Chương 99: Mầm cây yếu ớt mà thôi
Dược Thiên Sầu
19/09/2021
Nói chung tại trong mắt phu phụ hai người, lời này của Dữu Khánh có ý là lấy Trạng Nguyên không thành vấn đề.
Có rể tốt như vậy, dù bị áp lực trong một số phương diện, cũng đáng.
Không đề cập tới việc Thi Đình, Văn Giản Tuệ đột nhiên hỏi: "Sĩ Hành a, ta cũng khá thích thi từ, hôm nào ngươi có thể viết mấy bản tặng ta hay không?"
Gần nhất, đám phu nhân thường lui tới với nàng liên tiếp đăng môn, muốn ngay mặt Hội Nguyên lang cầu thơ, thuận tiện nhìn xem Hội Nguyên lang đầy điểm dung mạo như thế nào, thế nhưng Chung Túc tức giận, trước thi Đình tuyệt đối không để cho những sự việc tào lao này quấy rầy Dữu Khánh, đám phu nhân kia đành phải đem việc cầu thơ nhờ cậy Văn Giản Tuệ.
Chung Túc vừa nghe liền biết phu nhân mình có ý gì, gương mặt căng ra, có lúc thật sự không biết trong đầu nữ nhân này chứa đựng cái gì, người ta mới ra khỏi trường thi, dù cho muốn nhắc tới việc này cũng phải cho người ta thở một hơi đã đi? Ngay tại trước mặt chuẩn con rể làm ầm ĩ thì không thích hợp, vô ý thức liền quay nhìn xem Dữu Khánh phản ứng.
Dữu Khánh tự nhiên là rất không còn gì để nói, lúc trước có tên thái giám chết bầm cầu thơ, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ nơi đây lại toát ra một kẻ muốn mấy bài, còn có để cho người ta sống hay không chứ?
Hắn cũng dễ nói chuyện, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại một câu, "Được."
Văn Giản Tuệ tự nhiên là vui vẻ ra mặt.
Bất quá mấy người rất nhanh phát hiện, xe ngựa đi thì nhanh trở về lại chậm chạp khó có di chuyển, đẩy mành che nhìn ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài có đông người cố ý chặn đường.
"Hội Nguyên lang đi ra."
"Hội Nguyên lang lộ diện cho bọn ta nhìn một chút."
"Đúng, không cho bọn ta nhìn thấy phong thái Hội Nguyên lang, liền không cho Hội Nguyên lang đi qua."
"Đi ra."
"Đi ra."
Đến sau cùng, tiếng kêu gọi lại trỡ thành vang rền khắp hiện trường, khiến Văn Giản Tuệ bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, chưa từng gặp qua thanh thế này.
Khuôn mặt Chung Túc bình tĩnh.
Dữu Khánh tựa ở thùng xe, mặt không biểu tình nhìn hoa căn trên đỉnh khoang xe, không quản động tĩnh bên ngoài, không quan trọng rồi.
Cũng may nhân mã Triều đình ở gần đây, nghe thanh thế như vậy thì không dám để cho Dữu Khánh gặp chuyện không may, một đám nhân mã nhanh chóng cầm đao thương chạy tới, đuổi đám người chặn kín đường đi, mở đường hộ tống cho xe ngựa Chung phủ, có thể nói khiến cho sợ bóng sợ gió một trận.
Cảnh tượng này trái lại khiến những Cống sĩ tham gia thi Đình khác ước ao không thôi, hi vọng vừa rồi người bị vây kín chính là mình.
Sau khi thi Đình kết thúc, đám đông bên ngoài cung dần dần tán đi, chúng thí sinh đều đang mong đợi Bảng Vàng xếp hạng ngày mai.
Án theo lệ cũ, hôm nay sẽ có kết quả bài thi Đình, ngày mai sẽ dán Bảng Vàng.
Không như thi Hội với hơn vạn người tham gia, thi Đình chỉ có khoảng hai trăm người tham gia, lại chỉ có một đề thi, cho ra kết quả ngay trong ngày không khó...
----- bahcngocsach -----
"Lão gia."
"Phu nhân."
"Cô gia."
Đây là các loại xưng hô mà trên đường đi vào Chung phủ Dữu Khánh nghe được.
