Chương 190: Sinh vật thần kỳ
Vệ Phong
19/05/2014
Ta vận công một lát, lại lấy một cái võng tơ ra sửa, tôm thúc ngồi ở sân bóc vỏ đậu, như thế nhìn lại, Tử Hằng có lẽ cũng đã trải qua cuộc sống như thế rất lâu, thực sự là cuộc sống ở nhà, quá tiêu chuẩn, hơn nữa phi thường sống thanh bần đạo hạnh, giản dị tự nhiên…
Ta cảm thấy cái sân nhỏ này, thực sự có chút quen mắt.
Dường như, ừm, có lẽ trong mộng tưởng của ta, chính là ở trong một cái viện yên tĩnh thế này, trải qua cuộc sống yên yên ổn ổn.
Thật ra ta là rất nhàm chán, không ngừng đoán Phượng Nghi và Tử Hằng giờ đang làm gì. Lúc tôm thúc ngừng tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, ta căn bản không nghĩ ra hắn muốn làm chi.
“Tôm thúc, sao vậy?”
“Vợ tiểu Phượng, ngươi có nghe thấy không?”
Ta có chút khó hiểu, nghe kỹ, ừ, hình như có tiếng gõ chuông, lanh lảnh sâu xa, từ phương hướng Thủy Tinh cung truyền đến.
“Tộc hội bắt đầu rồi.”
“À há.” Ta đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục sửa võng của ta.
Khi chuyên tâm, thời gian qua rất nhanh, tôm thúc bóc đậu xong mang đi giã, ta nhàn rỗi nhàm chán, ngắt hai lá cây của tảo biển, không biết loại tảo biển này tên là gì, rất giống cành lá liễu rủ.
Ta nghe thấy tiếng đập cửa: “Tôm thúc, ngươi có nhà không?”
Ta quay mặt cười trộm, đây không phải là Tiểu Tuấn kia sao?
Ngó tôm thúc chậm rì rì lau tay, ta đi mở cửa. Hài tử kia đang cầm một khay to điểm tâm đủ loại, cũng không có vẻ nặng, không biết dọn ở đâu: “A, cô nương ngươi…”
Ta cười cười: “Ngươi tìm tôm thúc à? Hắn ở trong phòng phía sau đấy.”
Hài tử kia rất có lễ độ cúi người xuống với ta, sau đó cầm khay đi vào. Lúc hắn đi qua ta, dường như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn ta.
“Sao vậy?”
Hài tử kia bỗng nhiên nói: “Vị tỷ tỷ này ngươi tên là gì? Là khách nhân của Tử Hằng công tử sao?”
Tiểu tử này lại đảo khách thành chủ, hỏi đến ta. Ta nhìn nhìn các loại điểm tâm hắn bưng, cười mỉm nói: “Đây là đưa cho tôm thúc?”
Tiểu Tuấn gật gật đầu, liền đi ra đằng sau, chỉ chốc lát lại đi ra, mắt nhìn chằm chằm ta giống như đang nhìn chằm chằm vàng bạc châu báu, nhìn đến mức ta có chút hoảng.
Hắn bỗng nhiên bộp một tiếng quỳ xuống, dập đầu bịch bịch mấy cái, ta ngược lại giật mình, vươn tay kéo hắn lên: “Ngươi đây là làm sao?”
“Đa tạ tạ tỷ tỷ cứu tính mạng của ca ca ta!”
A, hắn biết rồi, việc này cũng không có gì, đến đằng sau hỏi tôm thúc một cái, chắc chắn biết đêm hôm đó hắn uống say không đi cứu người.
“Đừng lo, tôm thúc là bởi vì chúng ta đến mới uống rượu, bằng không chắc chắn cũng sẽ đi cứu ca ca ngươi, hắn bây giờ vết thương thế nào?”
“Khá hơn nhiều.”
Ta thấy vành mắt hài tử này đỏ hồng, hai huynh đệ bọn họ, ca ca hắn như bây giờ, cũng khó cho một mình hắn, còn muốn đưa điểm tâm để tạ ơn cứu mạng.
“Ta đi theo ngươi xem thử, nói không chừng còn có thể giúp đỡ chút gì.”
Hài tử kia đương nhiên hoàn toàn đáp ứng.
Ta lại nhớ tới một chuyện: “Lúc ngươi vừa vào cửa đã nhìn ta, khi ấy ngươi còn chưa biết là ta đâu.”
“Mùi trên người tỷ tỷ… không giống, thơm.”
“À, ra vậy…”
Ta mặc dù không thích dùng son phấn bột nước, nhưng sáp thơm bôi tóc vẫn cần dùng, mùi có nhạt mấy vẫn thơm. Tôm thúc một lão nhân, trên người đương nhiên không có loại mùi này.
Tiểu Trung kia thoạt nhìn đỡ hơn nhiều, vết thương bầm xanh tím chưa tan, nhưng nội phủ và gân cốt may không quá đáng ngại. Hài tử này rất thanh tú, Tiểu Tuấn này tựa như một tiểu kim đồng, ca ca hắn đương nhiên cũng không xấu.
“Ca, đây…”
“Ta là ở chỗ tôm thúc, tiện đường đến xem.” Ta cũng không muốn lại chọc cho người bị thương trên giường kích động cám ơn ta cái gì, bắt mạch cho hắn, trên người ta lại không có thuốc trị thương thích hợp, chỗ Tử Hằng chắc hẳn có, quay về lục thử.
Tiểu Tuấn còn phải chăm sóc ca hắn, tự ta lắc lắc lư lư trở về, nói với tôm thúc muốn tìm thuốc trị thương, hắn còn đang thái rau, bảo ta tự đi vào trong phòng lấy, trong ngăn kéo nhỏ có, nhưng không nhiều lắm.
Đó là gian thư phòng.
Ta lật lật, tìm thấy hai bao thuốc nhỏ. Tử Hằng không thường ở chỗ này, thuốc không nhiều lắm cũng là đương nhiên.
Ta lại lật lật, trị nội thương cũng có, dùng ngoài cũng có, thuốc bôi ngửi thấy hơi tanh, hẳn là dược liệu trong biển, không giống như trên đất liền.
Ta nhét thuốc vào trong tay áo, đẩy cửa đi ra. Còn chưa có ra khỏi viện tử, đã nghe thấy tôm thúc tức giận gào to một tiếng: “Cút! Cút ra ngoài! Viện này của chúng ta mặc dù không phải nơi tốt, cũng không phải ai cũng có thể vào.”
Ta vừa nghe giọng điệu này, liền biết người tới là ai.
Ló đầu nhìn, quả nhiên là Tiểu Tâm.
Nói thật đến bây giờ ta cũng không biết tên thật của nàng là gì. Đây là một khuyết điểm của ta, luôn không thích nhớ tên họ thật của người khác, lúc không quen ngại mở miệng hỏi, quen rồi sau này cảm thấy, cũng đã rất quen còn hỏi người ta tên gì rất thất lễ, càng không tiện. Xấu hổ nhất chính là sợ hỏi xong không nhớ được, ấy mới thẹn thùng.
Ta đứng đằng đó, thấy nàng mặc một bộ xiêm y xanh nhạt, thực sự là muôn vàn dáng vẻ. Thời gian của người khác đều đọng lại trên mặt và trên người, có ánh sáng rạng rỡ, có trầm ổn bể dâu, thời gian của ta lại đều ngủ trôi qua một giấc tiếp một giấc, thật sự là sống uổng thì giờ.
Mấy năm nay ta chỉ thêm công lực, không thêm nội tâm gì. So sánh, người bên cạnh ta, ngược lại ai cũng phức tạp khó hiểu hơn ai.
Giống như Tiểu Tâm, nói thật ra, ta nhìn nàng, không có cảm giác gì.
Không thấy hận, cũng không thấy có cảm xúc gì khác, cảm giác giống như nhìn người xa lạ.
Nàng rốt cuộc đang dằn vặt cái gì chứ? Nàng không phải một lòng muốn leo cành cao Ư? sau khi leo rồi sao lại quay đầu tìm hòn đá đạp chân mà nàng lợi dụng chứ?
Tôm thúc thổi râu trừng mắt với nàng, nói chuyện cũng không khách khí chút nào. Nói thật, ta cũng cảm thấy nữ nhân này rất đáng đánh.
Tử Hằng thật sự là một người vô cùng, vô cùng rộng lượng. Hắn vô cùng tốt đối với bằng hữu, đối với bản thân lại không có gì, người khác đắc tội hắn, hắn cũng không muốn tính kế trả thù. Cảm giác hắn mang tới cho người khác, chính là đạm bạc, rộng lượng, là vị quân tử.
Hơi tiêu cực, nhưng ở bên cạnh hắn, rất có cảm giác an toàn.
Ta đứng ở đó, nàng mặc dù nhất thời không nhìn thấy, thế nhưng cuối cùng vẫn còn thấy được.
Nàng sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Tam Bát, sao ngươi lại ở trong này?”
Mặc dù nụ cười kia cũng không lộ vẻ giả dối, thế nhưng ta nhìn — cũng chẳng khác gì tiếu lý tàng đao.
Không lộ ra, chỉ có thể nói rằng đao tàng rất sâu.
Tôm thúc quay đầu lại nhìn ta một cái, vẻ giận dữ trên mặt còn chưa mất đi. Ta đoán, nếu như tình huống cho phép, hắn chắc chắn sẽ vén tay áo lên đánh cho con cá tinh mà hắn cho là vong ân phụ nghĩa một trận tan tành.
Nhưng Tiểu Tâm là nữ.
Tôm thúc vẻ mặt phiền chán, muốn đóng cửa lại, nhưng Tiểu Tâm lại dùng sức đẩy cửa, bước nhanh đến.
Hơn nữa là đi về phía ta.
“Tam Bát, lần trước từ biệt, ta nghe nói ngươi thành thân, không thể đi chúc mừng ngươi, ngươi đừng trách nhé.”
Ta cảm thấy, sinh vật thần kỳ trên đời này thật nhiều.
Tỷ như trước mặt ta đây.
Thật sự rất thần kỳ, ta hoàn toàn không thể lý giải ý nghĩ và da mặt của loại người này kết cấu thế nào.
Mặc dù nói giơ tay không đánh người mặt cười, thế nhưng ta thực sự, lòng bàn tay rất ngứa.
Ta cảm thấy cái sân nhỏ này, thực sự có chút quen mắt.
Dường như, ừm, có lẽ trong mộng tưởng của ta, chính là ở trong một cái viện yên tĩnh thế này, trải qua cuộc sống yên yên ổn ổn.
Thật ra ta là rất nhàm chán, không ngừng đoán Phượng Nghi và Tử Hằng giờ đang làm gì. Lúc tôm thúc ngừng tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, ta căn bản không nghĩ ra hắn muốn làm chi.
“Tôm thúc, sao vậy?”
“Vợ tiểu Phượng, ngươi có nghe thấy không?”
Ta có chút khó hiểu, nghe kỹ, ừ, hình như có tiếng gõ chuông, lanh lảnh sâu xa, từ phương hướng Thủy Tinh cung truyền đến.
“Tộc hội bắt đầu rồi.”
“À há.” Ta đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục sửa võng của ta.
Khi chuyên tâm, thời gian qua rất nhanh, tôm thúc bóc đậu xong mang đi giã, ta nhàn rỗi nhàm chán, ngắt hai lá cây của tảo biển, không biết loại tảo biển này tên là gì, rất giống cành lá liễu rủ.
Ta nghe thấy tiếng đập cửa: “Tôm thúc, ngươi có nhà không?”
Ta quay mặt cười trộm, đây không phải là Tiểu Tuấn kia sao?
Ngó tôm thúc chậm rì rì lau tay, ta đi mở cửa. Hài tử kia đang cầm một khay to điểm tâm đủ loại, cũng không có vẻ nặng, không biết dọn ở đâu: “A, cô nương ngươi…”
Ta cười cười: “Ngươi tìm tôm thúc à? Hắn ở trong phòng phía sau đấy.”
