Chương 148: Gian tình thình lình xảy ra
Vệ Phong
14/05/2014
Ta cảm ta luôn luôn xử sự thấp đi thiện chí giúp người… Được rồi, nói trắng ra là ta chính là nhát gan sợ phiền phức, cũng không chủ động đi gây chuyện sinh sự. Thế nhưng hiện tại, vì sao Bàn Ti động của ta bị người chặn cửa chửi bới chứ?
Thanh âm có cao có thấp có nam có nữ, tựa hồ đến đập phá, ít nhất có ba người.
Được rồi, khách quan mà nói không tính là chặn cửa, bọn họ căn bản không tới gần đại môn nhà ta, bên ngoài vòng trận pháp phòng ngự thứ hai liền bị ngăn cách, vào không được.
Bọn họ từ chỗ nào toát ra? Vừa rồi lúc có qua có lại tuần núi biểu hiện còn rất bình thường… Chứng tỏ những người này khẳng định vừa mới tới không lâu, hơn nữa có qua có lại không gặp bọn họ, phòng ngự bên ngoài mặc dù không lộ rõ, bất quá bọn họ có thể thoải mái phá giải, có thể thấy được cũng biết qua một số nguyên lý ngũ hành.
Thanh âm của bọn họ mặc dù lớn, từ ngữ lại rất đơn điệu, quay đến quay đi chỉ có cái gì mà vô sỉ đê tiện, hạ lưu đê tiện, rùa đen rụt đầu, mau mau thế nào nếu không thì thế nào thế nào…
Ta nhìn kỹ, xác định bọn họ là người, hơn nữa, ta không biết một ai.
Phượng Nghi ra vẻ hiếu kỳ đi ngang qua: “Các vị… Xin hỏi, các ngươi làm cái gì vậy?”
Người mập mặc một thân áo choàng lụa Hồ màu nâu hoa văn nguyên bảo vung tay lên: “Ngươi cũng là yêu quái? Ngươi ngươi, ngươi mau tránh ra cho ta!”
“Huynh đài không cần hiểu lầm, ta là ở tại thôn Diêu gia bên kia núi, đi ngang qua nơi này, nhưng thật ra thường đổi một chút củi gạo dầu muối các loại với cư sĩ ở đây, không biết mấy vị đại thúc các ngươi… là vì sao chửi bới ở chỗ này?”
Người kia quan sát trên dưới một lát, hung hăng một ngụm đờm phun đến tảng đá bên cạnh: “Ta phi! Nữ yêu tinh không biết xấu hổ trong động này lừa nhi tử nhà ta, ta là đến đòi người!”
Hở? Con nhện nhỏ nào trong động của ta xuân tâm nảy mầm? Lừa nhi tử của người ta cũng không phải là không thể được, thế nhưng động tác phải sạch sẽ chứ, sao có thể lưu lại manh mối làm cho người ta đánh tới cửa chứ? Ừ, trở về phải dạy dỗ các nàng một phen, làm trộm không được nương tay, bắt người không được để dấu… Nhìn xem đây, chuyện hỏng này, còn cần ta chùi đít thu thập cục diện rối rắm cho các nàng.
“Thì ra là như vậy… Chuyện như thế cũng là lần đầu tiên trông thấy…” Phượng Nghi quay đầu lại liếc mắt nhìn ta. Từ biểu tình nhìn như thiện lương ấy của hắn ta rất dễ dàng tìm thấy một mạt vui sướng khi người gặp họa không rõ ràng lắm. Sau đó hắn lại quay đầu nói với người mập kia: “Vậy thực sự là rất không đúng. Thế nhưng, thứ cho ta nói thẳng, mấy vị đều là… phàm phu tục tử, muốn tới đây làm phiền, có lẽ có chút…” Hắn cố ý hạ giọng: “Những, những đại tiên nơi này, cũng không phải là dễ chọc.”
Ta cố nén cười đến mức bụng cũng đau. Phượng Nghi lại có thể nói hai chữ đại tiên vô cùng cung kính như thế, ra vẻ rất thật. Ôi chao, thật khó nhịn! Phượng Nghi cư nhiên còn có thời điểm như vậy!
Thế nhưng Phượng Nghi càng lừa hắn nói ra, ta càng nghe lại càng không được bình thường.
Hắn nói hắn họ Lý, nhi tử hắn vậy đương nhiên cũng là họ Lý.