Thời điểm tạm thời chia tay trong Phủ, Chung Túc lại lần nữa mời: "Bây giờ thi Hội, thi Đình đều đã thuận lợi vượt qua, nhìn chung ngươi có thể thả lỏng rồi, buổi trưa người một nhà cùng nhau chung một bàn ăn mừng đi."
Văn Giản Tuệ cũng rất nhiệt tình, "Đúng vậy đúng vậy, Sĩ Hành, đáng giá người một nhà cùng nhau ăn mừng một chút."
Bên này là cố tình tác hợp vợ chồng trẻ gặp nhau một lần.
Lần này không biết đã là lần thứ mấy Chung gia đưa ra lời mời, Dữu Khánh đã sắp không còn lời để cự tuyệt, dứt khoát lấy ra đạo lý lớn, "Thúc phụ, thẩm thẩm, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả chồng, tạm thời còn là không gặp mới tốt."
Hắn vừa nói như thế, phu phụ hai người lập tức bối rối, làm như bọn họ không biết cấp bậc lễ nghĩa vậy, chỉ có thể là xóa bỏ.
Cáo từ rời đi, trong lòng Dữu Khánh bùi ngùi thở dài, không gặp mặt vị hôn thê của A Sĩ Hành là vì tránh hiềm nghi, việc khác hắn không giải thích qua được rồi, trong chuyện này hắn tự nhận còn có thể cho A Sĩ Hành một cái công đạo.
Dừng chân nhìn theo, Chung Túc nói: "Nhìn đến là chúng ta suy nghĩ nhiều."
Lúc trước nhiều lần mời không đến, bên này cũng không phải gỗ, mơ hồ cảm thấy Dữu Khánh tựa hồ đang cố ý lảng tránh nữ nhi bọn họ, bây giờ mới biết là nguyên nhân này.
Văn Giản Tuệ cũng gật đầu, "Người học hành chính là chú ý phương diện cấp bậc lễ nghĩa này."
Lúc này Chung Túc quay đầu lại cảnh cáo, "Đã biết người ta để ý tới phương diện cấp bậc lễ nghĩa này, bà cần phải trông kỹ nữ nhi mình, trước khi xuất giá hãy ở lại trong viện của mình, tận lực tránh gặp mặt với nam nhân khác, đừng để bị đứa em như bà điên kia lôi kéo chạy loạn, tránh để người ta xem thường." Nói đến tiểu nữ nhi, chính ông ta cũng đau đầu, thật sự không biết người nah2 đứng đắn môn đăng hộ đối nào dám lấy.
"Còn cần ông nhắc hay sao? Hai nữ nhi không phải đều do ta quản..." Văn Giản Tuệ một trận oán giận.
----- bachngocsach -----
Đông viện, Dữu Khánh vừa trở về, Trùng Nhi đang lau chùi đài đá trong đình lập tức ngừng công việc chạy tới, "Công tử đã trở về rồi, công tử mệt không?"
"Mệt, tâm mệt, rất không thoải mái tự tại giống như giết chết hai người!" Dữu Khánh tự giễu một tiếng.
Trùng Nhi cho rằng hắn giỡn chơi.
Dữu Khánh đi tới dưới mái hiên, trực tiếp ngồi ở bậc cậc, tay chỉ chỉ trên vai.
Trùng Nhi lập tức đi tới bậc cấp cao hơn ở phía sau hắn, ngồi xuống, ra sức lau chùi hai tay vào trên vạt áo rồi mới đặt ở trên vai Dữu Khánh, bắt đầu giúp hắn nắn bóp bóp nhẹ nhàng.
Tiểu sư thúc nói cái gì mà bảo hắn không được khi dễ Trùng Nhi, còn xóa bỏ nô tịch kéo ra vai vế sư đệ gì đó để san bằng quan hệ đẳng cấp, Dữu Khánh không ăn cái kiểu này, Chưởng môn chính là Chưởng môn.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã quyết định không thể cho Trùng Nhi quen tật xấu đó, không thể để xuất hiện tình cảnh Trùng Nhi dưỡng thành thói quen cậy vào tiểu sư thúc mà không nhìn người chưởng môn hắn này, vì vậy liền gia tăng cho Trùng Nhi một ít hạng mục công việc.
Cho nên bình thường chỉ quét dọn vệ sinh, bây giờ Trùng Nhi lại phải chú ý xoa bóp tay chân cho Dữu Khánh, nắn bóp vai các loại.
