Chương 17: Yêu tinh nhào vào đám đạo sĩ
Vệ Phong
13/05/2014
A? Ta có thể động? Vừa rồi ta lùi một bước nhỏ a!
Xem ra thời hạn pháp thuật Tử Hằng làm đã hết, vì thế định thân của ta cũng được giải trừ.
Ta quay đầu nhìn trái nhìn phải, làm sao đã quên, còn có lão rùa a! Ta không biết phương hướng nhưng nó nhất định biết.
“Quy đại ca, Đào Hoa quan là ở hướng nào?”
Nó trừng mắt ta, nhìn mãi không thôi.
“Ta thật sự có việc gấp a! Ngươi cũng biết sợ rằng có đạo sĩ tới quấy rối, ta phải trở về giúp chứ! Thêm người luôn thêm một phần lực nha!”
Nó vẫn là không hé răng.
Ta giận từ tim lên ác từ gan ra: “Ngươi nếu không nói, coi chừng ta lấy tảng đá đập bể cái đầu rùa của ngươi. Là tự ngươi nói, mai của ngươi cứng, nhưng đầu thì không cứng.”
Hắn vẫn là không nói lời nào.
Ta cúi người xuống, cạnh bờ sông cái khác không nhiều lắm nhưng đá là nhiều nhất, ta tìm một viên to bằng quả hạch đào, hai chân trước gắp lên, cân nhắc lại buông xuống, đổi sang viên to bằng quả phỉ, hướng lão rùa quơ quơ: “Thấy không? Sợ chưa? Hừ hừ, mau nói cho ta biết phương hướng.”
Lão rùa ngay cả mí mắt cũng không động, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ buồn cười cùng bất đắc dĩ.
Ta đột nhiên nhớ tới: “Này, ngươi không phải là không thể nói chuyện đấy chứ?”
Trong mắt lão rùa là một bộ mừng như điên ngươi rốt cuộc đã hiểu ==!
Ta thở dài, ném hòn đá nhỏ xuống.
Thẻ bài gỗ đào trong người cũng không có, ta cũng không biết là lúc đi ra quên mang, hay là trong khi hoảng loạn quăng ở nơi nào.
Ta chưa từng đi quá xa, bây giờ phải làm sao bây giờ? Tiểu đạo sĩ không có khí phách dùng bùa chạy như bay, bỏ lại ta một mình ở chốn hoang sơn dã lĩnh tìm không ra phương hướng.
Đúng rồi, Ngao Tử Hằng nói để lão rùa cõng chúng ta hướng tây, vậy, Đào Hoa quan bây giờ hẳn là ở phía đông.
Đâu là đông?
Hướng mặt trăng mọc hẳn là đông đi?
Ta khẽ cắn môi, quay đầu lại nói với lão rùa: “Quy đại ca, ném ngươi một mình chỗ này không tốt lắm, bất quá ta nghĩ chung quanh đây hẳn là chỉ có giun rắn nho nhỏ, trời lại tối, không có nhiều nguy hiểm lắm… Ờ, ta phải về Đào Hoa quan trước!”
Ta từ một chiếc lá nhảy đến một chiếc lá khác, vừa bật vừa nhảy rất nhanh tiến lên phía trước.
Ta nghĩ phương hướng của ta hẳn là không có sai, chân chạy đã sắp muốn đứt, trong gió thổi tới hương hoa đào.
Có hương, vậy chắc không sai!
Mặt trăng không biết từ khi nào đã biến mất giữa tầng mây, ta lại chạy một đoạn, tại sao lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Nhìn ngọn núi bốn phía, đúng vậy, nơi này hẳn là cửa vào sơn cốc của Đào Hoa quan.
Nhưng là, nhìn thì thấy địa hình không đúng.
Rừng cây nơi này, còn có một cái khe suối thật dài, có miệng cốc hơi hẹp, tại sao đều không thấy?
Xa xa nhìn lại, nơi này một mảnh mênh mang, cỏ dại sinh trưởng tốt, xa xa có gốc cây nghiêng mọc trong hoang dã.
Đào Hoa quan đâu? Sơn cốc đâu?
