Chương 90: Tình xưa nay dẹp sạch
Vệ Phong
14/05/2014
Ngoại trừ chỗ vừa nãy ta bảo Hôi Đại Mao đi xử lý kia, lại tỉ mỉ lục soát, còn có hai chỗ nữa.
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn tránh khỏi vô số tai mắt trong động của ta… Nàng, ợ, sinh hạ những thứ kia, lại giấu đi, thật không dễ dàng.
Hai chỗ còn lại ta tự mình đi xử lý.
Đều là nơi xó xỉnh, lật tảng đá lên là có thể nhìn thấy trong khe đá phía dưới… đều nhồi thứ đen thùi làm cho người ta buồn nôn. Tâm tình của ta càng ngày càng không tốt, ngực giống như đè nặng tảng đá, thế nhưng suy nghĩ tỉnh táo hơn vừa nãy. Bây giờ không phải là lúc phẫn hận than thở. Quan trọng là phải loại bỏ tai họa ngầm trong Bàn Ti động, còn có chính là… phải truy xét hướng đi của Tam Thất.
Ta đối phó đám này như đối phó đám thiêu thân, dùng võng bao lại, sau đó đều thiêu hủy, một chút mẩu vụn cũng không lưu lại.
Ta thậm chí cũng không liếc mắt nhìn, quá ghê tởm, một đống đông nghìn nghịt không biết có bao nhiêu cái, lúc đốt ngửi cái loại mùi cháy khét này, ngực của ta cũng cuồn cuộn muốn nôn.
Mặc dù đều đốt hai nơi này, ta vẫn… không nỡ trong lòng.
Khua tay áo xua tan không khí bẩn này, ta che miệng trở về, đi không bao xa, vẫn là nhịn không được phun ra.
Không chỉ bởi vì đám trứng ấy.
Còn cả bản lĩnh này của Tam Thất.
Ta không cách nào tưởng tượng nàng rốt cuộc vì sao lại biến thành như thế, sinh hạ đám trứng buồn nôn kia như thế nào, lại giấu kín chúng nó trong Bàn Ti động của ta như thế nào. Nếu như ta không phát giác, mà để đám thiêu thân này phá vỏ mà ra, như vậy trong Bàn Ti động của ta sẽ biến thành thế nào?
Tưởng tượng đến đây. Ta đánh cái rùng mình. Đứng thẳng.
Hoài niệm. Thương hại. Tình xưa quá khứ còn lại trong lòng đối với Tam Thất… Đều trở thành hư không.
Ta sẽ không lại ôm ảo tưởng gì với nàng.
Ta nhớ tình xưa. Nàng chôn giấu những con thiêu thân này trong Bàn Ti động. Có từng nhớ ta sao?
Ợ, phải rồi. Ta vừa nãy nôn một hồi. Chẳng lẽ nôn ra không chỉ là bã cơm. Còn cả bã cảm xúc?
Đúng rồi. Tam Lục còn chưa biết việc này.
Ta vòng quanh chỗ ngoặt, đi tìm Tam Lục.
Nàng mặc một bộ xiêm y trắng, ngồi trong đình trên hồ nước của viện kia. Không biết sao, nhìn thấy tư thế kia của nàng, không khỏi khiến ta nhớ tới một hình ảnh.
Đó là bên trong bộ Đại thoại Tây Du xem kiếp trước ấy. Có một hình ảnh là Bạch Tinh Tinh ở bên cầu, hoài niệm tình xưa của nàng và Tôn Ngộ Không, biểu tình có một loại phiền muộn lạnh như băng. Vốn ánh trăng kia là lạnh, sắc mặt của nàng cũng lạnh, chính là cái loại vẻ mặt phiền muộn nhưng không cứng rắn này.
A, vết thương tình à vết thương tình! Rõ là các nữ yêu trời sinh thoát khỏi không được số mệnh a…
Ớ? Ta đây đang nói điệu gì chứ?
Sợi thần kinh tên gọi là nguy cơ kia vụt một tiếng triệt tiêu, một sợi anten khác tên là bát quái xẹt một tiếng liền dựng đứng.
Ta đi về phía Tam Lục, nàng chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp tục quay đầu đi ưu sầu này ưu sầu.
“Này. Ngươi chưa cho thư sinh kia uống uống canh luân hồi thang đấy sao?”
