Chương 155: Không phải ta không rõ
Vệ Phong
14/05/2014
Chúng ta lẳng lặng ngồi trong phòng một hồi, đều không lên tiếng.
Hắn nói, thành thân đi.
Ta nói, thân là sẽ thành, thế nhưng lý do chàng muốn mau chóng thành thân ta đã biết, cho nên cũng không không cần phải kết vội vàng giống như tranh giành đầu thai.
Hắn hỏi, vậy thì khi nào?
“Đợi đến… khi ta thấy những người khác, hạnh phúc.”
Phượng Nghi trợn trắng mắt nhìn ta, ta bây giờ cảm thấy hắn thực sự rất chân thực.
“Chúng ta có thể thành thân trước, sau đó nàng chậm rãi nhìn bọn họ hạnh phúc.” Phượng Nghi nói: “Chẳng lẽ hắn mười năm không thành thân, chúng ta cũng phải chờ mười năm sao?”
Ta kỳ quái liếc hắn một cái: “Chàng không phải hạ quyết tâm một trăm năm cũng phải chờ sao?”
Vốn ta cho rằng ta ở bên Phượng Nghi, thật sự là trên trời rơi xuống một cái bánh nướng to lạch cạch một tiếng đập vào mặt ta. Hơn nữa cái bánh nướng này còn là toàn thịt, ăn rất ngon.
Vì thế, thường thường sẽ cảm thấy, ta không bằng hắn.
Thế nhưng bây giờ ta không nghĩ như vậy nữa, thực sự.
Phượng Nghi cuối cùng nói cho ta Lý Phù Phong chính là chuyển thế của Lý Kha. Đây cũng coi như hắn thẳng thắn một lần. Thế nhưng hắn thẳng thắn thực không phải lúc. Hắn ban đầu không nói, mà là xác định… quan hệ của ta và hắn rồi, mới nói.
Vì thế cái bánh nướng này, mặc dù vẫn là một cái bánh nướng thơm phưng phức, thế nhưng ta cũng không vội vã ăn nó chút nào.
Ta chung quy cảm thấy, ta nợ Lý Kha.
Hắn nếu như không gặp phải ta, cuộc đời hắn sẽ càng thêm thuận lợi càng thêm trọn vẹn hơn đi?
Mặc dù hắn nói, yên tĩnh, trông một người yêu, người thân không tỉnh lại, cuộc sống như thế cũng rất tốt.
Thế nhưng ta cảm thấy không tốt.
Không tốt chút nào.
“Nhưng ta muốn chờ là nàng, sao bây giờ lại biến thành chờ hắn…” Phượng Nghi thấp giọng càu nhàu.
(1) đấy, mặc dù bây giờ lâu lắm rồi không xem, thế nhưng vừa vào đam mỹ sâu tựa biển, loại phức cảm này không dễ quên.
“Vậy chàng cảm thấy chuyện này, chàng làm thực sự không thẹn với lương tâm sao?”
Phượng Nghi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn có vẻ rất trầm tĩnh. Ừm, diện mạo rõ ràng vẫn vậy, thế nhưng xem ra, tựa hồ, lại thêm mấy phần thành thục ổn trọng, dường như trong mấy ngày ngắn ngủi này hắn đã trải qua mấy năm, mấy chục năm.
“Cho dù có làm lại một lần, làm lại trăm lần, ngàn lần, ta cũng vẫn sẽ làm như vậy. Ta sẽ không nhường nàng cho người khác Đối với hắn, có lẽ là không công bằng, thế nhưng đây giống như một trận quyết đấu. Ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực. Hắn có sở trường của hắn, ta có bản lĩnh của ta. Loại thời điểm này, quyết không thể có nửa phần dung nhượng. Cho nên bất kể nàng bảo ta chờ bao lâu, ta đều có thể đáp ứng. Thế nhưng nếu bảo ta chắp tay tặng nàng cho người khác, cho dù giết ta, cũng tuyệt đối không thể nào.”
Hợ, hắn người này, thật làm cho ta không biết nói gì.
Đây là lời tâm tình đi?
