Chương 358: Ngạc nhiên cổ quái
Dược Thiên Sầu
19/09/2021
Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn song mã vượt qua cổng chào, chạy vọt tới trước mặt mọi người mới siết cương dừng lại, là một đôi trung niên nam nữ.
Nam tóc lộn xộn quấn trên đỉnh đầu, râu quai nón, lông mày rậm mắt to, cõng một cây kiếm bản to, trước ngực treo một cái bao căng phồng, nhìn tựa như nam tử lang thang giang hồ. Nữ, thì là một phụ nhân tướng mạo như đàn ông, ăn mặc lão luyện, một tay cầm kiếm, nhìn khá hiên ngang, tư thế oai hùng, nhấc chân lật váy một cái, người liền từ trên lưng ngựa nhảy rơi xuống mặt đất.
Người đàn ông râu quai nón đeo một đống đồ vật nặng cũng cùng nhảy theo xuống.
Trong nhóm "Tam Chi Hoa" tới trước, phụ nhân cài đóa hoa trắng nhỏ bên cạnh tóc mai nhìn kĩ hai nam nữ vừa tới, giống như có vẻ đăm chiêu, ra vẻ lẩm bẩm một câu, "Tặc uyên ương..."
Ở bên cạnh, Ngô Hòa Vận nghe được, tức thì lộ ra thần sắc rất bất ngờ, rồi nhanh chóng đi đến, đi đến trước mặt khách nhân, chắp tay nói: "Tại hạ Liệt Cốc sơn trang Ngô Hòa Vận, dám hỏi hai vị có phải là Chu thị phu phụ của Chu thị tửu phô?"
Phụ nhân tướng mạo oai hùng cười nói: "Thì ra là Tam trang chủ, khó trách phu phụ ta không tránh được pháp nhãn, vừa nhìn thấy liền bị nhận ra."
Ngô Hòa Vận: "Chu phu nhân khen nhầm, không biết hiền phu thê tới đây đăng môn có chuyện gì, có việc gì Liệt Cốc sơn trang có thể cống hiến sức lực sao?"
Phụ nhân được xưng là Chu phu nhân nói: "Liệt Cốc sơn trang là ủ rượu bán rượu, tiệm rượu chúng ta cũng là ủ rượu bán rượu, cùng nghề cùng nghiệp cũng không nhất định là oan gia, Tam trang chủ sẽ không cho rằng phu phụ chúng ta là tới đập sân bãi đi?"
Ngô Hòa Vận cười ha ha đáp: "Nào có, nào có. Hai nhà chúng ta tuy là cùng nghề, nhưng bán ra những thứ khác nhau, chỗ chúng ta là rượu ngon ủ từ nho, bán chỉ là tục vật, chỗ phu phụ các ngươi lại là chuyên môn sản xuất linh tửu, không làm được oan gia a."
Chu phu nhân: "Tam trang chủ nói có lý, việc buôn bán giữa hai nhà ngươi ta cũng không có xung đột, cho nên, lần này tới đây muốn nói chuyện hợp tác cùng quý trang, không biết quý trang có hứng thú hay không?"
"Hợp tác?" Ngô Hòa Vận có phần bất ngờ, nghi hoặc hỏi: "Không biết ý định hợp tác như thế nào?"
Chu phu nhân: "Chỉ bán mỗi linh tửu cũng quá đơn điệu đi, định đưa rượu của quý trang tới bán ở trong tiệm của chúng ta, vì vậy mà đặc biệt đến xem."
"Dễ nói, nếu là không ghét bỏ, mời đi vào chậm rãi nói chuyện."
Ngô Hòa Vận chuyện trò vui vẻ, phất tay ra hiệu, lập tức có nhân thủ đi tới giúp phu phụ hai người dẫn ngựa đi.
Phu phụ hai người cũng dễ nói chuyện, Chu phu nhân quét mắt nhìn mọi người tại đây, quay đầu lại nhìn về phía một kỵ mã đang trên đường chậm rì đi tới, "Tam trang chủ, vị kia chăn nuôi dê bên bờ Lam Bảo hồ tại sao cũng di giá đến đây rồi, bình thường hắn vẫn cùng Liệt Cốc sơn trang có qua lại sao?"
Ngô Hòa Vận lần nữa mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía khách nhân đang chậm rì đi tới, "Đó là Ninh Triêu Ất sao?"
Chu phu nhân nhìn nhìn phản ứng của y, "Ngay cả Tam trang chủ cũng không biết sao, xem ra là tại hạ hiểu lầm rồi."
Ngô Hòa Vận xoay người nói với tùy tùng: "Các ngươi trước tiên dẫn mấy vị quý khách đi đến phòng khách nghỉ ngơi, không được thất lễ." Sau đó lại khách khí nói với đôi phu phụ và cả Tam Chi Hoa kia bữa, "Mấy vị quý khách trước tiên đi chờ một chút, ta ở lại đây chờ Ninh tiên sinh."
