Chương 255: Thua người không thua trận
Dược Thiên Sầu
19/09/2021
Hai ông cháu đối mặt nhìn nhau, Vạn Kình Đào lặng yên không một tiếng động, cơn giận không còn, gãi gãi râu, rõ ràng có chút bối rối, "Văn lão nhi từ đâu tìm được, loại người này hẳn không phải dùng tiền tài có thể đả động a, Văn lão nhi có thể có mặt mũi lớn như vậy sao?"
Ân Cát Chân: "Gia gia, không có sai, chính là hắn, không lâu trước ta còn gặp hắn, chỉ vừa mới trò chuyện qua."
Ở một bên, Vạn Thắng Quần đột nhiên minh ngộ, vội hỏi: "Chính là tên 'Lâm huynh' lúc trước gặp được ở trên Bích Kiều kia hay sao?"
Ân Cát Chân cười khổ, "Hắn gọi ta là 'Vương huynh', ta gọi hắn là 'Lâm huynh', không có gì không thích hợp."
Vạn Thắng Quần thổn thức, "Khó trách ngươi nói hắn là kẻ tuyệt thế trâu bò, với khí chất đó thật đúng là nhìn không ra hắn chính là Thám Hoa lang kia, thật kín tiếng."
Vạn Kình Đào: "Không đúng nha, chỉ có thể là con cháu của các gia tộc mới được tham dự, hắn dựa vào đâu trộn lẫn vào việc này, dù cho hắn có tài học đến đâu, cũng không thể vi phạm tham gia đi!"
Ân Cát Chân: "Người ta nói rồi, Vạn thị có thể không theo lệ thường tìm đến ta, Văn thị cũng là có thể không biết xấu hổ, nói Văn thị đông đảo con cháu, muốn tìm mấy cái nữ nhi đưa ra cho qua là rất dễ dàng."
Vạn Kình Đào sờ râu ria, nhíu mày nói: "Văn lão nhi quá âm hiểm a, cho tới bây giờ đều bất động thanh sắc, đây là ý định để cho ta mất mặt ngay trước mặt mọi người a." Chợt hít sâu một hơi, chắp tay sau lưng đi tới đi lui một hồi, "Cháu rể chớ sợ, ngươi chưa chắc đã thua người ta, cứ yên tâm lớn mật mà so tài đi."
Ân Cát Chân than thở: "Gia gia, có chút người chúng ta không thể không thừa nhận, hắn thật sự là ngút trời chi tư, thiên phú thứ này là có linh tính, ngươi coi như là cố đết mệt chết cũng khó mà so sánh, thủ bút của hắn ta đã xem qua, ta quả thực không bằng hắn."
Vạn Kình Đào trừng mắt, "Hà tất làm mạnh chí khí người khác, diệt oai phong của mình. Đều là nam nhân, sợ hắn làm chi, là sống hay là chết phải so qua rồi nói tiếp, bại không cần nói, không có đạo lý còn chưa có đấu võ thì đã đầu hàng."
Ân Cát Chân lại lần nữa than thở: "Gia gia, lẽ nào kinh thành đại khảo không phải là tỷ thí sao? Đồng dạng là ra đề mục, đồng dạng là đáp đề, lần này đơn giản là đề mục bất đồng mà thôi, ở kinh thành cũng đã phân ra thắng bại rồi, ta cần gì phải tiếp tục lên đài tự rước lấy nhục.
Hắn không giống với người khác, nếu ta thua, mọi người cảm thấy ta thật lố bịch, cười ta không biết lượng sức, cười ta tự rước lấy nhục.
Nếu là hắn thua, ngài cảm thấy người trong thiên hạ sẽ dễ dàng tin tưởng sao? Nhất định sẽ cảm thấy bên trong này có vấn đề gì đó, thậm chí sẽ hoài nghi là triều đình tạo áp lực.
Gia gia, ngài ít nhiều hẳn là nghe nói qua bối cảnh của hắn, hắn lúc đó thế nhưng là người tâm phúc bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa đại nhân, đến nay Trung Thừa đại nhân còn thường xuyên nhắc tới hắn. Ta bây giờ được sử dụng tại Ngự Sử đài, thật sự không tất yếu phải khiến cho Trung Thừa đại nhân đối với ta có 'ánh mắt khác’ a.