Vì sao ngụy biện như thế, cũng có thể được hắn nói thành loại cảm giác khí thế ấy? Không hổ là vua của trăm loài chim… Ừ, thủ đoạn khống chế kẻ dưới của hắn ta không rõ ràng lắm, học thức của hắn uyên bác ta trước đây đã biết. Bất quá ta bây giờ lĩnh hội càng sâu chính là, người kia, chơi xấu, đem lời không phân rõ phải trái trở thành rất chí lý, lại còn nói, nói rất…
Ta không lên tiếng, chẳng qua là không lại vung bàn tay vươn tới của hắn ra.
Qua sau một lúc lâu, Phượng Nghi bỗng nhiên đứng lên, ta không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thoạt nhìn rất vội vã muốn đi làm chuyện gì đó.
“Chàng muốn đi làm gì?”
“Ta đi sai người truyền tin, tìm Tam Lục đến.” Nụ cười của Phượng Nghi rất đẹp, rất… tà ác: “Nếu ta phải đợi đến khi Lý công tử hạnh phúc vui vẻ mới có thể thành thân với nàng, vậy ta đương nhiên đến làm cho hắn thật sớm có một chốn trở về tốt mới phải!”
Ta ngạc nhiên, cực 囧, sau đó là nổi giận: “Chàng câm miệng cho ta! Hắn là một người sống, cũng không phải là món đồ chơi, chàng muốn nhét cho ai liền nhét cho người ấy! Không cho chàng đi!”
“Được được, ta không đi.” Hắn lập tức cúi người xuống, một tay dán trên lưng ta thay ta thuận khí: “Nàng đừng tức giận! Ngàn vạn lần đừng rối loạn khí tức nữa.”
“Chàng đừng nhúng tay nữa,” ta thở chậm lại, thực sự hận không thể đánh hắn mấy cái: “Chuyện của bọn họ… ta đương nhiên hi vọng bọn họ đều hạnh phúc. Thế nhưng, vậy không có nghĩa là chúng ta có thể miễn cưỡng kéo bọn họ vào với nhau, trói lại, là bọn họ đều sẽ bên nhau, đều sẽ hạnh phúc a… Nếu như thực sự đơn giản như vậy, chàng còn không sớm trói ta lại, còn có thể chờ tới bây giờ, hao tâm tốn sức như thế sao?”
“Ta nhưng tuyệt không nghĩ tới muốn trói buộc nàng.”
“Nhưng chàng cũng che giấu ta rất nhiều.” Còn đều là vấn đề mang tính then chốt.
Ôi, thật sự là đau đầu.
Ta cảm thấy ta không nên tha thứ hắn như thế, thế nhưng, lại thực sự hận không nổi.
Đối với Lý Kha, cảm giác của ta, rất phức tạp, nói không rõ.
Ta chưa từng có lúc nào, có thể hoàn toàn quên Lý Kha. Hắn là người đầu tiên ta thích, hắn cho ta nhiều cảm xúc, còn có tình ý như vậy.
Nhưng ta lại chưa từng nghĩ, có thể tìm được chuyển thế của hắn hay không, có thể lại tiếp tục đoạn duyên ấy hay không.
Có nguyên nhân của chính ta, ta vẫn cho rằng, độc của ta không cách nào loại bỏ, cho dù ta gặp lại được hắn, cũng chỉ là một đoạn bi kịch khác mà thôi. Còn có một nguyên nhân, chính là… ta nghĩ, có lẽ hắn thích, thật sự là một cuộc sống yên ả hơn, cưới một thê tử ân ái, xứng đôi với hắn, so với gặp phải một nữ yêu quái, cuộc sống bập bềnh bất an nguy cơ tứ phía thì tốt hơn nhiều.
Tại điểm này, ta cùng với Tam Lục, tính cách bất đồng, nghĩ bất đồng, thực hiện cũng bất đồng.
Vừa rồi nói nhiều lời như vậy, cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, còn rơi rất nhiều nước mắt, có thể nói là nguyên khí đại thương — ta bây giờ thực sự là mảnh mai có thể so với Lâm muội muội.
Mí mắt rất nặng, không ngừng sụp xuống. Phượng Nghi sắp xếp cho ta ngủ, thấp giọng nói: “Ta gọi Hôi Đại Mao lại đây nhé?”