Hắc y phụ nhân cài hoa trắng bên cạnh tóc mai nói: "Không sao, nghe nói vị chăn dê này rất ít rời đi Lam Bảo hồ, nếu đã gặp được rồi, chờ một chút cũng không sao."
Hai vị phụ nhân khác ở bên cạnh nàng cũng không có thể hiện phản đối.
Trong tay cầm kiếm, Chu phu nhân khoanh tay tại trước ngực, cũng không có ý rời đi.
Thái độ của một tốp khách nhân làm cho những hạ nhân phụ trách tiếp đãi khách không biết phải làm sao.
Ngô Hòa Vận phất tay ra hiệu cho họ lui ra, nếu người ta đã nguyện ý chờ, vậy thì cùng nhau chờ đợi đi.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, phu phụ mở tiệm rượu gì đó, còn có Tam Chi Hoa của Hoa Mãn lâu nữa, bọn họ đều không nhận biết, hoặc nói là chưa có nghe nói qua. Tu Hành giới người tài ba xuất hiện lớp lớp, người qua người lại vô số, ai có thể nghe biết hết mọi người chứ? Huống hồ có khả năng rất cao là tu sĩ phái bên Ân quốc này.
Tuy nhiên, vị chăn dê bên bờ hồ Lam Bảo tên là Ninh Triêu Ất kia thì bọn họ từng nghe nói qua.
Tu Hành giới mỗi khi trôi qua một ít năm tháng thì sẽ có một lần đại hội luận võ, người nào phù hợp điều kiện đều có thể tham gia, có thể nói là một lần cơ hội cho tân tú thiên hạ bộc lộ tài năng. Mỗi hai mươi năm một lần, thời gian hai mươi năm đủ để cho một thế hệ phát triển trưởng thành, đủ để cho các tân tú một lần cạnh tranh phong lưu.
Vị Ninh Triêu Ất kia chính là xếp thứ năm trong lần đại hội đợt trước, một lần đại hội tiếp theo cũng là chuyện chỉ một năm sau. Nói cách khác, lần đại hội mà Ninh Triêu Ất thành danh kia, chỉ trong chớp mắt đã là chuyện gần hai mươi năm trước rồi.
Loại đại hội luận võ này, là dịp để cho thanh niên tài tuấn khắp thiên hạ hội tụ một chỗ cùng nhau ganh đua cao thấp, có vô số danh gia đệ tử tham dự, ngay cả Ty Nam phủ, Đại Nghiệp ty, Thiên Lưu sơn mỗi lần đều sẽ có tân nhân tham gia, có thể từ trong đó lấy được vị trí thứ năm liền có thể nghĩ mà biết rồi, đã là chuyện rất giỏi.
Mắt thấy sắp công thành danh toại, sẽ có vô số người bỏ ra số tiền lớn mời chào, nào ngờ hắn ta lại giống như bị nổi điên, tìm cơ hội đánh đổ sư phụ của mình, còn diệt môn toàn nhà sư phụ, sau đó vứt lại toàn bộ công danh lợi lộc đằng sau, đi đến bên bờ Lam Bảo hồ sống cuộc đời chăn dê dưới bầu trời bao la xanh thẳm, rất ít qua lại, giao tiếp với ngoại giới.
Đồn đãi nói rằng, hắn ta sở dĩ cuồng tính đại phát, là bởi vì phát hiện sư phụ đã cường bạo và cũng đã sát hại thê tử của hắn ta để diệt khẩu.
Không biết được thật giả của câu chuyện, nhưng lời đồn đãi này quả thực truyền lưu rất rộng.
Vị Ninh Triêu Ất này, hai mươi năm trước liền có thể nổi bật lên giữa trong một đám danh gia đệ tử, thực lực hai mươi năm sau càng có thể nghĩ mà biết rồi.
Cho nên sư huynh đệ ba người cũng rất hiếu kỳ, cũng dừng lại tại chỗ chờ đợi, muốn nhìn xem một chút phong thái của vị Ninh tiên sinh kia.
Tiếng vó ngựa chậm rãi, khi đã có thể nghe được tiếng vó ngựa thì một người một ngựa cũng đã đi đến dưới cổng chào.
Khách tới chậm rãi lắc lư tại trên lưng ngựa, tóc buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, lại thêm một bộ ria mép làm cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhìn thấy quen mắt, đều nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn Dữu Khánh, phát hiện phong cách trên đầu hai người này có phần hơi giống nhau.
Nhưng rất hiển nhiên, người ta càng tự nhiên hơn, không làm bộ làm tịch, tuổi cũng phù hợp, lại thêm trên khuôn mặt trưởng thành chín chắn treo nụ cười mỉm nhàn nhạt, nhìn như thế nào đều rất có cá tính, không giống với chút râu ria kia của Dữu Khánh, càng nhìn càng thấy kỳ quặc.