“Đừng nhắc tới cái canh kia nữa.” Nàng biểu tình lạnh như băng, khẩu khí cũng không phải chuyện như vậy, lộ vẻ buồn nản: “Bỉ ngạn hoa ta hái được có vấn đề. Đừng nói có dược hiệu hay không, ngươi cho là ma khí công tâm của hắn kia là tới thế nào?”
“Thì ra…” Ta còn tưởng rằng Lý thư sinh sở dĩ biến thành sống dở chết dở là bị con yêu nào quỷ nào đánh lén, không nghĩ tới lại là Tam Lục bị lừa thuốc giả, ép người ta uống sản phẩm không rõ!
“Vậy, ngươi hái hoa ở đâu?”
“Tại sườn núi Cửu Long.”
“Ừ…”
Chỗ nào? Dù sao ta không biết.
Bất quá ngay cả hoa cỏ cũng… dính ma khí? Vậy cuộc sống này…
Không có cách nào khác vượt qua.
Thiêu thân của ma giới là bay đầy trời muốn ăn thịt người, còn ma khí, cũng bắt đầu gặm nhấm hoa cỏ.
Được, tinh thần bát quái lại bị cảm giác nguy cơ bức cho lui sạch.
“Ừm…”
Ta còn chưa có mở miệng, Tam Lục hỏi ta trước: “Ngươi có chuyện gì?”
“Hở?”
“Ngươi một bộ có chuyện muốn nói lại không dám nói. Rốt cuộc làm sao vậy?”
“À, có chuyện nhất định phải nói cho ngươi, nhưng ta không biết nên nói như thế nào…”
Tam Lục nhìn ta hai cái, ngồi xuống trên ghế đá: “Nói đi, có phải có liên quan đến Tam Thất hay không?”
“Ngươi làm sao đoán được?”
Nàng mặt lạnh: “Các ngươi cùng đi ra ngoài lại không cùng nhau trở về, nàng nhất định là có biến cố gì đi?”
“À, đúng rồi Tam Lục, ta còn muốn hỏi thăm ngươi đây. Ngươi và nàng, thời gian biết nhau dài nhất. Các ngươi vốn quen nhau thế nào, nàng là từ đâu đến, có lai lịch gì? Còn nữa, sau biến Đào Hoa quan, các ngươi vẫn cùng một chỗ sao? Ngươi có biết chuyện của nàng không? Nàng…”
“Ngươi hỏi từng cái một thôi, lập tức nói nhiều như vậy, đầu ta cũng hôn mê.”
“Vậy ngươi nói từ đầu đi.”
Tam Lục lườm ta: “Rõ ràng là ta hỏi ngươi trước, nói đi, Tam Thất xảy ra chuyện gì.”
Nàng lại đá quả bóng cao su về cho ta.
Được rồi. Ta phát bóng.
Ta dùng hết ngôn ngữ khách quan ngắn gọn. Đem sự kiện móc tim dọc theo đường đi chúng ta gặp phải… Thật ra bây giờ nên nói là sự kiện nghi ngờ, nói một chút. Sau đó nói một mạch đến quả trứng màu đen chúng ta phát hiện ra, trong trứng có thiêu thân… Nói đến cuối cùng ánh mắt Tam Thất chạy nhìn chúng ta, nói lời nói kia, ta có loại cảm giác không rét mà run. Cái loại oán hận đó của nàng, là bởi vì chúng ta ngày ấy giết chết thiêu thân kia đi… Tam Thất nàng, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng cũng không giống không thể tự làm chủ. Nếu như nàng biết thứ trong động bị ta diệt trừ, lại sẽ phản ứng như thế nào? Ta không biết.
Biểu tình của Tam Lục theo lời nói của ta, dần ngưng trọng.
Chờ ta nói xong ta vừa mới xử lý sạch hai tổ trứng thiêu thân trong động, sắc mặt Tam Lục đã vô cùng khó coi.
“Thế nhưng…” Nàng dừng một chút, tựa hồ cũng không biết nên nói như thế nào: “Sự tình vì sao lại như thế này.”
“Ta cũng đã nghĩ có phải hiểu nhầm hay không, Tam Thất nếu như, nếu như gặp phải biến cố gì không thể tự làm chủ, hoàn toàn có thể thẳng thắn nói với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta sẽ không hết sức giúp nàng cứu nàng sao? Thế nhưng nàng chính là không nói, hơn nữa, còn giấu những mầm tai họa này trong nhà của ta, chờ mấy thứ này vừa ra khỏi vỏ, đám chuột nhện ở nơi này của ta không phải đều trở tay không kịp, còn không biết sẽ biến thành dạng gì. Đúng rồi, ngươi nói cái ngươi biết đi.”
