Chương 181: Xuất hành
Vệ Phong
16/05/2014
Đi hơn phân nửa, lưu lại non nửa.
Đại Mao vẫn rất vui mừng, mặc dù nhắc tới những con chuột tinh rời đi chửi như tát nước thao thao bất tuyệt, thế nhưng nhắc tới những người lựa chọn tơ cửu trùng lưu lại, là biến ngay vẻ giận, thành khen không dứt miệng.
Ta luôn cảm thấy hắn hẳn là nên nói cái khác, nhưng Đại Mao có đôi khi miệng rất chặt, vòng tới vòng lui chính là không mở miệng, hơn nữa bây giờ lại càng quá phận, rất nhiều chuyện đi hỏi thẳng ý Phượng Nghi, ta cảm giác ta đây chủ động vốn là quyền uy không có mấy lạng bây giờ càng nhẹ nhàng, nổi gió một cái là có thể thổi bay.
Trái lại Tuyết Trúc kia, bây giờ chạy trước chạy chạy sau thế nhưng rất chịu khó, uyển chuyển hỏi thăm khi nào có thể chính thức bái sư học bản lĩnh. Nàng bây giờ dường như chẳng còn kiêng dè cái gì, nói thẳng: “Tỷ tỷ, chờ bái sư xong ta cũng gọi người sư phó giống như Đại Mao ca, dù sao giờ trên người có tơ cửu trùng trói buộc, đã nói thật thì cũng làm thật. Ta muốn học được bản lĩnh một sợi tơ trói ta tại chỗ kho sau của người — có thể dạy ta chứ?”
Ta không biết bọn họ cần bao lâu, mới phát hiện cái tơ cửu trùng ấy thật ra chẳng qua là… Dù sao không có cái loại công hiệu thần kỳ thổi phồng đó.
Có lẽ là ảo giác của ta, ta cảm thấy bọn họ đột nhiên đều trở nên thản nhiên hơn rất nhiều, làm việc kiên định. Đại Mao nói năm sau sẽ làm một đại hội thi khảo, tuyển chọn ưu tú cho ta thu làm đệ tử.
Ta cảm thấy thế đạo này biến hóa thật mau, nhưng Phượng Nghi lại nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Chuyện này nàng vốn nên làm. Không phải ai cũng vong ân phụ nghĩa, nhưng bọn họ dù sao cũng phải có một tiền đồ đằng trước chứ? Trước kia các nàng ở Đào Hoa quan, cũng không có câu nói xuất sư sao? Là xuất thật hay xuất giả không bàn, quan chủ cũng dạy các nàng bản lĩnh chứ? Thỉnh thoảng còn có giảng pháp, mọi người các nàng có phải rất thành thật hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nàng hiểu nàng lầm lối ở đâu rồi?”
Ta ho một tiếng: “Nè, Đại Mao vừa rồi hình như có chuyện chưa nói, dám chắc giấu giếm ta cái gì. Chàng có biết hay không?”
Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta: “Muốn biết?”
“Muốn!” Đây không phải lời thừa sao.
“Ừm, nếu như tâm tình ta tốt…” Phượng Nghi lười biếng nói: “Đến, nương tử, bày tỏ bày tỏ thành ý của nàng.”
Ta lập tức chân chó đi vòng qua sau lưng hắn bóp lưng.
Trong phòng đã thiêu giường đất. Chúng ta ban nãy vây quanh bàn nhỏ bóc vỏ quýt, ta bóp vai cho hắn. Vừa rồi trên ngón tay có chút hương quýt màu vàng chanh nhạt dây lên áo lót trắng như tuyết của hắn.
“Ừm, Đại Mao tính toán rất hay. Người ngoài luôn muốn dò la chúng ta, chúng ta cũng phải nghe ngóng người khác một chút chứ.”
“Hả?” Ta cũng từng muốn dò la người khác, thế nhưng ta cảm giác thủ hạ của mình không có không có cái loại nhân tài cao cấp như Vô gian đạo.
“Nàng cứ lần lữa, Đại Mao cũng mượn cơ hội tung ra một đám chuột nhện, thăm dò thăm dò người khác…”
“A, vậy nguy hiểm biết bao.”
