Chương 188: Quỷ thai
Dược Thiên Sầu
19/09/2021
Ba gã cu-li vẫn đang trong tình trạng vận công kháng cự như trước.
Đám người Liễu Phiêu Phiêu dừng lại là bởi vì không biết ba người này là người phương nào, nhưng là cũng có điểm hoài nghi, Liễu Phiêu Phiêu liếc mắt quay về phía Dữu Khánh, hỏi: "Có phải là ba tên tiến vào cùng các ngươi hay không?"
Dữu Khánh: "Đúng."
Dứt lời liền di chuyển đi đến, muốn nhìn xem ba người đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, bị trúng chiêu đã được hóa giải hay chưa.
Ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu lạnh lùng, thể hiện rõ ràng sự thờ ơ lạnh nhạt.
Tại khi Dữu Khánh đi tới cách ba gã cu-li còn khoảng năm sáu bước, một tràng âm thanh “keng keng keng” kịch liệt và to rõ vang lên sau lưng hắn.
Âm thanh này âm vang hữu lực, đối với màng tai có sức xuyên thấu rất mạnh, tựa hồ có thể rót thẳng vào trong đầu óc vậy, rất làm cho người ta có cảm giác thanh tỉnh tinh thần, âm thanh đột nhiên vang lên khiến người giật mình, rất đột ngột quả thực có cảm giác chấn động phế phủ, kinh động tâm thần người.
Ánh mắt đám người Liễu Phiêu Phiêu nhanh chóng tỏa định tại trên bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, không biết trên người tên gia hỏa này cất giấu thứ gì, âm thanh phát ra lại khiến nỗi lòng những Yêu tu bọn hắn trầm bổng khó yên bình, có cảm giác tinh thần chấn động.
Liễu Phiêu Phiêu cũng nói không rõ được loại cảm giác đó là như thế nào, trong âm thanh leng keng hữu lực đó tựa hồ có khí thế cực kỳ dương cương, tựa hồ có thể chạm đến linh hồn bọn họ, loại ảnh hưởng đến nỗi lòng bọn họ đó tựa hồ có thể hình dung là một loại bọn họ không muốn đối diện, chấn nhiếp!
Dữu Khánh cũng đột nhiên dừng lại, cao độ đề phòng bốn phía.
Tiếng kêu đến từ "Đầu To", "Đầu To" vốn chui luồn tại phía trong quần áo hắn, về sau lại khi hắn cởi sạch đồ để thoa thuốc thì "Đầu To" liền chui vào trong bím tóc đuôi ngựa của hắn.
Lúc này Dữu Khánh có thể cảm giác được "Đầu To" ở trong tóc hắn đang rất khẩn trương, có động tác muốn tránh né rất rõ ràng, có cảm giác còn muốn chui sâu vào trong tóc.
Hắn nuôi dưỡng "Đầu To" lâu như vậy, biết rõ bình thường "Đầu To" sẽ không phát ra tiếng kêu, thông thường tại trong hai loại tình huống mới sẽ phát ra tiếng.
Một loại là khiến nó bị chọc giận, thí dụ như khi đem nó đùa nghịch như món đồ chơi, nó sẽ kêu to thể hiện kháng nghị.
Còn có một loại chính là khi Đầu To cảm giác được không an toàn, mới sẽ kêu to.
Lúc này tự nhiên không có người trêu chọc giận Đầu To, Dữu Khánh rất rõ ràng, hiện tại "Đầu To" kêu vang chính là cảnh báo cho hắn.
Đây cũng là một loại thói quen được hắn dạy dỗ ra.
Trước đây khi một mình lang thang ngủ đêm rừng núi thì, hắn liền sẽ bảo Đầu To canh gác, thả Đầu To ra khỏi bình kim loại, cố ý đậy lại nắp bình không cho Đầu To về tổ, một khi có dị thường tới gần, Đầu To lại không thể chui về tổ tránh né, liền chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở hắn.
Nói cách khác, giờ khắc này Đầu To cảm giác thấy nguy hiểm!
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng chui ra khỏi đám Yêu tu, bọn họ từng nghe tiếng Đầu To kêu vang, nhưng không có nhận biết sâu như Dữu Khánh, sau khi đi tới bên cạnh Dữu Khánh, Nam Trúc tiếp tục về phía trước, cũng hiếu kỳ hỏi thăm: "Triệu đại bảo, các ngươi tại sao chạy nơi này, thân thể thế nào rồi?"
Những tên giả của mấy cu-li kia, cũng chỉ có một mình gã có thể mở miệng gọi ra, phỏng chừng ngay cả Mạnh Vi cũng không nhất định có thể làm được.
Dữu Khánh xuất thủ, đưa tay kéo cánh tay gã lại, lôi kéo trở về.
Nam Trúc quay đầu lại, mắt lộ ra vẻ dò hỏi, có ý gì?
Dữu Khánh không giải thích, hắn cũng giải thích không rõ, nhìn nhìn bốn phía, không nhìn ra dị thường gì, nếu nói tới dị thường thì cũng chính là ba kẻ ngồi tách biệt ở đó.
Đúng lúc này, ba gã cu-li kia đồng thời mở mắt, đều thở phào ra một hơi, tựa hồ đã vận công hoàn tất rồi, lại lục tục đứng lên, đi về phía đám người Dữu Khánh, một người trong đó nói: "Các ngươi tới rồi."
Nam Trúc kỳ quái hỏi: "Chỉ chớp mắt không thấy các ngươi, các ngươi làm sao đi tới nơi đây?"
"Tích tích tích. . ."
Tại lúc ba gã cu-li phái trước mới tiến lên hai bước thì Đầu To tại trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh lại phát ra âm thanh kêu vang to rõ và gấp gáp.
Thần sắc Dữu Khánh đột nhiên biến đổi, thấy kẻ đối diện tới gần, đưa tay sang hai bên, gạt hai vị sư huynh rất nhanh lui về phía sau.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều có phần kinh ngạc, cũng đã nhận ra không đúng, phối hợp lui trở về trong lũ yêu.
Dữu Khánh nói với Liễu Phiêu Phiêu: "Ngươi không phải muốn bắt chúng ta sao? Đã tìm được ba người bọn họ rồi, đồng thời bắt về đi."
Vẻ chán ngán lộ rõ trong ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu, vô pháp che giấu, phát hiện vị này cho rằng nàng là kẻ ngốc hay sao?
Không nói gì khác, chỉ cần nhìn phản ứng của Dữu Khánh, nàng ta liền biết ba người kia có khả năng không thích hợp, nào phải nhắc nhở nàng ta bắt người, rõ ràng chính là bởi tình huống không rõ, bản thân không muốn mạo hiểm nên muốn giao nguy hiểm lại cho bọn họ, muốn để bọn họ dò đường.
Khoảng cách không xa, ba người kia đã chạy tới bên này, Liễu Phiêu Phiêu không có khoanh tay đứng nhìn, phất tay làm thủ thế ra hiệu đánh giết, mấy tên Yêu tu lập tức lao ra, vung đao kiếm chém tới.
Thấy tình thế không đúng, ở trong thân thể ba gã cu-li đột nhiên toát ra đao kiếm, muốn chém giết cùng mấy tên Yêu tu.
Thế nhưng thực lực thật sự quá kém, căn bản không phải là đối thủ của mấy tên Yêu tu, ngay tại chỗ bị chém tứ phân ngũ liệt, thân đầu mỗi nơi.
Tình cảnh ở trong thân thể có giấu đao kiếm đã khiến ba người Dữu Khánh giật mình, mà tình hình sau khi ba gã cu-li bị giết thì càng thêm quỷ dị, thân thể đã bị tách rời hiện ra nguyên hình, tổng thể thì có phần hình dáng con người, lông hầu tử nâu đen giống như quái vật, lại không giống như có huyết nhục, y phục hiện ra nguyên hình hóa thành dịch thể lục sắc dính bên ngoài thân, nhìn có phần buồn nôn.
Rất hiển nhiên, ba gã cu-li là quái vật biến hóa thành, toàn bộ thân thể chỉ có ba cái vũ khí đánh rớt tại đất là thật.
Dữu Khánh kinh nghi, "Đây là thứ gì?"
Trước mắt chợt có bóng người hiện lên.
Rẹt! Bội kiếm bên hông hắn đột nhiên bị người rút ra, mũi kiếm gác ở trên cổ hắn, xuất thủ chính là Liễu Phiêu Phiêu.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kinh hãi, lập tức cùng nhau soàn soạt rút kiếm chỉ về phía Liễu Phiêu Phiêu.
Nhưng khi một đám Yêu tu nhao nhao vung lên vũ khí trong tay, thanh thế đó lập tức khiến hành vi của hai người có vẻ nhỏ yếu và thương cảm.
Nhưng mà hai người vẫn không bị áp lực đè ép mà buông tha, Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói "Buông ra hắn!"
Trên mặt Nam Trúc dồn ra nét cười, "Đại chưởng vệ, chúng ta ngoan ngoãn nghe lời như thế, ngài tại sao đột nhiên nói trở mặt liền trở mặt rồi?"
Dữu Khánh cũng không hiểu, hỏi: "Đại chưởng vệ, ngài đây là có ý gì?"
Liễu Phiêu Phiêu không để ý tới hai người khác, chỉ nói với hắn: "Con trai của A Tiết Chương vậy mà không biết 'Bà Hề', lại không biết 'Quỷ thai' này, còn nói cái gì mà Bích Hải Thuyền Hành không có quan hệ gì với các ngươi, chỉ bằng tu vi của ba người các ngươi cái này không hiểu, cái kia cũng không biết, sao dám tới ngôi cổ mộ này? Nói, các ngươi đến tột cùng là người nào?"
Lúc trước đã cảm thấy có phần không thích hợp, suy nghĩ đem về cho Đại vương xử trí sẽ không nói cái gì, bây giờ xem ra trong lúc nhất thời đi ra không được, lại nhìn thấy tình hình này, nếu bên người vẫn luôn bám theo một cái tai họa ngầm thì thật sự khiến người không yên tâm, cuối cùng nhịn không được phát tác.
Dữu Khánh nhìn cây kiếm trên cổ, rất sợ nàng ta xung động, cười khổ nói: "Đại chưởng vệ, ta thật sự không lừa ngươi, trong xương cốt ta thực thực sự sự là một người đọc sách, là một người thành thật thực thực sự sự, thật sự không có giả mạo, cũng chẳng đáng đi giả mạo người khác.
Muốn trách thì trách gia phụ lúc sinh tiền cũng không muốn để cho ta tới dò xét mộ này, cho nên không nói cho ta biết tình hình gì cụ thể. Nếu ta sớm biết sẽ nguy hiểm như thế, ngay từ đầu đã không tiến vào rồi.
Chúng ta lúc trước phát hiện thấy không thích hợp liền muốn rời đi, ngươi không tin có thể hỏi thủ hạ của ngươi mà xem, lúc trước khi chúng ta tìm được động khẩu đi ra ngoài có phải là muốn dỡ tường để đi ra ngoài hay không, có phải là bị bọn họ bức chạy trở về hay không."
Liễu Phiêu Phiêu hướng bầy yêu nhìn lướt qua, "Có phải như vậy không?"
Có Yêu tu chần chừ một chút rồi lên tiếng, "Đại chưởng vệ, có vẻ là như vậy, lúc đó bọn họ giống như quả thực muốn rời đi."
Dữu Khánh lập tức vẻ mặt hòa ái nở nụ cười tươi: "Người xem, đúng đi, chúng ta thuần túy là cái gì cũng đều không hiểu liền chui đầu đi vào. Nếu như ngài như còn không tin, ta đã nói rồi, sau khi rời khỏi đây ta có thể viết một phong thư gửi cho Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường, để ông ấy tới chứng minh thân phận của ta. Ta rơi tại trên tay các ngươi, dựa vào chút thực lực này của chúng ta thì cũng chạy không thoát."
"Hừ!" Đã có thủ hạ làm chứng, Liễu Phiêu Phiêu rút cây kiếm trên cổ hắn, "Ngươi cho rằng độc thủ phía sau màn trong cổ mộ này còn có thể để cho chúng ta dễ dàng đi ra ngoài theo lối cửa chính sao?"
Thấy nàng ta đã bỏ vũ khí xuống, bầy yêu cũng đều bỏ xuống.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy vừa nghe thấy Liễu Phiêu Phiêu chất vấn, hai người kỳ thực đều rất hoảng, đều cho rằng lần này tiêu rồi, không nghĩ tới cục diện mạng treo một đường như vậy lại được lão Thập Ngũ cưỡng ép làm chu toàn trở lại.
Hai người thấy nguy hiểm đã giải trừ, cũng bỏ kiếm xuống.
Nói đến việc ra không được, Dữu Khánh lại không lý giải được rồi, "Đại chưởng vệ, trước đây các ngươi làm thế nào đi ra ngoài?"
Liễu Phiêu Phiêu: "Trước đây thông đạo đi ra ngoài không có bất cứ vấn đề gì, lần này không biết nháo ra cái quỷ gì. Độc thủ phía sau màn hiển nhiên có thể tùy thời nắm giữ hướng đi của chúng ta, chỉ cần không muốn cho chúng ta đi ra, vậy thì một khi chúng ta bước chân lên thông đạo quay về, đối phương tùy thời có thể làm cho tường đá thông đạo ngăn chặn chúng ta lại trong đó. Lúc trước động tĩnh bên trong là tín hiệu do lão Đồng phát ra, lão Đồng và lão Chu có khả năng đã tiến vào địa cung trước rồi, trước tiên tụ họp với bọn họ rồi nói tiếp."
Lật tay đem kiếm cắm trở lại trong vỏ kiếm bên hông Dữu Khánh, phất tay kêu gọi mọi người tiếp tục đi tới trước.
Dữu Khánh đuổi theo, nhảy qua thi thể quái vật bị tách rời dưới chân, vẫn tiếp tục thỉnh giáo: "Đại chưởng vệ, 'Quỷ thai' gì đó đến tột cùng là thứ gì?"
Liễu Phiêu Phiêu vừa đi vừa nói: "Trong sách cổ có ghi chép về 'Bà Hề'. Cái tên 'Quỷ thai' đó là do những người trước đây tiến vào đặt ra, đến tột cùng là cái gì thì ai cũng không rõ, lục lọi sách cổ khắp nơi cũng tìm không được ghi chép liên quan.
Vật này lực công kích không lớn, xem như là các ngươi cũng có thể dễ dàng chém giết chết nó, nhưng vật này có bản lĩnh rất đặc biệt, có thể biến hóa thành người, có thể biến ảo thành dáng vẻ của đủ loại đủ kiểu người. Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, trên thân chúng có thể giấu vũ khí để đánh lén.
Năm đó, rất nhiều người tiến vào chính là trúng phải chiêu này, bị quái vật này tới gần đánh lén ám sát chết. Điểm nguy hiểm thực sự của con quái này chính là năng lực mô phỏng theo, người tiến vào ở trong này càng lâu thì con quái này liền mô phỏng theo càng giống, ngay cả thần thái, âm thanh và cử chỉ đều có thể mô phỏng theo giống như đúc."
Dứt lời nhìn nhìn bốn phía, bồi thêm một câu, "Đây cũng là điểm đáng sợ nhất trong cái địa cung này, tựa hồ có những con mắt ở khắp nơi đang nhìn chằm chằm vào ngươi, tựa hồ khắp nơi có những lỗ tai đang nghe ngươi nói chuyện. Bây giờ xem ra, trận chiến sống mái trước khi phong kín cổ mộ năm đó không có gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với nơi này."
Nàng bỗng quay đầu lại nhìn chăm chú vào trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, "Trong tóc ngươi ẩn giấu thứ gì?"
Dữu Khánh nhấc tay từ trong bím tóc đuôi ngựa bắt Đầu To ra, cho nàng ta nhìn thấy, "Không có gì, mua tại U Giác Phụ, một con ve tương đối đặc biệt, Đại chưởng vệ có hứng thú cũng có thể đến U Giác Phụ mua về nuôi dưỡng chơi đùa." Dứt lời lại thả vào trên bím tóc đuôi ngựa của mình, Đầu To chủ động chui vào bên trong tóc.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại bị làm cho vô cùng lo sợ, phát hiện lão Thập Ngũ lại đang nói bậy, vạn nhất người khác nhận biết thì làm sao bây giờ?
Trong lòng hai người đều có ý nghĩ, chỉ cần lần này có thể sống sót trở về, lần sau không bao giờ đi theo tên hỗn đãn lão Thập Ngũ này đi ra ngoài nữa rồi.