Nhưng mà Dữu Khánh hiển nhiên không cho là như vậy, khi nhìn thấy cách đối phương trang điểm, phát hiện không tệ, còn rất dễ nhìn, nhịn không được sờ sờ chút râu ria của mình, trong mắt để lộ ra sự tán thưởng thức rất rõ ràng, tựa hồ cũng càng thêm kiên định với gu thẩm mỹ của mình.
Trong lòng người tới còn ôm một cây đàn Tam huyền cầm, cũng mộc mạc giống như y phục của hắn ta vậy, gảy những nhịp điệu tự do, một đường vừa đi vừa tự tiêu khiển gảy "Đang đang đang" đi đến, dáng vẻ có thể nói giống như là dù cho thiên địa rung chuyển ta cũng không chút hoang mang.
Tiếng đàn dừng lại, ngựa cũng được siết cương dừng lại, Ngô Hòa Vận cũng đi đến trước mặt chắp tay nói: "Tại hạ là Liệt Cốc sơn trang Tam trang chủ Ngô Hòa Vận, dám hỏi người tới có phải là Lam Bảo hồ Ninh tiên sinh?"
Ninh Triêu Ất gật đầu, "Là ta, các ngươi đây là..." Vùa nói vừa nhảy xuống ngựa.
Ngô Hòa Vận quay đầu lại nhìn mọi người một cái, cười nói: "Tự nhiên là nghênh đón Ninh tiên sinh."
Ninh Triêu Ất tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Các ngươi biết rõ ta sắp tới?"
Chu phu nhân nói: "Trên đường nhìn thấy tiên sinh, phong tahí của tiên sinh tương tự với trong lời đồn đãi , vì vậy cả gan suy đoán là tiên sinh."
"Nga." Ninh Triêu Ất một bộ thì ra là thế, tiếp đó lại nói với Ngô Hòa Vận: "Tam trang chủ, ta một mình một người lưu lạc, nghe nói Liệt Cốc sơn trang có các loại rượu nho thượng hạng, thèm ăn, thèm ngửi hương rượu liền tiện đường quẹo tới đây rồi, không biết rượu ngon của quý trang có bán lẻ hay không, mua nhiều thì ta mua không nổi."
Ngô Hòa Vận cười nói: "Ninh tiên sinh có thể tới, Liệt Cốc sơn trang thật là vinh dự, người tới là khách, tự nhiên có rượu ngon chiêu đãi. Khi Tiên sinh rời đi, nếu như cảm thấy hương vị cũng được, không ngại thuận tiện mang theo một ít, không thu tiền."
"Như vậy sao được, việc nào ra việc đó, phải bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu tiền."
Ôm đàn tronglòng, Ninh Triêu Ất lắc đầu biểu thị không thích hợp.
"Được, vậy thì cứ làm như lời tiên sinh nói. Tiên sinh, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, trước hết vào bên trong nghỉ chân, có lời gì thì về sau chậm rãi nói tiếp."
Ngô Hòa Vận nhiệt tình mời.
Ninh Triêu Ất mũi giật giật, nhìn về phía đống lửa cháy đã gần như sắp tắt, "Cái mùi này... Đang đốt người chết hay sao?"
"Ai, có lẽ mọi người cũng đã nghe nói qua sự việc tại Liệt Cốc sơn trang, thường có yêu quái đột kích quấy nhiễu, đêm qua lại đã xuất hiện..."
Ngô Hòa Vận thở vắn than dài, đem chuyện thiếu niên bị yêu quái sát hại kể lại một lần, về lí do vì sao phải hỏa táng thì cũng giải thích cho biết giống như đã nói với đám người Dữu Khánh, không nói thêm cái gì, giải thích xong liền lần nữa mời các khách nhân mới tới cùng đi nghỉ chân.
Lúc này, một đám người liền rời đi, đám người Dữu Khánh đứng tại chỗ nhìn theo, bọn họ cũng không quen biết khách nhân mới tới, không tiện bám theo sau tham gia náo nhiệt là một chuyện, then chốt là cũng không muốn tụm chung vào một chỗ để bị quen mặt, còn ước gì chuyến này số người có thể nhớ kỹ bọn họ càng ít càng tốt.
"Liệt Cốc sơn trang thường xuyên sẽ có nhiều khách nhân như vậy tới sao?" Dữu Khánh thì thầm tự hỏi một câu.
Vấn đề này, mấy vị tại đây thật đúng là không rõ ràng lắm.
Nam Trúc nói: "Xem ra đều là người nổi danh, để ta đi tìm hiểu một chút." Ném xuống lời nói liền da mặt dày truy đuổi theo phía sau những người kia.
Nhìn nhìn hiện trường thu dọn tro cốt, Dữu Khánh chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên trong thôn trang, nhìn về phía những tiểu hài tử thỉnh thoảng chạy tới chạy lui chơi đùa trong thôn, cuối cùng mặt không biểu tình mà xoay người rời đi, dẫn theo Kiều Thư Nhi và Mục Ngạo Thiết quay trở về phòng.
