Chương 198: Nghe trộm
Vệ Phong
19/05/2014
“Nếu như ta nói, muốn nói chuyện về Tam Lục với ngươi thì sao?”
“Không có hứng thú.”
“Các ngươi không phải tỷ muội tốt sao?”
“Có liên quan gì tới ngươi chứ.”
Ừ, nếu như dùng một câu chuẩn xác để hình dung, như vậy, phải nói… Hai chúng ta giao ánh mắt, không trung mơ hồ có thể thấy được tia lửa luồng điện vang lên đôm đốp.
Tam Thất dựa vào nơi đó, lười biếng cười: “Nếu như ta nói, nàng sắp chết, ngươi cảm thấy có chút liên quan hay không?”
Ta nheo mắt lại, cân nhắc lời này của nàng có mấy phần thật mấy phần giả.
“Tam Lục trước kia ở cùng với ta, mệnh môn yếu hại của nàng ta rõ ràng nhất. Vài ngày trước ngươi tân hôn đại hỉ, ngươi không kỳ quái, vì sao nàng không có đi chúc mừng ngươi? Hoặc là, ta đổi cách hỏi, ngươi bây giờ còn có tin tức của nàng sao?”
Nói đến mấy chữ tân hôn đại hỉ, giọng điệu nàng ta mang theo châm chọc nhàn nhạt.
Nghe qua, dường như ta bị uy hiếp? Tam Lục bị nàng bắt được?
Ta nháy mắt mấy cái, chẳng nhẽ câu sau của nàng ta là bảo ta rời khỏi Phượng Nghi, sau đó nàng ta thả cho Tam Lục một con đường sống?
Kết quả nàng ta quả nhiên nói: “Ngươi rời đi, ta thả cho nàng một con đường sống.”
Ta im lặng không nói gì.
Ta còn thật sự cân nhắc mình có nên đi kiêm chức đoán mệnh hay không.
“Thế nào? Ngươi không phải trọng nghĩa khí nhất sao? Tam Lục còn có cảm tình tốt với ngươi như vậy. Vì nàng, buông tha những vật ngoài thân của ngươi bây giờ, ngươi bây giờ sẽ không thể không chịu chứ?”
Ta cảm thấy chúng ta quả thực giống như đang diễn phim ngôn tình hạng ba, Tam Thất là nhân vật nữ phản diện yêu mỹ, ta là nữ chính ngây thơ thiện lương ngu xuẩn — thật ra, không phải giống, chính là như thế.
“Ngươi có chứng cứ chứ.” Ta hỏi nàng ta.
“Chứng cứ?”
“Ngươi nói Tam Lục trong tay ngươi, dù sao cũng phải có một hai thứ có thể chứng minh chứ?”
“Lời của ta chính là chứng minh.”
Ta cười giễu một tiếng.
Tam Thất không vội không bực chút nào, thoạt nhìn có đủ kiên nhẫn, còn có chắc chắc.
Tam Lục thực sự ở trên tay nàng ta?
Ta nói cho bản thân, phải bình tĩnh.
Lộ ra hoảng loạn căng thẳng trước mặt nàng ta đối với ta, đối với chuyện này không có chút ích lợi gì.
Nàng ta chậm rãi đến gần, toàn bộ tinh thần ta đề phòng.
Nàng ta sáp lại đây khẽ nói: “Ngươi cho rằng phượng vương thành thân với ngươi là vì sao? Chẳng lẽ là vì thích con nhện như ngươi?”
Ta quay đầu, nàng ta cũng đã đi.
Phi, còn buồn nôn hơn ăn ruồi.
Ta thực sự rất muốn học phong cách của người phụ nữ đanh đá, hung hăng nhổ một ngụm đờm về hướng nàng ta rời đi.
Nhưng tim dần dần nặng trĩu, vẫn càng hạ xuống.
Tam Lục, thật sự bị nàng…
Nếu như nàng ta đưa ra bằng chứng gì, ta có lẽ cũng sẽ không tin.
Nhưng nàng ta khăng khăng không đưa ra — nghi hoặc trong lòng ta trái lại nặng hơn.
Nếu như Tam Lục thực sự rơi vào trong tay nàng ta, ta đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà tin rằng, ta rời khỏi Phượng Nghi, nàng ta sẽ thả Tam Lục, dù cho là tiểu hài nhi ba năm tuổi, có lẽ cũng sẽ không tin lời nàng ta nói.
Thật sự là rắc rối!