Đám người Liễu Phiêu Phiêu dừng lại là bởi vì không biết ba người này là người phương nào, nhưng là cũng có điểm hoài nghi, Liễu Phiêu Phiêu liếc mắt quay về phía Dữu Khánh, hỏi: "Có phải là ba tên tiến vào cùng các ngươi hay không?"
Dữu Khánh: "Đúng."
Dứt lời liền di chuyển đi đến, muốn nhìn xem ba người đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, bị trúng chiêu đã được hóa giải hay chưa.
Ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu lạnh lùng, thể hiện rõ ràng sự thờ ơ lạnh nhạt.
Tại khi Dữu Khánh đi tới cách ba gã cu-li còn khoảng năm sáu bước, một tràng âm thanh “keng keng keng” kịch liệt và to rõ vang lên sau lưng hắn.
Âm thanh này âm vang hữu lực, đối với màng tai có sức xuyên thấu rất mạnh, tựa hồ có thể rót thẳng vào trong đầu óc vậy, rất làm cho người ta có cảm giác thanh tỉnh tinh thần, âm thanh đột nhiên vang lên khiến người giật mình, rất đột ngột quả thực có cảm giác chấn động phế phủ, kinh động tâm thần người.
Ánh mắt đám người Liễu Phiêu Phiêu nhanh chóng tỏa định tại trên bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, không biết trên người tên gia hỏa này cất giấu thứ gì, âm thanh phát ra lại khiến nỗi lòng những Yêu tu bọn hắn trầm bổng khó yên bình, có cảm giác tinh thần chấn động.
Liễu Phiêu Phiêu cũng nói không rõ được loại cảm giác đó là như thế nào, trong âm thanh leng keng hữu lực đó tựa hồ có khí thế cực kỳ dương cương, tựa hồ có thể chạm đến linh hồn bọn họ, loại ảnh hưởng đến nỗi lòng bọn họ đó tựa hồ có thể hình dung là một loại bọn họ không muốn đối diện, chấn nhiếp!
Dữu Khánh cũng đột nhiên dừng lại, cao độ đề phòng bốn phía.
Tiếng kêu đến từ "Đầu To", "Đầu To" vốn chui luồn tại phía trong quần áo hắn, về sau lại khi hắn cởi sạch đồ để thoa thuốc thì "Đầu To" liền chui vào trong bím tóc đuôi ngựa của hắn.
Lúc này Dữu Khánh có thể cảm giác được "Đầu To" ở trong tóc hắn đang rất khẩn trương, có động tác muốn tránh né rất rõ ràng, có cảm giác còn muốn chui sâu vào trong tóc.
Hắn nuôi dưỡng "Đầu To" lâu như vậy, biết rõ bình thường "Đầu To" sẽ không phát ra tiếng kêu, thông thường tại trong hai loại tình huống mới sẽ phát ra tiếng.
Một loại là khiến nó bị chọc giận, thí dụ như khi đem nó đùa nghịch như món đồ chơi, nó sẽ kêu to thể hiện kháng nghị.
Còn có một loại chính là khi Đầu To cảm giác được không an toàn, mới sẽ kêu to.
Lúc này tự nhiên không có người trêu chọc giận Đầu To, Dữu Khánh rất rõ ràng, hiện tại "Đầu To" kêu vang chính là cảnh báo cho hắn.
Đây cũng là một loại thói quen được hắn dạy dỗ ra.
Trước đây khi một mình lang thang ngủ đêm rừng núi thì, hắn liền sẽ bảo Đầu To canh gác, thả Đầu To ra khỏi bình kim loại, cố ý đậy lại nắp bình không cho Đầu To về tổ, một khi có dị thường tới gần, Đầu To lại không thể chui về tổ tránh né, liền chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở hắn.
Nói cách khác, giờ khắc này Đầu To cảm giác thấy nguy hiểm!
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng chui ra khỏi đám Yêu tu, bọn họ từng nghe tiếng Đầu To kêu vang, nhưng không có nhận biết sâu như Dữu Khánh, sau khi đi tới bên cạnh Dữu Khánh, Nam Trúc tiếp tục về phía trước, cũng hiếu kỳ hỏi thăm: "Triệu đại bảo, các ngươi tại sao chạy nơi này, thân thể thế nào rồi?"
