạt nhìn tướng mạo rất là… ừm, tục tằng.

Tay hai người này đều chắp lên đang muốn thi lễ, thế nhưng miệng vừa há ra thì lăng lăng sững ra đó.

Lại ngã hai người.

Được rồi… Ta thế nhưng cảm thấy tâm lý cân bằng một chút.

Ít nhất, ít nhất không phải một mình ta khiếp sợ như thế. Người phi thường giống như Phượng Nghi, Tử Hằng, dù sao vẫn là cực ít, đại đa số vẫn là người bình thường giống như ta, độ chấp nhận đối với cảnh tượng siêu tự nhiên siêu hiện thực này chưa đủ… Như vậy thật tốt!

Ôi, lòng người chính là tối tăm như thế, mặc dù mình sống rất tệ, thế nhưng chỉ cần đại đa số người bên cạnh đều cùng hoàn cảnh, vậy không cảm thấy tệ.

Có điều, Phượng Nghi hôm nay, rốt cuộc tính dọa rớt bao nhiêu cái quai hàm của người ta đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Ti Động 38 Hào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook