Chương 10: Ong mật mặt lạnh tâm nóng
Vệ Phong
13/05/2014
Chúng ta sau đó không nói gì, Ngao Tử Hằng sau khi hồi phục thể lực lại thay ta thử một phen, rồi chúng ta từ hồ Song Tháp trở về.
“Tử Hằng, hôm nay cám ơn ngươi…”
Ta cảm thấy hai chữ cám ơn không đủ để biểu đạt tâm tình của ta, thế nhưng ta cũng không thể không nói cái gì liền vỗ mông chạy đi a.
“Không có gì, ngày mai ta muốn hảo hảo suy nghĩ một chút sự tình, ngày kia ngươi lại tới tìm ta đi.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Nhớ kỹ chớ nói ra ngoài.”
“Ừm, ta biết.”
Hắn đặt ta không xa sân của chúng ta tại Đào Hoa quan, tự mình quay về đầm Bích Thủy.
Ta lắc lư đầu, bò đi dọc theo thềm đá.
Tam Thất đang ở trong sân phối phấn hoa của nàng, ngẩng đầu hỏi ta: “Ngươi này cả ngày chạy đi đâu?”
“Ừm, đi đầm Bích Thủy chơi.”
“Ngày nào cũng chơi, ngươi cũng không sợ tu vi bị bỏ xa.”
Tam Lục ở một bên không biết buôn bán cái gì, lạnh lùng nói: “Nàng về điểm tu vi bị bỏ xa hay không này căn bản chẳng khác gì nhau. Chiếu theo nàng như vậy, qua năm trăm năm nữa cũng tu hành không ra hình người.”
Ta cười hì hì: “Ta cũng không phải ngày nào cũng đi.”
Tam Thất lắc đầu, tiếp tục phối phấn hoa của nàng.
“Ngươi cũng đã đẹp như vậy, còn làm những thứ này a.” Ta bò lên trên bả vai nàng.
“Cái này là muốn dâng cho quan chủ.”
“Nha.”
Tam Lục làm hình như là mật hoa, hương vị thật ngọt.
Đợi chút, hương vị này ta rất quen a!
Lúc ta sắp chết đói gặp được Tam Lục cùng Tam Thất, sau đấy ta được uống một thứ ngọt ngào gì đó, chính là hương vị này! Ừm, so sánh thì cái này đặc hơn…
Ta nhìn Tam Lục, nàng vẫn là mặt lạnh không có biểu tình.
Cái ta uống kia, chính là mật hoa Tam Lục ủ…
Đúng rồi! Ta chợt nhớ lại! Lúc quan chủ thu đồ đệ, trong cái bình nhỏ Tam Lục dâng lên kia, chất lỏng bên trong chỉ có phân nửa a!
Tặng người ta cái gì mà tặng một nửa chắc chắn là không được, Tam Lục đương nhiên không ngốc như thế, cũng không phải cố tình coi rẻ quan chủ.
Hướng đi của phân nửa mật hoa kia, ta cư nhiên bây giờ mới nhớ tới!
Tam Lục bởi vì chia mật hoa cho ta, cho nên ở cửa ải thu đồ đệ kia thiếu chút nữa bị đánh rớt.
Thế nhưng nàng lại chưa từng nói cho ta.
Ta vẫn cho rằng khi đó là ta được Tam Thất lên tiếng cứu, thứ cho ta ăn cũng là Tam Thất lấy ra.
Thế nhưng lại là Tam Lục…
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng cọ cọ, Tam Lục liếc mắt ta một cái: “Đi đi, mau tránh xa một chút, đừng rụng lông nhện của ngươi vào trong bát ta.”
“Ôi, ta cũng không phải là con thỏ, làm sao tùy ý rụng lông.”
Ta rất muốn nói cám ơn với nàng, nhưng mà đối diện cái mặt lạnh thật sự là cái gì cũng nói không ra.
Ta nhìn bốn phía, tìm lời để nói: “Tam Thất, vì sao hôm nay yên tĩnh như vậy?”
“Ngươi rõ là…” Tam Thất cười nói: “Ngày hôm qua ta đã nói, có một đại nhân vật sắp tới, quan chủ bảo sư tỷ các nàng đều đi, nếu như được đại nhân vật kia coi trọng, mang đi dạy bảo mấy năm, lợi ích kia chính là không bình thường đâu.”
“Nha?” Ta quay đầu qua: “Ngươi là nói, người kia tới nơi này, chọn đệ tử về dạy?”