Hắn nói nhà hắn có một vị thái gia gia là đạo sĩ. Giọng điệu của hắn có chút khoe khoang lại có chút oán giận. Nói vị thái gia gia kia là quốc sư.
Hắn nói…
Ta nhớ, quốc sư, tựa hồ một triều chỉ có một vị.
Họ Lý ta từng gặp.
Vị con của nhà Lý quốc sư này, hợ, sẽ không, vừa vặn là Lý Phù Phong chúng ta biết kia chứ?
Lại nói tiếp, đứa nhỏ này nếu như bị yêu tinh dụ dỗ, ở một trình độ nào đó mà nói, đích thực là sự thật.
Thế nhưng Tam Lục mặc dù đã từng là sư tỷ của ta, nhưng nàng cũng không ở chỗ ta mà, vì sao những người này đánh tới nhà ta đòi người? Lại nói, cho dù muốn tới đòi người cũng được, vậy phải là vị thái gia gia quốc sư kia tự mình ra tay mới được chứ? Để cho những, ờ, người thường hiểu biết lơ mơ đạo thuật chạy tới làm cái gì? Phượng Nghi đã lừa bọn họ nói tiếp, trên người bọn họ đều mang theo bùa chú vị thái gia gia quốc sư kia vẽ, hèn chi có thể tránh được mê hoặc và chướng nhãn pháp phía ngoài cùng. Cha của Lý thư sinh, Lý mập mạp này là kinh thương, từng học mấy ngón công phu quyền cước, có lẽ chỉ từng đánh nhau với bảo tiêu hộ viện nhà mình, lại tràn đầy tự tin, ra vẻ lão tử thiên hạ vô địch., Còn có một nữ tử, ta cho là vợ của hắn, lại là muội muội hắn. Hai người khác có lẽ cũng là thân thích, còn có một người nãy giờ không nói gì, ôm vai dựa vào cây tùng bên cạnh, hắn thực trầm mặc, ta ban đầu thậm chí không phát hiện ra nơi này còn đứng một người. Trên người hắn có một loại, ừm, cảm giác tồn tại nhạt nhòa. Phải nói, người này võ công nhất định không tồi, nói không chừng còn biết mấy đạo thuật có thể lôi ra đắc thủ, hắn không thân cận với mấy người Lý gia này, có lẽ là mời tới giúp đỡ.
Ợ, lẫn lộn đầu đuôi! Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này.
Mấu chốt là, bọn họ vì sao lại tới nhà ta tìm Lý Phù Phong? Chẳng lẽ Tam Lục tới bái phóng ta lúc ta không có ở đây? Đồng thời thuận tay cũng trói Lý Phù Phong tới?
Ta càng nghĩ càng có khả năng, Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta, hiển nhiên nghĩ giống ta.
Hắn hỏi Lý mập mạp kia: “Bắt cóc lệnh lang, có phải một yêu tinh họ Tống hay không?”
Đúng, Tam Lục họ Tống.
Kết quả, làm ta ngã rớt cả kính — nếu mà ta có kính, Lý mập mạp cư nhiên phủ định hoàn toàn: “Không phải! Phong nhi nhà ta nói nói, yêu tinh kia họ Đào, gọi là gì mà, Hoa Nhi Đóa Nhi…”
Đào, chữ Hoa ấy? Là Đào Hoa đi!
Ta buột miệng: “Không thể nào!”
Sao lại biến thành ta lừa thiếu nam nhà lành! Thanh danh của ta luôn luôn thuần khiết tốt đẹp, cũng không thể để cho bọn họ tùy tiện chửi bới.
“Sao sai được!” Cổ họng Lý mập mạp còn to hơn ta thanh âm còn cao hơn ta, gân xanh trên trán cũng bắt đầu nổi lên: “Chính hắn nói, còn nói mơ thấy nữ yêu tinh kia! Ta phi! Không biết cảm thấy thẹn, nhất định là yêu nữ kia hạ chú hay cho nhi tử ta uống thuốc gì đó! Nhi tử của ta luôn luôn vừa hiếu học vừa nghe lời, nếu không có yêu tinh quấn hắn lừa hắn thì làm sao biến thành như thế được!”
“Ngươi nói bậy!” Ta nổi giận quát hắn: “Ta mới không lừa hắn!”