Hài tử kia rất có lễ độ cúi người xuống với ta, sau đó cầm khay đi vào. Lúc hắn đi qua ta, dường như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn ta.
“Sao vậy?”
Hài tử kia bỗng nhiên nói: “Vị tỷ tỷ này ngươi tên là gì? Là khách nhân của Tử Hằng công tử sao?”
Tiểu tử này lại đảo khách thành chủ, hỏi đến ta. Ta nhìn nhìn các loại điểm tâm hắn bưng, cười mỉm nói: “Đây là đưa cho tôm thúc?”
Tiểu Tuấn gật gật đầu, liền đi ra đằng sau, chỉ chốc lát lại đi ra, mắt nhìn chằm chằm ta giống như đang nhìn chằm chằm vàng bạc châu báu, nhìn đến mức ta có chút hoảng.
Hắn bỗng nhiên bộp một tiếng quỳ xuống, dập đầu bịch bịch mấy cái, ta ngược lại giật mình, vươn tay kéo hắn lên: “Ngươi đây là làm sao?”
“Đa tạ tạ tỷ tỷ cứu tính mạng của ca ca ta!”
A, hắn biết rồi, việc này cũng không có gì, đến đằng sau hỏi tôm thúc một cái, chắc chắn biết đêm hôm đó hắn uống say không đi cứu người.
“Đừng lo, tôm thúc là bởi vì chúng ta đến mới uống rượu, bằng không chắc chắn cũng sẽ đi cứu ca ca ngươi, hắn bây giờ vết thương thế nào?”
“Khá hơn nhiều.”
Ta thấy vành mắt hài tử này đỏ hồng, hai huynh đệ bọn họ, ca ca hắn như bây giờ, cũng khó cho một mình hắn, còn muốn đưa điểm tâm để tạ ơn cứu mạng.
“Ta đi theo ngươi xem thử, nói không chừng còn có thể giúp đỡ chút gì.”
Hài tử kia đương nhiên hoàn toàn đáp ứng.
Ta lại nhớ tới một chuyện: “Lúc ngươi vừa vào cửa đã nhìn ta, khi ấy ngươi còn chưa biết là ta đâu.”
“Mùi trên người tỷ tỷ… không giống, thơm.”
“À, ra vậy…”
Ta mặc dù không thích dùng son phấn bột nước, nhưng sáp thơm bôi tóc vẫn cần dùng, mùi có nhạt mấy vẫn thơm. Tôm thúc một lão nhân, trên người đương nhiên không có loại mùi này.
Tiểu Trung kia thoạt nhìn đỡ hơn nhiều, vết thương bầm xanh tím chưa tan, nhưng nội phủ và gân cốt may không quá đáng ngại. Hài tử này rất thanh tú, Tiểu Tuấn này tựa như một tiểu kim đồng, ca ca hắn đương nhiên cũng không xấu.
“Ca, đây…”
“Ta là ở chỗ tôm thúc, tiện đường đến xem.” Ta cũng không muốn lại chọc cho người bị thương trên giường kích động cám ơn ta cái gì, bắt mạch cho hắn, trên người ta lại không có thuốc trị thương thích hợp, chỗ Tử Hằng chắc hẳn có, quay về lục thử.
Tiểu Tuấn còn phải chăm sóc ca hắn, tự ta lắc lắc lư lư trở về, nói với tôm thúc muốn tìm thuốc trị thương, hắn còn đang thái rau, bảo ta tự đi vào trong phòng lấy, trong ngăn kéo nhỏ có, nhưng không nhiều lắm.
Đó là gian thư phòng.
Ta lật lật, tìm thấy hai bao thuốc nhỏ. Tử Hằng không thường ở chỗ này, thuốc không nhiều lắm cũng là đương nhiên.
Ta lại lật lật, trị nội thương cũng có, dùng ngoài cũng có, thuốc bôi ngửi thấy hơi tanh, hẳn là dược liệu trong biển, không giống như trên đất liền.
Ta nhét thuốc vào trong tay áo, đẩy cửa đi ra. Còn chưa có ra khỏi viện tử, đã nghe thấy tôm thúc tức giận gào to một tiếng: “Cút! Cút ra ngoài! Viện này của chúng ta mặc dù không phải nơi tốt, cũng không phải ai cũng có thể vào.”