Chỉ cần so đấu với hắn, không quản thắng hay thua, ngay lập tức ta sẽ bị bao vây bởi những lời đồn đại và đàm tiếu trong thiên hạ, việc này rất bất lợi cho ta. Gia gia, dù tình hay dù lý, ta đều không thể so cùng hắn, ta rời khỏi mới là lựa chọn tốt nhất."
Nghe được những lời này, Vạn Thắng Quần cũng gật đầu nói: "Gia gia, đây là lời tâm huyết của Cát Chân, cũng quả thực nói có lý. Nếu như là lên sân khấu cũng sẽ thua, thì thật sự không cần thiết phải đem danh dự của Cát Chân làm nếm thử, nếu sự tình làm lớn rồi, đến lúc đó bị người trong thiên hạ quan tâm e rằng không chỉ có là Cát Chân, Vạn thị sợ cũng là khó tránh khỏi."
"Ai!" Vạn Kình Đào bất đắc dĩ than thở, cuối cùng lộ ra vẻ chịu thua, "Được rồi, muốn trách thì trách chúng ta không có nham hiểm bằng Văn lão nhi, không nên lộ chiêu quá sớm, bị hắn chơi xỏ rồi. Đi thôi, bảo bên ngoài rút thẻ bài của Cát Chân đi."
Ngay sau đó trán chợt nhíu rồi lại giãn ra, mặt rạng rỡ phấn chấn như chọi gà, sải bước đến bên cạnh bàn, một tay nhổ chủy thủ lên, quay ngược cầm trong tay, ồn ào rời đi, "Ta trái lại muốn nhìn xem Thám Hoa lang kia có bộ dáng gì, phải nhắc nhở hắn một chút, cẩn thận tên cẩu tặc nham hiểm Văn lão nhi kia."
Ý nói rất rõ ràng, cho dù là thua, cũng phải đi đâm chọc Văn lão nhi một chút mới được.
Lão ta đi ra cửa, sải bước đi trong hàng hiên.
Vạn Thắng Quần nhanh chóng đi ra ngoài, trước tiên tìm quản gia bảo đi rút thẻ bài dự thi của Ân Cát Chân, sau đó dẫn người đuổi theo lão gia tử...
Ở một bên dưới đài, người của Vạn thị từ bên trong lầu đi ra, cùng với nhân viên lo liệu Văn hội nói chuyện một hồi, người sau lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau nhiều lần xác nhận tình huống, nhân viên lo liệu mới lên đài, cầm lấy gậy móc, đi tới trước vách nền, ngay trước mắt bao người móc lấy thẻ bài của Ân Cát Chân xuống, sau đó đi tới trước đài, cầm thẻ bài vừa lấy xuống quay một vòng cho mọi người xem, lớn tiếng nói: "Ân Cát Chân rời khỏi!"
"A?"
"Rời khỏi?"
"Cái gì quỷ? Hắn thế nào rời khỏi rồi?"
"Không phải chứ? Ta từ rất xa chạy tới, từ sớm đã tới đây chiếm vị trí, chính là vì hắn mà tới a, đang rất tốt làm gì lại rời khỏi a!"
"Sẽ không phải là cảm thấy không có đối thủ đi?"
"Thân phận của người ta đặt tại đó, đường đường viên chức cùng một đám áo vảo so đấu thứ này vốn là không thích hợp."
"Có phải là Vạn thị ngay từ đầu khi chưa có sự đồng ý của hắn thì đã báo danh hắn rồi hay không?"
Ở phía sau, đám đông dậy sóng thảo luận, âm thanh như nước thủy triều, Dữu Khánh thấy biến không sợ hãi, không chút bất ngờ, đó vốn là kiệt tác của hắn, giúp Văn thị ngăn cản Ân Cát Chân.
Trong đám đông, kinh ngạc nhất chính là ba người Văn Hinh nữ mặc nam trang, có lẽ là bởi vì đã có suy đoán, ba người đều giả vờ quay đầu lại nhìn động tĩnh thảo luận phía sau, kì thực là lặng lẽ nhìn phản ứng của Dữu Khánh, kết quả không nhìn thấy được bất cứ phản ứng gì.
Kỳ thực ba người đều hoài nghi việc này có phải là có liên quan Dữu Khánh hay không.
Trên khu vực khán đài của Văn thị, Văn Mậu một hồi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi: "Khôi tử, chuyện gì vậy, tại sao Vạn thị lãi để cho Ân Cát Chân rời khỏi rồi?"
Văn Khôi lắc đầu, "Không rõ ràng lắm, để ta tái phái nhân thủ đi tìm hiểu." Xoay người định ly khai.
"Chờ chút." Văn Mậu gọi ông ta lại, "Ân Cát Chân đã rời khỏi, phía chúng ta có thể đem Ngôn An treo lên, nhanh chóng phái người đi dẫn Ngôn An tới."
Vì tránh cho có người nói bậy, thí dụ như nói cái gì mà sợ Ân Cát Chân không dám lên sân khấu vì Văn thị vân vân, Văn Ngôn An dứt khoát không có tới xem thịnh hội này, tai không nghe là thanh tịnh.
"Được." Văn Khôi đáp, rất nhanh đi an bài.
Nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên phát sinh tranh cãi ầm ĩ, khiến bọn họ dồn dập quay đầu lại nhìn.
Vạn Kình Đào dẫn theo người đi đến rồi, bị hộ vệ của Văn thị cản lại, không cho lão ta vào đây, cũng không có khả năng để cho lão ta tự tiện xông vào.
Trên tay lão ta cầm chủy thủ đưa ra, khoa tay múa chân cảnh cáo, "Tránh ra, đều cút ngay cho ta, nếu ai làm ta bị thương, ta xem người nào gánh được trách nhiệm!" Dứt lời liền xông tới phía trước, hộ vệ cản lại, lão ta vậy mà lại cầm chủy thủ hướng trên người mình vạch một cái, rẹt, trên y phục xuất hiện một cái lỗ thủng.
Chỉ là cắt rách xiêm y, vẫn chưa tổn thương đến da, xuống tay với chính mình vẫn có chừng mực, nhưng y nguyên là khiến cho hộ vệ Văn thị đang ngăn cản giật nảy mình.
Nếu thật sự tại trong quá trình xông vào để cho vị này tự mình vạch mình bị thương, vậy thì nói không rõ ràng rồi, đem tộc trưởng Vạn thị làm bị thương, vậy còn được sao? Kẻ có thể khiêu chiến Văn thị thì bối cảnh cũng không phải trò đùa, Văn thị sợ là không cho ra cái giải thích cũng không được, nếu không sẽ có khả năng dẫn đến hai đại gia tộc trực tiếp khai chiến.
Một người xằng bậy, làm cho một đám hộ vệ Văn thị lui về phía sau.
May là Văn Khôi đúng lúc đứng ra giải vây, một câu nói: "Vạn tộc trưởng, bỏ xuống vũ khí mới có thể đi vào gặp lão gia chúng ta."
Cộp! Vạn Kình Đào khua chủy thủ lên, cắm thẳng vào trên tường, chỉ vào chủy thủ cười lạnh một tiếng, "Đồ vật đặt tại nơi này, ai dám trộm đồ của ta thử xem!"
Sau đó dẫn theo mấy người nghênh ngang đi qua.
Có nhiều nhân thủ không được cho qua theo lão ta, lão ta đưa lưng về phía sau, phất phất tay ra hiệu không sao, để những người khác chờ tại bên ngoài.
Trên khán đài, đám người Văn Mậu đã đứng dậy trở lại bên trong phòng chờ.
Trông thấy lão gia hỏa hùng hổ xông tới, khuôn mặt Văn Mậu trầm xuống, "Lão thất phu, lại muốn đến làm người đàn bà chanh chua hay sao?"
"Phì phì!" Vạn Kình Đào một ngụm nước bọt thổ xuống, nhìn quanh một vòng bên trong phòng, cười lạnh hỏi: "Ta đối với tên lão tặc nham nhiểm nhà ông là không có hứng thú, Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ đâu chứ? A Sĩ Hành ở đâu? Vạn mỗ đến đây bái phỏng, còn thỉnh đi ra gặp mặt!"
A Sĩ Hành? Một nhóm người quay mặt nhìn nhau, đều là làm không hiểu lão nhân này nháo cái trò gì.
Văn Mậu cau mày hỏi: "Lão thất phu, ngươi có phải uống rượu say hay không, chạy đến chỗ ta hồ ngôn loạn ngữ gì vậy?"
"Nhìn thấy hay không? Đây mới gọi là giả bộ hồ đồ này!" Vạn Kình Đào chỉ vào mũi Văn Mậu, đối với cháu của mình nghiến răng nghiến lợi nói: "Loại người này là âm hiểm nhất, cũng là đê tiện nhất, là tiểu nhân làm kỹ nữ còn muốn lập cổng chào!"