Khóe miệng Tam Lục lộ ra một nụ cười khổ, ta cuối cùng cũng nhìn thấy nàng có biểu tình khác ngoài tức giận này, mặt lạnh này.
“Ngươi cảm thấy ta và nàng rất quen thuộc sao?”
“Nhưng là các ngươi khi đó không phải là cùng nhau… Trước lúc đi Đào Hoa quan các ngươi vẫn ở cùng một chỗ nha.”
“Thế nhưng ta và nàng chẳng qua là ở gần. Ta ở trên cây bách, nàng ở trong đầm lầy bên suối, mặc dù chúng ta thường xuyên nhìn thấy đối phương, cũng cùng nhau tu luyện, thế nhưng ta cũng không có hỏi nhiều về lai lịch của nàng linh tinh. Chúng ta đám thảo trùng, có thể có lai lịch gì? Chẳng qua là không cam lòng giống như sương mai chỉ sống ngắn ngủi như thế liền chết đi. Cho nên mới…” Tam Lục nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lúc ta biết nàng nàng đã hiểu biết rất nhiều… Bất quá thời gian nàng vốn sống cũng nhiều hơn ta…”
Tam Lục nói chuyện quả thực không bắt được trọng điểm, so với ta còn có thể lạc đề hơn.
“Nàng trước kia không có gì dị thường sao? Còn nữa, sau biến cố Đào Hoa quan thì sao?”
“Sau sự tình Đào Hoa quan, ta và nàng thật ra cũng không ở chung, nàng nói muốn đi chỗ khác du lịch, ta thì, lục tục đi qua vài chỗ, về sau an thân ở Hoàng Lâm…”
Ta thấy phản ứng của Tam Lục vẫn luôn rất…
Ừm, không giống như ta. Quá căng thẳng, càng không nói sẽ phẫn nộ, hoặc là rất thương tâm. Hay là…
Dù sao tâm tình của nàng nhất quán là lạnh lùng.
Tam Lục người này… chỉ có dị tính không có nhân tính.
Ta dự đoán dù cho ta bây giờ mà trở mặt lộ ra chân diện mục yêu ma muốn hại nàng, nàng có lẽ cũng là gương mặt lạnh lùng không có bi phẫn bị lừa bị hại gì đi?
Chẳng lẽ bởi vì không coi trọng, cho nên cũng không cảm thấy tình cảm và tâm hồn bị thương tổn sao?
“Vậy ngươi và thư sinh kia, ừm, làm sao bây giờ?”
Nếu canh kia không phải canh tốt, hơn nữa nhìn bộ dạng Lý thư sinh chín phần chín là không nhớ tới nhân duyên kiếp trước gì.
Vậy Tam Lục làm sao bây giờ đây?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ liền cưỡng ép trói giam hắn?
Hay là, ừm…
Dù sao ta không phải Tam Lục, ta cũng không biết Tam Lục có chủ ý gì.
Lời này của ta vừa hỏi. Dường như bộp một tiếng đóng lại một một công tắc nào đó của Tam Lục, nàng tiếp tục lạnh mặt nhìn mặt hồ nước bên ngoài cái đình, căn bản không để ý tới ta, coi ta như không khí.
“Vậy, được rồi…” Ta ngượng ngùng đứng lên, sờ mũi: “Vậy ta đi tìm kiếm tung tích của Tam Thất, ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu như… sau này gặp lại nàng, cũng không nên bị nàng ám toán gì gì đó…”
Tam Lục vẫn không hé răng, ta đành phải đi.
Lại nói. Ta làm sao cảm giác mình uất ức như thế chứ. Tam Lục chính là mặt lạnh như vậy, ta còn vẫn đem sức lực nóng hổi của mình đi ấm áp khối băng lớn này. Biết ấm mà không nóng, nàng trời sinh chính là mặt lạnh như vậy, phỏng chừng đến chết cũng không đổi được.
Nói là đi tìm tung tích của Tam Thất, nhưng ta ngoại trừ mở ra toàn bộ trận pháp trên núi, bị động phòng ngự, tựa hồ không có biện pháp gì khác. Ta tự mình không thể ra ngoài, đám nhện chuột không thể ra ngoài, Phượng Nghi ta sai không được Tử Hằng lại đang bế quan. Ngoại trừ có thể đưa tin bảo đám sâu thú và hoa cây hơi có linh tính thay ta lưu tâm tung tích của Tam Thất, cũng không làm được gì khác.