Ợ…
Sau khi rống ra những lời này, bốn phía lập tức biến thực an tĩnh…
Vù ~~~ Gió núi nhẹ nhàng thổi qua…
Ta nhìn Lý mập mạp cứng đờ, lại nhìn Phượng Nghi vẻ mặt bất đắc dĩ, ừm, được rồi, ta hình như vạch trần ngụy trang của chúng ta trước mặt người ta.
Nhưng, vạch thì vạch đi, không có gì ghê gớm.
Thanh danh của ta quan trọng nhất, bây giờ phải trước tiên làm sáng tỏ chuyện này.
“Lý, ừm, vị Lý huynh đài này không nên hiểu lầm, ta mấy năm nay đều không ở nhà. Cũng chỉ gặp mặt lệnh công tử một hai lần, vạn vạn sẽ không ừm, dụ dỗ hắn. Đây, ngươi xem, vị công tử anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm này mới là ý trung nhân của ta mà.”
Ợ, nói xong lời này ta lại quay đầu, cải trang của Phượng Nghi bây giờ, làm cho hình tượng của hắn chả dính vào được đến anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm lại càng kéo không tới. Nhưng vẻ mặt của hắn lại phi thường… A, ừm, phi thường xán lạn, nụ cười cơ hồ sánh ngang mặt trời nhỏ, hoa mắt người.
Cảnh này thật quái dị, ta giật mình ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn ngọt ngào ôn nhu nhìn ta, mà người Lý gia bọn họ thì cùng nhau kinh nghi bất định nhìn chúng ta —
Mãi đến khi một bóng xám vèo một tiếng từ trong rừng xông tới, ngao một tiếng kêu liền đẩy ngã ta!
Không cần hiểu lầm, không phải là sói đói gấu đói nào, mà là một con chuột đói.
Hôi Đại Mao hai mắt lưng tròng, kéo tay áo ta ngồi chồm hổm chỗ đó gào to một trận. Được rồi, ta phải thừa nhận, đã lâu không gặp ta cũng rất nhớ đại đồ đệ khai sơn này của ta, ở bên ngoài lúc nào cũng thắp thỏm lo lắng hắn. Thế nhưng giọng khóc nức nở này của hắn thực sự quá đáng sợ! Thật sự, ta cảm thấy từ quỷ khóc sói gào này nhét cho hắn phi thường chuẩn xác, từ này hoàn toàn hình dung được tiếng kêu khóc của hắn chói tai thế nào.
“Đại Mao, ngươi trước tiên im miệng lại cho ta!” Ta nhịn không được lớn tiếng gào to, quả nhiên hữu hiệu, tiếng khóc của hắn đột nhiên ngừng lại, an tĩnh dường như chưa từng có thất thố như thế. Bất quá hắn vẫn là kéo tay áo ta ngồi xổm dưới đất, trông mong nhìn ta.
“Mau đứng lên,” ta đá một cước vào mông hắn: “Một chút lễ phép cũng không hiểu, nhìn thấy khách nhân cũng không biết chào hỏi.”
“A, chào Phượng tiền bối.” Hôi Đại Mao kinh sợ đứng lên vấn an, Phượng Nghi trái lại mặt mày hớn hở không để ý chút nào, nói: “Đừng khách khí, dù sao cũng không phải người ngoài.”
Không phải người ngoài… Được rồi. Lời này có thể hiểu theo nhiều phương diện, theo mặt chữ mà nhìn, lời này hoàn toàn nói không sai.
Quay đầu lại ta nói với Lý mập mạp kia: “Lý, vị huynh đài này, ta thực sự không có gút mắc gì với lệnh lang. Đây là nhà ta không sai, ừm, để biểu đạt thành ý ta có thể mời các ngươi vào xem thử, ta là thật sự không lừa thư sinh nhà ngươi.”
Hôi Đại Mao kéo kéo, ta không để ý, tiếp tục nói: “Bất quá Lý thư sinh có lẽ sẽ, ừm có khả năng thành thân với sư tỷ của ta, vậy ta phải gọi hắn sư tỷ phu. Cho nên chúng ta tương lai nói không chừng vẫn là thân thích…”
Hôi Đại Mao dùng sức kéo ta.
Ta không kiên nhẫn quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
Thật không có ánh mắt, không thấy ta đang nói chuyện với người khác sao?