Văn Mậu nổi giận, "Lão thất phu, miệng đầy cứt đái, ngươi nói rõ là tới gây sự có phải hay không?"
Vạn Thắng Quần: "Văn tộc trưởng, thứ cho vãn bối nói lời bất kính, ngươi làm như vậy không có gì thú vị đi, Ân Cát Chân đã cho Thám Hoa lang đầy đủ mặt mũi mà rời khỏi tỷ thí. Hai bọn họ không lâu trước chạm mặt tại Bích Kiều thì ta cũng là tận mắt nhìn thấy, người tại phái bên Văn thị cũng là chính miệng Thám Hoa lang nói với Ân Cát Chân, nhân vật như vậy hắn vậy hẳn không đến mức đem loại chuyện này nói dối đi? Gia gia ta không có ý gì khác, chỉ là mộ danh đến đây bái phỏng mà thôi. Lui một vạn bước mà nói, gặp hoặc không gặp cũng nên là chính bản thân Thám Hoa lang làm chủ, ngươi giúp hắn cự khách tính là chuyện gì?"
"Nói rất hay!" Vạn Kình Đào đại thủ vỗ vai cháu, mặt đầy tán thưởng.
Văn thị tộc nhân quay mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Văn Mậu hơi hé mắt, về sau hít sâu một hơi, chợt quát lớn: "Tiễn khách!"
Vạn Kình Đào giận dữ, chỉ vào lão giận dữ, "Lão tặc! Ngươi không có quyền thay Thám Hoa lang làm chủ!"
Văn Mậu dứt khoát nói: "Khôi tử, có người dẫn người tới mưu tài hại mạng, báo quan!"
"Vâng." Văn Khôi đáp.
"Ngươi..." Vạn Kình Đào giận không thể át, chỉ vào đối phương chỉ chỉ một hồi, bộ dáng như muốn nói coi như ngươi lợi hại, sau đó hừ một tiếng tức giận, xoay người, "Đi!"
Mấy tên tùy tùng lập tức theo lão ta rời đi, đi qua hành lang bên trong, lão ta đưa tay rút chủy thủ trên tường, mũi dao lãi quay ngược dấu trong lòng bàn tay, hận nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Bên trong phòng, Văn Mậu nhìn nhìn các tộc lão, muốn nói lại thôi, đợi Văn Khôi đi "Tiễn khách" trở về, hỏi: "Ngươi cảm thấy chuyện bọn họ nói là thật hay giả?"
Văn Khôi chần chừ đáp: "Không giống như là giả, gây sự cũng không cần phải kéo đến vị Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ kia đi, huống hồ vừa rồi Ân Cát Chân rời khỏi tỷ thí quả thực rất kỳ hoặc. Chỉ là, vị tài tử thiên hạ đệ nhất kia tại sao có khả năng vô duyên vô cớ giúp chúng ta bức lui Ân Cát Chân?"
Văn Mậu: "Tra, lập tức, mau chóng!"
Dưới lầu.
Đi xuống lầu, Vạn Kình Đào chợt nói với cháu mình ở một bên: "Truyền lời, toàn bộ đệ tử tham gia của Vạn thị chúng ta rời khỏi Văn hội, để cho bọn họ tự chơi đi, dù sao chúng ta là thua, dứt khoát cho Văn thị kéo dài mặt mũi!"
Vạn Thắng Quần sửng sốt, ngay lập tức ánh mắt sáng lên, sau đó liên tục gật đầu, đưa tay mời gia gia rẽ ngoặt ở phía trước.
Vạn Kình Đào lại đẩy một cái lên tay gã, nhìn lên đài tỷ thí xây dựng bên ngoài, lão ta không rẽ ngoặt vòng trở về, mà trực tiếp xuyên ngang đi ra, tại trước mắt bao người trèo lên đài tỷ thí.
Mọi người trên đài dưới đài ngạc nhiên nhìn nhóm người này nghênh ngang lên đài đi qua, các gia tộc trên khán đài hai bên sân cũng kinh ngạc, không biết Vạn thị đang làm cái quỷ gì.
Rầm!
Lư hương kể cả giá đỡ được sắp đặt ở trên đài bị Vạn tộc trưởng đi ngang qua một cước đạp đổ lật, lão ta khua tay gào thét nói: "Rời khỏi, Vạn thị rời bỏ, để cho các ngươi so với nhau đi."