Ta cúi đầu ưm một tiếng, liền cảm giác chìm vào bên trong một mảnh nước sâu yên tĩnh.
Ngủ say sâu mà dài như vậy, khiến cho ta cảm thấy bình yên.
Sâu trong nội tâm, có lẽ ta đang nghĩ, ngủ thêm một lát đi.
Khi ngủ, không cần phiền não, không cần suy nghĩ…
Không cần, vội vàng tháo gỡ tình cảm của mình.
Phượng Nghi vừa rồi nói rất nhiều lời, nhưng hắn không hỏi ta.
Ta còn tưởng rằng hắn có lẽ sẽ hỏi.
Hắn… Ta cho rằng hắn sẽ hỏi, ta hiện tại yêu là ai?
Vẫn là Lý Kha sao?
Hay là, đã không phải nữa?
Hắn không hỏi.
Có lẽ là hắn cảm thấy, đáp án cũng không phải chuyện quan trọng nhất.
Có lẽ hắn…
Muốn đoán được tâm sự của người khác, khó khăn biết mấy chứ.
Nhất là, Phượng Nghi thông minh như thế, ta ngốc như vậy, cho ta đoán lâu hơn, ta cũng đoán không ra.
Hắn thừa nhận hắn đang ghen tị, nếu như hắn không chính mồm thừa nhận, ta tuyệt đối không dám đoán, chắc chắc, hắn thực ra, ghen tị.
A, nếu như vừa rồi hắn hỏi, vậy ta, sẽ trả lời như thế nào đây?
Lý Kha trong lòng ta, vị trí đặc biệt ấy, người khác không thể thay thế được.
Thế nhưng, ta bây giờ yêu…
Hình như… trời mưa.
Ta nghe được mơ hồ, tiếng mưa xào xạc như thực như ảo.
Mặc dù ta ở trong sơn động, nhưng nhờ trận pháp, còn có một số xây dựng đặc biệt.
Lúc trời mưa bên ngoài, chỗ đầm nước, phía sau viện của ta, cũng sẽ mưa.
Chỉ có chỗ ấy, chỉ có trên rừng đào và bên đầm sâu mới có mưa.
Bởi vì tu luyện của ta, luôn thoát không khỏi quan hệ với dông tố. Cho nên lúc trời mưa, ta cũng sẽ một mình tới đó.
Thế nhưng, ta bây giờ, tựa hồ hẳn là nằm trong phòng.
Sao có thể, nghe thấy tiếng trời mưa rõ ràng như thế chứ?
Ta chậm rãi mở mắt ra.
Đúng vậy, là trời mưa.
Không khí rất ẩm ướt, bùn đất với lá cỏ sau khi ẩm ướt tản mát ra một loại mùi mê người.
Ta nằm trên một cái giường trúc, giường trúc đặt ven rừng đào, bên đầm nước.
Mưa rơi chưa tới người ta, đã bị một tầng tường bảo vệ vô hình vô sắc chặn. Cảm giác, giống như nằm trong phòng hiện đại, đỉnh đầu là trần nhà thủy tinh trong suốt, nhìn thấy tia mưa rơi xuống, loại cảm giác này, thực kỳ diệu.
“Tỉnh rồi?” Phượng Nghi quay đầu lại, ngữ khí ôn hòa: “Quả nhiên khí hậu mưa dông điều trị linh tức cho nàng rất tốt.”
“Ta ngủ bao lâu?”
“Từ hôm qua, vẫn ngủ đến bây giờ, hiện tại đã qua buổi trưa.”
Hắn rót nước cho ta uống.
Hắn mặc một bộ áo choàng màu xanh, cổ áo tay áo và vạt áo đều là màu sắc rất sẫm, gần như là màu đen.
Đã quên từ lúc nào, hắn mặc quần áo hoàn toàn bất đồng với trước đây. Không phải cái loại màu sắc chói mắt sáng rực chịu không nổi ấy, phụ kiện cũng rất đơn giản, tóc dùng một cây trâm bạch ngọc vén lên, sau đó trên người có một khối ngọc bội hình hoa lan.