Hôi Đại Mao thực thành thật, rất nhanh nói ra.
“Sư phó, Lý thư sinh hiện tại ở trong động của chúng ta đấy.”
“Hở?” Ta sửng sốt, nhìn nhìn sắc mặt của Lý mập mạp, lại quay đầu hỏi Hôi Đại Mao: “Có phải Tam Lục sư thúc của ngươi mang hắn tới hay không? Tới lúc nào vậy?”
“Không, sư thúc không có tới, tự hắn đến, cũng đến đây hơn nửa năm, ta nói sư phó người không ở nhà, thế nhưng hắn vẫn không có đi. Mấy vị… ờ, bằng hữu này, ta cảm thấy khẳng định có cái gì hiểu lầm, cho nên không dám mời bọn họ vào, cũng không dám đuổi bọn họ đi.” Hôi Đại Mao không nói tiếp, thế nhưng vẻ mặt rõ rành rành đang nghi vấn: Sư phó người rốt cuộc làm cái gì khiến người ta đổ thừa về đến nhà lại làm cho người nhà của người ta đánh tới cửa chứ?
Ánh mắt mọi người Lý gia nhìn ta đã từ kinh nghi bất định biến thành “Quả thế, ngươi chính là một yêu nữ”…
Ta thật sự im lặng.
Bất quá quay đầu nhìn thấy Phượng Nghi vẻ mặt thoải mái, ta cũng không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng.
Dù sao Phượng Nghi biết ta là vô tội mà, chỉ cần hắn biết, ta cũng không cần gì khác.
“Được rồi!” Ta dũng cảm vung tay lên: “Mọi người cùng nhau vào đi, chuyện không nói không rõ, nói rõ cũng sẽ không hiểu lầm!”
Hôi Đại Mao đằng trước, ta và Phượng Nghi ở giữa, người Lý gia nửa tin nửa ngờ theo sau, không biết bọn họ là khờ nên lớn mật hay là có pháp bảo nào hộ thân nơi tay, cư nhiên cũng không sợ chúng ta hầm hầm bọn họ ăn, liền đi theo chúng ta như vậy một đường vào trong.
Bất quá, Lý thư sinh chạy đến nhà ta để làm chi? Thật là kỳ quái. Không được, ta phải mau đưa tin cho Tam Lục, bảo nàng đến dẫn thư sinh ngốc này của nhà nàng đi.
Thanh âm có cao có thấp có nam có nữ, tựa hồ đến đập phá, ít nhất có ba người.
Được rồi, khách quan mà nói không tính là chặn cửa, bọn họ căn bản không tới gần đại môn nhà ta, bên ngoài vòng trận pháp phòng ngự thứ hai liền bị ngăn cách, vào không được.
Bọn họ từ chỗ nào toát ra? Vừa rồi lúc có qua có lại tuần núi biểu hiện còn rất bình thường… Chứng tỏ những người này khẳng định vừa mới tới không lâu, hơn nữa có qua có lại không gặp bọn họ, phòng ngự bên ngoài mặc dù không lộ rõ, bất quá bọn họ có thể thoải mái phá giải, có thể thấy được cũng biết qua một số nguyên lý ngũ hành.
Thanh âm của bọn họ mặc dù lớn, từ ngữ lại rất đơn điệu, quay đến quay đi chỉ có cái gì mà vô sỉ đê tiện, hạ lưu đê tiện, rùa đen rụt đầu, mau mau thế nào nếu không thì thế nào thế nào…
Ta nhìn kỹ, xác định bọn họ là người, hơn nữa, ta không biết một ai.
Phượng Nghi ra vẻ hiếu kỳ đi ngang qua: “Các vị… Xin hỏi, các ngươi làm cái gì vậy?”
Người mập mặc một thân áo choàng lụa Hồ màu nâu hoa văn nguyên bảo vung tay lên: “Ngươi cũng là yêu quái? Ngươi ngươi, ngươi mau tránh ra cho ta!”
“Huynh đài không cần hiểu lầm, ta là ở tại thôn Diêu gia bên kia núi, đi ngang qua nơi này, nhưng thật ra thường đổi một chút củi gạo dầu muối các loại với cư sĩ ở đây, không biết mấy vị đại thúc các ngươi… là vì sao chửi bới ở chỗ này?”