Lại không thể không thật hơn. Vạn nhất Tam Lục ở trong tay nàng ta thì sao? Ta nếu bỏ mặc, Tam Lục có lẽ thực sự là kêu trời không đáp kêu đất không linh! Vậy cũng, vậy cũng không được! Tam Thất ả xấu xa này nói không chừng sẽ trước tiên đem nàng “X—” lại “X—” cuối cùng “X—”.
Ta nắm nắm tóc, cảm thấy thực sự rất phiền não.
Đi thương lượng với Phượng Nghi thử vẫn tốt hơn, tự ta thực sự không nghĩ ra đối sách gì.
Đi hai bước, ta lại ngừng, quay đầu trở lại!
Thiếu chút nữa đã quên, đây không phải có một manh mối trụi lông đương dưỡng bệnh đấy sao!
——————–
Song Khuyết cung thoạt nhìn không có gì khác với các cung điện khác, nhưng cửa cung có một đôi thạch điêu đối xứng, thủ vệ là người của Thủy Tinh cung, người của ma cung gác bên trong cửa viện. Ta ẩn thân hình theo sau Hồng Nhị, nàng băng qua từng cánh cửa, đi qua hành lang và vườn hoa, một nữ tử mặc quần áo lụa biếc, làn da trắng nõn từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt có chút kinh ngạc, qua đây kéo tay áo nàng lách mình đứng trong bóng mờ phía sau cột nhà: “Sao ngươi lại tới đây?” Nàng lại nhìn vài lần về phía đằng sau: “Không phải đã nói với ngươi, độc ngươi trúng sẽ nghĩ cách cho ngươi sao? Ngươi lại ban ngày ban mặt đã tới đây, để người ta thấy được…”
“Vua nào triều thần nấy, bây giờ trong cung từ trên xuống dưới tất cả đều bận rộn chuyện tân vương đăng cơ, còn có ai lại chú ý ta? Chính ta nếu không gấp, độc này không biết khi nào mới có thể giải!”
“Ngươi ấy!” Nữ tử kia nhíu mày: “Điệp tiểu thư bây giờ tâm trạng đang không tốt, để nàng nhìn thấy ngươi qua đây, nói không chừng sẽ giận chó đánh mèo ngươi, ngươi vẫn là mau trở về đi thôi, đừng để lỡ đại sự.”
Hồng Nhị đứng bất động, nàng lo lắng, vươn tay qua không biết là muốn đẩy nàng ta một phen hay là kéo nàng ta một cái. Nhưng tay vừa mới chạm vào tay Hồng Nhị, liền ngơ ngác cứng đờ ở đó không nhúc nhích được.
Nếu như tơ nhện không phải ta khống chế, cảm giác có chút tương tự xem cảnh tượng một bộ phim kinh dị nào đó.
Thật sự có chút quỷ dị.
Trên mu bàn tay Hồng Nhị trong nháy mắt toát ra rất nhiều sợi bạc, vừa mạnh vừa chuẩn đâm vào mu bàn tay nữ tử mặc áo lụa màu biếc kia. Hai người đứng chỗ này đã không ra tiếng cũng không nhúc nhích, nếu không còn hơi có chút hô hấp, quả thực không khác gì hai con rối.
Dùng biện pháp này, ta chỉ mất một bữa cơm, khống chế toàn bộ sáu thị vệ và bốn tỳ nữ. Vậy bây giờ chỉ còn lại Tam Thất, vả cả một người khác đi cùng nàng trong phòng.
Ban đầu ta còn có chút hồi hộp, dần dần lại cảm thấy vô cùng thú vị, còn rất kích thích.
Ta vẫn là lần đầu làm chuyện như vậy. Mặc dù ta đã từng thí nghiệm loại thuật con rối này, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức sử dụng.
Hơn nữa khởi điểm rất cao, lần đầu tiên đã khiêu chiến độ khó cao.
Nếu như Tam Thất có kế hoạch gì bất lợi với long cung, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ chờ bầu trời tối đen mới dễ hành động.
Sắc trời dần dần tối, nô bộc của Thủy Tinh cung xách hộp cơm lớn đưa cơm chiều đến, Tam Thất cũng không có mở cửa, đáng tiếc ta bây giờ không tiện thẩm vấn người đã bị tơ nhện khống chế, không thể từ chỗ bọn họ lấy được tin tức có liên quan tới Tam Lục.
Cửa sổ đóng chặt, không nhìn thấy động tĩnh trong phòng. Ta nhớ lại ngày đó khi Tam Thất tới, bên trong số người nàng ta mang theo, ngoại trừ người cùng ở trong phòng với nàng, cũng đều đã ở nơi này. Đương nhiên, đây là mặt ngoài. Có lẽ người ma cung tới nơi này không chỉ mấy người như vậy.