Những tên giả của mấy cu-li kia, cũng chỉ có một mình gã có thể mở miệng gọi ra, phỏng chừng ngay cả Mạnh Vi cũng không nhất định có thể làm được.
Dữu Khánh xuất thủ, đưa tay kéo cánh tay gã lại, lôi kéo trở về.
Nam Trúc quay đầu lại, mắt lộ ra vẻ dò hỏi, có ý gì?
Dữu Khánh không giải thích, hắn cũng giải thích không rõ, nhìn nhìn bốn phía, không nhìn ra dị thường gì, nếu nói tới dị thường thì cũng chính là ba kẻ ngồi tách biệt ở đó.
Đúng lúc này, ba gã cu-li kia đồng thời mở mắt, đều thở phào ra một hơi, tựa hồ đã vận công hoàn tất rồi, lại lục tục đứng lên, đi về phía đám người Dữu Khánh, một người trong đó nói: "Các ngươi tới rồi."
Nam Trúc kỳ quái hỏi: "Chỉ chớp mắt không thấy các ngươi, các ngươi làm sao đi tới nơi đây?"
"Tích tích tích. . ."
Tại lúc ba gã cu-li phái trước mới tiến lên hai bước thì Đầu To tại trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh lại phát ra âm thanh kêu vang to rõ và gấp gáp.
Thần sắc Dữu Khánh đột nhiên biến đổi, thấy kẻ đối diện tới gần, đưa tay sang hai bên, gạt hai vị sư huynh rất nhanh lui về phía sau.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều có phần kinh ngạc, cũng đã nhận ra không đúng, phối hợp lui trở về trong lũ yêu.
Dữu Khánh nói với Liễu Phiêu Phiêu: "Ngươi không phải muốn bắt chúng ta sao? Đã tìm được ba người bọn họ rồi, đồng thời bắt về đi."
Vẻ chán ngán lộ rõ trong ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu, vô pháp che giấu, phát hiện vị này cho rằng nàng là kẻ ngốc hay sao?
Không nói gì khác, chỉ cần nhìn phản ứng của Dữu Khánh, nàng ta liền biết ba người kia có khả năng không thích hợp, nào phải nhắc nhở nàng ta bắt người, rõ ràng chính là bởi tình huống không rõ, bản thân không muốn mạo hiểm nên muốn giao nguy hiểm lại cho bọn họ, muốn để bọn họ dò đường.
Khoảng cách không xa, ba người kia đã chạy tới bên này, Liễu Phiêu Phiêu không có khoanh tay đứng nhìn, phất tay làm thủ thế ra hiệu đánh giết, mấy tên Yêu tu lập tức lao ra, vung đao kiếm chém tới.
Thấy tình thế không đúng, ở trong thân thể ba gã cu-li đột nhiên toát ra đao kiếm, muốn chém giết cùng mấy tên Yêu tu.
Thế nhưng thực lực thật sự quá kém, căn bản không phải là đối thủ của mấy tên Yêu tu, ngay tại chỗ bị chém tứ phân ngũ liệt, thân đầu mỗi nơi.
Tình cảnh ở trong thân thể có giấu đao kiếm đã khiến ba người Dữu Khánh giật mình, mà tình hình sau khi ba gã cu-li bị giết thì càng thêm quỷ dị, thân thể đã bị tách rời hiện ra nguyên hình, tổng thể thì có phần hình dáng con người, lông hầu tử nâu đen giống như quái vật, lại không giống như có huyết nhục, y phục hiện ra nguyên hình hóa thành dịch thể lục sắc dính bên ngoài thân, nhìn có phần buồn nôn.
Rất hiển nhiên, ba gã cu-li là quái vật biến hóa thành, toàn bộ thân thể chỉ có ba cái vũ khí đánh rớt tại đất là thật.
Dữu Khánh kinh nghi, "Đây là thứ gì?"
Trước mắt chợt có bóng người hiện lên.
Rẹt! Bội kiếm bên hông hắn đột nhiên bị người rút ra, mũi kiếm gác ở trên cổ hắn, xuất thủ chính là Liễu Phiêu Phiêu.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kinh hãi, lập tức cùng nhau soàn soạt rút kiếm chỉ về phía Liễu Phiêu Phiêu.