Ném xuống lời nói đó xong, lão ta dẫn theo một đoàn người nghênh ngang rời đi, thua người không thua trận.
Hiện trường đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, Văn Mậu ở trên khán đài nhìn chằm chằm phía dưới, khuôn mặt sầm lại.
Ân Cát Chân: "Gia gia, không có sai, chính là hắn, không lâu trước ta còn gặp hắn, chỉ vừa mới trò chuyện qua."
Ở một bên, Vạn Thắng Quần đột nhiên minh ngộ, vội hỏi: "Chính là tên 'Lâm huynh' lúc trước gặp được ở trên Bích Kiều kia hay sao?"
Ân Cát Chân cười khổ, "Hắn gọi ta là 'Vương huynh', ta gọi hắn là 'Lâm huynh', không có gì không thích hợp."
Vạn Thắng Quần thổn thức, "Khó trách ngươi nói hắn là kẻ tuyệt thế trâu bò, với khí chất đó thật đúng là nhìn không ra hắn chính là Thám Hoa lang kia, thật kín tiếng."
Vạn Kình Đào: "Không đúng nha, chỉ có thể là con cháu của các gia tộc mới được tham dự, hắn dựa vào đâu trộn lẫn vào việc này, dù cho hắn có tài học đến đâu, cũng không thể vi phạm tham gia đi!"
Ân Cát Chân: "Người ta nói rồi, Vạn thị có thể không theo lệ thường tìm đến ta, Văn thị cũng là có thể không biết xấu hổ, nói Văn thị đông đảo con cháu, muốn tìm mấy cái nữ nhi đưa ra cho qua là rất dễ dàng."
Vạn Kình Đào sờ râu ria, nhíu mày nói: "Văn lão nhi quá âm hiểm a, cho tới bây giờ đều bất động thanh sắc, đây là ý định để cho ta mất mặt ngay trước mặt mọi người a." Chợt hít sâu một hơi, chắp tay sau lưng đi tới đi lui một hồi, "Cháu rể chớ sợ, ngươi chưa chắc đã thua người ta, cứ yên tâm lớn mật mà so tài đi."
Ân Cát Chân than thở: "Gia gia, có chút người chúng ta không thể không thừa nhận, hắn thật sự là ngút trời chi tư, thiên phú thứ này là có linh tính, ngươi coi như là cố đết mệt chết cũng khó mà so sánh, thủ bút của hắn ta đã xem qua, ta quả thực không bằng hắn."
Vạn Kình Đào trừng mắt, "Hà tất làm mạnh chí khí người khác, diệt oai phong của mình. Đều là nam nhân, sợ hắn làm chi, là sống hay là chết phải so qua rồi nói tiếp, bại không cần nói, không có đạo lý còn chưa có đấu võ thì đã đầu hàng."
Ân Cát Chân lại lần nữa than thở: "Gia gia, lẽ nào kinh thành đại khảo không phải là tỷ thí sao? Đồng dạng là ra đề mục, đồng dạng là đáp đề, lần này đơn giản là đề mục bất đồng mà thôi, ở kinh thành cũng đã phân ra thắng bại rồi, ta cần gì phải tiếp tục lên đài tự rước lấy nhục.
Hắn không giống với người khác, nếu ta thua, mọi người cảm thấy ta thật lố bịch, cười ta không biết lượng sức, cười ta tự rước lấy nhục.
Nếu là hắn thua, ngài cảm thấy người trong thiên hạ sẽ dễ dàng tin tưởng sao? Nhất định sẽ cảm thấy bên trong này có vấn đề gì đó, thậm chí sẽ hoài nghi là triều đình tạo áp lực.
Gia gia, ngài ít nhiều hẳn là nghe nói qua bối cảnh của hắn, hắn lúc đó thế nhưng là người tâm phúc bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa đại nhân, đến nay Trung Thừa đại nhân còn thường xuyên nhắc tới hắn. Ta bây giờ được sử dụng tại Ngự Sử đài, thật sự không tất yếu phải khiến cho Trung Thừa đại nhân đối với ta có 'ánh mắt khác’ a.
Chỉ cần so đấu với hắn, không quản thắng hay thua, ngay lập tức ta sẽ bị bao vây bởi những lời đồn đại và đàm tiếu trong thiên hạ, việc này rất bất lợi cho ta. Gia gia, dù tình hay dù lý, ta đều không thể so cùng hắn, ta rời khỏi mới là lựa chọn tốt nhất."