“Nguy hiểm cái gì chứ, cũng không phải bảo bọn họ làm việc gì nguy hiểm, chính là nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, nhớ kỹ, khi rảnh rỗi đi ra để lộ tin tức là được. Nàng khoan hãy nói, bọn họ ở đâu cũng là con tôm con tép, sẽ không làm cho người ta chú ý, tin tức lớn bọn họ hẳn là cũng dò không được.”
“Như vậy, được không?”
Vừa rồi nói với Tử Hằng chúng ta phải học làm người xấu, thế nhưng việc này hoàn toàn không phải nói một tiếng học làm, lập tức có thể làm được.
“Nàng cảm thấy không được?”
“Không phải, chàng biết, ta ấy à, chính là… Khụ, thật ra ta nếu không phải sinh là nhện, mà là một người bình thường, ta khẳng định là loại nhát gan sợ phiền phức an phận thủ thường.”
Hắn hừ một tiếng: “Ta sớm đã nhìn ra.”
“Hì, đáng tiếc bây giờ chàng đã là người của ta rồi, đổi ý cũng không còn kịp nữa!” Ta đánh bạo, vừa cười tà vừa nhéo một cái trên mặt hắn. Cảm giác không tồi, lại nhéo cái nữa.
Ừ, người ta thường nói, mông hổ không thể sờ, nếu là ta nói, mặt phượng hoàng cũng không phải không thể tùy tiện nhéo, sau khi nhéo… Ưm…
Phản kích của Phượng Nghi tới vừa vội vừa hung, cuối cùng môi ta sưng lên, mắt cũng không mở ra được, người quả thực giống như đống bùn nhão, đáng sợ chính là, ta lại còn cảm thấy làm một đống bùn nhão cũng rất hạnh phúc…
Ta nhoài người trên bả vai hắn nhỏ giọng nói: “Ừm, người khác yêu đương đều sẽ nói một vài đề tài có lãng mạn, hoặc là có chiều sâu, chúng ta hình như cũng chưa từng nói với nhau về đời người này, lý tưởng này…”
Hai má Phượng Nghi hơi đỏ, trong ánh mắt là ánh nước, ừm, dùng một từ thô tục để hình dung chính là xuân tình nhộn nhạo, làm ta nhìn mà vừa chảy nước miếng, vừa ấn eo mình — có lòng mà lực không đủ.
“Nàng là người sao? Nàng có lý tưởng sao?”
Ta bị hắn đả kích trực tiếp như vậy tức giận trừng mắt, thế nhưng, Phượng Nghi nói chính là sự thực, việc này, ta đích xác không phải người, hơn nữa bản thân ta cũng quả thực chả có lý tưởng gì.
“Được rồi,” hắn sờ sờ đầu ta tựa như vỗ về con mèo nhỏ: “Có phải mùa đông quá nhàm chán, hằng ngày buồn trong động, nàng nhàn rỗi nghĩ vớ vẩn cộng thêm dằn vặt hay không, vậy cũng không tốt, ta và Tử Hằng thương lượng một chút, chúng ta đi ra ngoài giải giải sầu.”
“A?” Trước mắt ta sáng ngời: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật?” Ta không để ý hắn nói muốn thương lượng một chút với Tử Hằng, hoàn toàn xem nhẹ.
“Tuần trăng mật?” Phượng Nghi thưởng thức cái từ này: “Nàng nếu muốn gọi như vậy cũng được.”
Ta kích động!
Trăng mật ơi trăng mật!
Trăng mật ơi trăng mật!
Ừm, tuy rằng bây giờ là mùa đông, thế nhưng phương nam nhất định vẫn còn ấm áp. Chúng ta có thể đi nơi còn nóng hơn, tỷ như, một hải đảo nào đó, ánh mặt trời rực rỡ, biển xanh cát bạc, ừm, không biết Phượng Nghi có chịu thử quần bơi tam giác hay không? Khà khà khà… Ta vừa cười trộm vừa lau quệt nước miếng ở khóe miệng.
Ừm, chuyện có thể làm rất nhiều? Chúng ta còn có thể đi tắm suối nước nóng, chơi thuyền trên hồ, hoặc là tìm một chỗ yên tĩnh, nhà tranh rào trúc, nằm nghe mưa đêm…
Chờ đến hai hôm sau, ta liền phát hiện ta kích động vô ích…
Kế hoạch xuất hành: đi đến đâu tính đến đó… Ta 囧, nhưng tự do tự tại cũng rất tốt.