Ta lo ngại sẽ bị phát hiện, không tới quá gần phòng chính. Thế nhưng đợi một lúc lâu, kiên nhẫn sắp hao hết, người trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Nương lúc thị nữ đưa trà, ta dính một luồng tơ vào dưới chén trà. Nhìn thị nữ gõ cửa đi vào, đưa trà lại ra, ta ngồi chồm hổm, ngưng thần nghe động tĩnh đầu bên kia.
Tiếng rót trà, động tĩnh chén trà cầm lên bỏ xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Rất tốt.
Ta đột nhiên phát hiện, thì ra con nhện rất phù hợp làm loại việc trinh thám gián điệp này! Chỉ cần chịu nghiên cứu, công dụng của tơ nhện thực sự rất rộng rãi, hơn nữa phi thường an toàn!
Ta ngồi chồm hổm ở đằng kia, không biết vì sao nhớ tới trước đây thật lâu, lúc ở tại Đào Hoa quan, ta và Tam Lục Tam Thất ở chung, vừa dệt võng, vừa nghe hai người các nàng nói cười, khi đó…
Đầu tơ nhện bên kia truyền đến tiếng uống nước, sau đó chén trà được đặt xuống.
“Ngươi nói, nàng liệu có trúng kế này hay không?”
Đây là thanh âm của Tam Thất.
Trúng kế hay không, nói chính là ta đi?
Tinh thần ta phấn chấn, hết sức chăm chú nghe trộm. Nếu như trên đầu ta có nối dây anten, bây giờ nhất định tất cả đều dựng đứng.
Người còn lại không nói chuyện, vẫn là Tam Thất nói: “Ngao Vĩnh sụp đổ đích thực quá nhanh, Ngao Tử Hằng vừa lên, con cờ ngầm chúng ta bày trước kia, phần lớn không còn tác dụng nữa. Ngày hôm qua Hồng Nhị tự tiện làm bậy, còn trúng ám toán của Tam Bát, dấu vết đã bại lộ, về sau cũng trông cậy vào được.”
Người còn lại trong phòng khe khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Ta thoáng sửng sốt, cảm giác thanh âm kia… dường như một que băng đâm vào trong lỗ tai, từ đầu đến chân đều không thoải mái.
“Không có hứng thú.”
“Các ngươi không phải tỷ muội tốt sao?”
“Có liên quan gì tới ngươi chứ.”
Ừ, nếu như dùng một câu chuẩn xác để hình dung, như vậy, phải nói… Hai chúng ta giao ánh mắt, không trung mơ hồ có thể thấy được tia lửa luồng điện vang lên đôm đốp.
Tam Thất dựa vào nơi đó, lười biếng cười: “Nếu như ta nói, nàng sắp chết, ngươi cảm thấy có chút liên quan hay không?”
Ta nheo mắt lại, cân nhắc lời này của nàng có mấy phần thật mấy phần giả.
“Tam Lục trước kia ở cùng với ta, mệnh môn yếu hại của nàng ta rõ ràng nhất. Vài ngày trước ngươi tân hôn đại hỉ, ngươi không kỳ quái, vì sao nàng không có đi chúc mừng ngươi? Hoặc là, ta đổi cách hỏi, ngươi bây giờ còn có tin tức của nàng sao?”
Nói đến mấy chữ tân hôn đại hỉ, giọng điệu nàng ta mang theo châm chọc nhàn nhạt.
Nghe qua, dường như ta bị uy hiếp? Tam Lục bị nàng bắt được?
Ta nháy mắt mấy cái, chẳng nhẽ câu sau của nàng ta là bảo ta rời khỏi Phượng Nghi, sau đó nàng ta thả cho Tam Lục một con đường sống?
Kết quả nàng ta quả nhiên nói: “Ngươi rời đi, ta thả cho nàng một con đường sống.”
Ta im lặng không nói gì.
Ta còn thật sự cân nhắc mình có nên đi kiêm chức đoán mệnh hay không.
“Thế nào? Ngươi không phải trọng nghĩa khí nhất sao? Tam Lục còn có cảm tình tốt với ngươi như vậy. Vì nàng, buông tha những vật ngoài thân của ngươi bây giờ, ngươi bây giờ sẽ không thể không chịu chứ?”
Ta cảm thấy chúng ta quả thực giống như đang diễn phim ngôn tình hạng ba, Tam Thất là nhân vật nữ phản diện yêu mỹ, ta là nữ chính ngây thơ thiện lương ngu xuẩn — thật ra, không phải giống, chính là như thế.