Nghe được những lời này, Vạn Thắng Quần cũng gật đầu nói: "Gia gia, đây là lời tâm huyết của Cát Chân, cũng quả thực nói có lý. Nếu như là lên sân khấu cũng sẽ thua, thì thật sự không cần thiết phải đem danh dự của Cát Chân làm nếm thử, nếu sự tình làm lớn rồi, đến lúc đó bị người trong thiên hạ quan tâm e rằng không chỉ có là Cát Chân, Vạn thị sợ cũng là khó tránh khỏi."
"Ai!" Vạn Kình Đào bất đắc dĩ than thở, cuối cùng lộ ra vẻ chịu thua, "Được rồi, muốn trách thì trách chúng ta không có nham hiểm bằng Văn lão nhi, không nên lộ chiêu quá sớm, bị hắn chơi xỏ rồi. Đi thôi, bảo bên ngoài rút thẻ bài của Cát Chân đi."
Ngay sau đó trán chợt nhíu rồi lại giãn ra, mặt rạng rỡ phấn chấn như chọi gà, sải bước đến bên cạnh bàn, một tay nhổ chủy thủ lên, quay ngược cầm trong tay, ồn ào rời đi, "Ta trái lại muốn nhìn xem Thám Hoa lang kia có bộ dáng gì, phải nhắc nhở hắn một chút, cẩn thận tên cẩu tặc nham hiểm Văn lão nhi kia."
Ý nói rất rõ ràng, cho dù là thua, cũng phải đi đâm chọc Văn lão nhi một chút mới được.
Lão ta đi ra cửa, sải bước đi trong hàng hiên.
Vạn Thắng Quần nhanh chóng đi ra ngoài, trước tiên tìm quản gia bảo đi rút thẻ bài dự thi của Ân Cát Chân, sau đó dẫn người đuổi theo lão gia tử...
Ở một bên dưới đài, người của Vạn thị từ bên trong lầu đi ra, cùng với nhân viên lo liệu Văn hội nói chuyện một hồi, người sau lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau nhiều lần xác nhận tình huống, nhân viên lo liệu mới lên đài, cầm lấy gậy móc, đi tới trước vách nền, ngay trước mắt bao người móc lấy thẻ bài của Ân Cát Chân xuống, sau đó đi tới trước đài, cầm thẻ bài vừa lấy xuống quay một vòng cho mọi người xem, lớn tiếng nói: "Ân Cát Chân rời khỏi!"
"A?"
"Rời khỏi?"
"Cái gì quỷ? Hắn thế nào rời khỏi rồi?"
"Không phải chứ? Ta từ rất xa chạy tới, từ sớm đã tới đây chiếm vị trí, chính là vì hắn mà tới a, đang rất tốt làm gì lại rời khỏi a!"
"Sẽ không phải là cảm thấy không có đối thủ đi?"
"Thân phận của người ta đặt tại đó, đường đường viên chức cùng một đám áo vảo so đấu thứ này vốn là không thích hợp."
"Có phải là Vạn thị ngay từ đầu khi chưa có sự đồng ý của hắn thì đã báo danh hắn rồi hay không?"
Ở phía sau, đám đông dậy sóng thảo luận, âm thanh như nước thủy triều, Dữu Khánh thấy biến không sợ hãi, không chút bất ngờ, đó vốn là kiệt tác của hắn, giúp Văn thị ngăn cản Ân Cát Chân.
Trong đám đông, kinh ngạc nhất chính là ba người Văn Hinh nữ mặc nam trang, có lẽ là bởi vì đã có suy đoán, ba người đều giả vờ quay đầu lại nhìn động tĩnh thảo luận phía sau, kì thực là lặng lẽ nhìn phản ứng của Dữu Khánh, kết quả không nhìn thấy được bất cứ phản ứng gì.
Kỳ thực ba người đều hoài nghi việc này có phải là có liên quan Dữu Khánh hay không.
Trên khu vực khán đài của Văn thị, Văn Mậu một hồi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi: "Khôi tử, chuyện gì vậy, tại sao Vạn thị lãi để cho Ân Cát Chân rời khỏi rồi?"
Văn Khôi lắc đầu, "Không rõ ràng lắm, để ta tái phái nhân thủ đi tìm hiểu." Xoay người định ly khai.
"Chờ chút." Văn Mậu gọi ông ta lại, "Ân Cát Chân đã rời khỏi, phía chúng ta có thể đem Ngôn An treo lên, nhanh chóng phái người đi dẫn Ngôn An tới."