Cho dù giống như tiểu đạo sĩ nói, Đào Hoa quan đại họa lâm đầu, quan chủ cùng đồng môn đều gặp nguy hiểm, vậy, vậy cũng không thể đem địa hình sông núi cũng đều thay đổi nha!
Chẳng lẽ là ta đi nhầm hướng? Bằng không làm sao có thể toàn bộ sơn cốc đều không thấy chứ?
Bỗng nhiên cách đó không xa có người cao giọng nói: “Bên kia có yêu khí! Đi qua xem!”
“Vâng!” Bốn năm người đồng thời lên tiếng trả lời.
Hỏng bét, chẳng lẽ là đạo sĩ?
Trong óc ta, chủ ý gì cũng không có.
Ta đi trốn chỗ nào đây?
Nghe những người đó càng ngày càng gần, ta hoảng loạn, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc ấy ở sườn núi Phượng Hoàng ta làm sao biến thành hình người vậy? Lúc ấy có thể bởi vì cảm giác nguy cơ mà bùng nổ tiềm lực, làm sao bây giờ lại không thể?
A a a! Tuy rằng kiếp sống con nhện không tốt đẹp, nhưng ta tuyệt đối không muốn rơi vào tay đạo sĩ, đây chính là muốn sống không được muốn chết không xong a!
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một bàn tay nắm lấy ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy một người hỏi: “Ai!”
“Thanh Vân, Thanh Phong sư thúc, là ta.”
“Lý Kha? Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Lý Kha?
“Sư phó của ta để cho ta đi theo các sư thúc trải nghiệm một chút, học chút bản lĩnh… Ta lén đi theo phía sau các ngươi, các ngươi không biết.”
“Nói bậy, sư phó của ngươi sẽ không cho ngươi xuống núi, ngươi mới học đạo mấy năm, ngay cả ngự kiếm còn chưa biết, sư phó của ngươi có thể thả ngươi xuống núi mới là lạ đấy.”
Một thanh âm khác nói: “Ngươi không phải là tự mình trộm chạy đến đi? Bằng không tại sao muốn len lén theo phía sau chúng ta, không lộ diện chứ?”
Người kia kêu Thanh Vân nói: “Ngươi thực sự là hồ nháo, ngươi còn nhỏ tuổi, coi trừ yêu là chuyện đùa?”
“Sư, sư thúc, ta cũng muốn học thêm chút bản lĩnh, sớm đi trừ ma vệ đạo cố gắng một phần tâm lực a.”
“Tiểu Kha à, thiên phú của ngươi là có, nhưng là không thể vì mình thông minh chút, liền xem thường đám yêu quái này.”
“Dạ, sư thúc, ta lần sau không dám, lần này, lần này để cho ta đi theo các sư thúc tăng thêm kiến thức đi.”
“Đúng rồi, vì sao nơi này vừa rồi có cỗ yêu khí, ngươi có thấy cái gì không?”
Tay Lý Kha nắm lấy ta siết chặt, thiếu chút nữa đem một chân của ta bẻ gãy, tim ta cũng dâng lên, tim đập thình thịch, không dám thở mạnh.
Trong lòng bàn tay Lý Kha đều là mồ hôi lạnh, rõ ràng cũng là rất căng thẳng: “Yêu khí? Ta không biết a, bất quá lúc ta vừa rồi qua đây, dường như có đợt gió thổi qua, hạt cát thiếu chút nữa làm mờ mắt ta, nhưng thật ra không thấy được cái gì.”
“Ừm, quên đi, có lẽ là tiểu tinh quái qua đường gì đó, bị khí thế của chúng ta dọa chạy đi.”
“Sư thúc, các ngươi có bắt được đại yêu quái kia chưa?”
“Hừ, yêu tinh Đào Hoa sơn này nếu như dễ bắt như thế, cũng không ở lại được chỗ này nhiều năm, mà không có người tu đạo nào có thể thu phục được chúng nó! Năm đó sư tổ đạo hạnh vô cùng, còn không phải bị yêu quái này…”
“Sư đệ, chuyện xưa đừng nói nữa.”
“Ừ.”