Hắn thoạt nhìn, tao nhã, ôn hòa…
Cái loại nét mặt dọa người ngày trước, giờ biến thành hàm súc, nhưng không bởi vậy mà khiến mị lực của hắn giảm đi. Lại giống… giống rượu ngon cất vào hầm, thời gian lọc đi chua cay vội vàng trong đó, lưu lại chính là khoan thai và hương thuần.
Hắn vẫn có trong lòng kiêu ngạo và thanh cao thấu từ trong xương.
Nước mưa làm ướt cây hoa, mùi hương của hoa đào càng thêm ngào ngạt.
Loại mưa này rất hay, nếu lớn hơn nữa, hoa sẽ bị hỏng mất. Mặc dù có pháp thuật che chở, thế nhưng hoa vẫn sẽ tổn hại không ít.
“Lý công tử và phụ thân hắn, hôm nay tới từ biệt.”
Hả? Ta vừa định hỏi, Phượng Nghi lại nói tiếp: “Vì nàng chưa có tỉnh, cho nên ta lưu bọn họ ở lại thêm mấy ngày.”
Người này! Ta dám khẳng định hắn là cố ý! Cố tình nói phân nửa lưu phân nửa!
Ta thu hồi nhận xét ban nãy, hắn chẳng thành thục hàm súc hơn chút nào, vẫn là một con quỷ hẹp hòi nhỏ nhen!
“Còn nữa, thu một phong thư Tử Hằng đưa tới.”
“À há,” ta rướn người lên: “Trong thư viết cái gì?”
Phượng Nghi lắc đầu: “Gửi cho nàng, ta chưa mở.”
Hắn lấy ra một phong thư từ trong tay áo đưa cho ta.
Ta nhận lấy, ừm, bên trong không phải chỉ có một hai tờ giấy, sờ… rất có nội dung.
Phượng Nghi nói: “Ta qua bên kia ngồi.”
Ừm, hắn lần này còn rất có phong độ, biết tôn trọng riêng tư của ta — thực ra ta trước mặt hắn cũng làm quái có riêng tư gì đáng nói chứ?
Bất quá hành động này của hắn vẫn khiến ta cảm thấy, ừm, cảm giác sung sướng nhàn nhạt trào dâng.
Mặc dù ta xem thư xong cũng sẽ nói cho hắn biết, bất quá ta nói cho hắn với hắn lén mở tự xem, ấy hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Ta xé mở phong thư, lấy giấy viết thư bên trong ra.
“Tam Bát, dạo này có khỏe không? Mấy ngày không gặp, chỗ ta việc vặt vãnh nhiều, bối rối ngổn ngang.
Có mấy lời, trước mặt ngươi, ta vô pháp nói ra, chính là một việc, ta nghĩ ngươi hẳn là biết, để tránh ngươi luôn gánh phiền não ngươi không nên gánh trên lưng, thắt lưng bị đè càng ngày càng khom, vui vẻ càng ngày càng ít.
Ta thăng nhiệm ti chưởng Thanh vân ti, bá phụ của ta hết sức vui mừng, hắn đã bắt đầu thu xếp lại tìm một mối hôn sự cho ta.
Thế nhưng ta sẽ không lại mặc hắn an bài nữa.
Ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng vì cái chết của Tiểu Tâm sao?
Ngày đó trong canh chúng ta nhìn thấy, không phải Tiểu Tâm, chỉ là một con cá vàng khác đáng thương, cũng trúng cổ chú mà thôi.
Lão rùa nói, con cá vàng nhỏ này cũng có tên, gọi là Tiểu Muội, nàng rất có linh tính, cũng vẫn rất thân thiết với Tiểu Tâm. Thế nhưng cuối cùng, nàng thành đồ ăn trong bàn. Đổng Thục Hàm tính tình là vô cùng xấu, lòng dạ cũng hẹp hòi, nhưng chuyện này, đích đích xác xác không phải nàng làm.”
Ngón tay ta hơi run, thậm chí cảm thấy tim vào giờ khắc này bịch một tiếng, chìm vào trong một cái động sâu không biết sâu bao nhiêu, vội vàng xem tiếp bên dưới.