Nhưng khi một đám Yêu tu nhao nhao vung lên vũ khí trong tay, thanh thế đó lập tức khiến hành vi của hai người có vẻ nhỏ yếu và thương cảm.
Nhưng mà hai người vẫn không bị áp lực đè ép mà buông tha, Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói "Buông ra hắn!"
Trên mặt Nam Trúc dồn ra nét cười, "Đại chưởng vệ, chúng ta ngoan ngoãn nghe lời như thế, ngài tại sao đột nhiên nói trở mặt liền trở mặt rồi?"
Dữu Khánh cũng không hiểu, hỏi: "Đại chưởng vệ, ngài đây là có ý gì?"
Liễu Phiêu Phiêu không để ý tới hai người khác, chỉ nói với hắn: "Con trai của A Tiết Chương vậy mà không biết 'Bà Hề', lại không biết 'Quỷ thai' này, còn nói cái gì mà Bích Hải Thuyền Hành không có quan hệ gì với các ngươi, chỉ bằng tu vi của ba người các ngươi cái này không hiểu, cái kia cũng không biết, sao dám tới ngôi cổ mộ này? Nói, các ngươi đến tột cùng là người nào?"
Lúc trước đã cảm thấy có phần không thích hợp, suy nghĩ đem về cho Đại vương xử trí sẽ không nói cái gì, bây giờ xem ra trong lúc nhất thời đi ra không được, lại nhìn thấy tình hình này, nếu bên người vẫn luôn bám theo một cái tai họa ngầm thì thật sự khiến người không yên tâm, cuối cùng nhịn không được phát tác.
Dữu Khánh nhìn cây kiếm trên cổ, rất sợ nàng ta xung động, cười khổ nói: "Đại chưởng vệ, ta thật sự không lừa ngươi, trong xương cốt ta thực thực sự sự là một người đọc sách, là một người thành thật thực thực sự sự, thật sự không có giả mạo, cũng chẳng đáng đi giả mạo người khác.
Muốn trách thì trách gia phụ lúc sinh tiền cũng không muốn để cho ta tới dò xét mộ này, cho nên không nói cho ta biết tình hình gì cụ thể. Nếu ta sớm biết sẽ nguy hiểm như thế, ngay từ đầu đã không tiến vào rồi.
Chúng ta lúc trước phát hiện thấy không thích hợp liền muốn rời đi, ngươi không tin có thể hỏi thủ hạ của ngươi mà xem, lúc trước khi chúng ta tìm được động khẩu đi ra ngoài có phải là muốn dỡ tường để đi ra ngoài hay không, có phải là bị bọn họ bức chạy trở về hay không."
Liễu Phiêu Phiêu hướng bầy yêu nhìn lướt qua, "Có phải như vậy không?"
Có Yêu tu chần chừ một chút rồi lên tiếng, "Đại chưởng vệ, có vẻ là như vậy, lúc đó bọn họ giống như quả thực muốn rời đi."
Dữu Khánh lập tức vẻ mặt hòa ái nở nụ cười tươi: "Người xem, đúng đi, chúng ta thuần túy là cái gì cũng đều không hiểu liền chui đầu đi vào. Nếu như ngài như còn không tin, ta đã nói rồi, sau khi rời khỏi đây ta có thể viết một phong thư gửi cho Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường, để ông ấy tới chứng minh thân phận của ta. Ta rơi tại trên tay các ngươi, dựa vào chút thực lực này của chúng ta thì cũng chạy không thoát."
"Hừ!" Đã có thủ hạ làm chứng, Liễu Phiêu Phiêu rút cây kiếm trên cổ hắn, "Ngươi cho rằng độc thủ phía sau màn trong cổ mộ này còn có thể để cho chúng ta dễ dàng đi ra ngoài theo lối cửa chính sao?"
Thấy nàng ta đã bỏ vũ khí xuống, bầy yêu cũng đều bỏ xuống.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy vừa nghe thấy Liễu Phiêu Phiêu chất vấn, hai người kỳ thực đều rất hoảng, đều cho rằng lần này tiêu rồi, không nghĩ tới cục diện mạng treo một đường như vậy lại được lão Thập Ngũ cưỡng ép làm chu toàn trở lại.