Những công việc này, trước đây khi Trùng Nhi theo Hứa Phí thì Hứa Phí cũng không sai khiến như trâu vậy, nói chung bây giờ Dữu Khánh có thể không động đậy liền không động, sai khiến Trùng Nhi như thế nào để mình cảm thấy thoải mái thì cứ thế sai khiến.
Nhưng về phía Trùng Nhi, nhưng là sống lại rồi, sự đau buồn bi thương hoặc co mình bất an lúc trước trái lại không còn nữa, quan hệ với Dữu Khánh thân cận trở lại rồi, qua từng ngày dần dần trở nên rất vui vẻ, giống như làm việc càng nhiều càng nhiều càng vui vẻ.
Đang nắn bóp vai, Trùng Nhi quan tâm một câu, "Công tử, thi Đình làm bài thế nào?"
Dữu Khánh hừ một tiếng, "Thi thế nào, trong lòng ngươi còn không có dự đoán hay sao? Ta làm sao thi đậu Thi Hội, cũng không phải ngươi không rõ ràng, chỉ là một chút bản lĩnh sao chép mà thôi."
Trùng Nhi lắc đầu, "Lời không phải nói như vậy, ta đã nghe Hứa công tử nói rồi, dù cho công khai đề thi cũng vị tất có người có thể thi đạt đầy điểm, cho nên tài hoa của công tử rất rõ ràng."
Dữu Khánh vung lên một cánh tay lần mò về sau, tìm đến mặt Trùng Nhi, nắm lấy mũi Trùng Nhi dùng sức day day, "Đầu óc đâu chứ? Đã nói là sao chép, có tài hoa cũng là người khác."
Mũi không thể thở được, giọng Trùng Nhi ngèn ngẹt nói; "Là công tử kín tiếng mà thôi."
"Ai!" Dữu Khánh đã phục hắn, buông tay tha.
Chính vào lúc này, Lý quản gia từ ngoài cổng hiện thân, đi nhanh tới, Trùng Nhi thấy thế vội đứng dậy quy củ khom người hành lễ.
Dữu Khánh cũng đứng lên chắp tay.
Lý quản gia tới đây cũng không có việc gì khác, đồng dạng là hỏi một câu thi cử thế nào, khổ cực hay không, có nhu cầu gì nữa hay không, vân ..vân.
Thấy không có việc gì, lão lại ly khai Đông viện, đi thẳng tới nội trạch tìm Chung Túc.
Sau khi thỉnh Chung viên ngoại đến một bên, Lý quản gia nhỏ giọng hỏi: "Viên ngoại, theo lệ cũ, đêm nay sẽ có thành tích thi Đình, tại trong cung chúng ta cũng có chút quan hệ, có cần bảo người ta hỗ trợ quan tâm một chút hay không?"
Tại Kinh thành tạo ra được gia nghiệp lớn như vậy, tại trong cung Chung gia hoặc nhiều hoặc ít cũng quen biết một ít người, nhất là một ít thái giám phụ trách thu mua.
Chung viên ngoại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không cần thiết phải làm phức tạp như vậy, ngươi nghĩ rằng bọn ta không liên hệ, người bên trong sẽ không liên hệ với chúng ta sao? Không tính là chuyện để lộ bí mật gì, không có nguy hiểm gì lại có thể được chỗ tốt, những thái giám kia chạy còn nhanh hơn ai khác. Ngươi yên tâm đi, vừa có kết quả xếp hạng của Sĩ Hành, sẽ có người chủ động tới kiếm thưởng, ngươi chuẩn bị sẵn tiền thưởng là được rồi."
Lý quản gia suy nghĩ cũng phải, ha ha cười nói: "Viên ngoại nói có lý, vậy tốt, bây giờ ta trông chừng chờ tin tức, vừa có tin tức sẽ lập tức đến thông báo cho viên ngoại."
Tâm tình không tệ lắm, đã nhập Cống bảng, trên cơ bản cũng đã là đứng tại thế bất bại, đơn giản là xếp hạng trên Bảng Vàng cao thấp mà thôi, dựa vào thành tích của chuẩn con rể Chung phủ chắc hẳn có kém cũng không kém bao nhiêu...
----- bachngocsach -----
Ánh trăng như nước, lồng lộng cung thành.
Thái Bình điện, nơi Cẩm quốc hoàng đế xử lý chính vụ, sau khi vào đêm liền đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí khác với bình thường.