“Ngươi đi theo chúng ta, cũng đừng đi loạn. Nơi này rất cổ quái, rõ ràng địa phương là tuyệt đối không sai, thế nhưng vô luận như thế nào cũng tìm không thấy hang ổ của yêu quái kia, chắc là dùng trận thế và thuật pháp gì đó che giấu rồi. Yêu Đào Hoa này cũng không bình thường, trong đầu có rất nhiều thâm ý.”
“Phải.”
Tay tiểu đạo sĩ xoay một cái, không dấu vết bỏ ta vào trong tay áo hắn.
Ta nhưng thật ra thở phào nhẹ nhõm, nghe bọn hắn nói như vậy, vậy là quan chủ đem toàn bộ Đào Hoa quan ngay cả sơn cốc đều che giấu, nói vậy Ngao Tử Hằng đã đưa tin tức đến, vậy sườn núi Phượng Hoàng cùng đầm Bích Thủy nhất định cũng sẽ không có chuyện.
Bọn họ nếu không có việc gì, trong lòng ta liền kiên định hơn, cẩn cẩn thận thận núp ở bên trong tay áo tiểu đạo sĩ, bế hô hấp lại, để linh lực ở trong người lưu động vận chuyển, như vậy cũng không cảm thấy bị đè nén, cũng tránh bị bọn đạo sĩ phát hiện được sự tồn tại của ta.
Vừa rồi người lên tiếng kia là ai? Hắn có thể cảm thấy linh khí của ta, hai người tới này lại không phát giác…
Không, ta phải càng cẩn thận hơn mới được.
Ta ở trong tay áo Lý Kha nhìn không thấy thứ gì, chỉ nghe bọn đạo sĩ lặng lẽ tiêu sái, giữa cước bộ lên xuống có rung động sột soạt của cỏ dại bị đạp lên.
Càng nhiều tiếng hít thở của người, có người thấp giọng nói chuyện, tiếng cỏ dại vang lên càng mạnh hơn.
“Các ngươi tìm được cái gì?” Thanh âm người nọ chính là vừa mới nói yêu khí kia, dừng một chút, có phần kinh ngạc: “Tiểu Kha tại sao lại đến đây?”
“Hắn một lòng cũng muốn trừ yêu, trộm đi theo chúng ta tới đây.”
“Hồ nháo! Đây cũng là chuyện để chơi sao? Quay về không thể không bảo sư phó của ngươi phạt ngươi.”
“Thanh Liên sư bá, ta lần sau không dám…” Thanh âm Lý Kha nhưng thật ra nghe qua thật ngoan thật nghe lời: “Trong lúc các ngươi phải trừ yêu, ta tuyệt đối không xằng bậy, nhất định sẽ không để các sư thúc sư bá bận tâm.”
Thanh Liên đạo sĩ kia hừ một tiếng, lại hỏi: “Đám yêu quái này hết sức giảo hoạt, lại có phòng bị trước, lần này chỉ sợ phải vô công mà trở về. Thanh Sơn sư đệ, bên kia của các ngươi có phát hiện gì không?”
“Chu ti mã tích (1) cũng không có.”
Ta nghe được hai chữ chu ti, bản năng co rúm lại một cái.
“Hừ, đám yêu nghiệt này có lẽ cũng nghe nói tin tức gần đây không bình thường, vì thế đã sớm giấu kín tung tích trước rồi. Hừ, chúng nó thật sự co đầu rụt cổ không ra, chúng ta cũng thực không có biện pháp tóm chúng nó.”
Bọn họ lại thương lượng mấy câu, quyết định đêm nay trước tiên tìm địa phương để ngủ, ngày mai lại đến.
Ta một cử động nhỏ cũng không dám, tiểu đạo sĩ cũng không có động tác gì, ta cứ như vậy bị hắn cất vào trong tay áo, bị buộc đồng hành một đường cùng đám đạo sĩ này, trước kia có câu nói như thế nào? Nói dối thì tim đập dồn >o<~~ Tim ta bây giờ căng thẳng đến đập cũng không dám.
Đi cũng không biết đã bao xa, tóm lại bên ngoài tiếng gió vang lên một hồi mới dừng lại, sau đó nghe bọn họ bên ngoài đang hàn huyên, “Các vị đạo hữu, ha hả, Lạc Vân quan của ta địa phương chật hẹp, tiếp đãi không chu toàn, làm các vị chịu ủy khuất, thật sự là áy náy a.”