Vì tránh cho có người nói bậy, thí dụ như nói cái gì mà sợ Ân Cát Chân không dám lên sân khấu vì Văn thị vân vân, Văn Ngôn An dứt khoát không có tới xem thịnh hội này, tai không nghe là thanh tịnh.
"Được." Văn Khôi đáp, rất nhanh đi an bài.
Nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên phát sinh tranh cãi ầm ĩ, khiến bọn họ dồn dập quay đầu lại nhìn.
Vạn Kình Đào dẫn theo người đi đến rồi, bị hộ vệ của Văn thị cản lại, không cho lão ta vào đây, cũng không có khả năng để cho lão ta tự tiện xông vào.
Trên tay lão ta cầm chủy thủ đưa ra, khoa tay múa chân cảnh cáo, "Tránh ra, đều cút ngay cho ta, nếu ai làm ta bị thương, ta xem người nào gánh được trách nhiệm!" Dứt lời liền xông tới phía trước, hộ vệ cản lại, lão ta vậy mà lại cầm chủy thủ hướng trên người mình vạch một cái, rẹt, trên y phục xuất hiện một cái lỗ thủng.
Chỉ là cắt rách xiêm y, vẫn chưa tổn thương đến da, xuống tay với chính mình vẫn có chừng mực, nhưng y nguyên là khiến cho hộ vệ Văn thị đang ngăn cản giật nảy mình.
Nếu thật sự tại trong quá trình xông vào để cho vị này tự mình vạch mình bị thương, vậy thì nói không rõ ràng rồi, đem tộc trưởng Vạn thị làm bị thương, vậy còn được sao? Kẻ có thể khiêu chiến Văn thị thì bối cảnh cũng không phải trò đùa, Văn thị sợ là không cho ra cái giải thích cũng không được, nếu không sẽ có khả năng dẫn đến hai đại gia tộc trực tiếp khai chiến.
Một người xằng bậy, làm cho một đám hộ vệ Văn thị lui về phía sau.
May là Văn Khôi đúng lúc đứng ra giải vây, một câu nói: "Vạn tộc trưởng, bỏ xuống vũ khí mới có thể đi vào gặp lão gia chúng ta."
Cộp! Vạn Kình Đào khua chủy thủ lên, cắm thẳng vào trên tường, chỉ vào chủy thủ cười lạnh một tiếng, "Đồ vật đặt tại nơi này, ai dám trộm đồ của ta thử xem!"
Sau đó dẫn theo mấy người nghênh ngang đi qua.
Có nhiều nhân thủ không được cho qua theo lão ta, lão ta đưa lưng về phía sau, phất phất tay ra hiệu không sao, để những người khác chờ tại bên ngoài.
Trên khán đài, đám người Văn Mậu đã đứng dậy trở lại bên trong phòng chờ.
Trông thấy lão gia hỏa hùng hổ xông tới, khuôn mặt Văn Mậu trầm xuống, "Lão thất phu, lại muốn đến làm người đàn bà chanh chua hay sao?"
"Phì phì!" Vạn Kình Đào một ngụm nước bọt thổ xuống, nhìn quanh một vòng bên trong phòng, cười lạnh hỏi: "Ta đối với tên lão tặc nham nhiểm nhà ông là không có hứng thú, Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ đâu chứ? A Sĩ Hành ở đâu? Vạn mỗ đến đây bái phỏng, còn thỉnh đi ra gặp mặt!"
A Sĩ Hành? Một nhóm người quay mặt nhìn nhau, đều là làm không hiểu lão nhân này nháo cái trò gì.
Văn Mậu cau mày hỏi: "Lão thất phu, ngươi có phải uống rượu say hay không, chạy đến chỗ ta hồ ngôn loạn ngữ gì vậy?"
"Nhìn thấy hay không? Đây mới gọi là giả bộ hồ đồ này!" Vạn Kình Đào chỉ vào mũi Văn Mậu, đối với cháu của mình nghiến răng nghiến lợi nói: "Loại người này là âm hiểm nhất, cũng là đê tiện nhất, là tiểu nhân làm kỹ nữ còn muốn lập cổng chào!"
Văn Mậu nổi giận, "Lão thất phu, miệng đầy cứt đái, ngươi nói rõ là tới gây sự có phải hay không?"