“Ừ.”
“Tựa như trao đổi du học sinh…” Ta nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Cái gì?”
“Không có gì, vậy các ngươi tại sao không đi?”
“Không chỉ chúng ta, mấy người tu vi không cao lắm cũng không đi, đi cũng là uổng công, tu vi quá thấp sẽ không được chọn trúng.”
“Nha.”
Tam Lục đưa một cái bát đá cho ta: “Này, ngươi nhiều chân, giúp ta nghiền.”
“Ơ? Nhưng là vóc dáng ta bé.” Bát đá kia còn to hơn ta gấp mười lần.
“Ôi, ” Tam Thất nói: “Tam Lục ơi, ngươi đừng làm khó dễ nàng chứ.”
Tam Thất tay phải bắt cái pháp quyết, ở trên đầu ta điểm một cái, ta thấy mình đột nhiên có cảm giác phình ra, thân thể lập tức phồng lớn lên rất nhiều.
“Cái này là hôm nay mới học, bất quá hiệu lực không lâu, ngươi liền giúp Tam Lục nghiền đi.”
“Hì hì, thực thần kỳ.”
Tam Lục chính là âm thầm, lại lấy ra bảy cái bát đá tới…
Ta không nói gì, Tam Lục tỷ, ngươi đang bán bát sao?
Tám cái bát đá, ta mỗi chân nắm một cái chày, mã lực toàn bộ khai hỏa.
Ta nghiền ta nghiền ta nghiền nghiền nghiền nghiền…
Quả nhiên nhiều chân làm việc nhanh hơn.
Ta bện thực sở trường, nghiền này nọ cũng khỏi phải nói.
Trong sân thực yên tĩnh, chỉ nghe thấy ta lạo xạo lạo xạo ở nơi này nghiền nghiền.
Sau đấy nghe được tiếng bước chân, các sư tỷ đã trở về không ít.
Nhưng là, Mẫu Đơn sư tỷ các nàng, không ở trong đó.
Có bảy tám người cũng không ở.
Tam Thất tò mò hỏi: “Thập Nhất tỷ, các nàng… Những người khác đâu?”
Thập Nhất không có gì vui vẻ, hơi uể oải nói: “Các nàng được chọn đi rồi.”
“Mẫu Đơn sư tỷ cũng đi?”
“Đúng vậy, ban nãy chúng ta đều thấy, Mẫu Đơn sư tỷ ngay cả nguyên thân vốn giấu ở Bạch Ngọc động cũng mang đi cùng. Đúng là tỷ muội tốt chứ, một khi đã đi như vậy, khẳng định là sẽ không trở lại nhìn chúng ta.”
“Hả?” Nguyên thân cũng mang đi?
Mẫu Đơn tỷ các nàng không giống như chúng ta, các nàng là cây cỏ, cho dù nguyên linh tu thành hình người, thế nhưng thân thể nguyên bản vẫn là cỏ cây, cắm rễ trong đất, nguyên linh không thể rời bản thể quá xa, nếu không sẽ từ từ héo rũ. Đi lần này, ngay cả bản thể cũng cùng dời đi, vậy thì…
Khả năng trở về thật sự rất nhỏ.
Ta nhớ tới Đào Trực sư huynh: “Vậy, Đào Trực sư huynh đâu?”
Thập Thất sư tỷ vỗ vỗ đầu ta: “Tiểu Tam Bát, ngươi nhớ Đào Trực sư huynh như vậy à? Tiểu gia hỏa tuổi tác không lớn, tâm lại không nhỏ a.”
“Không phải đâu!”
“Ừm, Đào Trực sư huynh không được chọn trúng, hình như là có phần khác loại với năng lực của vị tôn trưởng kia, có chút tương khắc đi.”
A, vậy bọn họ không phải là phải tách ra sao?
Bọn họ không phải tình nhân ư? Nếu xa nhau như thế… tình cảm làm sao bây giờ?
Hay là, loại tình cảm này, đối với bọn họ mà nói, cũng không quan trọng?
Ta hoang mang.
Có lẽ yêu quái đối với tình cảm, không chấp nhất giống như người vậy, hợp thì tụ, phân thì tan…
Dù sao ta cũng không hiểu.
Lúc còn là người ta chưa từng nói lời yêu đương. Khi là yêu thì…
Ta thở dài cúi đầu, tiếp tục bán mạng nghiền nghiền nghiền.