Ừm. Còn phải nhắc nhở đám vật nhỏ này đề phòng tập kích bất thình lình của thiêu thân. Một hai con thì không sao, mấy con cáo già sống lâu trên núi còn không sợ mấy cái ấy. Thế nhưng thỏ con nai con thì khó nói. Còn có. Nếu như đám thiêu thân này, xuất hiện thành đàn thành mảng…
Nhất định phải bảo chúng nó đề phòng nhiều hơn!
Ta từ chỗ Tam Lục đi ra, gặp Hôi Đại Mao, hắn cũng là vẻ mặt ủ rũ: “Sư phó, ta đã bảo đám nhện tỏa tin tức ra, nếu như trên núi dưới núi Già Hội chúng ta có dấu chân của Tam Thất, vậy nhất định có thể truyền về tin tức.”
“Ngươi bảo chúng nó cũng tự mình cẩn thận hơn, những con thiêu thân này… số lượng mà nhiều, chính là…” Rất khủng bố.
Thứ gì cũng có số lượng, quá lượng một cái liền đáng sợ.
“Vâng, sư phó, vừa rồi ta gặp Ngao công tử, đã nói việc này với hắn.”
“Thật không? Hắn xuất quan rồi?”
“Phải, hắn bây giờ hình như đang đến chỗ thư sinh kia. Kỳ quái, hắn và thư sinh kia có lời gì để nói chứ? Lại không quen nhau…”
Ta cũng đoán không ra lý do gì, thế nhưng thời gian của ta bây giờ tốt nhất vẫn nên dùng để làm chính sự, dưỡng tinh thần, tích tụ pháp lực, tôi luyện chiêu số… Như vậy mới không còn chuyện tới trước mắt lại chịu bó tay.
Ôi, mấy ngày nay trời mưa, thiên lôi bị ta lãng phí không ít, cũng không có đi hấp thu nó, nghĩ như vậy thực sự là cảm thấy mình lười biếng đến có lỗi.
Bất quá ta vừa đi, vừa nghi hoặc.
Tử Hằng tìm Lý thư sinh làm gì chứ?
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn tránh khỏi vô số tai mắt trong động của ta… Nàng, ợ, sinh hạ những thứ kia, lại giấu đi, thật không dễ dàng.
Hai chỗ còn lại ta tự mình đi xử lý.
Đều là nơi xó xỉnh, lật tảng đá lên là có thể nhìn thấy trong khe đá phía dưới… đều nhồi thứ đen thùi làm cho người ta buồn nôn. Tâm tình của ta càng ngày càng không tốt, ngực giống như đè nặng tảng đá, thế nhưng suy nghĩ tỉnh táo hơn vừa nãy. Bây giờ không phải là lúc phẫn hận than thở. Quan trọng là phải loại bỏ tai họa ngầm trong Bàn Ti động, còn có chính là… phải truy xét hướng đi của Tam Thất.
Ta đối phó đám này như đối phó đám thiêu thân, dùng võng bao lại, sau đó đều thiêu hủy, một chút mẩu vụn cũng không lưu lại.
Ta thậm chí cũng không liếc mắt nhìn, quá ghê tởm, một đống đông nghìn nghịt không biết có bao nhiêu cái, lúc đốt ngửi cái loại mùi cháy khét này, ngực của ta cũng cuồn cuộn muốn nôn.
Mặc dù đều đốt hai nơi này, ta vẫn… không nỡ trong lòng.
Khua tay áo xua tan không khí bẩn này, ta che miệng trở về, đi không bao xa, vẫn là nhịn không được phun ra.
Không chỉ bởi vì đám trứng ấy.
Còn cả bản lĩnh này của Tam Thất.
Ta không cách nào tưởng tượng nàng rốt cuộc vì sao lại biến thành như thế, sinh hạ đám trứng buồn nôn kia như thế nào, lại giấu kín chúng nó trong Bàn Ti động của ta như thế nào. Nếu như ta không phát giác, mà để đám thiêu thân này phá vỏ mà ra, như vậy trong Bàn Ti động của ta sẽ biến thành thế nào?
Tưởng tượng đến đây. Ta đánh cái rùng mình. Đứng thẳng.