Sau khi ba người trở lại gian phòng của từng người, Dữu Khánh đứng ở trên ban công, nhìn về phía vườn nho mênh mông kia, tinh thần mơ màng không tập trung.
Bên trong phòng, Kiều Thư Nhi lẳng lặng ngồi ở trên một cái ghế, tựa hồ cũng có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thất thần rất lâu, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa làm cho Dữu Khánh phục hồi lại tinh thần, khi đi trở về bên trong phòng thì Kiều Thư Nhi đã mở cửa phòng ra, ngoài cửa là Nam Trúc.
Nam Trúc gật đầu chào hỏi rồi tiến vào bên trong phòng, bước nhanh tới trước mặt Dữu Khánh gật đầu nói: "Đầu đã dò hỏi được lai lịch những người kia rồi, tới đều là những người ngạc nhiên cổ quái."
"Ngạc nhiên cổ quái?" Dữu Khánh không lý giải được, rõ ràng thoạt nhìn cũng rất bình thường, "Có ý gì?"
Nam Trúc hỏi ngược lại: "Lam Bảo hồ Ninh Triêu Ất, chúng ta đều đã nghe nói qua, vinh hoa phú quý không muốn, sát sư diệt môn, chạy đến bên hồ chăn thả, chẳng lẽ không cổ quái sao? Hai nhóm người tới trước đó thì càng cổ quái, ba nữ nhân xinh đẹp như hoa kia, là Tam Chi Hoa gì đó của Hoa Mãn lâu, ngươi biết bọn họ là những người nào không? Là quan hệ nữ nhi cùa nữ nhi."
Dữu Khánh nghe nói như thế thì rất không hiểu, "Nữ nhi của nữ nhi là quan hệ như thế nào?"
Nam Trúc đổi cách nói: "Nữ nhi, mẫu thân, bà ngoại, nói vậy thì hiểu rồi đi? Ba người là người một nhà, đó là vai vế của các nàng, người của ba thế hệ, nhận không ra được đi? Người nhìn thấy tuổi tác nhỏ nhất, chính là nữ nhân ăn mặc lòe loẹt hở hang nhất kia tên là Lâu Ngọc Thục, ngươi có thể nhận ra được đó là bà ngoại, người có bối phận lớn nhất không? Có biết bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi hay không, hình như không sai biệt lắm sắp một trăm tuổi rồi."
"..." Dữu Khánh quả thực có phần nghe nói mà sững sờ, suy nghĩ một chút tới hình ảnh về ba nữ nhân kia, quả thực có phần không dám tưởng tượng.
"Bối phận ở giữa chính là người mặc hắc y cài đóa hoa trắng nhỏ, tên là Lục Tinh Vân. Sau đó nữ nhân mặt váy thường màu xanh lá cây nhạt mới là bối phận nhỏ nhất, tên là Trầm Khuynh Thành. Ngoại trừ chính bản thân các nàng ra, phỏng chừng không người nào biết rõ phụ thân của hai nữ nhân đó là ai. Con đường phát tài của một nhóm bà cháu ba thế hệ này có thể nói là một đời truyền cho một đời, đó chân chính là làm mẹ dạy dỗ tốt, đều là dựa vào dụ dỗ nam nhân để phát tài.
Phu phụ họ Chu cũng rất có ý tứ, nam tên là Chu Nghiễm Trấn, nữ tên là Nhiếp Phẩm Lan, biệt danh là 'Tặc uyên ương' .
Nói là giữa hai người khi còn bé là quan hệ thanh mai trúc mã, về sau lại bởi vì thế đạo loạn ly, hai người bị tách ra, mỗi người đều có gia đình riêng, mỗi người đều đã kết hôn. Sau đó hai người gặp lại nhau, Nhiếp Phẩm Lan vậy mà lại giết chết trượng phu của mình, lại giết chết lão bà của Chu Nghiễm Trấn, sau đó hai người lại kết hợp cùng nhau, tiếp tục duyên phận thanh mai trúc mã, sau khi có chuyện như thế, mới bị người xưng hô là 'Tặc uyên ương' . Hai người quả thực là ủ rượu, vơ vét các loại linh thảo, lùng ủ chế linh tửu làm nghề nghiệp."
Sau khi nghe xong kể lại, Dữu Khánh và Kiều Thư Nhi đều có chút trợn mắt há mồm, không nghĩ tới đột nhiên tới một đám người như vậy.
Một lúc lâu sau sau, Dữu Khánh mới toát ra một câu thổn thức, "Quả thực đều là những người ngạc nhiên cổ quái, đều là chút người không thể nhìn thấy trong những người bình thường. Những kẻ khác thường này, tại sao lại chụm vào một chỗ cùng xuất hiện chứ, còn đều là tới vì rượu, sẽ không phải là cùng một tốp?"