Thoáng cái thiếu đi rất nhiều đồng môn, cảm giác sân cũng trống hơn.
Chẳng trách Đào Hoa quan chủ cứ cách một khoảng thời gian lại thu đồ đệ, nếu tần suất ra vào như thế, vậy thật đúng là phải thường xuyên thu mấy đợt, bằng không tống nhiều du học sinh ra thế, vậy Đào Hoa quan dư lại chẳng được mấy yêu.
Vả lại đưa đi đều là tu vi cao, giữ lại toàn là cá tạp tôm khô.
Cách làm như vậy thật là kỳ quái a…
Đào Hoa quan chủ chẳng lẽ là người làm việc giáo dục vô tư vất vả cần cù? Ngày ngày nhàn rỗi buồn chán lấy đào tạo tiểu yêu tiểu quái làm nhiệm vụ của mình?
Có yêu vô tư như thế sao?
Việc này thật là kỳ quái.
Cho dù quan chủ thường thu quà mà các thủ hạ biếu, nhưng mấy thứ đó cũng không hiếm lạ bao nhiêu a.
Ta cảm thấy… Quan chủ đang làm chuyện thu vào với bỏ ra hoàn toàn không tương xứng với nhau.
Chẳng lẽ đây chính là sống Lôi Phong (1) trong truyền thuyết?
Chậc, thói đời nay người tốt cũng rất ít, yêu tốt lại càng khó tìm.
Ta lật qua lật lại ngủ không được, nhất thời nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Ngao Tử Hằng, nhất thời nhớ tới khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ của Phượng Nghi, không biết vì sao còn nhớ tới tiểu đạo sĩ vô tình gặp được kia.
Tiểu hài tử rất tốt, tiểu yêu tinh cũng rất tốt.
Nhưng là một khi đã trưởng thành, đều sẽ thay đổi rất phức tạp.
Phức tạp khiến cho ta đây một con nhện ngốc làm sao cũng nghĩ không ra.
Cách một ngày, ta còn chưa kịp đi đầm Bích Thủy, Ngao Tử Hằng đã nhờ một tiểu yêu mang cho ta một quyển công pháp luyện công, là ba bốn trang giấy hơi mỏng, giải thích làm thế nào ăn gì đó để luyện. Tam Thất nhận lấy sách cầm vào, hai mắt lật xem, cười nói: “Cái công phu này nhưng thật ra rất thú vị, thế nào, ngươi tính toán chuẩn bị ăn kỳ trân gì đó để luyện công a?”
Ta cười cười: “Những biện pháp khác thử đều vô dụng, cho nên thử xem dựa vào ăn cái gì đó có thể tăng chút đạo hạnh hay không.”
Tam Thất chỉ là cười cười, nói: “Nếu nói như vậy, sơn dược hoàng tinh (2) cũng không có tác dụng như ăn mặn.”
Sau khi nàng đi rồi, ta cầm lấy cuốn sách kia. Nghĩ tới Ngao Tử Hằng nhất định nghiêm túc thay ta lo nghĩ, công pháp này không biết hắn tìm được từ nơi nào, chắc chắn rất vất vả.
Phải cám ơn hắn…
Nhưng là lấy cái gì tạ ơn đây?
Nói cám ơn suông, thật không có thành ý.
Thân thế của hắn nghe qua… so với con nhện lai lịch cổ quái ta đây còn thảm hơn.
Mẫu thân qua đời, chính mình là thân phận con riêng chẳng vẻ vang gì, ở vây trong nơi nho nhỏ như đầm Bích Thủy thế này…
Cuộc sống như thế với hắn mà nói hẳn là sẽ không vui vẻ.
Thế nhưng hắn vẫn còn tận lực giúp đỡ ta, cũng rất chiếu cố với tất cả sinh vật bên cạnh hắn.
Chẳng lẽ… Tử Hằng chính là cái loại sinh vật gọi là thánh mẫu trong truyền thuyết??
Ta bị tưởng tượng của mình làm rét run lật hai phát, suýt nữa từ trên giường võng của mình té xuống đất.