Người kia quan sát trên dưới một lát, hung hăng một ngụm đờm phun đến tảng đá bên cạnh: “Ta phi! Nữ yêu tinh không biết xấu hổ trong động này lừa nhi tử nhà ta, ta là đến đòi người!”
Hở? Con nhện nhỏ nào trong động của ta xuân tâm nảy mầm? Lừa nhi tử của người ta cũng không phải là không thể được, thế nhưng động tác phải sạch sẽ chứ, sao có thể lưu lại manh mối làm cho người ta đánh tới cửa chứ? Ừ, trở về phải dạy dỗ các nàng một phen, làm trộm không được nương tay, bắt người không được để dấu… Nhìn xem đây, chuyện hỏng này, còn cần ta chùi đít thu thập cục diện rối rắm cho các nàng.
“Thì ra là như vậy… Chuyện như thế cũng là lần đầu tiên trông thấy…” Phượng Nghi quay đầu lại liếc mắt nhìn ta. Từ biểu tình nhìn như thiện lương ấy của hắn ta rất dễ dàng tìm thấy một mạt vui sướng khi người gặp họa không rõ ràng lắm. Sau đó hắn lại quay đầu nói với người mập kia: “Vậy thực sự là rất không đúng. Thế nhưng, thứ cho ta nói thẳng, mấy vị đều là… phàm phu tục tử, muốn tới đây làm phiền, có lẽ có chút…” Hắn cố ý hạ giọng: “Những, những đại tiên nơi này, cũng không phải là dễ chọc.”
Ta cố nén cười đến mức bụng cũng đau. Phượng Nghi lại có thể nói hai chữ đại tiên vô cùng cung kính như thế, ra vẻ rất thật. Ôi chao, thật khó nhịn! Phượng Nghi cư nhiên còn có thời điểm như vậy!
Thế nhưng Phượng Nghi càng lừa hắn nói ra, ta càng nghe lại càng không được bình thường.
Hắn nói hắn họ Lý, nhi tử hắn vậy đương nhiên cũng là họ Lý.
Hắn nói nhà hắn có một vị thái gia gia là đạo sĩ. Giọng điệu của hắn có chút khoe khoang lại có chút oán giận. Nói vị thái gia gia kia là quốc sư.
Hắn nói…
Ta nhớ, quốc sư, tựa hồ một triều chỉ có một vị.
Họ Lý ta từng gặp.
Vị con của nhà Lý quốc sư này, hợ, sẽ không, vừa vặn là Lý Phù Phong chúng ta biết kia chứ?
Lại nói tiếp, đứa nhỏ này nếu như bị yêu tinh dụ dỗ, ở một trình độ nào đó mà nói, đích thực là sự thật.
Thế nhưng Tam Lục mặc dù đã từng là sư tỷ của ta, nhưng nàng cũng không ở chỗ ta mà, vì sao những người này đánh tới nhà ta đòi người? Lại nói, cho dù muốn tới đòi người cũng được, vậy phải là vị thái gia gia quốc sư kia tự mình ra tay mới được chứ? Để cho những, ờ, người thường hiểu biết lơ mơ đạo thuật chạy tới làm cái gì? Phượng Nghi đã lừa bọn họ nói tiếp, trên người bọn họ đều mang theo bùa chú vị thái gia gia quốc sư kia vẽ, hèn chi có thể tránh được mê hoặc và chướng nhãn pháp phía ngoài cùng. Cha của Lý thư sinh, Lý mập mạp này là kinh thương, từng học mấy ngón công phu quyền cước, có lẽ chỉ từng đánh nhau với bảo tiêu hộ viện nhà mình, lại tràn đầy tự tin, ra vẻ lão tử thiên hạ vô địch., Còn có một nữ tử, ta cho là vợ của hắn, lại là muội muội hắn. Hai người khác có lẽ cũng là thân thích, còn có một người nãy giờ không nói gì, ôm vai dựa vào cây tùng bên cạnh, hắn thực trầm mặc, ta ban đầu thậm chí không phát hiện ra nơi này còn đứng một người. Trên người hắn có một loại, ừm, cảm giác tồn tại nhạt nhòa. Phải nói, người này võ công nhất định không tồi, nói không chừng còn biết mấy đạo thuật có thể lôi ra đắc thủ, hắn không thân cận với mấy người Lý gia này, có lẽ là mời tới giúp đỡ.