Hoài niệm. Thương hại. Tình xưa quá khứ còn lại trong lòng đối với Tam Thất… Đều trở thành hư không.
Ta sẽ không lại ôm ảo tưởng gì với nàng.
Ta nhớ tình xưa. Nàng chôn giấu những con thiêu thân này trong Bàn Ti động. Có từng nhớ ta sao?
Ợ, phải rồi. Ta vừa nãy nôn một hồi. Chẳng lẽ nôn ra không chỉ là bã cơm. Còn cả bã cảm xúc?
Đúng rồi. Tam Lục còn chưa biết việc này.
Ta vòng quanh chỗ ngoặt, đi tìm Tam Lục.
Nàng mặc một bộ xiêm y trắng, ngồi trong đình trên hồ nước của viện kia. Không biết sao, nhìn thấy tư thế kia của nàng, không khỏi khiến ta nhớ tới một hình ảnh.
Đó là bên trong bộ Đại thoại Tây Du xem kiếp trước ấy. Có một hình ảnh là Bạch Tinh Tinh ở bên cầu, hoài niệm tình xưa của nàng và Tôn Ngộ Không, biểu tình có một loại phiền muộn lạnh như băng. Vốn ánh trăng kia là lạnh, sắc mặt của nàng cũng lạnh, chính là cái loại vẻ mặt phiền muộn nhưng không cứng rắn này.
A, vết thương tình à vết thương tình! Rõ là các nữ yêu trời sinh thoát khỏi không được số mệnh a…
Ớ? Ta đây đang nói điệu gì chứ?
Sợi thần kinh tên gọi là nguy cơ kia vụt một tiếng triệt tiêu, một sợi anten khác tên là bát quái xẹt một tiếng liền dựng đứng.
Ta đi về phía Tam Lục, nàng chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp tục quay đầu đi ưu sầu này ưu sầu.
“Này. Ngươi chưa cho thư sinh kia uống uống canh luân hồi thang đấy sao?”
“Đừng nhắc tới cái canh kia nữa.” Nàng biểu tình lạnh như băng, khẩu khí cũng không phải chuyện như vậy, lộ vẻ buồn nản: “Bỉ ngạn hoa ta hái được có vấn đề. Đừng nói có dược hiệu hay không, ngươi cho là ma khí công tâm của hắn kia là tới thế nào?”
“Thì ra…” Ta còn tưởng rằng Lý thư sinh sở dĩ biến thành sống dở chết dở là bị con yêu nào quỷ nào đánh lén, không nghĩ tới lại là Tam Lục bị lừa thuốc giả, ép người ta uống sản phẩm không rõ!
“Vậy, ngươi hái hoa ở đâu?”
“Tại sườn núi Cửu Long.”
“Ừ…”
Chỗ nào? Dù sao ta không biết.
Bất quá ngay cả hoa cỏ cũng… dính ma khí? Vậy cuộc sống này…
Không có cách nào khác vượt qua.
Thiêu thân của ma giới là bay đầy trời muốn ăn thịt người, còn ma khí, cũng bắt đầu gặm nhấm hoa cỏ.
Được, tinh thần bát quái lại bị cảm giác nguy cơ bức cho lui sạch.
“Ừm…”
Ta còn chưa có mở miệng, Tam Lục hỏi ta trước: “Ngươi có chuyện gì?”
“Hở?”
“Ngươi một bộ có chuyện muốn nói lại không dám nói. Rốt cuộc làm sao vậy?”
“À, có chuyện nhất định phải nói cho ngươi, nhưng ta không biết nên nói như thế nào…”
Tam Lục nhìn ta hai cái, ngồi xuống trên ghế đá: “Nói đi, có phải có liên quan đến Tam Thất hay không?”
“Ngươi làm sao đoán được?”
Nàng mặt lạnh: “Các ngươi cùng đi ra ngoài lại không cùng nhau trở về, nàng nhất định là có biến cố gì đi?”
“À, đúng rồi Tam Lục, ta còn muốn hỏi thăm ngươi đây. Ngươi và nàng, thời gian biết nhau dài nhất. Các ngươi vốn quen nhau thế nào, nàng là từ đâu đến, có lai lịch gì? Còn nữa, sau biến Đào Hoa quan, các ngươi vẫn cùng một chỗ sao? Ngươi có biết chuyện của nàng không? Nàng…”
“Ngươi hỏi từng cái một thôi, lập tức nói nhiều như vậy, đầu ta cũng hôn mê.”