Nam Trúc cười ha hả: "Đều là người có cá tính như vậy, ai có thể có nhẫn nại như vậy đi đem bọn họ ghép lại cùng một chỗ?"
Nam tóc lộn xộn quấn trên đỉnh đầu, râu quai nón, lông mày rậm mắt to, cõng một cây kiếm bản to, trước ngực treo một cái bao căng phồng, nhìn tựa như nam tử lang thang giang hồ. Nữ, thì là một phụ nhân tướng mạo như đàn ông, ăn mặc lão luyện, một tay cầm kiếm, nhìn khá hiên ngang, tư thế oai hùng, nhấc chân lật váy một cái, người liền từ trên lưng ngựa nhảy rơi xuống mặt đất.
Người đàn ông râu quai nón đeo một đống đồ vật nặng cũng cùng nhảy theo xuống.
Trong nhóm "Tam Chi Hoa" tới trước, phụ nhân cài đóa hoa trắng nhỏ bên cạnh tóc mai nhìn kĩ hai nam nữ vừa tới, giống như có vẻ đăm chiêu, ra vẻ lẩm bẩm một câu, "Tặc uyên ương..."
Ở bên cạnh, Ngô Hòa Vận nghe được, tức thì lộ ra thần sắc rất bất ngờ, rồi nhanh chóng đi đến, đi đến trước mặt khách nhân, chắp tay nói: "Tại hạ Liệt Cốc sơn trang Ngô Hòa Vận, dám hỏi hai vị có phải là Chu thị phu phụ của Chu thị tửu phô?"
Phụ nhân tướng mạo oai hùng cười nói: "Thì ra là Tam trang chủ, khó trách phu phụ ta không tránh được pháp nhãn, vừa nhìn thấy liền bị nhận ra."
Ngô Hòa Vận: "Chu phu nhân khen nhầm, không biết hiền phu thê tới đây đăng môn có chuyện gì, có việc gì Liệt Cốc sơn trang có thể cống hiến sức lực sao?"
Phụ nhân được xưng là Chu phu nhân nói: "Liệt Cốc sơn trang là ủ rượu bán rượu, tiệm rượu chúng ta cũng là ủ rượu bán rượu, cùng nghề cùng nghiệp cũng không nhất định là oan gia, Tam trang chủ sẽ không cho rằng phu phụ chúng ta là tới đập sân bãi đi?"
Ngô Hòa Vận cười ha ha đáp: "Nào có, nào có. Hai nhà chúng ta tuy là cùng nghề, nhưng bán ra những thứ khác nhau, chỗ chúng ta là rượu ngon ủ từ nho, bán chỉ là tục vật, chỗ phu phụ các ngươi lại là chuyên môn sản xuất linh tửu, không làm được oan gia a."
Chu phu nhân: "Tam trang chủ nói có lý, việc buôn bán giữa hai nhà ngươi ta cũng không có xung đột, cho nên, lần này tới đây muốn nói chuyện hợp tác cùng quý trang, không biết quý trang có hứng thú hay không?"
"Hợp tác?" Ngô Hòa Vận có phần bất ngờ, nghi hoặc hỏi: "Không biết ý định hợp tác như thế nào?"
Chu phu nhân: "Chỉ bán mỗi linh tửu cũng quá đơn điệu đi, định đưa rượu của quý trang tới bán ở trong tiệm của chúng ta, vì vậy mà đặc biệt đến xem."
"Dễ nói, nếu là không ghét bỏ, mời đi vào chậm rãi nói chuyện."
Ngô Hòa Vận chuyện trò vui vẻ, phất tay ra hiệu, lập tức có nhân thủ đi tới giúp phu phụ hai người dẫn ngựa đi.
Phu phụ hai người cũng dễ nói chuyện, Chu phu nhân quét mắt nhìn mọi người tại đây, quay đầu lại nhìn về phía một kỵ mã đang trên đường chậm rì đi tới, "Tam trang chủ, vị kia chăn nuôi dê bên bờ Lam Bảo hồ tại sao cũng di giá đến đây rồi, bình thường hắn vẫn cùng Liệt Cốc sơn trang có qua lại sao?"
Ngô Hòa Vận lần nữa mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía khách nhân đang chậm rì đi tới, "Đó là Ninh Triêu Ất sao?"
Chu phu nhân nhìn nhìn phản ứng của y, "Ngay cả Tam trang chủ cũng không biết sao, xem ra là tại hạ hiểu lầm rồi."
Ngô Hòa Vận xoay người nói với tùy tùng: "Các ngươi trước tiên dẫn mấy vị quý khách đi đến phòng khách nghỉ ngơi, không được thất lễ." Sau đó lại khách khí nói với đôi phu phụ và cả Tam Chi Hoa kia bữa, "Mấy vị quý khách trước tiên đi chờ một chút, ta ở lại đây chờ Ninh tiên sinh."