Chú thích
(1) BL: viết tắt của từ boys’ love, nghĩa là tình yêu giữa các chàng trai ↑
Hắn nói, thành thân đi.
Ta nói, thân là sẽ thành, thế nhưng lý do chàng muốn mau chóng thành thân ta đã biết, cho nên cũng không không cần phải kết vội vàng giống như tranh giành đầu thai.
Hắn hỏi, vậy thì khi nào?
“Đợi đến… khi ta thấy những người khác, hạnh phúc.”
Phượng Nghi trợn trắng mắt nhìn ta, ta bây giờ cảm thấy hắn thực sự rất chân thực.
“Chúng ta có thể thành thân trước, sau đó nàng chậm rãi nhìn bọn họ hạnh phúc.” Phượng Nghi nói: “Chẳng lẽ hắn mười năm không thành thân, chúng ta cũng phải chờ mười năm sao?”
Ta kỳ quái liếc hắn một cái: “Chàng không phải hạ quyết tâm một trăm năm cũng phải chờ sao?”
Vốn ta cho rằng ta ở bên Phượng Nghi, thật sự là trên trời rơi xuống một cái bánh nướng to lạch cạch một tiếng đập vào mặt ta. Hơn nữa cái bánh nướng này còn là toàn thịt, ăn rất ngon.
Vì thế, thường thường sẽ cảm thấy, ta không bằng hắn.
Thế nhưng bây giờ ta không nghĩ như vậy nữa, thực sự.
Phượng Nghi cuối cùng nói cho ta Lý Phù Phong chính là chuyển thế của Lý Kha. Đây cũng coi như hắn thẳng thắn một lần. Thế nhưng hắn thẳng thắn thực không phải lúc. Hắn ban đầu không nói, mà là xác định… quan hệ của ta và hắn rồi, mới nói.
Vì thế cái bánh nướng này, mặc dù vẫn là một cái bánh nướng thơm phưng phức, thế nhưng ta cũng không vội vã ăn nó chút nào.
Ta chung quy cảm thấy, ta nợ Lý Kha.
Hắn nếu như không gặp phải ta, cuộc đời hắn sẽ càng thêm thuận lợi càng thêm trọn vẹn hơn đi?
Mặc dù hắn nói, yên tĩnh, trông một người yêu, người thân không tỉnh lại, cuộc sống như thế cũng rất tốt.
Thế nhưng ta cảm thấy không tốt.
Không tốt chút nào.
“Nhưng ta muốn chờ là nàng, sao bây giờ lại biến thành chờ hắn…” Phượng Nghi thấp giọng càu nhàu.
(1) đấy, mặc dù bây giờ lâu lắm rồi không xem, thế nhưng vừa vào đam mỹ sâu tựa biển, loại phức cảm này không dễ quên.
“Vậy chàng cảm thấy chuyện này, chàng làm thực sự không thẹn với lương tâm sao?”
Phượng Nghi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn có vẻ rất trầm tĩnh. Ừm, diện mạo rõ ràng vẫn vậy, thế nhưng xem ra, tựa hồ, lại thêm mấy phần thành thục ổn trọng, dường như trong mấy ngày ngắn ngủi này hắn đã trải qua mấy năm, mấy chục năm.
“Cho dù có làm lại một lần, làm lại trăm lần, ngàn lần, ta cũng vẫn sẽ làm như vậy. Ta sẽ không nhường nàng cho người khác Đối với hắn, có lẽ là không công bằng, thế nhưng đây giống như một trận quyết đấu. Ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực. Hắn có sở trường của hắn, ta có bản lĩnh của ta. Loại thời điểm này, quyết không thể có nửa phần dung nhượng. Cho nên bất kể nàng bảo ta chờ bao lâu, ta đều có thể đáp ứng. Thế nhưng nếu bảo ta chắp tay tặng nàng cho người khác, cho dù giết ta, cũng tuyệt đối không thể nào.”
Hợ, hắn người này, thật làm cho ta không biết nói gì.
Đây là lời tâm tình đi?