Vạn Thắng Quần: "Văn tộc trưởng, thứ cho vãn bối nói lời bất kính, ngươi làm như vậy không có gì thú vị đi, Ân Cát Chân đã cho Thám Hoa lang đầy đủ mặt mũi mà rời khỏi tỷ thí. Hai bọn họ không lâu trước chạm mặt tại Bích Kiều thì ta cũng là tận mắt nhìn thấy, người tại phái bên Văn thị cũng là chính miệng Thám Hoa lang nói với Ân Cát Chân, nhân vật như vậy hắn vậy hẳn không đến mức đem loại chuyện này nói dối đi? Gia gia ta không có ý gì khác, chỉ là mộ danh đến đây bái phỏng mà thôi. Lui một vạn bước mà nói, gặp hoặc không gặp cũng nên là chính bản thân Thám Hoa lang làm chủ, ngươi giúp hắn cự khách tính là chuyện gì?"
"Nói rất hay!" Vạn Kình Đào đại thủ vỗ vai cháu, mặt đầy tán thưởng.
Văn thị tộc nhân quay mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Văn Mậu hơi hé mắt, về sau hít sâu một hơi, chợt quát lớn: "Tiễn khách!"
Vạn Kình Đào giận dữ, chỉ vào lão giận dữ, "Lão tặc! Ngươi không có quyền thay Thám Hoa lang làm chủ!"
Văn Mậu dứt khoát nói: "Khôi tử, có người dẫn người tới mưu tài hại mạng, báo quan!"
"Vâng." Văn Khôi đáp.
"Ngươi..." Vạn Kình Đào giận không thể át, chỉ vào đối phương chỉ chỉ một hồi, bộ dáng như muốn nói coi như ngươi lợi hại, sau đó hừ một tiếng tức giận, xoay người, "Đi!"
Mấy tên tùy tùng lập tức theo lão ta rời đi, đi qua hành lang bên trong, lão ta đưa tay rút chủy thủ trên tường, mũi dao lãi quay ngược dấu trong lòng bàn tay, hận nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Bên trong phòng, Văn Mậu nhìn nhìn các tộc lão, muốn nói lại thôi, đợi Văn Khôi đi "Tiễn khách" trở về, hỏi: "Ngươi cảm thấy chuyện bọn họ nói là thật hay giả?"
Văn Khôi chần chừ đáp: "Không giống như là giả, gây sự cũng không cần phải kéo đến vị Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ kia đi, huống hồ vừa rồi Ân Cát Chân rời khỏi tỷ thí quả thực rất kỳ hoặc. Chỉ là, vị tài tử thiên hạ đệ nhất kia tại sao có khả năng vô duyên vô cớ giúp chúng ta bức lui Ân Cát Chân?"
Văn Mậu: "Tra, lập tức, mau chóng!"
Dưới lầu.
Đi xuống lầu, Vạn Kình Đào chợt nói với cháu mình ở một bên: "Truyền lời, toàn bộ đệ tử tham gia của Vạn thị chúng ta rời khỏi Văn hội, để cho bọn họ tự chơi đi, dù sao chúng ta là thua, dứt khoát cho Văn thị kéo dài mặt mũi!"
Vạn Thắng Quần sửng sốt, ngay lập tức ánh mắt sáng lên, sau đó liên tục gật đầu, đưa tay mời gia gia rẽ ngoặt ở phía trước.
Vạn Kình Đào lại đẩy một cái lên tay gã, nhìn lên đài tỷ thí xây dựng bên ngoài, lão ta không rẽ ngoặt vòng trở về, mà trực tiếp xuyên ngang đi ra, tại trước mắt bao người trèo lên đài tỷ thí.
Mọi người trên đài dưới đài ngạc nhiên nhìn nhóm người này nghênh ngang lên đài đi qua, các gia tộc trên khán đài hai bên sân cũng kinh ngạc, không biết Vạn thị đang làm cái quỷ gì.
Rầm!
Lư hương kể cả giá đỡ được sắp đặt ở trên đài bị Vạn tộc trưởng đi ngang qua một cước đạp đổ lật, lão ta khua tay gào thét nói: "Rời khỏi, Vạn thị rời bỏ, để cho các ngươi so với nhau đi."
Ném xuống lời nói đó xong, lão ta dẫn theo một đoàn người nghênh ngang rời đi, thua người không thua trận.
Hiện trường đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, Văn Mậu ở trên khán đài nhìn chằm chằm phía dưới, khuôn mặt sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.