Ợ, lẫn lộn đầu đuôi! Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này.
Mấu chốt là, bọn họ vì sao lại tới nhà ta tìm Lý Phù Phong? Chẳng lẽ Tam Lục tới bái phóng ta lúc ta không có ở đây? Đồng thời thuận tay cũng trói Lý Phù Phong tới?
Ta càng nghĩ càng có khả năng, Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta, hiển nhiên nghĩ giống ta.
Hắn hỏi Lý mập mạp kia: “Bắt cóc lệnh lang, có phải một yêu tinh họ Tống hay không?”
Đúng, Tam Lục họ Tống.
Kết quả, làm ta ngã rớt cả kính — nếu mà ta có kính, Lý mập mạp cư nhiên phủ định hoàn toàn: “Không phải! Phong nhi nhà ta nói nói, yêu tinh kia họ Đào, gọi là gì mà, Hoa Nhi Đóa Nhi…”
Đào, chữ Hoa ấy? Là Đào Hoa đi!
Ta buột miệng: “Không thể nào!”
Sao lại biến thành ta lừa thiếu nam nhà lành! Thanh danh của ta luôn luôn thuần khiết tốt đẹp, cũng không thể để cho bọn họ tùy tiện chửi bới.
“Sao sai được!” Cổ họng Lý mập mạp còn to hơn ta thanh âm còn cao hơn ta, gân xanh trên trán cũng bắt đầu nổi lên: “Chính hắn nói, còn nói mơ thấy nữ yêu tinh kia! Ta phi! Không biết cảm thấy thẹn, nhất định là yêu nữ kia hạ chú hay cho nhi tử ta uống thuốc gì đó! Nhi tử của ta luôn luôn vừa hiếu học vừa nghe lời, nếu không có yêu tinh quấn hắn lừa hắn thì làm sao biến thành như thế được!”
“Ngươi nói bậy!” Ta nổi giận quát hắn: “Ta mới không lừa hắn!”
Ợ…
Sau khi rống ra những lời này, bốn phía lập tức biến thực an tĩnh…
Vù ~~~ Gió núi nhẹ nhàng thổi qua…
Ta nhìn Lý mập mạp cứng đờ, lại nhìn Phượng Nghi vẻ mặt bất đắc dĩ, ừm, được rồi, ta hình như vạch trần ngụy trang của chúng ta trước mặt người ta.
Nhưng, vạch thì vạch đi, không có gì ghê gớm.
Thanh danh của ta quan trọng nhất, bây giờ phải trước tiên làm sáng tỏ chuyện này.
“Lý, ừm, vị Lý huynh đài này không nên hiểu lầm, ta mấy năm nay đều không ở nhà. Cũng chỉ gặp mặt lệnh công tử một hai lần, vạn vạn sẽ không ừm, dụ dỗ hắn. Đây, ngươi xem, vị công tử anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm này mới là ý trung nhân của ta mà.”
Ợ, nói xong lời này ta lại quay đầu, cải trang của Phượng Nghi bây giờ, làm cho hình tượng của hắn chả dính vào được đến anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm lại càng kéo không tới. Nhưng vẻ mặt của hắn lại phi thường… A, ừm, phi thường xán lạn, nụ cười cơ hồ sánh ngang mặt trời nhỏ, hoa mắt người.
Cảnh này thật quái dị, ta giật mình ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn ngọt ngào ôn nhu nhìn ta, mà người Lý gia bọn họ thì cùng nhau kinh nghi bất định nhìn chúng ta —
Mãi đến khi một bóng xám vèo một tiếng từ trong rừng xông tới, ngao một tiếng kêu liền đẩy ngã ta!
Không cần hiểu lầm, không phải là sói đói gấu đói nào, mà là một con chuột đói.
Hôi Đại Mao hai mắt lưng tròng, kéo tay áo ta ngồi chồm hổm chỗ đó gào to một trận. Được rồi, ta phải thừa nhận, đã lâu không gặp ta cũng rất nhớ đại đồ đệ khai sơn này của ta, ở bên ngoài lúc nào cũng thắp thỏm lo lắng hắn. Thế nhưng giọng khóc nức nở này của hắn thực sự quá đáng sợ! Thật sự, ta cảm thấy từ quỷ khóc sói gào này nhét cho hắn phi thường chuẩn xác, từ này hoàn toàn hình dung được tiếng kêu khóc của hắn chói tai thế nào.
