Chương 6
Hạc Gia Tam Thiếu
03/07/2023
Nghĩ một hồi, Nguyên Diệp cũng đành thôi. Chiều dậy mở cửa cũng được.
Công tử bột thì đành phải chiều một chút thôi. Cứ thế cả hai cùng nhau
ngủ đến khi mặt trời mọc đến đỉnh đầu mới chịu dậy, hay nói đúng hơn là
đến giờ đó Tưởng Thừa Khanh mới buông tha cho Nguyên Diệp. Bọn họ lại
dậy ăn sáng rồi mở cửa quán, nhưng hôm nay hơi lạ à nha.
Vị khách hôm nay bọn họ đón tiếp lại là Thiên Chủ đương nhiệm.... Thôi xong rồi, kẻ này nổi tiếng khó tính nên cậu phải cẩn thận mới được. Thế là Nguyên Diệp vừa chỉ đạo Tưởng Thừa Khanh nhưng cũng vừa làm công việc của mình, làm sao nhanh nhanh chóng chóng để cho Thiên Chủ không sinh khí với cái quán nhỏ này của cậu.
Nhưng sau đó chẳng biết cậu đã làm sai ở đâu mà tự nhiên lại bị tước quyền kinh doanh quán... Vậy bây giờ mất quyền kinh doanh thì cậu phải làm gì đây? Tiền tuy không thiếu nhưng cậu thích cái nghề này mà. Với lạo còn Tưởng Thừa Khanh ở đây, làm sao mà mang hắn về Thiên giới cùng được?
- Ngài suy xét lại a... Công việc này của ta sao nói bỏ là bỏ được? Với lại...
Thiên Chủ chẳng nói gì mà chỉ lắc đầu từ chối nhiều lời, Nguyên Diệp dưới sự áp lực cũng chẳng biết phải nói cái gì mới đúng. Tưởng Thừa Khanh nghe được hết, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm kéo tay Nguyên Diệp rời khỏi Tinh Nguyên Quán. Nguyên Diệp không hiểu chuyện gì nhưng hắn dẫn thì cậu theo vậy.
Nhưng được vài bước thì một luồng gió cực mạnh ập vào đột ngột khiến cả hai bọn họ đều bị ngã lại vào trong. Nguyên Dụ tức Thiên Chủ vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhìn về phía hai người đang chật vật. Bên ngoài hiện tại đang là cái dạng gì rồi mà còn dám ra ngoài đó chứ? Là cố tình muốn chết hay là không biết thật đây?
- Muốn chết thì ra ngoài đi. Còn không nhìn xem bên ngoài đang là cái tình huống gì, đòi ra ngoài là chán sống quá rồi đấy à?
Giọng nói lạnh như băng cất lên khiến Nguyên Diệp không khỏi sợ hãi, chỉ có Tưởng Thừa Khanh là còn bình tĩnh chắn trước mặt cậu. Con người này hình như không biết sợ là gì, suốt ngày một vẻ mặt dùng đi dùng lại mãi thôi. Nhưng đây không phải là lúc quan tâm vấn đề này.
Nguyên Diệp nhắm chặt hai mắt, nghe ngữ điệu này thì cậu cũng biết là Nguyên Dụ nổi giận rồi. Nhưng vì sao lại thế? Cậu không biết bản thân đã làm sai cái gì rồi, hắn không nói thì làm sao cậu biết được?
- Nguyên ca...
- Im miệng, ta xử ngươi sau.
Nguyên Diệp đành thôi không nói thêm, Tưởng Thừa Khanh lúc này nhịn không được ôm chặt lấy cậu như để trấn an. Nguyên Diệp cũng ngoan ngoãn không phản kháng lại.
Mục Cẩn lúc này đạp cửa xông vào, vừa vào đã vội hỏi Nguyên Dụ với vẻ tức giận.
- Chuyện gì đây? Đã biết con hung thú đó khó thuần phục mà không canh cẩn thận à?
Nguyên Dụ nhìn anh ta, vẻ mặt bình thản bỏ lại một câu "canh hai đứa nó cho kĩ" rồi rời khỏi Tinh Nguyên Quán. Trời gần trưa nhưng tối mịt chẳng khác gì ban đêm. Không mưa mà mây đen dày đặc. Mục Cẩn nhìn ra ngoài không khỏi thở dài, lại thấy Tưởng Thừa Khanh đang ôm Nguyên Diệp thì bất ngờ mở to hai mắt.