Chú thích
(1) sống Lôi Phong: cách sống giống như Lôi Phong, thích giúp đỡ người khác, làm việc tốt không để lại danh, coi làm việc tốt là việc bình thường (Lôi Phong là một nhân vật có thật, một anh hùng thời kỳ trước Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, một điển hình về cần cù tiết kiệm để xây dựng CNXH và là tấm gương mình vì mọi người. Lôi Phong đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ và được phong là anh hùng) ↑
“Tử Hằng, hôm nay cám ơn ngươi…”
Ta cảm thấy hai chữ cám ơn không đủ để biểu đạt tâm tình của ta, thế nhưng ta cũng không thể không nói cái gì liền vỗ mông chạy đi a.
“Không có gì, ngày mai ta muốn hảo hảo suy nghĩ một chút sự tình, ngày kia ngươi lại tới tìm ta đi.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Nhớ kỹ chớ nói ra ngoài.”
“Ừm, ta biết.”
Hắn đặt ta không xa sân của chúng ta tại Đào Hoa quan, tự mình quay về đầm Bích Thủy.
Ta lắc lư đầu, bò đi dọc theo thềm đá.
Tam Thất đang ở trong sân phối phấn hoa của nàng, ngẩng đầu hỏi ta: “Ngươi này cả ngày chạy đi đâu?”
“Ừm, đi đầm Bích Thủy chơi.”
“Ngày nào cũng chơi, ngươi cũng không sợ tu vi bị bỏ xa.”
Tam Lục ở một bên không biết buôn bán cái gì, lạnh lùng nói: “Nàng về điểm tu vi bị bỏ xa hay không này căn bản chẳng khác gì nhau. Chiếu theo nàng như vậy, qua năm trăm năm nữa cũng tu hành không ra hình người.”
Ta cười hì hì: “Ta cũng không phải ngày nào cũng đi.”
Tam Thất lắc đầu, tiếp tục phối phấn hoa của nàng.
“Ngươi cũng đã đẹp như vậy, còn làm những thứ này a.” Ta bò lên trên bả vai nàng.
“Cái này là muốn dâng cho quan chủ.”
“Nha.”
Tam Lục làm hình như là mật hoa, hương vị thật ngọt.
Đợi chút, hương vị này ta rất quen a!
Lúc ta sắp chết đói gặp được Tam Lục cùng Tam Thất, sau đấy ta được uống một thứ ngọt ngào gì đó, chính là hương vị này! Ừm, so sánh thì cái này đặc hơn…
Ta nhìn Tam Lục, nàng vẫn là mặt lạnh không có biểu tình.
Cái ta uống kia, chính là mật hoa Tam Lục ủ…
Đúng rồi! Ta chợt nhớ lại! Lúc quan chủ thu đồ đệ, trong cái bình nhỏ Tam Lục dâng lên kia, chất lỏng bên trong chỉ có phân nửa a!
Tặng người ta cái gì mà tặng một nửa chắc chắn là không được, Tam Lục đương nhiên không ngốc như thế, cũng không phải cố tình coi rẻ quan chủ.
Hướng đi của phân nửa mật hoa kia, ta cư nhiên bây giờ mới nhớ tới!
Tam Lục bởi vì chia mật hoa cho ta, cho nên ở cửa ải thu đồ đệ kia thiếu chút nữa bị đánh rớt.
Thế nhưng nàng lại chưa từng nói cho ta.
Ta vẫn cho rằng khi đó là ta được Tam Thất lên tiếng cứu, thứ cho ta ăn cũng là Tam Thất lấy ra.
Thế nhưng lại là Tam Lục…
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng cọ cọ, Tam Lục liếc mắt ta một cái: “Đi đi, mau tránh xa một chút, đừng rụng lông nhện của ngươi vào trong bát ta.”
“Ôi, ta cũng không phải là con thỏ, làm sao tùy ý rụng lông.”
Ta rất muốn nói cám ơn với nàng, nhưng mà đối diện cái mặt lạnh thật sự là cái gì cũng nói không ra.
Ta nhìn bốn phía, tìm lời để nói: “Tam Thất, vì sao hôm nay yên tĩnh như vậy?”
“Ngươi rõ là…” Tam Thất cười nói: “Ngày hôm qua ta đã nói, có một đại nhân vật sắp tới, quan chủ bảo sư tỷ các nàng đều đi, nếu như được đại nhân vật kia coi trọng, mang đi dạy bảo mấy năm, lợi ích kia chính là không bình thường đâu.”
“Nha?” Ta quay đầu qua: “Ngươi là nói, người kia tới nơi này, chọn đệ tử về dạy?”
“Ừ.”
“Tựa như trao đổi du học sinh…” Ta nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Cái gì?”