Bài làm thi Đình cùng danh sách thí sinh đều tại đây, xếp hạng tam giáp lần này liền được quyết đoán nơi này.
Bên trong điện khi thì an tĩnh, khi thì truyền đến âm thanh thảo luận giữa quân vương và các thần tử, còn có âm thanh phách bài thi được rọc ra, có tên "A Sĩ Hành" được báo lên.
Sau khi một tràng âm thanh tán dương ngừng lại, một gã tiểu hoàng môn thủ tại ngoài điện nghiêng tai lắng nghe, ôm lấy bụng, đến bên cạnh bạn đồng hành xin nghỉ, nói là đau bụng không nín được rồi, rời đi trước. Sau khi thoát khỏi chú ý, tiểu hoàng môn nhìn nhìn xung quanh, bước nhanh đi về phía phương hướng hậu cung...
Dưới màn đêm Đô thành, nơi nào ánh đèn sáng nhất, chỗ đó phồn hoa nhất.
Mai phủ ỡ một nơi yên tĩnh trong khu nháo nhiệt, bên trong thư phòng thấp thoáng mấy gốc mai, Công bộ thượng thư Mai Tang Hải với bộ thường phục dựa bàn phê viết một ít thứ gì đó.
Quản gia Khổng Thận vội vã tiến vào thư phòng, trực tiếp phẩy tay với thị nữ đang hầu hạ bên trong thư phòng, ra hiệu một cái, thị nữ lập tức im ắng lui xuống.
Khổng Thận đi tới bên cạnh bàn làm việc, khom lưng, bẩm báo: "Lão gia, trong cung truyền lời ra, mặc dù danh sách Tam giáp còn đang bàn định, nhưng 'A Sĩ Hành' kia đã có kết quả trước tiên rồi, chính là tân khoa Trạng Nguyên khóa này. Sau khi Bệ hạ xem qua lựa chọn ra những bài tốt, bài đáp đề của A Sĩ Hành đã nhập thánh nhãn, được bệ hạ kim khẩu khâm điểm. Nghe nói sau khi thi Hội, đối với người này bệ hạ có phần thưởng thức, thậm chí khi thi Đình thì còn dự định tại trước điện đối đáp với hắn."
Thế bút trong tay Mai Tang Hải khựng lại, cau mày nói thầm, "Thi Hội đầu danh, thi Đình lại đoạt giải nhất, A Tiết Chương trái lại dạy bảo ra được một nhi tử tốt." Bút trong tay chậm rãi gác tại trên giá bút, ngửa người tựa lưng vào ghế dựa, nhìn chằm chằm ngọn đèn, chìm vào thật sâu trầm tư, thần sắc trong mắt lập lòe bất định.
Một hồi sau chợt lên tiếng kết luận, "Có người đang che đậy thánh thính!"
Khổng Thận vội hỏi: "Sao nói như vậy?"
Mai Tang Hải: "Nếu như không người cố ý che lấp xuất thân của A Sĩ Hành, dù cho bệ hạ không đánh rơi thì cũng không có khả năng thích. Nếu như không có người che đậy, với hiểu biết và sự thông minh của bệ hạ, không có khả năng đến nay cũng không biết hắn là con trai của A Tiết Chương."
Khổng Thận cả kinh, "Không sai, có người đang ở phía sau dốc lực tương trợ!"
"Tương trợ lại như thế nào? Mầm cây yếu nhỏ mà thôi." Mai Tang Hải nhàn nhạt một câu, cũng đã có ý định, gợn sóng không sợ hãi nói: "A Sĩ Hành là con trai của A Tiết Chương, A Tiết Chương bởi vì bị bệ hạ bãi quan trục xuất, dẫn đến người một nhà gặp phải tai họa bất ngờ, huyết cừu cả nhà, làm sao có thể dễ dàng quên được? Nếu như là mang ơn đội nghĩa với bệ hạ, chân tình hay giả ý? Nếu là giả ý, thì có rắp tâm gì? Ngươi đi sắp xếp một chút, bảo người bên cạnh bệ hạ nhắc nhở bệ hạ một chút, cứ nhắc nhở như vậy."
-------------------------------------
Ghi chú:
Giáp (đẳng cấp). Thi Đình phân loại làm ba nhóm cấp bậc (ba giáp). Nhóm đầu, cao nhất là Nhất giáp có 3 người, theo thứ tự là Trạng Nguyên - Bảng Nhãn - Thám Hoa.