Vì sao ngụy biện như thế, cũng có thể được hắn nói thành loại cảm giác khí thế ấy? Không hổ là vua của trăm loài chim… Ừ, thủ đoạn khống chế kẻ dưới của hắn ta không rõ ràng lắm, học thức của hắn uyên bác ta trước đây đã biết. Bất quá ta bây giờ lĩnh hội càng sâu chính là, người kia, chơi xấu, đem lời không phân rõ phải trái trở thành rất chí lý, lại còn nói, nói rất…
Ta không lên tiếng, chẳng qua là không lại vung bàn tay vươn tới của hắn ra.
Qua sau một lúc lâu, Phượng Nghi bỗng nhiên đứng lên, ta không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thoạt nhìn rất vội vã muốn đi làm chuyện gì đó.
“Chàng muốn đi làm gì?”
“Ta đi sai người truyền tin, tìm Tam Lục đến.” Nụ cười của Phượng Nghi rất đẹp, rất… tà ác: “Nếu ta phải đợi đến khi Lý công tử hạnh phúc vui vẻ mới có thể thành thân với nàng, vậy ta đương nhiên đến làm cho hắn thật sớm có một chốn trở về tốt mới phải!”
Ta ngạc nhiên, cực 囧, sau đó là nổi giận: “Chàng câm miệng cho ta! Hắn là một người sống, cũng không phải là món đồ chơi, chàng muốn nhét cho ai liền nhét cho người ấy! Không cho chàng đi!”
“Được được, ta không đi.” Hắn lập tức cúi người xuống, một tay dán trên lưng ta thay ta thuận khí: “Nàng đừng tức giận! Ngàn vạn lần đừng rối loạn khí tức nữa.”
“Chàng đừng nhúng tay nữa,” ta thở chậm lại, thực sự hận không thể đánh hắn mấy cái: “Chuyện của bọn họ… ta đương nhiên hi vọng bọn họ đều hạnh phúc. Thế nhưng, vậy không có nghĩa là chúng ta có thể miễn cưỡng kéo bọn họ vào với nhau, trói lại, là bọn họ đều sẽ bên nhau, đều sẽ hạnh phúc a… Nếu như thực sự đơn giản như vậy, chàng còn không sớm trói ta lại, còn có thể chờ tới bây giờ, hao tâm tốn sức như thế sao?”
“Ta nhưng tuyệt không nghĩ tới muốn trói buộc nàng.”
“Nhưng chàng cũng che giấu ta rất nhiều.” Còn đều là vấn đề mang tính then chốt.
Ôi, thật sự là đau đầu.
Ta cảm thấy ta không nên tha thứ hắn như thế, thế nhưng, lại thực sự hận không nổi.
Đối với Lý Kha, cảm giác của ta, rất phức tạp, nói không rõ.
Ta chưa từng có lúc nào, có thể hoàn toàn quên Lý Kha. Hắn là người đầu tiên ta thích, hắn cho ta nhiều cảm xúc, còn có tình ý như vậy.
Nhưng ta lại chưa từng nghĩ, có thể tìm được chuyển thế của hắn hay không, có thể lại tiếp tục đoạn duyên ấy hay không.
Có nguyên nhân của chính ta, ta vẫn cho rằng, độc của ta không cách nào loại bỏ, cho dù ta gặp lại được hắn, cũng chỉ là một đoạn bi kịch khác mà thôi. Còn có một nguyên nhân, chính là… ta nghĩ, có lẽ hắn thích, thật sự là một cuộc sống yên ả hơn, cưới một thê tử ân ái, xứng đôi với hắn, so với gặp phải một nữ yêu quái, cuộc sống bập bềnh bất an nguy cơ tứ phía thì tốt hơn nhiều.
Tại điểm này, ta cùng với Tam Lục, tính cách bất đồng, nghĩ bất đồng, thực hiện cũng bất đồng.
Vừa rồi nói nhiều lời như vậy, cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, còn rơi rất nhiều nước mắt, có thể nói là nguyên khí đại thương — ta bây giờ thực sự là mảnh mai có thể so với Lâm muội muội.
Mí mắt rất nặng, không ngừng sụp xuống. Phượng Nghi sắp xếp cho ta ngủ, thấp giọng nói: “Ta gọi Hôi Đại Mao lại đây nhé?”