Hai người thấy nguy hiểm đã giải trừ, cũng bỏ kiếm xuống.
Nói đến việc ra không được, Dữu Khánh lại không lý giải được rồi, "Đại chưởng vệ, trước đây các ngươi làm thế nào đi ra ngoài?"
Liễu Phiêu Phiêu: "Trước đây thông đạo đi ra ngoài không có bất cứ vấn đề gì, lần này không biết nháo ra cái quỷ gì. Độc thủ phía sau màn hiển nhiên có thể tùy thời nắm giữ hướng đi của chúng ta, chỉ cần không muốn cho chúng ta đi ra, vậy thì một khi chúng ta bước chân lên thông đạo quay về, đối phương tùy thời có thể làm cho tường đá thông đạo ngăn chặn chúng ta lại trong đó. Lúc trước động tĩnh bên trong là tín hiệu do lão Đồng phát ra, lão Đồng và lão Chu có khả năng đã tiến vào địa cung trước rồi, trước tiên tụ họp với bọn họ rồi nói tiếp."
Lật tay đem kiếm cắm trở lại trong vỏ kiếm bên hông Dữu Khánh, phất tay kêu gọi mọi người tiếp tục đi tới trước.
Dữu Khánh đuổi theo, nhảy qua thi thể quái vật bị tách rời dưới chân, vẫn tiếp tục thỉnh giáo: "Đại chưởng vệ, 'Quỷ thai' gì đó đến tột cùng là thứ gì?"
Liễu Phiêu Phiêu vừa đi vừa nói: "Trong sách cổ có ghi chép về 'Bà Hề'. Cái tên 'Quỷ thai' đó là do những người trước đây tiến vào đặt ra, đến tột cùng là cái gì thì ai cũng không rõ, lục lọi sách cổ khắp nơi cũng tìm không được ghi chép liên quan.
Vật này lực công kích không lớn, xem như là các ngươi cũng có thể dễ dàng chém giết chết nó, nhưng vật này có bản lĩnh rất đặc biệt, có thể biến hóa thành người, có thể biến ảo thành dáng vẻ của đủ loại đủ kiểu người. Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, trên thân chúng có thể giấu vũ khí để đánh lén.
Năm đó, rất nhiều người tiến vào chính là trúng phải chiêu này, bị quái vật này tới gần đánh lén ám sát chết. Điểm nguy hiểm thực sự của con quái này chính là năng lực mô phỏng theo, người tiến vào ở trong này càng lâu thì con quái này liền mô phỏng theo càng giống, ngay cả thần thái, âm thanh và cử chỉ đều có thể mô phỏng theo giống như đúc."
Dứt lời nhìn nhìn bốn phía, bồi thêm một câu, "Đây cũng là điểm đáng sợ nhất trong cái địa cung này, tựa hồ có những con mắt ở khắp nơi đang nhìn chằm chằm vào ngươi, tựa hồ khắp nơi có những lỗ tai đang nghe ngươi nói chuyện. Bây giờ xem ra, trận chiến sống mái trước khi phong kín cổ mộ năm đó không có gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với nơi này."
Nàng bỗng quay đầu lại nhìn chăm chú vào trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, "Trong tóc ngươi ẩn giấu thứ gì?"
Dữu Khánh nhấc tay từ trong bím tóc đuôi ngựa bắt Đầu To ra, cho nàng ta nhìn thấy, "Không có gì, mua tại U Giác Phụ, một con ve tương đối đặc biệt, Đại chưởng vệ có hứng thú cũng có thể đến U Giác Phụ mua về nuôi dưỡng chơi đùa." Dứt lời lại thả vào trên bím tóc đuôi ngựa của mình, Đầu To chủ động chui vào bên trong tóc.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại bị làm cho vô cùng lo sợ, phát hiện lão Thập Ngũ lại đang nói bậy, vạn nhất người khác nhận biết thì làm sao bây giờ?
Trong lòng hai người đều có ý nghĩ, chỉ cần lần này có thể sống sót trở về, lần sau không bao giờ đi theo tên hỗn đãn lão Thập Ngũ này đi ra ngoài nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.