Hắc y phụ nhân cài hoa trắng bên cạnh tóc mai nói: "Không sao, nghe nói vị chăn dê này rất ít rời đi Lam Bảo hồ, nếu đã gặp được rồi, chờ một chút cũng không sao."
Hai vị phụ nhân khác ở bên cạnh nàng cũng không có thể hiện phản đối.
Trong tay cầm kiếm, Chu phu nhân khoanh tay tại trước ngực, cũng không có ý rời đi.
Thái độ của một tốp khách nhân làm cho những hạ nhân phụ trách tiếp đãi khách không biết phải làm sao.
Ngô Hòa Vận phất tay ra hiệu cho họ lui ra, nếu người ta đã nguyện ý chờ, vậy thì cùng nhau chờ đợi đi.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, phu phụ mở tiệm rượu gì đó, còn có Tam Chi Hoa của Hoa Mãn lâu nữa, bọn họ đều không nhận biết, hoặc nói là chưa có nghe nói qua. Tu Hành giới người tài ba xuất hiện lớp lớp, người qua người lại vô số, ai có thể nghe biết hết mọi người chứ? Huống hồ có khả năng rất cao là tu sĩ phái bên Ân quốc này.
Tuy nhiên, vị chăn dê bên bờ hồ Lam Bảo tên là Ninh Triêu Ất kia thì bọn họ từng nghe nói qua.
Tu Hành giới mỗi khi trôi qua một ít năm tháng thì sẽ có một lần đại hội luận võ, người nào phù hợp điều kiện đều có thể tham gia, có thể nói là một lần cơ hội cho tân tú thiên hạ bộc lộ tài năng. Mỗi hai mươi năm một lần, thời gian hai mươi năm đủ để cho một thế hệ phát triển trưởng thành, đủ để cho các tân tú một lần cạnh tranh phong lưu.
Vị Ninh Triêu Ất kia chính là xếp thứ năm trong lần đại hội đợt trước, một lần đại hội tiếp theo cũng là chuyện chỉ một năm sau. Nói cách khác, lần đại hội mà Ninh Triêu Ất thành danh kia, chỉ trong chớp mắt đã là chuyện gần hai mươi năm trước rồi.
Loại đại hội luận võ này, là dịp để cho thanh niên tài tuấn khắp thiên hạ hội tụ một chỗ cùng nhau ganh đua cao thấp, có vô số danh gia đệ tử tham dự, ngay cả Ty Nam phủ, Đại Nghiệp ty, Thiên Lưu sơn mỗi lần đều sẽ có tân nhân tham gia, có thể từ trong đó lấy được vị trí thứ năm liền có thể nghĩ mà biết rồi, đã là chuyện rất giỏi.
Mắt thấy sắp công thành danh toại, sẽ có vô số người bỏ ra số tiền lớn mời chào, nào ngờ hắn ta lại giống như bị nổi điên, tìm cơ hội đánh đổ sư phụ của mình, còn diệt môn toàn nhà sư phụ, sau đó vứt lại toàn bộ công danh lợi lộc đằng sau, đi đến bên bờ Lam Bảo hồ sống cuộc đời chăn dê dưới bầu trời bao la xanh thẳm, rất ít qua lại, giao tiếp với ngoại giới.
Đồn đãi nói rằng, hắn ta sở dĩ cuồng tính đại phát, là bởi vì phát hiện sư phụ đã cường bạo và cũng đã sát hại thê tử của hắn ta để diệt khẩu.
Không biết được thật giả của câu chuyện, nhưng lời đồn đãi này quả thực truyền lưu rất rộng.
Vị Ninh Triêu Ất này, hai mươi năm trước liền có thể nổi bật lên giữa trong một đám danh gia đệ tử, thực lực hai mươi năm sau càng có thể nghĩ mà biết rồi.
Cho nên sư huynh đệ ba người cũng rất hiếu kỳ, cũng dừng lại tại chỗ chờ đợi, muốn nhìn xem một chút phong thái của vị Ninh tiên sinh kia.
Tiếng vó ngựa chậm rãi, khi đã có thể nghe được tiếng vó ngựa thì một người một ngựa cũng đã đi đến dưới cổng chào.
Khách tới chậm rãi lắc lư tại trên lưng ngựa, tóc buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, lại thêm một bộ ria mép làm cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhìn thấy quen mắt, đều nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn Dữu Khánh, phát hiện phong cách trên đầu hai người này có phần hơi giống nhau.
Nhưng rất hiển nhiên, người ta càng tự nhiên hơn, không làm bộ làm tịch, tuổi cũng phù hợp, lại thêm trên khuôn mặt trưởng thành chín chắn treo nụ cười mỉm nhàn nhạt, nhìn như thế nào đều rất có cá tính, không giống với chút râu ria kia của Dữu Khánh, càng nhìn càng thấy kỳ quặc.