----------- bachngocsach.com ----------
Luận Truyện: https://bachngocsach.com/forum/threads/32876/#post-2607650
Có rể tốt như vậy, dù bị áp lực trong một số phương diện, cũng đáng.
Không đề cập tới việc Thi Đình, Văn Giản Tuệ đột nhiên hỏi: "Sĩ Hành a, ta cũng khá thích thi từ, hôm nào ngươi có thể viết mấy bản tặng ta hay không?"
Gần nhất, đám phu nhân thường lui tới với nàng liên tiếp đăng môn, muốn ngay mặt Hội Nguyên lang cầu thơ, thuận tiện nhìn xem Hội Nguyên lang đầy điểm dung mạo như thế nào, thế nhưng Chung Túc tức giận, trước thi Đình tuyệt đối không để cho những sự việc tào lao này quấy rầy Dữu Khánh, đám phu nhân kia đành phải đem việc cầu thơ nhờ cậy Văn Giản Tuệ.
Chung Túc vừa nghe liền biết phu nhân mình có ý gì, gương mặt căng ra, có lúc thật sự không biết trong đầu nữ nhân này chứa đựng cái gì, người ta mới ra khỏi trường thi, dù cho muốn nhắc tới việc này cũng phải cho người ta thở một hơi đã đi? Ngay tại trước mặt chuẩn con rể làm ầm ĩ thì không thích hợp, vô ý thức liền quay nhìn xem Dữu Khánh phản ứng.
Dữu Khánh tự nhiên là rất không còn gì để nói, lúc trước có tên thái giám chết bầm cầu thơ, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ nơi đây lại toát ra một kẻ muốn mấy bài, còn có để cho người ta sống hay không chứ?
Hắn cũng dễ nói chuyện, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại một câu, "Được."
Văn Giản Tuệ tự nhiên là vui vẻ ra mặt.
Bất quá mấy người rất nhanh phát hiện, xe ngựa đi thì nhanh trở về lại chậm chạp khó có di chuyển, đẩy mành che nhìn ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài có đông người cố ý chặn đường.
"Hội Nguyên lang đi ra."
"Hội Nguyên lang lộ diện cho bọn ta nhìn một chút."
"Đúng, không cho bọn ta nhìn thấy phong thái Hội Nguyên lang, liền không cho Hội Nguyên lang đi qua."
"Đi ra."
"Đi ra."
Đến sau cùng, tiếng kêu gọi lại trỡ thành vang rền khắp hiện trường, khiến Văn Giản Tuệ bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, chưa từng gặp qua thanh thế này.
Khuôn mặt Chung Túc bình tĩnh.
Dữu Khánh tựa ở thùng xe, mặt không biểu tình nhìn hoa căn trên đỉnh khoang xe, không quản động tĩnh bên ngoài, không quan trọng rồi.
Cũng may nhân mã Triều đình ở gần đây, nghe thanh thế như vậy thì không dám để cho Dữu Khánh gặp chuyện không may, một đám nhân mã nhanh chóng cầm đao thương chạy tới, đuổi đám người chặn kín đường đi, mở đường hộ tống cho xe ngựa Chung phủ, có thể nói khiến cho sợ bóng sợ gió một trận.
Cảnh tượng này trái lại khiến những Cống sĩ tham gia thi Đình khác ước ao không thôi, hi vọng vừa rồi người bị vây kín chính là mình.
Sau khi thi Đình kết thúc, đám đông bên ngoài cung dần dần tán đi, chúng thí sinh đều đang mong đợi Bảng Vàng xếp hạng ngày mai.
Án theo lệ cũ, hôm nay sẽ có kết quả bài thi Đình, ngày mai sẽ dán Bảng Vàng.
Không như thi Hội với hơn vạn người tham gia, thi Đình chỉ có khoảng hai trăm người tham gia, lại chỉ có một đề thi, cho ra kết quả ngay trong ngày không khó...
----- bahcngocsach -----
"Lão gia."
"Phu nhân."
"Cô gia."
Đây là các loại xưng hô mà trên đường đi vào Chung phủ Dữu Khánh nghe được.
Thời điểm tạm thời chia tay trong Phủ, Chung Túc lại lần nữa mời: "Bây giờ thi Hội, thi Đình đều đã thuận lợi vượt qua, nhìn chung ngươi có thể thả lỏng rồi, buổi trưa người một nhà cùng nhau chung một bàn ăn mừng đi."