“Không có gì, vậy các ngươi tại sao không đi?”
“Không chỉ chúng ta, mấy người tu vi không cao lắm cũng không đi, đi cũng là uổng công, tu vi quá thấp sẽ không được chọn trúng.”
“Nha.”
Tam Lục đưa một cái bát đá cho ta: “Này, ngươi nhiều chân, giúp ta nghiền.”
“Ơ? Nhưng là vóc dáng ta bé.” Bát đá kia còn to hơn ta gấp mười lần.
“Ôi, ” Tam Thất nói: “Tam Lục ơi, ngươi đừng làm khó dễ nàng chứ.”
Tam Thất tay phải bắt cái pháp quyết, ở trên đầu ta điểm một cái, ta thấy mình đột nhiên có cảm giác phình ra, thân thể lập tức phồng lớn lên rất nhiều.
“Cái này là hôm nay mới học, bất quá hiệu lực không lâu, ngươi liền giúp Tam Lục nghiền đi.”
“Hì hì, thực thần kỳ.”
Tam Lục chính là âm thầm, lại lấy ra bảy cái bát đá tới…
Ta không nói gì, Tam Lục tỷ, ngươi đang bán bát sao?
Tám cái bát đá, ta mỗi chân nắm một cái chày, mã lực toàn bộ khai hỏa.
Ta nghiền ta nghiền ta nghiền nghiền nghiền nghiền…
Quả nhiên nhiều chân làm việc nhanh hơn.
Ta bện thực sở trường, nghiền này nọ cũng khỏi phải nói.
Trong sân thực yên tĩnh, chỉ nghe thấy ta lạo xạo lạo xạo ở nơi này nghiền nghiền.
Sau đấy nghe được tiếng bước chân, các sư tỷ đã trở về không ít.
Nhưng là, Mẫu Đơn sư tỷ các nàng, không ở trong đó.
Có bảy tám người cũng không ở.
Tam Thất tò mò hỏi: “Thập Nhất tỷ, các nàng… Những người khác đâu?”
Thập Nhất không có gì vui vẻ, hơi uể oải nói: “Các nàng được chọn đi rồi.”
“Mẫu Đơn sư tỷ cũng đi?”
“Đúng vậy, ban nãy chúng ta đều thấy, Mẫu Đơn sư tỷ ngay cả nguyên thân vốn giấu ở Bạch Ngọc động cũng mang đi cùng. Đúng là tỷ muội tốt chứ, một khi đã đi như vậy, khẳng định là sẽ không trở lại nhìn chúng ta.”
“Hả?” Nguyên thân cũng mang đi?
Mẫu Đơn tỷ các nàng không giống như chúng ta, các nàng là cây cỏ, cho dù nguyên linh tu thành hình người, thế nhưng thân thể nguyên bản vẫn là cỏ cây, cắm rễ trong đất, nguyên linh không thể rời bản thể quá xa, nếu không sẽ từ từ héo rũ. Đi lần này, ngay cả bản thể cũng cùng dời đi, vậy thì…
Khả năng trở về thật sự rất nhỏ.
Ta nhớ tới Đào Trực sư huynh: “Vậy, Đào Trực sư huynh đâu?”
Thập Thất sư tỷ vỗ vỗ đầu ta: “Tiểu Tam Bát, ngươi nhớ Đào Trực sư huynh như vậy à? Tiểu gia hỏa tuổi tác không lớn, tâm lại không nhỏ a.”
“Không phải đâu!”
“Ừm, Đào Trực sư huynh không được chọn trúng, hình như là có phần khác loại với năng lực của vị tôn trưởng kia, có chút tương khắc đi.”
A, vậy bọn họ không phải là phải tách ra sao?
Bọn họ không phải tình nhân ư? Nếu xa nhau như thế… tình cảm làm sao bây giờ?
Hay là, loại tình cảm này, đối với bọn họ mà nói, cũng không quan trọng?
Ta hoang mang.
Có lẽ yêu quái đối với tình cảm, không chấp nhất giống như người vậy, hợp thì tụ, phân thì tan…
Dù sao ta cũng không hiểu.
Lúc còn là người ta chưa từng nói lời yêu đương. Khi là yêu thì…
Ta thở dài cúi đầu, tiếp tục bán mạng nghiền nghiền nghiền.
Thoáng cái thiếu đi rất nhiều đồng môn, cảm giác sân cũng trống hơn.