“Là chúng ta quấy rầy Lý quan chủ…”
Tiểu đạo sĩ bước nhanh đi tới chỗ không người, mãi đến khi nghe không được tiếng những người đó, mới thò tay vào tay áo, lấy ta ra.
“Ngươi cái con nhện ngu ngốc, ta rõ ràng cũng nói cho ngươi nguy hiểm, ngươi làm sao còn quay về tìm cái chết, hả?” Hắn đè thấp thanh âm, hổn hển nói với ta: “Nếu để cho các sư thúc của ta phát hiện ngươi, ngươi đã có thể…”
“Ta biết…” Ta nhỏ giọng nói: “Đa tạ ngươi cứu ta a.”
Ánh trăng chiếu lên trên mặt tiểu đạo sĩ, hắn lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên: “Quên đi, ta cũng là thấy ngươi không xấu xa gì, mới muốn giữ lại một cái mạng nhỏ cho ngươi.”
Xa xa có người gọi: “Tiểu Kha, ngươi chạy đi đâu? Mau tới dùng cơm!”
Tiểu đạo sĩ vội vàng đáp một tiếng: “Tới liền!” Lại căn dặn ta: “Ngươi cũng đừng đi loạn lộn xộn, biết không? Hơn nữa không thể ra tiếng!”
“Ừ, ta biết.”
Đe dọa đến tính mạng, ta đương nhiên thức thời.
Tiểu đạo sĩ nhét ta vào bên trong hà bao lụa xanh của hắn, bước nhanh đi tới đón đạo sĩ tìm đến kia.
Ta núp ở bên trong hà bao nho nhỏ tản ra hương bạc hà thơm ngát, trong người cảm thấy ấm áp, trong lòng cũng biến ấm áp.
Tiểu đạo sĩ… thật đúng là một người thiện lương a, lúc đó nhất thời hứng khởi giúp hắn một phen, nhưng không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ ngược lại cứu ta một mạng.
Chú thích
(1) chu ti mã tích: sợi tơ nhện, dấu chân ngựa, ý chỉ manh mối, đầu mối (ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng của sự việc) ↑
Xem ra thời hạn pháp thuật Tử Hằng làm đã hết, vì thế định thân của ta cũng được giải trừ.
Ta quay đầu nhìn trái nhìn phải, làm sao đã quên, còn có lão rùa a! Ta không biết phương hướng nhưng nó nhất định biết.
“Quy đại ca, Đào Hoa quan là ở hướng nào?”
Nó trừng mắt ta, nhìn mãi không thôi.
“Ta thật sự có việc gấp a! Ngươi cũng biết sợ rằng có đạo sĩ tới quấy rối, ta phải trở về giúp chứ! Thêm người luôn thêm một phần lực nha!”
Nó vẫn là không hé răng.
Ta giận từ tim lên ác từ gan ra: “Ngươi nếu không nói, coi chừng ta lấy tảng đá đập bể cái đầu rùa của ngươi. Là tự ngươi nói, mai của ngươi cứng, nhưng đầu thì không cứng.”
Hắn vẫn là không nói lời nào.
Ta cúi người xuống, cạnh bờ sông cái khác không nhiều lắm nhưng đá là nhiều nhất, ta tìm một viên to bằng quả hạch đào, hai chân trước gắp lên, cân nhắc lại buông xuống, đổi sang viên to bằng quả phỉ, hướng lão rùa quơ quơ: “Thấy không? Sợ chưa? Hừ hừ, mau nói cho ta biết phương hướng.”
Lão rùa ngay cả mí mắt cũng không động, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ buồn cười cùng bất đắc dĩ.
Ta đột nhiên nhớ tới: “Này, ngươi không phải là không thể nói chuyện đấy chứ?”
Trong mắt lão rùa là một bộ mừng như điên ngươi rốt cuộc đã hiểu ==!
Ta thở dài, ném hòn đá nhỏ xuống.
Thẻ bài gỗ đào trong người cũng không có, ta cũng không biết là lúc đi ra quên mang, hay là trong khi hoảng loạn quăng ở nơi nào.