Nhưng mà Dữu Khánh hiển nhiên không cho là như vậy, khi nhìn thấy cách đối phương trang điểm, phát hiện không tệ, còn rất dễ nhìn, nhịn không được sờ sờ chút râu ria của mình, trong mắt để lộ ra sự tán thưởng thức rất rõ ràng, tựa hồ cũng càng thêm kiên định với gu thẩm mỹ của mình.
Trong lòng người tới còn ôm một cây đàn Tam huyền cầm, cũng mộc mạc giống như y phục của hắn ta vậy, gảy những nhịp điệu tự do, một đường vừa đi vừa tự tiêu khiển gảy "Đang đang đang" đi đến, dáng vẻ có thể nói giống như là dù cho thiên địa rung chuyển ta cũng không chút hoang mang.
Tiếng đàn dừng lại, ngựa cũng được siết cương dừng lại, Ngô Hòa Vận cũng đi đến trước mặt chắp tay nói: "Tại hạ là Liệt Cốc sơn trang Tam trang chủ Ngô Hòa Vận, dám hỏi người tới có phải là Lam Bảo hồ Ninh tiên sinh?"
Ninh Triêu Ất gật đầu, "Là ta, các ngươi đây là..." Vùa nói vừa nhảy xuống ngựa.
Ngô Hòa Vận quay đầu lại nhìn mọi người một cái, cười nói: "Tự nhiên là nghênh đón Ninh tiên sinh."
Ninh Triêu Ất tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Các ngươi biết rõ ta sắp tới?"
Chu phu nhân nói: "Trên đường nhìn thấy tiên sinh, phong tahí của tiên sinh tương tự với trong lời đồn đãi , vì vậy cả gan suy đoán là tiên sinh."
"Nga." Ninh Triêu Ất một bộ thì ra là thế, tiếp đó lại nói với Ngô Hòa Vận: "Tam trang chủ, ta một mình một người lưu lạc, nghe nói Liệt Cốc sơn trang có các loại rượu nho thượng hạng, thèm ăn, thèm ngửi hương rượu liền tiện đường quẹo tới đây rồi, không biết rượu ngon của quý trang có bán lẻ hay không, mua nhiều thì ta mua không nổi."
Ngô Hòa Vận cười nói: "Ninh tiên sinh có thể tới, Liệt Cốc sơn trang thật là vinh dự, người tới là khách, tự nhiên có rượu ngon chiêu đãi. Khi Tiên sinh rời đi, nếu như cảm thấy hương vị cũng được, không ngại thuận tiện mang theo một ít, không thu tiền."
"Như vậy sao được, việc nào ra việc đó, phải bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu tiền."
Ôm đàn tronglòng, Ninh Triêu Ất lắc đầu biểu thị không thích hợp.
"Được, vậy thì cứ làm như lời tiên sinh nói. Tiên sinh, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, trước hết vào bên trong nghỉ chân, có lời gì thì về sau chậm rãi nói tiếp."
Ngô Hòa Vận nhiệt tình mời.
Ninh Triêu Ất mũi giật giật, nhìn về phía đống lửa cháy đã gần như sắp tắt, "Cái mùi này... Đang đốt người chết hay sao?"
"Ai, có lẽ mọi người cũng đã nghe nói qua sự việc tại Liệt Cốc sơn trang, thường có yêu quái đột kích quấy nhiễu, đêm qua lại đã xuất hiện..."
Ngô Hòa Vận thở vắn than dài, đem chuyện thiếu niên bị yêu quái sát hại kể lại một lần, về lí do vì sao phải hỏa táng thì cũng giải thích cho biết giống như đã nói với đám người Dữu Khánh, không nói thêm cái gì, giải thích xong liền lần nữa mời các khách nhân mới tới cùng đi nghỉ chân.
Lúc này, một đám người liền rời đi, đám người Dữu Khánh đứng tại chỗ nhìn theo, bọn họ cũng không quen biết khách nhân mới tới, không tiện bám theo sau tham gia náo nhiệt là một chuyện, then chốt là cũng không muốn tụm chung vào một chỗ để bị quen mặt, còn ước gì chuyến này số người có thể nhớ kỹ bọn họ càng ít càng tốt.
"Liệt Cốc sơn trang thường xuyên sẽ có nhiều khách nhân như vậy tới sao?" Dữu Khánh thì thầm tự hỏi một câu.
Vấn đề này, mấy vị tại đây thật đúng là không rõ ràng lắm.
Nam Trúc nói: "Xem ra đều là người nổi danh, để ta đi tìm hiểu một chút." Ném xuống lời nói liền da mặt dày truy đuổi theo phía sau những người kia.
Nhìn nhìn hiện trường thu dọn tro cốt, Dữu Khánh chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên trong thôn trang, nhìn về phía những tiểu hài tử thỉnh thoảng chạy tới chạy lui chơi đùa trong thôn, cuối cùng mặt không biểu tình mà xoay người rời đi, dẫn theo Kiều Thư Nhi và Mục Ngạo Thiết quay trở về phòng.