- ... Buông nhau ra đi, thấy ớn.
Tưởng Thừa Khanh không buông, trái lại còn có ý định ôm người chặt hơn ở một tư thế khác nhưng rốt cuộc cả hai người đều bị Mục Cẩn lôi ra ngoài. Tinh Nguyên Quán sau đó bị một tia sét đánh trúng, thiêu rụi toàn bộ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Nguyên Diệp chứng kiến rất cà không khỏi suy sụp.... Vậy là mất cả rồi sao?
Chỗ ngủ mất, chỗ làm ân cũng mất rồi... Cậu nhìn lên bầu trời bấy giờ đã bắt đầu sáng dần, khuôn mặt thẫn thờ khiến Mục Cẩn hoảng hốt phải gọi đến mấy lần cậu mới giật mình đáp lại. Tưởng Thừa Khanh không cho Mục Cẩn cơ hội hỏi chuyện, trực tiếp bế Nguyên Diệp lên rồi rời khỏi khu vực bị sét đánh.
Nguyên Dụ trở lại với một thân đầy thương tích. Đến trước đống tro tàn của Tinh Nguyên Quán đã không trống đỡ nổi mà ngã xuống. Mục Cẩn thở dài, đành đích thân đem hắn về Thiên giới vậy.
- Xong rồi thì ở luôn đi còn xuống làm gì? Thằng nhỏ cũng đâu làm gì phật ý ông đâu? Khó tính cũng vừa vừa thôi. Vượt qua Tưởng Thừa Khanh thì ông đi tu ma chứ đừng tu tiên làm gì nữa. Làm thiên thần sa đọa giống truyền thuyết phương Tây của nhân loại ấy.
Nguyên Dụ bị chọc giận cũng đâu làm được gì, vì Mục Cẩn nói đúng mà... Cho dù có muốn phản kháng thì hiện tại cũng chẳng còn sức mà phản nữa đâu.
Hung thú bị phong ấn nhiều năm, chẳng ai rõ nó là con gì nhưng nghe nói có thể hô mưa gọi gió. Không thể giết, phong ấn được đã là cả một vấn đề. Nay lại thoát được ra ngoài chứng tỏ rằng nó đã mạnh hơn, phần nữa cũng do lơ là.
Hung thú thoát phong ấn lại nhắm vào Tinh Nguyên Quán mà phá, vậy thì phải có lý do gì đó. Nhưng là lý do gì mới được? Không ai biết, chắc chắn Nguyên Diệp cũng không thể biết.
Vị khách hôm nay bọn họ đón tiếp lại là Thiên Chủ đương nhiệm.... Thôi xong rồi, kẻ này nổi tiếng khó tính nên cậu phải cẩn thận mới được. Thế là Nguyên Diệp vừa chỉ đạo Tưởng Thừa Khanh nhưng cũng vừa làm công việc của mình, làm sao nhanh nhanh chóng chóng để cho Thiên Chủ không sinh khí với cái quán nhỏ này của cậu.
Nhưng sau đó chẳng biết cậu đã làm sai ở đâu mà tự nhiên lại bị tước quyền kinh doanh quán... Vậy bây giờ mất quyền kinh doanh thì cậu phải làm gì đây? Tiền tuy không thiếu nhưng cậu thích cái nghề này mà. Với lạo còn Tưởng Thừa Khanh ở đây, làm sao mà mang hắn về Thiên giới cùng được?
- Ngài suy xét lại a... Công việc này của ta sao nói bỏ là bỏ được? Với lại...
Thiên Chủ chẳng nói gì mà chỉ lắc đầu từ chối nhiều lời, Nguyên Diệp dưới sự áp lực cũng chẳng biết phải nói cái gì mới đúng. Tưởng Thừa Khanh nghe được hết, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm kéo tay Nguyên Diệp rời khỏi Tinh Nguyên Quán. Nguyên Diệp không hiểu chuyện gì nhưng hắn dẫn thì cậu theo vậy.
Nhưng được vài bước thì một luồng gió cực mạnh ập vào đột ngột khiến cả hai bọn họ đều bị ngã lại vào trong. Nguyên Dụ tức Thiên Chủ vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhìn về phía hai người đang chật vật. Bên ngoài hiện tại đang là cái dạng gì rồi mà còn dám ra ngoài đó chứ? Là cố tình muốn chết hay là không biết thật đây?