Ta chưa từng đi quá xa, bây giờ phải làm sao bây giờ? Tiểu đạo sĩ không có khí phách dùng bùa chạy như bay, bỏ lại ta một mình ở chốn hoang sơn dã lĩnh tìm không ra phương hướng.
Đúng rồi, Ngao Tử Hằng nói để lão rùa cõng chúng ta hướng tây, vậy, Đào Hoa quan bây giờ hẳn là ở phía đông.
Đâu là đông?
Hướng mặt trăng mọc hẳn là đông đi?
Ta khẽ cắn môi, quay đầu lại nói với lão rùa: “Quy đại ca, ném ngươi một mình chỗ này không tốt lắm, bất quá ta nghĩ chung quanh đây hẳn là chỉ có giun rắn nho nhỏ, trời lại tối, không có nhiều nguy hiểm lắm… Ờ, ta phải về Đào Hoa quan trước!”
Ta từ một chiếc lá nhảy đến một chiếc lá khác, vừa bật vừa nhảy rất nhanh tiến lên phía trước.
Ta nghĩ phương hướng của ta hẳn là không có sai, chân chạy đã sắp muốn đứt, trong gió thổi tới hương hoa đào.
Có hương, vậy chắc không sai!
Mặt trăng không biết từ khi nào đã biến mất giữa tầng mây, ta lại chạy một đoạn, tại sao lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Nhìn ngọn núi bốn phía, đúng vậy, nơi này hẳn là cửa vào sơn cốc của Đào Hoa quan.
Nhưng là, nhìn thì thấy địa hình không đúng.
Rừng cây nơi này, còn có một cái khe suối thật dài, có miệng cốc hơi hẹp, tại sao đều không thấy?
Xa xa nhìn lại, nơi này một mảnh mênh mang, cỏ dại sinh trưởng tốt, xa xa có gốc cây nghiêng mọc trong hoang dã.
Đào Hoa quan đâu? Sơn cốc đâu?
Cho dù giống như tiểu đạo sĩ nói, Đào Hoa quan đại họa lâm đầu, quan chủ cùng đồng môn đều gặp nguy hiểm, vậy, vậy cũng không thể đem địa hình sông núi cũng đều thay đổi nha!
Chẳng lẽ là ta đi nhầm hướng? Bằng không làm sao có thể toàn bộ sơn cốc đều không thấy chứ?
Bỗng nhiên cách đó không xa có người cao giọng nói: “Bên kia có yêu khí! Đi qua xem!”
“Vâng!” Bốn năm người đồng thời lên tiếng trả lời.
Hỏng bét, chẳng lẽ là đạo sĩ?
Trong óc ta, chủ ý gì cũng không có.
Ta đi trốn chỗ nào đây?
Nghe những người đó càng ngày càng gần, ta hoảng loạn, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc ấy ở sườn núi Phượng Hoàng ta làm sao biến thành hình người vậy? Lúc ấy có thể bởi vì cảm giác nguy cơ mà bùng nổ tiềm lực, làm sao bây giờ lại không thể?
A a a! Tuy rằng kiếp sống con nhện không tốt đẹp, nhưng ta tuyệt đối không muốn rơi vào tay đạo sĩ, đây chính là muốn sống không được muốn chết không xong a!
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một bàn tay nắm lấy ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy một người hỏi: “Ai!”
“Thanh Vân, Thanh Phong sư thúc, là ta.”
“Lý Kha? Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Lý Kha?
“Sư phó của ta để cho ta đi theo các sư thúc trải nghiệm một chút, học chút bản lĩnh… Ta lén đi theo phía sau các ngươi, các ngươi không biết.”
“Nói bậy, sư phó của ngươi sẽ không cho ngươi xuống núi, ngươi mới học đạo mấy năm, ngay cả ngự kiếm còn chưa biết, sư phó của ngươi có thể thả ngươi xuống núi mới là lạ đấy.”
Một thanh âm khác nói: “Ngươi không phải là tự mình trộm chạy đến đi? Bằng không tại sao muốn len lén theo phía sau chúng ta, không lộ diện chứ?”
Người kia kêu Thanh Vân nói: “Ngươi thực sự là hồ nháo, ngươi còn nhỏ tuổi, coi trừ yêu là chuyện đùa?”