“Đại Mao, ngươi trước tiên im miệng lại cho ta!” Ta nhịn không được lớn tiếng gào to, quả nhiên hữu hiệu, tiếng khóc của hắn đột nhiên ngừng lại, an tĩnh dường như chưa từng có thất thố như thế. Bất quá hắn vẫn là kéo tay áo ta ngồi xổm dưới đất, trông mong nhìn ta.
“Mau đứng lên,” ta đá một cước vào mông hắn: “Một chút lễ phép cũng không hiểu, nhìn thấy khách nhân cũng không biết chào hỏi.”
“A, chào Phượng tiền bối.” Hôi Đại Mao kinh sợ đứng lên vấn an, Phượng Nghi trái lại mặt mày hớn hở không để ý chút nào, nói: “Đừng khách khí, dù sao cũng không phải người ngoài.”
Không phải người ngoài… Được rồi. Lời này có thể hiểu theo nhiều phương diện, theo mặt chữ mà nhìn, lời này hoàn toàn nói không sai.
Quay đầu lại ta nói với Lý mập mạp kia: “Lý, vị huynh đài này, ta thực sự không có gút mắc gì với lệnh lang. Đây là nhà ta không sai, ừm, để biểu đạt thành ý ta có thể mời các ngươi vào xem thử, ta là thật sự không lừa thư sinh nhà ngươi.”
Hôi Đại Mao kéo kéo, ta không để ý, tiếp tục nói: “Bất quá Lý thư sinh có lẽ sẽ, ừm có khả năng thành thân với sư tỷ của ta, vậy ta phải gọi hắn sư tỷ phu. Cho nên chúng ta tương lai nói không chừng vẫn là thân thích…”
Hôi Đại Mao dùng sức kéo ta.
Ta không kiên nhẫn quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
Thật không có ánh mắt, không thấy ta đang nói chuyện với người khác sao?
Hôi Đại Mao thực thành thật, rất nhanh nói ra.
“Sư phó, Lý thư sinh hiện tại ở trong động của chúng ta đấy.”
“Hở?” Ta sửng sốt, nhìn nhìn sắc mặt của Lý mập mạp, lại quay đầu hỏi Hôi Đại Mao: “Có phải Tam Lục sư thúc của ngươi mang hắn tới hay không? Tới lúc nào vậy?”
“Không, sư thúc không có tới, tự hắn đến, cũng đến đây hơn nửa năm, ta nói sư phó người không ở nhà, thế nhưng hắn vẫn không có đi. Mấy vị… ờ, bằng hữu này, ta cảm thấy khẳng định có cái gì hiểu lầm, cho nên không dám mời bọn họ vào, cũng không dám đuổi bọn họ đi.” Hôi Đại Mao không nói tiếp, thế nhưng vẻ mặt rõ rành rành đang nghi vấn: Sư phó người rốt cuộc làm cái gì khiến người ta đổ thừa về đến nhà lại làm cho người nhà của người ta đánh tới cửa chứ?
Ánh mắt mọi người Lý gia nhìn ta đã từ kinh nghi bất định biến thành “Quả thế, ngươi chính là một yêu nữ”…
Ta thật sự im lặng.
Bất quá quay đầu nhìn thấy Phượng Nghi vẻ mặt thoải mái, ta cũng không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng.
Dù sao Phượng Nghi biết ta là vô tội mà, chỉ cần hắn biết, ta cũng không cần gì khác.
“Được rồi!” Ta dũng cảm vung tay lên: “Mọi người cùng nhau vào đi, chuyện không nói không rõ, nói rõ cũng sẽ không hiểu lầm!”
Hôi Đại Mao đằng trước, ta và Phượng Nghi ở giữa, người Lý gia nửa tin nửa ngờ theo sau, không biết bọn họ là khờ nên lớn mật hay là có pháp bảo nào hộ thân nơi tay, cư nhiên cũng không sợ chúng ta hầm hầm bọn họ ăn, liền đi theo chúng ta như vậy một đường vào trong.
Bất quá, Lý thư sinh chạy đến nhà ta để làm chi? Thật là kỳ quái. Không được, ta phải mau đưa tin cho Tam Lục, bảo nàng đến dẫn thư sinh ngốc này của nhà nàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.