Nhân số xuất hành: ba người. Phượng Nghi, ta, Tử Hằng. Ta lại 囧.
Nào có trăng mật ba người chứ…
Đương nhiên ta không ghét Tử Hằng, ta cũng rất muốn hắn ở lâu mấy ngày, mọi người chúng ta cùng ở chung nhiều hơn, nhưng lời nói của Phượng Nghi lúc trước, hoàn toàn dẫn ta đi nhầm sang hướng khác.
Đại Mao rất vui mừng, bảo chúng ta chơi cho vui, chơi cao hứng chơi hài lòng, không cần lo lắng trong nhà. Ta có chút bứt rứt, cảm giác việc việc đều để Đại Mao làm phúc đều để ta hưởng, thế nhưng nhìn Đại Mao lại là biểu tình ngọt như đường, ta quyết định, chờ ta trở lại sẽ gánh vác trách nhiệm, làm một động chủ và sư phó xứng chức! Đại Mao mặc dù cũng không cầu tiến tới như ta, thế nhưng đây là một thế giới thế giới nói thực lực, cho dù dùng roi quất phía sau, cũng phải bắt hắn lại dụng công tu luyện, lại lên một tầng mới được.
Ba người chúng ta rời khỏi Bàn Ti động, liên tục mấy ngày đại tuyết, nơi nơi một mảnh trắng xoá. Tử Hằng là một bộ áo xanh, Phượng Nghi thì lại là bạch y bay bay, duy độc ta bọc giống một con cọp cái, trong ba tầng ngoài ngoài ba tầng. Mặc dù có thể vận công đuổi ấm, thế nhưng ta nhìn thấy một mảnh tuyết như thế, liền đặc biệt cảm thấy mình không có cảm giác an toàn, thế nào cũng phải bọc thật dày mới cảm thấy thân thể và tâm lý cùng ấm áp lên.
Chúng ta một đường hướng nam, đi một chút lại dừng, có đôi khi sẽ tìm nơi ngủ trọ trong thành lớn đông người náo nhiệt, vung tiền như rác bao tiệc rượu sang quý hào nhoáng bên ngoài nếm thức ăn tươi, đi xem nghệ nhân ca kỹ, tạp kỹ biểu diễn. Cũng sẽ tại đỉnh núi tịch mịch không người, một bình rượu, ba người đối ẩm.
Tất cả sự tình phiền nhiễu đều tạm thời buông xuống, ta cũng biết, gặp nhau như thế, lữ hành như thế, quý giá biết bao.
Một ngày sáng sớm tỉnh dậy, Tử Hằng đã đi trước rồi.
Ly biệt có dấu hiệu. Đêm hôm trước lúc chúng ta chơi thuyền trên hồ, thì có thủy tộc tìm hắn.
Tử Hằng không lảng tránh chúng ta, cua tinh kia ngôn từ mặc dù cung kính, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại ép từng bước, luôn miệng nói là phụng mệnh bá phụ của Tử Hằng, mời Tử Hằng trở về thương nghị đại sự trong tộc.
Tử Hằng sai hắn đi, nhấc một chén rượu, lại không có uống.
“Không cần để ý.” Phượng Nghi khuyên hắn: “Ngươi đã không còn gì cầu bọn họ, bọn họ cũng không thể lại tổn thương ngươi.”
“Đúng vậy, thế nhưng dù sao cũng phải có kết thúc.” Tử Hằng bình tĩnh uống rượu trong chén, khẽ buông tay, cái chén kia rơi vào trong hồ.
Ta có chút hoảng hốt, ánh trăng chiếu lên người Tử Hằng, hắn thoạt nhìn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Loại cảm giác này cũng không phải ảo giác.
Hắn đích xác lặng lẽ rời đi.
Ta nghĩ hắn đi trong đêm.
Phượng Nghi cầm tờ giấy trắng viết đơn giản về sau cẩn thận, hắn từ trước đến giờ không bối rối khó xử vì sự tình gì, cũng lộ ra vẻ mặt phiền muộn.
Bày một bàn bữa sáng nóng hổi, ta ăn không vô, hắn cũng không chạm tới, những rau cháo bánh ngọt tinh xảo này dần dần đều lạnh.
“Tử Hằng hồi bé, chính là loại tính tình này. Không tranh không cướp, cũng không oán giận, không phẫn hận. Thế nhưng hắn rất chăm chỉ chịu khó, nàng nhớ lúc mới gặp hắn là bộ dáng một đứa nhỏ không?”