Sau khi ba người trở lại gian phòng của từng người, Dữu Khánh đứng ở trên ban công, nhìn về phía vườn nho mênh mông kia, tinh thần mơ màng không tập trung.
Bên trong phòng, Kiều Thư Nhi lẳng lặng ngồi ở trên một cái ghế, tựa hồ cũng có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thất thần rất lâu, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa làm cho Dữu Khánh phục hồi lại tinh thần, khi đi trở về bên trong phòng thì Kiều Thư Nhi đã mở cửa phòng ra, ngoài cửa là Nam Trúc.
Nam Trúc gật đầu chào hỏi rồi tiến vào bên trong phòng, bước nhanh tới trước mặt Dữu Khánh gật đầu nói: "Đầu đã dò hỏi được lai lịch những người kia rồi, tới đều là những người ngạc nhiên cổ quái."
"Ngạc nhiên cổ quái?" Dữu Khánh không lý giải được, rõ ràng thoạt nhìn cũng rất bình thường, "Có ý gì?"
Nam Trúc hỏi ngược lại: "Lam Bảo hồ Ninh Triêu Ất, chúng ta đều đã nghe nói qua, vinh hoa phú quý không muốn, sát sư diệt môn, chạy đến bên hồ chăn thả, chẳng lẽ không cổ quái sao? Hai nhóm người tới trước đó thì càng cổ quái, ba nữ nhân xinh đẹp như hoa kia, là Tam Chi Hoa gì đó của Hoa Mãn lâu, ngươi biết bọn họ là những người nào không? Là quan hệ nữ nhi cùa nữ nhi."
Dữu Khánh nghe nói như thế thì rất không hiểu, "Nữ nhi của nữ nhi là quan hệ như thế nào?"
Nam Trúc đổi cách nói: "Nữ nhi, mẫu thân, bà ngoại, nói vậy thì hiểu rồi đi? Ba người là người một nhà, đó là vai vế của các nàng, người của ba thế hệ, nhận không ra được đi? Người nhìn thấy tuổi tác nhỏ nhất, chính là nữ nhân ăn mặc lòe loẹt hở hang nhất kia tên là Lâu Ngọc Thục, ngươi có thể nhận ra được đó là bà ngoại, người có bối phận lớn nhất không? Có biết bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi hay không, hình như không sai biệt lắm sắp một trăm tuổi rồi."
"..." Dữu Khánh quả thực có phần nghe nói mà sững sờ, suy nghĩ một chút tới hình ảnh về ba nữ nhân kia, quả thực có phần không dám tưởng tượng.
"Bối phận ở giữa chính là người mặc hắc y cài đóa hoa trắng nhỏ, tên là Lục Tinh Vân. Sau đó nữ nhân mặt váy thường màu xanh lá cây nhạt mới là bối phận nhỏ nhất, tên là Trầm Khuynh Thành. Ngoại trừ chính bản thân các nàng ra, phỏng chừng không người nào biết rõ phụ thân của hai nữ nhân đó là ai. Con đường phát tài của một nhóm bà cháu ba thế hệ này có thể nói là một đời truyền cho một đời, đó chân chính là làm mẹ dạy dỗ tốt, đều là dựa vào dụ dỗ nam nhân để phát tài.
Phu phụ họ Chu cũng rất có ý tứ, nam tên là Chu Nghiễm Trấn, nữ tên là Nhiếp Phẩm Lan, biệt danh là 'Tặc uyên ương' .
Nói là giữa hai người khi còn bé là quan hệ thanh mai trúc mã, về sau lại bởi vì thế đạo loạn ly, hai người bị tách ra, mỗi người đều có gia đình riêng, mỗi người đều đã kết hôn. Sau đó hai người gặp lại nhau, Nhiếp Phẩm Lan vậy mà lại giết chết trượng phu của mình, lại giết chết lão bà của Chu Nghiễm Trấn, sau đó hai người lại kết hợp cùng nhau, tiếp tục duyên phận thanh mai trúc mã, sau khi có chuyện như thế, mới bị người xưng hô là 'Tặc uyên ương' . Hai người quả thực là ủ rượu, vơ vét các loại linh thảo, lùng ủ chế linh tửu làm nghề nghiệp."
Sau khi nghe xong kể lại, Dữu Khánh và Kiều Thư Nhi đều có chút trợn mắt há mồm, không nghĩ tới đột nhiên tới một đám người như vậy.
Một lúc lâu sau sau, Dữu Khánh mới toát ra một câu thổn thức, "Quả thực đều là những người ngạc nhiên cổ quái, đều là chút người không thể nhìn thấy trong những người bình thường. Những kẻ khác thường này, tại sao lại chụm vào một chỗ cùng xuất hiện chứ, còn đều là tới vì rượu, sẽ không phải là cùng một tốp?"
Nam Trúc cười ha hả: "Đều là người có cá tính như vậy, ai có thể có nhẫn nại như vậy đi đem bọn họ ghép lại cùng một chỗ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.