- Muốn chết thì ra ngoài đi. Còn không nhìn xem bên ngoài đang là cái tình huống gì, đòi ra ngoài là chán sống quá rồi đấy à?
Giọng nói lạnh như băng cất lên khiến Nguyên Diệp không khỏi sợ hãi, chỉ có Tưởng Thừa Khanh là còn bình tĩnh chắn trước mặt cậu. Con người này hình như không biết sợ là gì, suốt ngày một vẻ mặt dùng đi dùng lại mãi thôi. Nhưng đây không phải là lúc quan tâm vấn đề này.
Nguyên Diệp nhắm chặt hai mắt, nghe ngữ điệu này thì cậu cũng biết là Nguyên Dụ nổi giận rồi. Nhưng vì sao lại thế? Cậu không biết bản thân đã làm sai cái gì rồi, hắn không nói thì làm sao cậu biết được?
- Nguyên ca...
- Im miệng, ta xử ngươi sau.
Nguyên Diệp đành thôi không nói thêm, Tưởng Thừa Khanh lúc này nhịn không được ôm chặt lấy cậu như để trấn an. Nguyên Diệp cũng ngoan ngoãn không phản kháng lại.
Mục Cẩn lúc này đạp cửa xông vào, vừa vào đã vội hỏi Nguyên Dụ với vẻ tức giận.
- Chuyện gì đây? Đã biết con hung thú đó khó thuần phục mà không canh cẩn thận à?
Nguyên Dụ nhìn anh ta, vẻ mặt bình thản bỏ lại một câu "canh hai đứa nó cho kĩ" rồi rời khỏi Tinh Nguyên Quán. Trời gần trưa nhưng tối mịt chẳng khác gì ban đêm. Không mưa mà mây đen dày đặc. Mục Cẩn nhìn ra ngoài không khỏi thở dài, lại thấy Tưởng Thừa Khanh đang ôm Nguyên Diệp thì bất ngờ mở to hai mắt.
- ... Buông nhau ra đi, thấy ớn.
Tưởng Thừa Khanh không buông, trái lại còn có ý định ôm người chặt hơn ở một tư thế khác nhưng rốt cuộc cả hai người đều bị Mục Cẩn lôi ra ngoài. Tinh Nguyên Quán sau đó bị một tia sét đánh trúng, thiêu rụi toàn bộ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Nguyên Diệp chứng kiến rất cà không khỏi suy sụp.... Vậy là mất cả rồi sao?
Chỗ ngủ mất, chỗ làm ân cũng mất rồi... Cậu nhìn lên bầu trời bấy giờ đã bắt đầu sáng dần, khuôn mặt thẫn thờ khiến Mục Cẩn hoảng hốt phải gọi đến mấy lần cậu mới giật mình đáp lại. Tưởng Thừa Khanh không cho Mục Cẩn cơ hội hỏi chuyện, trực tiếp bế Nguyên Diệp lên rồi rời khỏi khu vực bị sét đánh.
Nguyên Dụ trở lại với một thân đầy thương tích. Đến trước đống tro tàn của Tinh Nguyên Quán đã không trống đỡ nổi mà ngã xuống. Mục Cẩn thở dài, đành đích thân đem hắn về Thiên giới vậy.
- Xong rồi thì ở luôn đi còn xuống làm gì? Thằng nhỏ cũng đâu làm gì phật ý ông đâu? Khó tính cũng vừa vừa thôi. Vượt qua Tưởng Thừa Khanh thì ông đi tu ma chứ đừng tu tiên làm gì nữa. Làm thiên thần sa đọa giống truyền thuyết phương Tây của nhân loại ấy.
Nguyên Dụ bị chọc giận cũng đâu làm được gì, vì Mục Cẩn nói đúng mà... Cho dù có muốn phản kháng thì hiện tại cũng chẳng còn sức mà phản nữa đâu.
Hung thú bị phong ấn nhiều năm, chẳng ai rõ nó là con gì nhưng nghe nói có thể hô mưa gọi gió. Không thể giết, phong ấn được đã là cả một vấn đề. Nay lại thoát được ra ngoài chứng tỏ rằng nó đã mạnh hơn, phần nữa cũng do lơ là.
Hung thú thoát phong ấn lại nhắm vào Tinh Nguyên Quán mà phá, vậy thì phải có lý do gì đó. Nhưng là lý do gì mới được? Không ai biết, chắc chắn Nguyên Diệp cũng không thể biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.