Văn Giản Tuệ cũng rất nhiệt tình, "Đúng vậy đúng vậy, Sĩ Hành, đáng giá người một nhà cùng nhau ăn mừng một chút."
Bên này là cố tình tác hợp vợ chồng trẻ gặp nhau một lần.
Lần này không biết đã là lần thứ mấy Chung gia đưa ra lời mời, Dữu Khánh đã sắp không còn lời để cự tuyệt, dứt khoát lấy ra đạo lý lớn, "Thúc phụ, thẩm thẩm, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả chồng, tạm thời còn là không gặp mới tốt."
Hắn vừa nói như thế, phu phụ hai người lập tức bối rối, làm như bọn họ không biết cấp bậc lễ nghĩa vậy, chỉ có thể là xóa bỏ.
Cáo từ rời đi, trong lòng Dữu Khánh bùi ngùi thở dài, không gặp mặt vị hôn thê của A Sĩ Hành là vì tránh hiềm nghi, việc khác hắn không giải thích qua được rồi, trong chuyện này hắn tự nhận còn có thể cho A Sĩ Hành một cái công đạo.
Dừng chân nhìn theo, Chung Túc nói: "Nhìn đến là chúng ta suy nghĩ nhiều."
Lúc trước nhiều lần mời không đến, bên này cũng không phải gỗ, mơ hồ cảm thấy Dữu Khánh tựa hồ đang cố ý lảng tránh nữ nhi bọn họ, bây giờ mới biết là nguyên nhân này.
Văn Giản Tuệ cũng gật đầu, "Người học hành chính là chú ý phương diện cấp bậc lễ nghĩa này."
Lúc này Chung Túc quay đầu lại cảnh cáo, "Đã biết người ta để ý tới phương diện cấp bậc lễ nghĩa này, bà cần phải trông kỹ nữ nhi mình, trước khi xuất giá hãy ở lại trong viện của mình, tận lực tránh gặp mặt với nam nhân khác, đừng để bị đứa em như bà điên kia lôi kéo chạy loạn, tránh để người ta xem thường." Nói đến tiểu nữ nhi, chính ông ta cũng đau đầu, thật sự không biết người nah2 đứng đắn môn đăng hộ đối nào dám lấy.
"Còn cần ông nhắc hay sao? Hai nữ nhi không phải đều do ta quản..." Văn Giản Tuệ một trận oán giận.
----- bachngocsach -----
Đông viện, Dữu Khánh vừa trở về, Trùng Nhi đang lau chùi đài đá trong đình lập tức ngừng công việc chạy tới, "Công tử đã trở về rồi, công tử mệt không?"
"Mệt, tâm mệt, rất không thoải mái tự tại giống như giết chết hai người!" Dữu Khánh tự giễu một tiếng.
Trùng Nhi cho rằng hắn giỡn chơi.
Dữu Khánh đi tới dưới mái hiên, trực tiếp ngồi ở bậc cậc, tay chỉ chỉ trên vai.
Trùng Nhi lập tức đi tới bậc cấp cao hơn ở phía sau hắn, ngồi xuống, ra sức lau chùi hai tay vào trên vạt áo rồi mới đặt ở trên vai Dữu Khánh, bắt đầu giúp hắn nắn bóp bóp nhẹ nhàng.
Tiểu sư thúc nói cái gì mà bảo hắn không được khi dễ Trùng Nhi, còn xóa bỏ nô tịch kéo ra vai vế sư đệ gì đó để san bằng quan hệ đẳng cấp, Dữu Khánh không ăn cái kiểu này, Chưởng môn chính là Chưởng môn.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã quyết định không thể cho Trùng Nhi quen tật xấu đó, không thể để xuất hiện tình cảnh Trùng Nhi dưỡng thành thói quen cậy vào tiểu sư thúc mà không nhìn người chưởng môn hắn này, vì vậy liền gia tăng cho Trùng Nhi một ít hạng mục công việc.
Cho nên bình thường chỉ quét dọn vệ sinh, bây giờ Trùng Nhi lại phải chú ý xoa bóp tay chân cho Dữu Khánh, nắn bóp vai các loại.
Những công việc này, trước đây khi Trùng Nhi theo Hứa Phí thì Hứa Phí cũng không sai khiến như trâu vậy, nói chung bây giờ Dữu Khánh có thể không động đậy liền không động, sai khiến Trùng Nhi như thế nào để mình cảm thấy thoải mái thì cứ thế sai khiến.