“Vậy ngươi nói từ đầu đi.”
Tam Lục lườm ta: “Rõ ràng là ta hỏi ngươi trước, nói đi, Tam Thất xảy ra chuyện gì.”
Nàng lại đá quả bóng cao su về cho ta.
Được rồi. Ta phát bóng.
Ta dùng hết ngôn ngữ khách quan ngắn gọn. Đem sự kiện móc tim dọc theo đường đi chúng ta gặp phải… Thật ra bây giờ nên nói là sự kiện nghi ngờ, nói một chút. Sau đó nói một mạch đến quả trứng màu đen chúng ta phát hiện ra, trong trứng có thiêu thân… Nói đến cuối cùng ánh mắt Tam Thất chạy nhìn chúng ta, nói lời nói kia, ta có loại cảm giác không rét mà run. Cái loại oán hận đó của nàng, là bởi vì chúng ta ngày ấy giết chết thiêu thân kia đi… Tam Thất nàng, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng cũng không giống không thể tự làm chủ. Nếu như nàng biết thứ trong động bị ta diệt trừ, lại sẽ phản ứng như thế nào? Ta không biết.
Biểu tình của Tam Lục theo lời nói của ta, dần ngưng trọng.
Chờ ta nói xong ta vừa mới xử lý sạch hai tổ trứng thiêu thân trong động, sắc mặt Tam Lục đã vô cùng khó coi.
“Thế nhưng…” Nàng dừng một chút, tựa hồ cũng không biết nên nói như thế nào: “Sự tình vì sao lại như thế này.”
“Ta cũng đã nghĩ có phải hiểu nhầm hay không, Tam Thất nếu như, nếu như gặp phải biến cố gì không thể tự làm chủ, hoàn toàn có thể thẳng thắn nói với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta sẽ không hết sức giúp nàng cứu nàng sao? Thế nhưng nàng chính là không nói, hơn nữa, còn giấu những mầm tai họa này trong nhà của ta, chờ mấy thứ này vừa ra khỏi vỏ, đám chuột nhện ở nơi này của ta không phải đều trở tay không kịp, còn không biết sẽ biến thành dạng gì. Đúng rồi, ngươi nói cái ngươi biết đi.”
Khóe miệng Tam Lục lộ ra một nụ cười khổ, ta cuối cùng cũng nhìn thấy nàng có biểu tình khác ngoài tức giận này, mặt lạnh này.
“Ngươi cảm thấy ta và nàng rất quen thuộc sao?”
“Nhưng là các ngươi khi đó không phải là cùng nhau… Trước lúc đi Đào Hoa quan các ngươi vẫn ở cùng một chỗ nha.”
“Thế nhưng ta và nàng chẳng qua là ở gần. Ta ở trên cây bách, nàng ở trong đầm lầy bên suối, mặc dù chúng ta thường xuyên nhìn thấy đối phương, cũng cùng nhau tu luyện, thế nhưng ta cũng không có hỏi nhiều về lai lịch của nàng linh tinh. Chúng ta đám thảo trùng, có thể có lai lịch gì? Chẳng qua là không cam lòng giống như sương mai chỉ sống ngắn ngủi như thế liền chết đi. Cho nên mới…” Tam Lục nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lúc ta biết nàng nàng đã hiểu biết rất nhiều… Bất quá thời gian nàng vốn sống cũng nhiều hơn ta…”
Tam Lục nói chuyện quả thực không bắt được trọng điểm, so với ta còn có thể lạc đề hơn.
“Nàng trước kia không có gì dị thường sao? Còn nữa, sau biến cố Đào Hoa quan thì sao?”
“Sau sự tình Đào Hoa quan, ta và nàng thật ra cũng không ở chung, nàng nói muốn đi chỗ khác du lịch, ta thì, lục tục đi qua vài chỗ, về sau an thân ở Hoàng Lâm…”
Ta thấy phản ứng của Tam Lục vẫn luôn rất…
Ừm, không giống như ta. Quá căng thẳng, càng không nói sẽ phẫn nộ, hoặc là rất thương tâm. Hay là…
Dù sao tâm tình của nàng nhất quán là lạnh lùng.
Tam Lục người này… chỉ có dị tính không có nhân tính.