Chẳng trách Đào Hoa quan chủ cứ cách một khoảng thời gian lại thu đồ đệ, nếu tần suất ra vào như thế, vậy thật đúng là phải thường xuyên thu mấy đợt, bằng không tống nhiều du học sinh ra thế, vậy Đào Hoa quan dư lại chẳng được mấy yêu.
Vả lại đưa đi đều là tu vi cao, giữ lại toàn là cá tạp tôm khô.
Cách làm như vậy thật là kỳ quái a…
Đào Hoa quan chủ chẳng lẽ là người làm việc giáo dục vô tư vất vả cần cù? Ngày ngày nhàn rỗi buồn chán lấy đào tạo tiểu yêu tiểu quái làm nhiệm vụ của mình?
Có yêu vô tư như thế sao?
Việc này thật là kỳ quái.
Cho dù quan chủ thường thu quà mà các thủ hạ biếu, nhưng mấy thứ đó cũng không hiếm lạ bao nhiêu a.
Ta cảm thấy… Quan chủ đang làm chuyện thu vào với bỏ ra hoàn toàn không tương xứng với nhau.
Chẳng lẽ đây chính là sống Lôi Phong (1) trong truyền thuyết?
Chậc, thói đời nay người tốt cũng rất ít, yêu tốt lại càng khó tìm.
Ta lật qua lật lại ngủ không được, nhất thời nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Ngao Tử Hằng, nhất thời nhớ tới khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ của Phượng Nghi, không biết vì sao còn nhớ tới tiểu đạo sĩ vô tình gặp được kia.
Tiểu hài tử rất tốt, tiểu yêu tinh cũng rất tốt.
Nhưng là một khi đã trưởng thành, đều sẽ thay đổi rất phức tạp.
Phức tạp khiến cho ta đây một con nhện ngốc làm sao cũng nghĩ không ra.
Cách một ngày, ta còn chưa kịp đi đầm Bích Thủy, Ngao Tử Hằng đã nhờ một tiểu yêu mang cho ta một quyển công pháp luyện công, là ba bốn trang giấy hơi mỏng, giải thích làm thế nào ăn gì đó để luyện. Tam Thất nhận lấy sách cầm vào, hai mắt lật xem, cười nói: “Cái công phu này nhưng thật ra rất thú vị, thế nào, ngươi tính toán chuẩn bị ăn kỳ trân gì đó để luyện công a?”
Ta cười cười: “Những biện pháp khác thử đều vô dụng, cho nên thử xem dựa vào ăn cái gì đó có thể tăng chút đạo hạnh hay không.”
Tam Thất chỉ là cười cười, nói: “Nếu nói như vậy, sơn dược hoàng tinh (2) cũng không có tác dụng như ăn mặn.”
Sau khi nàng đi rồi, ta cầm lấy cuốn sách kia. Nghĩ tới Ngao Tử Hằng nhất định nghiêm túc thay ta lo nghĩ, công pháp này không biết hắn tìm được từ nơi nào, chắc chắn rất vất vả.
Phải cám ơn hắn…
Nhưng là lấy cái gì tạ ơn đây?
Nói cám ơn suông, thật không có thành ý.
Thân thế của hắn nghe qua… so với con nhện lai lịch cổ quái ta đây còn thảm hơn.
Mẫu thân qua đời, chính mình là thân phận con riêng chẳng vẻ vang gì, ở vây trong nơi nho nhỏ như đầm Bích Thủy thế này…
Cuộc sống như thế với hắn mà nói hẳn là sẽ không vui vẻ.
Thế nhưng hắn vẫn còn tận lực giúp đỡ ta, cũng rất chiếu cố với tất cả sinh vật bên cạnh hắn.
Chẳng lẽ… Tử Hằng chính là cái loại sinh vật gọi là thánh mẫu trong truyền thuyết??
Ta bị tưởng tượng của mình làm rét run lật hai phát, suýt nữa từ trên giường võng của mình té xuống đất.
Chú thích
(1) sống Lôi Phong: cách sống giống như Lôi Phong, thích giúp đỡ người khác, làm việc tốt không để lại danh, coi làm việc tốt là việc bình thường (Lôi Phong là một nhân vật có thật, một anh hùng thời kỳ trước Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, một điển hình về cần cù tiết kiệm để xây dựng CNXH và là tấm gương mình vì mọi người. Lôi Phong đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ và được phong là anh hùng) ↑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.