Nhưng về phía Trùng Nhi, nhưng là sống lại rồi, sự đau buồn bi thương hoặc co mình bất an lúc trước trái lại không còn nữa, quan hệ với Dữu Khánh thân cận trở lại rồi, qua từng ngày dần dần trở nên rất vui vẻ, giống như làm việc càng nhiều càng nhiều càng vui vẻ.
Đang nắn bóp vai, Trùng Nhi quan tâm một câu, "Công tử, thi Đình làm bài thế nào?"
Dữu Khánh hừ một tiếng, "Thi thế nào, trong lòng ngươi còn không có dự đoán hay sao? Ta làm sao thi đậu Thi Hội, cũng không phải ngươi không rõ ràng, chỉ là một chút bản lĩnh sao chép mà thôi."
Trùng Nhi lắc đầu, "Lời không phải nói như vậy, ta đã nghe Hứa công tử nói rồi, dù cho công khai đề thi cũng vị tất có người có thể thi đạt đầy điểm, cho nên tài hoa của công tử rất rõ ràng."
Dữu Khánh vung lên một cánh tay lần mò về sau, tìm đến mặt Trùng Nhi, nắm lấy mũi Trùng Nhi dùng sức day day, "Đầu óc đâu chứ? Đã nói là sao chép, có tài hoa cũng là người khác."
Mũi không thể thở được, giọng Trùng Nhi ngèn ngẹt nói; "Là công tử kín tiếng mà thôi."
"Ai!" Dữu Khánh đã phục hắn, buông tay tha.
Chính vào lúc này, Lý quản gia từ ngoài cổng hiện thân, đi nhanh tới, Trùng Nhi thấy thế vội đứng dậy quy củ khom người hành lễ.
Dữu Khánh cũng đứng lên chắp tay.
Lý quản gia tới đây cũng không có việc gì khác, đồng dạng là hỏi một câu thi cử thế nào, khổ cực hay không, có nhu cầu gì nữa hay không, vân ..vân.
Thấy không có việc gì, lão lại ly khai Đông viện, đi thẳng tới nội trạch tìm Chung Túc.
Sau khi thỉnh Chung viên ngoại đến một bên, Lý quản gia nhỏ giọng hỏi: "Viên ngoại, theo lệ cũ, đêm nay sẽ có thành tích thi Đình, tại trong cung chúng ta cũng có chút quan hệ, có cần bảo người ta hỗ trợ quan tâm một chút hay không?"
Tại Kinh thành tạo ra được gia nghiệp lớn như vậy, tại trong cung Chung gia hoặc nhiều hoặc ít cũng quen biết một ít người, nhất là một ít thái giám phụ trách thu mua.
Chung viên ngoại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không cần thiết phải làm phức tạp như vậy, ngươi nghĩ rằng bọn ta không liên hệ, người bên trong sẽ không liên hệ với chúng ta sao? Không tính là chuyện để lộ bí mật gì, không có nguy hiểm gì lại có thể được chỗ tốt, những thái giám kia chạy còn nhanh hơn ai khác. Ngươi yên tâm đi, vừa có kết quả xếp hạng của Sĩ Hành, sẽ có người chủ động tới kiếm thưởng, ngươi chuẩn bị sẵn tiền thưởng là được rồi."
Lý quản gia suy nghĩ cũng phải, ha ha cười nói: "Viên ngoại nói có lý, vậy tốt, bây giờ ta trông chừng chờ tin tức, vừa có tin tức sẽ lập tức đến thông báo cho viên ngoại."
Tâm tình không tệ lắm, đã nhập Cống bảng, trên cơ bản cũng đã là đứng tại thế bất bại, đơn giản là xếp hạng trên Bảng Vàng cao thấp mà thôi, dựa vào thành tích của chuẩn con rể Chung phủ chắc hẳn có kém cũng không kém bao nhiêu...
----- bachngocsach -----
Ánh trăng như nước, lồng lộng cung thành.
Thái Bình điện, nơi Cẩm quốc hoàng đế xử lý chính vụ, sau khi vào đêm liền đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí khác với bình thường.
Bài làm thi Đình cùng danh sách thí sinh đều tại đây, xếp hạng tam giáp lần này liền được quyết đoán nơi này.