Ta cúi đầu ưm một tiếng, liền cảm giác chìm vào bên trong một mảnh nước sâu yên tĩnh.
Ngủ say sâu mà dài như vậy, khiến cho ta cảm thấy bình yên.
Sâu trong nội tâm, có lẽ ta đang nghĩ, ngủ thêm một lát đi.
Khi ngủ, không cần phiền não, không cần suy nghĩ…
Không cần, vội vàng tháo gỡ tình cảm của mình.
Phượng Nghi vừa rồi nói rất nhiều lời, nhưng hắn không hỏi ta.
Ta còn tưởng rằng hắn có lẽ sẽ hỏi.
Hắn… Ta cho rằng hắn sẽ hỏi, ta hiện tại yêu là ai?
Vẫn là Lý Kha sao?
Hay là, đã không phải nữa?
Hắn không hỏi.
Có lẽ là hắn cảm thấy, đáp án cũng không phải chuyện quan trọng nhất.
Có lẽ hắn…
Muốn đoán được tâm sự của người khác, khó khăn biết mấy chứ.
Nhất là, Phượng Nghi thông minh như thế, ta ngốc như vậy, cho ta đoán lâu hơn, ta cũng đoán không ra.
Hắn thừa nhận hắn đang ghen tị, nếu như hắn không chính mồm thừa nhận, ta tuyệt đối không dám đoán, chắc chắc, hắn thực ra, ghen tị.
A, nếu như vừa rồi hắn hỏi, vậy ta, sẽ trả lời như thế nào đây?
Lý Kha trong lòng ta, vị trí đặc biệt ấy, người khác không thể thay thế được.
Thế nhưng, ta bây giờ yêu…
Hình như… trời mưa.
Ta nghe được mơ hồ, tiếng mưa xào xạc như thực như ảo.
Mặc dù ta ở trong sơn động, nhưng nhờ trận pháp, còn có một số xây dựng đặc biệt.
Lúc trời mưa bên ngoài, chỗ đầm nước, phía sau viện của ta, cũng sẽ mưa.
Chỉ có chỗ ấy, chỉ có trên rừng đào và bên đầm sâu mới có mưa.
Bởi vì tu luyện của ta, luôn thoát không khỏi quan hệ với dông tố. Cho nên lúc trời mưa, ta cũng sẽ một mình tới đó.
Thế nhưng, ta bây giờ, tựa hồ hẳn là nằm trong phòng.
Sao có thể, nghe thấy tiếng trời mưa rõ ràng như thế chứ?
Ta chậm rãi mở mắt ra.
Đúng vậy, là trời mưa.
Không khí rất ẩm ướt, bùn đất với lá cỏ sau khi ẩm ướt tản mát ra một loại mùi mê người.
Ta nằm trên một cái giường trúc, giường trúc đặt ven rừng đào, bên đầm nước.
Mưa rơi chưa tới người ta, đã bị một tầng tường bảo vệ vô hình vô sắc chặn. Cảm giác, giống như nằm trong phòng hiện đại, đỉnh đầu là trần nhà thủy tinh trong suốt, nhìn thấy tia mưa rơi xuống, loại cảm giác này, thực kỳ diệu.
“Tỉnh rồi?” Phượng Nghi quay đầu lại, ngữ khí ôn hòa: “Quả nhiên khí hậu mưa dông điều trị linh tức cho nàng rất tốt.”
“Ta ngủ bao lâu?”
“Từ hôm qua, vẫn ngủ đến bây giờ, hiện tại đã qua buổi trưa.”
Hắn rót nước cho ta uống.
Hắn mặc một bộ áo choàng màu xanh, cổ áo tay áo và vạt áo đều là màu sắc rất sẫm, gần như là màu đen.
Đã quên từ lúc nào, hắn mặc quần áo hoàn toàn bất đồng với trước đây. Không phải cái loại màu sắc chói mắt sáng rực chịu không nổi ấy, phụ kiện cũng rất đơn giản, tóc dùng một cây trâm bạch ngọc vén lên, sau đó trên người có một khối ngọc bội hình hoa lan.