“Sư, sư thúc, ta cũng muốn học thêm chút bản lĩnh, sớm đi trừ ma vệ đạo cố gắng một phần tâm lực a.”
“Tiểu Kha à, thiên phú của ngươi là có, nhưng là không thể vì mình thông minh chút, liền xem thường đám yêu quái này.”
“Dạ, sư thúc, ta lần sau không dám, lần này, lần này để cho ta đi theo các sư thúc tăng thêm kiến thức đi.”
“Đúng rồi, vì sao nơi này vừa rồi có cỗ yêu khí, ngươi có thấy cái gì không?”
Tay Lý Kha nắm lấy ta siết chặt, thiếu chút nữa đem một chân của ta bẻ gãy, tim ta cũng dâng lên, tim đập thình thịch, không dám thở mạnh.
Trong lòng bàn tay Lý Kha đều là mồ hôi lạnh, rõ ràng cũng là rất căng thẳng: “Yêu khí? Ta không biết a, bất quá lúc ta vừa rồi qua đây, dường như có đợt gió thổi qua, hạt cát thiếu chút nữa làm mờ mắt ta, nhưng thật ra không thấy được cái gì.”
“Ừm, quên đi, có lẽ là tiểu tinh quái qua đường gì đó, bị khí thế của chúng ta dọa chạy đi.”
“Sư thúc, các ngươi có bắt được đại yêu quái kia chưa?”
“Hừ, yêu tinh Đào Hoa sơn này nếu như dễ bắt như thế, cũng không ở lại được chỗ này nhiều năm, mà không có người tu đạo nào có thể thu phục được chúng nó! Năm đó sư tổ đạo hạnh vô cùng, còn không phải bị yêu quái này…”
“Sư đệ, chuyện xưa đừng nói nữa.”
“Ừ.”
“Ngươi đi theo chúng ta, cũng đừng đi loạn. Nơi này rất cổ quái, rõ ràng địa phương là tuyệt đối không sai, thế nhưng vô luận như thế nào cũng tìm không thấy hang ổ của yêu quái kia, chắc là dùng trận thế và thuật pháp gì đó che giấu rồi. Yêu Đào Hoa này cũng không bình thường, trong đầu có rất nhiều thâm ý.”
“Phải.”
Tay tiểu đạo sĩ xoay một cái, không dấu vết bỏ ta vào trong tay áo hắn.
Ta nhưng thật ra thở phào nhẹ nhõm, nghe bọn hắn nói như vậy, vậy là quan chủ đem toàn bộ Đào Hoa quan ngay cả sơn cốc đều che giấu, nói vậy Ngao Tử Hằng đã đưa tin tức đến, vậy sườn núi Phượng Hoàng cùng đầm Bích Thủy nhất định cũng sẽ không có chuyện.
Bọn họ nếu không có việc gì, trong lòng ta liền kiên định hơn, cẩn cẩn thận thận núp ở bên trong tay áo tiểu đạo sĩ, bế hô hấp lại, để linh lực ở trong người lưu động vận chuyển, như vậy cũng không cảm thấy bị đè nén, cũng tránh bị bọn đạo sĩ phát hiện được sự tồn tại của ta.
Vừa rồi người lên tiếng kia là ai? Hắn có thể cảm thấy linh khí của ta, hai người tới này lại không phát giác…
Không, ta phải càng cẩn thận hơn mới được.
Ta ở trong tay áo Lý Kha nhìn không thấy thứ gì, chỉ nghe bọn đạo sĩ lặng lẽ tiêu sái, giữa cước bộ lên xuống có rung động sột soạt của cỏ dại bị đạp lên.
Càng nhiều tiếng hít thở của người, có người thấp giọng nói chuyện, tiếng cỏ dại vang lên càng mạnh hơn.
“Các ngươi tìm được cái gì?” Thanh âm người nọ chính là vừa mới nói yêu khí kia, dừng một chút, có phần kinh ngạc: “Tiểu Kha tại sao lại đến đây?”
“Hắn một lòng cũng muốn trừ yêu, trộm đi theo chúng ta tới đây.”
“Hồ nháo! Đây cũng là chuyện để chơi sao? Quay về không thể không bảo sư phó của ngươi phạt ngươi.”