“Ngươi có chứng cứ chứ.” Ta hỏi nàng ta.
“Chứng cứ?”
“Ngươi nói Tam Lục trong tay ngươi, dù sao cũng phải có một hai thứ có thể chứng minh chứ?”
“Lời của ta chính là chứng minh.”
Ta cười giễu một tiếng.
Tam Thất không vội không bực chút nào, thoạt nhìn có đủ kiên nhẫn, còn có chắc chắc.
Tam Lục thực sự ở trên tay nàng ta?
Ta nói cho bản thân, phải bình tĩnh.
Lộ ra hoảng loạn căng thẳng trước mặt nàng ta đối với ta, đối với chuyện này không có chút ích lợi gì.
Nàng ta chậm rãi đến gần, toàn bộ tinh thần ta đề phòng.
Nàng ta sáp lại đây khẽ nói: “Ngươi cho rằng phượng vương thành thân với ngươi là vì sao? Chẳng lẽ là vì thích con nhện như ngươi?”
Ta quay đầu, nàng ta cũng đã đi.
Phi, còn buồn nôn hơn ăn ruồi.
Ta thực sự rất muốn học phong cách của người phụ nữ đanh đá, hung hăng nhổ một ngụm đờm về hướng nàng ta rời đi.
Nhưng tim dần dần nặng trĩu, vẫn càng hạ xuống.
Tam Lục, thật sự bị nàng…
Nếu như nàng ta đưa ra bằng chứng gì, ta có lẽ cũng sẽ không tin.
Nhưng nàng ta khăng khăng không đưa ra — nghi hoặc trong lòng ta trái lại nặng hơn.
Nếu như Tam Lục thực sự rơi vào trong tay nàng ta, ta đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà tin rằng, ta rời khỏi Phượng Nghi, nàng ta sẽ thả Tam Lục, dù cho là tiểu hài nhi ba năm tuổi, có lẽ cũng sẽ không tin lời nàng ta nói.
Thật sự là rắc rối!
Lại không thể không thật hơn. Vạn nhất Tam Lục ở trong tay nàng ta thì sao? Ta nếu bỏ mặc, Tam Lục có lẽ thực sự là kêu trời không đáp kêu đất không linh! Vậy cũng, vậy cũng không được! Tam Thất ả xấu xa này nói không chừng sẽ trước tiên đem nàng “X—” lại “X—” cuối cùng “X—”.
Ta nắm nắm tóc, cảm thấy thực sự rất phiền não.
Đi thương lượng với Phượng Nghi thử vẫn tốt hơn, tự ta thực sự không nghĩ ra đối sách gì.
Đi hai bước, ta lại ngừng, quay đầu trở lại!
Thiếu chút nữa đã quên, đây không phải có một manh mối trụi lông đương dưỡng bệnh đấy sao!
——————–
Song Khuyết cung thoạt nhìn không có gì khác với các cung điện khác, nhưng cửa cung có một đôi thạch điêu đối xứng, thủ vệ là người của Thủy Tinh cung, người của ma cung gác bên trong cửa viện. Ta ẩn thân hình theo sau Hồng Nhị, nàng băng qua từng cánh cửa, đi qua hành lang và vườn hoa, một nữ tử mặc quần áo lụa biếc, làn da trắng nõn từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt có chút kinh ngạc, qua đây kéo tay áo nàng lách mình đứng trong bóng mờ phía sau cột nhà: “Sao ngươi lại tới đây?” Nàng lại nhìn vài lần về phía đằng sau: “Không phải đã nói với ngươi, độc ngươi trúng sẽ nghĩ cách cho ngươi sao? Ngươi lại ban ngày ban mặt đã tới đây, để người ta thấy được…”
“Vua nào triều thần nấy, bây giờ trong cung từ trên xuống dưới tất cả đều bận rộn chuyện tân vương đăng cơ, còn có ai lại chú ý ta? Chính ta nếu không gấp, độc này không biết khi nào mới có thể giải!”
“Ngươi ấy!” Nữ tử kia nhíu mày: “Điệp tiểu thư bây giờ tâm trạng đang không tốt, để nàng nhìn thấy ngươi qua đây, nói không chừng sẽ giận chó đánh mèo ngươi, ngươi vẫn là mau trở về đi thôi, đừng để lỡ đại sự.”