Ta vừa nghe giọng điệu này, liền biết người tới là ai.
Ló đầu nhìn, quả nhiên là Tiểu Tâm.
Nói thật đến bây giờ ta cũng không biết tên thật của nàng là gì. Đây là một khuyết điểm của ta, luôn không thích nhớ tên họ thật của người khác, lúc không quen ngại mở miệng hỏi, quen rồi sau này cảm thấy, cũng đã rất quen còn hỏi người ta tên gì rất thất lễ, càng không tiện. Xấu hổ nhất chính là sợ hỏi xong không nhớ được, ấy mới thẹn thùng.
Ta đứng đằng đó, thấy nàng mặc một bộ xiêm y xanh nhạt, thực sự là muôn vàn dáng vẻ. Thời gian của người khác đều đọng lại trên mặt và trên người, có ánh sáng rạng rỡ, có trầm ổn bể dâu, thời gian của ta lại đều ngủ trôi qua một giấc tiếp một giấc, thật sự là sống uổng thì giờ.
Mấy năm nay ta chỉ thêm công lực, không thêm nội tâm gì. So sánh, người bên cạnh ta, ngược lại ai cũng phức tạp khó hiểu hơn ai.
Giống như Tiểu Tâm, nói thật ra, ta nhìn nàng, không có cảm giác gì.
Không thấy hận, cũng không thấy có cảm xúc gì khác, cảm giác giống như nhìn người xa lạ.
Nàng rốt cuộc đang dằn vặt cái gì chứ? Nàng không phải một lòng muốn leo cành cao Ư? sau khi leo rồi sao lại quay đầu tìm hòn đá đạp chân mà nàng lợi dụng chứ?
Tôm thúc thổi râu trừng mắt với nàng, nói chuyện cũng không khách khí chút nào. Nói thật, ta cũng cảm thấy nữ nhân này rất đáng đánh.
Tử Hằng thật sự là một người vô cùng, vô cùng rộng lượng. Hắn vô cùng tốt đối với bằng hữu, đối với bản thân lại không có gì, người khác đắc tội hắn, hắn cũng không muốn tính kế trả thù. Cảm giác hắn mang tới cho người khác, chính là đạm bạc, rộng lượng, là vị quân tử.
Hơi tiêu cực, nhưng ở bên cạnh hắn, rất có cảm giác an toàn.
Ta đứng ở đó, nàng mặc dù nhất thời không nhìn thấy, thế nhưng cuối cùng vẫn còn thấy được.
Nàng sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Tam Bát, sao ngươi lại ở trong này?”
Mặc dù nụ cười kia cũng không lộ vẻ giả dối, thế nhưng ta nhìn — cũng chẳng khác gì tiếu lý tàng đao.
Không lộ ra, chỉ có thể nói rằng đao tàng rất sâu.
Tôm thúc quay đầu lại nhìn ta một cái, vẻ giận dữ trên mặt còn chưa mất đi. Ta đoán, nếu như tình huống cho phép, hắn chắc chắn sẽ vén tay áo lên đánh cho con cá tinh mà hắn cho là vong ân phụ nghĩa một trận tan tành.
Nhưng Tiểu Tâm là nữ.
Tôm thúc vẻ mặt phiền chán, muốn đóng cửa lại, nhưng Tiểu Tâm lại dùng sức đẩy cửa, bước nhanh đến.
Hơn nữa là đi về phía ta.
“Tam Bát, lần trước từ biệt, ta nghe nói ngươi thành thân, không thể đi chúc mừng ngươi, ngươi đừng trách nhé.”
Ta cảm thấy, sinh vật thần kỳ trên đời này thật nhiều.
Tỷ như trước mặt ta đây.
Thật sự rất thần kỳ, ta hoàn toàn không thể lý giải ý nghĩ và da mặt của loại người này kết cấu thế nào.
Mặc dù nói giơ tay không đánh người mặt cười, thế nhưng ta thực sự, lòng bàn tay rất ngứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.