“Thanh Liên sư bá, ta lần sau không dám…” Thanh âm Lý Kha nhưng thật ra nghe qua thật ngoan thật nghe lời: “Trong lúc các ngươi phải trừ yêu, ta tuyệt đối không xằng bậy, nhất định sẽ không để các sư thúc sư bá bận tâm.”
Thanh Liên đạo sĩ kia hừ một tiếng, lại hỏi: “Đám yêu quái này hết sức giảo hoạt, lại có phòng bị trước, lần này chỉ sợ phải vô công mà trở về. Thanh Sơn sư đệ, bên kia của các ngươi có phát hiện gì không?”
“Chu ti mã tích (1) cũng không có.”
Ta nghe được hai chữ chu ti, bản năng co rúm lại một cái.
“Hừ, đám yêu nghiệt này có lẽ cũng nghe nói tin tức gần đây không bình thường, vì thế đã sớm giấu kín tung tích trước rồi. Hừ, chúng nó thật sự co đầu rụt cổ không ra, chúng ta cũng thực không có biện pháp tóm chúng nó.”
Bọn họ lại thương lượng mấy câu, quyết định đêm nay trước tiên tìm địa phương để ngủ, ngày mai lại đến.
Ta một cử động nhỏ cũng không dám, tiểu đạo sĩ cũng không có động tác gì, ta cứ như vậy bị hắn cất vào trong tay áo, bị buộc đồng hành một đường cùng đám đạo sĩ này, trước kia có câu nói như thế nào? Nói dối thì tim đập dồn >o<~~ Tim ta bây giờ căng thẳng đến đập cũng không dám.
Đi cũng không biết đã bao xa, tóm lại bên ngoài tiếng gió vang lên một hồi mới dừng lại, sau đó nghe bọn họ bên ngoài đang hàn huyên, “Các vị đạo hữu, ha hả, Lạc Vân quan của ta địa phương chật hẹp, tiếp đãi không chu toàn, làm các vị chịu ủy khuất, thật sự là áy náy a.”
“Là chúng ta quấy rầy Lý quan chủ…”
Tiểu đạo sĩ bước nhanh đi tới chỗ không người, mãi đến khi nghe không được tiếng những người đó, mới thò tay vào tay áo, lấy ta ra.
“Ngươi cái con nhện ngu ngốc, ta rõ ràng cũng nói cho ngươi nguy hiểm, ngươi làm sao còn quay về tìm cái chết, hả?” Hắn đè thấp thanh âm, hổn hển nói với ta: “Nếu để cho các sư thúc của ta phát hiện ngươi, ngươi đã có thể…”
“Ta biết…” Ta nhỏ giọng nói: “Đa tạ ngươi cứu ta a.”
Ánh trăng chiếu lên trên mặt tiểu đạo sĩ, hắn lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên: “Quên đi, ta cũng là thấy ngươi không xấu xa gì, mới muốn giữ lại một cái mạng nhỏ cho ngươi.”
Xa xa có người gọi: “Tiểu Kha, ngươi chạy đi đâu? Mau tới dùng cơm!”
Tiểu đạo sĩ vội vàng đáp một tiếng: “Tới liền!” Lại căn dặn ta: “Ngươi cũng đừng đi loạn lộn xộn, biết không? Hơn nữa không thể ra tiếng!”
“Ừ, ta biết.”
Đe dọa đến tính mạng, ta đương nhiên thức thời.
Tiểu đạo sĩ nhét ta vào bên trong hà bao lụa xanh của hắn, bước nhanh đi tới đón đạo sĩ tìm đến kia.
Ta núp ở bên trong hà bao nho nhỏ tản ra hương bạc hà thơm ngát, trong người cảm thấy ấm áp, trong lòng cũng biến ấm áp.
Tiểu đạo sĩ… thật đúng là một người thiện lương a, lúc đó nhất thời hứng khởi giúp hắn một phen, nhưng không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ ngược lại cứu ta một mạng.
Chú thích
(1) chu ti mã tích: sợi tơ nhện, dấu chân ngựa, ý chỉ manh mối, đầu mối (ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng của sự việc) ↑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.