Hồng Nhị đứng bất động, nàng lo lắng, vươn tay qua không biết là muốn đẩy nàng ta một phen hay là kéo nàng ta một cái. Nhưng tay vừa mới chạm vào tay Hồng Nhị, liền ngơ ngác cứng đờ ở đó không nhúc nhích được.
Nếu như tơ nhện không phải ta khống chế, cảm giác có chút tương tự xem cảnh tượng một bộ phim kinh dị nào đó.
Thật sự có chút quỷ dị.
Trên mu bàn tay Hồng Nhị trong nháy mắt toát ra rất nhiều sợi bạc, vừa mạnh vừa chuẩn đâm vào mu bàn tay nữ tử mặc áo lụa màu biếc kia. Hai người đứng chỗ này đã không ra tiếng cũng không nhúc nhích, nếu không còn hơi có chút hô hấp, quả thực không khác gì hai con rối.
Dùng biện pháp này, ta chỉ mất một bữa cơm, khống chế toàn bộ sáu thị vệ và bốn tỳ nữ. Vậy bây giờ chỉ còn lại Tam Thất, vả cả một người khác đi cùng nàng trong phòng.
Ban đầu ta còn có chút hồi hộp, dần dần lại cảm thấy vô cùng thú vị, còn rất kích thích.
Ta vẫn là lần đầu làm chuyện như vậy. Mặc dù ta đã từng thí nghiệm loại thuật con rối này, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức sử dụng.
Hơn nữa khởi điểm rất cao, lần đầu tiên đã khiêu chiến độ khó cao.
Nếu như Tam Thất có kế hoạch gì bất lợi với long cung, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ chờ bầu trời tối đen mới dễ hành động.
Sắc trời dần dần tối, nô bộc của Thủy Tinh cung xách hộp cơm lớn đưa cơm chiều đến, Tam Thất cũng không có mở cửa, đáng tiếc ta bây giờ không tiện thẩm vấn người đã bị tơ nhện khống chế, không thể từ chỗ bọn họ lấy được tin tức có liên quan tới Tam Lục.
Cửa sổ đóng chặt, không nhìn thấy động tĩnh trong phòng. Ta nhớ lại ngày đó khi Tam Thất tới, bên trong số người nàng ta mang theo, ngoại trừ người cùng ở trong phòng với nàng, cũng đều đã ở nơi này. Đương nhiên, đây là mặt ngoài. Có lẽ người ma cung tới nơi này không chỉ mấy người như vậy.
Ta lo ngại sẽ bị phát hiện, không tới quá gần phòng chính. Thế nhưng đợi một lúc lâu, kiên nhẫn sắp hao hết, người trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Nương lúc thị nữ đưa trà, ta dính một luồng tơ vào dưới chén trà. Nhìn thị nữ gõ cửa đi vào, đưa trà lại ra, ta ngồi chồm hổm, ngưng thần nghe động tĩnh đầu bên kia.
Tiếng rót trà, động tĩnh chén trà cầm lên bỏ xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Rất tốt.
Ta đột nhiên phát hiện, thì ra con nhện rất phù hợp làm loại việc trinh thám gián điệp này! Chỉ cần chịu nghiên cứu, công dụng của tơ nhện thực sự rất rộng rãi, hơn nữa phi thường an toàn!
Ta ngồi chồm hổm ở đằng kia, không biết vì sao nhớ tới trước đây thật lâu, lúc ở tại Đào Hoa quan, ta và Tam Lục Tam Thất ở chung, vừa dệt võng, vừa nghe hai người các nàng nói cười, khi đó…
Đầu tơ nhện bên kia truyền đến tiếng uống nước, sau đó chén trà được đặt xuống.
“Ngươi nói, nàng liệu có trúng kế này hay không?”
Đây là thanh âm của Tam Thất.
Trúng kế hay không, nói chính là ta đi?
Tinh thần ta phấn chấn, hết sức chăm chú nghe trộm. Nếu như trên đầu ta có nối dây anten, bây giờ nhất định tất cả đều dựng đứng.
Người còn lại không nói chuyện, vẫn là Tam Thất nói: “Ngao Vĩnh sụp đổ đích thực quá nhanh, Ngao Tử Hằng vừa lên, con cờ ngầm chúng ta bày trước kia, phần lớn không còn tác dụng nữa. Ngày hôm qua Hồng Nhị tự tiện làm bậy, còn trúng ám toán của Tam Bát, dấu vết đã bại lộ, về sau cũng trông cậy vào được.”
Người còn lại trong phòng khe khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Ta thoáng sửng sốt, cảm giác thanh âm kia… dường như một que băng đâm vào trong lỗ tai, từ đầu đến chân đều không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.