Ta dự đoán dù cho ta bây giờ mà trở mặt lộ ra chân diện mục yêu ma muốn hại nàng, nàng có lẽ cũng là gương mặt lạnh lùng không có bi phẫn bị lừa bị hại gì đi?
Chẳng lẽ bởi vì không coi trọng, cho nên cũng không cảm thấy tình cảm và tâm hồn bị thương tổn sao?
“Vậy ngươi và thư sinh kia, ừm, làm sao bây giờ?”
Nếu canh kia không phải canh tốt, hơn nữa nhìn bộ dạng Lý thư sinh chín phần chín là không nhớ tới nhân duyên kiếp trước gì.
Vậy Tam Lục làm sao bây giờ đây?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ liền cưỡng ép trói giam hắn?
Hay là, ừm…
Dù sao ta không phải Tam Lục, ta cũng không biết Tam Lục có chủ ý gì.
Lời này của ta vừa hỏi. Dường như bộp một tiếng đóng lại một một công tắc nào đó của Tam Lục, nàng tiếp tục lạnh mặt nhìn mặt hồ nước bên ngoài cái đình, căn bản không để ý tới ta, coi ta như không khí.
“Vậy, được rồi…” Ta ngượng ngùng đứng lên, sờ mũi: “Vậy ta đi tìm kiếm tung tích của Tam Thất, ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu như… sau này gặp lại nàng, cũng không nên bị nàng ám toán gì gì đó…”
Tam Lục vẫn không hé răng, ta đành phải đi.
Lại nói. Ta làm sao cảm giác mình uất ức như thế chứ. Tam Lục chính là mặt lạnh như vậy, ta còn vẫn đem sức lực nóng hổi của mình đi ấm áp khối băng lớn này. Biết ấm mà không nóng, nàng trời sinh chính là mặt lạnh như vậy, phỏng chừng đến chết cũng không đổi được.
Nói là đi tìm tung tích của Tam Thất, nhưng ta ngoại trừ mở ra toàn bộ trận pháp trên núi, bị động phòng ngự, tựa hồ không có biện pháp gì khác. Ta tự mình không thể ra ngoài, đám nhện chuột không thể ra ngoài, Phượng Nghi ta sai không được Tử Hằng lại đang bế quan. Ngoại trừ có thể đưa tin bảo đám sâu thú và hoa cây hơi có linh tính thay ta lưu tâm tung tích của Tam Thất, cũng không làm được gì khác.
Ừm. Còn phải nhắc nhở đám vật nhỏ này đề phòng tập kích bất thình lình của thiêu thân. Một hai con thì không sao, mấy con cáo già sống lâu trên núi còn không sợ mấy cái ấy. Thế nhưng thỏ con nai con thì khó nói. Còn có. Nếu như đám thiêu thân này, xuất hiện thành đàn thành mảng…
Nhất định phải bảo chúng nó đề phòng nhiều hơn!
Ta từ chỗ Tam Lục đi ra, gặp Hôi Đại Mao, hắn cũng là vẻ mặt ủ rũ: “Sư phó, ta đã bảo đám nhện tỏa tin tức ra, nếu như trên núi dưới núi Già Hội chúng ta có dấu chân của Tam Thất, vậy nhất định có thể truyền về tin tức.”
“Ngươi bảo chúng nó cũng tự mình cẩn thận hơn, những con thiêu thân này… số lượng mà nhiều, chính là…” Rất khủng bố.
Thứ gì cũng có số lượng, quá lượng một cái liền đáng sợ.
“Vâng, sư phó, vừa rồi ta gặp Ngao công tử, đã nói việc này với hắn.”
“Thật không? Hắn xuất quan rồi?”
“Phải, hắn bây giờ hình như đang đến chỗ thư sinh kia. Kỳ quái, hắn và thư sinh kia có lời gì để nói chứ? Lại không quen nhau…”
Ta cũng đoán không ra lý do gì, thế nhưng thời gian của ta bây giờ tốt nhất vẫn nên dùng để làm chính sự, dưỡng tinh thần, tích tụ pháp lực, tôi luyện chiêu số… Như vậy mới không còn chuyện tới trước mắt lại chịu bó tay.
Ôi, mấy ngày nay trời mưa, thiên lôi bị ta lãng phí không ít, cũng không có đi hấp thu nó, nghĩ như vậy thực sự là cảm thấy mình lười biếng đến có lỗi.
Bất quá ta vừa đi, vừa nghi hoặc.
Tử Hằng tìm Lý thư sinh làm gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.