Hắn thoạt nhìn, tao nhã, ôn hòa…
Cái loại nét mặt dọa người ngày trước, giờ biến thành hàm súc, nhưng không bởi vậy mà khiến mị lực của hắn giảm đi. Lại giống… giống rượu ngon cất vào hầm, thời gian lọc đi chua cay vội vàng trong đó, lưu lại chính là khoan thai và hương thuần.
Hắn vẫn có trong lòng kiêu ngạo và thanh cao thấu từ trong xương.
Nước mưa làm ướt cây hoa, mùi hương của hoa đào càng thêm ngào ngạt.
Loại mưa này rất hay, nếu lớn hơn nữa, hoa sẽ bị hỏng mất. Mặc dù có pháp thuật che chở, thế nhưng hoa vẫn sẽ tổn hại không ít.
“Lý công tử và phụ thân hắn, hôm nay tới từ biệt.”
Hả? Ta vừa định hỏi, Phượng Nghi lại nói tiếp: “Vì nàng chưa có tỉnh, cho nên ta lưu bọn họ ở lại thêm mấy ngày.”
Người này! Ta dám khẳng định hắn là cố ý! Cố tình nói phân nửa lưu phân nửa!
Ta thu hồi nhận xét ban nãy, hắn chẳng thành thục hàm súc hơn chút nào, vẫn là một con quỷ hẹp hòi nhỏ nhen!
“Còn nữa, thu một phong thư Tử Hằng đưa tới.”
“À há,” ta rướn người lên: “Trong thư viết cái gì?”
Phượng Nghi lắc đầu: “Gửi cho nàng, ta chưa mở.”
Hắn lấy ra một phong thư từ trong tay áo đưa cho ta.
Ta nhận lấy, ừm, bên trong không phải chỉ có một hai tờ giấy, sờ… rất có nội dung.
Phượng Nghi nói: “Ta qua bên kia ngồi.”
Ừm, hắn lần này còn rất có phong độ, biết tôn trọng riêng tư của ta — thực ra ta trước mặt hắn cũng làm quái có riêng tư gì đáng nói chứ?
Bất quá hành động này của hắn vẫn khiến ta cảm thấy, ừm, cảm giác sung sướng nhàn nhạt trào dâng.
Mặc dù ta xem thư xong cũng sẽ nói cho hắn biết, bất quá ta nói cho hắn với hắn lén mở tự xem, ấy hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Ta xé mở phong thư, lấy giấy viết thư bên trong ra.
“Tam Bát, dạo này có khỏe không? Mấy ngày không gặp, chỗ ta việc vặt vãnh nhiều, bối rối ngổn ngang.
Có mấy lời, trước mặt ngươi, ta vô pháp nói ra, chính là một việc, ta nghĩ ngươi hẳn là biết, để tránh ngươi luôn gánh phiền não ngươi không nên gánh trên lưng, thắt lưng bị đè càng ngày càng khom, vui vẻ càng ngày càng ít.
Ta thăng nhiệm ti chưởng Thanh vân ti, bá phụ của ta hết sức vui mừng, hắn đã bắt đầu thu xếp lại tìm một mối hôn sự cho ta.
Thế nhưng ta sẽ không lại mặc hắn an bài nữa.
Ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng vì cái chết của Tiểu Tâm sao?
Ngày đó trong canh chúng ta nhìn thấy, không phải Tiểu Tâm, chỉ là một con cá vàng khác đáng thương, cũng trúng cổ chú mà thôi.
Lão rùa nói, con cá vàng nhỏ này cũng có tên, gọi là Tiểu Muội, nàng rất có linh tính, cũng vẫn rất thân thiết với Tiểu Tâm. Thế nhưng cuối cùng, nàng thành đồ ăn trong bàn. Đổng Thục Hàm tính tình là vô cùng xấu, lòng dạ cũng hẹp hòi, nhưng chuyện này, đích đích xác xác không phải nàng làm.”
Ngón tay ta hơi run, thậm chí cảm thấy tim vào giờ khắc này bịch một tiếng, chìm vào trong một cái động sâu không biết sâu bao nhiêu, vội vàng xem tiếp bên dưới.
Chú thích
(1) BL: viết tắt của từ boys’ love, nghĩa là tình yêu giữa các chàng trai ↑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.