“Ừ, nhớ rõ.” Ta đương nhiên sẽ không quên, lúc ấy Phượng Nghi và Tử Hằng cùng xuất hiện tại Đào Hoa quan, ta còn một dạo nghi ngờ bọn họ có phải là quan hệ thầy trò linh tinh hay không đó.
“Hắn khi đó đúng lúc luyện công xảy ra chút nhầm lẫn, mới biến thành tướng mạo hài đồng. Hắn rất nóng vội, muốn mau chút có được sức mạnh, có thể được tộc nhân thừa nhận, có thể hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân… Mặc dù hắn cũng biết, thế sự không tốt đẹp như lý tưởng, bên trong Ngao gia tàn khốc như thế, thân tình và và ấm áp hắn muốn, có lẽ là xa xôi không thể với tới, một giấc mộng hư ảo, thế nhưng mục tiêu ấy hắn nỗ lực quá lâu, hắn thủy chung ôm hy vọng.”
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn là tuyệt vọng.
Lúc ta biết Tử Hằng, hắn ôn hòa hiền hậu, hắn luôn cho người bên cạnh ấm áp, thế nhưng ta khi đó lại không biết, hắn mới là tịch mịch nhất, cần ấm áp nhất.
“Chúng ta không thể giúp gì sao?”
“Tính tình Tử Hằng ngoài mềm trong cứng, hắn nếu quyết định chủ ý, tuyệt không lại mặc cho những người đó sắp đặt.” Phượng Nghi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên quay đầu nói: “Nè, có muốn đi Đông hải chơi không?”
Ta sửng sốt, nhìn kỹ vẻ mặt của Phượng Nghi, ý tứ trong lời nói của hắn, giống như ta đoán sao?
“Ừm, Tử Hằng sẽ không đồng ý…” Ta có chút do dự, thế nhưng, đề nghị của Phượng Nghi thật sự rất có sức hấp dẫn!
“Chúng ta trộm đi theo, nếu như Tử Hằng một cây làm chẳng lên non, sẽ ngầm ngầm giúp hắn một tay, nói không chừng còn có thể kéo hắn cùng về Bàn Ti động ăn tết đấy.”
Đại Mao vẫn rất vui mừng, mặc dù nhắc tới những con chuột tinh rời đi chửi như tát nước thao thao bất tuyệt, thế nhưng nhắc tới những người lựa chọn tơ cửu trùng lưu lại, là biến ngay vẻ giận, thành khen không dứt miệng.
Ta luôn cảm thấy hắn hẳn là nên nói cái khác, nhưng Đại Mao có đôi khi miệng rất chặt, vòng tới vòng lui chính là không mở miệng, hơn nữa bây giờ lại càng quá phận, rất nhiều chuyện đi hỏi thẳng ý Phượng Nghi, ta cảm giác ta đây chủ động vốn là quyền uy không có mấy lạng bây giờ càng nhẹ nhàng, nổi gió một cái là có thể thổi bay.
Trái lại Tuyết Trúc kia, bây giờ chạy trước chạy chạy sau thế nhưng rất chịu khó, uyển chuyển hỏi thăm khi nào có thể chính thức bái sư học bản lĩnh. Nàng bây giờ dường như chẳng còn kiêng dè cái gì, nói thẳng: “Tỷ tỷ, chờ bái sư xong ta cũng gọi người sư phó giống như Đại Mao ca, dù sao giờ trên người có tơ cửu trùng trói buộc, đã nói thật thì cũng làm thật. Ta muốn học được bản lĩnh một sợi tơ trói ta tại chỗ kho sau của người — có thể dạy ta chứ?”
Ta không biết bọn họ cần bao lâu, mới phát hiện cái tơ cửu trùng ấy thật ra chẳng qua là… Dù sao không có cái loại công hiệu thần kỳ thổi phồng đó.
Có lẽ là ảo giác của ta, ta cảm thấy bọn họ đột nhiên đều trở nên thản nhiên hơn rất nhiều, làm việc kiên định. Đại Mao nói năm sau sẽ làm một đại hội thi khảo, tuyển chọn ưu tú cho ta thu làm đệ tử.
Ta cảm thấy thế đạo này biến hóa thật mau, nhưng Phượng Nghi lại nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Chuyện này nàng vốn nên làm. Không phải ai cũng vong ân phụ nghĩa, nhưng bọn họ dù sao cũng phải có một tiền đồ đằng trước chứ? Trước kia các nàng ở Đào Hoa quan, cũng không có câu nói xuất sư sao? Là xuất thật hay xuất giả không bàn, quan chủ cũng dạy các nàng bản lĩnh chứ? Thỉnh thoảng còn có giảng pháp, mọi người các nàng có phải rất thành thật hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nàng hiểu nàng lầm lối ở đâu rồi?”
Ta ho một tiếng: “Nè, Đại Mao vừa rồi hình như có chuyện chưa nói, dám chắc giấu giếm ta cái gì. Chàng có biết hay không?”
Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta: “Muốn biết?”
“Muốn!” Đây không phải lời thừa sao.
“Ừm, nếu như tâm tình ta tốt…” Phượng Nghi lười biếng nói: “Đến, nương tử, bày tỏ bày tỏ thành ý của nàng.”
Ta lập tức chân chó đi vòng qua sau lưng hắn bóp lưng.
Trong phòng đã thiêu giường đất. Chúng ta ban nãy vây quanh bàn nhỏ bóc vỏ quýt, ta bóp vai cho hắn. Vừa rồi trên ngón tay có chút hương quýt màu vàng chanh nhạt dây lên áo lót trắng như tuyết của hắn.
“Ừm, Đại Mao tính toán rất hay. Người ngoài luôn muốn dò la chúng ta, chúng ta cũng phải nghe ngóng người khác một chút chứ.”
“Hả?” Ta cũng từng muốn dò la người khác, thế nhưng ta cảm giác thủ hạ của mình không có không có cái loại nhân tài cao cấp như Vô gian đạo.
“Nàng cứ lần lữa, Đại Mao cũng mượn cơ hội tung ra một đám chuột nhện, thăm dò thăm dò người khác…”
“A, vậy nguy hiểm biết bao.”
“Nguy hiểm cái gì chứ, cũng không phải bảo bọn họ làm việc gì nguy hiểm, chính là nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, nhớ kỹ, khi rảnh rỗi đi ra để lộ tin tức là được. Nàng khoan hãy nói, bọn họ ở đâu cũng là con tôm con tép, sẽ không làm cho người ta chú ý, tin tức lớn bọn họ hẳn là cũng dò không được.”
“Như vậy, được không?”
Vừa rồi nói với Tử Hằng chúng ta phải học làm người xấu, thế nhưng việc này hoàn toàn không phải nói một tiếng học làm, lập tức có thể làm được.
“Nàng cảm thấy không được?”
“Không phải, chàng biết, ta ấy à, chính là… Khụ, thật ra ta nếu không phải sinh là nhện, mà là một người bình thường, ta khẳng định là loại nhát gan sợ phiền phức an phận thủ thường.”
Hắn hừ một tiếng: “Ta sớm đã nhìn ra.”
“Hì, đáng tiếc bây giờ chàng đã là người của ta rồi, đổi ý cũng không còn kịp nữa!” Ta đánh bạo, vừa cười tà vừa nhéo một cái trên mặt hắn. Cảm giác không tồi, lại nhéo cái nữa.
Ừ, người ta thường nói, mông hổ không thể sờ, nếu là ta nói, mặt phượng hoàng cũng không phải không thể tùy tiện nhéo, sau khi nhéo… Ưm…
Phản kích của Phượng Nghi tới vừa vội vừa hung, cuối cùng môi ta sưng lên, mắt cũng không mở ra được, người quả thực giống như đống bùn nhão, đáng sợ chính là, ta lại còn cảm thấy làm một đống bùn nhão cũng rất hạnh phúc…
Ta nhoài người trên bả vai hắn nhỏ giọng nói: “Ừm, người khác yêu đương đều sẽ nói một vài đề tài có lãng mạn, hoặc là có chiều sâu, chúng ta hình như cũng chưa từng nói với nhau về đời người này, lý tưởng này…”
Hai má Phượng Nghi hơi đỏ, trong ánh mắt là ánh nước, ừm, dùng một từ thô tục để hình dung chính là xuân tình nhộn nhạo, làm ta nhìn mà vừa chảy nước miếng, vừa ấn eo mình — có lòng mà lực không đủ.
“Nàng là người sao? Nàng có lý tưởng sao?”
Ta bị hắn đả kích trực tiếp như vậy tức giận trừng mắt, thế nhưng, Phượng Nghi nói chính là sự thực, việc này, ta đích xác không phải người, hơn nữa bản thân ta cũng quả thực chả có lý tưởng gì.
“Được rồi,” hắn sờ sờ đầu ta tựa như vỗ về con mèo nhỏ: “Có phải mùa đông quá nhàm chán, hằng ngày buồn trong động, nàng nhàn rỗi nghĩ vớ vẩn cộng thêm dằn vặt hay không, vậy cũng không tốt, ta và Tử Hằng thương lượng một chút, chúng ta đi ra ngoài giải giải sầu.”
“A?” Trước mắt ta sáng ngời: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật?” Ta không để ý hắn nói muốn thương lượng một chút với Tử Hằng, hoàn toàn xem nhẹ.
“Tuần trăng mật?” Phượng Nghi thưởng thức cái từ này: “Nàng nếu muốn gọi như vậy cũng được.”
Ta kích động!
Trăng mật ơi trăng mật!
Trăng mật ơi trăng mật!
Ừm, tuy rằng bây giờ là mùa đông, thế nhưng phương nam nhất định vẫn còn ấm áp. Chúng ta có thể đi nơi còn nóng hơn, tỷ như, một hải đảo nào đó, ánh mặt trời rực rỡ, biển xanh cát bạc, ừm, không biết Phượng Nghi có chịu thử quần bơi tam giác hay không? Khà khà khà… Ta vừa cười trộm vừa lau quệt nước miếng ở khóe miệng.
Ừm, chuyện có thể làm rất nhiều? Chúng ta còn có thể đi tắm suối nước nóng, chơi thuyền trên hồ, hoặc là tìm một chỗ yên tĩnh, nhà tranh rào trúc, nằm nghe mưa đêm…
Chờ đến hai hôm sau, ta liền phát hiện ta kích động vô ích…
Kế hoạch xuất hành: đi đến đâu tính đến đó… Ta 囧, nhưng tự do tự tại cũng rất tốt.
Nhân số xuất hành: ba người. Phượng Nghi, ta, Tử Hằng. Ta lại 囧.
Nào có trăng mật ba người chứ…
Đương nhiên ta không ghét Tử Hằng, ta cũng rất muốn hắn ở lâu mấy ngày, mọi người chúng ta cùng ở chung nhiều hơn, nhưng lời nói của Phượng Nghi lúc trước, hoàn toàn dẫn ta đi nhầm sang hướng khác.
Đại Mao rất vui mừng, bảo chúng ta chơi cho vui, chơi cao hứng chơi hài lòng, không cần lo lắng trong nhà. Ta có chút bứt rứt, cảm giác việc việc đều để Đại Mao làm phúc đều để ta hưởng, thế nhưng nhìn Đại Mao lại là biểu tình ngọt như đường, ta quyết định, chờ ta trở lại sẽ gánh vác trách nhiệm, làm một động chủ và sư phó xứng chức! Đại Mao mặc dù cũng không cầu tiến tới như ta, thế nhưng đây là một thế giới thế giới nói thực lực, cho dù dùng roi quất phía sau, cũng phải bắt hắn lại dụng công tu luyện, lại lên một tầng mới được.
Ba người chúng ta rời khỏi Bàn Ti động, liên tục mấy ngày đại tuyết, nơi nơi một mảnh trắng xoá. Tử Hằng là một bộ áo xanh, Phượng Nghi thì lại là bạch y bay bay, duy độc ta bọc giống một con cọp cái, trong ba tầng ngoài ngoài ba tầng. Mặc dù có thể vận công đuổi ấm, thế nhưng ta nhìn thấy một mảnh tuyết như thế, liền đặc biệt cảm thấy mình không có cảm giác an toàn, thế nào cũng phải bọc thật dày mới cảm thấy thân thể và tâm lý cùng ấm áp lên.
Chúng ta một đường hướng nam, đi một chút lại dừng, có đôi khi sẽ tìm nơi ngủ trọ trong thành lớn đông người náo nhiệt, vung tiền như rác bao tiệc rượu sang quý hào nhoáng bên ngoài nếm thức ăn tươi, đi xem nghệ nhân ca kỹ, tạp kỹ biểu diễn. Cũng sẽ tại đỉnh núi tịch mịch không người, một bình rượu, ba người đối ẩm.
Tất cả sự tình phiền nhiễu đều tạm thời buông xuống, ta cũng biết, gặp nhau như thế, lữ hành như thế, quý giá biết bao.
Một ngày sáng sớm tỉnh dậy, Tử Hằng đã đi trước rồi.
Ly biệt có dấu hiệu. Đêm hôm trước lúc chúng ta chơi thuyền trên hồ, thì có thủy tộc tìm hắn.
Tử Hằng không lảng tránh chúng ta, cua tinh kia ngôn từ mặc dù cung kính, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại ép từng bước, luôn miệng nói là phụng mệnh bá phụ của Tử Hằng, mời Tử Hằng trở về thương nghị đại sự trong tộc.
Tử Hằng sai hắn đi, nhấc một chén rượu, lại không có uống.
“Không cần để ý.” Phượng Nghi khuyên hắn: “Ngươi đã không còn gì cầu bọn họ, bọn họ cũng không thể lại tổn thương ngươi.”
“Đúng vậy, thế nhưng dù sao cũng phải có kết thúc.” Tử Hằng bình tĩnh uống rượu trong chén, khẽ buông tay, cái chén kia rơi vào trong hồ.
Ta có chút hoảng hốt, ánh trăng chiếu lên người Tử Hằng, hắn thoạt nhìn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Loại cảm giác này cũng không phải ảo giác.
Hắn đích xác lặng lẽ rời đi.
Ta nghĩ hắn đi trong đêm.
Phượng Nghi cầm tờ giấy trắng viết đơn giản về sau cẩn thận, hắn từ trước đến giờ không bối rối khó xử vì sự tình gì, cũng lộ ra vẻ mặt phiền muộn.
Bày một bàn bữa sáng nóng hổi, ta ăn không vô, hắn cũng không chạm tới, những rau cháo bánh ngọt tinh xảo này dần dần đều lạnh.
“Tử Hằng hồi bé, chính là loại tính tình này. Không tranh không cướp, cũng không oán giận, không phẫn hận. Thế nhưng hắn rất chăm chỉ chịu khó, nàng nhớ lúc mới gặp hắn là bộ dáng một đứa nhỏ không?”
“Ừ, nhớ rõ.” Ta đương nhiên sẽ không quên, lúc ấy Phượng Nghi và Tử Hằng cùng xuất hiện tại Đào Hoa quan, ta còn một dạo nghi ngờ bọn họ có phải là quan hệ thầy trò linh tinh hay không đó.
“Hắn khi đó đúng lúc luyện công xảy ra chút nhầm lẫn, mới biến thành tướng mạo hài đồng. Hắn rất nóng vội, muốn mau chút có được sức mạnh, có thể được tộc nhân thừa nhận, có thể hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân… Mặc dù hắn cũng biết, thế sự không tốt đẹp như lý tưởng, bên trong Ngao gia tàn khốc như thế, thân tình và và ấm áp hắn muốn, có lẽ là xa xôi không thể với tới, một giấc mộng hư ảo, thế nhưng mục tiêu ấy hắn nỗ lực quá lâu, hắn thủy chung ôm hy vọng.”
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn là tuyệt vọng.
Lúc ta biết Tử Hằng, hắn ôn hòa hiền hậu, hắn luôn cho người bên cạnh ấm áp, thế nhưng ta khi đó lại không biết, hắn mới là tịch mịch nhất, cần ấm áp nhất.
“Chúng ta không thể giúp gì sao?”
“Tính tình Tử Hằng ngoài mềm trong cứng, hắn nếu quyết định chủ ý, tuyệt không lại mặc cho những người đó sắp đặt.” Phượng Nghi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên quay đầu nói: “Nè, có muốn đi Đông hải chơi không?”
Ta sửng sốt, nhìn kỹ vẻ mặt của Phượng Nghi, ý tứ trong lời nói của hắn, giống như ta đoán sao?
“Ừm, Tử Hằng sẽ không đồng ý…” Ta có chút do dự, thế nhưng, đề nghị của Phượng Nghi thật sự rất có sức hấp dẫn!
“Chúng ta trộm đi theo, nếu như Tử Hằng một cây làm chẳng lên non, sẽ ngầm ngầm giúp hắn một tay, nói không chừng còn có thể kéo hắn cùng về Bàn Ti động ăn tết đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.