Bên trong điện khi thì an tĩnh, khi thì truyền đến âm thanh thảo luận giữa quân vương và các thần tử, còn có âm thanh phách bài thi được rọc ra, có tên "A Sĩ Hành" được báo lên.
Sau khi một tràng âm thanh tán dương ngừng lại, một gã tiểu hoàng môn thủ tại ngoài điện nghiêng tai lắng nghe, ôm lấy bụng, đến bên cạnh bạn đồng hành xin nghỉ, nói là đau bụng không nín được rồi, rời đi trước. Sau khi thoát khỏi chú ý, tiểu hoàng môn nhìn nhìn xung quanh, bước nhanh đi về phía phương hướng hậu cung...
Dưới màn đêm Đô thành, nơi nào ánh đèn sáng nhất, chỗ đó phồn hoa nhất.
Mai phủ ỡ một nơi yên tĩnh trong khu nháo nhiệt, bên trong thư phòng thấp thoáng mấy gốc mai, Công bộ thượng thư Mai Tang Hải với bộ thường phục dựa bàn phê viết một ít thứ gì đó.
Quản gia Khổng Thận vội vã tiến vào thư phòng, trực tiếp phẩy tay với thị nữ đang hầu hạ bên trong thư phòng, ra hiệu một cái, thị nữ lập tức im ắng lui xuống.
Khổng Thận đi tới bên cạnh bàn làm việc, khom lưng, bẩm báo: "Lão gia, trong cung truyền lời ra, mặc dù danh sách Tam giáp còn đang bàn định, nhưng 'A Sĩ Hành' kia đã có kết quả trước tiên rồi, chính là tân khoa Trạng Nguyên khóa này. Sau khi Bệ hạ xem qua lựa chọn ra những bài tốt, bài đáp đề của A Sĩ Hành đã nhập thánh nhãn, được bệ hạ kim khẩu khâm điểm. Nghe nói sau khi thi Hội, đối với người này bệ hạ có phần thưởng thức, thậm chí khi thi Đình thì còn dự định tại trước điện đối đáp với hắn."
Thế bút trong tay Mai Tang Hải khựng lại, cau mày nói thầm, "Thi Hội đầu danh, thi Đình lại đoạt giải nhất, A Tiết Chương trái lại dạy bảo ra được một nhi tử tốt." Bút trong tay chậm rãi gác tại trên giá bút, ngửa người tựa lưng vào ghế dựa, nhìn chằm chằm ngọn đèn, chìm vào thật sâu trầm tư, thần sắc trong mắt lập lòe bất định.
Một hồi sau chợt lên tiếng kết luận, "Có người đang che đậy thánh thính!"
Khổng Thận vội hỏi: "Sao nói như vậy?"
Mai Tang Hải: "Nếu như không người cố ý che lấp xuất thân của A Sĩ Hành, dù cho bệ hạ không đánh rơi thì cũng không có khả năng thích. Nếu như không có người che đậy, với hiểu biết và sự thông minh của bệ hạ, không có khả năng đến nay cũng không biết hắn là con trai của A Tiết Chương."
Khổng Thận cả kinh, "Không sai, có người đang ở phía sau dốc lực tương trợ!"
"Tương trợ lại như thế nào? Mầm cây yếu nhỏ mà thôi." Mai Tang Hải nhàn nhạt một câu, cũng đã có ý định, gợn sóng không sợ hãi nói: "A Sĩ Hành là con trai của A Tiết Chương, A Tiết Chương bởi vì bị bệ hạ bãi quan trục xuất, dẫn đến người một nhà gặp phải tai họa bất ngờ, huyết cừu cả nhà, làm sao có thể dễ dàng quên được? Nếu như là mang ơn đội nghĩa với bệ hạ, chân tình hay giả ý? Nếu là giả ý, thì có rắp tâm gì? Ngươi đi sắp xếp một chút, bảo người bên cạnh bệ hạ nhắc nhở bệ hạ một chút, cứ nhắc nhở như vậy."
-------------------------------------
Ghi chú:
Giáp (đẳng cấp). Thi Đình phân loại làm ba nhóm cấp bậc (ba giáp). Nhóm đầu, cao nhất là Nhất giáp có 3 người, theo thứ tự là Trạng Nguyên - Bảng Nhãn - Thám Hoa.
----------- bachngocsach.com ----------
Luận Truyện: https://bachngocsach.com/forum/threads/32876/#post-2607650
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.